Chương 17
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Thành lái xe vào tận trong sân của tổng công ty Kim Thành. Tổng công ty nổi tiếng này lâu nay tôi vẫn đi qua đi lại, phía trước là một tòa nhà kính hiện đại cao cỡ hai mươi tầng, phía sau là xưởng sản xuất các thiết bị điện tử. Hôm nay, tôi đến đây lại với tư cách là… vợ của tổng giám đốc đương nhiệm Phạm Hoàng Bách, cảm giác quả thực là khác. Tôi đẩy cửa xe, bên ngoài đã có một người đàn ông tầm tuổi ba mươi đeo kính cúi đầu chào. Thế này rõ ràng là… hơi khớp. Tôi nhìn Thành mở cửa xe phía bên kia, chờ anh ta đến gần mới hỏi nhỏ:
– Anh Thành… sao anh ta biết tôi đến vậy?
– Tôi nhắn cho anh ta ra tiếp cô đấy. Cô lạ nước lạ cái đâu biết ai đâu. Cô đi cùng anh ta đi, tôi đi phía sau, cô vào làm thì tôi về.
Tim tôi đập thình thình trước sự đón tiếp chu đáo của anh nhân viên đeo biển tên Phạm Minh Quân, gượng cười tôi hỏi:
– Chào anh, anh là ai vậy?
– Tôi là Quân, trưởng phòng nhân sự của tổng công ty mình. Tổng giám đốc đã dặn tôi sắp xếp công việc cho cô, mời cô đi theo tôi!
– À… cảm ơn anh.
Tôi bước sau anh ta, đi vào trong tòa nhà cao tầng. Một số người nhận ra tôi họ gật đầu chào, không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ, có cả ánh nhìn ghen ghét, thậm chí có cả cái bĩu môi khinh bỉ. Câu chuyện về tôi hẳn đã lan truyền khắp mọi nơi, đám cưới đình đám của Phạm Hoàng Bách với tôi cũng khiến bọn họ có lười đọc tin tức cũng cần phải nắm được thông tin về sếp tổng.
Phía sau tôi, Thành mặc âu phục đen đeo kính đen bước theo, dường như hình ảnh đó càng tăng thêm “uy quyền” cho tôi thì phải. Quân bấm thang máy tầng mười, đến nơi anh ta mở cửa phòng 1011. Thành cùng tôi vào phòng theo Quân, anh ta mỉm cười đưa tay mời:
– Mời cô ngồi, chúng ta sẽ trao đổi về công việc của cô.
Tôi gật đầu ngồi xuống sofa đối diện anh ta. Tôi đã chuẩn bị hồ sơ xin việc cẩn thận, rút từ túi xách để lên bàn.
– Anh xem hồ sơ tôi mang theo… tôi không cầu kỳ công việc đâu.
Quân gật gù rút giấy tờ trong túi hồ sơ, trong đó có bằng cấp của tôi.
– Vâng… tổng giám đốc cũng nói với tôi về năng lực của cô. Phù hợp nhất với cô là vị trí văn thư, cô có muốn làm công việc này không, bởi phòng văn thư của chúng ta cũng khá nhiều việc.
– Tôi làm được, có việc phù hợp để tôi làm là tốt rồi.
– Vậy cô đi theo tôi, phòng văn thư ở tầng hai, nơi này tiếp nhận công văn, đóng dấu… cô hẳn là rõ hơn tôi.
Tôi gật đầu, cùng Quân xuống tầng hai. Phòng văn thư khá rộng, dường như là hai phòng ghép lại, một bên là tủ hồ sơ, bên còn lại là một dãy quầy kính tiếp khách. Phía trong quầy có bốn người phụ nữ đang ngồi trước máy tính, trong đó có hai người ngồi ngay trước quầy sẵn sàng tiếp nhận giấy tờ. Thấy ba người chúng tôi mở cửa vào phòng, bọn họ đồng thời đứng dậy.
Quân cười giới thiệu:
– Phòng mình hôm nay có thêm nhân sự mới, cô ấy là Kiều Anh, phu nhân tổng giám đốc, chắc hẳn không ai trong các chị em là không biết đâu nhỉ?
Người phụ nữ có vẻ nhiều tuổi nhất ngồi trong cùng tươi cười bước ra sau giây phút sững sờ:
– Ôi… vinh dự quá, phòng chúng tôi lại được đón phu nhân tổng giám đốc đến làm việc ạ?
– À… em không dám, em là Kiều Anh, rất mong được các chị giúp đỡ! – Tôi áy náy lên tiếng.
– Tôi để cô ấy ở đây, chị Trâm sắp xếp công việc cho cô ấy nhé, tôi không làm phiền nữa!
– Anh Quân đi nhanh thế, ở lại đây buôn chuyện đã chứ!
Cô gái xinh đẹp trang điểm đậm nhất õng ẹo lên tiếng trêu, sau đó cười lên một tràng làm Quân đỏ mặt bước nhanh khỏi phòng. Thành nhìn quanh phòng một lượt, nói nhỏ phía sau tôi:
– Tôi xuống xe trở về biệt thự, chiều bao giờ cô về thì báo tôi trước mười lăm phút.
– Vâng, anh về đi, cảm ơn anh.
Tôi quay lại nói nhỏ với Thành, anh ta gật đầu nghiêm cẩn rời khỏi phòng văn thư. Chị Trâm mà tôi đoán là trưởng phòng mỉm cười giới thiệu:
– Kiều Anh à, chị là Trâm, trưởng phòng Văn thư, còn mấy cô tự giới thiệu nhé!
– Chào chị, em là Khánh, chắc em ít tuổi hơn chị, em mới ra trường thôi ạ.
Một cô gái trẻ răng khểnh duyên dáng cười nhìn tôi. Cô gái xinh đẹp trang điểm đậm kia mím môi lạnh nhạt nói:
– Có nhất thiết phải giới thiệu từng người với nhân viên mới không chị Trâm? Cứ thế nào ấy chị ạ!
– Con này, người ta là phu nhân tổng giám đốc đấy!
Cô gái xinh đẹp khác trang điểm nhẹ nhàng hơn tầm tuổi cô gái kia mỉa mai lên tiếng. Tôi khẽ thở dài một hơi, xem ra chưa gì tôi đã có hai kẻ không ưng mắt ở nơi này.
– Hai đứa nói gì thế, chào đón nhân viên mới là điều chúng ta cần làm chứ có phải phu nhân ai ở đây đâu!
Chị Trâm hơi bực lên tiếng, bất chợt từ cửa có một nhóm đàn ông mặc đồ bảo vệ mang theo ghế xoay mới cứng cùng một bộ máy tính hiện đại để vào trong phòng, đặt máy tính trên chiếc bàn dài phía trong. Một người đàn ông trong số họ lên tiếng:
– Chúng tôi theo lệnh mang ghế và máy tính đến cho nhân viên mới.
– Anh Thành… sao anh ta biết tôi đến vậy?
– Tôi nhắn cho anh ta ra tiếp cô đấy. Cô lạ nước lạ cái đâu biết ai đâu. Cô đi cùng anh ta đi, tôi đi phía sau, cô vào làm thì tôi về.
Tim tôi đập thình thình trước sự đón tiếp chu đáo của anh nhân viên đeo biển tên Phạm Minh Quân, gượng cười tôi hỏi:
– Chào anh, anh là ai vậy?
– Tôi là Quân, trưởng phòng nhân sự của tổng công ty mình. Tổng giám đốc đã dặn tôi sắp xếp công việc cho cô, mời cô đi theo tôi!
– À… cảm ơn anh.
Tôi bước sau anh ta, đi vào trong tòa nhà cao tầng. Một số người nhận ra tôi họ gật đầu chào, không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ, có cả ánh nhìn ghen ghét, thậm chí có cả cái bĩu môi khinh bỉ. Câu chuyện về tôi hẳn đã lan truyền khắp mọi nơi, đám cưới đình đám của Phạm Hoàng Bách với tôi cũng khiến bọn họ có lười đọc tin tức cũng cần phải nắm được thông tin về sếp tổng.
Phía sau tôi, Thành mặc âu phục đen đeo kính đen bước theo, dường như hình ảnh đó càng tăng thêm “uy quyền” cho tôi thì phải. Quân bấm thang máy tầng mười, đến nơi anh ta mở cửa phòng 1011. Thành cùng tôi vào phòng theo Quân, anh ta mỉm cười đưa tay mời:
– Mời cô ngồi, chúng ta sẽ trao đổi về công việc của cô.
Tôi gật đầu ngồi xuống sofa đối diện anh ta. Tôi đã chuẩn bị hồ sơ xin việc cẩn thận, rút từ túi xách để lên bàn.
– Anh xem hồ sơ tôi mang theo… tôi không cầu kỳ công việc đâu.
Quân gật gù rút giấy tờ trong túi hồ sơ, trong đó có bằng cấp của tôi.
– Vâng… tổng giám đốc cũng nói với tôi về năng lực của cô. Phù hợp nhất với cô là vị trí văn thư, cô có muốn làm công việc này không, bởi phòng văn thư của chúng ta cũng khá nhiều việc.
– Tôi làm được, có việc phù hợp để tôi làm là tốt rồi.
– Vậy cô đi theo tôi, phòng văn thư ở tầng hai, nơi này tiếp nhận công văn, đóng dấu… cô hẳn là rõ hơn tôi.
Tôi gật đầu, cùng Quân xuống tầng hai. Phòng văn thư khá rộng, dường như là hai phòng ghép lại, một bên là tủ hồ sơ, bên còn lại là một dãy quầy kính tiếp khách. Phía trong quầy có bốn người phụ nữ đang ngồi trước máy tính, trong đó có hai người ngồi ngay trước quầy sẵn sàng tiếp nhận giấy tờ. Thấy ba người chúng tôi mở cửa vào phòng, bọn họ đồng thời đứng dậy.
Quân cười giới thiệu:
– Phòng mình hôm nay có thêm nhân sự mới, cô ấy là Kiều Anh, phu nhân tổng giám đốc, chắc hẳn không ai trong các chị em là không biết đâu nhỉ?
Người phụ nữ có vẻ nhiều tuổi nhất ngồi trong cùng tươi cười bước ra sau giây phút sững sờ:
– Ôi… vinh dự quá, phòng chúng tôi lại được đón phu nhân tổng giám đốc đến làm việc ạ?
– À… em không dám, em là Kiều Anh, rất mong được các chị giúp đỡ! – Tôi áy náy lên tiếng.
– Tôi để cô ấy ở đây, chị Trâm sắp xếp công việc cho cô ấy nhé, tôi không làm phiền nữa!
– Anh Quân đi nhanh thế, ở lại đây buôn chuyện đã chứ!
Cô gái xinh đẹp trang điểm đậm nhất õng ẹo lên tiếng trêu, sau đó cười lên một tràng làm Quân đỏ mặt bước nhanh khỏi phòng. Thành nhìn quanh phòng một lượt, nói nhỏ phía sau tôi:
– Tôi xuống xe trở về biệt thự, chiều bao giờ cô về thì báo tôi trước mười lăm phút.
– Vâng, anh về đi, cảm ơn anh.
Tôi quay lại nói nhỏ với Thành, anh ta gật đầu nghiêm cẩn rời khỏi phòng văn thư. Chị Trâm mà tôi đoán là trưởng phòng mỉm cười giới thiệu:
– Kiều Anh à, chị là Trâm, trưởng phòng Văn thư, còn mấy cô tự giới thiệu nhé!
– Chào chị, em là Khánh, chắc em ít tuổi hơn chị, em mới ra trường thôi ạ.
Một cô gái trẻ răng khểnh duyên dáng cười nhìn tôi. Cô gái xinh đẹp trang điểm đậm kia mím môi lạnh nhạt nói:
– Có nhất thiết phải giới thiệu từng người với nhân viên mới không chị Trâm? Cứ thế nào ấy chị ạ!
– Con này, người ta là phu nhân tổng giám đốc đấy!
Cô gái xinh đẹp khác trang điểm nhẹ nhàng hơn tầm tuổi cô gái kia mỉa mai lên tiếng. Tôi khẽ thở dài một hơi, xem ra chưa gì tôi đã có hai kẻ không ưng mắt ở nơi này.
– Hai đứa nói gì thế, chào đón nhân viên mới là điều chúng ta cần làm chứ có phải phu nhân ai ở đây đâu!
Chị Trâm hơi bực lên tiếng, bất chợt từ cửa có một nhóm đàn ông mặc đồ bảo vệ mang theo ghế xoay mới cứng cùng một bộ máy tính hiện đại để vào trong phòng, đặt máy tính trên chiếc bàn dài phía trong. Một người đàn ông trong số họ lên tiếng:
– Chúng tôi theo lệnh mang ghế và máy tính đến cho nhân viên mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.