Chương 79
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi nghe vậy, cảm giác xót xa bất giác dâng lên trong lòng. Tội nghiệp em gái Bách, cơ thể yếu ớt khó tránh trong trường hợp của em ấy. Tôi bặm môi gượng cười nói:
– Ừ, vậy thì anh Bách với… chị cũng đỡ lo. Dạo này em còn hay đi diễn không Chi?
– Em nghỉ một năm nay rồi… anh Bách không cho em đi chị ạ. Với dạo này sức khỏe của em kém hơn nên em nghỉ thôi…
Chi buồn buồn trả lời, sắc da trắng xanh của cô gái làm tôi đau lòng gật nhẹ.
– Con bé này lớn rồi mà hay sợ ma, nhiều hôm bác Vân xin về nhà là đòi anh đến, nó ngủ rồi anh mới được về.
Bách cười cười âu yếm nhìn em gái, giải thích cho tôi những hôm anh đến đây. Có lẽ khi ốm yếu con người trở nên yếu đuối cần người khác hơn bao giờ hết, cô gái này chẳng có ai ngoài Bách, thế nên mới hay đòi anh trai như vậy.
– Hì hì… giờ em biết anh Bách có người chờ đợi rồi em không dám đòi nữa đâu, ai bảo anh nói anh với chị Kiều Anh chỉ diễn thôi, em biết đâu đấy!
Bách kéo tôi sát lại, thơm lên má tôi trước thái độ lém lỉnh của Chi cùng vẻ lúng túng của tôi.
– Lúc trước là diễn, bây giờ là thật. Từ giờ anh không sang với em buổi đêm được đâu đấy!
Tôi ngại ngùng đẩy Bách ra, nói với cả hai người:
– Anh này… em ấy cần thì anh cứ đến với em ấy chứ!
– Đêm thì không được.
– Em biết rồi, không phải dặn.
Chi cười đứng dậy, con bé bước về bếp, còn nói với ra:
– Anh chị cứ ngồi chơi, em sắp nốt bữa, có bác Vân phụ em mà.
Ngồi cạnh Bách, tôi khẽ thở dài trước tình hình sức khỏe của Chi, nhìn con bé yếu ớt đến mức cảm tưởng như gió có thể thổi bay, thảo nào Bách lo lắng cho em gái như vậy.
– Nhìn Chi yếu quá anh ạ… có cách nào tốt hơn được không?
– Bệnh bẩm sinh của con bé không thể có cách nào cả, chỉ có thể chấp nhận. Con bé cũng biết sức khỏe của nó không nên kết hôn sinh con, thế nên anh cần lo cho nó.
– Vâng… em hiểu mà. Để em vào bếp phụ Chi.
Tôi đứng dậy bước về bếp, Bách cũng bước theo tôi. Nhìn về bàn ăn, tôi mỉm cười, có vẻ mọi thứ đã sẵn sàng với nhiều món ăn Pháp bắt mắt. Con bé đang trộn salad, thấy tôi liền cười nói:
– Em đoán chị Kiều Anh chưa ăn mấy món này, chị ăn thử xem có hợp không nhé!
– Ừ… đồ Tây thì chị chưa được ăn đâu, lại còn chính tay người Pháp làm thế này nữa.
– Ôi… em ở Pháp nhưng cũng toàn ăn món Việt thôi. Nhưng em có thời kỳ phục vụ nhà hàng bên đấy chị ạ.
Nghĩ đến quãng thời gian con bé chật vật cuộc sống bên Pháp mà tôi không khỏi xót xa, nhác bàn tay Bách đặt lên vai mới trấn tĩnh lại. Có lẽ từ lúc gặp được Bách cuộc đời con bé mới sáng sủa hơn, có người giúp việc, có bác sĩ riêng…
Bách e hèm hỏi:
– Xong chưa bé, cho anh chị ăn được chưa?
– Được rồi, anh chị cứ ra bàn ngồi chờ đi!
Bữa tối vui vẻ bốn người trôi qua nhẹ nhàng, dù Chi mệt nhưng con bé tỏ ra nhanh nhẹn tiếp đón tôi, lòng tôi không khỏi ấm áp trước sự quan tâm tinh tế của con bé. Kết thúc bữa, mọi người phụ bác Vân dọn dẹp, Chi mệt nên muốn ngồi uống trà nói chuyện sau bữa ăn cũng không thể, đành bước về giường nằm nghỉ. Có lẽ tiếp đón vợ chồng tôi khiến Chi mệt lắm nhưng vẫn muốn tỏ ra bình thường, cũng không muốn chúng tôi vào phòng, chỉ giục chúng tôi đi về. Có bác Vân nên Bách không lo lắng quá, anh gõ cửa nói lời tạm biệt rồi cùng tôi ra về.
Buổi gặp mặt với em gái Bách khiến lòng tôi nhẹ nhõm nhưng lại khiến tâm trạng tôi không được tốt. Cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy mà không thể có được một cuộc sống lứa đôi như bao người khác, quả thực đáng thương.
Thái độ của tôi không qua được mắt Bách, trên xe quay sang tôi anh lo lắng hỏi:
– Em nghĩ gì vậy?
– À… dù mới gặp nhưng em đã cảm thấy thích Chi, con bé đáng yêu mà… cũng đáng thương quá anh ạ.
– Ừm… mỗi người có một số phận, không thể khác được. Có trách thì chỉ trách lão già dê xồm kia thôi, còn mẹ anh nữa… quá chủ quan không phòng tránh!
– Thời ấy… việc tránh thai không như bây giờ anh ạ.
– Ừ, mà em đừng có uống thuốc gì đấy nhé!
Tôi thoáng nóng mặt trước lời dặn dò của Bách. Không lẽ… anh muốn có con với tôi sao?
– À… em chưa uống gì cả, tại… sắp đến ngày rồi nên không cần uống…
– Ngày gì?
– Anh ngây thơ thật hay giả vờ thế?
Bách cười cười trả lời:
– Ngày hành kinh thì ai cũng biết, nhưng không biết là gần đến ngày đó lại không có thai.
– Ừm… tại anh không quan tâm thôi. Giữa chu kỳ mới dễ có thai, còn càng gần ngày hành kinh thì càng không.
– Ừ, vậy thì anh Bách với… chị cũng đỡ lo. Dạo này em còn hay đi diễn không Chi?
– Em nghỉ một năm nay rồi… anh Bách không cho em đi chị ạ. Với dạo này sức khỏe của em kém hơn nên em nghỉ thôi…
Chi buồn buồn trả lời, sắc da trắng xanh của cô gái làm tôi đau lòng gật nhẹ.
– Con bé này lớn rồi mà hay sợ ma, nhiều hôm bác Vân xin về nhà là đòi anh đến, nó ngủ rồi anh mới được về.
Bách cười cười âu yếm nhìn em gái, giải thích cho tôi những hôm anh đến đây. Có lẽ khi ốm yếu con người trở nên yếu đuối cần người khác hơn bao giờ hết, cô gái này chẳng có ai ngoài Bách, thế nên mới hay đòi anh trai như vậy.
– Hì hì… giờ em biết anh Bách có người chờ đợi rồi em không dám đòi nữa đâu, ai bảo anh nói anh với chị Kiều Anh chỉ diễn thôi, em biết đâu đấy!
Bách kéo tôi sát lại, thơm lên má tôi trước thái độ lém lỉnh của Chi cùng vẻ lúng túng của tôi.
– Lúc trước là diễn, bây giờ là thật. Từ giờ anh không sang với em buổi đêm được đâu đấy!
Tôi ngại ngùng đẩy Bách ra, nói với cả hai người:
– Anh này… em ấy cần thì anh cứ đến với em ấy chứ!
– Đêm thì không được.
– Em biết rồi, không phải dặn.
Chi cười đứng dậy, con bé bước về bếp, còn nói với ra:
– Anh chị cứ ngồi chơi, em sắp nốt bữa, có bác Vân phụ em mà.
Ngồi cạnh Bách, tôi khẽ thở dài trước tình hình sức khỏe của Chi, nhìn con bé yếu ớt đến mức cảm tưởng như gió có thể thổi bay, thảo nào Bách lo lắng cho em gái như vậy.
– Nhìn Chi yếu quá anh ạ… có cách nào tốt hơn được không?
– Bệnh bẩm sinh của con bé không thể có cách nào cả, chỉ có thể chấp nhận. Con bé cũng biết sức khỏe của nó không nên kết hôn sinh con, thế nên anh cần lo cho nó.
– Vâng… em hiểu mà. Để em vào bếp phụ Chi.
Tôi đứng dậy bước về bếp, Bách cũng bước theo tôi. Nhìn về bàn ăn, tôi mỉm cười, có vẻ mọi thứ đã sẵn sàng với nhiều món ăn Pháp bắt mắt. Con bé đang trộn salad, thấy tôi liền cười nói:
– Em đoán chị Kiều Anh chưa ăn mấy món này, chị ăn thử xem có hợp không nhé!
– Ừ… đồ Tây thì chị chưa được ăn đâu, lại còn chính tay người Pháp làm thế này nữa.
– Ôi… em ở Pháp nhưng cũng toàn ăn món Việt thôi. Nhưng em có thời kỳ phục vụ nhà hàng bên đấy chị ạ.
Nghĩ đến quãng thời gian con bé chật vật cuộc sống bên Pháp mà tôi không khỏi xót xa, nhác bàn tay Bách đặt lên vai mới trấn tĩnh lại. Có lẽ từ lúc gặp được Bách cuộc đời con bé mới sáng sủa hơn, có người giúp việc, có bác sĩ riêng…
Bách e hèm hỏi:
– Xong chưa bé, cho anh chị ăn được chưa?
– Được rồi, anh chị cứ ra bàn ngồi chờ đi!
Bữa tối vui vẻ bốn người trôi qua nhẹ nhàng, dù Chi mệt nhưng con bé tỏ ra nhanh nhẹn tiếp đón tôi, lòng tôi không khỏi ấm áp trước sự quan tâm tinh tế của con bé. Kết thúc bữa, mọi người phụ bác Vân dọn dẹp, Chi mệt nên muốn ngồi uống trà nói chuyện sau bữa ăn cũng không thể, đành bước về giường nằm nghỉ. Có lẽ tiếp đón vợ chồng tôi khiến Chi mệt lắm nhưng vẫn muốn tỏ ra bình thường, cũng không muốn chúng tôi vào phòng, chỉ giục chúng tôi đi về. Có bác Vân nên Bách không lo lắng quá, anh gõ cửa nói lời tạm biệt rồi cùng tôi ra về.
Buổi gặp mặt với em gái Bách khiến lòng tôi nhẹ nhõm nhưng lại khiến tâm trạng tôi không được tốt. Cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy mà không thể có được một cuộc sống lứa đôi như bao người khác, quả thực đáng thương.
Thái độ của tôi không qua được mắt Bách, trên xe quay sang tôi anh lo lắng hỏi:
– Em nghĩ gì vậy?
– À… dù mới gặp nhưng em đã cảm thấy thích Chi, con bé đáng yêu mà… cũng đáng thương quá anh ạ.
– Ừm… mỗi người có một số phận, không thể khác được. Có trách thì chỉ trách lão già dê xồm kia thôi, còn mẹ anh nữa… quá chủ quan không phòng tránh!
– Thời ấy… việc tránh thai không như bây giờ anh ạ.
– Ừ, mà em đừng có uống thuốc gì đấy nhé!
Tôi thoáng nóng mặt trước lời dặn dò của Bách. Không lẽ… anh muốn có con với tôi sao?
– À… em chưa uống gì cả, tại… sắp đến ngày rồi nên không cần uống…
– Ngày gì?
– Anh ngây thơ thật hay giả vờ thế?
Bách cười cười trả lời:
– Ngày hành kinh thì ai cũng biết, nhưng không biết là gần đến ngày đó lại không có thai.
– Ừm… tại anh không quan tâm thôi. Giữa chu kỳ mới dễ có thai, còn càng gần ngày hành kinh thì càng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.