Chương 27: Con ơi...ngủ ngon nhé!
Đang cập nhật
27/05/2013
- Mấy hôm ở bệnh viện trông mày tươi tắn nhỉ...ha...vào đây tao bảo - bà mẹ chồng ngoắc tay ra dấu cho nó đi lên tầng, trông dáng vẻ đỏng đảnh hết sức
- Dạ...mẹ đợi con lát
- Ngồi xuống! Thế bao h` mày định? - bà ta vắt 2 chân lên nhau, ẻo lả bê cốc cafê lên ngang miệng và...thổi
- Dạ? à...vâng. Con hiểu... - đôi mắt nó trùng xuống - con sẽ sắp xếp
- Còn sắp xếp cái gì nữa!!! Thu dọn đống rẻ rách kia và cút khỏi đây ngay!
- Dạ...vâng - nó cúi đầu - mẹ về phòng.
Nó vội vàng lục ngăn kéo, lôi ra tờ giấy với cái bút bi màu nâu nhạt mà hắn để bên cạnh nó lúc ở trên sân thượng trường...bắt đầu ngồi lên bàn và viết
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh...mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với "HAI BÁC" nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải... Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh...Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ...anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh...Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác...Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm...20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ...
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Bức thư khá ngắn...ngắn vì nó kô còn gì để nói với hắn nữa...ngắn vì đôi tay nó như bất động và ngắn vì nó kô thể nói gì với hắn nữa. Đôi mắt nó đã nhòe đi vì nước mắt...Những dòng chữ nắn nót đã ướt đẫm nét mực túa ra...Tờ giấy nhăn nheo vì ẩm ướt. Tất cả tạo nên một nỗi buồn của sự chia li...dày vò và đau khổ
ÁAAAAAAAAA.......!
Tiếng hét của bóng ối...
...tiếng hét Thảm Thiết...
tiếng hét Oán Hận...
và...tiếng hét Đau Đớn
Nó hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ tiếng man rợ đến kinh người...Nó làm cho mọi người phải hoảng sợ...phải tránh xa...
- Bà chủ...bà chủ!!! Trời ơi!!!
Nó hoảng hốt chạy xuống nhà...trong lòng thấp thoảng lo lắng...và cái cảnh tượng ghê sợ ấy đã đập vào mắt nó : người bà ta be bét máu, hai mắt trợn lên như muốn bắn ra khỏi hốc mắt và khuôn mặt biến dạng nát bét ra vì va chạm mạnh...bà ta đè lên đứa con trai của nó...mặt thằng bé cũng be bét máu.
Nó đứng lặng đi...mặt cắt kô còn giọt máu...hai tay nó buông thõng và người nó mềm nhũn ra...nó nhìn chằm chằm vào đứa bé, từ từ tiến lại gần hai cái xác. Nó kô khóc...nó kô thể khóc và nó kô khóc được. Nó bế thằng bé lên mặc cho bao nhiêu người ghê sợ khi nhìn thấy cái xác trẻ con biến dạng ấy, vô thức buông ra một câu
- ngủ ngon con nhé
- Dạ...mẹ đợi con lát
- Ngồi xuống! Thế bao h` mày định? - bà ta vắt 2 chân lên nhau, ẻo lả bê cốc cafê lên ngang miệng và...thổi
- Dạ? à...vâng. Con hiểu... - đôi mắt nó trùng xuống - con sẽ sắp xếp
- Còn sắp xếp cái gì nữa!!! Thu dọn đống rẻ rách kia và cút khỏi đây ngay!
- Dạ...vâng - nó cúi đầu - mẹ về phòng.
Nó vội vàng lục ngăn kéo, lôi ra tờ giấy với cái bút bi màu nâu nhạt mà hắn để bên cạnh nó lúc ở trên sân thượng trường...bắt đầu ngồi lên bàn và viết
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh...mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với "HAI BÁC" nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải... Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh...Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ...anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh...Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác...Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm...20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ...
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Bức thư khá ngắn...ngắn vì nó kô còn gì để nói với hắn nữa...ngắn vì đôi tay nó như bất động và ngắn vì nó kô thể nói gì với hắn nữa. Đôi mắt nó đã nhòe đi vì nước mắt...Những dòng chữ nắn nót đã ướt đẫm nét mực túa ra...Tờ giấy nhăn nheo vì ẩm ướt. Tất cả tạo nên một nỗi buồn của sự chia li...dày vò và đau khổ
ÁAAAAAAAAA.......!
Tiếng hét của bóng ối...
...tiếng hét Thảm Thiết...
tiếng hét Oán Hận...
và...tiếng hét Đau Đớn
Nó hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ tiếng man rợ đến kinh người...Nó làm cho mọi người phải hoảng sợ...phải tránh xa...
- Bà chủ...bà chủ!!! Trời ơi!!!
Nó hoảng hốt chạy xuống nhà...trong lòng thấp thoảng lo lắng...và cái cảnh tượng ghê sợ ấy đã đập vào mắt nó : người bà ta be bét máu, hai mắt trợn lên như muốn bắn ra khỏi hốc mắt và khuôn mặt biến dạng nát bét ra vì va chạm mạnh...bà ta đè lên đứa con trai của nó...mặt thằng bé cũng be bét máu.
Nó đứng lặng đi...mặt cắt kô còn giọt máu...hai tay nó buông thõng và người nó mềm nhũn ra...nó nhìn chằm chằm vào đứa bé, từ từ tiến lại gần hai cái xác. Nó kô khóc...nó kô thể khóc và nó kô khóc được. Nó bế thằng bé lên mặc cho bao nhiêu người ghê sợ khi nhìn thấy cái xác trẻ con biến dạng ấy, vô thức buông ra một câu
- ngủ ngon con nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.