Chương 140: Chút Thành Tựu
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
06/04/2019
[Nguồn: https://truyenyy - Dịch giả: Cô Bé Khờ]
Sau khi hoàn toàn hiểu rõ uy lực của "Hỏa Đạn Thuật" Trần Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Tiên nhân lại có thái độ ngạo nghễ hãnh diện, coi thường con người như vậy.
Nghĩ xem, một gã tu tiên giả có chút pháp thuật, đều có khả năng sử dụng tiểu pháp thuật "Hỏa Đạn Thuật", dễ dàng đánh chết võ giả bình thường, danh gia cao thủ. Vậy nếu đổi vào đó là một vị tu tiên giả có pháp lực cao thâm, hẳn phải quét sạch giang hồ, thiên hạ vô địch rồi.
Thực lực chênh lệch như vậy, cũng khó trách được, cũng như tu tiên giả lại dùng ánh mắt nhìn con người như những con kiến hôi.
Về phần môn "Thiên Nhãn Thuật" Trần Vũ sau khi chứng kiến uy lực của "Hỏa Đạn Thuật" đã rất trông chờ vào nó.
Nhưng sau khi chân chính sử dụng, Trần Vũ mới hiểu rằng loại pháp thuật này bất quá chỉ là một loại kỹ xảo nho nhỏ sử dụng pháp thuật trên mắt mà thôi, căn bản không khác gì với Nội Thị Thuật, nên có cái gì khó khăn, rất đơn giản, chỉ thử cái là đã sử dụng được rồi.
Nhưng nó khác với Nội Thị Thuật là có thể thi triển ra ngoài cơ thể, chứ không như Nội Thị Thuật chỉ có thể dòm ngó bên trong cơ thể của mình.
Cho nên, tác dụng của nó cũng tương ứng với độ khó khi luyện nó. Loại này chỉ dùng để quan sát trên thân thể đối phương có pháp lực hay không, pháp lực có thâm hậu hay không, và đối phương có sử dụng pháp thuật phụ trợ gì trên người không.
Trần Vũ lúc đầu đối với nó rất hứng thú, không ngừng đưa "Thiên Nhãn Thuật" vào hai mắt mình mà sử dụng. Sau đó làm phép, quan sát tình huống trên thân thể mình, kết quả hắn nhìn thấy một tầng nhàn nhạt bạch quang bao phủ trên cơ thể hắn, hơn nữa, càng tới gần khu vực đan điền, nồng độ bạch quang càng dầy đặc.
- Có lẽ đây là pháp lực rồi!
Trần Vũ sau khi nhìn thấy, không khỏi đưa tay sờ vào luồng bạch quang, nhưng không cảm giác được gì.
- Xem ra pháp lực và chân khí giống nhau, đều là vô hình vật chất, chỉ có thể dưới "Thiên Nhãn Thuật" mới có thể quan sát được mà thôi!
Bất quá, sau mấy lần sử dụng, Trần Vũ liền mất đi hứng thú với nó.
Cũng vì trong Khai Thiên Tháp, cũng chẳng có gì để hắn quan sát, hắn dùng "Thiên Nhãn Thuật" để nhìn ai đây? Chẳng lẻ suốt ngày nhìn vào thân thể mình à?
Vì vậy, Trần Vũ ngoài việc tiếp tục tu luyện "Hỏa Đạn Thuật" với hi vọng có thể thành thục vận dụng nó khi lâm vào thực chiến. Ngoài ra, hắn cũng chú ý vào nhưng môn pháp thuật còn lại, bắt đầu từng chút từng chút luyện tập, hi vọng chính mình sẽ có đột phá.
Vừa nghĩ đến vài loại pháp thuật tu luyện gian nan, Trần Vũ vừa mới khôi phục lại chút thể lực không khỏi thở dài, hắn phát hiện ra chính mình từ ngày luyện tập pháp thuật đến nay, cảm giác tức giận có lẽ nhiều hơn so với trước rất nhiều.
- Cũng nên đi ăn uống rồi!
Hắn mỉm cười sờ bụng mình một cái, quả thật nó đang biểu tình rồi, không ăn là không được.
Đến hoa viên lúc trước đã thấy có hai người ngồi từ trước, hắn cũng không chần chừ tiến đến ngồi xuống, mông chưa kịp chạm đến ghế liền có người lên tiếng hỏi.
- Ngươi tu luyện đến đâu rồi!
Người vừa lên tiếng là chân thân Trần Vũ, hắn từ khi niết bàn ngày không có chuyện gì làm thường nghiêng cứu trận pháp, đan dược, phù văn,... Thấy phân thân của mình nên thuận miệng hỏi một tiếng.
Trần Vũ đơn nhiên không biết được phân thân của mình đã tu luyện đến mức nào, vì môn công pháp “Phân Thân Chi Thuật” không có khả năng liên kết trí nhớ giữa hai người, mà khi luyện phân thân hắn đã sao chép ra một phần trí nhớ của mình.
Nếu hắn muốn có trí nhớ của phân thân chỉ còn cách là thu lại phân thân, khi đó hắn sẽ có được ký ức của phân thân mình, đây cũng là điểm bất tiện.
- Ha ha, không làm ngươi thất vọng, sử dụng Tẩy Tủy Đan nên hiện ta đã là Luyện Khí trung kỳ rồi, còn đang luyện vài môn pháp thuật, ah đúng rồi!
Phân thân cười ha hả, nhưng nhớ trực lại liền vận dụng Thiên Nhãn Thuật nhìn vào chân thân của mình, hắn thấy bên trong người chân thân không có một chút bạch quang nào hiện ra, chứng tỏ người này là người thường.
Sau đó ánh mắt hắn dời qua người vợ mình, khi hắn vừa nhìn vào liền bị đám bạch quang làm chói mắt, khiến hắn không thể nhìn thấu được nàng, chứng tỏ pháp lực nàng rất cao thâm.
- Hì hì, muốn nhìn thấu thực lực của thiếp ah, còn lâu lắm...
Nàng cười hì hì nhìn phân thân, khuôn mặt hắn bây giờ như cái bánh bao chiều, nhìn không thấu tu vi đối phương làm hắn hơi khó chịu.
- Chiến thôi!
Trần Vũ cười ha ha, cầm đũa lên gắp đồ ăn liên tục, đơn nhiên phân thân cũng không chần chừ, nếu không hắn thật sự không còn gì để ăn.
Hai người tranh nhau đồ ăn như trẻ con, làm nàng một bên phì cười, tranh với ai không tranh mà lại tranh với phân thân của mình, làm nàng cũng bó tay, không biết nên nói hắn như thế nào.
P/s: Chương kế tiếp -> Chương 141: Ý Đồ Đen Tối (6:30 – 06/04/2019)
P/s: Do nhóm dịch đã nghỉ nên chỉ còn một mình mình dịch, nên tốc độ ra chậm vì mình còn đi làm!
Số Từ: 1095
Sau khi hoàn toàn hiểu rõ uy lực của "Hỏa Đạn Thuật" Trần Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Tiên nhân lại có thái độ ngạo nghễ hãnh diện, coi thường con người như vậy.
Nghĩ xem, một gã tu tiên giả có chút pháp thuật, đều có khả năng sử dụng tiểu pháp thuật "Hỏa Đạn Thuật", dễ dàng đánh chết võ giả bình thường, danh gia cao thủ. Vậy nếu đổi vào đó là một vị tu tiên giả có pháp lực cao thâm, hẳn phải quét sạch giang hồ, thiên hạ vô địch rồi.
Thực lực chênh lệch như vậy, cũng khó trách được, cũng như tu tiên giả lại dùng ánh mắt nhìn con người như những con kiến hôi.
Về phần môn "Thiên Nhãn Thuật" Trần Vũ sau khi chứng kiến uy lực của "Hỏa Đạn Thuật" đã rất trông chờ vào nó.
Nhưng sau khi chân chính sử dụng, Trần Vũ mới hiểu rằng loại pháp thuật này bất quá chỉ là một loại kỹ xảo nho nhỏ sử dụng pháp thuật trên mắt mà thôi, căn bản không khác gì với Nội Thị Thuật, nên có cái gì khó khăn, rất đơn giản, chỉ thử cái là đã sử dụng được rồi.
Nhưng nó khác với Nội Thị Thuật là có thể thi triển ra ngoài cơ thể, chứ không như Nội Thị Thuật chỉ có thể dòm ngó bên trong cơ thể của mình.
Cho nên, tác dụng của nó cũng tương ứng với độ khó khi luyện nó. Loại này chỉ dùng để quan sát trên thân thể đối phương có pháp lực hay không, pháp lực có thâm hậu hay không, và đối phương có sử dụng pháp thuật phụ trợ gì trên người không.
Trần Vũ lúc đầu đối với nó rất hứng thú, không ngừng đưa "Thiên Nhãn Thuật" vào hai mắt mình mà sử dụng. Sau đó làm phép, quan sát tình huống trên thân thể mình, kết quả hắn nhìn thấy một tầng nhàn nhạt bạch quang bao phủ trên cơ thể hắn, hơn nữa, càng tới gần khu vực đan điền, nồng độ bạch quang càng dầy đặc.
- Có lẽ đây là pháp lực rồi!
Trần Vũ sau khi nhìn thấy, không khỏi đưa tay sờ vào luồng bạch quang, nhưng không cảm giác được gì.
- Xem ra pháp lực và chân khí giống nhau, đều là vô hình vật chất, chỉ có thể dưới "Thiên Nhãn Thuật" mới có thể quan sát được mà thôi!
Bất quá, sau mấy lần sử dụng, Trần Vũ liền mất đi hứng thú với nó.
Cũng vì trong Khai Thiên Tháp, cũng chẳng có gì để hắn quan sát, hắn dùng "Thiên Nhãn Thuật" để nhìn ai đây? Chẳng lẻ suốt ngày nhìn vào thân thể mình à?
Vì vậy, Trần Vũ ngoài việc tiếp tục tu luyện "Hỏa Đạn Thuật" với hi vọng có thể thành thục vận dụng nó khi lâm vào thực chiến. Ngoài ra, hắn cũng chú ý vào nhưng môn pháp thuật còn lại, bắt đầu từng chút từng chút luyện tập, hi vọng chính mình sẽ có đột phá.
Vừa nghĩ đến vài loại pháp thuật tu luyện gian nan, Trần Vũ vừa mới khôi phục lại chút thể lực không khỏi thở dài, hắn phát hiện ra chính mình từ ngày luyện tập pháp thuật đến nay, cảm giác tức giận có lẽ nhiều hơn so với trước rất nhiều.
- Cũng nên đi ăn uống rồi!
Hắn mỉm cười sờ bụng mình một cái, quả thật nó đang biểu tình rồi, không ăn là không được.
Đến hoa viên lúc trước đã thấy có hai người ngồi từ trước, hắn cũng không chần chừ tiến đến ngồi xuống, mông chưa kịp chạm đến ghế liền có người lên tiếng hỏi.
- Ngươi tu luyện đến đâu rồi!
Người vừa lên tiếng là chân thân Trần Vũ, hắn từ khi niết bàn ngày không có chuyện gì làm thường nghiêng cứu trận pháp, đan dược, phù văn,... Thấy phân thân của mình nên thuận miệng hỏi một tiếng.
Trần Vũ đơn nhiên không biết được phân thân của mình đã tu luyện đến mức nào, vì môn công pháp “Phân Thân Chi Thuật” không có khả năng liên kết trí nhớ giữa hai người, mà khi luyện phân thân hắn đã sao chép ra một phần trí nhớ của mình.
Nếu hắn muốn có trí nhớ của phân thân chỉ còn cách là thu lại phân thân, khi đó hắn sẽ có được ký ức của phân thân mình, đây cũng là điểm bất tiện.
- Ha ha, không làm ngươi thất vọng, sử dụng Tẩy Tủy Đan nên hiện ta đã là Luyện Khí trung kỳ rồi, còn đang luyện vài môn pháp thuật, ah đúng rồi!
Phân thân cười ha hả, nhưng nhớ trực lại liền vận dụng Thiên Nhãn Thuật nhìn vào chân thân của mình, hắn thấy bên trong người chân thân không có một chút bạch quang nào hiện ra, chứng tỏ người này là người thường.
Sau đó ánh mắt hắn dời qua người vợ mình, khi hắn vừa nhìn vào liền bị đám bạch quang làm chói mắt, khiến hắn không thể nhìn thấu được nàng, chứng tỏ pháp lực nàng rất cao thâm.
- Hì hì, muốn nhìn thấu thực lực của thiếp ah, còn lâu lắm...
Nàng cười hì hì nhìn phân thân, khuôn mặt hắn bây giờ như cái bánh bao chiều, nhìn không thấu tu vi đối phương làm hắn hơi khó chịu.
- Chiến thôi!
Trần Vũ cười ha ha, cầm đũa lên gắp đồ ăn liên tục, đơn nhiên phân thân cũng không chần chừ, nếu không hắn thật sự không còn gì để ăn.
Hai người tranh nhau đồ ăn như trẻ con, làm nàng một bên phì cười, tranh với ai không tranh mà lại tranh với phân thân của mình, làm nàng cũng bó tay, không biết nên nói hắn như thế nào.
P/s: Chương kế tiếp -> Chương 141: Ý Đồ Đen Tối (6:30 – 06/04/2019)
P/s: Do nhóm dịch đã nghỉ nên chỉ còn một mình mình dịch, nên tốc độ ra chậm vì mình còn đi làm!
Số Từ: 1095
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.