Chương 6:
Bảo Bảo
01/06/2024
Từ bốn năm trước, sau khi Du Linh làm ầm với Kỳ Lạc một trận, trực tiếp chọc tức Kỳ Lạc đến mức anh say rượu xuất huyết dạ dày, thái độ của Chu Khai Khai với Du Linh vẫn luôn không mặn không nhạt.
Sau đó, Chu Khai Khai lướt nhìn qua đứa con trai nhà mình, nói với vẻ mặt dịu dàng:
“Con uống rượu rồi à? Uống rượu thì đừng lái xe.”
“Con không có uống.”
Kỳ Lạc nghiêng người, cầm lấy cánh tay của Du Linh ở phía sau che chắn trước mặt Du Linh, nói với Chu Khai Khai và ba Kỳ:
“Con đưa Linh Linh về trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận chút.”
Dưới ngọn đèn sáng rực, Chu Khai Khai mặc bộ lễ phục, nâng làn váy đi về phía trước một bước, nhìn Kỳ Lạc đang nắm tay Du Linh bước lên lầu, bà lắc lư chiếc vòng bảo thạch treo trên vành tai, không nhịn được liền hô lên một tiếng.
“Linh Linh.”
Du Linh bị anh trai dắt đi, cô quay đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn dì cả rồi “Dạ?” một tiếng.
“Không có gì.”
Chu Khai Khai thở dài xua tay với Du Linh, không yên tâm dặn dò:
“Nghe lời anh trai đó.”
“Dạ.”
Du Linh đáp lại, anh trai phía trước đang nắm tay cô, bước chân không ngừng, thậm chí cũng không quay đầu, cô cũng chỉ có thể bị Kỳ Lạc cứ dắt đi như vậy, lúc quay đầu bước chân đi xuống, đột nhiên phần lưng được anh trai kéo lấy.
Một tay anh nắm lấy tay cô, xoay người, tay còn lại vòng qua eo cô, rủ mắt xuống, nỗi buồn trong đáy mắt anh thâm trầm không rõ, anh cúi đầu nói:
“Đừng để ngã, cẩn thận bậc thang.”
Trên bậc thang bằng gỗ, Du Linh ù ù cạc cạc nhìn Kỳ Lạc đang ôm mình, cô đâu có ngã, bước chân cũng rất vững mà.
Anh trai đột nhiên ôm cô làm gì?
Trên gương mặt tuấn tú của Kỳ Lạc vẫn không có chút biểu cảm, cánh tay anh đặt trên eo Du Linh đã siết chặt lại, khi nhấc mí mắt lên, đáy mắt đã khôi phục lại sự rực rỡ thản nhiên, anh buông cô ra dắt tay cô tiếp tục đi xuống bậc thang.
Dọc đường đi vẫn còn họ hàng chưa rời khỏi, nhìn thấy Kỳ Lạc họ liền nhao nhao chào hỏi anh, Kỳ Lạc trả lời từng người một, mỗi lần đều phải dừng lại nói chuyện một hai câu với họ hàng, thế là từ lầu hai đến lầu một đã đi rất lâu cũng vẫn chưa ra được cửa Hi Phúc Tường.
Trong lúc này Kỳ Lạc cũng không buông tay Du Linh.
Cô khẽ ngọ ngoạy, bàn tay nhỏ đặt trong bàn tay lớn của anh trai, luôn cảm thấy có chút nóng rực không tự nhiên.
Ở Băng Thành hai năm, cô đã hình thành vài bệnh về tay chân lạnh, vừa trở về cái lò lửa thành phố X, còn chưa thích ứng được nhiệt độ cao ở đây, cộng thêm bây giờ lại ở trong Hi Phúc Tường điều hòa vô cùng lạnh, đương nhiên tay chân cũng sẽ lạnh.
Kỳ Lạc đang trò chuyện với người khác, siết chặt bàn tay của Du Linh không để cô ngọ ngoạy, vội vã kết thúc cuộc hàn huyên với người khác rồi nắm tay cô ra cửa.
Sau đó đi thẳng đến bãi đỗ xe, dừng lại trước một chiếc xe địa hình Merc-Benz màu đen mới toanh.
Không đợi Du Linh nói chuyện anh liền nhét cô vào ghế phó lái, động tác có chút thô bạo, Du Linh “Á” lên một tiếng rồi ngồi vững trên ghế phó lái, sau đó nhìn sang Kỳ Lạc đã đóng cửa xe phát ra một tiếng “ầm”, ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
Mắt Du Linh nhìn về phía trước, đã đời rất lâu không thấy Kỳ Lạc xuất phát, liền nghiêng đầu khó hiểu hỏi:
“Anh? Chúng ta còn phải đợi ai hả?”
Kỳ Lạc ngồi trên ghế lái chậm rãi hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy vô lăng bằng da thật: “Dây an toàn.”
“Dạ, hả? Ồ.”
Du Linh mơ mơ màng màng vội vã nghiêng người kéo dây an toàn của mình, đôi mắt nghiêm túc nhìn phía trước, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Kỳ Lạc, nói một cách lấy lòng:
“Anh, em thắt xong rồi.”
Lúc này Kỳ Lạc mới xuất phát, lái chiếc Merc-Benz anh mới mua chạy ra khỏi bãi đỗ xe của Hi Phúc Tường.
Sau đó, Chu Khai Khai lướt nhìn qua đứa con trai nhà mình, nói với vẻ mặt dịu dàng:
“Con uống rượu rồi à? Uống rượu thì đừng lái xe.”
“Con không có uống.”
Kỳ Lạc nghiêng người, cầm lấy cánh tay của Du Linh ở phía sau che chắn trước mặt Du Linh, nói với Chu Khai Khai và ba Kỳ:
“Con đưa Linh Linh về trước.”
“Ừm, đi đường cẩn thận chút.”
Dưới ngọn đèn sáng rực, Chu Khai Khai mặc bộ lễ phục, nâng làn váy đi về phía trước một bước, nhìn Kỳ Lạc đang nắm tay Du Linh bước lên lầu, bà lắc lư chiếc vòng bảo thạch treo trên vành tai, không nhịn được liền hô lên một tiếng.
“Linh Linh.”
Du Linh bị anh trai dắt đi, cô quay đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn dì cả rồi “Dạ?” một tiếng.
“Không có gì.”
Chu Khai Khai thở dài xua tay với Du Linh, không yên tâm dặn dò:
“Nghe lời anh trai đó.”
“Dạ.”
Du Linh đáp lại, anh trai phía trước đang nắm tay cô, bước chân không ngừng, thậm chí cũng không quay đầu, cô cũng chỉ có thể bị Kỳ Lạc cứ dắt đi như vậy, lúc quay đầu bước chân đi xuống, đột nhiên phần lưng được anh trai kéo lấy.
Một tay anh nắm lấy tay cô, xoay người, tay còn lại vòng qua eo cô, rủ mắt xuống, nỗi buồn trong đáy mắt anh thâm trầm không rõ, anh cúi đầu nói:
“Đừng để ngã, cẩn thận bậc thang.”
Trên bậc thang bằng gỗ, Du Linh ù ù cạc cạc nhìn Kỳ Lạc đang ôm mình, cô đâu có ngã, bước chân cũng rất vững mà.
Anh trai đột nhiên ôm cô làm gì?
Trên gương mặt tuấn tú của Kỳ Lạc vẫn không có chút biểu cảm, cánh tay anh đặt trên eo Du Linh đã siết chặt lại, khi nhấc mí mắt lên, đáy mắt đã khôi phục lại sự rực rỡ thản nhiên, anh buông cô ra dắt tay cô tiếp tục đi xuống bậc thang.
Dọc đường đi vẫn còn họ hàng chưa rời khỏi, nhìn thấy Kỳ Lạc họ liền nhao nhao chào hỏi anh, Kỳ Lạc trả lời từng người một, mỗi lần đều phải dừng lại nói chuyện một hai câu với họ hàng, thế là từ lầu hai đến lầu một đã đi rất lâu cũng vẫn chưa ra được cửa Hi Phúc Tường.
Trong lúc này Kỳ Lạc cũng không buông tay Du Linh.
Cô khẽ ngọ ngoạy, bàn tay nhỏ đặt trong bàn tay lớn của anh trai, luôn cảm thấy có chút nóng rực không tự nhiên.
Ở Băng Thành hai năm, cô đã hình thành vài bệnh về tay chân lạnh, vừa trở về cái lò lửa thành phố X, còn chưa thích ứng được nhiệt độ cao ở đây, cộng thêm bây giờ lại ở trong Hi Phúc Tường điều hòa vô cùng lạnh, đương nhiên tay chân cũng sẽ lạnh.
Kỳ Lạc đang trò chuyện với người khác, siết chặt bàn tay của Du Linh không để cô ngọ ngoạy, vội vã kết thúc cuộc hàn huyên với người khác rồi nắm tay cô ra cửa.
Sau đó đi thẳng đến bãi đỗ xe, dừng lại trước một chiếc xe địa hình Merc-Benz màu đen mới toanh.
Không đợi Du Linh nói chuyện anh liền nhét cô vào ghế phó lái, động tác có chút thô bạo, Du Linh “Á” lên một tiếng rồi ngồi vững trên ghế phó lái, sau đó nhìn sang Kỳ Lạc đã đóng cửa xe phát ra một tiếng “ầm”, ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
Mắt Du Linh nhìn về phía trước, đã đời rất lâu không thấy Kỳ Lạc xuất phát, liền nghiêng đầu khó hiểu hỏi:
“Anh? Chúng ta còn phải đợi ai hả?”
Kỳ Lạc ngồi trên ghế lái chậm rãi hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy vô lăng bằng da thật: “Dây an toàn.”
“Dạ, hả? Ồ.”
Du Linh mơ mơ màng màng vội vã nghiêng người kéo dây an toàn của mình, đôi mắt nghiêm túc nhìn phía trước, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Kỳ Lạc, nói một cách lấy lòng:
“Anh, em thắt xong rồi.”
Lúc này Kỳ Lạc mới xuất phát, lái chiếc Merc-Benz anh mới mua chạy ra khỏi bãi đỗ xe của Hi Phúc Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.