Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
Chương 54: Cô ấy là vợ con
Yên Đan (Amber)
10/09/2022
Anh cúi người, nhẹ nhàng bế Tiểu Ngôn trên tay:
- Đây là bà nội, con chào bà đi.
Nhìn vẻ mặt cau có hung dữ của Huân phu nhân, bé con có chút sợ sệt, cậu nhóc khoanh hai tay trước ngực, lời nói lễ phép:
- Dạ, con chào bà nội.
Huân phu nhân nhìn nhóc nhỏ bằng nửa con mắt, cậu bé ôm lấy cổ anh, tâm trạng vừa hoang mang lại lo lắng khi nhận ra dường như bà nội chẳng hề yêu mến mình.
- Ba thương mà. Giờ ba con mình vào ăn cơm thôi.
Tiểu Ngôn gật đầu:
- Dạ.
Nhìn thấy sự hiện diện của bé con ở đây, Huân phu nhân thừa hiểu hai mẹ con Lam Yên đã dọn về đây sống cùng anh. Thật tâm trong lòng bà ấy chẳng chút hài lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Cô đang cùng vú nuôi dọn cơm, chợt nhìn thấy mẹ chồng đi vào thì vừa ngạc nhiên lại không ngừng lo lắng.
- Bác gái...à không...mẹ...
Nghe cô gọi bà ấy là mẹ, Huân phu nhân liền hằn học ra mặt:
- Ai là mẹ của cô?
Lam Yên khó xử nhìn anh, Giai Nghị đặt con trai ngồi lên ghế rồi chạm nhẹ vào vai cô trấn an. Kỳ Ngôn im lặng khó hiểu, nhóc chẳng rõ vì sao bà nội lại khó chịu với mẹ mình như thế.
Anh nhìn bà ấy, giọng nói nghiêm túc đến lạ:
- Mẹ nói chuyện với con một lát.
Giai Nghị quay lưng rời đi trước, anh bước ra phía ngoài hiên nhà ngay khu vườn nhỏ phía sau.
- Con và Lam Yên đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ con. Kỳ Ngôn cũng là con ruột của con. Nếu mẹ không thể vui vẻ đón nhận thì đừng ép bản thân phải đến đây.1
Từng câu từng chữ anh thốt ra như tiếng sét xẹt qua tai bà ấy. Ninh phu nhân chỉ nghĩ đôi trẻ đang yêu nhau và sống cùng như vợ chồng, nào ngờ cả hai đã thật sự kết hôn, Giai Nghị làm việc nhanh chóng, dứt khoát đến mức bà ấy chẳng đỡ nổi.
- Con đã kết hôn cùng cô ta? Vậy mà chẳng báo với ba mẹ một tiếng. Mà thằng nhóc đó, con có chắc là con ruột của con không?1
Thái độ khó chịu lúc nãy mà Huân phu nhân dành cho Kỳ Ngôn khiến anh chẳng thể vui nổi.
- Tiểu Ngôn chắc chắn là con ruột của con. Vì vậy nếu mẹ không thể yêu thương cháu nội thì đừng đến đây nữa. Trẻ con không có tội, cách cư xử vừa rồi của mẹ đã phần nào làm tổn thương Tiểu Ngôn.
Nghe đến đây, Huân phu nhân thoáng im lặng, lời nói thẳng thừng của anh khiến bà ấy chợt nhận ra thái độ có phần quá đáng của mình đối với đứa cháu nhỏ.
Không cần chờ đến lúc Huân phu nhân hỏi, Giai Nghị chủ động kể rõ chuyện năm xưa để bà ấy ngừng thắc mắc về việc Kỳ Ngôn có thật sự là con ruột của anh hay không.
- Cách đây hơn bảy năm, con và Lam Yên đã từng gặp nhau. Sau đó cô ấy đã mang thai nhưng cả hai gặp phải biến cố nên xa nhau suốt thời gian dài...
Giai Nghị không kể quá chi tiết về chuyện đã xảy ra giữa cả hai. Anh không muốn Huân phu nhân biết cả hai từng trải qua tình một đêm, vốn dĩ bà ấy đã có ác cảm với Lam Yên, nếu kể chuyện này ra, ắt hẳn mẹ anh sẽ lại lấy đó làm cái cớ để ghét cô. Câu chuyện được kể chỉ đơn giản nói về việc anh và cô đã quen biết cách đây hơn bảy năm và có con với nhau nhưng lại không thể thành đôi, bây giờ có duyên gặp lại nên quyết định về chung một nhà. Tiểu Ngôn là con ruột của anh chứ không phải anh đang nuôi con kẻ khác như những ghi ngờ, suy đoán của Huân phu nhân.
- Con không mong mẹ yêu thương Tiểu Ngôn vì con biết điều này rất khó. Con chỉ hy vọng mẹ đừng làm thằng bé tổn thương bởi những lời nói vô tình và thái độ ghét bỏ.1
Trước khi bước vào nhà, anh không quên dằn lại một câu:
- Nếu mẹ có thể vui vẻ với vợ và con của con thì hãy ở lại. Còn không thì xin mẹ rời khỏi nơi khiến mẹ thấy không vui.
Cảm xúc trong lòng Huân phu nhân hỗn độn, bà ấy có chút xấu hổ lẫn cao ngạo, hai thái cực trái ngược hoàn toàn ấy đang đấu tranh dày vò trong tâm trí của người làm mẹ.
- Con nói chuyện nghe xa lạ thật, cứ như không xem mẹ là mẹ của con vậy.
Anh khựng bước, nếu Huân phu nhân đã mở đầu cho câu chuyện thì anh cũng chẳng ngại nói đến cùng:
- Mẹ sai rồi, là mẹ không xem con là con ruột của mẹ. Từ khi con còn nhỏ, mẹ đã không hề đặt con trong mắt.
Lời nói của anh chứa đầy ẩn ý, Huân phu nhân ngấm ngầm hiểu ra điều gì đó, để chắc chắn, bà ấy cất lời hỏi rõ:
- Con nói vậy là có ý gì?
Giai Nghị điềm tĩnh đáp lời, chuyện này anh đã quen từ khi còn nhỏ, chẳng còn gì để buồn nữa.
- Từ lâu con đã hiểu vì sao mẹ không yêu thương con, chưa từng chăm sóc con ngày nào, bởi vì con không phải con ruột của mẹ.
Huân phu nhân nhíu mày, bàn tay khẽ run run khi bí mật bà ấy và Huân lão gia che giấu suốt mấy chục năm qua đã bị Giai Nghị phát hiện ra.
- Chuyện này...sao con biết được?
Trái ngược với sự lo lắng, hoang mang của Huân phu nhân, anh điềm tĩnh đáp:
- Con đã biết từ lâu rồi, khi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Từ đó con cũng không còn thắc mắc vì sao mẹ không yêu thương và cứ thơ ơ với con.
- Đây là bà nội, con chào bà đi.
Nhìn vẻ mặt cau có hung dữ của Huân phu nhân, bé con có chút sợ sệt, cậu nhóc khoanh hai tay trước ngực, lời nói lễ phép:
- Dạ, con chào bà nội.
Huân phu nhân nhìn nhóc nhỏ bằng nửa con mắt, cậu bé ôm lấy cổ anh, tâm trạng vừa hoang mang lại lo lắng khi nhận ra dường như bà nội chẳng hề yêu mến mình.
- Ba thương mà. Giờ ba con mình vào ăn cơm thôi.
Tiểu Ngôn gật đầu:
- Dạ.
Nhìn thấy sự hiện diện của bé con ở đây, Huân phu nhân thừa hiểu hai mẹ con Lam Yên đã dọn về đây sống cùng anh. Thật tâm trong lòng bà ấy chẳng chút hài lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Cô đang cùng vú nuôi dọn cơm, chợt nhìn thấy mẹ chồng đi vào thì vừa ngạc nhiên lại không ngừng lo lắng.
- Bác gái...à không...mẹ...
Nghe cô gọi bà ấy là mẹ, Huân phu nhân liền hằn học ra mặt:
- Ai là mẹ của cô?
Lam Yên khó xử nhìn anh, Giai Nghị đặt con trai ngồi lên ghế rồi chạm nhẹ vào vai cô trấn an. Kỳ Ngôn im lặng khó hiểu, nhóc chẳng rõ vì sao bà nội lại khó chịu với mẹ mình như thế.
Anh nhìn bà ấy, giọng nói nghiêm túc đến lạ:
- Mẹ nói chuyện với con một lát.
Giai Nghị quay lưng rời đi trước, anh bước ra phía ngoài hiên nhà ngay khu vườn nhỏ phía sau.
- Con và Lam Yên đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ con. Kỳ Ngôn cũng là con ruột của con. Nếu mẹ không thể vui vẻ đón nhận thì đừng ép bản thân phải đến đây.1
Từng câu từng chữ anh thốt ra như tiếng sét xẹt qua tai bà ấy. Ninh phu nhân chỉ nghĩ đôi trẻ đang yêu nhau và sống cùng như vợ chồng, nào ngờ cả hai đã thật sự kết hôn, Giai Nghị làm việc nhanh chóng, dứt khoát đến mức bà ấy chẳng đỡ nổi.
- Con đã kết hôn cùng cô ta? Vậy mà chẳng báo với ba mẹ một tiếng. Mà thằng nhóc đó, con có chắc là con ruột của con không?1
Thái độ khó chịu lúc nãy mà Huân phu nhân dành cho Kỳ Ngôn khiến anh chẳng thể vui nổi.
- Tiểu Ngôn chắc chắn là con ruột của con. Vì vậy nếu mẹ không thể yêu thương cháu nội thì đừng đến đây nữa. Trẻ con không có tội, cách cư xử vừa rồi của mẹ đã phần nào làm tổn thương Tiểu Ngôn.
Nghe đến đây, Huân phu nhân thoáng im lặng, lời nói thẳng thừng của anh khiến bà ấy chợt nhận ra thái độ có phần quá đáng của mình đối với đứa cháu nhỏ.
Không cần chờ đến lúc Huân phu nhân hỏi, Giai Nghị chủ động kể rõ chuyện năm xưa để bà ấy ngừng thắc mắc về việc Kỳ Ngôn có thật sự là con ruột của anh hay không.
- Cách đây hơn bảy năm, con và Lam Yên đã từng gặp nhau. Sau đó cô ấy đã mang thai nhưng cả hai gặp phải biến cố nên xa nhau suốt thời gian dài...
Giai Nghị không kể quá chi tiết về chuyện đã xảy ra giữa cả hai. Anh không muốn Huân phu nhân biết cả hai từng trải qua tình một đêm, vốn dĩ bà ấy đã có ác cảm với Lam Yên, nếu kể chuyện này ra, ắt hẳn mẹ anh sẽ lại lấy đó làm cái cớ để ghét cô. Câu chuyện được kể chỉ đơn giản nói về việc anh và cô đã quen biết cách đây hơn bảy năm và có con với nhau nhưng lại không thể thành đôi, bây giờ có duyên gặp lại nên quyết định về chung một nhà. Tiểu Ngôn là con ruột của anh chứ không phải anh đang nuôi con kẻ khác như những ghi ngờ, suy đoán của Huân phu nhân.
- Con không mong mẹ yêu thương Tiểu Ngôn vì con biết điều này rất khó. Con chỉ hy vọng mẹ đừng làm thằng bé tổn thương bởi những lời nói vô tình và thái độ ghét bỏ.1
Trước khi bước vào nhà, anh không quên dằn lại một câu:
- Nếu mẹ có thể vui vẻ với vợ và con của con thì hãy ở lại. Còn không thì xin mẹ rời khỏi nơi khiến mẹ thấy không vui.
Cảm xúc trong lòng Huân phu nhân hỗn độn, bà ấy có chút xấu hổ lẫn cao ngạo, hai thái cực trái ngược hoàn toàn ấy đang đấu tranh dày vò trong tâm trí của người làm mẹ.
- Con nói chuyện nghe xa lạ thật, cứ như không xem mẹ là mẹ của con vậy.
Anh khựng bước, nếu Huân phu nhân đã mở đầu cho câu chuyện thì anh cũng chẳng ngại nói đến cùng:
- Mẹ sai rồi, là mẹ không xem con là con ruột của mẹ. Từ khi con còn nhỏ, mẹ đã không hề đặt con trong mắt.
Lời nói của anh chứa đầy ẩn ý, Huân phu nhân ngấm ngầm hiểu ra điều gì đó, để chắc chắn, bà ấy cất lời hỏi rõ:
- Con nói vậy là có ý gì?
Giai Nghị điềm tĩnh đáp lời, chuyện này anh đã quen từ khi còn nhỏ, chẳng còn gì để buồn nữa.
- Từ lâu con đã hiểu vì sao mẹ không yêu thương con, chưa từng chăm sóc con ngày nào, bởi vì con không phải con ruột của mẹ.
Huân phu nhân nhíu mày, bàn tay khẽ run run khi bí mật bà ấy và Huân lão gia che giấu suốt mấy chục năm qua đã bị Giai Nghị phát hiện ra.
- Chuyện này...sao con biết được?
Trái ngược với sự lo lắng, hoang mang của Huân phu nhân, anh điềm tĩnh đáp:
- Con đã biết từ lâu rồi, khi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Từ đó con cũng không còn thắc mắc vì sao mẹ không yêu thương và cứ thơ ơ với con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.