Chương 13: Chương 4.3
Mai Bối Nhĩ
01/07/2015
Giống như mới vừa nhắm mắt, trời liền sáng.
“Cô nương tỉnh…” Lão nhân gia thấy nàng tỉnh dậy, khuôn mặt băn khoăn :”Ủy khuất ngươi phải ngủ một đêm trong phòng bếp, ta có nấu chút cháo, mời ngươi dùng cùng cả nhà ta.”
Minh Nguyệt nhìn ba có lớn có nhỏ lại nhìn đến một phần cháo loãng, nuốt nuốt miếng, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ.
“Ai, ta còn chưa đói bụng… Đứa nhỏ hạ sốt chưa?” Nàng hỏi.
Hắn tươi cười đến mặt đầy nếp nhăn :”Lui, đã lui, thật đúng là bồ tát phù hộ, còn có nhờ phú khí của cô nương, con ta mới vừa rồi đã đi đến hiệu dược lấy dược, chỉ cần uống thêm lần dược nữa, đứa nhỏ sẽ khỏi hoàn toàn.”
Đúng lúc này, phụ nhân vẻ mặt tiều tuỵ, tươi cười ôm con đi ra, hai mắt đẫm lệ hướng nàng quỳ xuống :”Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu con ta…”
“Không càn nói như thế, ta chỉ cố hết sức mà thôi.” Nàng vội vã đỡ phụ nhân đứng dậy, nhìn bé sơ sinh ngủ thật an tường, cũng mỉm cười theo :”Nếu đã không có việc gì, ta đây cũng nên đi.”
Minh Nguyệt lại nhớ tới thần địa chủ đang đứng trong phòng bếp âm u.
Thần địa chủ một mặt không đàng lòng hỏi :”Tỷ tỷ phải đi sao?”
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu thật không gặp lại, tỷ tỷ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi.” Nàng gắt gao ôm thân thể nho nhỏ thật chặt.
“Tỷ tỷ, ta biết sứ mệnh của ta là gì rồi…” Khuôn mặt nho nhỏ hơi quyết tâm, không tiếp tục u mê :”Chính là cố gắng hoàn thành trách nhiệm của thần địa chủ, hảo hảo bảo hộ nhà này.”
Minh Nguyệt xoa xoa đầu nàng :”Ta tin tưởng ngươi sẽ làm thật tốt.”
“Ta cũng sẽ không quên tỷ tỷ…” Nói xong, bóng dáng nho nhỏ dần biến mất.
Lại đổi thành một bóng dáng cao lớn khác xuất hiện đứng bên người nàng.
Minh Nguyệt bất động đứng ở tại chỗ, Hàn Tĩnh nhíu mày hỏi :”Còn lưu luyến chưa muốn đi?”
Nàng lắc đầu phủ nhận :”Không có gì luyến tiếc… Chính là suy nghĩ con người khi còn sống, lại phải đối mặt với vô số lần sum vầy cùng biệt ly, vô luận là thương tâm hay là khoái nhạc, đều là thứ tốt đẹp nhớ đến cả đời, cũng là vì có thể có được một lần, cho nên nguyện ý luân hồi chuyển thế lần nữa.”
Hàn Tĩnh không khỏi có cảnh giác nhìn nàng :”Nói với ta cái này làm gì?”
“Ta chẳng qua là nói ra cảm nghĩ mà thôi, ngươi không cần mẫn cảm như thế…” Minh Nguyệt nhún vai :”Đi thôi!”
Thế là, lão nhân gia mang theo con dâu cùng ba tôn tử, tự mình đưa Minh Nguyệt ra khỏi cửa.
“Còn chưa biết cô nương xưng hô làm sao?” Lão nhân gia cuối cùng cũng nghĩ đến hỏi tôn tính đại danh của ân nhân, chờ tiểu tôn tử lớn lên, sẽ hảo hảo nói cho hắn biết.
Minh Nguyệt cười mỉm chi nói :”Ta là thê tử của thần sông.”
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy một nhà già trẻ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
“Thỉnh các ngươi giúp ta nói với tất cả mọi người, thần sông đã cưới vợ, đừng đem khuê nữ nhà ai quăng xuống sông nữa, còn có Thanh Hà sở dĩ có lũ lụt, là vì hà đạo* (đường thông nước sông) bế tắc trầm tích mà sinh ra, chỉ cần nghĩ biện pháp sửa chửa liền sẽ không xảy ra chuyện gì nữa…” Nói đến đây, giống như muốn chứng minh lời nói của nàng là không giả, một chiếc xe ngựa trong không khí từ từ xuất hiện sau lưng Minh Nguyệt, mà xa phu ngồi phía trước, hai tay kéo dây cương, tuỳ thời chuẩn bị khởi hành.
Hàn Tĩnh đã ngồi bên trong rất không có tính nhẫn nại thúc giục :”Ngươi còn muốn dây dưa đến bao lâu?”
“Đến đây!” Minh Nguyệt quay đầu nhìn một nhà già trẻ :”Ta đi trước, các ngươi bảo trọng!”
Cho đến khi xe ngựa đi xa, người một nhà kia mới ý thức lại, đây không phải là nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
“Thì ra là thê tử thần sông…”
“Là phu nhân thần sông cứu con ta…”
Lão nhân gia cùng con dâu và tôn tử hướng về phía xe ngựa rời đi liền quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập quỳ lạy, thề nhất định sẽ đem lời nói của phu nhân thần sông nói cho từng người mà mình nhìn thấy.
“Ta rất đói…” Xe ngựa đi được một đoạn đường ngắn, Minh Nguyệt mới vỗ vỗ bụng than thở nói.
Hàn Tĩnh đùa cợt nói :”Ta cứ nghĩ ngươi đã thành Phật, không cần ăn cái gì chứ.”
“Ta mới không muốn thành Phật…” Nàng hữu khí vô lực trả lời :”Nhưng mà lúc này nếu cái gì ta cũng không làm, sau này ta nhất định sẽ nói <>, khi đó hối hận đã quá muộn…”
“Ngươi cho là làm như thế có thể thay đổi vận mệnh của người khác?” Hắn không khỏi cười nhạt.
Minh Nguyệt lườm hắn một cái :”Ngươi căn bản không biết ý tứ của ta, kỳ thực ta biết rất rõ ràng trên đời này có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thay đổi được, nhưng còn tốt hơn là ngồi tại chỗ chờ chết, nhưng ta còn muốn nhìn thử, nếu vẫn là không cứu vãn được, cũng sẽ không để lại tiếc nuối, bởi vì ta đã cố gắng hết sức… Đều là do ngươi hại ta nói nhiều như thế, hiện tại bụng ta càng thêm đói bụng a…”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, từ óng tay áo lấy ra vật gì đó, sau đó nắm lấy tay trái của Minh Nguyệt, đeo vật đó vào :”Đừng tuỳ tiện đưa cho người khác nữa.”
“Đây không phải là…” Minh Nguyệ nhìn xà cừ thủ châu trên cổ tay trái, đây là thứ nàng rất quen thuộc, nhưng mà, không thể không cảm thấy bất ngờ :”Ngươi trộm nó lấy trở về?”
“Đây vốn là vật của ngươi.” Hàn Tĩnh không tiếp thu lời nói của nàng, cũng cho rằng chuyện này không có gì là không đúng.
Minh Nguyệt vuốt ve từng hoa văn trên vòng châu :”Nhưng mà ta chưa trả tiền cho hắn…”
“Trước khi lấy về, ta đã để một thỏi bạc vào tủ quần áo của hắn.” Mặt Hàn Tĩnh không đỏ hơi không gấp trả lời nàng.
Nàng trừng mắt nhìn :”Dùng cái gì biến ra?”
“…Tảng đá.”
Nghe vậy, Minh Nguyệt không khỏi cười ngất, nghĩ đến lúc Ngô đại phu phát hiện thủ châu biến thành bạc, sau đó bạc lại biến thành tảng đá, biểu cảm nhất định là sẽ rất phong phú nha.
“Nhưng mà sau khi Ngô đại phu phát hiện, có phải sẽ tìm đến cả nhà kia gây phiền toái, lại muồn bọn họ trả tiền dược không?” Nàng đột nhiên có chút lo lắng.
Trong mắt Hàn Tĩnh loé lên lệ khí đỏ sẫm :”Mới vừa rồi trước khi ngươi rời đi, không phải đã cùng người một nhà kia nói qua, ngươi là thê tử thần sông sao? Cái người Ngô đại phu nếu còn dám làm như vậy, ta nhất định sẽ dâng nước nhấn chìm cửa tiệm của hắn.”
“Ngươi thật sự không không để ý?”
“Để ý cái gì?” Hắn hỏi.
Minh Nguyệt hỏi thử :”Chính là dùng danh nghĩa thê tử của thần sông, muốn mọi người đừng mê tín nữa, không cần đem khuê nữ quăng xuống sông, mà còn dạy cách khơi thông hà đạo để dự phòng lũ lụt phát sinh?”
“Nếu ta nói để ý, ngươi sẽ không làm thế sao?”
Nàng trả lời rất nhanh :”Đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục làm.”
Giống như rõ ràng ý tứ của hắn, Minh Nguyệt cười tươi nói :”Ninh vương, cảm ơn ngươi.”
Hàn Tĩnh muốn bỏ lời nói này qua một bên đầu, nhưng không nghĩ lai bị nụ cười của nàng đá động.
“Bụng rất đói…” Nàng một mặt bắt đầu buồn ngủ, một mặt lẩm bẩm :”Rất muốn ăn nha… Còn có uống canh nói…. Toan lại canh…. Xương hầm măng canh… Vị tăng canh…” (cúi đầu lẩm bẩm :”Ta cũng la không biết mấy thứ canh đó là gì nh.”)
Nghe nàng thì thào tự nói, Hàn Tĩnh cũng không có biện pháp nào tiếp tục giả bộ không quan tâm nữa.
“Nếu không thì trước hết tìm một chỗ ăn một chút gì đi.” Hắn nói.
Đợi một hồi lâu, Minh Nguyệt đều không có trả lời, thân mình lay động trái phải vài cái, thân hình trong lòng liền hướng một bên ngã xuống. Theo bản năng cánh tayliền nắm lấy, giúp nàng dựa lại vào trong lòng mình.
Nàng mê man nói :”…Không cần ẩm ĩ… Để cho ta ngủ một chút…”
“Đem bản thân ép buộc mệt đến như thế, thật sự đáng giá sao?” Hàn Tĩnh cúi đầu nhìn kiều nhan đang ngủ say sưa trong lòng, luôn chọc hắn phiền lòng, nhưng hắn lại muốn đối tốt với nàng, muốn cho Minh Nguyệt trở thành nữ nhân được sủng ái nhất, khiến cho nữ nhân khác phải đố kỵ nàng.
Loại tâm tình muốn thương tiếc đau sủng này hắn cho rằng sẽ không có nhưng hiện giờ lại bắt đầu từ chỗ sâu nhất trong lòng sinh ra.
Hàn Tĩnh không khỏi tự giác đem Minh Nguyệt nhìn lây một chút, rõ ràng là một nha đầu không hiểu khúc ý thừa hoan* (từa tựa tình yêu), lại luôn luôn chọc hắn tức giận, giống như nàng càng như thế, lại khiến hắn càng thêm luyến tiếc buông nàng ra.
“Cô nương tỉnh…” Lão nhân gia thấy nàng tỉnh dậy, khuôn mặt băn khoăn :”Ủy khuất ngươi phải ngủ một đêm trong phòng bếp, ta có nấu chút cháo, mời ngươi dùng cùng cả nhà ta.”
Minh Nguyệt nhìn ba có lớn có nhỏ lại nhìn đến một phần cháo loãng, nuốt nuốt miếng, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ.
“Ai, ta còn chưa đói bụng… Đứa nhỏ hạ sốt chưa?” Nàng hỏi.
Hắn tươi cười đến mặt đầy nếp nhăn :”Lui, đã lui, thật đúng là bồ tát phù hộ, còn có nhờ phú khí của cô nương, con ta mới vừa rồi đã đi đến hiệu dược lấy dược, chỉ cần uống thêm lần dược nữa, đứa nhỏ sẽ khỏi hoàn toàn.”
Đúng lúc này, phụ nhân vẻ mặt tiều tuỵ, tươi cười ôm con đi ra, hai mắt đẫm lệ hướng nàng quỳ xuống :”Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu con ta…”
“Không càn nói như thế, ta chỉ cố hết sức mà thôi.” Nàng vội vã đỡ phụ nhân đứng dậy, nhìn bé sơ sinh ngủ thật an tường, cũng mỉm cười theo :”Nếu đã không có việc gì, ta đây cũng nên đi.”
Minh Nguyệt lại nhớ tới thần địa chủ đang đứng trong phòng bếp âm u.
Thần địa chủ một mặt không đàng lòng hỏi :”Tỷ tỷ phải đi sao?”
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu thật không gặp lại, tỷ tỷ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi.” Nàng gắt gao ôm thân thể nho nhỏ thật chặt.
“Tỷ tỷ, ta biết sứ mệnh của ta là gì rồi…” Khuôn mặt nho nhỏ hơi quyết tâm, không tiếp tục u mê :”Chính là cố gắng hoàn thành trách nhiệm của thần địa chủ, hảo hảo bảo hộ nhà này.”
Minh Nguyệt xoa xoa đầu nàng :”Ta tin tưởng ngươi sẽ làm thật tốt.”
“Ta cũng sẽ không quên tỷ tỷ…” Nói xong, bóng dáng nho nhỏ dần biến mất.
Lại đổi thành một bóng dáng cao lớn khác xuất hiện đứng bên người nàng.
Minh Nguyệt bất động đứng ở tại chỗ, Hàn Tĩnh nhíu mày hỏi :”Còn lưu luyến chưa muốn đi?”
Nàng lắc đầu phủ nhận :”Không có gì luyến tiếc… Chính là suy nghĩ con người khi còn sống, lại phải đối mặt với vô số lần sum vầy cùng biệt ly, vô luận là thương tâm hay là khoái nhạc, đều là thứ tốt đẹp nhớ đến cả đời, cũng là vì có thể có được một lần, cho nên nguyện ý luân hồi chuyển thế lần nữa.”
Hàn Tĩnh không khỏi có cảnh giác nhìn nàng :”Nói với ta cái này làm gì?”
“Ta chẳng qua là nói ra cảm nghĩ mà thôi, ngươi không cần mẫn cảm như thế…” Minh Nguyệt nhún vai :”Đi thôi!”
Thế là, lão nhân gia mang theo con dâu cùng ba tôn tử, tự mình đưa Minh Nguyệt ra khỏi cửa.
“Còn chưa biết cô nương xưng hô làm sao?” Lão nhân gia cuối cùng cũng nghĩ đến hỏi tôn tính đại danh của ân nhân, chờ tiểu tôn tử lớn lên, sẽ hảo hảo nói cho hắn biết.
Minh Nguyệt cười mỉm chi nói :”Ta là thê tử của thần sông.”
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy một nhà già trẻ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
“Thỉnh các ngươi giúp ta nói với tất cả mọi người, thần sông đã cưới vợ, đừng đem khuê nữ nhà ai quăng xuống sông nữa, còn có Thanh Hà sở dĩ có lũ lụt, là vì hà đạo* (đường thông nước sông) bế tắc trầm tích mà sinh ra, chỉ cần nghĩ biện pháp sửa chửa liền sẽ không xảy ra chuyện gì nữa…” Nói đến đây, giống như muốn chứng minh lời nói của nàng là không giả, một chiếc xe ngựa trong không khí từ từ xuất hiện sau lưng Minh Nguyệt, mà xa phu ngồi phía trước, hai tay kéo dây cương, tuỳ thời chuẩn bị khởi hành.
Hàn Tĩnh đã ngồi bên trong rất không có tính nhẫn nại thúc giục :”Ngươi còn muốn dây dưa đến bao lâu?”
“Đến đây!” Minh Nguyệt quay đầu nhìn một nhà già trẻ :”Ta đi trước, các ngươi bảo trọng!”
Cho đến khi xe ngựa đi xa, người một nhà kia mới ý thức lại, đây không phải là nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
“Thì ra là thê tử thần sông…”
“Là phu nhân thần sông cứu con ta…”
Lão nhân gia cùng con dâu và tôn tử hướng về phía xe ngựa rời đi liền quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập quỳ lạy, thề nhất định sẽ đem lời nói của phu nhân thần sông nói cho từng người mà mình nhìn thấy.
“Ta rất đói…” Xe ngựa đi được một đoạn đường ngắn, Minh Nguyệt mới vỗ vỗ bụng than thở nói.
Hàn Tĩnh đùa cợt nói :”Ta cứ nghĩ ngươi đã thành Phật, không cần ăn cái gì chứ.”
“Ta mới không muốn thành Phật…” Nàng hữu khí vô lực trả lời :”Nhưng mà lúc này nếu cái gì ta cũng không làm, sau này ta nhất định sẽ nói <>, khi đó hối hận đã quá muộn…”
“Ngươi cho là làm như thế có thể thay đổi vận mệnh của người khác?” Hắn không khỏi cười nhạt.
Minh Nguyệt lườm hắn một cái :”Ngươi căn bản không biết ý tứ của ta, kỳ thực ta biết rất rõ ràng trên đời này có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thay đổi được, nhưng còn tốt hơn là ngồi tại chỗ chờ chết, nhưng ta còn muốn nhìn thử, nếu vẫn là không cứu vãn được, cũng sẽ không để lại tiếc nuối, bởi vì ta đã cố gắng hết sức… Đều là do ngươi hại ta nói nhiều như thế, hiện tại bụng ta càng thêm đói bụng a…”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, từ óng tay áo lấy ra vật gì đó, sau đó nắm lấy tay trái của Minh Nguyệt, đeo vật đó vào :”Đừng tuỳ tiện đưa cho người khác nữa.”
“Đây không phải là…” Minh Nguyệ nhìn xà cừ thủ châu trên cổ tay trái, đây là thứ nàng rất quen thuộc, nhưng mà, không thể không cảm thấy bất ngờ :”Ngươi trộm nó lấy trở về?”
“Đây vốn là vật của ngươi.” Hàn Tĩnh không tiếp thu lời nói của nàng, cũng cho rằng chuyện này không có gì là không đúng.
Minh Nguyệt vuốt ve từng hoa văn trên vòng châu :”Nhưng mà ta chưa trả tiền cho hắn…”
“Trước khi lấy về, ta đã để một thỏi bạc vào tủ quần áo của hắn.” Mặt Hàn Tĩnh không đỏ hơi không gấp trả lời nàng.
Nàng trừng mắt nhìn :”Dùng cái gì biến ra?”
“…Tảng đá.”
Nghe vậy, Minh Nguyệt không khỏi cười ngất, nghĩ đến lúc Ngô đại phu phát hiện thủ châu biến thành bạc, sau đó bạc lại biến thành tảng đá, biểu cảm nhất định là sẽ rất phong phú nha.
“Nhưng mà sau khi Ngô đại phu phát hiện, có phải sẽ tìm đến cả nhà kia gây phiền toái, lại muồn bọn họ trả tiền dược không?” Nàng đột nhiên có chút lo lắng.
Trong mắt Hàn Tĩnh loé lên lệ khí đỏ sẫm :”Mới vừa rồi trước khi ngươi rời đi, không phải đã cùng người một nhà kia nói qua, ngươi là thê tử thần sông sao? Cái người Ngô đại phu nếu còn dám làm như vậy, ta nhất định sẽ dâng nước nhấn chìm cửa tiệm của hắn.”
“Ngươi thật sự không không để ý?”
“Để ý cái gì?” Hắn hỏi.
Minh Nguyệt hỏi thử :”Chính là dùng danh nghĩa thê tử của thần sông, muốn mọi người đừng mê tín nữa, không cần đem khuê nữ quăng xuống sông, mà còn dạy cách khơi thông hà đạo để dự phòng lũ lụt phát sinh?”
“Nếu ta nói để ý, ngươi sẽ không làm thế sao?”
Nàng trả lời rất nhanh :”Đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục làm.”
Giống như rõ ràng ý tứ của hắn, Minh Nguyệt cười tươi nói :”Ninh vương, cảm ơn ngươi.”
Hàn Tĩnh muốn bỏ lời nói này qua một bên đầu, nhưng không nghĩ lai bị nụ cười của nàng đá động.
“Bụng rất đói…” Nàng một mặt bắt đầu buồn ngủ, một mặt lẩm bẩm :”Rất muốn ăn nha… Còn có uống canh nói…. Toan lại canh…. Xương hầm măng canh… Vị tăng canh…” (cúi đầu lẩm bẩm :”Ta cũng la không biết mấy thứ canh đó là gì nh.”)
Nghe nàng thì thào tự nói, Hàn Tĩnh cũng không có biện pháp nào tiếp tục giả bộ không quan tâm nữa.
“Nếu không thì trước hết tìm một chỗ ăn một chút gì đi.” Hắn nói.
Đợi một hồi lâu, Minh Nguyệt đều không có trả lời, thân mình lay động trái phải vài cái, thân hình trong lòng liền hướng một bên ngã xuống. Theo bản năng cánh tayliền nắm lấy, giúp nàng dựa lại vào trong lòng mình.
Nàng mê man nói :”…Không cần ẩm ĩ… Để cho ta ngủ một chút…”
“Đem bản thân ép buộc mệt đến như thế, thật sự đáng giá sao?” Hàn Tĩnh cúi đầu nhìn kiều nhan đang ngủ say sưa trong lòng, luôn chọc hắn phiền lòng, nhưng hắn lại muốn đối tốt với nàng, muốn cho Minh Nguyệt trở thành nữ nhân được sủng ái nhất, khiến cho nữ nhân khác phải đố kỵ nàng.
Loại tâm tình muốn thương tiếc đau sủng này hắn cho rằng sẽ không có nhưng hiện giờ lại bắt đầu từ chỗ sâu nhất trong lòng sinh ra.
Hàn Tĩnh không khỏi tự giác đem Minh Nguyệt nhìn lây một chút, rõ ràng là một nha đầu không hiểu khúc ý thừa hoan* (từa tựa tình yêu), lại luôn luôn chọc hắn tức giận, giống như nàng càng như thế, lại khiến hắn càng thêm luyến tiếc buông nàng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.