Chương 2:
Bảo Bảo
11/04/2024
Du Linh cúi đầu khó hiểu nhìn lướt qua quần áo của mình, sơ mi vàng nhạt, váy cotton dài màu xanh biển đậm, dép lười* da heo hoa hòe khoảng trăm tệ, lưng đeo ba lô nhỏ mấy chục tệ, tóc dài cột đuôi ngựa, mái thưa uốn cụp, có vấn đề gì sao?
*奶奶拖鞋: Dép sục, dép bít mũi
“Hôm nay anh trai con về nước, con có tâm chút được không!”
Chu Khoái Khoái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy ngón tay được tô đỏ chót hung hăng ấn lên mi tâm* của Du Linh.
*Mi tâm: điểm giữa hai lông mày
Trên thang lầu người qua người lại, bậc thang bằng gỗ bị giày cao gót của bà giẫm lên kêu lộc cộc lộc cộc, Chu Khoái Khoái vừa đi lên lầu, vừa dặn dò Du Linh.
“Lát nữa nhìn thấy anh con, con nhiệt tình chút cho mẹ, bốn năm rồi vẫn không biết tốt xấu như vậy, con nói xem con người con, trái tim rốt cuộc lớn thế nào? Anh con tốt với con như vậy, ban đầu muốn đưa con ra nước ngoài, sao con lại không đi theo chứ?”
Du Linh bị mẹ niệm chú cả đoạn đường rồi kéo về phía trước, nghe thấy những lời nhắc nhở đã thuộc nằm lòng đó, lỗ tai cô đã kết kén rồi.
Đúng vậy, trong mắt tất cả mọi người cô tuổi nhỏ, cô tùy hứng, cô không biết điều, cô đủ kiểu giả tạo không có lương tâm…
Chình vì bốn năm trước, anh Kỳ Lạc phải ra nước ngoài học chuyên sâu, muốn đưa cô cùng anh ra nước ngoài, cô sống chết không đi, náo loạn đến mức Kỳ gia và Du gia bây giờ cũng không vui vẻ.
Ba mẹ cũng vì vậy mà không cách nào duy trì tình cảm ngoài mặt, dứt khoát ra riêng.
Đều trách cô, tất cả đều tại cô!
Du Linh đi theo phía sau mẹ, nghe bà lằng nhằng cô cũng chẳng ừ chẳng hử, khóe miệng mỏng manh cong lên, nói đi nói đi, dù sao Chu Khoái Khoái có nói thế nào đi nữa thì thời gian cũng không thể chảy ngược.
Đi qua phòng bao sang trọng của lầu hai thì người ngày càng ít, tiếng nhắc nhở của Chu Khoái Khoái cũng nhỏ đi nhiều, đến phòng bao hai cửa được chạm trổ, Chu Khoái Khoái xoay người giúp Du Linh chỉnh sửa cổ áo sơ mi, cảnh cáo nghiêm khắc:
“Lát nữa ngồi cạnh anh con, đừng làm anh con tức giận.”
Nhìn bộ dạng không quan tâm lắm của Du Linh, bà giơ tay hung hăng véo lỗ tai của con nhóc chết tiệt này, tức giận nói:
“Nói con nghe rồi.”
“Á mẹ! ! ! Nghe rồi mà, đừng véo nữa! ! !”
Cuối cùng Du Linh cũng có chút phản ứng, che lấy lỗ tai hét to một tiếng, liền bị Chu Khoái Khoái đẩy vào phòng bao.
Một tiếng ‘cót két’, phòng bao hai cửa được mở ra, dưới đèn chùm thủy tinh sang trọng, trong phòng bao to như thế đã thoáng chốc yên lặng.
Với người ngoài mà nói, anh trai thương em, đưa em gái ra nước ngoài mở mang kiến thức, đây là chuyện bao nhiêu thân thích nghèo của Kỳ gia tha thiết ước mơ, kết quả đến chỗ Du Linh thì ngược lại, cô có chết cũng không theo Kỳ Lạc ra nước ngoài, vì thế mà gây ra không ít chuyện quá giới hạn, khiến Kỳ Lạc rất tức giận.
Bốn năm trước, dường như ai cũng biết chuyện này của Du gia và Kỳ gia, khó mà đảm bảo rằng không ai chờ đợi để xem biểu hiện tối nay của Du Linh, mọi người đều muốn xem xem, cô gái này rõ ràng có cơ hội ăn ngon mặc đẹp, giường cao gối mềm, lần này sẽ hối hận thế nào về lựa chọn của cô năm đó.
Trong phòng bao xa hoa rộng lớn như thế, Du Linh nhảy dựng lên đứng vững, quay đầu liếc nhìn Chu Khoái Khoái phía sau, liền bị ánh mắt tàn nhẫn của mẹ trợn lên dữ tợn, cô lập tức quay đầu, nhìn sang đám người trong phòng bao, rồi cười hì hì.
Đứa trẻ này vẫn ngốc nghếch như vậy.
Ánh mắt ngầm đồng tình của những người thân trong ba đời nhìn sang Du Linh, sau đó tới tấp nhìn sang Chu Khoái Khoái phía sau Du Linh, có người hô lên:
“Ai da chị ba, sao giờ hai người mới đến, mau mau mau, qua đây ngồi đi, ở đây đã bắt đầu lên món rồi.”
Chu Khoái Khoái tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Du Linh phía trước đi thẳng đến chiếc bàn tròn lớn, chuẩn bị tìm bừa một chiếc ghế ngồi xuống, bà lập tức bước lên, hung hăng vỗ lên lưng Du Linh một cái.
*奶奶拖鞋: Dép sục, dép bít mũi
“Hôm nay anh trai con về nước, con có tâm chút được không!”
Chu Khoái Khoái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy ngón tay được tô đỏ chót hung hăng ấn lên mi tâm* của Du Linh.
*Mi tâm: điểm giữa hai lông mày
Trên thang lầu người qua người lại, bậc thang bằng gỗ bị giày cao gót của bà giẫm lên kêu lộc cộc lộc cộc, Chu Khoái Khoái vừa đi lên lầu, vừa dặn dò Du Linh.
“Lát nữa nhìn thấy anh con, con nhiệt tình chút cho mẹ, bốn năm rồi vẫn không biết tốt xấu như vậy, con nói xem con người con, trái tim rốt cuộc lớn thế nào? Anh con tốt với con như vậy, ban đầu muốn đưa con ra nước ngoài, sao con lại không đi theo chứ?”
Du Linh bị mẹ niệm chú cả đoạn đường rồi kéo về phía trước, nghe thấy những lời nhắc nhở đã thuộc nằm lòng đó, lỗ tai cô đã kết kén rồi.
Đúng vậy, trong mắt tất cả mọi người cô tuổi nhỏ, cô tùy hứng, cô không biết điều, cô đủ kiểu giả tạo không có lương tâm…
Chình vì bốn năm trước, anh Kỳ Lạc phải ra nước ngoài học chuyên sâu, muốn đưa cô cùng anh ra nước ngoài, cô sống chết không đi, náo loạn đến mức Kỳ gia và Du gia bây giờ cũng không vui vẻ.
Ba mẹ cũng vì vậy mà không cách nào duy trì tình cảm ngoài mặt, dứt khoát ra riêng.
Đều trách cô, tất cả đều tại cô!
Du Linh đi theo phía sau mẹ, nghe bà lằng nhằng cô cũng chẳng ừ chẳng hử, khóe miệng mỏng manh cong lên, nói đi nói đi, dù sao Chu Khoái Khoái có nói thế nào đi nữa thì thời gian cũng không thể chảy ngược.
Đi qua phòng bao sang trọng của lầu hai thì người ngày càng ít, tiếng nhắc nhở của Chu Khoái Khoái cũng nhỏ đi nhiều, đến phòng bao hai cửa được chạm trổ, Chu Khoái Khoái xoay người giúp Du Linh chỉnh sửa cổ áo sơ mi, cảnh cáo nghiêm khắc:
“Lát nữa ngồi cạnh anh con, đừng làm anh con tức giận.”
Nhìn bộ dạng không quan tâm lắm của Du Linh, bà giơ tay hung hăng véo lỗ tai của con nhóc chết tiệt này, tức giận nói:
“Nói con nghe rồi.”
“Á mẹ! ! ! Nghe rồi mà, đừng véo nữa! ! !”
Cuối cùng Du Linh cũng có chút phản ứng, che lấy lỗ tai hét to một tiếng, liền bị Chu Khoái Khoái đẩy vào phòng bao.
Một tiếng ‘cót két’, phòng bao hai cửa được mở ra, dưới đèn chùm thủy tinh sang trọng, trong phòng bao to như thế đã thoáng chốc yên lặng.
Với người ngoài mà nói, anh trai thương em, đưa em gái ra nước ngoài mở mang kiến thức, đây là chuyện bao nhiêu thân thích nghèo của Kỳ gia tha thiết ước mơ, kết quả đến chỗ Du Linh thì ngược lại, cô có chết cũng không theo Kỳ Lạc ra nước ngoài, vì thế mà gây ra không ít chuyện quá giới hạn, khiến Kỳ Lạc rất tức giận.
Bốn năm trước, dường như ai cũng biết chuyện này của Du gia và Kỳ gia, khó mà đảm bảo rằng không ai chờ đợi để xem biểu hiện tối nay của Du Linh, mọi người đều muốn xem xem, cô gái này rõ ràng có cơ hội ăn ngon mặc đẹp, giường cao gối mềm, lần này sẽ hối hận thế nào về lựa chọn của cô năm đó.
Trong phòng bao xa hoa rộng lớn như thế, Du Linh nhảy dựng lên đứng vững, quay đầu liếc nhìn Chu Khoái Khoái phía sau, liền bị ánh mắt tàn nhẫn của mẹ trợn lên dữ tợn, cô lập tức quay đầu, nhìn sang đám người trong phòng bao, rồi cười hì hì.
Đứa trẻ này vẫn ngốc nghếch như vậy.
Ánh mắt ngầm đồng tình của những người thân trong ba đời nhìn sang Du Linh, sau đó tới tấp nhìn sang Chu Khoái Khoái phía sau Du Linh, có người hô lên:
“Ai da chị ba, sao giờ hai người mới đến, mau mau mau, qua đây ngồi đi, ở đây đã bắt đầu lên món rồi.”
Chu Khoái Khoái tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Du Linh phía trước đi thẳng đến chiếc bàn tròn lớn, chuẩn bị tìm bừa một chiếc ghế ngồi xuống, bà lập tức bước lên, hung hăng vỗ lên lưng Du Linh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.