Chương 26: Chết...
Hoa Dung
06/02/2024
Cẩm Dung quay mặt lại, những hình ảnh làm cô nổi gai óc, hai cá thể đầy nhớp nháp bò lê trên mặt đất, chẳng ra hình dạng con người. Hai người chị em song sinh, họ chồng lên nhau bò bằng hai chân hai tay trên bề mặt, cứ lượn qua lượn lại, mái tóc thì xõa trãi dài trên nền, che đi nửa khuôn mặt, càng thêm phần ghê rợn.
Nói trắng ra vì họ bị chết oan mà sinh ra oán khí, bây giờ lại muốn hóa quỷ để giết chết cô, nhưng Cẩm Dung nào có tội tình, cô chẳng làm gì cả. Cặp song sinh nhe hàm răng đen, cười như hóa điên dại, cô thấy chúng đang bò nhanh về phía mình thì căng não lên quay đầu bỏ chạy, cô muốn chạy trốn khỏi hai con ma không ra ma quỷ không ra quỷ này. Cho dù Cẩm Dung có niệm chú thì chúng vẫn cười giọng cười vang vọng cả không gian, tiếng động thì ráo rít phấn khởi đuổi theo cô, chúng nói xen kẽ hai giọng nói:
“Chạy đi đâu? Thoát nổi sao? Hôm nay mày phải chết! Trả mạng cho chị em tao đây!”
Nó vồ tới, Cẩm Dung hét lên thất thanh, cái giọng khàn đặc hơn bao giờ hết… Chợt lại bị văng mất khung cảnh ra ngoài đời thực. Cái không gian tĩnh Mịch, chỉ chất chứa cái đèn dầu nhỏ lấp ló cả khung phòng, cơ thể nằm bên giường…nhắm nghiền mắt, hai tay cáu chặt vào nhau, gân xanh gân đỏ nổi lên hết thảy.
Cậu đã đi đâu mất rồi, chỉ để cô nằm đó một mình, cái nhành hoa bỉ ngạn thằng Minh tặng cô vẫn còn tươi như hồi mới hái…nó dần phát sáng khung sáng màu đỏ vàng, le lỏi cả nhành hoa, làm nó nổi bật hơn những đồ vật khác.
Nhành hoa bỉ ngạn tỏa ra một làn khói màu đỏ đục, bay khắp tức phía, rồi lại chụm về một chỗ xuất hiện ra hai thân ảnh mờ nhạt. Đó chẳng phải là cặp song sinh đó sao? Cẩm Dung vẫn nằm im như tờ, không chút động đậy, hai thân ảnh mờ nhạt vẫn chất chứa thù hận, họ nhẹ nhàng đưa tay lên, cái móng tay dài ngoằng còn nhọn hoắc, như chuyện dễ dàng mà hít đi thứ bên trong Cẩm Dung gọi là “sinh khí”.
Một thứ khói trắng bốc ra trong cơ thể Cẩm Dung rồi lại tự hấp thụ vào hai chị em, cô đau đớn quằn quại nhưng không cử động được, chỉ có thể nhăn mặt rên rỉ trong tiềm thức…họ vui lắm, cặp song sinh cười Nhơn nhởn, cái hàm răng có hai cái răng nanh mới nhú lên, hóa ra họ sắp thành quỷ rồi.
Cái dậm chân khi bước đến, họ chỉ mới quay đầu nhìn, còn chưa định hình thì người đó đã vung tay một cái, hai cái thân ảnh hồn phách của cặp song sinh bị tiêu tán không còn một dấu tích. Cứ như thể nó đã hòa vào không khí mà biến mất khỏi thế gian.
Đúng vậy, họ đã bị người đó giết chết rồi, chết rồi cũng lại chết thêm lần nữa, ai bảo họ đã động vào đồ của hắn ta.
Bên ngoài Bách Hoàng bưng theo một chậu nước có chứa cái khăn trắng, mở cửa phòng vào, trong phòng sáng trưng, đèn dầu thắp đầy đủ và không còn âm u như lúc nãy nữa, nó đang trở lại vị trí ban đầu. Bách hoàng nhúng cái khăn rồi tới chậm vào mặt Cẩm Dung, lau lau vài cái, Cẩm Dung lại có chút động đậy.
Cô ho vài cái, cậu ngưng lau để nhìn cô ra sao, chẳng ngờ lúc đó từ khóe miệng cô có chút gì đó đen đen chảy ra…tuông trào một thứ chất lỏng, lúc mới nhìn thì là màu đen, nhưng chảy khỏi rồi thì đọng lại là màu đỏ chói…đó là máu.
Bách Hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô, đột nhiên Cẩm Dung nôn ọe một ngụm “máu tươi” lớn, cậu sửng sốt nhanh chóng lấy khăn đang lau người, lau luôn cả máu dính trên miệng mà cô đã nôn ra.
Lau rồi thì thôi, càng lau cô càng nôn ngày một nhiều máu, tuông trào ra hết vùng miệng, thấm đẫm cả một vệt áo, cổ dính hết chất lỏng đỏ tươi, cái khăn cũng chẳng chứa nổi lượng máu đó.
Bách Hoàng mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệt ra. Cậu dùng khăn lau thật nhiều, mau thật nhanh, cái tay run run rớt lên rớt xuống. Cô nôn mãi nhìn đau đớn lắm, mà sao mắt không hé ra dù một tí, Cẩm Dung mà mở mắt ra thì cậu đỡ sợ chứ như này cậu chắc chết mất.
Cứ cái đà này cô sẽ chết vì mất máu. Đang lau, Cẩm Dung lại hết nôn Bách Hoàng vui lắm, bổng bốn cây nến trong phòng bị làn gió làm tắt hết chung một lượt, Bách Hoàng chưng hửng tay rớt cái khăn đi.
Cẩm Dung mắt vẫn nhắm nghe tiếng gọi: “Mợ à, đi với ta nào… Ta đến đón nàng này. Mợ à…”
Bách Hoàng không nghe được, nhưng cô không còn động đậy, không…không còn một nhịp đập nào nữa… Thêm với cái hiện tượng trước mặt làm Bách Hoàng điêu đứng. Cái hồn mờ mờ của Cẩm Dung đang ngồi dậy, lìa khỏi xác, đứng dậy rời khỏi giường.
Cô đứng thất thần ở đó nhìn cậu, cái chân không chạm đất. Bách Hoàng ngước mắt nhìn cô, cái bọng mắt nó chứa đầy nước, mắt cậu cay xè…đỏ hết cả rồi.
Cậu đớn lòng nhìn Cẩm Dung đứng trước giường nhưng không phải là người…chỉ là một linh hồn mà thôi. Ở sau lại còn có người nào đó cao cao, Cẩm Dung như có ý thức một ít, khóe mắt cô cay cay, khốn khổ cười với Bách Hoàng.
“V…vợ…ơi!??”
“Mợ à.”
Bách Hoàng còn chưa kịp gọi cô thì đã nghe tiếng gọi từ người đàn ông phía sau, Cẩm Dung không nói gì mà quay đầu bước tới người đó. Rất đúng hẹn, người đàn ông nói tháng 7 này sẽ quay lại đón cô, không phải tháng 7 dương mà là tháng 7 âm lịch…
Hóa ra cô sẽ chết một cách đau đớn như này, cô nghĩ bản thân sẽ có thể quay lại gặp lại mẹ…chị và cả thằng minh, cô nhớ cả nhà nhưng giờ cô lại là cái hồn lìa khỏi xác.
Bên trong ý thức cô đầy đặn nhưng chẳng làm gì bằng cái cơ thể này cả, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bản thân bị đưa đi thôi, tiềm thức cô gọi chồng mình lần cuối để cầu cứu.
“Chồng ơi, cứu em với. Cậu ơi…”
Bách Hoàng hít một hơi, cái tay lau lau nước mắt đang rơi lã chã, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời. Bách Hoàng nhẹ nhàng nhìn xuống cơ thể lạnh ngắt, không còn chút hơi tàn mà chỉ còn dính đầy máu…lòng lại quặng thắt, đau thấu trời.
Cậu đau lắm, cái cảm giác không thể tả nổi, chỉ biết đau mắt khi nhìn người vợ của mình không còn hơi thở…tay Bách Hoàng ôm ngực vì đau, lại thở hổn hển vì chẳng thể chấp nhận được.
Thoạt nhìn cô thêm, mới đây vẫn còn vui tươi nhí nhảnh, lại gặp bao nhiêu biến cố trong một tuần qua, hành hạ cô chết đi sống lại bây giờ chỉ còn lại thân xác nguội lạnh nằm trên chiếc giường của chính mình.
“Minh Quang”
Cái giọng trầm xem kẽ nóng giận bên trong gọi tên ai đó, đó là giọng khàn đặc của Bách Hoàng. Cái tên bên kia đứng sững lại, không đi tiếp nữa, đó chẳng ai khác mà là Trần Minh Quang, con trai thứ hai của nhà họ Trần cũng là em trai của Bách Hoàng, người đã chết chung một ngày với cậu nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra.
Nói trắng ra vì họ bị chết oan mà sinh ra oán khí, bây giờ lại muốn hóa quỷ để giết chết cô, nhưng Cẩm Dung nào có tội tình, cô chẳng làm gì cả. Cặp song sinh nhe hàm răng đen, cười như hóa điên dại, cô thấy chúng đang bò nhanh về phía mình thì căng não lên quay đầu bỏ chạy, cô muốn chạy trốn khỏi hai con ma không ra ma quỷ không ra quỷ này. Cho dù Cẩm Dung có niệm chú thì chúng vẫn cười giọng cười vang vọng cả không gian, tiếng động thì ráo rít phấn khởi đuổi theo cô, chúng nói xen kẽ hai giọng nói:
“Chạy đi đâu? Thoát nổi sao? Hôm nay mày phải chết! Trả mạng cho chị em tao đây!”
Nó vồ tới, Cẩm Dung hét lên thất thanh, cái giọng khàn đặc hơn bao giờ hết… Chợt lại bị văng mất khung cảnh ra ngoài đời thực. Cái không gian tĩnh Mịch, chỉ chất chứa cái đèn dầu nhỏ lấp ló cả khung phòng, cơ thể nằm bên giường…nhắm nghiền mắt, hai tay cáu chặt vào nhau, gân xanh gân đỏ nổi lên hết thảy.
Cậu đã đi đâu mất rồi, chỉ để cô nằm đó một mình, cái nhành hoa bỉ ngạn thằng Minh tặng cô vẫn còn tươi như hồi mới hái…nó dần phát sáng khung sáng màu đỏ vàng, le lỏi cả nhành hoa, làm nó nổi bật hơn những đồ vật khác.
Nhành hoa bỉ ngạn tỏa ra một làn khói màu đỏ đục, bay khắp tức phía, rồi lại chụm về một chỗ xuất hiện ra hai thân ảnh mờ nhạt. Đó chẳng phải là cặp song sinh đó sao? Cẩm Dung vẫn nằm im như tờ, không chút động đậy, hai thân ảnh mờ nhạt vẫn chất chứa thù hận, họ nhẹ nhàng đưa tay lên, cái móng tay dài ngoằng còn nhọn hoắc, như chuyện dễ dàng mà hít đi thứ bên trong Cẩm Dung gọi là “sinh khí”.
Một thứ khói trắng bốc ra trong cơ thể Cẩm Dung rồi lại tự hấp thụ vào hai chị em, cô đau đớn quằn quại nhưng không cử động được, chỉ có thể nhăn mặt rên rỉ trong tiềm thức…họ vui lắm, cặp song sinh cười Nhơn nhởn, cái hàm răng có hai cái răng nanh mới nhú lên, hóa ra họ sắp thành quỷ rồi.
Cái dậm chân khi bước đến, họ chỉ mới quay đầu nhìn, còn chưa định hình thì người đó đã vung tay một cái, hai cái thân ảnh hồn phách của cặp song sinh bị tiêu tán không còn một dấu tích. Cứ như thể nó đã hòa vào không khí mà biến mất khỏi thế gian.
Đúng vậy, họ đã bị người đó giết chết rồi, chết rồi cũng lại chết thêm lần nữa, ai bảo họ đã động vào đồ của hắn ta.
Bên ngoài Bách Hoàng bưng theo một chậu nước có chứa cái khăn trắng, mở cửa phòng vào, trong phòng sáng trưng, đèn dầu thắp đầy đủ và không còn âm u như lúc nãy nữa, nó đang trở lại vị trí ban đầu. Bách hoàng nhúng cái khăn rồi tới chậm vào mặt Cẩm Dung, lau lau vài cái, Cẩm Dung lại có chút động đậy.
Cô ho vài cái, cậu ngưng lau để nhìn cô ra sao, chẳng ngờ lúc đó từ khóe miệng cô có chút gì đó đen đen chảy ra…tuông trào một thứ chất lỏng, lúc mới nhìn thì là màu đen, nhưng chảy khỏi rồi thì đọng lại là màu đỏ chói…đó là máu.
Bách Hoàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô, đột nhiên Cẩm Dung nôn ọe một ngụm “máu tươi” lớn, cậu sửng sốt nhanh chóng lấy khăn đang lau người, lau luôn cả máu dính trên miệng mà cô đã nôn ra.
Lau rồi thì thôi, càng lau cô càng nôn ngày một nhiều máu, tuông trào ra hết vùng miệng, thấm đẫm cả một vệt áo, cổ dính hết chất lỏng đỏ tươi, cái khăn cũng chẳng chứa nổi lượng máu đó.
Bách Hoàng mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệt ra. Cậu dùng khăn lau thật nhiều, mau thật nhanh, cái tay run run rớt lên rớt xuống. Cô nôn mãi nhìn đau đớn lắm, mà sao mắt không hé ra dù một tí, Cẩm Dung mà mở mắt ra thì cậu đỡ sợ chứ như này cậu chắc chết mất.
Cứ cái đà này cô sẽ chết vì mất máu. Đang lau, Cẩm Dung lại hết nôn Bách Hoàng vui lắm, bổng bốn cây nến trong phòng bị làn gió làm tắt hết chung một lượt, Bách Hoàng chưng hửng tay rớt cái khăn đi.
Cẩm Dung mắt vẫn nhắm nghe tiếng gọi: “Mợ à, đi với ta nào… Ta đến đón nàng này. Mợ à…”
Bách Hoàng không nghe được, nhưng cô không còn động đậy, không…không còn một nhịp đập nào nữa… Thêm với cái hiện tượng trước mặt làm Bách Hoàng điêu đứng. Cái hồn mờ mờ của Cẩm Dung đang ngồi dậy, lìa khỏi xác, đứng dậy rời khỏi giường.
Cô đứng thất thần ở đó nhìn cậu, cái chân không chạm đất. Bách Hoàng ngước mắt nhìn cô, cái bọng mắt nó chứa đầy nước, mắt cậu cay xè…đỏ hết cả rồi.
Cậu đớn lòng nhìn Cẩm Dung đứng trước giường nhưng không phải là người…chỉ là một linh hồn mà thôi. Ở sau lại còn có người nào đó cao cao, Cẩm Dung như có ý thức một ít, khóe mắt cô cay cay, khốn khổ cười với Bách Hoàng.
“V…vợ…ơi!??”
“Mợ à.”
Bách Hoàng còn chưa kịp gọi cô thì đã nghe tiếng gọi từ người đàn ông phía sau, Cẩm Dung không nói gì mà quay đầu bước tới người đó. Rất đúng hẹn, người đàn ông nói tháng 7 này sẽ quay lại đón cô, không phải tháng 7 dương mà là tháng 7 âm lịch…
Hóa ra cô sẽ chết một cách đau đớn như này, cô nghĩ bản thân sẽ có thể quay lại gặp lại mẹ…chị và cả thằng minh, cô nhớ cả nhà nhưng giờ cô lại là cái hồn lìa khỏi xác.
Bên trong ý thức cô đầy đặn nhưng chẳng làm gì bằng cái cơ thể này cả, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bản thân bị đưa đi thôi, tiềm thức cô gọi chồng mình lần cuối để cầu cứu.
“Chồng ơi, cứu em với. Cậu ơi…”
Bách Hoàng hít một hơi, cái tay lau lau nước mắt đang rơi lã chã, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời. Bách Hoàng nhẹ nhàng nhìn xuống cơ thể lạnh ngắt, không còn chút hơi tàn mà chỉ còn dính đầy máu…lòng lại quặng thắt, đau thấu trời.
Cậu đau lắm, cái cảm giác không thể tả nổi, chỉ biết đau mắt khi nhìn người vợ của mình không còn hơi thở…tay Bách Hoàng ôm ngực vì đau, lại thở hổn hển vì chẳng thể chấp nhận được.
Thoạt nhìn cô thêm, mới đây vẫn còn vui tươi nhí nhảnh, lại gặp bao nhiêu biến cố trong một tuần qua, hành hạ cô chết đi sống lại bây giờ chỉ còn lại thân xác nguội lạnh nằm trên chiếc giường của chính mình.
“Minh Quang”
Cái giọng trầm xem kẽ nóng giận bên trong gọi tên ai đó, đó là giọng khàn đặc của Bách Hoàng. Cái tên bên kia đứng sững lại, không đi tiếp nữa, đó chẳng ai khác mà là Trần Minh Quang, con trai thứ hai của nhà họ Trần cũng là em trai của Bách Hoàng, người đã chết chung một ngày với cậu nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.