Chương 20: Phải nhịn nhục thôi
Đang cập nhật
27/05/2013
Sáng sớm, nó đã có mặt ở thư phòng. Ông Hiroli cần gặp riêng nó
- Tháng mấy ta có cháu? - chất giọng khàn khàn lạnh sống lưng của ông Hiroli cất lên. Ông ngồi trên chiếc ghế bành, tay cầm tẩu thuốc. Ông quay mặt ra phía cửa sổ lớn đã phủ kín rèm, từng đợt khói thuốc phả ra bốc khói nghi ngút khiến cho căn phòng rộng lớn đã u ám nay còn u ám hơn.
- Dạ tháng 10... - nó nói mà như sắp khóc
- Cô cũng biết cái giao kèo đó rồi chứ - ông ta hắng giọng
- Dạ rồi. Nhưng thưa chủ tịch à kô thưa bác...cháu có thể làm một ng` con dâu tốt mà. Xin đừng bắt cháu phải rời xa con cháu và anh Hirosi - khóe mắt nó cay cay, mi mắt nó như muốn sụp xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Nó quỳ đầu gối xuống nền nhà lạnh toát mùi sát khí
- Láo!!! Mày kô đủ tư cách để làm dâu nhà này. Làm dâu nhà này để ta, bà ấy và con trai ta dơ mặt mới mọi ng` hả - lão già ấy xoay ng` lại, mắt lão ta trợn lên trông như một con dã thú: đôi mắt hằn lên những vằn đỏ, con ngươi lão long sòng sọc
- Vậy làm sao để cháu đủ tư cách để làm dâu nhà bác??? - nó ngước mắt lên, bò như một con chó lại gần lão ta, nước mắt nó đầm đìa khuôn mặt nó. Nó quỳ xuống chân lão, cầu xin lão
Lão lấy chân hất nó ra, ng` nó như kô còn cảm giác, bây h` nó chỉ ngĩ đến việc cầu xin lão cho nó ở gần ng` mình yêu mà thôi
- Cút!!! Kô tao đổi í là mày kô còn cơ hội mình con mày đâu - lão tàn nhẫn bóp mặt nó một cách thô bạo
- Cháu xin bác mà...Bác... làm ơn - đôi mắt nó sụp xuống, bây h` nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Nó sợ hãi cái gia đình này, 2 con ng` này và lòng dạ thâm hiểm của 2 ông bà ấy. Nó cảm thấy nhục nhã quá!!! Nếu ở đây có Hirosi nó sẽ gục đầu vào bờ vai của hắn mà khóc cho nhẹ nhõm. Nhưng nó hiểu, cuộc sống của nó đầu rẫy những khó khăn. Vậy nên nó phải nhịn nhục, phải nhịn nhục. . .
- Tháng mấy ta có cháu? - chất giọng khàn khàn lạnh sống lưng của ông Hiroli cất lên. Ông ngồi trên chiếc ghế bành, tay cầm tẩu thuốc. Ông quay mặt ra phía cửa sổ lớn đã phủ kín rèm, từng đợt khói thuốc phả ra bốc khói nghi ngút khiến cho căn phòng rộng lớn đã u ám nay còn u ám hơn.
- Dạ tháng 10... - nó nói mà như sắp khóc
- Cô cũng biết cái giao kèo đó rồi chứ - ông ta hắng giọng
- Dạ rồi. Nhưng thưa chủ tịch à kô thưa bác...cháu có thể làm một ng` con dâu tốt mà. Xin đừng bắt cháu phải rời xa con cháu và anh Hirosi - khóe mắt nó cay cay, mi mắt nó như muốn sụp xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Nó quỳ đầu gối xuống nền nhà lạnh toát mùi sát khí
- Láo!!! Mày kô đủ tư cách để làm dâu nhà này. Làm dâu nhà này để ta, bà ấy và con trai ta dơ mặt mới mọi ng` hả - lão già ấy xoay ng` lại, mắt lão ta trợn lên trông như một con dã thú: đôi mắt hằn lên những vằn đỏ, con ngươi lão long sòng sọc
- Vậy làm sao để cháu đủ tư cách để làm dâu nhà bác??? - nó ngước mắt lên, bò như một con chó lại gần lão ta, nước mắt nó đầm đìa khuôn mặt nó. Nó quỳ xuống chân lão, cầu xin lão
Lão lấy chân hất nó ra, ng` nó như kô còn cảm giác, bây h` nó chỉ ngĩ đến việc cầu xin lão cho nó ở gần ng` mình yêu mà thôi
- Cút!!! Kô tao đổi í là mày kô còn cơ hội mình con mày đâu - lão tàn nhẫn bóp mặt nó một cách thô bạo
- Cháu xin bác mà...Bác... làm ơn - đôi mắt nó sụp xuống, bây h` nỗi sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Nó sợ hãi cái gia đình này, 2 con ng` này và lòng dạ thâm hiểm của 2 ông bà ấy. Nó cảm thấy nhục nhã quá!!! Nếu ở đây có Hirosi nó sẽ gục đầu vào bờ vai của hắn mà khóc cho nhẹ nhõm. Nhưng nó hiểu, cuộc sống của nó đầu rẫy những khó khăn. Vậy nên nó phải nhịn nhục, phải nhịn nhục. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.