Chương 45: Bí Mật Nhà Họ Trần Được Nói Ra
Hoa Dung
14/02/2024
Cô nấp né vào lòng Bách Hoàng, lúc này Cẩm Dung biết cậu đang sợ hãi
nhất…sợ mất cô. Bên kia tiếng hét chói tai của Minh Quang cũng không
ngừng vang lên, cô biết ông ấy đã đến rồi, là ông Quốc…cha của Bách
Hoàng đã đến cứu họ thật rồi.
Cô quay ngoắc nhìn, ông ấy đang đối phó với Minh Quang cũng như đám ma quỷ bên cạnh, tay ông vừa phù phép vừa đánh như một người thầy trừ ma trong truyền thuyết.
Mà lạ một điều là bà Trần, mẹ ruột cậu không có động tĩnh gì, bà ta bò ngoáy ở dưới đất, nhưng lại không dám chạm vào Bách Hoàng, hình như bà ta cũng biết đó là con trai mình và cũng nhận ra ông ấy là cha của cậu nên bà ta lại có chút tĩnh lặng không động đậy.
Chắc chắn Minh Quang là một con quỷ mới tiến hóa không lâu, sẽ không đánh lại ông ấy, lúc trước còn bị cha của cậu đánh một cái mà bỏ chạy, huống hồ gì lúc này.
Bách Hoàng bên này coi vết thương của cô, nhìn nó mà cậu đau sót, tay cậu di chuyển mà không ngừng động đậy vì run rẩy:
“Đau không? Đau không mợ?”
Mắt cô nghỉ ngơi một chút:
“Không, tôi không đau. Cậu…bị chúng cắn như thế có đau lắm không?”
“Không, dù đau cỡ nào tôi cũng chịu được. Sao mợ lại chạy ra rồi đem tính mạng mình đưa cho em ấy vậy? Tôi bảo vệ được mợ mà.”
Cậu nép vào với cô ở một góc khuất, tránh mọi xung đột bên ngoài, Cẩm Dung túm chặt vạt áo của Bách Hoàng, cô đang nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của Bách Hoàng, nó đang chạy đôn chạy đáo ở bên trong, không ngừng nghỉ:
“Tôi sợ…nhìn cậu như thế tôi đau lòng lắm, tôi biết rõ chứ, cậu mà bị chúng cắn xé thêm cậu sẽ chết thật, chúng là ma quỷ đó cậu à…”
Lúc này Cẩm Dung cảm thấy cậu còn ôm chặt hơn lúc nãy, không đau lại cảm thấy ấm áp. Bên ngoài ông giải quyết xong hết một nửa những con ma làm tay sai cho Minh Quang, còn tên Minh Quang bị ông đánh cho nằm la liệt một góc mà vẫn không chịu đi.
Không phải không chịu đi, mà là ông ấy muốn hôm nay diệt cái tên hóa quỷ là cậu hai, lúc này bà Trần không ngồi yên nữa, đó cũng là con trai yêu quý của bà ta, mụ ta không thể nào để ông giết một cách dễ dàng như thế.
Bà Trần cô nhìn mà gớm ghê, bà ta đi bằng hai chân hai tay như động vật, chạy ào ào tới Minh Quang, nhìn con trai đang rên ri đau đớn.
Ông ấy như biết trước hai người ở đâu, nhìn một phát vào góc họ đang nấp, gọi lớn:
“Bách Hoàng, ra đây!”
Bách Hoàng, con trai ông Quốc thì cũng không chậm chạm lâu hiểu, cậu vỗ vai cô an ủi rồi chạy một mạch ra đó, đứng cạnh ông. Cái tà áo phất phơi giữa gió, cô không dám ra nữa, sợ ra đó sẽ chỉ cản bước họ, cô nép vào cây cột gỗ quan sát.
Bên cạnh đó, ông lấy nhanh từ trong áo ra một bình xứ màu xanh đen. Không chậm mở nắp, từ bên trong len lõi nhưng ánh sáng màu vàng nhạt bay tứ tung, nó quay quẩn xung quanh bà Trần, khiến bà ta hét lên đau đớn, sợ hãi mà lùi lại chục bước, không dám ở cạnh Minh Quang nữa.
Thứ ánh sáng đó, nó đánh tan hết những con ma làm tay sai cho Minh Quang, không sót một tên nào, không khí và khung cảnh dần trở nên yên ắng và tĩnh lặng hơn.
Nhìn kĩ lại chúng đã dần hóa thành bóng trắng phát sáng, nói đúng hơn là ánh sáng của những linh hồn nhìn rõ mặt mũi, Cẩm Dung nhìn mà cả kinh không thôi. Từ bên ngoài bước vào hai người đàn bà già nua… Một trong hai cô nhận ra, bà ta chính là bà già ăn xin đã yểm bùa và tới nhà nhắc cho cô điều gì đó.
Bà ấy đi cùng một bà cụ chống gậy già hơn nữa, như sống hơn trăm tuổi rồi. Họ nhìn vào nhà, cùng với những hồn ma phát sáng đó mỉm cười hiền hậu, cánh tay đưa lên vẫy gọi cô:
“Cháu à…ra đây với các bà nào.”
Cô thấy họ quen lắm, dù đều là ma nhưng họ không đáng sợ bằng những tên kia. Cô lã chã bước ra ngoài, Cẩm Dung không thấy Bách Hoàng đề phòng nên cũng yên tâm hơn, ra ngoải hai người đi lại dùng tay xoa đầu cô, bà lão già nhất khắc khổ nói:
“Cháu của ta, chỉ vì xứ mệnh mà đầu thai lại một lần nữa. Khổ con quá, bà không giúp gì được cho con.”
Bà ta hình như là đang nói Cẩm Dung là ai đó, cô ngước mắt nhìn Bách Hoàng nhíu mày khỏ hiểu, ông Quốc biết cô không nhớ nên truyền tải.
“Đây là tổ tiên đã sống hơn năm trăm năm, cũng là bà ngoại của con ở kiếp trước. Bà ấy chờ con quay lại cả mấy trăm năm rồi đấy, gọi bà đi con.”
Ông ấy lúc này lại điềm tĩnh, dạy cô gọi bà. Nghe ông nói thì cô cũng bất ngờ lắm, hèn chi nhìn bà lại quen như thế, hóa ra là cái người đàn bà có chút già đã bảo vệ người con gái bị chém ở trong giấc mơ của cô.
Hình như người con gái gieo rắt lời nguyền rủa đó cô thấy, chắc là cô của kiếp trước, không ngờ lại có thể thấy được kiếp trước, không chắc lắm cô nói:
“Con không nhớ hết chuyện… Bà có thể nói lại rõ cho con biết không?”
Bà già được cho là bà ngoại cô ở kiếp trước đang mỉm môi, nghe rồi thì dùng một bàn tay, nhấn vào vùng Ấn Đường…
*Ấn Đường: Vùng nằm trên sóng mũi, giữa hai đường chân mày.
Cẩm Dung thấy…thấy mình hòa vào một thể với ai đó, bên cạnh là rải rác nào là người đang bị trói và quỳ gối, họ đang tỏ ra sợ hãi.
Cô nhìn bản thân, cô cũng đang quỳ, vẫn chưa hiểu chuyện thì người đàn bà được cho là phú bà, giai cấp làm chủ của bọn gia nô. Bà ta văng vẳng giọng nói, cô thì cúi gầm mặt.
“Bọn bây có trách thì trách bọn bây sinh ra và chọn nhầm nhà, chết đi mà làm ma cho nhà này, phù hộ cho ông bà đời đời được vinh hoa phú quý.”
Cô nghe lời thoại có chút quen, nó giống cái giấc mơ…nhưng hình như hơi khác. Bà ta lại nói lên thêm, Cẩm Dung thì cứng người chẳng thể tự do điều khiển cơ thể này.
“Mày làm nô nhà này phải phục vụ cho tao, kể cả cái mạng sống của bọn bây, có biết không?”
“Bà ơi con xin bà, con đang mang thai bà ơi.” Giọng nói nỉ non van xin của ai đó bên cạnh.
“Không xin xỏ gì hết, gia đình bây dòng họ bây có trách thì trách lúc đầu đã vào nhầm nhà rồi.”
Lúc này cơ thể cô như bị ai đó điều khiển, ngước lên nhìn người phụ nữ có hơi già bên cạnh cô, nước mắt giàn giụa van xin giúp người phụ nữ nói đang mang thai kia.
Cô biết rồi, kí ức ùa về hết thảy. Hóa ra, năm đó của bảy kiếp trước, nhà họ Trần đã nghe theo lời của một thầy bà tà đạo, nói rằng nhà họ Trần gần xuống dốc và có nguy cơ bị diệt vong.
Chủ nhà họ Trần lúc đó nghe răm rắp, mụ thầy bà tà đạo nói cho họ biết, nếu như muốn vinh hoa phú quý, con cháu duy trì thì phải giết chết một dòng máu, đang làm gia đinh hiện tại của họ.
Cứ như thế về nhà, vợ chồng nhà họ Trần không nói không rằng, lôi cổ hết thảy những người mang dòng máu họ Đỗ sa cơ, mà phải làm gia đinh cho họ…một đi không trở lại.
Từ già đến trẻ, từ bé đến lớn, cho dù có là đứa trẻ còn nằm trong nôi cũng bị khuâng đi, quăng xuống cái hồ sau nhà. Trong đó, có một người mẹ cũng chạy theo và ôm con, thấy tình hình thế thì mụ bà ra tay gọi tay sai giết người mẹ tìm con đó…ngay tại cái hồ, ném xác xuống hồ khỏi cần chôn.
Hóa ra, thứ mà cô thấy chính là oan hồn và cái đầu của người phụ nữ ấy… Trước khi chết, cô thấy cô ở kiếp trước cùng với vài người họ Đỗ, cùng nhau nguyền rủa nhà họ Trần…
_________
Cô giật mình quay trở lại, xung quanh bầu mắt như bị mù, nó làm đầu cô đau đến không trụ nổi. Bách Hoàng lo lắng chạy lại ôm cô vào lòng, Cẩm Dung nhìn bà ngoại…
“Bà…Vậy…giấc mơ đó con thấy?”
Bà già ăn xin lúc trước cũng cười hiền, bà nói:
“Kiếp trước, bởi vì như thế ta mới nhắc con…”
“Bà?”
“Ta là người đỡ đầu của con, ta xin lỗi…bởi việc chỉ có thể dùng bùa đó mới có thể khơi dậy kiếp trước của con, không ngờ thằng nhóc kia lại lợi dụng lúc đó mém chút bắt con đi.”
Bà già ăn xin buồn bã nỉ non. Cô nhíu mày nhìn hai người họ, nhìn sang đám linh hồn sáng lạn bên cạnh, nhìn họ cứ như người của trời vậy, phát ra hào quang hướng thiện, ai nấy nhìn cô đều mỉm cười hiền từ.
Như bà cho Cẩm Dung thấy, cái nhà họ Trần này nhiều đời trước giết dòng họ cô, mà tổ tiên của cô năm đó diều tất thảy làm gia đinh nhà họ.
Bà vì ham tiền mà sa đọa vào chốn ma quỷ để kéo tiền tài của cải, đổi lại phải giết hết đám người cùng một họ, để hiến tế cho con quỷ.
Trong đó có cô ở kiếp trước mém chút nữa làm vợ ông nhà, nhưng quá xui xẻo vì bị lôi ra dưới sự chứng kiến của ông Trần tổ tiên của họ Trần năm đó, giết hại dòng máu họ Đỗ thê thảm.
Người thân của cô ở kiếp trước đã nguyền rủa nhà họ Trần bằng những lời nguyền từ miệng, một dòng họ lại bị chôn vùi làm tay sai cho quỷ dữ, giờ đây họ được cha Bách Hoàng cứu vớt và quy tụ chuyển hóa đầu thai làm người, vì họ là người vẫn còn có ý thức và luôn hướng thiện ngày đêm nên việc bị trừng phạt rất ít.
May sao mà chưa giết hết những người cùng tộc trải dài trên nhiều mãnh đất, vì thế Cẩm Dung mới có cơ hội đầu thai lại một lần nữa, chỉ đường cho họ quay lại cũng như là một bình phong phá trận…giúp họ về đây một lần nữa.
Cô quay ngoắc nhìn, ông ấy đang đối phó với Minh Quang cũng như đám ma quỷ bên cạnh, tay ông vừa phù phép vừa đánh như một người thầy trừ ma trong truyền thuyết.
Mà lạ một điều là bà Trần, mẹ ruột cậu không có động tĩnh gì, bà ta bò ngoáy ở dưới đất, nhưng lại không dám chạm vào Bách Hoàng, hình như bà ta cũng biết đó là con trai mình và cũng nhận ra ông ấy là cha của cậu nên bà ta lại có chút tĩnh lặng không động đậy.
Chắc chắn Minh Quang là một con quỷ mới tiến hóa không lâu, sẽ không đánh lại ông ấy, lúc trước còn bị cha của cậu đánh một cái mà bỏ chạy, huống hồ gì lúc này.
Bách Hoàng bên này coi vết thương của cô, nhìn nó mà cậu đau sót, tay cậu di chuyển mà không ngừng động đậy vì run rẩy:
“Đau không? Đau không mợ?”
Mắt cô nghỉ ngơi một chút:
“Không, tôi không đau. Cậu…bị chúng cắn như thế có đau lắm không?”
“Không, dù đau cỡ nào tôi cũng chịu được. Sao mợ lại chạy ra rồi đem tính mạng mình đưa cho em ấy vậy? Tôi bảo vệ được mợ mà.”
Cậu nép vào với cô ở một góc khuất, tránh mọi xung đột bên ngoài, Cẩm Dung túm chặt vạt áo của Bách Hoàng, cô đang nghe thấy nhịp tim hoảng loạn của Bách Hoàng, nó đang chạy đôn chạy đáo ở bên trong, không ngừng nghỉ:
“Tôi sợ…nhìn cậu như thế tôi đau lòng lắm, tôi biết rõ chứ, cậu mà bị chúng cắn xé thêm cậu sẽ chết thật, chúng là ma quỷ đó cậu à…”
Lúc này Cẩm Dung cảm thấy cậu còn ôm chặt hơn lúc nãy, không đau lại cảm thấy ấm áp. Bên ngoài ông giải quyết xong hết một nửa những con ma làm tay sai cho Minh Quang, còn tên Minh Quang bị ông đánh cho nằm la liệt một góc mà vẫn không chịu đi.
Không phải không chịu đi, mà là ông ấy muốn hôm nay diệt cái tên hóa quỷ là cậu hai, lúc này bà Trần không ngồi yên nữa, đó cũng là con trai yêu quý của bà ta, mụ ta không thể nào để ông giết một cách dễ dàng như thế.
Bà Trần cô nhìn mà gớm ghê, bà ta đi bằng hai chân hai tay như động vật, chạy ào ào tới Minh Quang, nhìn con trai đang rên ri đau đớn.
Ông ấy như biết trước hai người ở đâu, nhìn một phát vào góc họ đang nấp, gọi lớn:
“Bách Hoàng, ra đây!”
Bách Hoàng, con trai ông Quốc thì cũng không chậm chạm lâu hiểu, cậu vỗ vai cô an ủi rồi chạy một mạch ra đó, đứng cạnh ông. Cái tà áo phất phơi giữa gió, cô không dám ra nữa, sợ ra đó sẽ chỉ cản bước họ, cô nép vào cây cột gỗ quan sát.
Bên cạnh đó, ông lấy nhanh từ trong áo ra một bình xứ màu xanh đen. Không chậm mở nắp, từ bên trong len lõi nhưng ánh sáng màu vàng nhạt bay tứ tung, nó quay quẩn xung quanh bà Trần, khiến bà ta hét lên đau đớn, sợ hãi mà lùi lại chục bước, không dám ở cạnh Minh Quang nữa.
Thứ ánh sáng đó, nó đánh tan hết những con ma làm tay sai cho Minh Quang, không sót một tên nào, không khí và khung cảnh dần trở nên yên ắng và tĩnh lặng hơn.
Nhìn kĩ lại chúng đã dần hóa thành bóng trắng phát sáng, nói đúng hơn là ánh sáng của những linh hồn nhìn rõ mặt mũi, Cẩm Dung nhìn mà cả kinh không thôi. Từ bên ngoài bước vào hai người đàn bà già nua… Một trong hai cô nhận ra, bà ta chính là bà già ăn xin đã yểm bùa và tới nhà nhắc cho cô điều gì đó.
Bà ấy đi cùng một bà cụ chống gậy già hơn nữa, như sống hơn trăm tuổi rồi. Họ nhìn vào nhà, cùng với những hồn ma phát sáng đó mỉm cười hiền hậu, cánh tay đưa lên vẫy gọi cô:
“Cháu à…ra đây với các bà nào.”
Cô thấy họ quen lắm, dù đều là ma nhưng họ không đáng sợ bằng những tên kia. Cô lã chã bước ra ngoài, Cẩm Dung không thấy Bách Hoàng đề phòng nên cũng yên tâm hơn, ra ngoải hai người đi lại dùng tay xoa đầu cô, bà lão già nhất khắc khổ nói:
“Cháu của ta, chỉ vì xứ mệnh mà đầu thai lại một lần nữa. Khổ con quá, bà không giúp gì được cho con.”
Bà ta hình như là đang nói Cẩm Dung là ai đó, cô ngước mắt nhìn Bách Hoàng nhíu mày khỏ hiểu, ông Quốc biết cô không nhớ nên truyền tải.
“Đây là tổ tiên đã sống hơn năm trăm năm, cũng là bà ngoại của con ở kiếp trước. Bà ấy chờ con quay lại cả mấy trăm năm rồi đấy, gọi bà đi con.”
Ông ấy lúc này lại điềm tĩnh, dạy cô gọi bà. Nghe ông nói thì cô cũng bất ngờ lắm, hèn chi nhìn bà lại quen như thế, hóa ra là cái người đàn bà có chút già đã bảo vệ người con gái bị chém ở trong giấc mơ của cô.
Hình như người con gái gieo rắt lời nguyền rủa đó cô thấy, chắc là cô của kiếp trước, không ngờ lại có thể thấy được kiếp trước, không chắc lắm cô nói:
“Con không nhớ hết chuyện… Bà có thể nói lại rõ cho con biết không?”
Bà già được cho là bà ngoại cô ở kiếp trước đang mỉm môi, nghe rồi thì dùng một bàn tay, nhấn vào vùng Ấn Đường…
*Ấn Đường: Vùng nằm trên sóng mũi, giữa hai đường chân mày.
Cẩm Dung thấy…thấy mình hòa vào một thể với ai đó, bên cạnh là rải rác nào là người đang bị trói và quỳ gối, họ đang tỏ ra sợ hãi.
Cô nhìn bản thân, cô cũng đang quỳ, vẫn chưa hiểu chuyện thì người đàn bà được cho là phú bà, giai cấp làm chủ của bọn gia nô. Bà ta văng vẳng giọng nói, cô thì cúi gầm mặt.
“Bọn bây có trách thì trách bọn bây sinh ra và chọn nhầm nhà, chết đi mà làm ma cho nhà này, phù hộ cho ông bà đời đời được vinh hoa phú quý.”
Cô nghe lời thoại có chút quen, nó giống cái giấc mơ…nhưng hình như hơi khác. Bà ta lại nói lên thêm, Cẩm Dung thì cứng người chẳng thể tự do điều khiển cơ thể này.
“Mày làm nô nhà này phải phục vụ cho tao, kể cả cái mạng sống của bọn bây, có biết không?”
“Bà ơi con xin bà, con đang mang thai bà ơi.” Giọng nói nỉ non van xin của ai đó bên cạnh.
“Không xin xỏ gì hết, gia đình bây dòng họ bây có trách thì trách lúc đầu đã vào nhầm nhà rồi.”
Lúc này cơ thể cô như bị ai đó điều khiển, ngước lên nhìn người phụ nữ có hơi già bên cạnh cô, nước mắt giàn giụa van xin giúp người phụ nữ nói đang mang thai kia.
Cô biết rồi, kí ức ùa về hết thảy. Hóa ra, năm đó của bảy kiếp trước, nhà họ Trần đã nghe theo lời của một thầy bà tà đạo, nói rằng nhà họ Trần gần xuống dốc và có nguy cơ bị diệt vong.
Chủ nhà họ Trần lúc đó nghe răm rắp, mụ thầy bà tà đạo nói cho họ biết, nếu như muốn vinh hoa phú quý, con cháu duy trì thì phải giết chết một dòng máu, đang làm gia đinh hiện tại của họ.
Cứ như thế về nhà, vợ chồng nhà họ Trần không nói không rằng, lôi cổ hết thảy những người mang dòng máu họ Đỗ sa cơ, mà phải làm gia đinh cho họ…một đi không trở lại.
Từ già đến trẻ, từ bé đến lớn, cho dù có là đứa trẻ còn nằm trong nôi cũng bị khuâng đi, quăng xuống cái hồ sau nhà. Trong đó, có một người mẹ cũng chạy theo và ôm con, thấy tình hình thế thì mụ bà ra tay gọi tay sai giết người mẹ tìm con đó…ngay tại cái hồ, ném xác xuống hồ khỏi cần chôn.
Hóa ra, thứ mà cô thấy chính là oan hồn và cái đầu của người phụ nữ ấy… Trước khi chết, cô thấy cô ở kiếp trước cùng với vài người họ Đỗ, cùng nhau nguyền rủa nhà họ Trần…
_________
Cô giật mình quay trở lại, xung quanh bầu mắt như bị mù, nó làm đầu cô đau đến không trụ nổi. Bách Hoàng lo lắng chạy lại ôm cô vào lòng, Cẩm Dung nhìn bà ngoại…
“Bà…Vậy…giấc mơ đó con thấy?”
Bà già ăn xin lúc trước cũng cười hiền, bà nói:
“Kiếp trước, bởi vì như thế ta mới nhắc con…”
“Bà?”
“Ta là người đỡ đầu của con, ta xin lỗi…bởi việc chỉ có thể dùng bùa đó mới có thể khơi dậy kiếp trước của con, không ngờ thằng nhóc kia lại lợi dụng lúc đó mém chút bắt con đi.”
Bà già ăn xin buồn bã nỉ non. Cô nhíu mày nhìn hai người họ, nhìn sang đám linh hồn sáng lạn bên cạnh, nhìn họ cứ như người của trời vậy, phát ra hào quang hướng thiện, ai nấy nhìn cô đều mỉm cười hiền từ.
Như bà cho Cẩm Dung thấy, cái nhà họ Trần này nhiều đời trước giết dòng họ cô, mà tổ tiên của cô năm đó diều tất thảy làm gia đinh nhà họ.
Bà vì ham tiền mà sa đọa vào chốn ma quỷ để kéo tiền tài của cải, đổi lại phải giết hết đám người cùng một họ, để hiến tế cho con quỷ.
Trong đó có cô ở kiếp trước mém chút nữa làm vợ ông nhà, nhưng quá xui xẻo vì bị lôi ra dưới sự chứng kiến của ông Trần tổ tiên của họ Trần năm đó, giết hại dòng máu họ Đỗ thê thảm.
Người thân của cô ở kiếp trước đã nguyền rủa nhà họ Trần bằng những lời nguyền từ miệng, một dòng họ lại bị chôn vùi làm tay sai cho quỷ dữ, giờ đây họ được cha Bách Hoàng cứu vớt và quy tụ chuyển hóa đầu thai làm người, vì họ là người vẫn còn có ý thức và luôn hướng thiện ngày đêm nên việc bị trừng phạt rất ít.
May sao mà chưa giết hết những người cùng tộc trải dài trên nhiều mãnh đất, vì thế Cẩm Dung mới có cơ hội đầu thai lại một lần nữa, chỉ đường cho họ quay lại cũng như là một bình phong phá trận…giúp họ về đây một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.