Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
Chương 39: Tại sao lại có con?
Yên Đan (Amber)
30/08/2022
Nói một hồi anh cũng chịu xách hết mấy túi quà lên xe, cuối cùng cũng
chốt sổ, nếu đi dạo thêm một vòng nữa e rằng anh sẽ mua hết trung tâm
thương mại cũng nên.
Tiểu Ngôn được dì Kim đón về, nhóc đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, không ngừng hy vọng mẹ và chú có thể hết giận nhau, cùng nhau tay trong tay về nhà chúc mừng sinh của nhóc.
Quả thật cầu được ước thấy, Kỳ Ngôn đã được toại nguyên khi cô và anh cùng nhau trở về nhà, cả hai vui vẻ tươi cười đi bên nhau.
- Mẹ về rồi, có cả chú Giai Nghị nữa.
Anh đặt những túi quà lên bàn rồi dang tay bế lấy nhóc nhỏ, Tiểu Ngôn nở nụ cười hồn nhiên tươi rói, đưa tay ôm lấy cổ anh.
- Vậy là chú và mẹ đã làm lành rồi. Cháu còn lo chú sẽ không đến dự sinh nhật cháu.
Lam Yên nhìn hai ba con thân thiết như vậy thì trong lòng rất vui, mấy hôm nay vì chuyện anh và cô giận nhau mà tâm trạng của Kỳ Ngôn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Mới sáng nay, Kỳ Ngôn còn hỏi cô liệu tối anh có đến chúc mừng sinh nhật của nhóc không, trông bé con lo lắng cho mối quan hệ của cả hai như vậy, cô càng thấy thương con trai.
- Tất nhiên chú phải đến dự sinh nhật của con rồi.
Anh đưa tay véo nhẹ mũi Tiểu Ngôn. Cả hai tắm rửa thay quần áo, sau đó cô phụ dì Kim dọn thức ăn lên bàn, có cả chiếc bánh kem lớn đặt ở giữa.
- Mẹ à thắp nến cho bé ước đi.
Trông con trai háo hức như vậy, cô nở nụ cười:
- Rồi rồi, chờ mẹ một chút.
Giai Nghị bước đến tắt đèn, những ngọn nến trên bánh kem được thắp lên. Tiểu Ngôn đan hai bàn đặt trước ngực, nhắm mắt thành tâm ước thầm trong lòng. Cầu nguyện xong, cậu bé mở mắt thổi nến, vậy là hôm nay, nhóc nhỏ đã tròn bảy tuổi (trước đây nhóc chưa đủ tháng để tròn tuổi).
Ánh đèn phòng ăn được mở sáng trở lại, cô khẽ hỏi con trai:
- Lúc nãy con đã ước gì vậy? Có thể nói mẹ biết không?
Cậu nhóc nở nụ cười hạnh phúc, cố tỏ ra chút bí ẩn để khiến Lam Yên thêm tò mò. Tiểu Ngôn đưa mắt nhìn sang Giai Nghị:
- Con ước...ước chú Giai Nghị...trở thành ba của con.
Nghe câu nói chân thật thể hiện điều ước giản đơn lại vô cùng đáng yêu của Kỳ Ngôn. Hai vợ chồng Giai Nghị nhìn nhau, anh đưa tay xoa đầu bé con, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Điều này vốn dĩ con không cần phải ước, vì vốn dĩ chú là ba con.
Cô có chút bất ngờ vì anh đã nhân lúc thích hợp mà thẳng thừng nói ra sự thật với con trai. Ánh mắt bé con chăm chú nhìn anh, nhưng Kỳ Ngôn lại nghĩ anh đang nói đùa để làm nhóc vui.
- Dạ, chú sẽ là ba của con, con muốn chú và mẹ kết hôn với nhau. Vậy từ hôn nay con gọi chú là ba có được không?
Đứa bé thơ ngây vẫn chưa hề nhận ra lời anh vừa nói là thật chứ nào phải đùa, anh khẽ đưa mắt nhìn cô, Lam Yên gật nhẹ đầu, tỏ ý bảo anh cứ nói rõ để con biết.
- Thật ra...chú chính là ba ruột của con.
Kỳ Ngôn tròn mắt nhìn anh, cậu bé vẫn chưa thể tin điều anh vừa nói là thật, cho đến khi cô cất lời:
- Tiểu Ngôn à, chú Giai Nghị thật sự là ba ruột của con.
Lúc này nhóc có chút động lực tin rằng điều mình vừa nghe là sự thật, nhưng trong lòng Kỳ Ngôn vẫn dấy lên hàng loạt nỗi thắc mắc.
- Nhưng chẳng phải mẹ nói với con là ba đã mất từ khi con chưa chào đời rồi sao? Em nói mộ của ba đã xanh cỏ rồi.
Lời nói của Kỳ Ngôn vốn dĩ ngây ngô, cậu nhóc từng nghe mẹ nói thế nào thì cứ hồn nhiên nhắc lại như vậy. Nhưng nhóc nào hay Giai Nghị đang đen mặt, dù đã biết được chuyện này nhưng khi nghe con trai nhắc đến, anh vẫn cảm thấy rất sốc. Vậy ra suốt bảy năm qua, Kỳ Ngôn nghĩ rằng ba ruột của nhóc đã mất, trong khi anh vẫn còn sống sờ sờ lại rất mạnh khỏe.
Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má Giai Nghị, cử chỉ dịu dàng khiến anh phút chốc được xoa dịu:
- Thôi em thương mà.
Cô vỗ vai con trai, bây giờ lại có chút bối rối để giải thích rõ ràng sự thật với con:
- Chuyện dài lắm, nhưng bây giờ con đã có ba rồi. Gia đình mình sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau.
Vì biết được sự thật nên suốt buổi ăn cơm Kỳ Ngôn liên tục hỏi ba mẹ về lý do tại sao lại có nhóc, tại sao ba mẹ không ở cùng nhau trong bảy năm qua. Chưa dừng lại ở đó, nhóc nhỏ còn muốn biết lý do vì sao đến hôm nay ba mẹ mới cho bé biết sự thật.
Anh và cô nhìn nhau, hai vợ chồng phải thay phiên lựa lời để giải thích cho đứa con thơ. Rất nhiều câu hỏi "Vì sao...?" được Tiểu Ngôn đặt ra, cô và anh liên tục suy nghĩ ra nguyên do hợp lý để giải thích, xém chút đã bị mắc nghẹn khi đang ăn.
Những món quà sinh nhật được mang vào phòng, Kỳ Ngôn ngồi trên giường, vui vẻ khui từng món một:
- Thích quá, chưa năm nào con được nhận quà sinh nhật nhiều thế này.
Lam Yên cùng anh mở quà với con, món nào Tiểu Ngôn cũng thích cả, nhóc liền đeo đồng hồ, mặc thử bộ quần áo mới và mang thử giày được ba mẹ tặng.
- Ba ơi trông con đẹp trai chưa này?
Cô lắc đầu bó tay, xem ra trình độ tự luyến của con được di truyền từ Giai Nghị, hai ba con tự tin y hệt nhau.
Anh bế con trên tay, còn hôn lên má Kỳ Ngôn:
- Con trai của ba là đẹp trai nhất rồi, phải giống ba chứ.
Hai ba con này chỉ cần có nhau liền lập tức để cô trở thành người vô hình. Nhưng nhìn Tiểu Ngôn hạnh phúc khi sống cùng ba và mẹ như vậy, lòng cô cảm thấy vô cùng bình yên.
Tiểu Ngôn được dì Kim đón về, nhóc đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, không ngừng hy vọng mẹ và chú có thể hết giận nhau, cùng nhau tay trong tay về nhà chúc mừng sinh của nhóc.
Quả thật cầu được ước thấy, Kỳ Ngôn đã được toại nguyên khi cô và anh cùng nhau trở về nhà, cả hai vui vẻ tươi cười đi bên nhau.
- Mẹ về rồi, có cả chú Giai Nghị nữa.
Anh đặt những túi quà lên bàn rồi dang tay bế lấy nhóc nhỏ, Tiểu Ngôn nở nụ cười hồn nhiên tươi rói, đưa tay ôm lấy cổ anh.
- Vậy là chú và mẹ đã làm lành rồi. Cháu còn lo chú sẽ không đến dự sinh nhật cháu.
Lam Yên nhìn hai ba con thân thiết như vậy thì trong lòng rất vui, mấy hôm nay vì chuyện anh và cô giận nhau mà tâm trạng của Kỳ Ngôn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Mới sáng nay, Kỳ Ngôn còn hỏi cô liệu tối anh có đến chúc mừng sinh nhật của nhóc không, trông bé con lo lắng cho mối quan hệ của cả hai như vậy, cô càng thấy thương con trai.
- Tất nhiên chú phải đến dự sinh nhật của con rồi.
Anh đưa tay véo nhẹ mũi Tiểu Ngôn. Cả hai tắm rửa thay quần áo, sau đó cô phụ dì Kim dọn thức ăn lên bàn, có cả chiếc bánh kem lớn đặt ở giữa.
- Mẹ à thắp nến cho bé ước đi.
Trông con trai háo hức như vậy, cô nở nụ cười:
- Rồi rồi, chờ mẹ một chút.
Giai Nghị bước đến tắt đèn, những ngọn nến trên bánh kem được thắp lên. Tiểu Ngôn đan hai bàn đặt trước ngực, nhắm mắt thành tâm ước thầm trong lòng. Cầu nguyện xong, cậu bé mở mắt thổi nến, vậy là hôm nay, nhóc nhỏ đã tròn bảy tuổi (trước đây nhóc chưa đủ tháng để tròn tuổi).
Ánh đèn phòng ăn được mở sáng trở lại, cô khẽ hỏi con trai:
- Lúc nãy con đã ước gì vậy? Có thể nói mẹ biết không?
Cậu nhóc nở nụ cười hạnh phúc, cố tỏ ra chút bí ẩn để khiến Lam Yên thêm tò mò. Tiểu Ngôn đưa mắt nhìn sang Giai Nghị:
- Con ước...ước chú Giai Nghị...trở thành ba của con.
Nghe câu nói chân thật thể hiện điều ước giản đơn lại vô cùng đáng yêu của Kỳ Ngôn. Hai vợ chồng Giai Nghị nhìn nhau, anh đưa tay xoa đầu bé con, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Điều này vốn dĩ con không cần phải ước, vì vốn dĩ chú là ba con.
Cô có chút bất ngờ vì anh đã nhân lúc thích hợp mà thẳng thừng nói ra sự thật với con trai. Ánh mắt bé con chăm chú nhìn anh, nhưng Kỳ Ngôn lại nghĩ anh đang nói đùa để làm nhóc vui.
- Dạ, chú sẽ là ba của con, con muốn chú và mẹ kết hôn với nhau. Vậy từ hôn nay con gọi chú là ba có được không?
Đứa bé thơ ngây vẫn chưa hề nhận ra lời anh vừa nói là thật chứ nào phải đùa, anh khẽ đưa mắt nhìn cô, Lam Yên gật nhẹ đầu, tỏ ý bảo anh cứ nói rõ để con biết.
- Thật ra...chú chính là ba ruột của con.
Kỳ Ngôn tròn mắt nhìn anh, cậu bé vẫn chưa thể tin điều anh vừa nói là thật, cho đến khi cô cất lời:
- Tiểu Ngôn à, chú Giai Nghị thật sự là ba ruột của con.
Lúc này nhóc có chút động lực tin rằng điều mình vừa nghe là sự thật, nhưng trong lòng Kỳ Ngôn vẫn dấy lên hàng loạt nỗi thắc mắc.
- Nhưng chẳng phải mẹ nói với con là ba đã mất từ khi con chưa chào đời rồi sao? Em nói mộ của ba đã xanh cỏ rồi.
Lời nói của Kỳ Ngôn vốn dĩ ngây ngô, cậu nhóc từng nghe mẹ nói thế nào thì cứ hồn nhiên nhắc lại như vậy. Nhưng nhóc nào hay Giai Nghị đang đen mặt, dù đã biết được chuyện này nhưng khi nghe con trai nhắc đến, anh vẫn cảm thấy rất sốc. Vậy ra suốt bảy năm qua, Kỳ Ngôn nghĩ rằng ba ruột của nhóc đã mất, trong khi anh vẫn còn sống sờ sờ lại rất mạnh khỏe.
Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má Giai Nghị, cử chỉ dịu dàng khiến anh phút chốc được xoa dịu:
- Thôi em thương mà.
Cô vỗ vai con trai, bây giờ lại có chút bối rối để giải thích rõ ràng sự thật với con:
- Chuyện dài lắm, nhưng bây giờ con đã có ba rồi. Gia đình mình sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau.
Vì biết được sự thật nên suốt buổi ăn cơm Kỳ Ngôn liên tục hỏi ba mẹ về lý do tại sao lại có nhóc, tại sao ba mẹ không ở cùng nhau trong bảy năm qua. Chưa dừng lại ở đó, nhóc nhỏ còn muốn biết lý do vì sao đến hôm nay ba mẹ mới cho bé biết sự thật.
Anh và cô nhìn nhau, hai vợ chồng phải thay phiên lựa lời để giải thích cho đứa con thơ. Rất nhiều câu hỏi "Vì sao...?" được Tiểu Ngôn đặt ra, cô và anh liên tục suy nghĩ ra nguyên do hợp lý để giải thích, xém chút đã bị mắc nghẹn khi đang ăn.
Những món quà sinh nhật được mang vào phòng, Kỳ Ngôn ngồi trên giường, vui vẻ khui từng món một:
- Thích quá, chưa năm nào con được nhận quà sinh nhật nhiều thế này.
Lam Yên cùng anh mở quà với con, món nào Tiểu Ngôn cũng thích cả, nhóc liền đeo đồng hồ, mặc thử bộ quần áo mới và mang thử giày được ba mẹ tặng.
- Ba ơi trông con đẹp trai chưa này?
Cô lắc đầu bó tay, xem ra trình độ tự luyến của con được di truyền từ Giai Nghị, hai ba con tự tin y hệt nhau.
Anh bế con trên tay, còn hôn lên má Kỳ Ngôn:
- Con trai của ba là đẹp trai nhất rồi, phải giống ba chứ.
Hai ba con này chỉ cần có nhau liền lập tức để cô trở thành người vô hình. Nhưng nhìn Tiểu Ngôn hạnh phúc khi sống cùng ba và mẹ như vậy, lòng cô cảm thấy vô cùng bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.