Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 266: Liễu gia vui mừng

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

06/06/2019

- Nào, mọi người hãy ngồi xuống rồi nói chuyện!

Tiểu Vũ mỉm cười, ra hiệu cho tất cả mọi người an tọa, đám tộc nhân cũng bưng bê, đem trà lên mời hai người của Luyện Đan Các.

- Không biết lần này hai vị đến đây là có chuyện gì cần chỉ giáo?

Gã uống một ngụm trà, sau đó cũng đi thẳng vào vấn đề chính.

- Ha ha, bọn ta nghe người truyền tin khắp nơi, nói có ba loại đan dược đặc biệt có thể giúp võ giả đột phá một cách dễ dàng nên mới đến đây hỏi thăm một chút!

Lữ Trung Thiên vuốt râu nhàn nhạt nói, hôm nay bọn họ đến đây cũng chính là muốn dò xét xác thực về loại đan dược kia, đan dược này thì Luyện Đan Các chưa từng xuất hiện qua.

Nếu mà lấy được đan phương của đan dược này thì về sau việc kinh doanh làm ăn của Luyện Đan Các sẽ phát triển hơn rất nhiều lần.

Tiểu Vũ thản nhiên để chén trà xuống, nói:

- Hỏi thăm thì vãn bối không dám nhận, hai vị có gì cứ nói thẳng là được, không cần phải vòng vo làm gì!

- Vậy chúng ta cũng không vòng vo nữa, hôm nay bọn ta đến đây có hai chuyện muốn làm, thứ nhất đó là kiểm tra thử đan dược kia có đúng như thực tế không, chuyện thứ hai ta muốn xin gặp mặt vị cao nhân đan sư kia!

Tần Hạo Dương cười nhạt, đi thẳng vào vấn đề. Chỉ là một gia tộc nho nhỏ thì căn bản không đáng cho bọn họ ghé thăm, nhưng bất quá ba loại đan dược kia thì phải dòm ngó rồi.

Mọi người nghe vậy thì cũng hiểu ra vấn đề, đám người Luyện Đan Các này sợ có người luyện ra được đan dược nghịch thiên như thế thì sẽ làm giảm danh tiếng của Luyện Đan Các.

Nên muốn lại đây kiểm chứng, nếu quả thật là như vậy thì họ sẽ tìm cao nhân kia mời về đan các của mình, chỉ cần có đan phương này trong tay thì sợ gì không được thăng chức.

- Ồ, thì ra là như vậy, nếu như hai vị muốn kiểm chứng đan dược cũng không sao! Ở đây ta có ba bình đan dược này, cái này là do cao nhân kia tặng cho ta, nói là quà gặp mặt nhờ giúp đỡ! Nếu hai vị muốn kiểm thử thì cứ thoải mái.

Tiểu Vũ lấy ba loại đan dược kia để trên bàn, muốn kiểm thì cứ kiểm thoải mái, như vậy thì danh tiếng đan dược sẽ tăng lên nữa, cái này là có lợi chứ không có hại.



- Được, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra thử độ thực hư của đan dược mà quý tộc đã tung tin như thế nào!

Lũ Trung Thiên nhàn nhạt nói, đi lại cầm một bình đan dược lên kiểm tra, chỉ thấy lão ta mở nắp bình ra ngửi ngửi sau đó đổ viên Binh Nguyên Đan ra xem xét. Kế bên, Tần Hạo Dương cũng lấy một trong hai bình lên kiểm tra.

Thấy hai người họ nhắm mắt ngửi ngửi, khuôn mặt cũng hồng nhuận hơn thì hắn chỉ cười nhẹ, còn hai ông cháu Liễu gia thấy vậy thì cũng đã xác thực là đan dược này không phải hàng nhái.

- Quả nhiên là do người luyện đan cao tay tạo ra, ba loại đan dược này tạp chất đã bị loại ra hết, chỉ còn lại tinh hoa tinh nhuần bên trong, dược lực vô cùng mãnh liệt chỉ cần ngửi cũng có thể làm tin thần sảng khoái. Nói không phải khen chứ, đan dược này quả thật như lời đồn!

Lữ Trung Thiên đặt mấy bình đan dược kia xuống bàn nhưng ánh mắt cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn chiếm nó làm thành của mình.

Tiểu Vũ nghe vậy thì tiện thay thu đan dược vào trong tháp, quay sang nhìn hai người kia, giả vờ làm khuôn mặt khó khăn, nhàn nhạt nói:

- Đan dược thì mọi người đã kiểm thử rồi, còn chuyện muốn gặp vị cao nhân kia thì xin thứ lỗi, người này hành tuân bất định, chỉ là tình cờ được giao phó nên cũng không thể cung cấp thông tin cho các vị rồi!

- Chuyện này...Ha ha, cũng không sao, đây là thư tính của Luyện Đan Các chúng ta, nếu như có thông tin của vị tiền bối kia thì hãy nói lại với chúng ta. Khi đó Luyện Đan Các ta sẽ đem hai mươi viên Ngưng Khí Đan ra xem như là làm quà cảm tạ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tần Hạo Dương cũng không có làm khó, mà rút trong người ra một lá thư, trên đó có con dấu màu đỏ của Luyện Đan Các, chỉ cần có lá thư này thì những người này có thể thoải mái gặp mặt bọn họ rồi.

Dù sao thì những cao nhân luyện đan kia không phải muốn tìm là tìm, chính họ cũng như vậy thôi. Những người luyện đan cao tay đều vô cùng kêu ngạo, bất tuân như vậy cả.

- Tốt, ta sẽ giúp cho các vị!

Tiểu Vũ cũng không từ chối, hắn thu thư tính này vào trong túi, còn chuyện gặp vị cao nhân kia thì hắn còn xem lại, đôi khi cũng không nhất thiết phải khoa trương, nhất là thời điểm xây dựng Học Viện của mình còn chưa xong.

- Tốt, vậy chúng ta cáo từ trước!

Hai người họ dứt khoát rời khỏi Trần gia, đan dược xem cũng đã xem rồi, nhờ tìm người cũng đã nhờ rồi, chỉ là một gia tộc nho nhỏ trong Việt Triều thôi, cũng không đáng lo ngại lắm.

Cho bọn họ thư tính của Luyện Đan Các xem như cho họ rất nhiều mặt mũi rồi, không phải ai muốn cũng được như vậy đâu!



Tiểu Vũ cũng đưa tiễn hai người kia ra đến cửa phủ, sau đó đi vào bên trong, còn lá thư hắn sẽ không có ý định vứt bỏ, tỷ như cần tiền thì đem nó đi bán cũng được. Dù sao thì cũng có người rất thích mấy loại thư tín này.

- Đây chính là ba loại đan dược kia lúc nãy, đệ hãy đem về đi, ta sẽ nói lại với vị cao nhân kia.

Vào trong phòng tiếp khách, hắn lấy ra ba bình đan dược lúc nãy đưa cho Liễu Dương Thiên, dù sao thì hai người này cũng không cần phải chen lấn đi đấu giá làm gì.

Trước mắt cứ lấy mối quan hệ cho tốt cái đã, về sau có gì cần giúp đỡ thì dễ hơn rất nhiều.

- Thật...thật tốt quá, tiểu đệ xin cảm tạ Vũ đại ca trước!

Liễu Dương Thiên cô cùng vui mừng, hắn cũng không ngần ngại mà đem đan dược cất vào trong người, hai tay ôm chặt ngực như sợ rằng sẽ có người chạy tới ăn cướp của hắn.

- Trong đây là năm trăm ngàn kim tệ, xem như tiền chúng ta nhờ tiểu hữu nói giúp với vị cao nhân kia, về sau có gì cần giúp đỡ thì cứ đến Liễu gia của chúng ta.

Khuôn mặt già nua của Liễu Minh Khương mỉm cười, lão cũng không ngờ hôm nay lại thuận lợi như vậy, xem ra về nhà phải cảm tạ tổ tiên phù hộ rồi.

- Tốt!

Gã cũng không từ chối, bây giờ mình cần nhất là kim tệ, có bấy nhiêu hay bấy nhiêu, đợi xây xong Học Viện rồi tính tiếp, bây giờ trong túi hắn cũng chả còn đồng nào.

- Khà khà! Lần sau gặp lại!

Liễu Minh Khương cười lớn, hai ông cháu đứng dậy rời khỏi phủ, hiện tại đan dược đã có trong tay rồi thì cũng không cần ở đây làm gì nữa, chi bằng sớm trở về Hòa Bình Thành mà luyện tập.

Tiễn đưa hai ông cháu nhà họ Liễu xong hắn cũng không có trở vào mà đi đến chỗ Học Viện của mình xem xét.

Đứng trên không nhìn xuống, hơn một ngàn người phía dưới làm việc cực lực, cách xa xa hơn trăm mét thì có một tộc nhân của một trong ba đại gia tộc đứng giám sát.

Họ chỉ nhìn xem mọi người có đang làm nghiêm túc hay không mà thôi, còn nếu người nào không làm mà chỉ ngồi chơi chờ nhận kim tệ thì họ sẽ ghi nhân lại rồi báo cáo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook