Chương 27
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Những món ăn nhìn như trên phim lần lượt được bưng ra, mắt tôi sáng như sao, e dè đưa lên miệng. Nhìn cách Phạm Hoàng Bách thưởng thức tôi bắt chước.
– Hụ… hụ… cay quáaaaa!
Tôi ho lên một tràng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ối giời ơi, cái gì mà cay thế này, cay hơn cả tấn ớt chỉ thiên hả trời? Vị hăng xộc thẳng lên mắt lên mũi làm tôi choáng váng!
– Há miệng ra, đừng ngậm vào thế! Một lát sẽ hết cay!
Huhuhu… Bách bảo gì tôi đành nghe thế vậy, há hốc mồm thở, may sao một lát đỡ hẳn liền đón lấy cốc nước anh đưa. Giương đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước nhìn Bách, tôi ấm ức khi anh cười đểu. Tôi bị cay đến khùng cả người anh vui lắm sao?
– Không biết ăn còn lấy rõ lắm mù tạt!
– Sao anh không cảnh báo tôi chứ? Tôi thấy anh ăn ngon lành lắm mà, nhìn nó hay hay mà tôi chưa ăn bao giờ.
Tôi hơi giận thở hắt ra, không thèm nhìn Bách thêm cái nào, cũng không động vào thứ xanh lè đáng sợ đó nữa.
– Ai mà biết là cô chưa ăn mù tạt bao giờ, tưởng bà chủ hàng ăn thì có gì là không biết?
Bách nhếch miệng, chấm thêm một chấm xanh lè trêu ngươi tôi. Tôi bĩu nhẹ môi trả lời:
– Anh bảo tôi phân biệt các loại mắm tôm thì tôi làm được chứ mấy thứ ngoài phạm trù bún đậu mắm tôi lòng rán là tôi chịu.
– Sao cô chọn cái món quái vật đó bán thế? Nhìn thôi tôi đã chạy rồi!
– Đó là vì anh không biết thưởng thức.
– Được rồi, cho là thế đi. Cô ăn mù tạt nhiều lần sẽ quen, cứ há miệng ra sẽ không sợ hăng hiểu chưa?
– Thôi… ăn nhiều làm cái gì, một bữa thế này bằng cả tuần lương của tôi rồi đấy!
Tôi nhún vai, gắp thêm một miếng cá hồi tươi. Món này ngon thế, tôi ăn mãi không biết chán, vừa ăn vừa tủm tỉm. Ở nhà Bách bác Giang có nấu cá hồi nhưng ăn sống thì không, bà Thanh cẩn thận sợ cả nhà đau bụng.
– Anh nhìn gì thế?
Tôi hơi đỏ mặt hỏi, cảm thấy mình ăn nhiều thật nên ngại. Bách lắc đầu cười:
– Không nghĩ cô thích món đó như vậy. Ăn nhiều không tốt.
– Mà ngon ý… hihi.
Ai kia miệng thúi hơn mắm tôm, ăn nhiều không tốt là sự thật. Đêm đó tôi đau bụng đi ngoài ba lần, hại Bách mất ngủ vì tôi lục sục cả đêm, ôm bụng lăn qua lăn lại. Chẳng biết trách ai, chỉ trách mình tham ăn.
– Uống cái này đi!
Tôi giật mình quay đầu lại, không biết Bách kiếm ra viên thuốc ở đâu, nhíu mày tôi hỏi:
– Thuốc gì thế, bóc vỏ rồi chả biết là cái gì! Lỡ đâu anh muốn giải thoát khỏi tôi sớm thì sao?
Mặt Bách đen kịt lại, lòng tốt bị nghi ngờ khiến anh bực bội. Tôi đau bụng nhăn nhó, cười hè hè giật viên thuốc trên tay Bách, nhấc cốc nước để trên bàn uống ực một hớp.
– Sao tưởng sợ không uống?
Bách hỏi đểu, lấy vỏ thuốc ném ra bàn.
– Đã giao cả tính mạng cho anh rồi còn sợ?
Người kia nhìn khuôn mặt tái mét của tôi, đôi môi mấp máy như muốn nói gì lại thôi. Tôi cười cười nằm xuống sofa, viên thuốc dần ngấm thì phải nên bụng dạ dễ chịu hẳn.
– Anh cẩn thận nhỉ, chuẩn bị cả thuốc.
– Tự lo thân thì phải thế.
Bách nhàn nhạt trả lời, chợt sống mũi tôi cay cay nhìn một vẻ cô độc ở anh. Cũng phải, sống trong ngôi nhà này, người thương thì ít mà kẻ ghét thì nhiều.
– Bụng thế nào rồi?
– Cũng đỡ hơn, làm phiền anh quá… tại tôi tham ăn.
– Ăn như chết đói, đến xấu hổ với cô.
– Ai bắt anh xấu hổ, kệ tôi đi!
– Ai bảo cô là vợ tôi làm gì?
– Vợ gì mà vợ, cứ nói quá!
Tôi bực mình không thèm đôi co với Bách, nằm quay lưng ra ngoài.
– Lên giường đi!
Khiếp, nghe lại tưởng tôi đang nghe lầm. Có khi tôi nghe lầm thật ý, bụng đau nên đầu óc cũng lơ mơ.
– Tôi bảo cô lên giường mà nằm cho thoải mái, để tôi nằm sofa.
Dù nằm giường thích thật nhưng mà tôi biết điều nên không nghe, chỉ nói:
– Chân anh dài, nằm đây thò hết cả ra, chật chội đau người nữa. Cứ để tôi nằm thì hơn.
– Tôi bảo cô có nghe không?
Bách hơi bực quát lên, tôi vẫn lì đòn không nghe. Gì chứ tôi lì có số có má rồi.
Ơ…
Có người bế bổng tôi lên tay, mẹ ơi thế này tim con rớt ra ngoài mất.
– Này… thả tôi xuống!
Người kia không nghe, hai bước tiến về phía giường.
– Bỏ ra! Hay… anh định làm gì tôi hả?
– Báu lắm ấy!
– Thế thả ra! – Tôi hơi bực gắt lên.
– Nằm thế nhìn thấy ai ngủ được? Ôm bụng như con tôm hở cả lưng ra ngoài!
– Hết đau rồi, không ôm bụng nữa!
– Thì cũng về giường mà ngủ. Chẳng bảo thích nằm giường còn gì?
– Lúc ấy thôi… giờ nằm sofa quen rồi!
Bách đặt tôi xuống giường, không chịu yên tôi vùng dậy. Một lực Bách kéo tay tôi giật lại ngồi xuống giường.
– Cứ thích bạo lực à?
Tôi bực bội quát lại:
– Chứ anh ra sofa tôi ngủ ngon được chắc?
– Ngủ chung đi!
– Hụ… hụ… cay quáaaaa!
Tôi ho lên một tràng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ối giời ơi, cái gì mà cay thế này, cay hơn cả tấn ớt chỉ thiên hả trời? Vị hăng xộc thẳng lên mắt lên mũi làm tôi choáng váng!
– Há miệng ra, đừng ngậm vào thế! Một lát sẽ hết cay!
Huhuhu… Bách bảo gì tôi đành nghe thế vậy, há hốc mồm thở, may sao một lát đỡ hẳn liền đón lấy cốc nước anh đưa. Giương đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước nhìn Bách, tôi ấm ức khi anh cười đểu. Tôi bị cay đến khùng cả người anh vui lắm sao?
– Không biết ăn còn lấy rõ lắm mù tạt!
– Sao anh không cảnh báo tôi chứ? Tôi thấy anh ăn ngon lành lắm mà, nhìn nó hay hay mà tôi chưa ăn bao giờ.
Tôi hơi giận thở hắt ra, không thèm nhìn Bách thêm cái nào, cũng không động vào thứ xanh lè đáng sợ đó nữa.
– Ai mà biết là cô chưa ăn mù tạt bao giờ, tưởng bà chủ hàng ăn thì có gì là không biết?
Bách nhếch miệng, chấm thêm một chấm xanh lè trêu ngươi tôi. Tôi bĩu nhẹ môi trả lời:
– Anh bảo tôi phân biệt các loại mắm tôm thì tôi làm được chứ mấy thứ ngoài phạm trù bún đậu mắm tôi lòng rán là tôi chịu.
– Sao cô chọn cái món quái vật đó bán thế? Nhìn thôi tôi đã chạy rồi!
– Đó là vì anh không biết thưởng thức.
– Được rồi, cho là thế đi. Cô ăn mù tạt nhiều lần sẽ quen, cứ há miệng ra sẽ không sợ hăng hiểu chưa?
– Thôi… ăn nhiều làm cái gì, một bữa thế này bằng cả tuần lương của tôi rồi đấy!
Tôi nhún vai, gắp thêm một miếng cá hồi tươi. Món này ngon thế, tôi ăn mãi không biết chán, vừa ăn vừa tủm tỉm. Ở nhà Bách bác Giang có nấu cá hồi nhưng ăn sống thì không, bà Thanh cẩn thận sợ cả nhà đau bụng.
– Anh nhìn gì thế?
Tôi hơi đỏ mặt hỏi, cảm thấy mình ăn nhiều thật nên ngại. Bách lắc đầu cười:
– Không nghĩ cô thích món đó như vậy. Ăn nhiều không tốt.
– Mà ngon ý… hihi.
Ai kia miệng thúi hơn mắm tôm, ăn nhiều không tốt là sự thật. Đêm đó tôi đau bụng đi ngoài ba lần, hại Bách mất ngủ vì tôi lục sục cả đêm, ôm bụng lăn qua lăn lại. Chẳng biết trách ai, chỉ trách mình tham ăn.
– Uống cái này đi!
Tôi giật mình quay đầu lại, không biết Bách kiếm ra viên thuốc ở đâu, nhíu mày tôi hỏi:
– Thuốc gì thế, bóc vỏ rồi chả biết là cái gì! Lỡ đâu anh muốn giải thoát khỏi tôi sớm thì sao?
Mặt Bách đen kịt lại, lòng tốt bị nghi ngờ khiến anh bực bội. Tôi đau bụng nhăn nhó, cười hè hè giật viên thuốc trên tay Bách, nhấc cốc nước để trên bàn uống ực một hớp.
– Sao tưởng sợ không uống?
Bách hỏi đểu, lấy vỏ thuốc ném ra bàn.
– Đã giao cả tính mạng cho anh rồi còn sợ?
Người kia nhìn khuôn mặt tái mét của tôi, đôi môi mấp máy như muốn nói gì lại thôi. Tôi cười cười nằm xuống sofa, viên thuốc dần ngấm thì phải nên bụng dạ dễ chịu hẳn.
– Anh cẩn thận nhỉ, chuẩn bị cả thuốc.
– Tự lo thân thì phải thế.
Bách nhàn nhạt trả lời, chợt sống mũi tôi cay cay nhìn một vẻ cô độc ở anh. Cũng phải, sống trong ngôi nhà này, người thương thì ít mà kẻ ghét thì nhiều.
– Bụng thế nào rồi?
– Cũng đỡ hơn, làm phiền anh quá… tại tôi tham ăn.
– Ăn như chết đói, đến xấu hổ với cô.
– Ai bắt anh xấu hổ, kệ tôi đi!
– Ai bảo cô là vợ tôi làm gì?
– Vợ gì mà vợ, cứ nói quá!
Tôi bực mình không thèm đôi co với Bách, nằm quay lưng ra ngoài.
– Lên giường đi!
Khiếp, nghe lại tưởng tôi đang nghe lầm. Có khi tôi nghe lầm thật ý, bụng đau nên đầu óc cũng lơ mơ.
– Tôi bảo cô lên giường mà nằm cho thoải mái, để tôi nằm sofa.
Dù nằm giường thích thật nhưng mà tôi biết điều nên không nghe, chỉ nói:
– Chân anh dài, nằm đây thò hết cả ra, chật chội đau người nữa. Cứ để tôi nằm thì hơn.
– Tôi bảo cô có nghe không?
Bách hơi bực quát lên, tôi vẫn lì đòn không nghe. Gì chứ tôi lì có số có má rồi.
Ơ…
Có người bế bổng tôi lên tay, mẹ ơi thế này tim con rớt ra ngoài mất.
– Này… thả tôi xuống!
Người kia không nghe, hai bước tiến về phía giường.
– Bỏ ra! Hay… anh định làm gì tôi hả?
– Báu lắm ấy!
– Thế thả ra! – Tôi hơi bực gắt lên.
– Nằm thế nhìn thấy ai ngủ được? Ôm bụng như con tôm hở cả lưng ra ngoài!
– Hết đau rồi, không ôm bụng nữa!
– Thì cũng về giường mà ngủ. Chẳng bảo thích nằm giường còn gì?
– Lúc ấy thôi… giờ nằm sofa quen rồi!
Bách đặt tôi xuống giường, không chịu yên tôi vùng dậy. Một lực Bách kéo tay tôi giật lại ngồi xuống giường.
– Cứ thích bạo lực à?
Tôi bực bội quát lại:
– Chứ anh ra sofa tôi ngủ ngon được chắc?
– Ngủ chung đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.