Chương 29: Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Dài
Hoa Dung
06/02/2024
Cẩm Dung đưa tay cho người đó, chọn tin tưởng thêm lần nữa, bàn tay ấm
áp…sưởi ấm những thứ lạnh giá trong cơ thể cô lúc này. Cậu nhóc đó quay
lưng với cô, dắt cô đi xuống dưới, rời khỏi gốc cây đào đó. Nước mắt cô
rơi lã chã chẳng hiểu vì sao, bóng lưng của cậu nhóc mười hai tuổi cũng
dần chuyển thành một bóng lưng trưởng thành, lại cao lớn và vạm vỡ, bàn
tay ấy lớn lao cầm trọn tay cô.
Một ánh sáng lóe lên, cô mở mắt ra ở hiện thực, hơi thở gấp gáp, lệ từ hóc mắt chảy ra như suối, trước mắt cô chỉ là cái trần nhà không rõ ràng bởi hàng lệ mà thôi.
Cẩm Dung tự hỏi với lòng: “Mình chết rồi sao?”
“Con gái…”
Nghe thấy giọng nói, đó hình như là của mẹ cô. Cẩm Dung đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đầy đủ người thân đang đứng bên cạnh hớn hở nhìn cô. Bà Thục, Cẩm Tú, thằng cu Minh và…và có cả cậu Bách Hoàng nữa.
Bà Thục khóc không ngừng, tay liên tục lau đi từng giọt nước mắt lăn dài trên má, giờ đây cô thấy bà già thật rồi, nếp nhắn nheo, tóc có chút bạc trên đỉnh đầu, làn da nhăn nhún cho dù không nhìn thấy rõ nhưng cô cảm thấy bà thật sự đã có tuổi.
Cô thương mẹ, nhưng giờ môi cô khô ráp chẳng nố được gì cả, chỉ vỏn vẹn nói một từ: “Nước…”
Cẩm Tú nhanh nhẹn hơn, chạy lại cái bàn rót một li nước: “Đây, nước đây em uống đi.”
Cẩm Tú đỡ Cẩm Dung, cho cô uống vài ngụm nước. Cơ thể nằm lì đã lâu nên các khớp bị cứng lại, tay chân mềm nhũn chẳng cử động được. Bà Thục thấy thế xoa đầu cô rồi khóc thút thít nói:
“Tội nghiệp con gái của mẹ, xuýt chút nữa mẹ tưởng không được nhìn thấy con rồi.”
“Mẹ…” Cẩm Dung ráng chút gọi bà, nước mắt vẫn không tự chủ rơi vương vãi.
“Nào, nào. Con đừng khóc nữa ảnh hưởng sức khỏe… À, mẹ đi chuẩn bị cháo cho con nhé? Con nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cẩm Tú theo mẹ làm công chuyện nào con.”
Bà Thục an ủi cô rồi gọi Cẩm Tú đi nấu ăn cùng bà, nhìn bóng lưng bà được Cẩm Tú dìu cô đã thấy bà đã ra sao trong thời gian qua. Cô nhìn sang bên, Bách Hoàng đang mệt mỏi ngồi ở cái bàn nhỏ. Tay, chân, mặt, mũi đều trầy xước rỉ máu. Đặc biệt là cái ngực cậu, cái áo he hé thấy băng bó một cục rất to, làm nó nhô lên từ trong phía trong, nhớ lại chuyện hôm qua cô chợt rùng mình, ấp a ấp úng hỏi thăm Bách Hoàng:
“Cậu…cậu không sao chứ?”
Bách Hoàng nghe tiếng cô nói, cậu chỉnh trang quay lại trạng thái lành mạnh, đứng dậy đi gần về giường, ngồi xuống bên cô, trước khi ngồi xuống tiện tay ôm ngực nhăn mặt nhoi nhói vài phát.
“Mợ còn cảm thấy đau ở đâu không?”
“Ơ… Tôi…tôi không sao. Nhưng mà cái vết thương cậu thật sự không sao chứ? Tôi không biết hôm qua mình có nhớ rõ không nữa, nhưng mà có vẻ lúc đó hình như là nhát chí mạng…”
Cẩm Dung ngồi từ từ được Bách Hoàng đỡ giúp, nói lấp ba lấp bấp, lúc nãy còn không nói nổi mà thấy vết thương bị băng bó nhô lên như thế kia thì hoảng quá nói một lèo. Nơi khóe mắt lại rơm rớm như sắp khóc vì thương cho nổi đau mà cậu phải gánh vì cứu cô.
Bách Hoàng nhìn cô cười cười, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi Cẩm Dung: “Yên tâm, có trời phù hộ nên tôi mới sống ngồi trước mặt mợ này.”
Cô sửng người vì cái hành động của cậu, tự dưng cậu hôm nay nhẹ nhàng hẳn ra, không còn lạnh lùng như lúc trước cô thấy nữa. Cẩm Dung hít một hơi, chớp mắt liên tục cho nước mắt thấm lại vào bên trong, đưa tay lên chỉ vào cái vết thương.
“Tôi có thể xem vết thương của cậu không?”
Bách Hoàng tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng suy lại vẫn là đi lại đóng cửa rồi ngồi xuống, vạch cái áo ngoài ra. Để lộ một lớp vải quấn quanh ngực, mảnh vải lại bị máu thấm ra ngoài…đỏ thẩm cả lên, bên dưới bụng còn có một cái vết thương còn chưa lành đang băng bó. Đến lúc này rồi cô tự trách bản thân vô cùng, lúc mà cô dùng dao đâm vào bụng cậu cô vẫn còn nhớ, nhưng lúc đó bản thân Cẩm Dung đã bị kẻ khác không chế mất rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn chồng bị đâm một nhát bất ngờ thế mà thôi.
Cô ngước mắt sang chỗ khác để không bị xúc động, nhưng mà cô vẫn không kìm được, cô khóc òa lên như một đứa trẻ con.
Không chỉ đôi môi mà hai bàn tay cô run lẩy bẩy khi thấy vết thương, lệ lăn trên má rồi lại rơi xuống mặt bàn tay Cẩm Dung, lúc này cô chỉ muốn đánh bản thân thật mạnh để trách cô sao lại làm như thế. Bách Hoàng nhìn ra cô như thế thì khó chịu lắm, cậu xoa đầu cô:
“Đừng khóc, cái này đã là gì đâu. mợ khóc thì tôi sót hơn đấy, nín đi nào.”
Sau đó cậu ôm Cẩm Dung vào lòng, mặc cho vết thương đang đau, dỗ dành cơn trách móc của cô. Tay cậu vỗ vỗ vào lưng cẩm Dung, cô cũng thuận theo quán tính ôm chặt cậu, cái ôm này thật sự là niềm an ủi của cô lúc này.
Chuyện hôm qua nghe Bách Hoàng thuật lại, hóa ra là có người của cậu cả đã đến kịp thời để cứu bọn họ một mạng, ông cũng là người nhập hồn lại cho cô sau khi cô ngất đi khi còn là hồn ma.
Cẩm Dung rợn người khi nghe cậu lộ bí mật về thầy bắt ma truyền đạt, vì rất khó tin khi Bách Hoàng nói rằng sinh mạng của cậu được ví là con của trời, sinh ra đã có xứ mệnh sẽ không chết trước tuổi 24, nên người thầy đó mới cứu sống được, cũng nhờ vì là người đặc biệt nên mới chạm và thấy được hồn ma hay là quỷ.
Bách Hoàng cũng lưỡng lự khi cô hỏi vì sao Minh Quang nói, nếu như cô không bị hắn bắt thì cũng sẽ chết trong một ngày và hắn nói cậu biết lí do… Cậu thở dài nhìn xa xăm, lí do đó có vẻ như là vì cái lá bùa trên người cô, lạ thay sau hôm qua nó lạ biến mất dạng không còn vết tích nào…
______________________
Sau khi khỏe hơn một tí cô đi ra khỏi nhà hóng mát, mẹ cô cản lắm, sợ có chuyện gì nữa nên cô chỉ ngồi trước nhà rồi nhâm nhi chén nước cho đỡ khát. Bên ngoài thấy Bách Hoàng đi đâu đó mới về, Cẩm Tú bên ngoài hỏi hang rồi cậu cũng đi vào trong, lại dừng chân chỗ cô, cái áo chứa đồ rõ nhiều, thấy lạ nên hỏi:
“Ủa. Cậu có chuyện gì hả…còn cái áo kia cậu đựng gì mà nhiều thế?”
“Ào” Một chục trái hồng giòn được cậu đổ từ trong áo ra trên bàn, Bách Hoàng cười vui gãi đầu: “Mợ thích hồng giòn mà đúng không? Tôi hái về nhiêu đây chắc đủ ăn vài hôm.”
Trong nhà này mà ai không biết cô thích hồng giòn cỡ nào, đến thằng cu Minh có hồng ăn còn đưa cho cô đến nữa phần vì nó biết cô thích hồng giòn đến cuồng. Mà cô thấy lạ à nha, sao Bách Hoàng lại biết cô thích loại trái cây này?
“Mà, ai nói cậu biết?”
Bách Hoàng đi lại cái bàn nhỏ bên nhà trước, lấy con dao nhỏ rồi đi lại ngồi kế cô, tay vừa gọt vừa trả lời Cẩm Dung trong cảm xúc thoải mái: “Tôi hỏi mẹ Thục, mợ vừa tỉnh dậy không lâu chắc muốn ăn đồ mình thích nên tôi mới hỏi rồi tiện đi hái luôn, vừa may bên cạnh nhà lại có cây hồng giòn.”
Một ánh sáng lóe lên, cô mở mắt ra ở hiện thực, hơi thở gấp gáp, lệ từ hóc mắt chảy ra như suối, trước mắt cô chỉ là cái trần nhà không rõ ràng bởi hàng lệ mà thôi.
Cẩm Dung tự hỏi với lòng: “Mình chết rồi sao?”
“Con gái…”
Nghe thấy giọng nói, đó hình như là của mẹ cô. Cẩm Dung đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đầy đủ người thân đang đứng bên cạnh hớn hở nhìn cô. Bà Thục, Cẩm Tú, thằng cu Minh và…và có cả cậu Bách Hoàng nữa.
Bà Thục khóc không ngừng, tay liên tục lau đi từng giọt nước mắt lăn dài trên má, giờ đây cô thấy bà già thật rồi, nếp nhắn nheo, tóc có chút bạc trên đỉnh đầu, làn da nhăn nhún cho dù không nhìn thấy rõ nhưng cô cảm thấy bà thật sự đã có tuổi.
Cô thương mẹ, nhưng giờ môi cô khô ráp chẳng nố được gì cả, chỉ vỏn vẹn nói một từ: “Nước…”
Cẩm Tú nhanh nhẹn hơn, chạy lại cái bàn rót một li nước: “Đây, nước đây em uống đi.”
Cẩm Tú đỡ Cẩm Dung, cho cô uống vài ngụm nước. Cơ thể nằm lì đã lâu nên các khớp bị cứng lại, tay chân mềm nhũn chẳng cử động được. Bà Thục thấy thế xoa đầu cô rồi khóc thút thít nói:
“Tội nghiệp con gái của mẹ, xuýt chút nữa mẹ tưởng không được nhìn thấy con rồi.”
“Mẹ…” Cẩm Dung ráng chút gọi bà, nước mắt vẫn không tự chủ rơi vương vãi.
“Nào, nào. Con đừng khóc nữa ảnh hưởng sức khỏe… À, mẹ đi chuẩn bị cháo cho con nhé? Con nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cẩm Tú theo mẹ làm công chuyện nào con.”
Bà Thục an ủi cô rồi gọi Cẩm Tú đi nấu ăn cùng bà, nhìn bóng lưng bà được Cẩm Tú dìu cô đã thấy bà đã ra sao trong thời gian qua. Cô nhìn sang bên, Bách Hoàng đang mệt mỏi ngồi ở cái bàn nhỏ. Tay, chân, mặt, mũi đều trầy xước rỉ máu. Đặc biệt là cái ngực cậu, cái áo he hé thấy băng bó một cục rất to, làm nó nhô lên từ trong phía trong, nhớ lại chuyện hôm qua cô chợt rùng mình, ấp a ấp úng hỏi thăm Bách Hoàng:
“Cậu…cậu không sao chứ?”
Bách Hoàng nghe tiếng cô nói, cậu chỉnh trang quay lại trạng thái lành mạnh, đứng dậy đi gần về giường, ngồi xuống bên cô, trước khi ngồi xuống tiện tay ôm ngực nhăn mặt nhoi nhói vài phát.
“Mợ còn cảm thấy đau ở đâu không?”
“Ơ… Tôi…tôi không sao. Nhưng mà cái vết thương cậu thật sự không sao chứ? Tôi không biết hôm qua mình có nhớ rõ không nữa, nhưng mà có vẻ lúc đó hình như là nhát chí mạng…”
Cẩm Dung ngồi từ từ được Bách Hoàng đỡ giúp, nói lấp ba lấp bấp, lúc nãy còn không nói nổi mà thấy vết thương bị băng bó nhô lên như thế kia thì hoảng quá nói một lèo. Nơi khóe mắt lại rơm rớm như sắp khóc vì thương cho nổi đau mà cậu phải gánh vì cứu cô.
Bách Hoàng nhìn cô cười cười, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt sống mũi Cẩm Dung: “Yên tâm, có trời phù hộ nên tôi mới sống ngồi trước mặt mợ này.”
Cô sửng người vì cái hành động của cậu, tự dưng cậu hôm nay nhẹ nhàng hẳn ra, không còn lạnh lùng như lúc trước cô thấy nữa. Cẩm Dung hít một hơi, chớp mắt liên tục cho nước mắt thấm lại vào bên trong, đưa tay lên chỉ vào cái vết thương.
“Tôi có thể xem vết thương của cậu không?”
Bách Hoàng tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng suy lại vẫn là đi lại đóng cửa rồi ngồi xuống, vạch cái áo ngoài ra. Để lộ một lớp vải quấn quanh ngực, mảnh vải lại bị máu thấm ra ngoài…đỏ thẩm cả lên, bên dưới bụng còn có một cái vết thương còn chưa lành đang băng bó. Đến lúc này rồi cô tự trách bản thân vô cùng, lúc mà cô dùng dao đâm vào bụng cậu cô vẫn còn nhớ, nhưng lúc đó bản thân Cẩm Dung đã bị kẻ khác không chế mất rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn chồng bị đâm một nhát bất ngờ thế mà thôi.
Cô ngước mắt sang chỗ khác để không bị xúc động, nhưng mà cô vẫn không kìm được, cô khóc òa lên như một đứa trẻ con.
Không chỉ đôi môi mà hai bàn tay cô run lẩy bẩy khi thấy vết thương, lệ lăn trên má rồi lại rơi xuống mặt bàn tay Cẩm Dung, lúc này cô chỉ muốn đánh bản thân thật mạnh để trách cô sao lại làm như thế. Bách Hoàng nhìn ra cô như thế thì khó chịu lắm, cậu xoa đầu cô:
“Đừng khóc, cái này đã là gì đâu. mợ khóc thì tôi sót hơn đấy, nín đi nào.”
Sau đó cậu ôm Cẩm Dung vào lòng, mặc cho vết thương đang đau, dỗ dành cơn trách móc của cô. Tay cậu vỗ vỗ vào lưng cẩm Dung, cô cũng thuận theo quán tính ôm chặt cậu, cái ôm này thật sự là niềm an ủi của cô lúc này.
Chuyện hôm qua nghe Bách Hoàng thuật lại, hóa ra là có người của cậu cả đã đến kịp thời để cứu bọn họ một mạng, ông cũng là người nhập hồn lại cho cô sau khi cô ngất đi khi còn là hồn ma.
Cẩm Dung rợn người khi nghe cậu lộ bí mật về thầy bắt ma truyền đạt, vì rất khó tin khi Bách Hoàng nói rằng sinh mạng của cậu được ví là con của trời, sinh ra đã có xứ mệnh sẽ không chết trước tuổi 24, nên người thầy đó mới cứu sống được, cũng nhờ vì là người đặc biệt nên mới chạm và thấy được hồn ma hay là quỷ.
Bách Hoàng cũng lưỡng lự khi cô hỏi vì sao Minh Quang nói, nếu như cô không bị hắn bắt thì cũng sẽ chết trong một ngày và hắn nói cậu biết lí do… Cậu thở dài nhìn xa xăm, lí do đó có vẻ như là vì cái lá bùa trên người cô, lạ thay sau hôm qua nó lạ biến mất dạng không còn vết tích nào…
______________________
Sau khi khỏe hơn một tí cô đi ra khỏi nhà hóng mát, mẹ cô cản lắm, sợ có chuyện gì nữa nên cô chỉ ngồi trước nhà rồi nhâm nhi chén nước cho đỡ khát. Bên ngoài thấy Bách Hoàng đi đâu đó mới về, Cẩm Tú bên ngoài hỏi hang rồi cậu cũng đi vào trong, lại dừng chân chỗ cô, cái áo chứa đồ rõ nhiều, thấy lạ nên hỏi:
“Ủa. Cậu có chuyện gì hả…còn cái áo kia cậu đựng gì mà nhiều thế?”
“Ào” Một chục trái hồng giòn được cậu đổ từ trong áo ra trên bàn, Bách Hoàng cười vui gãi đầu: “Mợ thích hồng giòn mà đúng không? Tôi hái về nhiêu đây chắc đủ ăn vài hôm.”
Trong nhà này mà ai không biết cô thích hồng giòn cỡ nào, đến thằng cu Minh có hồng ăn còn đưa cho cô đến nữa phần vì nó biết cô thích hồng giòn đến cuồng. Mà cô thấy lạ à nha, sao Bách Hoàng lại biết cô thích loại trái cây này?
“Mà, ai nói cậu biết?”
Bách Hoàng đi lại cái bàn nhỏ bên nhà trước, lấy con dao nhỏ rồi đi lại ngồi kế cô, tay vừa gọt vừa trả lời Cẩm Dung trong cảm xúc thoải mái: “Tôi hỏi mẹ Thục, mợ vừa tỉnh dậy không lâu chắc muốn ăn đồ mình thích nên tôi mới hỏi rồi tiện đi hái luôn, vừa may bên cạnh nhà lại có cây hồng giòn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.