Chương 33: Quá Khứ 1 tí nào.
Đang cập nhật
27/05/2013
3 ngày trước.
- Cái zì. COn.... Con... của con bị sao... BỐ nói rõ con biết đi. Hirosi hắn k còn bình tĩnh nữa. Bây giờ hắn soock. THật sock.... Sao chư. Vợ của hắn diết con hắn. Rồi bỏ đi.
Hắn k tin vào tai mình nữa. NGười bố của hắn đang nói nthe đó. Hắn có nên tin k...
Vội vàng bay vê. Nhanh chóng chay vào căn biệt thự....
Bố hắn đang ngồi ở đó. Mẹ của hắn ngồi kề bên. Cả quan gia. Sao k thấy Vợ hắn đâu.
Trong căn nhà này đây sự u ám.
- Bố nói đi. Nói rõ đi. COn con. Vợ con nữa. Tại SAO...... TẠI SAO>>>>>!!!!
- COn bình tĩnh. Đứa con dâu khốn nạn đó nhân lúc ta k để í, Nó đã cướp lấy cháu trai của ta và nẹm mạnh xuống nền nhà... Thật k ngời mà.
MẸ hắn khóc và nói. Gã quản da k nói zì. Mặt buồn rười rượi. K ngờ bà chủ nói dối trắng trợn như vậy, Đổ oan cho cô bé tội nghịp.
- Đúng rồi đó con. Nó đã làm vậy đó. COn đừng đau buồn. Ta luôn bên con... Bố nó. COn cáo đang nói với hắn,
HẮn k Tin đc. - VỢ Con k bao giờ làm nthe. COn k Tin. BỐ lừa con.
Hắn như điên lên. Chạy nhanh lên phòng của vợ ck hắn. NHưng k?
CĂn phòng trống vắng... K ai hết. VÀ..... Hắn thấy bức thư. Hình như người dọn phòng k để í. Trong lúc lấy hêt những thứ ở bàn trang đểm. Đã vô tình làm bức thư rớt xuống kẽ giường.
Như linh cảm. Hắn biết đó là thư của vợ hắn. Và hắn đọc....
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh...mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với "HAI BÁC" nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải... Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh...Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ...anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh...Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác...Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm...20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ...
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Hắn đang khóc. Hắn hét lên. Bọn họ bảo vợ hắn diết con hắn... Thì ra họ... Đã k cho cô ấy ở bên hắn. Nhưng sao con hắn chết. VẪn còn là dấu hỏi... trong người hắn.
- Cái zì. COn.... Con... của con bị sao... BỐ nói rõ con biết đi. Hirosi hắn k còn bình tĩnh nữa. Bây giờ hắn soock. THật sock.... Sao chư. Vợ của hắn diết con hắn. Rồi bỏ đi.
Hắn k tin vào tai mình nữa. NGười bố của hắn đang nói nthe đó. Hắn có nên tin k...
Vội vàng bay vê. Nhanh chóng chay vào căn biệt thự....
Bố hắn đang ngồi ở đó. Mẹ của hắn ngồi kề bên. Cả quan gia. Sao k thấy Vợ hắn đâu.
Trong căn nhà này đây sự u ám.
- Bố nói đi. Nói rõ đi. COn con. Vợ con nữa. Tại SAO...... TẠI SAO>>>>>!!!!
- COn bình tĩnh. Đứa con dâu khốn nạn đó nhân lúc ta k để í, Nó đã cướp lấy cháu trai của ta và nẹm mạnh xuống nền nhà... Thật k ngời mà.
MẸ hắn khóc và nói. Gã quản da k nói zì. Mặt buồn rười rượi. K ngờ bà chủ nói dối trắng trợn như vậy, Đổ oan cho cô bé tội nghịp.
- Đúng rồi đó con. Nó đã làm vậy đó. COn đừng đau buồn. Ta luôn bên con... Bố nó. COn cáo đang nói với hắn,
HẮn k Tin đc. - VỢ Con k bao giờ làm nthe. COn k Tin. BỐ lừa con.
Hắn như điên lên. Chạy nhanh lên phòng của vợ ck hắn. NHưng k?
CĂn phòng trống vắng... K ai hết. VÀ..... Hắn thấy bức thư. Hình như người dọn phòng k để í. Trong lúc lấy hêt những thứ ở bàn trang đểm. Đã vô tình làm bức thư rớt xuống kẽ giường.
Như linh cảm. Hắn biết đó là thư của vợ hắn. Và hắn đọc....
« Hirosi của em!
Khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ là em đã ở rất xa anh rồi. Thật sự em thấy rất có lỗi với anh. Đọc xong bức thư này đừng hỏi mọi người em đang ở đâu mà cũng đừng đi tìm em. Iên tâm là anh kô tìm được đâu. Xin lỗi vì em đã để lại con cho anh nhưng mà vì hoàn cảnh...mới cả em cũng kô nuôi được nó. Thôi để lại cho anh với "HAI BÁC" nuôi vậy.
Thật sự em định ra đi mà kô nói với anh câu nào nhưng mà em cảm thấy như thế là hơi vô tình thì phải... Ít ra cũng phải tạm biệt nhau một câu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh...Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ...anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh...Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác...Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm...20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ...
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Hắn đang khóc. Hắn hét lên. Bọn họ bảo vợ hắn diết con hắn... Thì ra họ... Đã k cho cô ấy ở bên hắn. Nhưng sao con hắn chết. VẪn còn là dấu hỏi... trong người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.