Chương 2: Người vợ kô cưới hỏi
Đang cập nhật
27/05/2013
Nó vừa nói dứt lời thì bị ông thầy lôi đi. Đứa em nó thì ổng giành lấy, bế trên tay
- Này Hirosi, thầy kéo em đi đâu thế?
- Đừng có vớ vẩn Hirosi này nọ. Phải gọi là CHỒNG. Rõ chứ - ông thầy gằn từng tiếng
- Ừm...- nó thoáng đỏ mặt, gọi ông thầy 1 cách rất ư là khó khăn - Chồng...
Ông thầy đưa 2 chị em nó lên xe, chiếc xe màu đen bóng loáng. Nó và...chồng nó ngồi trong xe mà chẳng ai
nói với ai câu nào. Nó tự nhủ " ha ha, Kiri àk! mày thật là ngốc quá! Làm gì có chuyện Hirosi ở đây cơ chứ? ".
Nó gõ gõ vào đầu vài cái và cứ đinh ninh rằng đây chỉ là một giấc mơ
- Này! em làm cái trò gì đấy? đến nhà tôi rồi. Xuống đi - ông thầy huơ huơ tay ra tr'c mặt nó
- Ớ... Àk ừhm =.= thì cũng phải từ từ chứ?
- Đưa thăng bé đây rồi đi theo tôi - ông thầy chìa tay ra đòi bế Suu
Nó nhìn xung quanh, tr'c mặt nó là một tòa biệt thự mà có mơ nó cũng chẳng đc bước chân vào dù chỉ một
lần. Nó lia mắt đảo xung quanh, bên cạnh căn biệt thự nguy nga kia là một cái... " chòi rách "
Nó chỉ tay về phía căn chòi, mặt xám xịt lại, cố nặn ra một câu hỏi
- Nhà...nhà thầy kia hả ???
- Em ngĩ sao bảo nó là nhà tôi? Bộ em muốn ở đó hả - ông thầy cốc nhẹ vào đầu nó nhưng chừng ấy cũng đủ
làm nó đau
Nó nhìn về phía biệt thự kia - Bộ đó là nhà thầy hả
- Phải ! - ông thầy châm điếu thuốc, rít một hơi
20giây sau, một lão già tất tưởi chạy ra mở cổng căn biệt thự - Thiếu gia, sao cậu về muộn vậy? - Lão có một
bộ râu rất đặc biệt: mầu xám, lão mặc bộ pizama màu xanh lục in hình chuột mícky trông ngố vô cùng. Ha ha
ông thầy chủ nhiệm của nó là thiếu gia cơ đấy! Nó lấy tay che miệng để kô phát ra tiếng cười nhưng tiếng
cười vẫn bật lên trong cuống họng nó. Nó cúi đầu lễ phép
- Dạ! Con chào bác
- Kô việc gì phải chào lão - ông thầy lạnh lùng buớc đi, đặt em nó vào tay ông quản gia, kéo tay nó vào nhà
- Cậu chủ...cô đây là... - lão già râu xám ấp úng
- Vợ tôi - ông thầy nói mà mặt kô thèm quay lại
Kéo nó vào phòng, ông thầy khóa cửa lại, cười nham hiểm Nó xanh mặt
- Thầy làm cái gì thế, mở cửa ra - nó đập đập cánh cửa
- Làm nghĩa vụ vợ chồng - ông thầy huýt sáo, làm lơ - Cửa cách âm đấy!
- Này Hirosi, thầy kéo em đi đâu thế?
- Đừng có vớ vẩn Hirosi này nọ. Phải gọi là CHỒNG. Rõ chứ - ông thầy gằn từng tiếng
- Ừm...- nó thoáng đỏ mặt, gọi ông thầy 1 cách rất ư là khó khăn - Chồng...
Ông thầy đưa 2 chị em nó lên xe, chiếc xe màu đen bóng loáng. Nó và...chồng nó ngồi trong xe mà chẳng ai
nói với ai câu nào. Nó tự nhủ " ha ha, Kiri àk! mày thật là ngốc quá! Làm gì có chuyện Hirosi ở đây cơ chứ? ".
Nó gõ gõ vào đầu vài cái và cứ đinh ninh rằng đây chỉ là một giấc mơ
- Này! em làm cái trò gì đấy? đến nhà tôi rồi. Xuống đi - ông thầy huơ huơ tay ra tr'c mặt nó
- Ớ... Àk ừhm =.= thì cũng phải từ từ chứ?
- Đưa thăng bé đây rồi đi theo tôi - ông thầy chìa tay ra đòi bế Suu
Nó nhìn xung quanh, tr'c mặt nó là một tòa biệt thự mà có mơ nó cũng chẳng đc bước chân vào dù chỉ một
lần. Nó lia mắt đảo xung quanh, bên cạnh căn biệt thự nguy nga kia là một cái... " chòi rách "
Nó chỉ tay về phía căn chòi, mặt xám xịt lại, cố nặn ra một câu hỏi
- Nhà...nhà thầy kia hả ???
- Em ngĩ sao bảo nó là nhà tôi? Bộ em muốn ở đó hả - ông thầy cốc nhẹ vào đầu nó nhưng chừng ấy cũng đủ
làm nó đau
Nó nhìn về phía biệt thự kia - Bộ đó là nhà thầy hả
- Phải ! - ông thầy châm điếu thuốc, rít một hơi
20giây sau, một lão già tất tưởi chạy ra mở cổng căn biệt thự - Thiếu gia, sao cậu về muộn vậy? - Lão có một
bộ râu rất đặc biệt: mầu xám, lão mặc bộ pizama màu xanh lục in hình chuột mícky trông ngố vô cùng. Ha ha
ông thầy chủ nhiệm của nó là thiếu gia cơ đấy! Nó lấy tay che miệng để kô phát ra tiếng cười nhưng tiếng
cười vẫn bật lên trong cuống họng nó. Nó cúi đầu lễ phép
- Dạ! Con chào bác
- Kô việc gì phải chào lão - ông thầy lạnh lùng buớc đi, đặt em nó vào tay ông quản gia, kéo tay nó vào nhà
- Cậu chủ...cô đây là... - lão già râu xám ấp úng
- Vợ tôi - ông thầy nói mà mặt kô thèm quay lại
Kéo nó vào phòng, ông thầy khóa cửa lại, cười nham hiểm Nó xanh mặt
- Thầy làm cái gì thế, mở cửa ra - nó đập đập cánh cửa
- Làm nghĩa vụ vợ chồng - ông thầy huýt sáo, làm lơ - Cửa cách âm đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.