Chương 4:
Bảo Bảo
11/04/2024
Bên bàn tròn Chu Khoái Khoái nhận được tin nhắn của Du Linh, bà tức đến mức suýt chút thì bóp nát điện thoại kiểu mới mà bà mới mua rồi.
Rốt cuộc chỉ số thông minh của đứa con gái mà bà sinh ra thấp bao nhiêu?
Trong khe ngón tay của Kỳ Lạc lộ ra một chút, cũng đủ cho Du Linh sống những ngày tháng tốt đẹp cả đời, từ nhỏ Kỳ Lạc đã yêu thương đứa em gái này, những đứa em họ khác cũng không bằng Du Linh.
Cô không thể gần gũi hơn với người anh họ này của cô?
Thiếu nữ hai mươi tuổi rồi, còn chưa học được đối nhân xử thế, cứ giống như một đứa bé ngây thơ vậy.
Đầu ngón tay với những móng được sơn dầu đỏ chói của Chu Khoái Khoái, lướt nhanh như bay trên màn hình điện thoại, mắng một chuỗi dài gửi cho Du Linh.
Du Linh liếc nhìn lại là lời nhàm tai suốt bốn năm qua, căn bản không cần trả lời.
Bởi vì Du Linh biết, cô càng trả lời thì càng kích thích lửa giận của Chu Khoái Khoái, chi bằng cứ để bà ấy chửi đi.
Cô lo ăn cơm của mình.
Qua một hồi lâu, trong bát cơm trước mặt xuất hiện một con tôm bạc đất đã được bóc vỏ, nhúng tương.
Du Linh ngừng một lát, miệng đang nhai cơm, nghiêng đầu nhìn anh trai bên cạnh, anh đã buông đũa xuống, ngón tay thon dài đang cầm một con tôm bạc đất, sau khi bóc vỏ xong thì nhúng tương với vẻ mặt hời hợt, cho vào trong bát của Du Linh.
Từ nhỏ anh đã thương cô, biết cô thích ăn tôm bạc đất vì thể mỗi lần cô ăn tôm anh đều sẽ bóc vỏ cho cô.
Cho dù khiến anh giận đến mức dạ dày xuất huyết, nhưng hôm nay anh vẫn bằng lòng bóc vỏ tôm cho cô, khiến hốc mắt Du Linh khó hiểu có chút xúc động đến rơi nước mắt, hận không thể quỳ xuống trước mặt Kỳ Lạc đội ơn hoàng thượng không giết.
Bốn năm rồi, thật là…
Người ở bàn lớn lại yên lặng chốc lát, những người thân đợi xem kịch hay lặng lẽ thu lại ánh mắt hả hê, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Tình cảm của hai anh em này từ nhỏ đã tốt, vốn cho rằng vì Du Linh đắc tội với Kỳ Lạc, sau khi Kỳ Lạc về nước sẽ không đợi gặp con nhóc này.
Kết quả người ta còn ngoan ngoan bóc vỏ tôm cho em gái ăn.
Nét mặt của Chu Khoái Khoái đã dễ chịu hơn đôi chút, cuối cùng đã đặt bánh ngọt xuống, cầm đũa lên ăn cơm, một bàn người thân có người nói chuyện có người không, cứ như vậy mà ăn hết bữa cơm này.
Khi tàn tiệc, ba mẹ Kỳ Lạc đi qua từ một phòng bao khác nói chuyện với một nhóm người thân, Du Linh lơ đãng ngồi phịch trên ghế xoa xoa cái bụng căng cứng, mắt trông thấy Chu Khoái Khoái đứng lên chuẩn bị đi.
Cô vội vàng giơ tay hô một tiếng.
“Mẹ, mẹ đưa con về với.”
Chu Khoái Khoái mặc sườn xám bước chân không ngừng, theo những họ hàng khác ra ngoài cửa, quay đầu liếc nhìn Du Linh, trợn mắt với cô rồi lại cười với Kỳ Lạc.
“A Lạc nè, lát nữa có thể giúp dì ba đưa em gái về nhà không?”
“Dạ.”
Kỳ Lạc gật đầu với vẻ mặt hờ hững, anh ngồi trên ghế không nhúc nhích, trông vẫn là đứa trẻ ngoan tài giỏi lại nghe lời của năm đó.
Du Linh đang xoa bụng bên cạnh anh, liền vội xua tay nói:
“Không cần đâu, con…”
Lời còn chưa nói xong, Kỳ Lạc liền nghiêng đầu qua, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ nghiêm khắc.
Eo anh hơi cong, một tay khoác lên vai cô trông giống như đang ôm cô, anh mím môi không nói gì.
Cơ thể Du Linh lập tức được kéo thẳng lên, đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, tinh thần khắp người bắt đầu hồi hộp, suýt chút đã hô to một tiếng hoàng huynh đừng giết muội, á á á á.
Kết quả trong cánh mũi tức thì tràn ngập hơi thở vô cùng mát lạnh, cô suy nghĩ ngẩn ngơ, đây là anh trai.
Bốn năm rồi, thì ra cô vẫn không quên, đây là mùi hương trên cơ thể của anh trai.
Mãi cho đến lúc này, Du Linh mới dần dần phát hiện, anh trai - Kỳ Lạc của cô, đã trở về rồi.
Anh trai của cô, đã từng thuộc về một mình cô.
Rốt cuộc chỉ số thông minh của đứa con gái mà bà sinh ra thấp bao nhiêu?
Trong khe ngón tay của Kỳ Lạc lộ ra một chút, cũng đủ cho Du Linh sống những ngày tháng tốt đẹp cả đời, từ nhỏ Kỳ Lạc đã yêu thương đứa em gái này, những đứa em họ khác cũng không bằng Du Linh.
Cô không thể gần gũi hơn với người anh họ này của cô?
Thiếu nữ hai mươi tuổi rồi, còn chưa học được đối nhân xử thế, cứ giống như một đứa bé ngây thơ vậy.
Đầu ngón tay với những móng được sơn dầu đỏ chói của Chu Khoái Khoái, lướt nhanh như bay trên màn hình điện thoại, mắng một chuỗi dài gửi cho Du Linh.
Du Linh liếc nhìn lại là lời nhàm tai suốt bốn năm qua, căn bản không cần trả lời.
Bởi vì Du Linh biết, cô càng trả lời thì càng kích thích lửa giận của Chu Khoái Khoái, chi bằng cứ để bà ấy chửi đi.
Cô lo ăn cơm của mình.
Qua một hồi lâu, trong bát cơm trước mặt xuất hiện một con tôm bạc đất đã được bóc vỏ, nhúng tương.
Du Linh ngừng một lát, miệng đang nhai cơm, nghiêng đầu nhìn anh trai bên cạnh, anh đã buông đũa xuống, ngón tay thon dài đang cầm một con tôm bạc đất, sau khi bóc vỏ xong thì nhúng tương với vẻ mặt hời hợt, cho vào trong bát của Du Linh.
Từ nhỏ anh đã thương cô, biết cô thích ăn tôm bạc đất vì thể mỗi lần cô ăn tôm anh đều sẽ bóc vỏ cho cô.
Cho dù khiến anh giận đến mức dạ dày xuất huyết, nhưng hôm nay anh vẫn bằng lòng bóc vỏ tôm cho cô, khiến hốc mắt Du Linh khó hiểu có chút xúc động đến rơi nước mắt, hận không thể quỳ xuống trước mặt Kỳ Lạc đội ơn hoàng thượng không giết.
Bốn năm rồi, thật là…
Người ở bàn lớn lại yên lặng chốc lát, những người thân đợi xem kịch hay lặng lẽ thu lại ánh mắt hả hê, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Tình cảm của hai anh em này từ nhỏ đã tốt, vốn cho rằng vì Du Linh đắc tội với Kỳ Lạc, sau khi Kỳ Lạc về nước sẽ không đợi gặp con nhóc này.
Kết quả người ta còn ngoan ngoan bóc vỏ tôm cho em gái ăn.
Nét mặt của Chu Khoái Khoái đã dễ chịu hơn đôi chút, cuối cùng đã đặt bánh ngọt xuống, cầm đũa lên ăn cơm, một bàn người thân có người nói chuyện có người không, cứ như vậy mà ăn hết bữa cơm này.
Khi tàn tiệc, ba mẹ Kỳ Lạc đi qua từ một phòng bao khác nói chuyện với một nhóm người thân, Du Linh lơ đãng ngồi phịch trên ghế xoa xoa cái bụng căng cứng, mắt trông thấy Chu Khoái Khoái đứng lên chuẩn bị đi.
Cô vội vàng giơ tay hô một tiếng.
“Mẹ, mẹ đưa con về với.”
Chu Khoái Khoái mặc sườn xám bước chân không ngừng, theo những họ hàng khác ra ngoài cửa, quay đầu liếc nhìn Du Linh, trợn mắt với cô rồi lại cười với Kỳ Lạc.
“A Lạc nè, lát nữa có thể giúp dì ba đưa em gái về nhà không?”
“Dạ.”
Kỳ Lạc gật đầu với vẻ mặt hờ hững, anh ngồi trên ghế không nhúc nhích, trông vẫn là đứa trẻ ngoan tài giỏi lại nghe lời của năm đó.
Du Linh đang xoa bụng bên cạnh anh, liền vội xua tay nói:
“Không cần đâu, con…”
Lời còn chưa nói xong, Kỳ Lạc liền nghiêng đầu qua, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ nghiêm khắc.
Eo anh hơi cong, một tay khoác lên vai cô trông giống như đang ôm cô, anh mím môi không nói gì.
Cơ thể Du Linh lập tức được kéo thẳng lên, đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, tinh thần khắp người bắt đầu hồi hộp, suýt chút đã hô to một tiếng hoàng huynh đừng giết muội, á á á á.
Kết quả trong cánh mũi tức thì tràn ngập hơi thở vô cùng mát lạnh, cô suy nghĩ ngẩn ngơ, đây là anh trai.
Bốn năm rồi, thì ra cô vẫn không quên, đây là mùi hương trên cơ thể của anh trai.
Mãi cho đến lúc này, Du Linh mới dần dần phát hiện, anh trai - Kỳ Lạc của cô, đã trở về rồi.
Anh trai của cô, đã từng thuộc về một mình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.