Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 1: Cú tát rất đau

Yên Đan (Amber)

16/08/2022

Bước chân vội vã, trên tay cầm theo chiếc bánh kem đã được chuẩn bị từ trước cùng món quà sinh, Lam Yên tràn đầy hy vọng về diễn cảnh lãng mạn sắp sửa xảy ra với người mình yêu. Thông thường giờ này bạn trai cô đang ở công ty làm việc, cô đã bảo anh ấy hãy trở về nhà vào lúc nghỉ trưa.

Lam Yên đã đến nhà người yêu khá sớm, cô có chìa khoá nhà nên có thể dễ dàng đi vào trong, mục đích muốn trang trí lại phòng khách một chút, tạo cho người yêu sự bất ngờ. Bàn tay mảnh khảnh bơm những quả bóng, nghĩ đến lúc bạn trai về, trong lòng cô đã ngập tràn hạnh phúc: "Chắc chắn anh ấy sẽ rất thích và ngạc nhiên".

Mấy hôm nay cô cũng không nhắc gì về sinh nhật của bạn trai, chủ đích muốn anh ấy nghĩ cô quên ngày sinh nhật. Sau đó sẽ tạo ra bất ngờ này, Lam Yên cảm thấy như vậy thật ngọt ngào, diễn cảnh lãng mạn hiện rõ trong đầu cô.

Đang say sưa với việc trang trí phòng khách, cô chợt nghe thấy tiếng động bất thường, Lam Yên nhìn xung quanh, ánh mắt dần dừng lại ở phòng ngủ của bạn trai.

Giọng nói nam nữ lẫn lộn phát ra từ căn phòng ngủ, lời lẽ mang theo sự gợi tình, ỏng ẹo đến mức khiến cô nổi hết cả da gà.

- Anh hư thật, chưa mà, từ từ thôi.

- Ngoan đi bé cưng.

- Nói em nghe xem, giữa em và con ngốc kia, anh chọn ai đây?

- Dĩ nhiên là em rồi, cô ta sao có thể so với em được. Anh quen nó cũng chỉ vì đã lỡ nhận lời cá cược với đám bạn để lấy chút tiền thôi.

Đứng bên ngoài, nép sau cánh cửa phòng, tim cô chợt nhói lên, khóe mắt đọng lệ khi phát hiện ra người đàn ông mình yêu suốt bốn năm qua là một tên tra nam. Trong khi cô hết lòng yêu anh ta thì gã tồi này lại sau lưng cô làm chuyện đáng xấu hổ với người đàn bà khác.

Hắn còn hèn hạ đến mức nói với ả trà xanh kia rằng hắn quen cô chỉ vì nhận lời cá cược của đám bạn, thật khốn kiếp! Bốn năm thanh xuân của người con gái mà hắn lại có thể thốt ra một câu nhơ nhớt đến vậy.

Bắt gian phải bắt tại trận, cô nắm chặt lòng bàn tay, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, đây không phải lúc để yếu đuối bỏ chạy. Trước khi kết thúc tất cả, cũng nên cho kẻ phản bội kia biết chuyện đê tiện hắn làm đã bị cô phát hiện.

Hít một hơi thật sâu, Lam Yên dứt khoát đưa tay mở cửa phòng. Âm thanh phát ra khiến hai kẻ đang làm chuyện mờ ám bên trong thoát chốc giật cả mình.



Ngay trước mắt cô, cặp đôi trơ trẽn kia đang trong tư thế trai trên gái dưới, quần áo xộc xệch nhìn về phía cô.

Tận mắt chứng kiến người mình yêu lăn giường cùng cô gái khác, cô như được cao thêm mấy tấc bởi cặp sừng to cắm trên đầu. Lam Yên đau đớn hét lên:

- Hai người đang làm cái trò gì vậy hả? Cố Hà Nguy, anh là kẻ phản bội.

Ả nữ nhân kia ngồi dậy, sau khi có chút giật mình thì lập tức lấy lại thái độ bình tĩnh cùng dáng vẻ không chút xấu hổ. Cô ta chỉnh lại trang phục, đưa tay vuốt vuốt tóc, môi cười nhếch mép, liếc mắt nhìn cô từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười khinh bỉ.

Bị phá hỏng cuộc vui, tên tra nam Cố Hà Nguy bĩu môi chán ghét pha lẫn sự tiếc nuối cho trận chiến bị dang dở.

Hắn còn chẳng thèm đưa tay cài lại vài ba cút áo sơ mi đang mở mà thẳng thừng bước xuống giường đi về phía cô rồi lạnh giọng:

- Nếu cô đã thấy hết rồi thì tôi cũng nhân tiện nói thẳng. Tôi yêu Nhữ Ân, vậy nên chúng ta chia tay đi. Cô ấy biết chiều chuộng tôi, không như cô, quen nhau bốn năm rồi mà lúc nào cũng chỉ cứng ngắt chẳng khác gì khúc gỗ.

Từng câu từng chữ hắn nói ra khiến lòng Lam Yên đau như cắt, nhưng cô vẫn cố nén nước mắt vì không muốn khóc trước mặt kẻ bội bạc. Trong khi ả đàn bà không có liêm sỉ kia lại ngồi trên giường vênh mặt, lời lẽ điệu đà chói tai cất lên:

- Cô nghe rõ rồi chứ? Người như cô sao xứng với Hà Nguy được? Tự nhìn lại mình đi. Vừa nghèo lại quê mùa. Trong khi anh ấy đến với tôi, tôi có cho anh ấy mọi thứ mà anh muốn, tiền tài vật chất, Lâm Nhữ Ân tôi không thiếu thứ gì cả.

Trước lời nói đắt ý của ả, Lam Yên chỉ muốn nhào đến ban phát cho cô ta một cái tát thật đau. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn, bỏ ngoài tai lời nói của trà xanh. Cô cố nở nụ cười khinh thường, với loại người sống lỗi như hắn ta thì cô đành hết thuốc chữa.

- Anh nói anh quen tôi vì muốn nhận số tiền cá cuộc của đám bạn anh. Vậy chẳng phải trong phi vụ này tôi cũng góp phần rất lớn à, mau chia tiền đi, mỗi người một nửa, không ai nợ ai, chia tay sòng phẳng.

Hắn suy nghĩ vài giây, trong khi trà xanh Lâm Nhữ Ân vẫn tiếp tục chua ngoa thêm vài lời:



- Hà Nguy à, anh thấy chưa, cô ta cũng là hạng người hám tiền mà thôi.

Lúc này Lam Yên không thể nhịn thêm được nữa, cô hằn giọng nhìn về phía tiểu tam:

- Cô mau câm miệng đi. Đừng vội đắc ý làm gì, bởi lẽ anh ta quen cô cũng là vì tiền, là lợi dụng cô thôi.

Không muốn đôi co thêm với cô, tên tra nam cảm thấy nên dứt khoát nhanh chóng để hắn còn tiếp tục cuộc vui. Một gã đàn ông tồi tệ.

- Được, cô muốn tiền chứ gì! Mau cầm lấy rồi cút đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.

Hắn đưa tay lấy ví trong túi quần, cầm một xấp tiền đưa cho cô rồi hằn giọng:

- Biến đi.

Cô nở nụ cười khinh, dõng dạc tuyên bố:

- Cố Hà Nguy, anh nghe cho rõ đây, ngày hôm nay, là Sở Lam Yên tôi chia tay anh vì anh là một kẻ phản bội. Tôi đá anh!

Không để hắn có cơ hội đáp lời, cô vội vã quay lưng rời đi. Trong khi ả tiểu tam nghe cô nói vậy thì tức tối hét lên:

- Này, cô vừa lên mặt với ai đấy hả?

Vội vã bỏ chạy khỏi căn nhà của kẻ tệ bạc kia. Từng bước chân của Lam Yên mang thêm sự nặng trĩu vì thất vọng tràn trề. Cô yêu anh ta chân thành suốt bốn năm, hôm nay còn xin nghỉ một buổi làm để về chuẩn bị sinh nhật cho bạn trai. Nào ngờ anh ta còn tặng cho cô bất ngờ lớn hơn gấp nhiều lần. Yêu thật lòng đến vậy nhưng cuối cùng thứ cô nhận được là một cái tát rất đau. Cô nào phải kẻ hám tiền, chỉ vì lúc nãy quá bất mãn, muốn chọc tức hắn, muốn tỏ ra bất cần hắn nên Lam Yên mới đòi hắn chia tiền cá cược.

Cô không thể mạnh mẽ thêm được nữa, Lam Yên bật khóc nức nở, mặc kệ những ánh nhìn tò mò của mọi người đang đi trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook