Chương 44: Lời mời từ gia đình Cullen
Cherrysnow219
24/01/2015
“An empty street,
An empty house,
A hole inside my heart
I’m all alone.
The rooms are getting smaller.
I wonder how,
I wonder why,…”
Cạch.
Trong căn phòng tốt tăm, Sarah nằm trên chiếc giường êm ái của mình, khẽ cau mày. Bàn tay nhỏ nhắn quờ quạng trên giường, chụp được một vật kim loại lạnh lẽo đang run lên bần bận, không hề do dự mà quẳng ngay xuống đất.
“I wonder where they are.
The day we had,
The songs we sang together…”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vẫn ngoan cố vang lên không ngừng. Dù cho bị ném xuống mặt đất một cách thô bạo, chiếc điện thoại vẫn an toàn không hề sứt mẻ và quấy rối giấc ngủ của cô chủ nhỏ khó tính.
Sarah khó chịu lăn qua lộn lại một hồi, thậm chí còn lấy gối chụp lên đầu giả chết nhưng tất cả mọi nỗ lực đều thất bại. Giọng hát quyết rũ của những anh chàng Westlife vẫn văng vẳng bên tai không dứt, bản “My love” cũng đã đi được hơn một nửa. Không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh, Sarah giận dữ đập đầu vào gối hai cái rồi chậm rì rì lăn xuống giường, mắt nhắm mắt mở tìm chiếc điện thoại, trong lòng nhủ thầm sau này phải đổi điện thoại, kiếm loại nào dởm một chút, đập một cái là vỡ thì càng tốt.
“Aloo…” Giọng nói khàn khàn lười biếng của Sarah vang lên. Cả người đều nằm bẹp trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt nhắm lại như muốn trở lại giấc ngủ đông một lần nữa.
Đầu bên kia điện thoại, ngược lại, vang lên một giọng nữ tràn đầy sức sống và hoạt bát.
“Đoán xem mình là ai!”
“Alice.” Sarah nhàm chán ngáp dài, hơn phân nửa đầu óc đã bị vây trong trạng thái lờ đờ bãi công.
“…” Bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nữ lúc nãy lại vang lên nhưng lần này âm điệu có vẻ nhỏ hơn và xa hơn, tựa như cô ta không hề cầm máy nữa. “Lần này đoán xem là ai?”
“Jasper.” Giọng nói đã nhỏ hơn, chứng tỏ chủ nhân của nó đã sắp thành công đi vào giấc ngủ, một lần nữa.
“…” Đây là biểu tình của Jasper với bộ mặt người chết ở phía bên kia điện thoại.
“…” Còn đây là biểu tình của Alice đứng bên cạnh.
Alice không phục hơi cắn môi, ồn ào la ó.
“Tỉnh dậy! Tỉnh! Không cho ngủ. Khai mau! Bồ gắn máy quay phim ở trong nhà mình đúng không?”
“Trong nhà? Không phải trong rừng sao?” Sarah che miệng ngáp, mắt vẫn nhắm nghiền không hề có ý muốn mở ra một chút nào.
“…”
“Zzz…”
“SARAH!!!” Alice căm tức hét to.
Giọng hét kinh khủng của cô nàng xuyên qua điện thoại, thành công chọc thủng màng nhĩ của Sarah và khiến cô nàng đang ngủ gật giật mình tỉnh lại.
“Bồ cố ý chọc giận mình, đúng không? Đúng không? Đừng để mình xông đến nhà bồ và lôi bồ ra khỏi cái ổ của bồ.”
“Đừng hét.” Sarah lười biếng ngoáy ngoáy lỗ tai, chậm rãi sờ soạng bò lại lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp của mình. “Mình tỉnh rồi. Thật!” Mắt cô nàng híp lại một nửa, cọ cọ kiếm một tư thế thật thoải mái mà nằm úp xuống, một tay vươn ra bật đèn ngủ ở tủ đầu giường.
“Nếu bồ còn dám ngủ trong lúc nói chuyện với mình…”
“Được rồi. Alice, Mình thề, mình không ngủ! Mình nghe bồ. Nói đi, có chuyện gì? Trời chưa sáng đã gọi điện phá hỏng giấc ngủ của mình. Bồ không cần ngủ nhưng mình cần ngủ. Bồ biết!”
Alice im lặng nhìn khung cảnh xung quanh mình. Forks ngày hôm nay vẫn có sương mù, thậm chí bởi vì trận mưa được dự đoán có thể đến vào buổi chiều mà bầu trời có vẻ âm u hơn thường lệ nhưng điều đó cũng không thể xoá đi sự thật là, lúc này, thời điểm này, đồng hồ của cô đang nhích dần đến mười hai giờ ba mươi, “buổi trưa”. Alice cười lạnh, âm u nói.
“Một ngày nào đó mình sẽ thay hết đống rèm cửa màu đen dày cộm của bồ bởi vải ren mỏng tang trong suốt, Sarah thân mến. Mình sẽ giúp một con cú như bồ nhìn thấy ánh sáng, vào mỗi ngày!”
“A. Xin lỗi. Mình quên kéo rèm. Đã là buổi chiều rồi ư? Thật nhanh quá!” Sarah cầm lấy điều khiển từ xa khẽ bấm, hai hàng rèm cửa từ từ mở ra, để lộ khung cửa sổ sát đất làm bằng thuỷ tinh nhìn thẳng ra hồ nước trong như ngọc bích trước biệt thự. Rừng cây âm u tắm mình trong một loại ánh sáng thưa thớt và lạnh lẽo hoàn toàn hiện ra trước tầm nhìn. Sương mù mỏng bao quanh mọi vật cùng với vòm trời màu xanh xám khiến cho mọi vật càng thêm nặng nề và hiu quạnh.
“Tiểu thư, làm ơn xem giùm mình đồng hồ trước rồi hãy nói nhảm. Bây giờ là mười hai giờ bao mươi, đã qua bữa trưa. Nếu còn ngủ tiếp bồ sẽ bỏ lỡ luôn bữa tối. Bồ còn sống sao?”
“Hoàn hảo. Lúc ngủ cơ thể con người không tiêu tốn nhiều năng lượng cho lắm. Lượng mỡ của mình còn đủ dự trữ cho đến khi mình thức dậy.”
“Sarah, bồ không phải con gấu. Mỡ bụng của bồ không thể giúp bồ vượt qua mùa đông, càng không thể thay cơm!”
Sarah hơi cười cười không để ý, qua loa có lệ.
“Rồi, rồi. Mình biết bồ quan tâm mình. Lát nữa mình sẽ ngồi dậy và nấu một bữa tối linh đình bổ sung chất dinh dưỡng cho cái bụng của mình, sẽ không tiếp tục bạc đãi nó.”
“Không cần.” Alice nhanh chóng phủ quyết đề nghị của Sarah. Nói đùa, nếu để cô nàng này tự nấu tự ăn tự vui trong nhà, cú điện thoại này của cô chẳng phải thành công dã tràng? “Chiều nay bồ qua đây đi. Esme muốn mời bồ dùng bữa.”
“Dùng bữa? Với mọi người?” Sarah hơi ngẩn người trước đề nghị quái lạ của Alice. Bọn họ quen biết hơn một năm, vì thể chất đặc biệt của nhà Cullen mà cô cũng chưa hề ăn một bữa ăn nào cùng với họ, càng không thể đề cập đến chuyện các thành viên trong nhà xuống bếp nấu ăn. “Alice, bồ chắc chứ? Mình cảm giác tai mình sử dụng có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Mình biết bồ biết bọn mình không ăn uống. Nhưng mà lần này mọi người đều muốn đích thân xuống bếp và có một bữa ăn ấm áp với đầy đủ thành viên trong gia đình.”
“Và rồi mình ngồi ăn, mọi người ngồi nhìn?” Sarah theo bản năng rụt lui cổ khi nghĩ đến hình ảnh ấy. Quả thực rất đáng sợ! Một đám sư tử dùng ánh mắt trìu mến nhìn một con nai gặm cỏ? Mọi người chắc là “bữa ăn ấm áp” mà không phải là “vỗ béo chờ làm thịt”? Cho dù là ý nghĩa nào đi chăng nữa, cảnh tượng đó quả thực rất “sáng tạo”, rất có tính “đột phá”…
o(╥﹏╥)o
“Thực ra…” Đầu bên kia, Alice hơi ngập ngừng, giọng nói cũng nhỏ lại khiến cho cô nàng có vẻ như là đang chột dạ khi bị bắt quả tang vụng trộm làm một điều không hay ho nào đấy. “Bữa ăn này không chỉ có một mình bồ. Còn có một người khác nữa.”
“Ai?” Sarah nhướn mày. Cô chợt có cảm giác tin tức tiếp theo mà Alice thông báo sẽ là điều mà cô không hề vui lòng muốn biết một chút nào. Dự cảm không lành đột nhiên quanh quẩn trong suy nghĩ không thể xoá bỏ được.
“Isabella Swan. Anh Edward nói, muốn dẫn cô ta về, có việc quan trọng muốn nói với cả nhà.”
Alice hơi thả lỏng mình, dựa vào lồng ngực Jasper đứng phía sau cô, để cho đôi tay mạnh mẽ của anh ôm trọn cô vào lòng. Đôi mắt nâu vàng phóng tầm nhìn về chân trời màu xanh xám phía xa, khuất sau những tầm mây âm u. Bàn tay của cô hơi siết lại, môi mím chặt. Cô lại nhìn thấy, rất nhiều thứ về Edward và Bella; nhưng cô không muốn nói quá nhiều với Sarah. Thực tâm, Alice cũng không muốn Sarah dính dáng quá nhiều vào điều này; tựa như Carlisle đã nói, hai người họ, tách ra có lẽ sẽ tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Thế nhưng, mặt khác, Alice lại thực sự không cam tâm. Một năm qua, cô cũng đã nhìn thấy nhiều lắm, những thứ còn chân thật hơn nhưng dự cảm hư vô xa xăm kia. Chúng khiến cô không muốn Sarah cứ như thế, bỏ mặc tất cả rồi rút lui khi chưa từng thực sự chiến đấu. Chẳng phải muốn thứ gì đều phải cố gắng hết sức tranh thủ sao? Sarah nhu nhược như vậy, nhát gan, yếu đuối như vậy khiến cô vừa thất vọng lại vừa đau lòng.
Lúc này đây, dũng cảm cũng tốt, hèn nhát cũng tốt; khoan dung cũng thế, mà ích kỷ cũng thế; có lẽ là cơ hội tốt nhất để kết thúc tất cả. Không dây dưa, không đằn vặt, không đau đớn. Bọn họ, Edward, Sarah và cả Bella cũng đến lúc, cần phải thực sự đối mặt với nhau một lần; nhìn thẳng vào trái tim và cho ra một cái kết luận.
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, tiêu điều xơ xác giống như trong một hầm mộ. Tiếng hít thở của Sarah rất nhẹ, lại thật lạnh lùng không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Không hoang mang, rối loạn cũng không dồn dập; lãnh đạm đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Sau đó, giọng nói êm ái của Sarah rất nhẹ nhàng truyền đến, mỏng manh như một chiếc lông vũ khẽ khàng rơi xuống đất.
“Mình hiểu. Mình sẽ đến.”
“…” Alice hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Sarah. Cô hơi thở dốc, khẽ gọi. “Sarah?…Bồ thực sự đến?”
“Đừng lo. Mình thực sự sẽ đến. Không trốn tránh, cũng sẽ không lỗi hẹn.”
Phản ứng của Sarah thật bình thường, cũng thật sự bất thường. Không gian vẫn sạch sẽ và trong lành như ban nãy nhưng không hiểu sao Alice lại chợt có một loại xúc động muốn rơi nước mắt. Cô đè nén tiếng nức nở trong lồng ngực của mình, cảm thấy bản thân gần đây thực lạ, rất mềm yếu và nhạy cảm.
“Sarah. Thực xin lỗi.”
Sarah dường như không hề nghe thấy lời nỉ non đó của Alice. Cô hơi lơ đãng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ. Đôi mắt lam trong vắt tựa hồ bị nhuộm thêm một chút màu sắc buồn bã của bầu trời, trở nên sâu thẳm.
“Chiều nay, hẳn là, sẽ mưa?”
“Đúng vậy. Có mưa, có sấm và chớp.” Alice nhẹ giọng đáp lại. “Dự báo thời tiết nói như thế.”
“Mình sẽ mang theo ô.”
“Đừng mang cái màu đen. Nó làm bằng ren, bị ướt sẽ trở nên rất nặng.”
“Mình còn một cái màu đỏ.” Đỏ như màu của rượu bordeaux. Sẽ rất hợp với ngày hôm nay. “Mọi người đã chuẩn bị đồ hết rồi à? Mình sẽ không chơi, chỉ xem thôi.”
“Bạn biết?…Mình biết, mình sẽ không thắc mắc tại sao bạn biết. Edward sẽ chơi bóng chày. Emmett và Rose cũng rất thích trò này.”
“Mình biết. Anh ấy, sẽ rất đẹp.” Sarah khẽ cười, giống như nhớ lại một điều gì đó thật vui vẻ mà chỉ một mình cô mới biết. “Mình sẽ không chơi thể thao. Mình ghét thể thao. Cũng sẽ không hiểu bóng chày. Nhưng mình lại rất mong đợi đến lúc đó, có thể nhìn thấy anh ấy.”
“Mọi người sẽ có một buổi chiều vui vẻ.”
“Thật mong là vậy.” Độ cong trên miệng Sarah càng thêm mở rộng khiến cho nụ cười nhạt của cô trở nên thật thần bí và nguy hiểm. “Một buổi chiều vui vẻ. Alice, nhớ chuẩn bị xe thật chu đáo nhé. Ra khỏi Forks, cũng là một lựa chọn không tồi.”
Alice hơi bối rối không biết làm sao trả lời, bởi vì hai câu sau của Sarah, cô hoàn toàn không hiểu.
Chuẩn bị xe, ra khỏi Forks?
Đó có nghĩa là gì? Bọn họ gần đây cũng không có dự định đi săn. Tại sao phải ra khỏi Forks?
Thế nhưng, không đợi Alice kịp thốt ra khỏi miệng những nghi vấn của mình, giọng nói ấm áp của Sarah lại một lần nữa vang lên. Lần này, nó tựa hồ không hề giống giọng nói bình thường của Sarah; mà giống như một thứ xa lạ lạnh như băng vọng lại từ địa ngục.
“Alice. Bồ lo lắng quá nhiều.
Rất tốt.
Nhưng cũng thực sự dư thừa.”
Và rồi, giống như hết thảy đều là ảo giác do Alice tự tưởng tượng ra. Giọng điệu của Sarah lại trở về với cung bậc vui vẻ lúc bình thường.
“Thế nhé. Lát nữa mình sẽ đến đúng giờ. Nhờ chuẩn bị nhiều nhiều đồ ăn nhé. Mình sẽ tìm cho ra món mà bồ tự tay làm.”
“Ừ. Được, được…”
Alice vẫn còn bị vây trong trạng thái bị đả kích, còn không kịp hiểu hết lời của Sarah; chỉ có thể hồ đồ ngây ngốc gật đầu với lời nói tiếp theo của cô nàng. Thậm chí, cho đến lúc đầu bên kia, điện thoại đã cắt đứt một lúc lâu, Alice vẫn còn chưa kịp hiểu được.
Rốt cuộc,
Lúc nãy, cô đã nghe thấy điều gì?
…
Alice, nhớ chuẩn bị xe thật chu đáo nhé.
Ra khỏi Forks, cũng là một lựa chọn không tồi.
…
Alice. Bồ lo lắng quá nhiều.
Rất tốt.
Nhưng cũng thực sự dư thừa.
An empty house,
A hole inside my heart
I’m all alone.
The rooms are getting smaller.
I wonder how,
I wonder why,…”
Cạch.
Trong căn phòng tốt tăm, Sarah nằm trên chiếc giường êm ái của mình, khẽ cau mày. Bàn tay nhỏ nhắn quờ quạng trên giường, chụp được một vật kim loại lạnh lẽo đang run lên bần bận, không hề do dự mà quẳng ngay xuống đất.
“I wonder where they are.
The day we had,
The songs we sang together…”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vẫn ngoan cố vang lên không ngừng. Dù cho bị ném xuống mặt đất một cách thô bạo, chiếc điện thoại vẫn an toàn không hề sứt mẻ và quấy rối giấc ngủ của cô chủ nhỏ khó tính.
Sarah khó chịu lăn qua lộn lại một hồi, thậm chí còn lấy gối chụp lên đầu giả chết nhưng tất cả mọi nỗ lực đều thất bại. Giọng hát quyết rũ của những anh chàng Westlife vẫn văng vẳng bên tai không dứt, bản “My love” cũng đã đi được hơn một nửa. Không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh, Sarah giận dữ đập đầu vào gối hai cái rồi chậm rì rì lăn xuống giường, mắt nhắm mắt mở tìm chiếc điện thoại, trong lòng nhủ thầm sau này phải đổi điện thoại, kiếm loại nào dởm một chút, đập một cái là vỡ thì càng tốt.
“Aloo…” Giọng nói khàn khàn lười biếng của Sarah vang lên. Cả người đều nằm bẹp trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt nhắm lại như muốn trở lại giấc ngủ đông một lần nữa.
Đầu bên kia điện thoại, ngược lại, vang lên một giọng nữ tràn đầy sức sống và hoạt bát.
“Đoán xem mình là ai!”
“Alice.” Sarah nhàm chán ngáp dài, hơn phân nửa đầu óc đã bị vây trong trạng thái lờ đờ bãi công.
“…” Bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nữ lúc nãy lại vang lên nhưng lần này âm điệu có vẻ nhỏ hơn và xa hơn, tựa như cô ta không hề cầm máy nữa. “Lần này đoán xem là ai?”
“Jasper.” Giọng nói đã nhỏ hơn, chứng tỏ chủ nhân của nó đã sắp thành công đi vào giấc ngủ, một lần nữa.
“…” Đây là biểu tình của Jasper với bộ mặt người chết ở phía bên kia điện thoại.
“…” Còn đây là biểu tình của Alice đứng bên cạnh.
Alice không phục hơi cắn môi, ồn ào la ó.
“Tỉnh dậy! Tỉnh! Không cho ngủ. Khai mau! Bồ gắn máy quay phim ở trong nhà mình đúng không?”
“Trong nhà? Không phải trong rừng sao?” Sarah che miệng ngáp, mắt vẫn nhắm nghiền không hề có ý muốn mở ra một chút nào.
“…”
“Zzz…”
“SARAH!!!” Alice căm tức hét to.
Giọng hét kinh khủng của cô nàng xuyên qua điện thoại, thành công chọc thủng màng nhĩ của Sarah và khiến cô nàng đang ngủ gật giật mình tỉnh lại.
“Bồ cố ý chọc giận mình, đúng không? Đúng không? Đừng để mình xông đến nhà bồ và lôi bồ ra khỏi cái ổ của bồ.”
“Đừng hét.” Sarah lười biếng ngoáy ngoáy lỗ tai, chậm rãi sờ soạng bò lại lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp của mình. “Mình tỉnh rồi. Thật!” Mắt cô nàng híp lại một nửa, cọ cọ kiếm một tư thế thật thoải mái mà nằm úp xuống, một tay vươn ra bật đèn ngủ ở tủ đầu giường.
“Nếu bồ còn dám ngủ trong lúc nói chuyện với mình…”
“Được rồi. Alice, Mình thề, mình không ngủ! Mình nghe bồ. Nói đi, có chuyện gì? Trời chưa sáng đã gọi điện phá hỏng giấc ngủ của mình. Bồ không cần ngủ nhưng mình cần ngủ. Bồ biết!”
Alice im lặng nhìn khung cảnh xung quanh mình. Forks ngày hôm nay vẫn có sương mù, thậm chí bởi vì trận mưa được dự đoán có thể đến vào buổi chiều mà bầu trời có vẻ âm u hơn thường lệ nhưng điều đó cũng không thể xoá đi sự thật là, lúc này, thời điểm này, đồng hồ của cô đang nhích dần đến mười hai giờ ba mươi, “buổi trưa”. Alice cười lạnh, âm u nói.
“Một ngày nào đó mình sẽ thay hết đống rèm cửa màu đen dày cộm của bồ bởi vải ren mỏng tang trong suốt, Sarah thân mến. Mình sẽ giúp một con cú như bồ nhìn thấy ánh sáng, vào mỗi ngày!”
“A. Xin lỗi. Mình quên kéo rèm. Đã là buổi chiều rồi ư? Thật nhanh quá!” Sarah cầm lấy điều khiển từ xa khẽ bấm, hai hàng rèm cửa từ từ mở ra, để lộ khung cửa sổ sát đất làm bằng thuỷ tinh nhìn thẳng ra hồ nước trong như ngọc bích trước biệt thự. Rừng cây âm u tắm mình trong một loại ánh sáng thưa thớt và lạnh lẽo hoàn toàn hiện ra trước tầm nhìn. Sương mù mỏng bao quanh mọi vật cùng với vòm trời màu xanh xám khiến cho mọi vật càng thêm nặng nề và hiu quạnh.
“Tiểu thư, làm ơn xem giùm mình đồng hồ trước rồi hãy nói nhảm. Bây giờ là mười hai giờ bao mươi, đã qua bữa trưa. Nếu còn ngủ tiếp bồ sẽ bỏ lỡ luôn bữa tối. Bồ còn sống sao?”
“Hoàn hảo. Lúc ngủ cơ thể con người không tiêu tốn nhiều năng lượng cho lắm. Lượng mỡ của mình còn đủ dự trữ cho đến khi mình thức dậy.”
“Sarah, bồ không phải con gấu. Mỡ bụng của bồ không thể giúp bồ vượt qua mùa đông, càng không thể thay cơm!”
Sarah hơi cười cười không để ý, qua loa có lệ.
“Rồi, rồi. Mình biết bồ quan tâm mình. Lát nữa mình sẽ ngồi dậy và nấu một bữa tối linh đình bổ sung chất dinh dưỡng cho cái bụng của mình, sẽ không tiếp tục bạc đãi nó.”
“Không cần.” Alice nhanh chóng phủ quyết đề nghị của Sarah. Nói đùa, nếu để cô nàng này tự nấu tự ăn tự vui trong nhà, cú điện thoại này của cô chẳng phải thành công dã tràng? “Chiều nay bồ qua đây đi. Esme muốn mời bồ dùng bữa.”
“Dùng bữa? Với mọi người?” Sarah hơi ngẩn người trước đề nghị quái lạ của Alice. Bọn họ quen biết hơn một năm, vì thể chất đặc biệt của nhà Cullen mà cô cũng chưa hề ăn một bữa ăn nào cùng với họ, càng không thể đề cập đến chuyện các thành viên trong nhà xuống bếp nấu ăn. “Alice, bồ chắc chứ? Mình cảm giác tai mình sử dụng có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Mình biết bồ biết bọn mình không ăn uống. Nhưng mà lần này mọi người đều muốn đích thân xuống bếp và có một bữa ăn ấm áp với đầy đủ thành viên trong gia đình.”
“Và rồi mình ngồi ăn, mọi người ngồi nhìn?” Sarah theo bản năng rụt lui cổ khi nghĩ đến hình ảnh ấy. Quả thực rất đáng sợ! Một đám sư tử dùng ánh mắt trìu mến nhìn một con nai gặm cỏ? Mọi người chắc là “bữa ăn ấm áp” mà không phải là “vỗ béo chờ làm thịt”? Cho dù là ý nghĩa nào đi chăng nữa, cảnh tượng đó quả thực rất “sáng tạo”, rất có tính “đột phá”…
o(╥﹏╥)o
“Thực ra…” Đầu bên kia, Alice hơi ngập ngừng, giọng nói cũng nhỏ lại khiến cho cô nàng có vẻ như là đang chột dạ khi bị bắt quả tang vụng trộm làm một điều không hay ho nào đấy. “Bữa ăn này không chỉ có một mình bồ. Còn có một người khác nữa.”
“Ai?” Sarah nhướn mày. Cô chợt có cảm giác tin tức tiếp theo mà Alice thông báo sẽ là điều mà cô không hề vui lòng muốn biết một chút nào. Dự cảm không lành đột nhiên quanh quẩn trong suy nghĩ không thể xoá bỏ được.
“Isabella Swan. Anh Edward nói, muốn dẫn cô ta về, có việc quan trọng muốn nói với cả nhà.”
Alice hơi thả lỏng mình, dựa vào lồng ngực Jasper đứng phía sau cô, để cho đôi tay mạnh mẽ của anh ôm trọn cô vào lòng. Đôi mắt nâu vàng phóng tầm nhìn về chân trời màu xanh xám phía xa, khuất sau những tầm mây âm u. Bàn tay của cô hơi siết lại, môi mím chặt. Cô lại nhìn thấy, rất nhiều thứ về Edward và Bella; nhưng cô không muốn nói quá nhiều với Sarah. Thực tâm, Alice cũng không muốn Sarah dính dáng quá nhiều vào điều này; tựa như Carlisle đã nói, hai người họ, tách ra có lẽ sẽ tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Thế nhưng, mặt khác, Alice lại thực sự không cam tâm. Một năm qua, cô cũng đã nhìn thấy nhiều lắm, những thứ còn chân thật hơn nhưng dự cảm hư vô xa xăm kia. Chúng khiến cô không muốn Sarah cứ như thế, bỏ mặc tất cả rồi rút lui khi chưa từng thực sự chiến đấu. Chẳng phải muốn thứ gì đều phải cố gắng hết sức tranh thủ sao? Sarah nhu nhược như vậy, nhát gan, yếu đuối như vậy khiến cô vừa thất vọng lại vừa đau lòng.
Lúc này đây, dũng cảm cũng tốt, hèn nhát cũng tốt; khoan dung cũng thế, mà ích kỷ cũng thế; có lẽ là cơ hội tốt nhất để kết thúc tất cả. Không dây dưa, không đằn vặt, không đau đớn. Bọn họ, Edward, Sarah và cả Bella cũng đến lúc, cần phải thực sự đối mặt với nhau một lần; nhìn thẳng vào trái tim và cho ra một cái kết luận.
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, tiêu điều xơ xác giống như trong một hầm mộ. Tiếng hít thở của Sarah rất nhẹ, lại thật lạnh lùng không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Không hoang mang, rối loạn cũng không dồn dập; lãnh đạm đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Sau đó, giọng nói êm ái của Sarah rất nhẹ nhàng truyền đến, mỏng manh như một chiếc lông vũ khẽ khàng rơi xuống đất.
“Mình hiểu. Mình sẽ đến.”
“…” Alice hơi bất ngờ khi nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Sarah. Cô hơi thở dốc, khẽ gọi. “Sarah?…Bồ thực sự đến?”
“Đừng lo. Mình thực sự sẽ đến. Không trốn tránh, cũng sẽ không lỗi hẹn.”
Phản ứng của Sarah thật bình thường, cũng thật sự bất thường. Không gian vẫn sạch sẽ và trong lành như ban nãy nhưng không hiểu sao Alice lại chợt có một loại xúc động muốn rơi nước mắt. Cô đè nén tiếng nức nở trong lồng ngực của mình, cảm thấy bản thân gần đây thực lạ, rất mềm yếu và nhạy cảm.
“Sarah. Thực xin lỗi.”
Sarah dường như không hề nghe thấy lời nỉ non đó của Alice. Cô hơi lơ đãng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ. Đôi mắt lam trong vắt tựa hồ bị nhuộm thêm một chút màu sắc buồn bã của bầu trời, trở nên sâu thẳm.
“Chiều nay, hẳn là, sẽ mưa?”
“Đúng vậy. Có mưa, có sấm và chớp.” Alice nhẹ giọng đáp lại. “Dự báo thời tiết nói như thế.”
“Mình sẽ mang theo ô.”
“Đừng mang cái màu đen. Nó làm bằng ren, bị ướt sẽ trở nên rất nặng.”
“Mình còn một cái màu đỏ.” Đỏ như màu của rượu bordeaux. Sẽ rất hợp với ngày hôm nay. “Mọi người đã chuẩn bị đồ hết rồi à? Mình sẽ không chơi, chỉ xem thôi.”
“Bạn biết?…Mình biết, mình sẽ không thắc mắc tại sao bạn biết. Edward sẽ chơi bóng chày. Emmett và Rose cũng rất thích trò này.”
“Mình biết. Anh ấy, sẽ rất đẹp.” Sarah khẽ cười, giống như nhớ lại một điều gì đó thật vui vẻ mà chỉ một mình cô mới biết. “Mình sẽ không chơi thể thao. Mình ghét thể thao. Cũng sẽ không hiểu bóng chày. Nhưng mình lại rất mong đợi đến lúc đó, có thể nhìn thấy anh ấy.”
“Mọi người sẽ có một buổi chiều vui vẻ.”
“Thật mong là vậy.” Độ cong trên miệng Sarah càng thêm mở rộng khiến cho nụ cười nhạt của cô trở nên thật thần bí và nguy hiểm. “Một buổi chiều vui vẻ. Alice, nhớ chuẩn bị xe thật chu đáo nhé. Ra khỏi Forks, cũng là một lựa chọn không tồi.”
Alice hơi bối rối không biết làm sao trả lời, bởi vì hai câu sau của Sarah, cô hoàn toàn không hiểu.
Chuẩn bị xe, ra khỏi Forks?
Đó có nghĩa là gì? Bọn họ gần đây cũng không có dự định đi săn. Tại sao phải ra khỏi Forks?
Thế nhưng, không đợi Alice kịp thốt ra khỏi miệng những nghi vấn của mình, giọng nói ấm áp của Sarah lại một lần nữa vang lên. Lần này, nó tựa hồ không hề giống giọng nói bình thường của Sarah; mà giống như một thứ xa lạ lạnh như băng vọng lại từ địa ngục.
“Alice. Bồ lo lắng quá nhiều.
Rất tốt.
Nhưng cũng thực sự dư thừa.”
Và rồi, giống như hết thảy đều là ảo giác do Alice tự tưởng tượng ra. Giọng điệu của Sarah lại trở về với cung bậc vui vẻ lúc bình thường.
“Thế nhé. Lát nữa mình sẽ đến đúng giờ. Nhờ chuẩn bị nhiều nhiều đồ ăn nhé. Mình sẽ tìm cho ra món mà bồ tự tay làm.”
“Ừ. Được, được…”
Alice vẫn còn bị vây trong trạng thái bị đả kích, còn không kịp hiểu hết lời của Sarah; chỉ có thể hồ đồ ngây ngốc gật đầu với lời nói tiếp theo của cô nàng. Thậm chí, cho đến lúc đầu bên kia, điện thoại đã cắt đứt một lúc lâu, Alice vẫn còn chưa kịp hiểu được.
Rốt cuộc,
Lúc nãy, cô đã nghe thấy điều gì?
…
Alice, nhớ chuẩn bị xe thật chu đáo nhé.
Ra khỏi Forks, cũng là một lựa chọn không tồi.
…
Alice. Bồ lo lắng quá nhiều.
Rất tốt.
Nhưng cũng thực sự dư thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.