Chương 5: Chương 2.1
Mai Bối Nhĩ
01/07/2015
Minh Nguyệt lại một đường đi trở về bên bờ sông, cách đó không xa là nước sông cuồn cuộn đang chảy xiết, chỉ là hình như không nhận thấy địa điểm đang đi đến, chính là kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn tự xưng là “Ninh vương”, thật không thể tin được thần sông này lại là một cái phiên vương…. Không đúng! Phải nói là một cái vương gia khi còn sống.
“Đi xuống đi!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói.
Nàng mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần :” Xuống? Đi xuống nơi nào?”
“Tất nhiên là đáy sông!”
“Đáy sông?” Nàng ngây ngốc lặp lại, sau đó mới ý thức được ý tứ của đối phương :”Đáy sông!”
Hàn Tĩnh lười cùng nàng giải thích, phất tay áo phải lên, nước sông nháy mắt cuồn cuộn kéo lên, dâng lên cao gấp mấy trượng, tiếp theo đánh về phía hai người, khiến Minh Nguyệt mở lớn miệng nhỏ, nghĩ rằng sẽ bị cắn nuốt.
“A….” Thì ra nàng không thể trốn thoát vận mệnh bị chết chìm.
Theoi bản năng, Minh Nguyệt hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, đây là tư thế tự bảo vệ chính mình.
“Ngươi còn ngồi đó làm cái gì?”
Những lời này khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân từ đầu đến chân đều khô ráo, một giọt nước cũng không có. Mà trước mắt lại là toà cung điện uy nghiêm cao ngất đứng sừng sững cùng với cửa cung trang nghiêm màu đồng.
“Di? Nơi này là đáy sông? Thật sự là quá lợi hại….”
“Ít nói lời nịnh hót chút đi.” Hàn Tĩnh không cảm kích nói.
Minh Nguyệt còn ngơ ngẩn nhìn xung quanh, miệng oa oa kêu :”Đây là ở đáy sông, bốn phía hẳn là phải nên có nước, còn có rất nhiều loại tôm cá lớn nhỏ bên người bơi qua bơi lại, như vậy một điểm trường thi cảm cũng không có…”
“Cái gì là trường thi cảm?”
Nàng trầm ngâm một lát :”Ý tứ chính là tự mình trải nghiệm.”
“đây là do ngươi muốn đích thân trải nghiệm, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi…” Nói xong, hắn liền giơ lên tay phải, chuẩn bị phát huy, Minh Nguyệt liền rất nhanh cười nịnh.
“Không cần, không cần, ta có thể vận dụng trí tưởng tượng.” Minh Nguyện ngưỡng cao đầu, nổ lực nhìn tấm bảng trên cửa cung đề ba chữ có lực – “Hoàng cực môn”, rất giống loại cửa cung ở cổ đại mà nàng từng gặp qua trên trang mạng :” Đây là nơi nào?”
Hàn Tĩnh hừ cười một tiếng :” Tất nhiên là cung điện của bản phiên.”
“Sao?” Minh Nguyệt ngốc lăng nhìn hắn, nghĩ rằng chỉ có nơi ở của hoàng đế mới có thể kêu là cung điện chứ.
“Mở cửa!” Hắn cao giọng hét lớn.
Tiếng chưa dứt, liền nghe thấy “nha” một tiếng, hai cánh cửa cung màu đồng đang khép chặt chậm rãi mở ra.
Khi cửa cung mở ra đến một nữa, Minh Nguyệt nguyên lai còn hiếu kì hướng trong khe cửa nhìn quanh, trong nháy mắt liền lọt vào “Công kích” vô hình.
“Công kích” vô hình này không trực tiếp đụng đến thân thể nàng, mà là tinh thần, phảng phất như có một luồng khí lưu cường đại từ bên trong cửa vọt ra, lao thẳng về hướng nàng. Trong đó bao gồm oán khí, bất đắc dĩ, nhớ tiếc cùng phẫn hận, toàn bộ rất nhanh hoà cùng một chỗ, khiến Minh Nguyệt cắn chặt răng, cúi gặp thắt lưng ngăn cản.
Minh Nguyệt chưa từng cảm nhận loại cảm giác đáng sợ như vậy… Lại nhịn không được cảm giác muốn khóc đang tăng lên, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể, tiến nhanh vào từng mạch máu, khiến nàng không khỏi run lên kịch liệt, lo sợ nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cả người sẽ bạo phát.
Theo bản năng, nàng dùng tay phải đè lại cổ tay đang đeo chiếc vòng xà cừ lại, hy vọng lấy năng lực tránh ma quỷ của nó mà chống đỡ.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau, Hàn Tĩnh nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng hô hấp dồn dập.
Nàng mở to miệng thở hổn hển, tuy vẫn rất khó chịu, nhưng ít ra còn có thể mở miệng nói chuyện được :”Nơi đó… Có cái gì đó?”
Nghe vậy, Hàn Tĩnh lộ ra kiêu ngạo tự phụ, cười quỷ dị :”Trừ bỏ cung điện, ở ngoài, đương nhiên còn có năm ngàn đại quân của bản vương…. Xem ra ngươi là bị bọn họ uy chấn nhiếp trụ, mới cảm thấy thân thể mình không khoẻ.”
“Năm, năm ngàn đại quân?” Minh Nguyệt không khỏi cứng họng.
Hàn Tĩnh giương ống tay áo lên :”Vào đi! Bản vương sẽ giúp cho ngươi hảo hảo mà hiểu biết.”
“Có thể không cần đi vào không?” Nàng không tốt hỏi.
“Ân….” Ngữ khí của hắn mang theo đe doạ kéo dài thanh âm.
Minh Nguyệt nuốt nước miếng :”Ta đi vào là được.”
Thế là, nàng trước hít sâu vài cái mới có thể đi theo Hàn Tĩnh bước vào bên trong cửa cung, chỉ thấy quảng trường to như vậy một mảnh trống rỗng, một người cũng không thấy, bất quá Minh Nguyệt cũng có thể cảm nhận được thứ không tốt đang tồn tại.
“Đây là chuyện gì?” Hàn Tĩnh đối với quảng trường không có một bóng người gầm lên, sau đó tạm dừng một lát, giống như đang lắng nghe bẩm tấu, tiếp theo nghiêng đầu chất vấn Minh Nguyệt :”Trên người ngươi có pháp khí?”
“Có pháp khí?” Nàng một mặt không hiểu :” Ta chỉ có cái này…” Nói xong, Minh Nguyệt giơ cao cổ tay trái đang đeo xà cừ.
Sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên khó coi.
“Nguyên lai là đeo tàng vương pháp khí của bồ tát, có thể độ hoá vong hồn, đáng tiếc thứ này đối với ta vô dụng.” Hắn lạnh lùng hừ một cái :”Ngươi nhìn thấy đại quân của bản vương?”
Minh Nguyệt nhìn chung quanh :”Dùng mắt nhìn thì nhìn không thấy…” Chỉ là có thể cảm giác được cổ lực lượng vô hình kia rất cường đại.
“Phải không?” Hàn Tĩnh đầu tiên là hừ nhỏ, tiếp theo tay phải hướng trước mắt nàng làm phép, khoé miệng giơ lên độ cong tà tứ :”Mở mắt to nhìn cho rõ!”
“Oa…” Nàng quát to một tiếng.
Minh Nguyệt nàng sống đến mười tám năm nay, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy đội hình năm ngàn đại quân to lớn chỉnh tề như thế, toàn bộ đều mặc áo giáp, túc mục uy vũ, chỉ là có thể do e ngại pháp lực của vòng cừ xà trên người nàng, toàn bộ đều thoái lui cách xa đến vài thước.
Hàn Tĩnh ngạo nghễ cười to :”Thấy rồi sao? Đây là năm ngàn đại quân của bổn vương, bọn họ từng đánh bại qua vô số địch nhân, giúp triều đình lập không ích công lớn.”
“Bọn họ…” Minh Nguyện nhìn một vòng vô số khuôn mặt nam tính, bộ dạng cũng không doạ người, cũng không thiếu chân hoặc thiếu cánh tay này nọ, chỉ là không có một tia biểu cảm, ánh mắt càng không hề có ánh sáng, nhưng nàng biết bọn họ không phải không có hỉ nộ ái ố, mời vừa rồi ở ngoài cửa cung nàng đều cảm nhận được cảm xúc nội tâm của bọn họ :”Bọn họ vì cái gì mà tất cả đều ở trong này?”
“Bọn họ là quân dưới trướng của bản vương, tất nhiên đều phải đi theo.” Hắn đương nhiên nói.
Nghe vậy, cái miệng nhỏ của nàng nhất thời mở ra rồi khép lại :”Nhưng bọn họ đã chết, nếu đã chết thì phải tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển thế mới đúng.”
Hắn nở nụ cười, kia cười lại làm cho người ta lạnh đến xương tuỷ :”Thì sao nào? Bọn hõ sống là người của bản vương, chết cũng là ma của bản vương, bản vương ở nơi nào, bọn họ cũng phải đi theo đến cùng.”
Quân lệnh như núi, năm ngàn đại quân thoáng chốc quỳ xuống, cùng kêu lên phụ hoạ.
“Nguyện vĩnh viễn trung thành thiên tuế…”
“Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Mọi người phát ra thề nguyện đủ để lão thiên trên cao nghe được, địa phủ cũng thông xuống, mặc cho người khác vô pháp dao động.
Thấy bọn họ mặt không biểu cảm nghe lệnh phục tùng, Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, như thế cố chấp, như thế vặn vẹo, dựa theo cá tính bản thân, đối mặt loại người không ăn được liền phá cho hôi này, căn bản chính là một cái tiểu hài tử bị làm hư, hẳn là nên giúp cha mẹ hắn quản giáo một phen. Nhưng là không biết tại sao, lại rất muốn khóc, nàng chẳng phải là loại nữ sinh đa sầu đa cảm, thời điểm khóc cũng rất ít, vẫn là nhịn không được lại rơi nước mắt.
“Ngươi khóc cái gì?” Hàn Tĩnh có chút kinh ngạc.
“Ta… Ta thay năm ngàn “người” này khóc…” Nàng lấy mu bàn tay liều mạng gạt lệ, đều đã chết còn bị giam cầm ở đây, lại vô pháp phản kháng lại mệnh lệnh, thật sự là rất tàn ác.
“Hảo cho một tâm địa thiện lương mẫn cảm!” Hắn lạnh lùng cười to.
Minh Nguyệt nức nở một tiếng :”Ta cũng thay ngươi khóc…”
“Đi xuống đi!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói.
Nàng mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần :” Xuống? Đi xuống nơi nào?”
“Tất nhiên là đáy sông!”
“Đáy sông?” Nàng ngây ngốc lặp lại, sau đó mới ý thức được ý tứ của đối phương :”Đáy sông!”
Hàn Tĩnh lười cùng nàng giải thích, phất tay áo phải lên, nước sông nháy mắt cuồn cuộn kéo lên, dâng lên cao gấp mấy trượng, tiếp theo đánh về phía hai người, khiến Minh Nguyệt mở lớn miệng nhỏ, nghĩ rằng sẽ bị cắn nuốt.
“A….” Thì ra nàng không thể trốn thoát vận mệnh bị chết chìm.
Theoi bản năng, Minh Nguyệt hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, đây là tư thế tự bảo vệ chính mình.
“Ngươi còn ngồi đó làm cái gì?”
Những lời này khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân từ đầu đến chân đều khô ráo, một giọt nước cũng không có. Mà trước mắt lại là toà cung điện uy nghiêm cao ngất đứng sừng sững cùng với cửa cung trang nghiêm màu đồng.
“Di? Nơi này là đáy sông? Thật sự là quá lợi hại….”
“Ít nói lời nịnh hót chút đi.” Hàn Tĩnh không cảm kích nói.
Minh Nguyệt còn ngơ ngẩn nhìn xung quanh, miệng oa oa kêu :”Đây là ở đáy sông, bốn phía hẳn là phải nên có nước, còn có rất nhiều loại tôm cá lớn nhỏ bên người bơi qua bơi lại, như vậy một điểm trường thi cảm cũng không có…”
“Cái gì là trường thi cảm?”
Nàng trầm ngâm một lát :”Ý tứ chính là tự mình trải nghiệm.”
“đây là do ngươi muốn đích thân trải nghiệm, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi…” Nói xong, hắn liền giơ lên tay phải, chuẩn bị phát huy, Minh Nguyệt liền rất nhanh cười nịnh.
“Không cần, không cần, ta có thể vận dụng trí tưởng tượng.” Minh Nguyện ngưỡng cao đầu, nổ lực nhìn tấm bảng trên cửa cung đề ba chữ có lực – “Hoàng cực môn”, rất giống loại cửa cung ở cổ đại mà nàng từng gặp qua trên trang mạng :” Đây là nơi nào?”
Hàn Tĩnh hừ cười một tiếng :” Tất nhiên là cung điện của bản phiên.”
“Sao?” Minh Nguyệt ngốc lăng nhìn hắn, nghĩ rằng chỉ có nơi ở của hoàng đế mới có thể kêu là cung điện chứ.
“Mở cửa!” Hắn cao giọng hét lớn.
Tiếng chưa dứt, liền nghe thấy “nha” một tiếng, hai cánh cửa cung màu đồng đang khép chặt chậm rãi mở ra.
Khi cửa cung mở ra đến một nữa, Minh Nguyệt nguyên lai còn hiếu kì hướng trong khe cửa nhìn quanh, trong nháy mắt liền lọt vào “Công kích” vô hình.
“Công kích” vô hình này không trực tiếp đụng đến thân thể nàng, mà là tinh thần, phảng phất như có một luồng khí lưu cường đại từ bên trong cửa vọt ra, lao thẳng về hướng nàng. Trong đó bao gồm oán khí, bất đắc dĩ, nhớ tiếc cùng phẫn hận, toàn bộ rất nhanh hoà cùng một chỗ, khiến Minh Nguyệt cắn chặt răng, cúi gặp thắt lưng ngăn cản.
Minh Nguyệt chưa từng cảm nhận loại cảm giác đáng sợ như vậy… Lại nhịn không được cảm giác muốn khóc đang tăng lên, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể, tiến nhanh vào từng mạch máu, khiến nàng không khỏi run lên kịch liệt, lo sợ nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cả người sẽ bạo phát.
Theo bản năng, nàng dùng tay phải đè lại cổ tay đang đeo chiếc vòng xà cừ lại, hy vọng lấy năng lực tránh ma quỷ của nó mà chống đỡ.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau, Hàn Tĩnh nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng hô hấp dồn dập.
Nàng mở to miệng thở hổn hển, tuy vẫn rất khó chịu, nhưng ít ra còn có thể mở miệng nói chuyện được :”Nơi đó… Có cái gì đó?”
Nghe vậy, Hàn Tĩnh lộ ra kiêu ngạo tự phụ, cười quỷ dị :”Trừ bỏ cung điện, ở ngoài, đương nhiên còn có năm ngàn đại quân của bản vương…. Xem ra ngươi là bị bọn họ uy chấn nhiếp trụ, mới cảm thấy thân thể mình không khoẻ.”
“Năm, năm ngàn đại quân?” Minh Nguyệt không khỏi cứng họng.
Hàn Tĩnh giương ống tay áo lên :”Vào đi! Bản vương sẽ giúp cho ngươi hảo hảo mà hiểu biết.”
“Có thể không cần đi vào không?” Nàng không tốt hỏi.
“Ân….” Ngữ khí của hắn mang theo đe doạ kéo dài thanh âm.
Minh Nguyệt nuốt nước miếng :”Ta đi vào là được.”
Thế là, nàng trước hít sâu vài cái mới có thể đi theo Hàn Tĩnh bước vào bên trong cửa cung, chỉ thấy quảng trường to như vậy một mảnh trống rỗng, một người cũng không thấy, bất quá Minh Nguyệt cũng có thể cảm nhận được thứ không tốt đang tồn tại.
“Đây là chuyện gì?” Hàn Tĩnh đối với quảng trường không có một bóng người gầm lên, sau đó tạm dừng một lát, giống như đang lắng nghe bẩm tấu, tiếp theo nghiêng đầu chất vấn Minh Nguyệt :”Trên người ngươi có pháp khí?”
“Có pháp khí?” Nàng một mặt không hiểu :” Ta chỉ có cái này…” Nói xong, Minh Nguyệt giơ cao cổ tay trái đang đeo xà cừ.
Sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên khó coi.
“Nguyên lai là đeo tàng vương pháp khí của bồ tát, có thể độ hoá vong hồn, đáng tiếc thứ này đối với ta vô dụng.” Hắn lạnh lùng hừ một cái :”Ngươi nhìn thấy đại quân của bản vương?”
Minh Nguyệt nhìn chung quanh :”Dùng mắt nhìn thì nhìn không thấy…” Chỉ là có thể cảm giác được cổ lực lượng vô hình kia rất cường đại.
“Phải không?” Hàn Tĩnh đầu tiên là hừ nhỏ, tiếp theo tay phải hướng trước mắt nàng làm phép, khoé miệng giơ lên độ cong tà tứ :”Mở mắt to nhìn cho rõ!”
“Oa…” Nàng quát to một tiếng.
Minh Nguyệt nàng sống đến mười tám năm nay, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy đội hình năm ngàn đại quân to lớn chỉnh tề như thế, toàn bộ đều mặc áo giáp, túc mục uy vũ, chỉ là có thể do e ngại pháp lực của vòng cừ xà trên người nàng, toàn bộ đều thoái lui cách xa đến vài thước.
Hàn Tĩnh ngạo nghễ cười to :”Thấy rồi sao? Đây là năm ngàn đại quân của bổn vương, bọn họ từng đánh bại qua vô số địch nhân, giúp triều đình lập không ích công lớn.”
“Bọn họ…” Minh Nguyện nhìn một vòng vô số khuôn mặt nam tính, bộ dạng cũng không doạ người, cũng không thiếu chân hoặc thiếu cánh tay này nọ, chỉ là không có một tia biểu cảm, ánh mắt càng không hề có ánh sáng, nhưng nàng biết bọn họ không phải không có hỉ nộ ái ố, mời vừa rồi ở ngoài cửa cung nàng đều cảm nhận được cảm xúc nội tâm của bọn họ :”Bọn họ vì cái gì mà tất cả đều ở trong này?”
“Bọn họ là quân dưới trướng của bản vương, tất nhiên đều phải đi theo.” Hắn đương nhiên nói.
Nghe vậy, cái miệng nhỏ của nàng nhất thời mở ra rồi khép lại :”Nhưng bọn họ đã chết, nếu đã chết thì phải tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển thế mới đúng.”
Hắn nở nụ cười, kia cười lại làm cho người ta lạnh đến xương tuỷ :”Thì sao nào? Bọn hõ sống là người của bản vương, chết cũng là ma của bản vương, bản vương ở nơi nào, bọn họ cũng phải đi theo đến cùng.”
Quân lệnh như núi, năm ngàn đại quân thoáng chốc quỳ xuống, cùng kêu lên phụ hoạ.
“Nguyện vĩnh viễn trung thành thiên tuế…”
“Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Mọi người phát ra thề nguyện đủ để lão thiên trên cao nghe được, địa phủ cũng thông xuống, mặc cho người khác vô pháp dao động.
Thấy bọn họ mặt không biểu cảm nghe lệnh phục tùng, Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, như thế cố chấp, như thế vặn vẹo, dựa theo cá tính bản thân, đối mặt loại người không ăn được liền phá cho hôi này, căn bản chính là một cái tiểu hài tử bị làm hư, hẳn là nên giúp cha mẹ hắn quản giáo một phen. Nhưng là không biết tại sao, lại rất muốn khóc, nàng chẳng phải là loại nữ sinh đa sầu đa cảm, thời điểm khóc cũng rất ít, vẫn là nhịn không được lại rơi nước mắt.
“Ngươi khóc cái gì?” Hàn Tĩnh có chút kinh ngạc.
“Ta… Ta thay năm ngàn “người” này khóc…” Nàng lấy mu bàn tay liều mạng gạt lệ, đều đã chết còn bị giam cầm ở đây, lại vô pháp phản kháng lại mệnh lệnh, thật sự là rất tàn ác.
“Hảo cho một tâm địa thiện lương mẫn cảm!” Hắn lạnh lùng cười to.
Minh Nguyệt nức nở một tiếng :”Ta cũng thay ngươi khóc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.