Chương 28: Chương 9.3 (H 18 +)
Mai Bối Nhĩ
08/07/2015
Đã từng, hắn đã từng có trong tay rất nhiều thứ, nhưng tâm lại nhất nhất ngóng trong nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa, sau khi biến thành hai bàn tay trắng, hắn mối học được cách biết quý trọng.
Một người sống trên đời, có được tất có mất, nếu như không thể lãnh hội được điều này, thì cuối cùng cái gì cũng không còn.
“Nhiều năm như thế, chàng cũng chưa từng trở về?” Minh Nguyệt hỏi.
Hàn Tĩnh không khỏi tự giễu nói :”Có lẽ ta sợ hãi năng lực của mình, sẽ không khống chế được hận ý trong lòng, giết sạch người trong cung, bỡi vậy nên chưa từng rời khỏi Thanh Hà nửa bước.”
“Như vậy hiện tại đến. Có cảm giác gì?”
“Ta cũng không nói lên được.” Bước chân hắn dừng lại, giống như đang suy tư, lại giống như rất hoang mang.
“Không quan trọng, chàng từ từ nghĩ, ta sẽ luôn ở bên chàng.” Cho dù có nói bao nhiêu lần, Minh Nguyệt cũng muốn nói cho hắn biết, hắn không còn một mình nữa.
Không thèm để ý ánh mắt của người khác, tay hai người đều nắm chặt tay lẫn nhau.
“Khung cảnh này cùng trước kia so sánh, biến hoá có lớn không?” Minh Nguyệt tiếp tục cùng hắn nhớ về những chuyện trước kia.
“Đều đã qua hai trăm hai mươi năm rồi, biến hoá đương nhiên lớn, phải nói so cùng trước kia càng thêm hưng thịnh phồn hoa hơn.” Hàn Tĩnh nhàn nhạt đưa ra bình luận.
“Vậy chứng tỏ hoàng đế hiện tại làm rất tốt.” Trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, lần đến kinh thành này, đối với Hàn Tĩnh mà nói, là một khảo nghiệm rất lớn, nếu thật sự nghĩ thông suốt, buông bỏ tất cả, mới được xem là đã thoát khỏi bóng ma trong lòng.
Những lời này làm cho thần sắc Hàn Tĩnh có chút chua sót, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lại :”Nếu hắn làm không tốt, ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho hắn.”
Nàng gật đầu đồng ý :”Cũng tính cho ta một phần.”
“Nàng sẽ làm gì?” Hắn bật cười hỏi.
“Để ta nghĩ thử xem…” Minh Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, bóng đèn trên đầu “ting” một tiếng :”Có! Hay là mỗi ngày nửa đêm gọi hắn rời giường đi tiểu, cam đoan từ đấy hắn sẽ quyết chí tự cường.”
Hàn Tĩnh cười không thở nổi :”Ta có thể…. Cam đoan… Hắ sẽ lập tức mời đạo sĩ đến… Tới bắt quỷ…”
“Chàng là thần sông, cũng không phải quỷ, không cần sợ.” Nàng vuốt vuốt cằm :”Nếu vừa kéo có phi tần nằm bên người, cũng thuận tiện kêu đứng dậy, cam đoan sẽ không có nữ nhân nào dám ngủ cùng hắn nữa, có thể từ bỏ phương thức dùng nửa người dưới suy xét, sử dụng nửa người trên nhiều hơn một chút.”
“Biện pháp này… rất được…” Hắn liều mạng nhịn xuống xúc động muốn cười to.
Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đem ý cười nuốt trở vào, Hàn Tĩnh cảm thấy ngực phình lên rất lớn :”Minh Nguyệt…”
“Sao?”
“Ta yêu nàng.” Vô luận thống khổ có lớn như thế nào, chỉa cần có Minh Nguyệt ở bên cạnh, liền biến thành nhỏ nhặc không đáng kể.
Hốc mắt Minh Nguyệt bắt đầu nóng lên, mũi cũng ê ẩm, nàng biết cá tính nam nhân này rất kỳ quái, có thể nói ra ba chữ này thật không dễ chút nào.
“Chàng muốn thông báo cũng phải nhìn trường hợp, nơi này là trên đường cái, người đến người đi, rất ngượng ngùng a.” Nàng làm bộ oán giận sẳng giọng.
“Như vậy tìm một nơi không người, ta nói lại lần nữa.” Hắn muốn để cho Minh Nguyệt biết, bản thân có bao nhiêu để ý đến nàng, có bao nhiêu yêu nàng.
“Hiện tại phải đi tìm!” Nàng không nói hai lời, kéo người bước đi.
Tiếng cười mới vừa rồi được áp chế nhất thời theo yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống của Hàn Tĩnh mà xuất ra.
Minh Nguyệt, là nàng xuất hiện, làm cho tâm ta được cứu trở lại…
Hàn Tĩnh tràn ngập yêu thương nhìn nữ nhân bên cạnh, nếu như Minh Nguyệt không đến bên người mình, không biết sẽ như thế nào, chỉ khi có được Minh Nguyệt, mới có thể cảm giác được yêu khắc sâu, cũng là một chuyện rất rất rất đáng quý.
So với hận, hắn càng khát vọng có được hạnh phúc.
Đêm đó, bọn họ tìm một khách điếm bên trong kinh thành ngủ trọ.
Minh Nguyệt đang đợi hắn, đợi hắn chuẩn bị tốt.
Hai người ôm nhau ngồi trên giường, hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh.
“Ta còn tưởng rằng khi đến nơi này, nàng sẽ lập tức yêu cầu đi tham quan hoàng cung.” Ngay khi Minh Nguyệt sắp ngủ gật, Hàn Tĩnh mới mở miệng, theo thời gian này đối với hiểu biết của nàng, quả thật có chút không bình thường.
“Ta đang chờ chàng.” Minh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, khoé môi khẽ nhếch.
“Chờ ta?”
“Ừm.” Minh Nguyệt rút vào lòng hắn :”Ta đang đợi chàng chuẩn bị thật tốt, không có miễn cưỡng, cũng không có giãy dụa, có thể bước ra từng bước, lại đi tham quan cũng không muộn, dù sao hoàng cung cũng luôn đều ở nơi đó, cũng sẽ không dời đi, đi sớm vài ngày hoặc trễ vài ngày cũng đều giống nhau.”
Hàn Tĩnh sau một lúc lâu đều nói không nên lời.
Cảm nhận được phần tâm ý vì bản thân suy nghĩ này của Minh Nguyệt, không chỉ cảm động, mà còn làm cho tia do dự còn sót lại của hắn biết mất, không tiếp tục lùi bước nữa.
“…Như vậy thì ngày mai chúng ta đi.” Hắn nuốt xuống nghẹn đắng trong cổ họng, mới có thể phát ra tiếng nói.
“Được.” Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn cười.
Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang tươi cười kia, nếu ngay cả ngôn ngữ cũng không thể hình dung hoàn chỉnh được yêu thương của hắn đối với Minh Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.
“Ta yêu nàng… Ta yêu nàng…”
“Ta biết…” Minh Nguyệt ôm lấy cổ của hắn, lời lẽ trong miệng quấn quít lấy hắn.
“Ta yêu nàng…” Hàn Tĩnh bắt đầu rút đi quần áo trên người cả hai, để hai khối thân thể hoà nhập vào nhau, một mặt hôn, một mặt thấp giọng nói, giống như lo lắng biểu đạt chưa đủ, không có cách nào làm cho nàng chân thật cảm nhận được.
“Ta biết…” Nàng vươn tay nhỏ bé đến, thăm dò đường cong cơ bắp dương cương nam tính.
“Kiếp sau… Nguyện ý làm vợ ta chứ?”
“Ta nguyện ý.” Minh Nguyệt nhướn thân thể mềm mại lên, nghênh đón bàn tay âu yếm vuốt ve nóng rực của hắn.
Hàn Tĩnh cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, hơi thở dần dần dày đặt, do muốn nhanh chóng công thành đoạt đất, hắn dùng miệng, dùng hai tay, dùng vật nam tính cứng rắn tiến quân thần tốc, cường mà có lực tiến vào chỗ sâu nhất của nàng.
“Hàn Tĩnh…” Nàng yêu kiều kêu.
“Ta thích… Nàng gọi tên ta…” Cổ họng hắn cứng lại.
“Ta cũng vậy…”
“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…” Theo mỗi lần gọi, dục vọng nam tính phấn khởi một lần lại một lần đẩy đưa, va chạm, làm cho nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, dật ra tiếng rên rỉ mềm mại.
“Ta ở đây…” Minh Nguyệt kẹp lấy phần ep kiên cố hữu lực của hắn, phối hợp luật động.
“Ta nhất định sẽ tìm được nàng…” Khuôn mặt tuấn tú bị mồ hôi che kín sắp đến cao trào mà rống, cặp mông nam tính cứng rắng tiến vào ở giữa hai chân trắng nõn, đi ra.
Mười ngón tay trắng nõn bấu chặt trên lưng Hàn Tĩnh, khắc hoạ từng vết cào trên tấm lưng trần rắn chắc, phát ra tiếng thở gấp khó nhịn, như sắp bị dục triều bao phủ.
Tiếng nói hắn lộ ra kiên định :”Kiếp sau… Khi câu đầu tiêng ta mở miệng… Đó là gọi tên của nàng… Đây là ta đối với nàng… Hứa hẹn…”
“Được…” Minh Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi khóc thành tiếng.
Hàm dưới Hàn Tĩnh căng thẳng, đem hai chân nàng gác lên trên vai, làm cho hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ.
Từng đợt khoái cảm dầy đặc tuỳ thời mà đến, hai người không khỏi run run, cho đến một thắc cuối cùng, cả hai chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cương cứng.
Cảm nhận được hoan ái cực hạn, hai người cơ hồ đều vì khoái cảm này mà nín thở.
Minh Nguyệt gạt qua sợi tóc bỡi vì mồ hôi mà dính ở trên gò má, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn muốn cho hắn biết :”Ta yêu chàng… Hàn Tĩnh…”
“Ta biết..” Hắn vì thế muốn rơi lệ.
“Nếu…. Ta chỉ nói là giả thiết, kiếp sau ta cùng chàng vẫn không thể ở cùng nhau, ta cũng sẽ khẩu cầu trước bồ tát, ai đó có thể mang đến hạnh phúc cho chàng, có thể thật tâm mà yêu chàng…” Kiếp sau sẽ biến thành bộ dạng gì, ai cũng không có cách nào đoán được, Minh Nguyệt vẫn đối mặt với khả năng khác mà tính toán.
“Cho dù người kia không phải nàng?” Tâm của hắn run lên.
“Yêu một người chỉ cần nhìn thấy đối phương có được hạnh phúc, cho dù người mang đến hạnh phúc đó không phải là ta, ta cũng hi vọng người kia có thể so với ta càng yêu chàng hơn, có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng…” Minh Nguyệt dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve hàng mi, mắt, mũi, môi, trán của hắn, nụ cười như một đoá hoa ôn nhu xinh đẹp :”Đây là phương thức yêu của ta đối vời chàng…”
Hàn Tĩnh nằm ở trước ngực nàng, thấp giọng nỉ non.
“Nhất định phải có được hạnh phúc…”
“Ừ…” Hắn trừ bỏ một từ này, những từ khác cũng không có cách nào nói ra.
Bỡi vì được người yêu, được đau tiếc, cảm nhận được ấm áp, cho dù có bị tổn thương cùng thổng khổ lớn hơn nữa, cũng đều sẽ vì cảm giác ấp áp đó thổi bay.
Minh Nguyệt vuốt ve mái tóc của hắn, dùng ngôn ngữ, dùng hành động, nỗ lực đem yêu thương của chính mình nhắn gửi cho hắn.
Buổi tối này, một tiểu bóng ma cuối cùng ở sâu trong nội tâm của Hàn Tĩnh, cũng nhanh chóng biết mất, hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết đã từng tồn tại.
Một người sống trên đời, có được tất có mất, nếu như không thể lãnh hội được điều này, thì cuối cùng cái gì cũng không còn.
“Nhiều năm như thế, chàng cũng chưa từng trở về?” Minh Nguyệt hỏi.
Hàn Tĩnh không khỏi tự giễu nói :”Có lẽ ta sợ hãi năng lực của mình, sẽ không khống chế được hận ý trong lòng, giết sạch người trong cung, bỡi vậy nên chưa từng rời khỏi Thanh Hà nửa bước.”
“Như vậy hiện tại đến. Có cảm giác gì?”
“Ta cũng không nói lên được.” Bước chân hắn dừng lại, giống như đang suy tư, lại giống như rất hoang mang.
“Không quan trọng, chàng từ từ nghĩ, ta sẽ luôn ở bên chàng.” Cho dù có nói bao nhiêu lần, Minh Nguyệt cũng muốn nói cho hắn biết, hắn không còn một mình nữa.
Không thèm để ý ánh mắt của người khác, tay hai người đều nắm chặt tay lẫn nhau.
“Khung cảnh này cùng trước kia so sánh, biến hoá có lớn không?” Minh Nguyệt tiếp tục cùng hắn nhớ về những chuyện trước kia.
“Đều đã qua hai trăm hai mươi năm rồi, biến hoá đương nhiên lớn, phải nói so cùng trước kia càng thêm hưng thịnh phồn hoa hơn.” Hàn Tĩnh nhàn nhạt đưa ra bình luận.
“Vậy chứng tỏ hoàng đế hiện tại làm rất tốt.” Trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, lần đến kinh thành này, đối với Hàn Tĩnh mà nói, là một khảo nghiệm rất lớn, nếu thật sự nghĩ thông suốt, buông bỏ tất cả, mới được xem là đã thoát khỏi bóng ma trong lòng.
Những lời này làm cho thần sắc Hàn Tĩnh có chút chua sót, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lại :”Nếu hắn làm không tốt, ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho hắn.”
Nàng gật đầu đồng ý :”Cũng tính cho ta một phần.”
“Nàng sẽ làm gì?” Hắn bật cười hỏi.
“Để ta nghĩ thử xem…” Minh Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, bóng đèn trên đầu “ting” một tiếng :”Có! Hay là mỗi ngày nửa đêm gọi hắn rời giường đi tiểu, cam đoan từ đấy hắn sẽ quyết chí tự cường.”
Hàn Tĩnh cười không thở nổi :”Ta có thể…. Cam đoan… Hắ sẽ lập tức mời đạo sĩ đến… Tới bắt quỷ…”
“Chàng là thần sông, cũng không phải quỷ, không cần sợ.” Nàng vuốt vuốt cằm :”Nếu vừa kéo có phi tần nằm bên người, cũng thuận tiện kêu đứng dậy, cam đoan sẽ không có nữ nhân nào dám ngủ cùng hắn nữa, có thể từ bỏ phương thức dùng nửa người dưới suy xét, sử dụng nửa người trên nhiều hơn một chút.”
“Biện pháp này… rất được…” Hắn liều mạng nhịn xuống xúc động muốn cười to.
Mất một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể đem ý cười nuốt trở vào, Hàn Tĩnh cảm thấy ngực phình lên rất lớn :”Minh Nguyệt…”
“Sao?”
“Ta yêu nàng.” Vô luận thống khổ có lớn như thế nào, chỉa cần có Minh Nguyệt ở bên cạnh, liền biến thành nhỏ nhặc không đáng kể.
Hốc mắt Minh Nguyệt bắt đầu nóng lên, mũi cũng ê ẩm, nàng biết cá tính nam nhân này rất kỳ quái, có thể nói ra ba chữ này thật không dễ chút nào.
“Chàng muốn thông báo cũng phải nhìn trường hợp, nơi này là trên đường cái, người đến người đi, rất ngượng ngùng a.” Nàng làm bộ oán giận sẳng giọng.
“Như vậy tìm một nơi không người, ta nói lại lần nữa.” Hắn muốn để cho Minh Nguyệt biết, bản thân có bao nhiêu để ý đến nàng, có bao nhiêu yêu nàng.
“Hiện tại phải đi tìm!” Nàng không nói hai lời, kéo người bước đi.
Tiếng cười mới vừa rồi được áp chế nhất thời theo yết hầu không ngừng lăn lên lăn xuống của Hàn Tĩnh mà xuất ra.
Minh Nguyệt, là nàng xuất hiện, làm cho tâm ta được cứu trở lại…
Hàn Tĩnh tràn ngập yêu thương nhìn nữ nhân bên cạnh, nếu như Minh Nguyệt không đến bên người mình, không biết sẽ như thế nào, chỉ khi có được Minh Nguyệt, mới có thể cảm giác được yêu khắc sâu, cũng là một chuyện rất rất rất đáng quý.
So với hận, hắn càng khát vọng có được hạnh phúc.
Đêm đó, bọn họ tìm một khách điếm bên trong kinh thành ngủ trọ.
Minh Nguyệt đang đợi hắn, đợi hắn chuẩn bị tốt.
Hai người ôm nhau ngồi trên giường, hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh.
“Ta còn tưởng rằng khi đến nơi này, nàng sẽ lập tức yêu cầu đi tham quan hoàng cung.” Ngay khi Minh Nguyệt sắp ngủ gật, Hàn Tĩnh mới mở miệng, theo thời gian này đối với hiểu biết của nàng, quả thật có chút không bình thường.
“Ta đang chờ chàng.” Minh Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, khoé môi khẽ nhếch.
“Chờ ta?”
“Ừm.” Minh Nguyệt rút vào lòng hắn :”Ta đang đợi chàng chuẩn bị thật tốt, không có miễn cưỡng, cũng không có giãy dụa, có thể bước ra từng bước, lại đi tham quan cũng không muộn, dù sao hoàng cung cũng luôn đều ở nơi đó, cũng sẽ không dời đi, đi sớm vài ngày hoặc trễ vài ngày cũng đều giống nhau.”
Hàn Tĩnh sau một lúc lâu đều nói không nên lời.
Cảm nhận được phần tâm ý vì bản thân suy nghĩ này của Minh Nguyệt, không chỉ cảm động, mà còn làm cho tia do dự còn sót lại của hắn biết mất, không tiếp tục lùi bước nữa.
“…Như vậy thì ngày mai chúng ta đi.” Hắn nuốt xuống nghẹn đắng trong cổ họng, mới có thể phát ra tiếng nói.
“Được.” Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn cười.
Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang tươi cười kia, nếu ngay cả ngôn ngữ cũng không thể hình dung hoàn chỉnh được yêu thương của hắn đối với Minh Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.
“Ta yêu nàng… Ta yêu nàng…”
“Ta biết…” Minh Nguyệt ôm lấy cổ của hắn, lời lẽ trong miệng quấn quít lấy hắn.
“Ta yêu nàng…” Hàn Tĩnh bắt đầu rút đi quần áo trên người cả hai, để hai khối thân thể hoà nhập vào nhau, một mặt hôn, một mặt thấp giọng nói, giống như lo lắng biểu đạt chưa đủ, không có cách nào làm cho nàng chân thật cảm nhận được.
“Ta biết…” Nàng vươn tay nhỏ bé đến, thăm dò đường cong cơ bắp dương cương nam tính.
“Kiếp sau… Nguyện ý làm vợ ta chứ?”
“Ta nguyện ý.” Minh Nguyệt nhướn thân thể mềm mại lên, nghênh đón bàn tay âu yếm vuốt ve nóng rực của hắn.
Hàn Tĩnh cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, hơi thở dần dần dày đặt, do muốn nhanh chóng công thành đoạt đất, hắn dùng miệng, dùng hai tay, dùng vật nam tính cứng rắn tiến quân thần tốc, cường mà có lực tiến vào chỗ sâu nhất của nàng.
“Hàn Tĩnh…” Nàng yêu kiều kêu.
“Ta thích… Nàng gọi tên ta…” Cổ họng hắn cứng lại.
“Ta cũng vậy…”
“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…” Theo mỗi lần gọi, dục vọng nam tính phấn khởi một lần lại một lần đẩy đưa, va chạm, làm cho nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, dật ra tiếng rên rỉ mềm mại.
“Ta ở đây…” Minh Nguyệt kẹp lấy phần ep kiên cố hữu lực của hắn, phối hợp luật động.
“Ta nhất định sẽ tìm được nàng…” Khuôn mặt tuấn tú bị mồ hôi che kín sắp đến cao trào mà rống, cặp mông nam tính cứng rắng tiến vào ở giữa hai chân trắng nõn, đi ra.
Mười ngón tay trắng nõn bấu chặt trên lưng Hàn Tĩnh, khắc hoạ từng vết cào trên tấm lưng trần rắn chắc, phát ra tiếng thở gấp khó nhịn, như sắp bị dục triều bao phủ.
Tiếng nói hắn lộ ra kiên định :”Kiếp sau… Khi câu đầu tiêng ta mở miệng… Đó là gọi tên của nàng… Đây là ta đối với nàng… Hứa hẹn…”
“Được…” Minh Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi khóc thành tiếng.
Hàm dưới Hàn Tĩnh căng thẳng, đem hai chân nàng gác lên trên vai, làm cho hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ.
Từng đợt khoái cảm dầy đặc tuỳ thời mà đến, hai người không khỏi run run, cho đến một thắc cuối cùng, cả hai chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân cương cứng.
Cảm nhận được hoan ái cực hạn, hai người cơ hồ đều vì khoái cảm này mà nín thở.
Minh Nguyệt gạt qua sợi tóc bỡi vì mồ hôi mà dính ở trên gò má, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn muốn cho hắn biết :”Ta yêu chàng… Hàn Tĩnh…”
“Ta biết..” Hắn vì thế muốn rơi lệ.
“Nếu…. Ta chỉ nói là giả thiết, kiếp sau ta cùng chàng vẫn không thể ở cùng nhau, ta cũng sẽ khẩu cầu trước bồ tát, ai đó có thể mang đến hạnh phúc cho chàng, có thể thật tâm mà yêu chàng…” Kiếp sau sẽ biến thành bộ dạng gì, ai cũng không có cách nào đoán được, Minh Nguyệt vẫn đối mặt với khả năng khác mà tính toán.
“Cho dù người kia không phải nàng?” Tâm của hắn run lên.
“Yêu một người chỉ cần nhìn thấy đối phương có được hạnh phúc, cho dù người mang đến hạnh phúc đó không phải là ta, ta cũng hi vọng người kia có thể so với ta càng yêu chàng hơn, có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với chàng…” Minh Nguyệt dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve hàng mi, mắt, mũi, môi, trán của hắn, nụ cười như một đoá hoa ôn nhu xinh đẹp :”Đây là phương thức yêu của ta đối vời chàng…”
Hàn Tĩnh nằm ở trước ngực nàng, thấp giọng nỉ non.
“Nhất định phải có được hạnh phúc…”
“Ừ…” Hắn trừ bỏ một từ này, những từ khác cũng không có cách nào nói ra.
Bỡi vì được người yêu, được đau tiếc, cảm nhận được ấm áp, cho dù có bị tổn thương cùng thổng khổ lớn hơn nữa, cũng đều sẽ vì cảm giác ấp áp đó thổi bay.
Minh Nguyệt vuốt ve mái tóc của hắn, dùng ngôn ngữ, dùng hành động, nỗ lực đem yêu thương của chính mình nhắn gửi cho hắn.
Buổi tối này, một tiểu bóng ma cuối cùng ở sâu trong nội tâm của Hàn Tĩnh, cũng nhanh chóng biết mất, hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết đã từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.