Chương 10: Điều Chưa Biết
Hoa Dung
06/02/2024
Cậu ấy đi đến gần cô, cái khuôn mặt rõ là cậu Bách Hoàng nhưng mờ nhạt đến lạ, chẳng thấy rõ ràng ngũ quan đâu, cậu đi đến dần dần ôm hẳn cả thân thể của cô, cái lạnh xộc thẳng vào từng tế bào da thịt, nó lạnh làm sao, cô cứng ngắt như tảng đá mặc cho người ta làm gì thì làm.
Ôm chặt thì đã đành, cậu lại còn quá đáng hơn, hai cái bàn tay cậu sờ lên cổ Cẩm Dung rồi bóp chặt từ đặt sau, cậu dùng cả hai tay bóp luôn cái cổ cô, nhấc cô lên cao rồi nói với giọng hậm hực nóng giận.
"Mợ phản bội tôi, sớm thôi tôi sẽ giết mợ, đem mợ xuống dưới làm vợ của tôi. Chờ đấy, cả đời này mợ chỉ được gả cho một mình tôi thôi, nhất định, nhất định tôi sẽ đem mợ xuống dưới, rồi mợ sẽ làm vợ tôi..."
Mắt cậu trợn lên, hàm răng cắm chặt phát ra tiếng ken két, tay cậu lạnh nhưng cậu vô tình quá. Cẩm Dung luôn thắc mắc, cô đang là vợ cậu, là mợ của cái nhà này mà cậu còn muốn đưa cô xuống dưới nào? Sao cái cảm giác này làm cô mệt mỏi quá, nó nghẹt thở mà ú ớ còn không được, miệng chem chép muốn cầu cứu mà chẳng thể làm, tuyệt vọng dâng lên tận nơi.
Vẫn là cảm giác này, cái cảm giác giống như, à không nó còn hơn nữa, hơn cái hôm cô bị cả trăm cái tay lôi xuống dưới lòng đất.
Cậu vẫn bóp cổ cô, bóp mãi ngày càng chặt hơn, Cẩm Dung cứ nghĩ hình như cậu ghét cô lắm mới làm vậy. Lúc tuyệt vọng nhất thì...
"Mợ, mợ tỉnh dậy đi nào."
"Mợ cả!"
"Cẩm Dung!"
Choàng, cô bị thức giấc. Cơ thể cô nhức nhối, mồ hôi nhễ nhại, mở mắt ra thì thấy cậu cả ngồi kế cô, chuyện lúc nãy cô vẫn còn nhớ, cô thờ thẩn nhớ rồi giật thót nhảy ra bên chỗ khác tránh xa cậu ra.
"Cậu muốn gì? Tránh xa tôi ra, sao... Sao cậu lại muốn giết tôi hả?"
Tinh thần cô bất chợt mất bình tĩnh, cô hét lên mắng chửi cậu. Cậu Bách Hoàng ngơ ra, không hiểu cô đang nói gì, cô còn quên cậu là người khờ, cậu lên tiếng ấp úng nũng nịu.
"Mợ sao... Mợ sao thế? Tôi gọi mợ dậy sớm nên mợ giận sao?"
Cô nghĩ cậu chỉ là đang giả khờ thôi, làm sao lúc nãy bóp cổ cô chân thật đến vậy mà là ác mộng được, nếu như là mơ thì ngoài đời cậu đang bóp cổ cô đặng giết người diệt khẩu đây mà, cô chửi lớn.
"Cậu câm miệng, cậu nói nữa là tôi đá cậu đó. Cậu giả khù khờ chứ gì, tôi biết hết. Cậu muốn giết tôi để làm ma cho cái nhà này chứ gì, đừng có mơ!"
Cô chửi song một tràn thì đá cậu ra rồi vọt xuống giường chạy khỏi phòng mất tiêu, còn cậu thì chẳng hiểu gì hết, cậu nhìn theo cô mà lòng đầy nghi hoặc.
Cẩm Dung thì chạy bán sống bán chết, cô muốn chạy trốn khỏi cái nhà này càng xa càng tốt, khuất mắt mấy cái người dị hợm này thì tốt hơn. Chạy đến nữa đường, ai ngờ chạy đâu lại chạy phải sau cái phòng bà Trần, cây cỏ thì um tùm, chẳng sợ ma mà đi tiếp.
"Bà à, bà chịu giao nhà này cho mợ cả quản sao?"
Cô chợt nghe tiếng nói quen thuộc, cái giọng này là... Đúng rồi là bà Tân, bà ta đang bàn về cô, hình như là với bà Trần thì phải. Dù cô muốn chạy trốn nhưng xem thử mấy cái người này muốn nói gì về cô trước đã.
Cẩm Dung ghé tai vào gần vách nghe lén, cái chỗ nó tối thui cô vừa dựa vào thì bị mũi đốt không chừa chỗ nào. Bên trong phát ra thêm tiếng nói buôn chuyện.
"Cứ từ từ, nó sẽ không quản tới. Chỉ là cái danh để bọn hầu trong nhà không đàm ra tếu vào. Mà bà Kim có nói gì về biểu hiện của cậu cả dạo này không?"
"Dạ thưa bà, bà ta quan sát thì dạo này cậu vẫn khù khờ ạ, chẳng có chút nào là tỉnh táo, đợt vừa rồi đi dạo với mợ con bị người đời nói ra nói vào."
Cô nghe tên "bà Kim" từ miệng của họ thì sốc lắm, cô bịt mồm trợn mắt. Hóa ra bà Kim là đám tay sai thân cận của bà Trần, không chỉ đến đây dạy cho cô học hành mà còn quan sát luôn cậu cả. Mà cậu cả có gì mà bà ta làm như thế nhỉ? Không phải cậu là con của bà sao? Cô nghe ngóng tiếp xem như nào:
"Thằng nhóc đó sống dậy cũng là điều ngoài ý muốn, hên là ông nhà không nghi ngờ gì." Bà Trần nói.
"Vâng, cậu cả trí khôn hơn người không thể nào chỉ nhìn sơ qua mà nói cậu thật là khù khờ ạ. Tôi sẽ chú ý cậu hơn."
Tiếp lời bà Tân nữa hình như là bà Trần đang nói, cô nghe tiếng thoại ngày càng nhỏ thì ghé tai sát vào tường hơn, bà nói: "Cậu cả dù sao thì cũng..."
Tự dưng mọi thứ im bặt, cô cũng nín thở theo. Chẳng lẽ bà ta biết cô ở đây rồi sao?
"À, mà thôi đi chuyện này không nên bàn tới. Ta già cả rồi nên cứ hoài niệm mãi." Bà Trần nói tiếp và tự trách bản thân đã già, bà ta nói cậu cả gì đấy.
Cô không quan tâm nữa, cô rời đi cố gắng không chạm phải gì phát ra tiếng động, mà xui thay Cẩm Dung bị ai đó kéo tóc giật ngược ra sau một cái mạnh. Cô bắt trớn đó té nhào ra sau, cô sợ hãi nhắm nghiền cả mắt lòng thầm nghĩ đời này chưa trốn được đã toang rồi.
May sao không bị trúng phải mấy tán cây mà làm kinh động đến bà Trần và bà già Tân đó. Mà cô thấy nó lạ lạ, rõ ràng mình té, mà sao nó cứ lơ lửng thế, lại còn được ai ôm đấy, mở mắt ra lại nhìn thấy cậu cả, cậu đang ôm choàng Cẩm Dung cho cô khỏi té, khuôn mặt cậu bình tĩnh lạ thường, cô vẫn sợ cậu nên quán tính muốn hét lên.
Mà sao nhanh bằng cậu được, cậu lấy tay bịt luôn cả miệng cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: "Mợ không nín là họ bắt mợ rồi giết mợ đấy!"
Cô nghe lời cậu, cô im lặng rồi gật đầu, cậu đưa Cẩm Dung đi ra khỏi chỗ đó và hai người về phòng từ lúc nào. Cẩm Dung còn hoảng vì chuyện lúc nãy, mà bất ngờ hơn là sao mà cậu cả ở gần cô mà chẳng một tiếng động gì cả, cậu khờ mà lúc nãy cậu nói với cô như người bình thường ấy nhỉ?
Bách Hoàng ngồi trên cái ghế quay lưng với Cẩm Dung, cái bóng lưng thật làm cô ám ảnh sợ cậu lại giựt gân bóp cổ cô thêm lần nữa.
Cô lấy hết can đảm, môi rung rung nhưng vẫn hỏi Bách Hoàng: "Cậu...cậu...cậu rốt cuộc là có tỉnh táo hay không vậy?"
Cậu xoay người lại, nhìn cô với ánh mắt khác hẳng thường ngày, thường ngày Bách Hoàng không nũng nịu thì cũng như trẻ con thôi, giờ tự dưng cậu đàn ông, cái dáng vẻ mà như người trưởng thành bình thường thôi. Bách Hoàng dùng đôi mắt khác thường vẫn nhìn Cẩm Dung rồi nói.
"Nhìn không ra à? Mợ ngốc thật."
Ôm chặt thì đã đành, cậu lại còn quá đáng hơn, hai cái bàn tay cậu sờ lên cổ Cẩm Dung rồi bóp chặt từ đặt sau, cậu dùng cả hai tay bóp luôn cái cổ cô, nhấc cô lên cao rồi nói với giọng hậm hực nóng giận.
"Mợ phản bội tôi, sớm thôi tôi sẽ giết mợ, đem mợ xuống dưới làm vợ của tôi. Chờ đấy, cả đời này mợ chỉ được gả cho một mình tôi thôi, nhất định, nhất định tôi sẽ đem mợ xuống dưới, rồi mợ sẽ làm vợ tôi..."
Mắt cậu trợn lên, hàm răng cắm chặt phát ra tiếng ken két, tay cậu lạnh nhưng cậu vô tình quá. Cẩm Dung luôn thắc mắc, cô đang là vợ cậu, là mợ của cái nhà này mà cậu còn muốn đưa cô xuống dưới nào? Sao cái cảm giác này làm cô mệt mỏi quá, nó nghẹt thở mà ú ớ còn không được, miệng chem chép muốn cầu cứu mà chẳng thể làm, tuyệt vọng dâng lên tận nơi.
Vẫn là cảm giác này, cái cảm giác giống như, à không nó còn hơn nữa, hơn cái hôm cô bị cả trăm cái tay lôi xuống dưới lòng đất.
Cậu vẫn bóp cổ cô, bóp mãi ngày càng chặt hơn, Cẩm Dung cứ nghĩ hình như cậu ghét cô lắm mới làm vậy. Lúc tuyệt vọng nhất thì...
"Mợ, mợ tỉnh dậy đi nào."
"Mợ cả!"
"Cẩm Dung!"
Choàng, cô bị thức giấc. Cơ thể cô nhức nhối, mồ hôi nhễ nhại, mở mắt ra thì thấy cậu cả ngồi kế cô, chuyện lúc nãy cô vẫn còn nhớ, cô thờ thẩn nhớ rồi giật thót nhảy ra bên chỗ khác tránh xa cậu ra.
"Cậu muốn gì? Tránh xa tôi ra, sao... Sao cậu lại muốn giết tôi hả?"
Tinh thần cô bất chợt mất bình tĩnh, cô hét lên mắng chửi cậu. Cậu Bách Hoàng ngơ ra, không hiểu cô đang nói gì, cô còn quên cậu là người khờ, cậu lên tiếng ấp úng nũng nịu.
"Mợ sao... Mợ sao thế? Tôi gọi mợ dậy sớm nên mợ giận sao?"
Cô nghĩ cậu chỉ là đang giả khờ thôi, làm sao lúc nãy bóp cổ cô chân thật đến vậy mà là ác mộng được, nếu như là mơ thì ngoài đời cậu đang bóp cổ cô đặng giết người diệt khẩu đây mà, cô chửi lớn.
"Cậu câm miệng, cậu nói nữa là tôi đá cậu đó. Cậu giả khù khờ chứ gì, tôi biết hết. Cậu muốn giết tôi để làm ma cho cái nhà này chứ gì, đừng có mơ!"
Cô chửi song một tràn thì đá cậu ra rồi vọt xuống giường chạy khỏi phòng mất tiêu, còn cậu thì chẳng hiểu gì hết, cậu nhìn theo cô mà lòng đầy nghi hoặc.
Cẩm Dung thì chạy bán sống bán chết, cô muốn chạy trốn khỏi cái nhà này càng xa càng tốt, khuất mắt mấy cái người dị hợm này thì tốt hơn. Chạy đến nữa đường, ai ngờ chạy đâu lại chạy phải sau cái phòng bà Trần, cây cỏ thì um tùm, chẳng sợ ma mà đi tiếp.
"Bà à, bà chịu giao nhà này cho mợ cả quản sao?"
Cô chợt nghe tiếng nói quen thuộc, cái giọng này là... Đúng rồi là bà Tân, bà ta đang bàn về cô, hình như là với bà Trần thì phải. Dù cô muốn chạy trốn nhưng xem thử mấy cái người này muốn nói gì về cô trước đã.
Cẩm Dung ghé tai vào gần vách nghe lén, cái chỗ nó tối thui cô vừa dựa vào thì bị mũi đốt không chừa chỗ nào. Bên trong phát ra thêm tiếng nói buôn chuyện.
"Cứ từ từ, nó sẽ không quản tới. Chỉ là cái danh để bọn hầu trong nhà không đàm ra tếu vào. Mà bà Kim có nói gì về biểu hiện của cậu cả dạo này không?"
"Dạ thưa bà, bà ta quan sát thì dạo này cậu vẫn khù khờ ạ, chẳng có chút nào là tỉnh táo, đợt vừa rồi đi dạo với mợ con bị người đời nói ra nói vào."
Cô nghe tên "bà Kim" từ miệng của họ thì sốc lắm, cô bịt mồm trợn mắt. Hóa ra bà Kim là đám tay sai thân cận của bà Trần, không chỉ đến đây dạy cho cô học hành mà còn quan sát luôn cậu cả. Mà cậu cả có gì mà bà ta làm như thế nhỉ? Không phải cậu là con của bà sao? Cô nghe ngóng tiếp xem như nào:
"Thằng nhóc đó sống dậy cũng là điều ngoài ý muốn, hên là ông nhà không nghi ngờ gì." Bà Trần nói.
"Vâng, cậu cả trí khôn hơn người không thể nào chỉ nhìn sơ qua mà nói cậu thật là khù khờ ạ. Tôi sẽ chú ý cậu hơn."
Tiếp lời bà Tân nữa hình như là bà Trần đang nói, cô nghe tiếng thoại ngày càng nhỏ thì ghé tai sát vào tường hơn, bà nói: "Cậu cả dù sao thì cũng..."
Tự dưng mọi thứ im bặt, cô cũng nín thở theo. Chẳng lẽ bà ta biết cô ở đây rồi sao?
"À, mà thôi đi chuyện này không nên bàn tới. Ta già cả rồi nên cứ hoài niệm mãi." Bà Trần nói tiếp và tự trách bản thân đã già, bà ta nói cậu cả gì đấy.
Cô không quan tâm nữa, cô rời đi cố gắng không chạm phải gì phát ra tiếng động, mà xui thay Cẩm Dung bị ai đó kéo tóc giật ngược ra sau một cái mạnh. Cô bắt trớn đó té nhào ra sau, cô sợ hãi nhắm nghiền cả mắt lòng thầm nghĩ đời này chưa trốn được đã toang rồi.
May sao không bị trúng phải mấy tán cây mà làm kinh động đến bà Trần và bà già Tân đó. Mà cô thấy nó lạ lạ, rõ ràng mình té, mà sao nó cứ lơ lửng thế, lại còn được ai ôm đấy, mở mắt ra lại nhìn thấy cậu cả, cậu đang ôm choàng Cẩm Dung cho cô khỏi té, khuôn mặt cậu bình tĩnh lạ thường, cô vẫn sợ cậu nên quán tính muốn hét lên.
Mà sao nhanh bằng cậu được, cậu lấy tay bịt luôn cả miệng cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: "Mợ không nín là họ bắt mợ rồi giết mợ đấy!"
Cô nghe lời cậu, cô im lặng rồi gật đầu, cậu đưa Cẩm Dung đi ra khỏi chỗ đó và hai người về phòng từ lúc nào. Cẩm Dung còn hoảng vì chuyện lúc nãy, mà bất ngờ hơn là sao mà cậu cả ở gần cô mà chẳng một tiếng động gì cả, cậu khờ mà lúc nãy cậu nói với cô như người bình thường ấy nhỉ?
Bách Hoàng ngồi trên cái ghế quay lưng với Cẩm Dung, cái bóng lưng thật làm cô ám ảnh sợ cậu lại giựt gân bóp cổ cô thêm lần nữa.
Cô lấy hết can đảm, môi rung rung nhưng vẫn hỏi Bách Hoàng: "Cậu...cậu...cậu rốt cuộc là có tỉnh táo hay không vậy?"
Cậu xoay người lại, nhìn cô với ánh mắt khác hẳng thường ngày, thường ngày Bách Hoàng không nũng nịu thì cũng như trẻ con thôi, giờ tự dưng cậu đàn ông, cái dáng vẻ mà như người trưởng thành bình thường thôi. Bách Hoàng dùng đôi mắt khác thường vẫn nhìn Cẩm Dung rồi nói.
"Nhìn không ra à? Mợ ngốc thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.