Chương 55: Truy tìm + Phiên Ngoại 5
Cherrysnow219
24/01/2015
Xuyên qua cầu thang ọp ẹp của khu chung cư tồi tàn, tiến đến căn phòng không mấy thu hút nằm ở cuối hành lang tầng hai, gã đàn ông chậm rãi nện gót đôi giày da cũ kỹ, bám đầy bụi vì đã trải qua một đoạn đường dài khó khăn trên sàn nhà. Tay trái lặng lẽ kéo thấp vành nón che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chóp mũi cao gầy và đôi môi bạc quyến rũ mím chặt thành một đường thẳng khắc nghiệt. Gã lịch sự gõ hai tiếng lên cánh cửa, rõ ràng và dứt khoát. Từ phía bên kia miếng gỗ, gã có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ hơi khàn khàn của chủ nhân căn phòng.
“Mời vào.”
“Đã làm phiền.” Gã vặn nắm đấm cửa, thong dong bước vào căn phòng. Chiếc áo jacket theo từng cử động của gã mà giũ ra từng khối bụi rơi rụng xuống sàn nhà. Gã đàn ông phong trần đến từ miền đất xa xôi đã trải qua cả một chặng đường khó khăn nhưng lại không hề tỏ ra mỏi mệt. Giọng nói của gã vẫn trầm thấp và mạnh mẽ như thể gã chỉ vừa bước ra khỏi nhà sau bữa sáng no đủ. “Tôi đến tìm Chuột Chũi.”
Lúc này, một lão già nhỏ thó đang lúi cúi bận rộn giữa những chồng hồ sơ bày la liệt trong góc phòng mới nhô đầu ra, kinh ngạc đáp lời. Đôi mắt híp phối hợp với chiếc mũi ưng khoằm khoằm khiến cả người lão trở nên gian xảo, xấu xí. Lão hơi nở nụ cười lộ ra mấy chiếc răng vàng lởm chởm cùng với căn phòng tồi tàn và từng chồng hồ sơ cũ nát vàng ệch càng khiến nơi này thoạt nhìn cực kỳ nghèo nàn và không đáng tin.
“Là tôi. Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”
Người khách lạ dường như không mấy bị tác động bởi khung cảnh khó coi xung quanh. Gã tự nhiên chọn một chiếc ghế thoạt nhìn có vẻ rắn chắc và sạch sẽ gần đó, ngồi xuống. Vành mũ vẫn đè rất thấp che đi biểu tình trên mặt của gã.
…
Giữa trưa mùa hè, nơi gọi là “Văn phòng thám tử tư Dawn Manson” này chỉ có một chiếc quạt trần cũ kỹ lắc lư, quay phần phật dội thẳng xuống từ trên đỉnh đầu khiến không khí nóng tràn ngập toàn bộ căn phòng. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua khe hở giữa những tấm ván gỗ bị đóng lung tung chặn ngang ô cửa sổ duy nhất tạo nên những vệt sáng vằn vện trên sàn nhà và vật dụng vứt bừa bãi khắp mọi nơi. Bốn bức từng dán đầy những mẩu tin tức được cắt từ vô số tờ báo địa phương khắp mọi bang của nước Mỹ nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy những vết nứt loang lổ chạy dọc trên những nơi thoáng lộ ra. Trong không gian tràn ngập mùi thuốc lá giá rẻ hoà cùng mùi giấy ẩm mốc của những bộ hồ sơ đã vàng ố lại càng khiến không khí ở nơi này trở nên ngột ngạt và nóng bức. Ngay cả gã thám tử, chủ nhân của cái ổ chuột bừa bãi này, dù đã quá quen với tình trạng lôi thôi hiện nay cũng không thể ngăn cản được mồ hôi ướt nhẹp mái đầu bẩn thỉu và khuôn mặt đen nhẻm của mình. Lão vừa ngồi hút thuốc vừa dùng một chiếc khăn không thể nhận ra màu sắc lau vội mồ hôi vẫn không ngừng toát ra trên trán và cổ. Đôi mắt híp đáng khinh âm thầm quan sát vị khách kỳ lạ mới đến.
Đó là một gã đàn ông cao gầy. Một nửa khuôn mặt bị giấy sau chiếc mũ rộng vành màu phân ngựa. Áo jacket làm bằng vải dù màu xám dài qua đầu gối được gài tỉ mỉ và cổ áo dựng thẳng che khuất gần nửa khuôn mặt còn lại. Trên tay đeo găng tay bằng da nối thẳng với cổ tay áo của áo jacket và chiếc quần jean ôm sát đôi chân dài, phía cuối ống quần được nhét vào chiếc giày bốt quân dụng màu đen khiến cho toàn thân gã đàn ông này đều được quần áo bao vây nghiêm ngặt, không hề có một chút xíu da thịt lộ ra bên ngoài. Trong thời tiết nóng bức thế này lại bó mình trong đống quần áo dày cộm và kín kẽ như vậy lại không hề đổ một giọt mồ hôi nào, quả thực là một kẻ quái dị. Chỉ thấy, gã đàn ông cũng không lúng túng trước tầm nhìn tò mò và kỳ kị của Chuột Chũi. Gã thản nhiên để cho lão đánh giá bản thân một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Tôi muốn tìm một người. Với năng lực của ông, tôi nghĩa điều này không hề khó.”
Dawn Manson kẹp lấy điếu thuốc bởi ngón trỏ và ngón giữa, rút khỏi miệng, gõ gõ lên gạt tàn thuốc đặt trên bàn sau đó để mặc cho điếu thuốc chậm rãi cháy. Đầu thuốc hồng lên trong ánh nắng mặt trời bốc ra từng luồng khói mỏng manh màu trắng với mùi thuốc nặng nề khó chịu. Lão cười nhạt.
“Đừng đùa, quý ngài đáng mến. Hơn tám triệu dân đang sinh sống ở đây, tôi đi đâu tìm cho ngài một người? Nếu không có thông tin gì hơn, tôi e rằng mình không thể nhận vụ này.”
Gã đàn ông cũng không nôn nóng trước sự từ chối khéo léo của hắn. Gã lấy ra một tấm hình được cẩn thận cất trong túi áo khoác trong lồng ngực, đặt lên bàn. Đó là hình của một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biển, đặc trưng của người da trắng Tây Âu kết hợp hết sức hài hoà làm nổi bật lên làn da trắng cùng nụ cười yếu ớt trên gương mặt tinh xảo của cô.
“Tôi biết. Dawn Manson không thể nhưng Chuột Chũi có thể.” Gã hơi dừng lại một chút, khuôn mặt bị giấu sau vành nón đột ngột ngẩng lên, kiên định nhìn Dawn Manson. Cho dù không thể nhìn thấy, lão vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sự điên cuồng mà gã đàn ông này đang cố kềm nén sau lớp áo quần dày cộm kia. “Người tôi muốn tìm là cô gái này, Sarah Stuart. Có thể cô ấy sẽ dùng tên khác. Đến New York trong vòng một tháng trở lại đây. Ngoài những điều này, tôi không còn nắm giữ thêm thông tin gì khác về cô ấy.”
Dawn chộp lấy tấm hình, tỉ mỉ ngắm nhìn. Trong đôi mắt híp gian xảo của lão kín đáo loé lên một vài tia sáng kỳ dị nhưng lại được che giấu rất tốt dưới hàng mi dày và rậm. Bàn tay trái vô thức búng búng điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi thật sâu. Từng làn khói mỏng manh màu xám trắng chậm rãi phả ra từ khoé miệng và hai lỗ mũi khiến khuôn mặt xấu xí tràn đầy nếp nhăn của lão trở nên mơ hồ, khó xác định. Những giọt mồ hôi vẫn chảy ra không ngớt từ chân tóc hai bên thái dương, dọc theo khuôn mặt nhỏ thó và cái cổ ngắn tủn, thấm vào chiếc áo cổ tròn đã ố màu.
“Chỉ có nhiêu đó thông tin thì quá khó.”
“Tôi sẽ trả gấp đôi.”
“Vấn đề không phải là tiền bạc. Thật sự là yêu cầu của ông gần như là một yêu cầu vô lý.”
“Gấp năm.” Gã đàn ông gằn giọng. Từ giọng nói và cử chỉ có thể thấy được sự kiên nhẫn ít ỏi của gã đã dần bị mài mòn bởi sự khước từ dài dòng của kẻ đối diện. Gã đứng lên, tiến đến trước mặt Dawn Manson. Đôi mắt đen tối sau chiếc mũ rộng vành của gã nhìn chằm chằm, chóp mũi lạnh ngắt dí sát khuôn mặt rúm ró vì sợ của lão, đe doạ. “Cộng với cái mạng nhỏ của ông. Tôi nghĩ cái giá này đủ để ông và đàn Chuột của ông cố gắng hết sức hoàn thành vụ làm ăn này.”
“Đương, đương nhiên.” Dawn méo mó nở nụ cười. Khuôn mặt trắng bệch. Thân thể lão cố gắng nghiêng ra phía sau, mở rộng khoảng cách giữa mình và gã đàn ông nguy hiểm này. “Chỉ cần người này còn ở New York một ngày, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cô ta.”
Gã đàn ông vẫn không hài lòng. Đôi môi bạc của hắn nhếch lên thành một nụ cười tàn khốc. Ánh mắt của kẻ săn mồi nguy hiểm vẫn lạnh lùng nhìn Dawn, khiến cả người lão càng trở nên lạnh lẽo. Lão vội vàng sửa lại lời nói của mình.
“Không, không phải. Là bất kể cô ta ở đâu trên Trái Đất này, tôi chắn chắn sẽ tìm được cô ta đưa về cho ngài.”
“Hãy nhớ lấy lời nói của mình, Chuột Chũi. Ba ngày sau tôi sẽ trở lại. Tôi mong đến lúc đó sẽ nhận được những tin tức tốt lành đầu tiên của ông.”
“Vâng, vâng. Tất nhiên là sẽ như thế.”
“Tốt. Vậy, xin tạm biệt. Và chúc một ngày tốt lành.”
Lúc này, gã đàn ông mới đứng dậy và quay lưng bước khỏi văn phòng sau khi đã làm một tư thế cáo biệt lịch sự. Bóng dáng cao lớn chậm rãi khuất sau cánh cửa gỗ, để lại một lão già nhỏ thó xụi lơ ngồi trên ghế. Cả người lão ướt sũng và hôi thối như vừa được vớt lên khỏi cống thoát nước chính của thành phố. Miệng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm một cách vô nghĩa.
“Cung kính đưa tiễn. Rất, rất hân hạnh được phục vụ quý ngài.”
Trong thoáng chốc, chiếc áo jacket màu xám và chiếc mũ rộng vành nhanh chóng biến mất sau những khu nhà trọ xập xệ phía cuối con phố, hoà tan vào luồng không khí bức bối của khu ổ chuột và cái nắng chói chang giữa hè. Dawn Manson, không, hẳn là nên gọi là Chuột Chũi, cái tên thích hợp với con người lão hơn cả, đang đứng sau ô cửa sổ và theo dõi vị khách nguy hiểm vừa rời khỏi văn phòng thám tử qua khe hở giữa những tấm ván. Trong đôi mắt ti hí đã không còn vẻ sợ sệt và ti tiện như ban nãy mà trở nên lợi hại và trí tuệ. Vẫn là khuôn mặt xấu xí cùng chiếc mũi ưng đáng ghét, bộ áo cũ kỹ ướt đẫm mồ hôi toát ra vị chua lòm khó ngửi và cái đầu lởm chởm không được chăm sóc cẩn thận thế nhưng tư thái của lão lúc này lại trở hoàn toàn khác hẳn, uy nghiêm và vô cùng nguy hiểm.
Lão hơi nở một nụ cười bí hiểm. Rút ra chiếc điện thoạt trong túi quần, lão bấm gọi cho một số điện thoại xa lạ không hề có trong danh bạ. Tiếng chuông đổ không bao lâu thì nhanh chóng được đối phương tiếp nhận.
“Bác Dawn?” Một giọng nam trầm thấp xen lẫn với chút biếng nhác vang lên từ đầu dâu bên kia.
“Là tôi. Hôm nay có kẻ đến yêu cầu tôi tìm người. Một vụ làm ăn vô cùng béo bở, cái giá là gấp năm lần tiền giao dịch bình thường và cái mạng già của tôi cùng cả ổ Chuột thân yêu đang nương tựa nơi tổ chức của cậu.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Kẻ đó biết, Chuột Chũi vẫn chưa nói hết.
“Thú vị không nào? Kẻ mà hắn ta yêu cầu tôi tìm chính là cô em gái thân yêu của cậu, Hoàng Hậu đáng mến của chúng ta. Cậu nói, tôi nên bán cho hắn ta thông tin nhiều đến mức nào, Olius thân mến?”
“Là ai?” Giọng nam phía đối diện vẫn không tỏ ra nao núng nhưng cũng bỏ đi chút lười biếng mà trở nên thực sự nghiêm túc.
“Còn có thể là ai? Gã trai đáng thương, đứa con nuôi non nớt của quý ngài Carlisle Cullen, Edward Cullen.”
“Là hắn? Tại sao hắn lại biết Sarah đang ở đây?”
“Ai mà biết. Trông bộ dạng thê thảm của hắn, có lẽ đã lục tung cả bang New York một tháng trời để tìm con bé, Năng lực cũng không tệ, còn có thể tìm được địa chỉ văn phòng của tôi.”
“Rất tiếc, hành động lại quá chậm chạp.” Olius cười lạnh. Từ trước đến nay, hắn vẫn chưa từng có chút hảo cảm nào đối với ma cà rồng hiện đại. Nhất là nhà Volturi ở Volterra, toàn một lũ kênh kiệu chướng mắt. Thật không may là, ngược lại, hội đồng ma thuật khá coi trọng những kẻ này. Đối với bọn họ, ma cà rồng hiện đại tựa hồ là những kẻ hợp tác thích hợp hơn ma cà rồng thuần chủng rất nhiều. “Tối nay, Argmill và Sarah sẽ rời khỏi New York.”
“Đến Pere – Lachaise? Bọn họ đồng ý?”
“Hội đồng ma thuật cho rằng việc lôi kéo Hoàng Hậu trở thành người hợp tác sẽ có lợi hơn việc trở thành kẻ địch với cô bé. Đặc biệt là trong tình trạng hiện nay, Vua sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện.”
“Sống quá lâu nên bọn họ đều lú lẫn cả rồi. Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tự tin nói ra câu đó? Vĩnh viễn? Chẳng có gì có thể kéo dài vĩnh viễn cả.”
“Bác Dawn. Cain không thể phá vỡ phong ấn và thoát ra bên ngoài được. Hai chữ “vĩnh viễn” này, chúng ta có tự tin có thể giữ gìn nó cho đến ngày chúng ta bị tận diệt.”
“Đúng, đúng vậy. Tôi không nghi ngờ gì về năng lực của các cậu. Uỷ viên hội đồng ma thuật Olius, chúng tôi tin cậy cậu. Vậy thì, cậu sẽ không ngại nếu ban đêm có một gã trai rảnh rỗi ghé thăm tổ ấm của mình vài lần chứ?”
“Được rồi.” Giọng nói của Olius để lộ ra một chút âm thanh vui vẻ. Đối với con ma cà rồng có can đảm đuổi theo Sarah từ Forks đến tận New York, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè thế này, mặc dù không có mấy thiện cảm, hắn ta vẫn vô cùng tò mò và quan tâm về con người của gã. “Cháu sẽ không phá hỏng công việc làm ăn của bác. Cháu tin, bác hiểu được thông tin có thể bán như thế nào là đáng giá và an toàn.”
“Điều này không cần cậu nhắc nhở. Sarah đang là đối tượng giám sát của hội đồng ma thuật, tôi sẽ không dại gì đi chọc vào tổ ong vò vẽ ấy. À, còn nữa, cho tôi gửi lời thăm đến đứa cháu ngoại đáng yêu của tôi. Nói với Argmill, tôi rất hài lòng đối với hành động gần đây của nó. Tuần sau tôi sẽ chuyển đến cho cậu viên máu, ức chế bản năng khát máu của ma cà rồng non mà chúng tôi vừa nghiên cứu ra. Có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho khả năng tư chủ của Sarah.”
“Rất tốt. Cháu sẽ chuyển lời cho Argmill. Cảm ơn bác nhiều, bác Dawn. Cháu sẽ chuyển tiền sang cho tổng hội giả kim thuật sư sau khi nhận được thuốc.”
“Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Lúc này bên các cậu có thể gửi sang đơn hàng tiếp theo.”
“Vâng. Cháu sẽ. Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành.”
“Tốt lắm. Tạm biệt.”
Bên kia đầu dây nhanh chóng cắt đứt, để lại một tiếng tít dài thảm đạm. Chuột Chũi vẫn chưa cất điện thoại. Lão vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại một lúc. Nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo càng lúc càng mở rộng, càng lúc càng trở nên hiểm ác khiến cả chỉnh thể khuôn mặt của lão đều trở nên vặn vẹo khó coi. Một sự sung sướng kỳ lạ không tự chủ toát ra từ sâu trong thân hình nhỏ thó của lão. Trong đôi mắt híp loé lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
“Argmill. Pere – Lachaise. Rất tốt. Rất tốt. Rất tốt. Thật không thể tưởng tượng nổi, đám lão già ấy thế nhưng đồng ý cho con bé đến gặp Cain cùng với Argmill. Một lũ ngu xuẩn!”
Lão không tự kiềm chế mà ngửa đầu lên, cười dài. Tiếng cười ma quái vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp khiến người ta sởn cả gai ốc.
“Olius ơi là Olius, nếu anh biết, gia tộc Flamel cùng Manson thực ra là hai gia tộc được dấu ấn, những kẻ trung thành với Đức Vua còn sót lại từ Thánh chiến, biểu tình của anh sẽ trông như thế nào nhỉ? Tôi thực lòng chờ mong.”
…
“Dòng máu là thứ người ta không thể chối bỏ hay thay đổi,
Cho dù quang vinh hay nhục nhã,
Những gì được truyền thừa chính là vĩnh cửu.”
- Dawn Manson, giả kim thuật sư bất tử, kẻ nguyện trung thành còn sốt sóng sau Thánh chiến, đầy tớ suốt đời của Đức Vua vĩ đại –
____________________
P/S:
Đến lúc này vai trò của một số nhân vật phụ đã rõ ràng:
- Argmill ghét cay ghét đắng Cain nhưng gia tộc của anh ta đã bị dấu ấn nên Argmill là phần tử tử trung với Đức Vua khi Đức Vua xuất hiện.
- Olius là uỷ viên Hội đồng ma thuật nên sẽ đứng ở trận địa đối lập với Đức Vua.
- Dawn Manson, Chuột Chũi, là kẻ nguyện trung thành với Đức Vua còn sót lại từ cuộc Thánh chiến, cũng là một giả kim thuật sư và thám tử tư xuất sắc.
- Sarah là một Hoàng Hậu vừa thức tỉnh, chưa bị dấu ấn và vẫn còn tự do.
- Edward là ma cà rồng hiện đại, sinh sau đẻ muộn lại không có truyền thừa nên không liên quan đến Thánh chiến.
- Nhà Volturi sẽ đứng về phía Đức Vua nhưng lúc này, tạm thời vẫn đang hợp tác và chịu sự quản thúc của Hội đồng ma thuật.
Bối cảnh có vẻ rất hoành tráng nhưng phần này có vẻ thuộc về phần “chăn đệm” cho sự xuất hiện của Đức Vua về sau nhiều hơn. Với lại, bộ này nvc là Ed x Sa nên ta sẽ không đề cập nhiều đến Đức Vua. Mọi thắc mắc về Đức Vua sẽ không giải đáp bây giờ
************************************
Phiên ngoại 05: Ám ảnh
“Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc mình sẽ chết như thế nào- dù rằng trong mấy tháng cuối cùng này, tôi có đủ lý do để nghĩ đến nó – mà dù tôi có nghĩ đến nó thì tôi cũng sẽ không tưởng tượng ra là nó như thế này.
Tất nhiên đây là một cái chết êm đẹp, một sự hi sinh cho người khác – một người mà tôi vô cùng yêu thương – người rất có ý nghĩa với tôi trong cuộc đời. Phải là như vậy rồi.”
…
“Thật tình tôi không hiểu”
“Chúng ta không là bạn thì tốt hơn. Tin tôi đi.”
“Thật tệ là anh đã không nhận ra được điều đó sớm hơn. Để tới bây giờ mới hối hận.”
“Hối hận á? Hối hận chuyện gì mới được chứ?”
“Hối hận là đã không để cho cái xe tải ngớ ngẩn ấy đưa tôi lên thiên đàng.”
“Cô nghĩ tôi hối hận vì đã cứu cô hả?”
“Tôi biết là anh như thế”
“Cô thì biết cái gì mà nói!”
…
“Có nghĩa là cô sẽ… khôn ngoan hơn nếu không trở thành bạn tôi. Nhưng tôi mệt mỏi với việc cứ phải lảng tránh cô lắm rồi.”
…
“Hãy nói điều đó, nói lớn ra.”
“Ma cà rồng…”
…
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Anh đã mười bảy tuổi bao lâu rồi?”
“…một thời gian.”
…
“Em thấy đấy, mỗi người đều có mùi hương khác nhau, có mùi nước hoa khác nhau. Nếu em giam một kẻ nghiện rượu vào một căn phòng đầy bia cũ, anh ấy sẽ hồ hởi uống nó. Nhưng nếu anh ta có thể kiềm chế, nếu như anh ta muốn, nếu như anh ta đang là một người nghiện rượu đang tập cai. Bây giờ ví như em để trong căn phòng đó một ly brandy cả trăm năm tuổi… Em nghĩ anh ta có thể kháng cự được không?”
…
“Vậy câu nói của anh là gì, em là heroin của anh?”
“Đúng, em chính xác là heroin của anh.”
…
“Em có sợ không?”
“Em chỉ sợ mất anh.”
…
“Và thế là con sư tử đã yêu con cừu non.”
“Đúng là một con cừu non ngu ngốc.”
“Đúng là một con sư tử bệnh hoạn, khổ sở.”
…
“Tôi tên là Edward Cullen.”[1]
…
“BELLA!”
Bella choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Trừng to mắt nhìn một khoảng tối đen như mực trước mặt, trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên những mảnh nhỏ hình ảnh nhìn thấy vừa nãy. Cũng không biết là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy những thứ kỳ quặc này. Bella chỉ biết, kể từ khi Edward đột ngột như một kẻ điên nhảy ra khỏi cửa sổ phòng khách sạn và biến mất, một tháng trời ròng rã, cô luôn nhìn thấy và nghe được những cảnh tượng rời rạc đó, trong giấc mộng. Không thực rõ ràng và mạch lạc nhưng lại đủ khiến hình ảnh người đàn ông kia khắc sâu vào tim cô, khiến cô trằn trọc và day dứt. Bella có cảm tưởng như bản thân sắp phát điên theo những thứ điên cuồng đang diễn ra tại thị trấn đáng nguyền rủa này, xung quanh gia đình Cullen, Sarah Stuart và bản thân cô. Có một thứ ma quỷ vẫn luôn thì thầm bên tai cô, gắng sức thuyết phục lý trí của cô tin vào những thứ hão huyền xuất hiện từng đêm trong giấc mơ, rằng quan hệ giữa cô và người đàn ông đó đáng lẽ phải diễn ra như thế, nguy hiểm mà ngọt ngào. Tại nơi đó, cô và anh ta yêu nhau, say đắm và cuồng nhiệt. Điều đó đem lại cho cô một thứ kích thích mãnh liệt nhất mà Bella chưa từng tưởng tượng được. Những thứ không thể xảy ra trong hiện thực, lại chính là hiện thực trong một thế giới khác, có lẽ.
Bella xoa xoa thái dương và chống người ngồi dậy. Cô tựa người vào chiếc gối cao lót sau lưng, vươn tay bật lên chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường không xa bên cạnh. Ánh sáng vàng nhoáng lên vài cái rồi sáng hẳn, bao trùm một tấm màn màu cam nhàn nhạt lên mọi đồ vật hiện hữu trong căn phòng nhỏ xíu và chật chội của Bella. Cô hốt hoảng giương mắt nhìn về góc phòng gần cửa sổ, cánh cửa duy nhất trong phòng luôn được cô cố ý để mở, nơi đó, đáng lẽ phải xuất hiện một bóng dáng cao gầy và trầm mặc. Trong giấc mơ, người đàn ông kia vẫn luôn đứng ở vị trí đó, im lặng theo dõi từng giấc ngủ của cô, mỗi đêm. Nhưng lúc này, thứ cô nhìn thấy chỉ là một góc tường dán đầy những mẩu tin cắt từ báo cách đây hàng chục năm: xa xôi, trống rỗng và xấu xí.
Bella bỗng dưng bật cười. Cô cúi đầu, cả người run rẩy. Cô, có lẽ đã điên rồi mới mong chờ anh ta sẽ xuất hiện ở nơi ấy. Giờ phút này, người đàn ông máu lạnh kia chắc hẳn vẫn còn đang lang thang ở đâu đó, đi tìm “thiên thần ngốc ngếch” của anh ta. Trong lòng cô thực sự nguyện cầu, cầu mong cho anh ta cả cuộc đời vĩnh cửu này, dằng dặc hàng trăm hàng ngàn năm cũng đừng bao giờ tìm được, cho đến tận lúc người con gái kia trở thành một khối bia đá vô cảm cũng chẳng thể nhìn thấy. Và còn cô, cô sẽ quên được những điều chết tiệt đã xảy ra trên vùng đất tối tăm nhạt nhẽo này và sẽ vui vẻ sống nốt cuộc đời mình tại nơi nào đó, tràn ngập ánh nắng tại nước Mỹ tự do này.
Tự do?
Cô còn có tự do sao?
Bella thất thần, ngồi dựa lưng vào đầu giường. Không thể tiếp tục ngủ, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh người đàn ông kia và những thứ lộn xộn vớ vẩn khác, cũng chỉ xoay quanh một mình anh ta. Điều này khiến cô thao thức mãi. Đôi mắt nâu trong suốt mơ màng nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ mở rộng như chờ đợi một thứ gì, một ai, một người nào đó. Bella cứ giữ nguyên tư thế đó cho đến khi bầu trời dần dần chuyển sang màu xám xanh và từng giọt mưa bắt đầu tí tách rơi.
Một ngày mới lại bắt đầu, với sương mù và mưa, và đợi chờ.
Cốc, cốc…
“Bella, con tỉnh chưa?”
Âm thanh quen thuộc của Charlie vang lên sau cánh cửa gỗ, đánh thức Bella khỏi một đêm dài mất ngủ. Cô nhìn lại chiếc đồng hồ con con để trên bàn, đã hơn bảy rưỡi. Hôm nay vẫn sẽ chỉ là một ngày bình thường với những tiết học vô vị.
“Alice đang đợi con dưới nhà đấy.”
À, và còn có nhà Cullen nữa. Sống dưới sự bảo vệ của những kẻ tuỳ thời có thể hút cạn máu của bản thân, thế giới này quả thực rất điên cuồng.
Bella vô thực chớp chớp mắt, lười biếng bò dậy khỏi giường, uể oải đáp lại.
“Đã biết. Char…Ba, con sẽ xuống liền.”
Kế đó là tiếng bước chân của Charlie đi xa dần. Ông vẫn luôn không phải là một kẻ tò mò và tọc mạch. Ngay cả khi cô như nổi điên đòi trở về Phoenix giữa đêm khuya và mệt mỏi quay lại Forks chỉ hai ngày sau đó, Charlie cũng không giận dữ quát tháo. Ông chỉ im lặng thở dài rồi giúp Bella thu xếp lại đống đồ đạc hỗn loạn trong va-li vào tủ. Cử chỉ đó khiến cô thực sự cảm kích và biết ơn ông. Điều này khiến cảm giác áy náy và xấu hổ trong Bella yên lặng vào giấu mình sâu trong một góc tối tăm của tâm hồn cô. Tất cả đều giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì tại căn nhà này, mỗi một ngày rồi sẽ lại tiếp tục trôi qua, một cách bình thường. Có khác chăng chính là sự xuất hiện đột ngột của Alice, người phụ trách sự an toàn của cô cho đến khi tìm được James, hoặc là, xác của hắn. Bella lắc đầu, cố vứt đống suy nghĩ vớ vẩn về kẻ nguy hiểm đó ra phía sau, nhanh chóng thu thập đồ đạc và bước ra khỏi nhà sau khi nói lời tạm biệt với Charlie.
“Hi!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Alice xuất hiện sau cửa xe, Bella gượng gạo nhếch miệng cười, lạnh nhạt đáp lại.
“Chào buổi sáng.”
Cô thực sự không muốn giao tiếp quá nhiều với Alice. Cứ nhìn thấy cô ta, cô lại nhớ đến thái độ của nhà Cullen, nhất là Edward Cullen với một con người khác, không khác cô là bao, Sarah Stuart. Cảm giác bị đối xử khác biệt khiến Bella khá khó chịu không nhịn được phỏng đoán, đằng sau vẻ vô tư này, Alice đang nghĩ gì?
Alice cũng không có khả năng đọc suy nghĩ như Edward nên không thể biết Bella đang rối rắm những gì. Cô chỉ là theo bản năng muốn làm dịu lại bầu không khí giữa hai người. Mỗi lần tiếp xúc với Bella, Alice đều có cảm giác không thoải mái. Đối với người con gái xa lạ đột nhiên nhảy xổ vào thế giới riêng của bọn họ, cảm xúc của Alice vẫn vô cùng mâu thuẫn. Dù sau, không thể nói rằng Bella không tốt. Đứng ở vị trí xấu hổ và nguy hiểm này, với tư cách là một con người bình thường, những điều mà Bella làm được thực sự đã đủ tốt. Không ai có thể yêu cầu cô tỉnh táo và thông minh hơn nữa để đối mặt với mọi nguy hiểm vô tình bủa vây lấy cuộc sống bình thường của cô hiện nay. Thế nhưng, tình cảm không phải là thứ có thể dùng “tốt” và “xấu” để xét đoán. Sự xuất hiện của Bella, đối với toàn thể gia đình Cullen, chính là một sự phiền toán không nhỏ và không dễ giải quyết. Chưa cần nhắc đến nhà Volturi ở nước Ý xa xôi, chỉ một tên James thôi cũng đã đủ khiến bọn họ hầu như lật tung cả vùng rừng núi Olympic này trong suốt một tháng. Chưa có tin tức, ai ai cũng luôn bị vây trong trạng thái thấp thỏm và cảnh giác cực độ. Tình hình này không thể nói là không tệ. Thế nhưng, Alice suy nghĩ, có thể cố gắng khiến cho cô gái này xem nhẹ đi mọi việc và trở lại cuộc sống bình thường cũng là một lựa chọn không tồi. Ít nhất, như vậy đối với mọi người đều là một hướng phát triển tốt đẹp.
“Nhìn vẻ mặt bạn không được tốt lắm. Ngày hôm qua không ngủ ngon sao?” Alice lo lắng mở miệng. Cả tháng nay, trạng thái tinh thần của Bella đều thực sự tồi tệ.
“Không có gì quan trọng.” Bella khô cằn trả lời. Đôi mắt nhìn ra ngoài cảnh vật lao vùn vụt ra phía sau ngoài cửa sổ, hiển nhiên không hề muốn tiếp tục nói chuyện.
Thái độ này của Bella cũng khiến cho Alice không thể tiếp tục nói bất cứ điều vô nghĩa nào thêm nữa. Cô tự giác im lặng, tập trung lái xe.
Cả quãng đường dài, không khí vẫn nặng nề như vậy cho đến khi chiếc xe của Alice ổn định dừng lại tại bãi xe của Trung học Forks. Đến lúc này, theo thường lệ, cô sẽ đưa Bella đến lớp rồi trở về phòng học của mình. Nhưng một cuộc điện thoại bất ngờ đã nhanh chóng phá vỡ hành trình tẻ ngắt kéo dài hơn một tháng ấy.
Lúc này, Bella đã bước xuống xe. Động tác đóng cửa chợt tạm dừng, cô cũng bị biểu tình của Alice lúc tiếp điện thoại khơi dậy lòng tò mò. Không biết vì lý do gì, trực giác cho cô biết, cú điện thoại này rất quan trọng, không chỉ đối với Alice, người đang trực tiếp nghe, mà còn đối với cả cô nữa. Bella kiên nhẫn nhìn vẻ mặt của Alice nhanh chóng biến đổi, từ vui mừng đến kinh ngạc, hoang mang rồi không thể tin. Đợi cho đến khi Alice nghiêm túc cắt đứt cuộc trò chuyện và cất điện thoại, cô mới nhanh chóng lên tiếng trước khi cô nàng này vội vã nổ xe và chạy vụt mấy, bỏ cô lại với mớ nghi vấn rối rắm trong đầu hiện tại.
“Có chuyện gì vậy?”
Động tác trên tay vẫn không đình chỉ, Alice cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, ngắn gọn giải đáp thắc cắc của Bella.
“Jasper vừa gọi. Bọn họ vừa tìm thấy James. Nói đúng hơn là thấy xác của hắn tại bìa rừng phía Đông Bắc.”
Nghe được tin tức tốt lành đó, nét u ám tái nhợt trên mặt Bella từ sáng sớm cũng giảm đi rất nhiều. Môi cô hơi cong cong, tiết lộ tâm tình vui sướng của bản thân. James đã chết. Điều này có nghĩa cô an toàn, không còn cần phải sợ hãi và sống dưới sự giám sát, bảo vệ của nhà Cullen mỗi ngày. Đây quả thực là một món quà bất ngờ tràn đầy niềm vui. Nhưng rồi, rất nhanh chóng, Bella nhận ra sự không bình thường trong thái độ của Alice. Cô ta không có vẻ vui mừng khi nhận được một tin tốt. Bella xác định, Alice vội vã rồi khỏi không phải bởi cô ta vội đi ăn mừng cho việc được giải thoát khỏi cái nhiệm vụ chết tiệt phải luôn luẩn quẩn quanh một kẻ nhàm chán như cô 24/7.
“Đây là tin vui mà. Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?” Bella cẩn thận hỏi tiếp.
“Là tin vui đối với bạn. Nhưng mà đối với chúng tôi, nó đồng nghĩa với một nguy cơ hoàn toàn mới.”
“Tại sao?” Bella nghi hoặc nhìn Alice. Cô vẫn chưa kịp hiểu được ý tứ trong câu nói vừa nãy. James đã chết, cô không bị truy đuổi, nhà Cullen cũng không cần phải săn bắt hắn, như vậy còn chưa kết thúc?
“Nguyên nhân cái chết của hắn là trúng độc.” Alice ngừng một chút, giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân tin vào điều kỳ lạ mà mình vừa nói ra. “Chúng tôi không thể trúng độc, càng không thể chết vì trúng độc.”
Bella nghe vậy cũng sững sờ. Là một con người, cô không mấy rõ ràng sự nguy hiểm của thông tin này nhưng điêu đó cũng không ngăn cản cô nhạy cảm nhận ra vẻ kiêng kị và lo lắng trong lời nói của Alice.
Lúc này, Alice cũng không để nhiều thời gian giằng co với Bella. Cô nhanh chóng đóng cửa xe và nổ máy, vội vàng tạm biệt Bella rồi lao vọt ra khỏi trường, mặc cho tiếng chuông lên lớp réo rắt nhỏ dần ở sau lưng.
“Mình phải đi đến đó. Bạn vào lớp trước đi.”
Trong khi thất thần, Bella dường như còn nghe được lời chào vội vàng của Alice. Đến khi giật mình nhìn lại, chiếc xe chở cô đến trường đã gần như biến mất khỏi tầm nhìn, ẩn thân vào màu xanh ngắt của những tác cây rầm rì trải rộng phía xa, sau những khúc cua dài dòng.
Có một giọng nói lạ lẫm lại quen thuộc vẫn luôn vang lên bên tai Bella lúc này. Là giọng người con gái vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm; người con gái có đôi mắt nâu và làn da tái nhợt không giống người thường; người con gái có bộ mặt và cái tên giống cô như đúc nhưng lại có được tình yêu của người đàn ông xuất sắc kia; người con gái tên Bella Swan.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đây là,
Bắt đầu.
_______________________
[1] Những đoạn đối thoại ở trên đều được trích từ bản dịch của nguyên tác: “Twilight – Chạng Vạng” của Stephenie Meyer, không trải qua gia công và sửa chữa.
“Mời vào.”
“Đã làm phiền.” Gã vặn nắm đấm cửa, thong dong bước vào căn phòng. Chiếc áo jacket theo từng cử động của gã mà giũ ra từng khối bụi rơi rụng xuống sàn nhà. Gã đàn ông phong trần đến từ miền đất xa xôi đã trải qua cả một chặng đường khó khăn nhưng lại không hề tỏ ra mỏi mệt. Giọng nói của gã vẫn trầm thấp và mạnh mẽ như thể gã chỉ vừa bước ra khỏi nhà sau bữa sáng no đủ. “Tôi đến tìm Chuột Chũi.”
Lúc này, một lão già nhỏ thó đang lúi cúi bận rộn giữa những chồng hồ sơ bày la liệt trong góc phòng mới nhô đầu ra, kinh ngạc đáp lời. Đôi mắt híp phối hợp với chiếc mũi ưng khoằm khoằm khiến cả người lão trở nên gian xảo, xấu xí. Lão hơi nở nụ cười lộ ra mấy chiếc răng vàng lởm chởm cùng với căn phòng tồi tàn và từng chồng hồ sơ cũ nát vàng ệch càng khiến nơi này thoạt nhìn cực kỳ nghèo nàn và không đáng tin.
“Là tôi. Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.”
Người khách lạ dường như không mấy bị tác động bởi khung cảnh khó coi xung quanh. Gã tự nhiên chọn một chiếc ghế thoạt nhìn có vẻ rắn chắc và sạch sẽ gần đó, ngồi xuống. Vành mũ vẫn đè rất thấp che đi biểu tình trên mặt của gã.
…
Giữa trưa mùa hè, nơi gọi là “Văn phòng thám tử tư Dawn Manson” này chỉ có một chiếc quạt trần cũ kỹ lắc lư, quay phần phật dội thẳng xuống từ trên đỉnh đầu khiến không khí nóng tràn ngập toàn bộ căn phòng. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua khe hở giữa những tấm ván gỗ bị đóng lung tung chặn ngang ô cửa sổ duy nhất tạo nên những vệt sáng vằn vện trên sàn nhà và vật dụng vứt bừa bãi khắp mọi nơi. Bốn bức từng dán đầy những mẩu tin tức được cắt từ vô số tờ báo địa phương khắp mọi bang của nước Mỹ nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy những vết nứt loang lổ chạy dọc trên những nơi thoáng lộ ra. Trong không gian tràn ngập mùi thuốc lá giá rẻ hoà cùng mùi giấy ẩm mốc của những bộ hồ sơ đã vàng ố lại càng khiến không khí ở nơi này trở nên ngột ngạt và nóng bức. Ngay cả gã thám tử, chủ nhân của cái ổ chuột bừa bãi này, dù đã quá quen với tình trạng lôi thôi hiện nay cũng không thể ngăn cản được mồ hôi ướt nhẹp mái đầu bẩn thỉu và khuôn mặt đen nhẻm của mình. Lão vừa ngồi hút thuốc vừa dùng một chiếc khăn không thể nhận ra màu sắc lau vội mồ hôi vẫn không ngừng toát ra trên trán và cổ. Đôi mắt híp đáng khinh âm thầm quan sát vị khách kỳ lạ mới đến.
Đó là một gã đàn ông cao gầy. Một nửa khuôn mặt bị giấy sau chiếc mũ rộng vành màu phân ngựa. Áo jacket làm bằng vải dù màu xám dài qua đầu gối được gài tỉ mỉ và cổ áo dựng thẳng che khuất gần nửa khuôn mặt còn lại. Trên tay đeo găng tay bằng da nối thẳng với cổ tay áo của áo jacket và chiếc quần jean ôm sát đôi chân dài, phía cuối ống quần được nhét vào chiếc giày bốt quân dụng màu đen khiến cho toàn thân gã đàn ông này đều được quần áo bao vây nghiêm ngặt, không hề có một chút xíu da thịt lộ ra bên ngoài. Trong thời tiết nóng bức thế này lại bó mình trong đống quần áo dày cộm và kín kẽ như vậy lại không hề đổ một giọt mồ hôi nào, quả thực là một kẻ quái dị. Chỉ thấy, gã đàn ông cũng không lúng túng trước tầm nhìn tò mò và kỳ kị của Chuột Chũi. Gã thản nhiên để cho lão đánh giá bản thân một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Tôi muốn tìm một người. Với năng lực của ông, tôi nghĩa điều này không hề khó.”
Dawn Manson kẹp lấy điếu thuốc bởi ngón trỏ và ngón giữa, rút khỏi miệng, gõ gõ lên gạt tàn thuốc đặt trên bàn sau đó để mặc cho điếu thuốc chậm rãi cháy. Đầu thuốc hồng lên trong ánh nắng mặt trời bốc ra từng luồng khói mỏng manh màu trắng với mùi thuốc nặng nề khó chịu. Lão cười nhạt.
“Đừng đùa, quý ngài đáng mến. Hơn tám triệu dân đang sinh sống ở đây, tôi đi đâu tìm cho ngài một người? Nếu không có thông tin gì hơn, tôi e rằng mình không thể nhận vụ này.”
Gã đàn ông cũng không nôn nóng trước sự từ chối khéo léo của hắn. Gã lấy ra một tấm hình được cẩn thận cất trong túi áo khoác trong lồng ngực, đặt lên bàn. Đó là hình của một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biển, đặc trưng của người da trắng Tây Âu kết hợp hết sức hài hoà làm nổi bật lên làn da trắng cùng nụ cười yếu ớt trên gương mặt tinh xảo của cô.
“Tôi biết. Dawn Manson không thể nhưng Chuột Chũi có thể.” Gã hơi dừng lại một chút, khuôn mặt bị giấu sau vành nón đột ngột ngẩng lên, kiên định nhìn Dawn Manson. Cho dù không thể nhìn thấy, lão vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sự điên cuồng mà gã đàn ông này đang cố kềm nén sau lớp áo quần dày cộm kia. “Người tôi muốn tìm là cô gái này, Sarah Stuart. Có thể cô ấy sẽ dùng tên khác. Đến New York trong vòng một tháng trở lại đây. Ngoài những điều này, tôi không còn nắm giữ thêm thông tin gì khác về cô ấy.”
Dawn chộp lấy tấm hình, tỉ mỉ ngắm nhìn. Trong đôi mắt híp gian xảo của lão kín đáo loé lên một vài tia sáng kỳ dị nhưng lại được che giấu rất tốt dưới hàng mi dày và rậm. Bàn tay trái vô thức búng búng điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi thật sâu. Từng làn khói mỏng manh màu xám trắng chậm rãi phả ra từ khoé miệng và hai lỗ mũi khiến khuôn mặt xấu xí tràn đầy nếp nhăn của lão trở nên mơ hồ, khó xác định. Những giọt mồ hôi vẫn chảy ra không ngớt từ chân tóc hai bên thái dương, dọc theo khuôn mặt nhỏ thó và cái cổ ngắn tủn, thấm vào chiếc áo cổ tròn đã ố màu.
“Chỉ có nhiêu đó thông tin thì quá khó.”
“Tôi sẽ trả gấp đôi.”
“Vấn đề không phải là tiền bạc. Thật sự là yêu cầu của ông gần như là một yêu cầu vô lý.”
“Gấp năm.” Gã đàn ông gằn giọng. Từ giọng nói và cử chỉ có thể thấy được sự kiên nhẫn ít ỏi của gã đã dần bị mài mòn bởi sự khước từ dài dòng của kẻ đối diện. Gã đứng lên, tiến đến trước mặt Dawn Manson. Đôi mắt đen tối sau chiếc mũ rộng vành của gã nhìn chằm chằm, chóp mũi lạnh ngắt dí sát khuôn mặt rúm ró vì sợ của lão, đe doạ. “Cộng với cái mạng nhỏ của ông. Tôi nghĩ cái giá này đủ để ông và đàn Chuột của ông cố gắng hết sức hoàn thành vụ làm ăn này.”
“Đương, đương nhiên.” Dawn méo mó nở nụ cười. Khuôn mặt trắng bệch. Thân thể lão cố gắng nghiêng ra phía sau, mở rộng khoảng cách giữa mình và gã đàn ông nguy hiểm này. “Chỉ cần người này còn ở New York một ngày, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cô ta.”
Gã đàn ông vẫn không hài lòng. Đôi môi bạc của hắn nhếch lên thành một nụ cười tàn khốc. Ánh mắt của kẻ săn mồi nguy hiểm vẫn lạnh lùng nhìn Dawn, khiến cả người lão càng trở nên lạnh lẽo. Lão vội vàng sửa lại lời nói của mình.
“Không, không phải. Là bất kể cô ta ở đâu trên Trái Đất này, tôi chắn chắn sẽ tìm được cô ta đưa về cho ngài.”
“Hãy nhớ lấy lời nói của mình, Chuột Chũi. Ba ngày sau tôi sẽ trở lại. Tôi mong đến lúc đó sẽ nhận được những tin tức tốt lành đầu tiên của ông.”
“Vâng, vâng. Tất nhiên là sẽ như thế.”
“Tốt. Vậy, xin tạm biệt. Và chúc một ngày tốt lành.”
Lúc này, gã đàn ông mới đứng dậy và quay lưng bước khỏi văn phòng sau khi đã làm một tư thế cáo biệt lịch sự. Bóng dáng cao lớn chậm rãi khuất sau cánh cửa gỗ, để lại một lão già nhỏ thó xụi lơ ngồi trên ghế. Cả người lão ướt sũng và hôi thối như vừa được vớt lên khỏi cống thoát nước chính của thành phố. Miệng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm một cách vô nghĩa.
“Cung kính đưa tiễn. Rất, rất hân hạnh được phục vụ quý ngài.”
Trong thoáng chốc, chiếc áo jacket màu xám và chiếc mũ rộng vành nhanh chóng biến mất sau những khu nhà trọ xập xệ phía cuối con phố, hoà tan vào luồng không khí bức bối của khu ổ chuột và cái nắng chói chang giữa hè. Dawn Manson, không, hẳn là nên gọi là Chuột Chũi, cái tên thích hợp với con người lão hơn cả, đang đứng sau ô cửa sổ và theo dõi vị khách nguy hiểm vừa rời khỏi văn phòng thám tử qua khe hở giữa những tấm ván. Trong đôi mắt ti hí đã không còn vẻ sợ sệt và ti tiện như ban nãy mà trở nên lợi hại và trí tuệ. Vẫn là khuôn mặt xấu xí cùng chiếc mũi ưng đáng ghét, bộ áo cũ kỹ ướt đẫm mồ hôi toát ra vị chua lòm khó ngửi và cái đầu lởm chởm không được chăm sóc cẩn thận thế nhưng tư thái của lão lúc này lại trở hoàn toàn khác hẳn, uy nghiêm và vô cùng nguy hiểm.
Lão hơi nở một nụ cười bí hiểm. Rút ra chiếc điện thoạt trong túi quần, lão bấm gọi cho một số điện thoại xa lạ không hề có trong danh bạ. Tiếng chuông đổ không bao lâu thì nhanh chóng được đối phương tiếp nhận.
“Bác Dawn?” Một giọng nam trầm thấp xen lẫn với chút biếng nhác vang lên từ đầu dâu bên kia.
“Là tôi. Hôm nay có kẻ đến yêu cầu tôi tìm người. Một vụ làm ăn vô cùng béo bở, cái giá là gấp năm lần tiền giao dịch bình thường và cái mạng già của tôi cùng cả ổ Chuột thân yêu đang nương tựa nơi tổ chức của cậu.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Kẻ đó biết, Chuột Chũi vẫn chưa nói hết.
“Thú vị không nào? Kẻ mà hắn ta yêu cầu tôi tìm chính là cô em gái thân yêu của cậu, Hoàng Hậu đáng mến của chúng ta. Cậu nói, tôi nên bán cho hắn ta thông tin nhiều đến mức nào, Olius thân mến?”
“Là ai?” Giọng nam phía đối diện vẫn không tỏ ra nao núng nhưng cũng bỏ đi chút lười biếng mà trở nên thực sự nghiêm túc.
“Còn có thể là ai? Gã trai đáng thương, đứa con nuôi non nớt của quý ngài Carlisle Cullen, Edward Cullen.”
“Là hắn? Tại sao hắn lại biết Sarah đang ở đây?”
“Ai mà biết. Trông bộ dạng thê thảm của hắn, có lẽ đã lục tung cả bang New York một tháng trời để tìm con bé, Năng lực cũng không tệ, còn có thể tìm được địa chỉ văn phòng của tôi.”
“Rất tiếc, hành động lại quá chậm chạp.” Olius cười lạnh. Từ trước đến nay, hắn vẫn chưa từng có chút hảo cảm nào đối với ma cà rồng hiện đại. Nhất là nhà Volturi ở Volterra, toàn một lũ kênh kiệu chướng mắt. Thật không may là, ngược lại, hội đồng ma thuật khá coi trọng những kẻ này. Đối với bọn họ, ma cà rồng hiện đại tựa hồ là những kẻ hợp tác thích hợp hơn ma cà rồng thuần chủng rất nhiều. “Tối nay, Argmill và Sarah sẽ rời khỏi New York.”
“Đến Pere – Lachaise? Bọn họ đồng ý?”
“Hội đồng ma thuật cho rằng việc lôi kéo Hoàng Hậu trở thành người hợp tác sẽ có lợi hơn việc trở thành kẻ địch với cô bé. Đặc biệt là trong tình trạng hiện nay, Vua sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện.”
“Sống quá lâu nên bọn họ đều lú lẫn cả rồi. Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tự tin nói ra câu đó? Vĩnh viễn? Chẳng có gì có thể kéo dài vĩnh viễn cả.”
“Bác Dawn. Cain không thể phá vỡ phong ấn và thoát ra bên ngoài được. Hai chữ “vĩnh viễn” này, chúng ta có tự tin có thể giữ gìn nó cho đến ngày chúng ta bị tận diệt.”
“Đúng, đúng vậy. Tôi không nghi ngờ gì về năng lực của các cậu. Uỷ viên hội đồng ma thuật Olius, chúng tôi tin cậy cậu. Vậy thì, cậu sẽ không ngại nếu ban đêm có một gã trai rảnh rỗi ghé thăm tổ ấm của mình vài lần chứ?”
“Được rồi.” Giọng nói của Olius để lộ ra một chút âm thanh vui vẻ. Đối với con ma cà rồng có can đảm đuổi theo Sarah từ Forks đến tận New York, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè thế này, mặc dù không có mấy thiện cảm, hắn ta vẫn vô cùng tò mò và quan tâm về con người của gã. “Cháu sẽ không phá hỏng công việc làm ăn của bác. Cháu tin, bác hiểu được thông tin có thể bán như thế nào là đáng giá và an toàn.”
“Điều này không cần cậu nhắc nhở. Sarah đang là đối tượng giám sát của hội đồng ma thuật, tôi sẽ không dại gì đi chọc vào tổ ong vò vẽ ấy. À, còn nữa, cho tôi gửi lời thăm đến đứa cháu ngoại đáng yêu của tôi. Nói với Argmill, tôi rất hài lòng đối với hành động gần đây của nó. Tuần sau tôi sẽ chuyển đến cho cậu viên máu, ức chế bản năng khát máu của ma cà rồng non mà chúng tôi vừa nghiên cứu ra. Có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho khả năng tư chủ của Sarah.”
“Rất tốt. Cháu sẽ chuyển lời cho Argmill. Cảm ơn bác nhiều, bác Dawn. Cháu sẽ chuyển tiền sang cho tổng hội giả kim thuật sư sau khi nhận được thuốc.”
“Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Lúc này bên các cậu có thể gửi sang đơn hàng tiếp theo.”
“Vâng. Cháu sẽ. Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành.”
“Tốt lắm. Tạm biệt.”
Bên kia đầu dây nhanh chóng cắt đứt, để lại một tiếng tít dài thảm đạm. Chuột Chũi vẫn chưa cất điện thoại. Lão vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại một lúc. Nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo càng lúc càng mở rộng, càng lúc càng trở nên hiểm ác khiến cả chỉnh thể khuôn mặt của lão đều trở nên vặn vẹo khó coi. Một sự sung sướng kỳ lạ không tự chủ toát ra từ sâu trong thân hình nhỏ thó của lão. Trong đôi mắt híp loé lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
“Argmill. Pere – Lachaise. Rất tốt. Rất tốt. Rất tốt. Thật không thể tưởng tượng nổi, đám lão già ấy thế nhưng đồng ý cho con bé đến gặp Cain cùng với Argmill. Một lũ ngu xuẩn!”
Lão không tự kiềm chế mà ngửa đầu lên, cười dài. Tiếng cười ma quái vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp khiến người ta sởn cả gai ốc.
“Olius ơi là Olius, nếu anh biết, gia tộc Flamel cùng Manson thực ra là hai gia tộc được dấu ấn, những kẻ trung thành với Đức Vua còn sót lại từ Thánh chiến, biểu tình của anh sẽ trông như thế nào nhỉ? Tôi thực lòng chờ mong.”
…
“Dòng máu là thứ người ta không thể chối bỏ hay thay đổi,
Cho dù quang vinh hay nhục nhã,
Những gì được truyền thừa chính là vĩnh cửu.”
- Dawn Manson, giả kim thuật sư bất tử, kẻ nguyện trung thành còn sốt sóng sau Thánh chiến, đầy tớ suốt đời của Đức Vua vĩ đại –
____________________
P/S:
Đến lúc này vai trò của một số nhân vật phụ đã rõ ràng:
- Argmill ghét cay ghét đắng Cain nhưng gia tộc của anh ta đã bị dấu ấn nên Argmill là phần tử tử trung với Đức Vua khi Đức Vua xuất hiện.
- Olius là uỷ viên Hội đồng ma thuật nên sẽ đứng ở trận địa đối lập với Đức Vua.
- Dawn Manson, Chuột Chũi, là kẻ nguyện trung thành với Đức Vua còn sót lại từ cuộc Thánh chiến, cũng là một giả kim thuật sư và thám tử tư xuất sắc.
- Sarah là một Hoàng Hậu vừa thức tỉnh, chưa bị dấu ấn và vẫn còn tự do.
- Edward là ma cà rồng hiện đại, sinh sau đẻ muộn lại không có truyền thừa nên không liên quan đến Thánh chiến.
- Nhà Volturi sẽ đứng về phía Đức Vua nhưng lúc này, tạm thời vẫn đang hợp tác và chịu sự quản thúc của Hội đồng ma thuật.
Bối cảnh có vẻ rất hoành tráng nhưng phần này có vẻ thuộc về phần “chăn đệm” cho sự xuất hiện của Đức Vua về sau nhiều hơn. Với lại, bộ này nvc là Ed x Sa nên ta sẽ không đề cập nhiều đến Đức Vua. Mọi thắc mắc về Đức Vua sẽ không giải đáp bây giờ
************************************
Phiên ngoại 05: Ám ảnh
“Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về việc mình sẽ chết như thế nào- dù rằng trong mấy tháng cuối cùng này, tôi có đủ lý do để nghĩ đến nó – mà dù tôi có nghĩ đến nó thì tôi cũng sẽ không tưởng tượng ra là nó như thế này.
Tất nhiên đây là một cái chết êm đẹp, một sự hi sinh cho người khác – một người mà tôi vô cùng yêu thương – người rất có ý nghĩa với tôi trong cuộc đời. Phải là như vậy rồi.”
…
“Thật tình tôi không hiểu”
“Chúng ta không là bạn thì tốt hơn. Tin tôi đi.”
“Thật tệ là anh đã không nhận ra được điều đó sớm hơn. Để tới bây giờ mới hối hận.”
“Hối hận á? Hối hận chuyện gì mới được chứ?”
“Hối hận là đã không để cho cái xe tải ngớ ngẩn ấy đưa tôi lên thiên đàng.”
“Cô nghĩ tôi hối hận vì đã cứu cô hả?”
“Tôi biết là anh như thế”
“Cô thì biết cái gì mà nói!”
…
“Có nghĩa là cô sẽ… khôn ngoan hơn nếu không trở thành bạn tôi. Nhưng tôi mệt mỏi với việc cứ phải lảng tránh cô lắm rồi.”
…
“Hãy nói điều đó, nói lớn ra.”
“Ma cà rồng…”
…
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Anh đã mười bảy tuổi bao lâu rồi?”
“…một thời gian.”
…
“Em thấy đấy, mỗi người đều có mùi hương khác nhau, có mùi nước hoa khác nhau. Nếu em giam một kẻ nghiện rượu vào một căn phòng đầy bia cũ, anh ấy sẽ hồ hởi uống nó. Nhưng nếu anh ta có thể kiềm chế, nếu như anh ta muốn, nếu như anh ta đang là một người nghiện rượu đang tập cai. Bây giờ ví như em để trong căn phòng đó một ly brandy cả trăm năm tuổi… Em nghĩ anh ta có thể kháng cự được không?”
…
“Vậy câu nói của anh là gì, em là heroin của anh?”
“Đúng, em chính xác là heroin của anh.”
…
“Em có sợ không?”
“Em chỉ sợ mất anh.”
…
“Và thế là con sư tử đã yêu con cừu non.”
“Đúng là một con cừu non ngu ngốc.”
“Đúng là một con sư tử bệnh hoạn, khổ sở.”
…
“Tôi tên là Edward Cullen.”[1]
…
“BELLA!”
Bella choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Trừng to mắt nhìn một khoảng tối đen như mực trước mặt, trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên những mảnh nhỏ hình ảnh nhìn thấy vừa nãy. Cũng không biết là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy những thứ kỳ quặc này. Bella chỉ biết, kể từ khi Edward đột ngột như một kẻ điên nhảy ra khỏi cửa sổ phòng khách sạn và biến mất, một tháng trời ròng rã, cô luôn nhìn thấy và nghe được những cảnh tượng rời rạc đó, trong giấc mộng. Không thực rõ ràng và mạch lạc nhưng lại đủ khiến hình ảnh người đàn ông kia khắc sâu vào tim cô, khiến cô trằn trọc và day dứt. Bella có cảm tưởng như bản thân sắp phát điên theo những thứ điên cuồng đang diễn ra tại thị trấn đáng nguyền rủa này, xung quanh gia đình Cullen, Sarah Stuart và bản thân cô. Có một thứ ma quỷ vẫn luôn thì thầm bên tai cô, gắng sức thuyết phục lý trí của cô tin vào những thứ hão huyền xuất hiện từng đêm trong giấc mơ, rằng quan hệ giữa cô và người đàn ông đó đáng lẽ phải diễn ra như thế, nguy hiểm mà ngọt ngào. Tại nơi đó, cô và anh ta yêu nhau, say đắm và cuồng nhiệt. Điều đó đem lại cho cô một thứ kích thích mãnh liệt nhất mà Bella chưa từng tưởng tượng được. Những thứ không thể xảy ra trong hiện thực, lại chính là hiện thực trong một thế giới khác, có lẽ.
Bella xoa xoa thái dương và chống người ngồi dậy. Cô tựa người vào chiếc gối cao lót sau lưng, vươn tay bật lên chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường không xa bên cạnh. Ánh sáng vàng nhoáng lên vài cái rồi sáng hẳn, bao trùm một tấm màn màu cam nhàn nhạt lên mọi đồ vật hiện hữu trong căn phòng nhỏ xíu và chật chội của Bella. Cô hốt hoảng giương mắt nhìn về góc phòng gần cửa sổ, cánh cửa duy nhất trong phòng luôn được cô cố ý để mở, nơi đó, đáng lẽ phải xuất hiện một bóng dáng cao gầy và trầm mặc. Trong giấc mơ, người đàn ông kia vẫn luôn đứng ở vị trí đó, im lặng theo dõi từng giấc ngủ của cô, mỗi đêm. Nhưng lúc này, thứ cô nhìn thấy chỉ là một góc tường dán đầy những mẩu tin cắt từ báo cách đây hàng chục năm: xa xôi, trống rỗng và xấu xí.
Bella bỗng dưng bật cười. Cô cúi đầu, cả người run rẩy. Cô, có lẽ đã điên rồi mới mong chờ anh ta sẽ xuất hiện ở nơi ấy. Giờ phút này, người đàn ông máu lạnh kia chắc hẳn vẫn còn đang lang thang ở đâu đó, đi tìm “thiên thần ngốc ngếch” của anh ta. Trong lòng cô thực sự nguyện cầu, cầu mong cho anh ta cả cuộc đời vĩnh cửu này, dằng dặc hàng trăm hàng ngàn năm cũng đừng bao giờ tìm được, cho đến tận lúc người con gái kia trở thành một khối bia đá vô cảm cũng chẳng thể nhìn thấy. Và còn cô, cô sẽ quên được những điều chết tiệt đã xảy ra trên vùng đất tối tăm nhạt nhẽo này và sẽ vui vẻ sống nốt cuộc đời mình tại nơi nào đó, tràn ngập ánh nắng tại nước Mỹ tự do này.
Tự do?
Cô còn có tự do sao?
Bella thất thần, ngồi dựa lưng vào đầu giường. Không thể tiếp tục ngủ, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh người đàn ông kia và những thứ lộn xộn vớ vẩn khác, cũng chỉ xoay quanh một mình anh ta. Điều này khiến cô thao thức mãi. Đôi mắt nâu trong suốt mơ màng nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ mở rộng như chờ đợi một thứ gì, một ai, một người nào đó. Bella cứ giữ nguyên tư thế đó cho đến khi bầu trời dần dần chuyển sang màu xám xanh và từng giọt mưa bắt đầu tí tách rơi.
Một ngày mới lại bắt đầu, với sương mù và mưa, và đợi chờ.
Cốc, cốc…
“Bella, con tỉnh chưa?”
Âm thanh quen thuộc của Charlie vang lên sau cánh cửa gỗ, đánh thức Bella khỏi một đêm dài mất ngủ. Cô nhìn lại chiếc đồng hồ con con để trên bàn, đã hơn bảy rưỡi. Hôm nay vẫn sẽ chỉ là một ngày bình thường với những tiết học vô vị.
“Alice đang đợi con dưới nhà đấy.”
À, và còn có nhà Cullen nữa. Sống dưới sự bảo vệ của những kẻ tuỳ thời có thể hút cạn máu của bản thân, thế giới này quả thực rất điên cuồng.
Bella vô thực chớp chớp mắt, lười biếng bò dậy khỏi giường, uể oải đáp lại.
“Đã biết. Char…Ba, con sẽ xuống liền.”
Kế đó là tiếng bước chân của Charlie đi xa dần. Ông vẫn luôn không phải là một kẻ tò mò và tọc mạch. Ngay cả khi cô như nổi điên đòi trở về Phoenix giữa đêm khuya và mệt mỏi quay lại Forks chỉ hai ngày sau đó, Charlie cũng không giận dữ quát tháo. Ông chỉ im lặng thở dài rồi giúp Bella thu xếp lại đống đồ đạc hỗn loạn trong va-li vào tủ. Cử chỉ đó khiến cô thực sự cảm kích và biết ơn ông. Điều này khiến cảm giác áy náy và xấu hổ trong Bella yên lặng vào giấu mình sâu trong một góc tối tăm của tâm hồn cô. Tất cả đều giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì tại căn nhà này, mỗi một ngày rồi sẽ lại tiếp tục trôi qua, một cách bình thường. Có khác chăng chính là sự xuất hiện đột ngột của Alice, người phụ trách sự an toàn của cô cho đến khi tìm được James, hoặc là, xác của hắn. Bella lắc đầu, cố vứt đống suy nghĩ vớ vẩn về kẻ nguy hiểm đó ra phía sau, nhanh chóng thu thập đồ đạc và bước ra khỏi nhà sau khi nói lời tạm biệt với Charlie.
“Hi!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Alice xuất hiện sau cửa xe, Bella gượng gạo nhếch miệng cười, lạnh nhạt đáp lại.
“Chào buổi sáng.”
Cô thực sự không muốn giao tiếp quá nhiều với Alice. Cứ nhìn thấy cô ta, cô lại nhớ đến thái độ của nhà Cullen, nhất là Edward Cullen với một con người khác, không khác cô là bao, Sarah Stuart. Cảm giác bị đối xử khác biệt khiến Bella khá khó chịu không nhịn được phỏng đoán, đằng sau vẻ vô tư này, Alice đang nghĩ gì?
Alice cũng không có khả năng đọc suy nghĩ như Edward nên không thể biết Bella đang rối rắm những gì. Cô chỉ là theo bản năng muốn làm dịu lại bầu không khí giữa hai người. Mỗi lần tiếp xúc với Bella, Alice đều có cảm giác không thoải mái. Đối với người con gái xa lạ đột nhiên nhảy xổ vào thế giới riêng của bọn họ, cảm xúc của Alice vẫn vô cùng mâu thuẫn. Dù sau, không thể nói rằng Bella không tốt. Đứng ở vị trí xấu hổ và nguy hiểm này, với tư cách là một con người bình thường, những điều mà Bella làm được thực sự đã đủ tốt. Không ai có thể yêu cầu cô tỉnh táo và thông minh hơn nữa để đối mặt với mọi nguy hiểm vô tình bủa vây lấy cuộc sống bình thường của cô hiện nay. Thế nhưng, tình cảm không phải là thứ có thể dùng “tốt” và “xấu” để xét đoán. Sự xuất hiện của Bella, đối với toàn thể gia đình Cullen, chính là một sự phiền toán không nhỏ và không dễ giải quyết. Chưa cần nhắc đến nhà Volturi ở nước Ý xa xôi, chỉ một tên James thôi cũng đã đủ khiến bọn họ hầu như lật tung cả vùng rừng núi Olympic này trong suốt một tháng. Chưa có tin tức, ai ai cũng luôn bị vây trong trạng thái thấp thỏm và cảnh giác cực độ. Tình hình này không thể nói là không tệ. Thế nhưng, Alice suy nghĩ, có thể cố gắng khiến cho cô gái này xem nhẹ đi mọi việc và trở lại cuộc sống bình thường cũng là một lựa chọn không tồi. Ít nhất, như vậy đối với mọi người đều là một hướng phát triển tốt đẹp.
“Nhìn vẻ mặt bạn không được tốt lắm. Ngày hôm qua không ngủ ngon sao?” Alice lo lắng mở miệng. Cả tháng nay, trạng thái tinh thần của Bella đều thực sự tồi tệ.
“Không có gì quan trọng.” Bella khô cằn trả lời. Đôi mắt nhìn ra ngoài cảnh vật lao vùn vụt ra phía sau ngoài cửa sổ, hiển nhiên không hề muốn tiếp tục nói chuyện.
Thái độ này của Bella cũng khiến cho Alice không thể tiếp tục nói bất cứ điều vô nghĩa nào thêm nữa. Cô tự giác im lặng, tập trung lái xe.
Cả quãng đường dài, không khí vẫn nặng nề như vậy cho đến khi chiếc xe của Alice ổn định dừng lại tại bãi xe của Trung học Forks. Đến lúc này, theo thường lệ, cô sẽ đưa Bella đến lớp rồi trở về phòng học của mình. Nhưng một cuộc điện thoại bất ngờ đã nhanh chóng phá vỡ hành trình tẻ ngắt kéo dài hơn một tháng ấy.
Lúc này, Bella đã bước xuống xe. Động tác đóng cửa chợt tạm dừng, cô cũng bị biểu tình của Alice lúc tiếp điện thoại khơi dậy lòng tò mò. Không biết vì lý do gì, trực giác cho cô biết, cú điện thoại này rất quan trọng, không chỉ đối với Alice, người đang trực tiếp nghe, mà còn đối với cả cô nữa. Bella kiên nhẫn nhìn vẻ mặt của Alice nhanh chóng biến đổi, từ vui mừng đến kinh ngạc, hoang mang rồi không thể tin. Đợi cho đến khi Alice nghiêm túc cắt đứt cuộc trò chuyện và cất điện thoại, cô mới nhanh chóng lên tiếng trước khi cô nàng này vội vã nổ xe và chạy vụt mấy, bỏ cô lại với mớ nghi vấn rối rắm trong đầu hiện tại.
“Có chuyện gì vậy?”
Động tác trên tay vẫn không đình chỉ, Alice cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, ngắn gọn giải đáp thắc cắc của Bella.
“Jasper vừa gọi. Bọn họ vừa tìm thấy James. Nói đúng hơn là thấy xác của hắn tại bìa rừng phía Đông Bắc.”
Nghe được tin tức tốt lành đó, nét u ám tái nhợt trên mặt Bella từ sáng sớm cũng giảm đi rất nhiều. Môi cô hơi cong cong, tiết lộ tâm tình vui sướng của bản thân. James đã chết. Điều này có nghĩa cô an toàn, không còn cần phải sợ hãi và sống dưới sự giám sát, bảo vệ của nhà Cullen mỗi ngày. Đây quả thực là một món quà bất ngờ tràn đầy niềm vui. Nhưng rồi, rất nhanh chóng, Bella nhận ra sự không bình thường trong thái độ của Alice. Cô ta không có vẻ vui mừng khi nhận được một tin tốt. Bella xác định, Alice vội vã rồi khỏi không phải bởi cô ta vội đi ăn mừng cho việc được giải thoát khỏi cái nhiệm vụ chết tiệt phải luôn luẩn quẩn quanh một kẻ nhàm chán như cô 24/7.
“Đây là tin vui mà. Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?” Bella cẩn thận hỏi tiếp.
“Là tin vui đối với bạn. Nhưng mà đối với chúng tôi, nó đồng nghĩa với một nguy cơ hoàn toàn mới.”
“Tại sao?” Bella nghi hoặc nhìn Alice. Cô vẫn chưa kịp hiểu được ý tứ trong câu nói vừa nãy. James đã chết, cô không bị truy đuổi, nhà Cullen cũng không cần phải săn bắt hắn, như vậy còn chưa kết thúc?
“Nguyên nhân cái chết của hắn là trúng độc.” Alice ngừng một chút, giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân tin vào điều kỳ lạ mà mình vừa nói ra. “Chúng tôi không thể trúng độc, càng không thể chết vì trúng độc.”
Bella nghe vậy cũng sững sờ. Là một con người, cô không mấy rõ ràng sự nguy hiểm của thông tin này nhưng điêu đó cũng không ngăn cản cô nhạy cảm nhận ra vẻ kiêng kị và lo lắng trong lời nói của Alice.
Lúc này, Alice cũng không để nhiều thời gian giằng co với Bella. Cô nhanh chóng đóng cửa xe và nổ máy, vội vàng tạm biệt Bella rồi lao vọt ra khỏi trường, mặc cho tiếng chuông lên lớp réo rắt nhỏ dần ở sau lưng.
“Mình phải đi đến đó. Bạn vào lớp trước đi.”
Trong khi thất thần, Bella dường như còn nghe được lời chào vội vàng của Alice. Đến khi giật mình nhìn lại, chiếc xe chở cô đến trường đã gần như biến mất khỏi tầm nhìn, ẩn thân vào màu xanh ngắt của những tác cây rầm rì trải rộng phía xa, sau những khúc cua dài dòng.
Có một giọng nói lạ lẫm lại quen thuộc vẫn luôn vang lên bên tai Bella lúc này. Là giọng người con gái vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm; người con gái có đôi mắt nâu và làn da tái nhợt không giống người thường; người con gái có bộ mặt và cái tên giống cô như đúc nhưng lại có được tình yêu của người đàn ông xuất sắc kia; người con gái tên Bella Swan.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đây là,
Bắt đầu.
_______________________
[1] Những đoạn đối thoại ở trên đều được trích từ bản dịch của nguyên tác: “Twilight – Chạng Vạng” của Stephenie Meyer, không trải qua gia công và sửa chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.