Chương 25
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi không chờ câu trả lời của Phạm Hoàng Bách, chạy nhanh xuống dưới nhà. Giờ mới có bảy giờ, đến công ty là quá sớm nhưng… tôi chẳng muốn đối diện với Bách. Không rẽ vào phòng ăn tôi gọi cho Thành. Giọng anh ta hơi ngái ngủ vang lên:
– Alo…
– Anh đưa tôi đến tổng công ty sớm một chút được không, tôi muốn đến trước anh Bách nửa tiếng.
– Vâng… vậy cô chờ tôi một lát.
Tôi đứng dưới sân chờ đợi bên xe Thành, chỉ năm phút sau anh ta xuất hiện trong dáng vẻ có chút mệt mỏi vì bị làm phiền sớm. Áy náy tôi quay sang Thành nói:
– Tôi mời anh ăn sáng… đi sớm thế này tôi và anh đều chưa ăn gì…
– À… công việc của tôi thôi, cô không cần nghĩ gì đâu.
– Không, tôi muốn mời anh… tôi cũng cần ăn gì đó… thực ra tối qua tôi… ăn ít quá nên giờ không ăn tôi không chịu được.
Tôi hơi ngại vì nói với Thành điều này, muốn để anh ta nhận lời mời của tôi. Đêm qua chẳng có tâm trạng để ăn nên tôi đem khay cơm còn quá nửa xuống nhà. Thành gật đầu, đến một quán phở gần tổng công ty Kim Thành anh ta rẽ vào, ăn xong bữa sáng lại đưa tôi đến Kim Thành.
– Anh… chờ một chút, tôi xuống mua cái bánh mì.
Không muốn thêm một bữa trưa khó xử, tôi tính từ mai sẽ đem cơm đi, có điều hôm nay không tiện nên đành vào quán bánh mì mua một chiếc để trưa có thứ vào bụng. Chiếc bánh mì kẹp thịt nướng trên tay tôi lúc này khá hấp dẫn, coi như không cần lo lắng buổi trưa nay tôi và Bách có cần phải diễn gì không. Bọc cẩn thận bánh mì để vào túi xách, tôi đã quan sát thấy lò vi sóng ở phòng bên cạnh nơi lưu trữ hồ sơ, ở phòng đó còn có một chiếc bàn nước, có lẽ buổi trưa mọi người quay cơm rồi ăn bên này cho tiện. Tiện lợi là nguyên nhân tốt nhất để tôi tránh bị xì xào khi không đi ăn cùng Bách… Hơn nữa, tôi không muốn vì một nguyên nhân nào đó mà chạm mặt anh ta. Nhìn Thủy Tiên bên cạnh Bách thôi tôi đã… không vui rồi, nói gì đến việc tưởng tượng anh ôm ấp cô nhân tình bé nhỏ trong tay. Dù chẳng muốn nhưng tôi buộc phải thừa nhận… từ lúc nào tôi không thích nghĩ đến những người đàn bà xung quanh Bách, có lẽ chỉ đơn giản vì bản năng, vì sĩ diện dù tôi và anh có là vợ chồng trên danh nghĩa đi chăng nữa. Trên hết, lúc này… tôi muốn trấn tĩnh lại, tôi cần xác định mối quan hệ giữa tôi và Bách chỉ là một màn kịch, không nên có bất cứ ý nghĩ buồn bã chán nản nào hết, như vậy chỉ khiến tôi là kẻ ngốc nghếch không biết trời cao đất dày.
Suốt một tuần làm việc tôi tránh mặt Bách. Tôi đi làm sớm, trở về nhà muộn. Mấy ngày ấy Bách còn về muộn hơn tôi, có hôm gần mười giờ mới trở về phòng, cũng không ăn tối. Chẳng nói gì với anh, coi như tôi đi ngủ sớm. Tôi và Bách… tuy chung phòng nhưng chẳng hề đối thoại. Cảm giác này… thay vì dễ chịu chẳng hiểu sao càng lúc tôi lại càng cảm thấy nặng nề, nhưng tôi có thể làm gì khác?
Chiều nay… chiều thứ sáu cuối tuần, trở về biệt thự nhà Bách, tôi giật mình khi bước vào phòng. Bách đã về nhà từ lúc nào, thậm chí còn tắm xong rồi, tay vò khăn vào tóc bước ra. Mặt đối mặt, tôi không thể giả vờ như đã ngủ, ấp úng cất lời:
– Anh… về sớm vậy?
– Công việc bận lắm sao?
Bách ném chiếc khăn bông vừa lau tóc vào rổ quần áo ở góc phòng, thờ ơ hỏi. Tôi chẳng biết nói sao, chỉ gật đầu đáp:
– Vâng… tổng công ty mình nhiều việc mà…
– Làm việc cũng phải nhớ đến sức khỏe…
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Tôi còn muốn thắc mắc tại sao anh lại biết hay vậy, bởi anh còn về muộn hơn tôi mà, thế nhưng lời chưa đến miệng đã mắc nghẹn chẳng nói nổi. Bách gật đầu, anh nhàn nhạt nói:
– Tối nay đi ăn được chứ?
Tôi ngạc nhiên, cảm giác trong lòng chẳng rõ vui buồn, chỉ thấy nặng nề hỏi lại:
– Tôi… có phải người quyết định đâu, lỡ như… ai kia gọi cho anh… đúng lúc.
Nói xong tự nhiên lại nong nóng người, tôi cúi mặt, hai má ửng đỏ quay đi. Tôi nói vậy cứ như đang giận dỗi, mà có phải tôi đang giận dỗi thật không?
– Không sao, cô ấy khỏe rồi.
Trái tim tôi… vô thức nhói đau. Bách vừa thẳng thắn thừa nhận với tôi, cô nhân tình bé bỏng của anh… là sự thật. Kìm nén khóe mắt cay mà không được, tôi vội gạt đi rất nhanh, bước vội về toilet. Tôi đúng là điên rồi, đã dặn mình không việc gì phải buồn, thế nhưng vẫn cứ buồn như một con dở người.
Chấn chỉnh bản thân một hồi, làn nước mát tuôn tôi vã lên tay lên má, giọt nước mắt cũng biến mất từ lúc nào chẳng còn dấu vết. Mỉm cười nhìn mình trong gương, tâm trạng tôi theo đó tốt hơn một chút. Là bạn thôi mà, chẳng phải lúc đầu việc này còn khó hơn lên giời sao, thế mà giờ đã làm bạn được với Bách tôi lại… muốn gì đây? Tôi không còn ấn tượng xấu về anh, còn cảm nhận được con người anh có nỗi khổ tâm về người mẹ, chút thương hại dấy lên trong sâu thẳm. Hơn nữa… nói gì thì nói… anh cũng không hoàn toàn thờ ơ đối với tôi, có lẽ vì… anh có lương tâm khi đẩy tôi vào hoàn cảnh này. Tôi nên vui mới phải, buồn gì chứ?
– Alo…
– Anh đưa tôi đến tổng công ty sớm một chút được không, tôi muốn đến trước anh Bách nửa tiếng.
– Vâng… vậy cô chờ tôi một lát.
Tôi đứng dưới sân chờ đợi bên xe Thành, chỉ năm phút sau anh ta xuất hiện trong dáng vẻ có chút mệt mỏi vì bị làm phiền sớm. Áy náy tôi quay sang Thành nói:
– Tôi mời anh ăn sáng… đi sớm thế này tôi và anh đều chưa ăn gì…
– À… công việc của tôi thôi, cô không cần nghĩ gì đâu.
– Không, tôi muốn mời anh… tôi cũng cần ăn gì đó… thực ra tối qua tôi… ăn ít quá nên giờ không ăn tôi không chịu được.
Tôi hơi ngại vì nói với Thành điều này, muốn để anh ta nhận lời mời của tôi. Đêm qua chẳng có tâm trạng để ăn nên tôi đem khay cơm còn quá nửa xuống nhà. Thành gật đầu, đến một quán phở gần tổng công ty Kim Thành anh ta rẽ vào, ăn xong bữa sáng lại đưa tôi đến Kim Thành.
– Anh… chờ một chút, tôi xuống mua cái bánh mì.
Không muốn thêm một bữa trưa khó xử, tôi tính từ mai sẽ đem cơm đi, có điều hôm nay không tiện nên đành vào quán bánh mì mua một chiếc để trưa có thứ vào bụng. Chiếc bánh mì kẹp thịt nướng trên tay tôi lúc này khá hấp dẫn, coi như không cần lo lắng buổi trưa nay tôi và Bách có cần phải diễn gì không. Bọc cẩn thận bánh mì để vào túi xách, tôi đã quan sát thấy lò vi sóng ở phòng bên cạnh nơi lưu trữ hồ sơ, ở phòng đó còn có một chiếc bàn nước, có lẽ buổi trưa mọi người quay cơm rồi ăn bên này cho tiện. Tiện lợi là nguyên nhân tốt nhất để tôi tránh bị xì xào khi không đi ăn cùng Bách… Hơn nữa, tôi không muốn vì một nguyên nhân nào đó mà chạm mặt anh ta. Nhìn Thủy Tiên bên cạnh Bách thôi tôi đã… không vui rồi, nói gì đến việc tưởng tượng anh ôm ấp cô nhân tình bé nhỏ trong tay. Dù chẳng muốn nhưng tôi buộc phải thừa nhận… từ lúc nào tôi không thích nghĩ đến những người đàn bà xung quanh Bách, có lẽ chỉ đơn giản vì bản năng, vì sĩ diện dù tôi và anh có là vợ chồng trên danh nghĩa đi chăng nữa. Trên hết, lúc này… tôi muốn trấn tĩnh lại, tôi cần xác định mối quan hệ giữa tôi và Bách chỉ là một màn kịch, không nên có bất cứ ý nghĩ buồn bã chán nản nào hết, như vậy chỉ khiến tôi là kẻ ngốc nghếch không biết trời cao đất dày.
Suốt một tuần làm việc tôi tránh mặt Bách. Tôi đi làm sớm, trở về nhà muộn. Mấy ngày ấy Bách còn về muộn hơn tôi, có hôm gần mười giờ mới trở về phòng, cũng không ăn tối. Chẳng nói gì với anh, coi như tôi đi ngủ sớm. Tôi và Bách… tuy chung phòng nhưng chẳng hề đối thoại. Cảm giác này… thay vì dễ chịu chẳng hiểu sao càng lúc tôi lại càng cảm thấy nặng nề, nhưng tôi có thể làm gì khác?
Chiều nay… chiều thứ sáu cuối tuần, trở về biệt thự nhà Bách, tôi giật mình khi bước vào phòng. Bách đã về nhà từ lúc nào, thậm chí còn tắm xong rồi, tay vò khăn vào tóc bước ra. Mặt đối mặt, tôi không thể giả vờ như đã ngủ, ấp úng cất lời:
– Anh… về sớm vậy?
– Công việc bận lắm sao?
Bách ném chiếc khăn bông vừa lau tóc vào rổ quần áo ở góc phòng, thờ ơ hỏi. Tôi chẳng biết nói sao, chỉ gật đầu đáp:
– Vâng… tổng công ty mình nhiều việc mà…
– Làm việc cũng phải nhớ đến sức khỏe…
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Tôi còn muốn thắc mắc tại sao anh lại biết hay vậy, bởi anh còn về muộn hơn tôi mà, thế nhưng lời chưa đến miệng đã mắc nghẹn chẳng nói nổi. Bách gật đầu, anh nhàn nhạt nói:
– Tối nay đi ăn được chứ?
Tôi ngạc nhiên, cảm giác trong lòng chẳng rõ vui buồn, chỉ thấy nặng nề hỏi lại:
– Tôi… có phải người quyết định đâu, lỡ như… ai kia gọi cho anh… đúng lúc.
Nói xong tự nhiên lại nong nóng người, tôi cúi mặt, hai má ửng đỏ quay đi. Tôi nói vậy cứ như đang giận dỗi, mà có phải tôi đang giận dỗi thật không?
– Không sao, cô ấy khỏe rồi.
Trái tim tôi… vô thức nhói đau. Bách vừa thẳng thắn thừa nhận với tôi, cô nhân tình bé bỏng của anh… là sự thật. Kìm nén khóe mắt cay mà không được, tôi vội gạt đi rất nhanh, bước vội về toilet. Tôi đúng là điên rồi, đã dặn mình không việc gì phải buồn, thế nhưng vẫn cứ buồn như một con dở người.
Chấn chỉnh bản thân một hồi, làn nước mát tuôn tôi vã lên tay lên má, giọt nước mắt cũng biến mất từ lúc nào chẳng còn dấu vết. Mỉm cười nhìn mình trong gương, tâm trạng tôi theo đó tốt hơn một chút. Là bạn thôi mà, chẳng phải lúc đầu việc này còn khó hơn lên giời sao, thế mà giờ đã làm bạn được với Bách tôi lại… muốn gì đây? Tôi không còn ấn tượng xấu về anh, còn cảm nhận được con người anh có nỗi khổ tâm về người mẹ, chút thương hại dấy lên trong sâu thẳm. Hơn nữa… nói gì thì nói… anh cũng không hoàn toàn thờ ơ đối với tôi, có lẽ vì… anh có lương tâm khi đẩy tôi vào hoàn cảnh này. Tôi nên vui mới phải, buồn gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.