Chương 12: Nổi giận lôi đình vì hồng nhan.
Yêu Nữ họ Triệu
12/08/2013
Về phần Nương tử, sau khi bị một chiêu “Thiên địa minh
diệt” của Hách Liên Thu Thủy làm cho hoán đổi vị trí, không thể động
đậy, nay lại thấy đại thần biến mất không còn bóng dáng đâu, cho nên vô
cùng tức giận mà chửi loạn trên kênh phụ cận.
“Hách Liên Thu Thủy, đồ ngu kia —- có ngon thì hiện thân lên chiến đấu đường hoàng, cần gì phải sử dụng chiêu thức ẩn thân hèn hạ kia?”
Nương tử vừa dứt lời, chỉ thấy lão công của mình là Phu quân bỗng nhiên mắt trợn ngược, biểu cảm vô cùng thống khổ, oanh oanh liệt liệt ngã xuống chết dí trên mặt đất.
Đứng ngay sau thi thể Phu quân là Hách Liên Thu Thủy, khuôn mặt băng hàn lạnh lẽo vô cùng.
“Cho ngươi biết, cái gì gọi là đánh lén chân chính!”
“Các ngươi chưa có sự đồng ý của ta đã dám động vào lão bà của ta sao?”
Tô Diêu vốn là vô cùng cảm động khi nhìn thấy Hách Liên Thu Thủy, nhưng mà bây giờ nghe thấy câu này của hắn, cô chỉ còn cảm thấy khóe miệng mình đột nhiên giật giật.
Bạch y nam tử chậm rãi đi đến bên cạnh tiểu thê tử, hồi cho Yêu Nữ chút máu, không thèm liếc mắt nhìn bọn người đối diện “Một đội người đồng loạt nhảy vào công kích lão bà của ta, các ngươi cũng quá lợi hại rồi.”
Phu quân tức giận nói “Đó là bởi vì lão bà của ngươi giết chết lão bà của ta!”
Bạch y nam tử thản nhiên đáp lại “Trình độ không bằng người ta, chết cũng đáng.”
Yêu Nữ đứng một bên đang bận hồi máu nghe đại thần nói như vậy cũng không nhịn được cười, hóa ra hắn cũng có thể vì cô mà tức giận.
Khuôn mặt Phu quân lập tức trở nên xám xịt méo mó “Hách Liên Thu Thủy, đừng tưởng chúng ta sợ ngươi! Chúng ta cùng Yêu Nữ vốn là đối địch, chẳng lẽ lão bà của ngươi chưa từng gọi người đến giết bọn ta sao?”
Hách Liên Thu Thủy trả lời không do dự “Thị lực cùng trí nhớ của ta đều rất tốt, ta nhớ rõ lão bà của ta xưa nay đều chỉ thích đơn đả độc đấu (~~> chiến đấu một mình), chưa bao giờ mang theo một nhóm người đi bắt nạt người ta.”
Yêu Nữ đứng một bên khẽ nhíu mày, hắn làm sao biết được cô thích đơn đả độc đấu?
Hoàn hảo là cùng lúc đó đại thần cũng như biết được tiểu thê tử đang nghĩ gì, hắn nhìn cô cười cười “Vi phu ta thực ra quan tâm đến thê tử hơn thê tử nghĩ nhiều.”
Vì thế cho nên là, khuôn mặt Yêu Nữ lại đỏ lựng lên một lần nữa.
Hai gò má hồng hồng của nàng được ánh chiều tà phản chiếu, khả ái đáng yêu không nói đâu cho hết. Hách Liên Thu Thủy trong lòng có chút rung động, tiến lại gần tìm kiếm bàn tay cô.
Mặc dù Tô Diêu cô tự nhủ bản thân rằng hắn chỉ đơn thuần đang hồi máu cho cô, nhưng là vẫn thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Thấy Hách Liên Thu Thủy giơ bàn tay ấm áp lên khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cô đột nhiên có chút giật mình.
Một lát sau đại thần cao cao tại thượng của chúng ta khẽ thở dài “Thê tử, ta không phải là đã nói với muội rồi sao, đừng nhân lúc ta không có ở bên cạnh mà chạy lung tung như thế chứ.”
=0= — hắn nói với cô như vậy lúc nào chứ???
Trên thực tế, kể từ sau khi bọn họ thành thân cũng chỉ mới cùng nhau đánh quái có hai lần — chỉ có hai lần thôi nha! Hơn nữa trong lúc đánh quái, trừ những câu như “Cố đuổi kịp ta đi.” , “Ẩn thân”, “Tốt lắm”…hắn và cô đều không nói chuyện nào khác nữa.
Yêu Nữ vừa mới lấy lại tinh thần định lên tiếng kháng nghị, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy hắn nói: “Đi lung tung rất dễ gặp phải dã thú.”
—- Được rồi, đại thần à, huynh mắng chửi người khác cũng không cần phải thản nhiên như thế chứ????
Phu quân lớn tiếng hỏi lại: “Hách Liên Thu Thủy, ngươi có ý gì?”
Đại thần vừa chăm chú hồi máu cho tiểu thê tử, vừa cười cười nhìn ngắm khuôn mặt đang ửng hồng của cô: “Ý ta hiện trên mặt chữ kia, ngươi không biết đọc sao?”
Yêu Nữ như cảm nhận được trên đầu Phu quân một màn khói đen dày đặc bốc lên.
Lúc này, Nương tử — đồng thời cũng là Nga Mi trong đội sau một hồi lâu cật lực vất vả cuối cùng cũng đã tự hồi sinh, nàng ta không đợi hồi máu lập tức nhảy bổ ra, ngay sau đó tự buff cho mình chiêu “Tây tử phủng tâm” (~~> buff là bơm những thứ cần thiết để chiến đấu), rồi tung ra độc chiêu “Cửu âm thần trảo” lên người Yêu Nữ, đồng thời hét lớn.
“Đừng có nói nhảm nữa, đánh đi!”
Phải nói thêm, cửu đại môn phái trong Thiên Long thì Nga Mi được người đời xưng tụng là môn phái biến thái vô địch, chức năng lớn nhất của Nga Mi chính là bác sĩ, có thể tự bơm máu cho bản thân cùng đồng đội. Hơn nữa mặc dù số chiêu công kích của Nga Mi không nhiều, nhưng lại chiếm hữu được hai chiêu thức vô cùng khủng bố, một là chiêu “Tây tử phủng tâm” (~~> Đây là chiêu thức trong TLBB lấy từ tích Tây Thi đau bụng), tác dụng gia tăng điểm công kích đến cực hạn. Một chiêu nữa chính là “Cửu âm thần trảo”, nếu bị dính phải chiêu thức này, lượng máu sẽ cứ như thế mà giảm dần từng giây từng phút, quả thực là vô cùng âm độc.
Yêu Nữ là lần đầu tiên nhìn thấy cái loại chưởng pháp này cũng thấy nó quá sức ngoan độc, vốn là định né tránh, nhưng mà ban nãy bị đám người kia quần đấu khiến cho cơ thể trọng thương, điểm nhanh nhẹn cũng giảm đi không ít, chỉ còn có thể bất đắc dĩ dính phải hai chiêu.
Bây giờ chỉ còn nước ngồi đây chờ chết.
[Phụ cân] Yêu Nữ họ Triệu: “…”
Hách Liên Thu Thủy nhìn tiểu thê tử bị thương đang đứng trước mặt mình, sắc mặt thoắt trở nên âm trầm.
Yêu Nữ ngã xuống trên mặt đất, gượng gạo cười nói “Lượng máu huynh bơm cho muội đều là phí công vô ích rồi, hắc hắc.”
Hách Liên Thu Thủy trừng mắt nhìn về phía Nương tử đang đứng cười đắc ý “Ngươi giết nàng!”
Nương tử hất đầu “Ta giết thì sao, vừa rồi ả chẳng phải cũng đánh lén ta?”
Yêu Nữ nằm chết trên mặt đất không nhịn được vẫn phải phát ra một vẻ mặt khinh bỉ trên kênh phụ cận.
“Ta khinh, ta rõ ràng đã phát lời tuyên chiến rồi, chỉ do ngươi không phản ứng kịp mà thôi, ngươi đánh lén ta rồi còn vũ nhục ta?”
Ả Nương tử này rốt cục là có hiểu biết chút gì về game không vậy? Yêu Nữ cô đường đường là truyền nhân phái Thiên Sơn, đồng thời cũng là môn phái chuyên về âm thầm đột kích đối phương với chiêu thức đặc trưng là Ẩn thân, mà lúc nãy cô đường đường chính chính, quang minh chính đại giết chết ả ta, ả ta lại dám thản nhiên nói cô đánh lén?
Tô Diêu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục đạo đức của cô!!!
Tô Diêu chưa kịp chửi ầm lên, đã thấy lóe lên một ánh sáng chói lóa, Nương tử vốn là lúc nãy đứng cách xa cô hơn mười thước, bây giờ thoắt cái lại đang đứng trước mặt cô, mà không hiểu sao đại thần lại xuất hiện ở vị trí lúc nãy ả ta vừa đứng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, bạch y nam tử đã sớm biến mất vào không trung.
Tô Diêu tán thành nói: “Thật nhanh tay nha!”
Vì thế cho nên là, cô nuốt xuống cổ họng mấy lời chửi mắng thô tục sắp sửa thoát ra, chăm chú ngồi xem Đại thần chiến đấu.
Về phần Nương tử, sau khi bị một chiêu “Thiên địa minh diệt” của Hách Liên Thu Thủy làm cho hoán đổi vị trí, không thể động đậy, nay lại thấy đại thần biến mất không còn bóng dáng đâu, cho nên vô cùng tức giận mà chửi loạn trên kênh phụ cận.
“Hách Liên Thu Thủy, đồ ngu kia — có ngon thì hiện thân lên chiến đấu đường hoàng, cần gì phải sử dụng chiêu thức ẩn thân hèn hạ như thế?”
Nương tử vừa dứt lời, chỉ thấy lão công của mình là Phu quân bỗng nhiên mắt trợn ngược, biểu cảm vô cùng thống khổ, oanh oanh liệt liệt ngã xuống chết dí trên mặt đất.
Đứng ngay sau thi thể Phu quân là Hách Liên Thu Thủy, khuôn mặt băng hàn lạnh lẽo vô cùng.
“Cho ngươi biết, cái gì gọi là đánh lén chân chính!”
Những người còn lại trong đội ngũ nhất thời trở nên câm như hến, chỉ cần một chiêu đã lấy được mạng đối phương, đại thần quả nhiên vô cùng khủng khiếp a!!!
Nương tử cũng nhất thời choáng váng, chốc lát sau liền chửi ầm lên, ngay cả tổ tiên mười tám đời nhà đại thần cũng lôi ra thăm hỏi, thậm chí còn kéo cả phái Thiên Sơn vào cuộc: “Thiên Sơn quá hèn hạ, lúc nào cũng chỉ biết ẩn thân!”
Hách Liên Thu Thủy cười lạnh đi đến trước mặt Nương tử, ánh mắt nhìn nữ nhân dung nhan kiều mị trước mặt như đang nhìn một con heo giết thịt. (~~> Iem thích cách so sánh của anh nhaz =)) )
“Hèn hạ? Bây giờ ta đấu với ngươi, ngươi không dùng chiêu tự bơm máu, ta cũng không động đến Ẩn thân, thế nào?”
Nương tử lập tức ngậm miệng. (~~> Ta thích câu “lập tức tắt điện” hơn =)) )
Ý của Hách Liên Thu Thủy, về căn bản Nương tử cũng hiểu, trong game Thiên Long này kỹ năng của các môn phái đều có những đặc trưng riêng, nếu hệ thống cho Nga Mi như cô có khả năng tự hồi máu, thì hắn hoàn toàn cũng có thể sử dụng chiêu thức thế mạnh của mình là Ẩn thân, đây là điều rất công bằng.
Không đợi nữ nhân kia mở miệng trả lời, Hách Liên đại thần phất tay một cái, Nga Mi thân vận bạch y đứng trước mặt bỗng chốc ngã xuống, cùng lão công mình nằm chết dí trên mặt đất một cách vô cùng điêu luyện.
Một trận gió thổi qua, tà áo trắng của Hách Liên Thu Thủy khẽ bay bay.
“Hôm nay các ngươi đánh lão bà của ta, đừng nghĩ đến khả năng có thể sống sót mà rời đi!”
Mấy người còn lại trong đội đang tính bài chuồn, nghe được câu này cũng nhất thời đứng hình luôn trong gió.
Hắn chậm rãi bước tới gần thi thể đang năm trên mặt đất, dịu dàng nâng thi thể cô lên “Nữ nhân.”
Yêu Nữ trợn trừng mắt —
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “Ta nói đại thần nhà ngươi trước tiên giết hết đám người đó rồi mới nói chuyện yêu đương sau có được hay không??”
Đại thần khẽ mỉm cười “Nương tử biết chúng ta đang nói chuyện yêu đương sao?”
Yêu Nữ cũng lập tức ngậm miệng.
Tại sao cô lại phát ngôn bừa bãi như thế a? Tại sao???
Cô biết ngày thường cô rất ít khi suy nghĩ lung tung, nhưng mà lời nói ban nãy quả thực là hết sức mập mờ — ngay cả khi cô được thiên hạ xưng tụng là đệ nhất Yêu Nữ với số nam sủng trải dài khắp thiên hạ (nga, cái này ngàn vạn lần không thể để cho đại thần biết a!), ngày bình thường đi ra đường cũng được vô số nam nhân liếc mắt đưa tình, thậm chí ngay cả trong bang phái cô cũng tỏ vẻ như mình rất coi trọng nam nhân — nhưng mà bây giờ khi đối mặt với đại thần, cô cảm giác lúc này với lúc trước cách biệt quá xa. Nhất là ở đại thần toát ra một loại khí thế bức người, khiến cho cô luôn có cảm giác ngộp thở khi ở bên cạnh hắn.
Đại thần vừa sử dụng kỹ năng “Thiên trường địa cửu” hồi sinh cho Yêu Nữ vừa tiếp tục cười nói “Vi phu ta rất lo lắng cho nương tử, cho nên cứu sống nương tử trước rồi mới tính đến chuyện giết chết đám người kia.”
Trầm mặc trầm mặc….
Đại thần như không thèm đến xỉa đến phản ứng của cô “Hơn nữa, nương tử hồi sinh rồi chúng ta ‘nói chuyện yêu đương’ không phải là tốt hơn sao?”
“…”
TT___TT Cô chỉ là nhất thời lỡ lời thôi mà, có cần phải như thế không???
Bây giờ cô chỉ hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi mình — không phải là cô lúc trưa ngâm nước quá lâu, đầu bị chập mạch nên mới nói ra những lời như thế chứ?
Ánh sáng chói lòa đột ngột lóe lên, Yêu Nữ nhanh chóng đứng dậy, lượng máu còm cõi phát ra tia sáng lập lòe, sắc mặt cô chỉ còn độc nhất một màu tái nhợt.
Mà đám người bên kia, mắt thấy đại thần đang bận rộn chưa ra tay động thủ, cũng vội vàng hồi sinh cho Phu quân cùng Nương tử, tích cực hồi máu chờ cuộc hỗn chiến kịch liệt sắp sửa diễn ra.
Hách Liên Thu Thủy đỡ Yêu Nữ đến bên bờ sông, khẽ đặt cô ngồi xuống rồi nói dịu dàng: “Tránh xa xa một chút, chờ ta giải quyết xong hết đám bọn chúng rồi sẽ đưa muội về thành dưỡng thương.”
Yêu Nữ biết điều nhu thuận gật đầu: “Nhớ cẩn thận.”
Mặc dù hắn là đại thần, nhưng đối phương vốn người đông thế mạnh, huống chi không có ai đứng bên hồi máu cho đại thần a.
Hách Liên Thu Thủy khẽ đưa tay dịu dàng vuốt ve những sợi tóc của cô “Chẳng lẽ nương tử không tin tưởng ta hay sao?”
Đúng vậy! Nhưng là cô chỉ dám trả lời trong lòng.
Tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đại thần bất đắc dĩ lắc đầu cười cười “Chờ ta một chút.”
Dứt lời hắn xoay người đi về phía đôi phương.
“Hách Liên Thu Thủy, ngươi đừng quá ngông cuồng, hôm nay ai chết ai sống còn chưa biết được!”
Hách Liên đại thần khẽ nhếch môi.
“Ta chỉ cần biết, nếu đã làm lão bà của ta bị thương, các ngươi nhất định phải chết!”
Dứt lời, hắn giơ cao song đoản trong tay, chuẩn bị hạ thủ.
“Ai nha, có phải ta đã bỏ lỡ trò vui rồi hay không?”
Nghe được thanh âm không đứng đắn phát ra sau lưng mình, Yêu Nữ lập tức quay đầu: “Hoãn Hoãn?”
Hoãn Hoãn Nhị Hành khẽ nhăn trán: “Yêu tinh, ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, dặn phải cẩn thận mà vẫn chứng nào tật nấy.”
Yêu Nữ bĩu môi “Sao ngươi lại tới đây?”
Bởi vì nhìn thấy ngươi bị đánh, cho nên ta mới lập tức báo cho nam nhân trước mặt kia tới cứu ngươi chứ sao nữa!
Từ Hoãn vừa thầm trả lời trong lòng xong, ngoài miệng lập tức nói: “Xem ra gặp vợ chồng ngươi ở Mai Lĩnh này, ta vốn tưởng mình sẽ làm cái bóng đèn ngăn cản các ngươi, không ngờ lại có thể được chứng kiến một màn náo nhiệt như vậy.”
Dứt lời hắn đưa Ly hỏa phiến lên chậm rãi phe phẩy.
Yêu Nữ giật giật khóe môi “Thật không phải, nhưng mà nếu ta không nhầm, thì thần khí kia lấy ra giết người so với quạt gió đuổi ruồi thích hợp hơn nhiều.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành không chút đỏ mặt: “Không sao không sao, thần khí cũng cần nghỉ ngơi mà.”
Khinh bỉ!
Cô mặc kệ hắn, tiếp tục chuyển hướng nhìn sang trận hỗn chiến.
“Yên tâm đi, đối phó với những tên lâu la kiểu này, nam nhân của ngươi chỉ có thể thắng.”
Yêu Nữ trừng mắt liếc hắn: “Cái gì mà nam nhân của ta?”
Hoãn Hoãn Nhị Hành từ tốn nở một nụ cười hết sức mập mờ “Các ngươi chẳng phải là vợ chồng sao?”
“…Cút!”
Từ Hoãn ngồi trước màn hình máy tính bật cười vui vẻ.
Tiểu ngu ngốc kia, ngươi sớm đã trở thành con mồi của đại thần phúc hắc thâm hiểm rồi — mà cái tên nam nhân này cũng thật là, chuyên tâm báo thù cho lão bà đến nỗi chẳng còn biết trời đất là gì.
Yêu Nữ nhìn không chớp mắt vào chiến trường, cả đại thần lẫn đối phương đều chỉ còn nửa lượng máu, nếu không phải là đại thần trang bị tốt thao tác chuẩn thì giờ này cũng đã sớm đi gặp Mạnh bà bà rồi.
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy đại thần ngừng công kích, triệu hồi ra trân thú —-
Lập tức một con chim ưng to lớn biến dị hiện ra —
Sau đó chỉ thấy trên màn ảnh một ánh sáng chói lòa —
Chim ưng không do dự tung ra một chiêu tấn công giao diện rộng — Huyền Lôi Kích Sát. (~~> vâng xin thưa, skill này hình như đã thất truyền, tỉ lệ có được vô cùng hiếm…Iem lại sùng bái đại thần rồi! *chảy nước miếng*)
Cùng lúc đó, bạch y nam tử nhảy từ trên không trung xuống, trong nháy mắt Yêu Nữ cô nghe thấy được một âm thanh vô cùng chấn động hung hãn.
Thiên Sơn chiêu pháp cuối — Ưng Kích Trường Không.
Vô số băng cứng từ dưới đất lập tức nhô ra, như những thanh kiếm lớn đâm xuyên qua thân thể địch.
Thời điểm băng rút hết, cô chỉ thấy trên mặt đất là một đống lớn thi thể, vô phương sống sót.
“…”
Tô Diêu ngây ngốc nhìn màn hình một hồi lâu, rốt cục kích động đến nỗi giơ tay hất đổ chén nước đặt bên cạnh — hoa lệ như thế này, tốc độ như thế này, phong tư như thế này, chỉ có thể là đại thần mà thôi a!
“Wa, đẹp trai ngây người!”
Lúc đại thần bước lại gần tiểu thê tử, chỉ nghe thấy một câu như vậy, liền liếc nhìn một chút sang Từ Hoãn đang đứng xem kịch vui từ nãy đến giờ, khẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
Yêu Nữ lập tức nhảy dựng lên “Thật sự là hơn cả một trấn đấu nha! Đại thần, hình như ta bắt đầu cảm thấy sùng bái huynh rồi!”
Trì Thủy Mặc thở dài, cô không thể gọi hắn là lão công sao? Hoặc là phu quân cũng được?
Từ Hoãn liếc thấy vẻ mặt thở dài của hắn, lập tức gian trá cười “Ta sớm đã nói cho ngươi biết rồi, muốn để nữ nhân khâm phục thì điều cần thiết đầu tiên chính là thực lực, ngươi đã thấy được chưa? Nha đầu này hình như có chút thích ngươi rồi…”
Trì Thủy Mặc nhướn mày “Ta đây cầu còn không được.”
Từ Hoãn cười cười, sau đó tiếp tục quay sang nhìn vào màn hình máy tính, đột nhiên phát hiện ra một điều khá thú vị.
[Phụ cận] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Ôi chao?”
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “Có chuyện gì?”
Yêu Nữ chưa dứt lời, đã thấy bạch y nam tử tay cầm quạt khoan thai tiêu sái đi đến gần đống thi thể của đối phương, sau đó nhẹ nhàng khom lưng xuống, điệu bộ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như đang nghiên cứu cái gì.
Yêu Nữ cùng Hách Liên Thu Thủy hai mặt nhìn nhau, không biết là có chuyện gì cho nên cũng từ từ tiến lại gần.
Chỉ thấy nam tử nho nhã kia vung cây quạt trong tay lên, sau đó hung hăng quạt xuống, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ: “Lúc nãy vẫn còn thở.” Từ Hoãn nói xong quay đầu nhìn hai người cười một tiếng ôn hòa, điệu bộ như thể hành động độc ác ban nãy không phải do hắn làm “Nhưng mà bây giờ hoàn toàn chết sạch sẽ rồi.”
Yêu Nữ họ Triệu: =___=
Hách Liên Thu Thủy:….
Lúc này, bên góc màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ:
[Thế giới] Nương tử: “Hách Liên Thu Thủy, Yêu Nữ họ Triệu, các ngươi là đôi cẩu nam nữ!”
Ba người đứng bên bờ sông Mai Lĩnh đối mặt nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Yêu Nữ mới khẽ lên tiếng “Thật ra muội thích cô ta nói DOG BOY & GIRL hơn.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “…”
Hách Liên Thu Thủy: “…”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Tại sao?”
Yêu Nữ họ Triệu: “Vì nghe nó tương đối giống như là D&G.” (~~> D&G: tên một nhãn hiệu thời trang cao cấp. ~ A.T: Ta thích khái niệm này nha =)) )
Hách Liên Thu Thủy: “…”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “…Tại hạ xin bái phục!”
Yêu Nữ lập tức bật cười lớn.
Nhìn nụ cười động lòng người của cô, Hách Liên Thu Thủy cùng Hoãn Hoãn Nhị Hành cũng bất giác bật cười.
Từ Hoãn nghĩ: nha đầu này tâm tình thật tốt, còn biết cả nói giỡn nữa.
Trì Thủy Mặc nghĩ: cô ấy hình như đã bắt đầu đón nhận sự hiện hữu của mình rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy nói giỡn trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên có thể ở trước mặt mình mà cười đùa thoải mái như vậy.
Ba người đứng đó, theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng, nhưng là đều coi mấy câu chửi mắng kia như màn kịch vui không mất tiền.
Bất quá, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người cảm thấy bất bình.
[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “Ngươi nói ai? Đi chùi miệng cho sạch sẽ lại đi!”
[Thế giới] Độc Cô Cửu Tiện: “Nương tử, cụm từ ‘đôi cẩu nam nữ’ này hình như dùng cho phu thê nhà ngươi thì thích hợp hơn.”
[Thế giới] Nương tử: “Yêu Nữ họ Triệu con tiện nhân kia, không những đã đánh lén ta còn tìm nam nhân tới trợ giúp! Mẹ mày! Mày có còn biết xấu hổ nữa hay không?”
[Thế giới] Phi Thành Vật Nhiễu: “Không phải ngươi bị bang phó cùng cô gia xử lí rồi chứ?”
[Thế giới] Đường tăng của Thải cô nương: “A Di Đà Phật, chớ có động vào a, ta nói cho ngươi biết, Hách Liên đại thần là bang chủ của chúng ta, còn Yêu Nữ là bang chủ phu nhân nha!”
…
Thấy mấy câu mắng chửi không có căn cứ của Nương tử, Hoãn Hoãn Nhị Hành chỉ còn biết lắc đầu nói: “Cuối cùng cũng được tận mắt thấy cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Yêu tinh, ngươi làm sao lại có cừu nhân như vậy? Thật là hạ thấp giá trị của ngươi quá.”
Yêu Nữ ủy khuất trả lời “Người ta chẳng qua chỉ là thấy hôn lễ của bọn họ náo nhiệt quá, nhảy vào định quấy phá một chút, không cẩn thận giết hết sạch bọn họ thôi mà, bọn họ có cần trở thành âm hồn bất tán, suốt ngày quấy nhiễu ta như thế không?” (~~> Vâng, em phục chị rồi ạ! =____=)
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “#%%^%^.. !!!!!!!!!!!!!”
Yêu tinh kia, ngươi ở đám cưới nhà người ta giết sạch cả đôi phu thê, còn giả bộ vô tội được nữa à!
Từ Hoãn đột nhiên có chút đồng tình với Phu thê cùng Nương tử, gặp vào trường hợp đó cũng chỉ còn có thể giận điên khóc thét lên mà thôi.
Hách Liên Thu Thủy trầm mặc đứng một bên nhìn hai người đấu võ mồm, không nói lời nào chỉ lặng lặng mở ô trang bị của mình ra, lấy ra một cái loa, sau đó quay sang hai người cười nói: “Mọi người bênh vực vợ chồng ta như vậy, ta cũng phải góp mặt một chút mới được.”
Hắn vừa dứt lời, kênh Thế giới đột ngột lóe lên.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Dám động đến nữ nhân của ta, các ngươi lập tức sẽ phải trả giá!”
[Phụ cận] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “… Người anh em, ngươi không cần phải tàn nhẫn vô tình như thế chứ?”
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “…”
Câu nói của đại thần khiến cho cả thế giới càng trở nên sôi sục, ngày thường hai bang phái vẫn là luôn luôn trợ giúp cho nhau, lần này lại nhìn thấy đại thần anh dũng bảo vệ thê tử như vậy, nhất thời mọi người đều vô cùng rối rít.
[Thế giới] Bảo Bối Điểm Điểm: “Oa oa, cô gia nhảy ra cứu Yêu Yêu nha! Thật quá cảm động!”
[Thế giới] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Điểm Điểm nói sai rồi, cô gia không phải là cương thi, không cần ‘nhảy ra’.”
[Thế giới] Phi Thành Vật Nhiễu: “…Hai người rất có không khí nha!”
[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “…Ha ha, bang chủ quả thực là nổi giận lôi đình vì hồng nhan! Ta bảo Phu quân và Nương tử các ngươi, ra đường nhớ cẩn thận một chút!”
[Thế giới] Trẫm phán ngươi vô tội: “Hách Liên Thu Thủy, ta sẽ đem Yêu tinh giao cho ngươi, ngươi quả thực rất đáng mặt đàn ông a, ta chịu thua ngươi, rút khỏi cuộc tranh giành này.”
….
Nhìn mấy người tranh nhau nói đến loạn cào cào, Tô Diêu bất giác có chút đỏ mặt, đại thần không phải quá phô trương rồi chứ?
Cô cũng biết thân là đại thần, nhất định sẽ không thể để những người liên quan chịu sỉ nhục được (tác giả: là Tô Tô ngươi tự rước họa vào thân còn trách ai!), nhưng mà nếu đại thần làm như vậy, bọn người kia có hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ không?
Thật là quá mập mờ rồi đi!
Cô có cảm giác như ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều đã lệch khỏi quỹ đạo!
Đại thần vẫn còn tiếp tục “tung hoành” trên kênh thế giới.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Từ hôm nay trở đi, nếu đã là người của Hồng Hoang đế đô hay Ảo ảnh, tất cả đều phải đuổi giết Phu quân Nương tử và bang chúng trong bang!”
Một mảnh yên tĩnh —-
Mọi người đều nhìn ra được, đại thần đang hết sức tức giận!
Nhưng mà đại thần, cư nhiên có thể… phát động đồng minh đi chém giết?
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, đại thần đã dùng một con dao khác tổng kết lại.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Dám động vào vợ ta, ta nhất quyết giết chết không tha!”
Gào khóc gào khóc! Đại thần lại thêm một lần nữa hoa hoa lệ lệ chiếm được sự ủng hộ của mọi người!
“Hách Liên Thu Thủy, đồ ngu kia —- có ngon thì hiện thân lên chiến đấu đường hoàng, cần gì phải sử dụng chiêu thức ẩn thân hèn hạ kia?”
Nương tử vừa dứt lời, chỉ thấy lão công của mình là Phu quân bỗng nhiên mắt trợn ngược, biểu cảm vô cùng thống khổ, oanh oanh liệt liệt ngã xuống chết dí trên mặt đất.
Đứng ngay sau thi thể Phu quân là Hách Liên Thu Thủy, khuôn mặt băng hàn lạnh lẽo vô cùng.
“Cho ngươi biết, cái gì gọi là đánh lén chân chính!”
“Các ngươi chưa có sự đồng ý của ta đã dám động vào lão bà của ta sao?”
Tô Diêu vốn là vô cùng cảm động khi nhìn thấy Hách Liên Thu Thủy, nhưng mà bây giờ nghe thấy câu này của hắn, cô chỉ còn cảm thấy khóe miệng mình đột nhiên giật giật.
Bạch y nam tử chậm rãi đi đến bên cạnh tiểu thê tử, hồi cho Yêu Nữ chút máu, không thèm liếc mắt nhìn bọn người đối diện “Một đội người đồng loạt nhảy vào công kích lão bà của ta, các ngươi cũng quá lợi hại rồi.”
Phu quân tức giận nói “Đó là bởi vì lão bà của ngươi giết chết lão bà của ta!”
Bạch y nam tử thản nhiên đáp lại “Trình độ không bằng người ta, chết cũng đáng.”
Yêu Nữ đứng một bên đang bận hồi máu nghe đại thần nói như vậy cũng không nhịn được cười, hóa ra hắn cũng có thể vì cô mà tức giận.
Khuôn mặt Phu quân lập tức trở nên xám xịt méo mó “Hách Liên Thu Thủy, đừng tưởng chúng ta sợ ngươi! Chúng ta cùng Yêu Nữ vốn là đối địch, chẳng lẽ lão bà của ngươi chưa từng gọi người đến giết bọn ta sao?”
Hách Liên Thu Thủy trả lời không do dự “Thị lực cùng trí nhớ của ta đều rất tốt, ta nhớ rõ lão bà của ta xưa nay đều chỉ thích đơn đả độc đấu (~~> chiến đấu một mình), chưa bao giờ mang theo một nhóm người đi bắt nạt người ta.”
Yêu Nữ đứng một bên khẽ nhíu mày, hắn làm sao biết được cô thích đơn đả độc đấu?
Hoàn hảo là cùng lúc đó đại thần cũng như biết được tiểu thê tử đang nghĩ gì, hắn nhìn cô cười cười “Vi phu ta thực ra quan tâm đến thê tử hơn thê tử nghĩ nhiều.”
Vì thế cho nên là, khuôn mặt Yêu Nữ lại đỏ lựng lên một lần nữa.
Hai gò má hồng hồng của nàng được ánh chiều tà phản chiếu, khả ái đáng yêu không nói đâu cho hết. Hách Liên Thu Thủy trong lòng có chút rung động, tiến lại gần tìm kiếm bàn tay cô.
Mặc dù Tô Diêu cô tự nhủ bản thân rằng hắn chỉ đơn thuần đang hồi máu cho cô, nhưng là vẫn thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Thấy Hách Liên Thu Thủy giơ bàn tay ấm áp lên khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cô đột nhiên có chút giật mình.
Một lát sau đại thần cao cao tại thượng của chúng ta khẽ thở dài “Thê tử, ta không phải là đã nói với muội rồi sao, đừng nhân lúc ta không có ở bên cạnh mà chạy lung tung như thế chứ.”
=0= — hắn nói với cô như vậy lúc nào chứ???
Trên thực tế, kể từ sau khi bọn họ thành thân cũng chỉ mới cùng nhau đánh quái có hai lần — chỉ có hai lần thôi nha! Hơn nữa trong lúc đánh quái, trừ những câu như “Cố đuổi kịp ta đi.” , “Ẩn thân”, “Tốt lắm”…hắn và cô đều không nói chuyện nào khác nữa.
Yêu Nữ vừa mới lấy lại tinh thần định lên tiếng kháng nghị, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy hắn nói: “Đi lung tung rất dễ gặp phải dã thú.”
—- Được rồi, đại thần à, huynh mắng chửi người khác cũng không cần phải thản nhiên như thế chứ????
Phu quân lớn tiếng hỏi lại: “Hách Liên Thu Thủy, ngươi có ý gì?”
Đại thần vừa chăm chú hồi máu cho tiểu thê tử, vừa cười cười nhìn ngắm khuôn mặt đang ửng hồng của cô: “Ý ta hiện trên mặt chữ kia, ngươi không biết đọc sao?”
Yêu Nữ như cảm nhận được trên đầu Phu quân một màn khói đen dày đặc bốc lên.
Lúc này, Nương tử — đồng thời cũng là Nga Mi trong đội sau một hồi lâu cật lực vất vả cuối cùng cũng đã tự hồi sinh, nàng ta không đợi hồi máu lập tức nhảy bổ ra, ngay sau đó tự buff cho mình chiêu “Tây tử phủng tâm” (~~> buff là bơm những thứ cần thiết để chiến đấu), rồi tung ra độc chiêu “Cửu âm thần trảo” lên người Yêu Nữ, đồng thời hét lớn.
“Đừng có nói nhảm nữa, đánh đi!”
Phải nói thêm, cửu đại môn phái trong Thiên Long thì Nga Mi được người đời xưng tụng là môn phái biến thái vô địch, chức năng lớn nhất của Nga Mi chính là bác sĩ, có thể tự bơm máu cho bản thân cùng đồng đội. Hơn nữa mặc dù số chiêu công kích của Nga Mi không nhiều, nhưng lại chiếm hữu được hai chiêu thức vô cùng khủng bố, một là chiêu “Tây tử phủng tâm” (~~> Đây là chiêu thức trong TLBB lấy từ tích Tây Thi đau bụng), tác dụng gia tăng điểm công kích đến cực hạn. Một chiêu nữa chính là “Cửu âm thần trảo”, nếu bị dính phải chiêu thức này, lượng máu sẽ cứ như thế mà giảm dần từng giây từng phút, quả thực là vô cùng âm độc.
Yêu Nữ là lần đầu tiên nhìn thấy cái loại chưởng pháp này cũng thấy nó quá sức ngoan độc, vốn là định né tránh, nhưng mà ban nãy bị đám người kia quần đấu khiến cho cơ thể trọng thương, điểm nhanh nhẹn cũng giảm đi không ít, chỉ còn có thể bất đắc dĩ dính phải hai chiêu.
Bây giờ chỉ còn nước ngồi đây chờ chết.
[Phụ cân] Yêu Nữ họ Triệu: “…”
Hách Liên Thu Thủy nhìn tiểu thê tử bị thương đang đứng trước mặt mình, sắc mặt thoắt trở nên âm trầm.
Yêu Nữ ngã xuống trên mặt đất, gượng gạo cười nói “Lượng máu huynh bơm cho muội đều là phí công vô ích rồi, hắc hắc.”
Hách Liên Thu Thủy trừng mắt nhìn về phía Nương tử đang đứng cười đắc ý “Ngươi giết nàng!”
Nương tử hất đầu “Ta giết thì sao, vừa rồi ả chẳng phải cũng đánh lén ta?”
Yêu Nữ nằm chết trên mặt đất không nhịn được vẫn phải phát ra một vẻ mặt khinh bỉ trên kênh phụ cận.
“Ta khinh, ta rõ ràng đã phát lời tuyên chiến rồi, chỉ do ngươi không phản ứng kịp mà thôi, ngươi đánh lén ta rồi còn vũ nhục ta?”
Ả Nương tử này rốt cục là có hiểu biết chút gì về game không vậy? Yêu Nữ cô đường đường là truyền nhân phái Thiên Sơn, đồng thời cũng là môn phái chuyên về âm thầm đột kích đối phương với chiêu thức đặc trưng là Ẩn thân, mà lúc nãy cô đường đường chính chính, quang minh chính đại giết chết ả ta, ả ta lại dám thản nhiên nói cô đánh lén?
Tô Diêu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục đạo đức của cô!!!
Tô Diêu chưa kịp chửi ầm lên, đã thấy lóe lên một ánh sáng chói lóa, Nương tử vốn là lúc nãy đứng cách xa cô hơn mười thước, bây giờ thoắt cái lại đang đứng trước mặt cô, mà không hiểu sao đại thần lại xuất hiện ở vị trí lúc nãy ả ta vừa đứng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, bạch y nam tử đã sớm biến mất vào không trung.
Tô Diêu tán thành nói: “Thật nhanh tay nha!”
Vì thế cho nên là, cô nuốt xuống cổ họng mấy lời chửi mắng thô tục sắp sửa thoát ra, chăm chú ngồi xem Đại thần chiến đấu.
Về phần Nương tử, sau khi bị một chiêu “Thiên địa minh diệt” của Hách Liên Thu Thủy làm cho hoán đổi vị trí, không thể động đậy, nay lại thấy đại thần biến mất không còn bóng dáng đâu, cho nên vô cùng tức giận mà chửi loạn trên kênh phụ cận.
“Hách Liên Thu Thủy, đồ ngu kia — có ngon thì hiện thân lên chiến đấu đường hoàng, cần gì phải sử dụng chiêu thức ẩn thân hèn hạ như thế?”
Nương tử vừa dứt lời, chỉ thấy lão công của mình là Phu quân bỗng nhiên mắt trợn ngược, biểu cảm vô cùng thống khổ, oanh oanh liệt liệt ngã xuống chết dí trên mặt đất.
Đứng ngay sau thi thể Phu quân là Hách Liên Thu Thủy, khuôn mặt băng hàn lạnh lẽo vô cùng.
“Cho ngươi biết, cái gì gọi là đánh lén chân chính!”
Những người còn lại trong đội ngũ nhất thời trở nên câm như hến, chỉ cần một chiêu đã lấy được mạng đối phương, đại thần quả nhiên vô cùng khủng khiếp a!!!
Nương tử cũng nhất thời choáng váng, chốc lát sau liền chửi ầm lên, ngay cả tổ tiên mười tám đời nhà đại thần cũng lôi ra thăm hỏi, thậm chí còn kéo cả phái Thiên Sơn vào cuộc: “Thiên Sơn quá hèn hạ, lúc nào cũng chỉ biết ẩn thân!”
Hách Liên Thu Thủy cười lạnh đi đến trước mặt Nương tử, ánh mắt nhìn nữ nhân dung nhan kiều mị trước mặt như đang nhìn một con heo giết thịt. (~~> Iem thích cách so sánh của anh nhaz =)) )
“Hèn hạ? Bây giờ ta đấu với ngươi, ngươi không dùng chiêu tự bơm máu, ta cũng không động đến Ẩn thân, thế nào?”
Nương tử lập tức ngậm miệng. (~~> Ta thích câu “lập tức tắt điện” hơn =)) )
Ý của Hách Liên Thu Thủy, về căn bản Nương tử cũng hiểu, trong game Thiên Long này kỹ năng của các môn phái đều có những đặc trưng riêng, nếu hệ thống cho Nga Mi như cô có khả năng tự hồi máu, thì hắn hoàn toàn cũng có thể sử dụng chiêu thức thế mạnh của mình là Ẩn thân, đây là điều rất công bằng.
Không đợi nữ nhân kia mở miệng trả lời, Hách Liên đại thần phất tay một cái, Nga Mi thân vận bạch y đứng trước mặt bỗng chốc ngã xuống, cùng lão công mình nằm chết dí trên mặt đất một cách vô cùng điêu luyện.
Một trận gió thổi qua, tà áo trắng của Hách Liên Thu Thủy khẽ bay bay.
“Hôm nay các ngươi đánh lão bà của ta, đừng nghĩ đến khả năng có thể sống sót mà rời đi!”
Mấy người còn lại trong đội đang tính bài chuồn, nghe được câu này cũng nhất thời đứng hình luôn trong gió.
Hắn chậm rãi bước tới gần thi thể đang năm trên mặt đất, dịu dàng nâng thi thể cô lên “Nữ nhân.”
Yêu Nữ trợn trừng mắt —
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “Ta nói đại thần nhà ngươi trước tiên giết hết đám người đó rồi mới nói chuyện yêu đương sau có được hay không??”
Đại thần khẽ mỉm cười “Nương tử biết chúng ta đang nói chuyện yêu đương sao?”
Yêu Nữ cũng lập tức ngậm miệng.
Tại sao cô lại phát ngôn bừa bãi như thế a? Tại sao???
Cô biết ngày thường cô rất ít khi suy nghĩ lung tung, nhưng mà lời nói ban nãy quả thực là hết sức mập mờ — ngay cả khi cô được thiên hạ xưng tụng là đệ nhất Yêu Nữ với số nam sủng trải dài khắp thiên hạ (nga, cái này ngàn vạn lần không thể để cho đại thần biết a!), ngày bình thường đi ra đường cũng được vô số nam nhân liếc mắt đưa tình, thậm chí ngay cả trong bang phái cô cũng tỏ vẻ như mình rất coi trọng nam nhân — nhưng mà bây giờ khi đối mặt với đại thần, cô cảm giác lúc này với lúc trước cách biệt quá xa. Nhất là ở đại thần toát ra một loại khí thế bức người, khiến cho cô luôn có cảm giác ngộp thở khi ở bên cạnh hắn.
Đại thần vừa sử dụng kỹ năng “Thiên trường địa cửu” hồi sinh cho Yêu Nữ vừa tiếp tục cười nói “Vi phu ta rất lo lắng cho nương tử, cho nên cứu sống nương tử trước rồi mới tính đến chuyện giết chết đám người kia.”
Trầm mặc trầm mặc….
Đại thần như không thèm đến xỉa đến phản ứng của cô “Hơn nữa, nương tử hồi sinh rồi chúng ta ‘nói chuyện yêu đương’ không phải là tốt hơn sao?”
“…”
TT___TT Cô chỉ là nhất thời lỡ lời thôi mà, có cần phải như thế không???
Bây giờ cô chỉ hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi mình — không phải là cô lúc trưa ngâm nước quá lâu, đầu bị chập mạch nên mới nói ra những lời như thế chứ?
Ánh sáng chói lòa đột ngột lóe lên, Yêu Nữ nhanh chóng đứng dậy, lượng máu còm cõi phát ra tia sáng lập lòe, sắc mặt cô chỉ còn độc nhất một màu tái nhợt.
Mà đám người bên kia, mắt thấy đại thần đang bận rộn chưa ra tay động thủ, cũng vội vàng hồi sinh cho Phu quân cùng Nương tử, tích cực hồi máu chờ cuộc hỗn chiến kịch liệt sắp sửa diễn ra.
Hách Liên Thu Thủy đỡ Yêu Nữ đến bên bờ sông, khẽ đặt cô ngồi xuống rồi nói dịu dàng: “Tránh xa xa một chút, chờ ta giải quyết xong hết đám bọn chúng rồi sẽ đưa muội về thành dưỡng thương.”
Yêu Nữ biết điều nhu thuận gật đầu: “Nhớ cẩn thận.”
Mặc dù hắn là đại thần, nhưng đối phương vốn người đông thế mạnh, huống chi không có ai đứng bên hồi máu cho đại thần a.
Hách Liên Thu Thủy khẽ đưa tay dịu dàng vuốt ve những sợi tóc của cô “Chẳng lẽ nương tử không tin tưởng ta hay sao?”
Đúng vậy! Nhưng là cô chỉ dám trả lời trong lòng.
Tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đại thần bất đắc dĩ lắc đầu cười cười “Chờ ta một chút.”
Dứt lời hắn xoay người đi về phía đôi phương.
“Hách Liên Thu Thủy, ngươi đừng quá ngông cuồng, hôm nay ai chết ai sống còn chưa biết được!”
Hách Liên đại thần khẽ nhếch môi.
“Ta chỉ cần biết, nếu đã làm lão bà của ta bị thương, các ngươi nhất định phải chết!”
Dứt lời, hắn giơ cao song đoản trong tay, chuẩn bị hạ thủ.
“Ai nha, có phải ta đã bỏ lỡ trò vui rồi hay không?”
Nghe được thanh âm không đứng đắn phát ra sau lưng mình, Yêu Nữ lập tức quay đầu: “Hoãn Hoãn?”
Hoãn Hoãn Nhị Hành khẽ nhăn trán: “Yêu tinh, ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, dặn phải cẩn thận mà vẫn chứng nào tật nấy.”
Yêu Nữ bĩu môi “Sao ngươi lại tới đây?”
Bởi vì nhìn thấy ngươi bị đánh, cho nên ta mới lập tức báo cho nam nhân trước mặt kia tới cứu ngươi chứ sao nữa!
Từ Hoãn vừa thầm trả lời trong lòng xong, ngoài miệng lập tức nói: “Xem ra gặp vợ chồng ngươi ở Mai Lĩnh này, ta vốn tưởng mình sẽ làm cái bóng đèn ngăn cản các ngươi, không ngờ lại có thể được chứng kiến một màn náo nhiệt như vậy.”
Dứt lời hắn đưa Ly hỏa phiến lên chậm rãi phe phẩy.
Yêu Nữ giật giật khóe môi “Thật không phải, nhưng mà nếu ta không nhầm, thì thần khí kia lấy ra giết người so với quạt gió đuổi ruồi thích hợp hơn nhiều.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành không chút đỏ mặt: “Không sao không sao, thần khí cũng cần nghỉ ngơi mà.”
Khinh bỉ!
Cô mặc kệ hắn, tiếp tục chuyển hướng nhìn sang trận hỗn chiến.
“Yên tâm đi, đối phó với những tên lâu la kiểu này, nam nhân của ngươi chỉ có thể thắng.”
Yêu Nữ trừng mắt liếc hắn: “Cái gì mà nam nhân của ta?”
Hoãn Hoãn Nhị Hành từ tốn nở một nụ cười hết sức mập mờ “Các ngươi chẳng phải là vợ chồng sao?”
“…Cút!”
Từ Hoãn ngồi trước màn hình máy tính bật cười vui vẻ.
Tiểu ngu ngốc kia, ngươi sớm đã trở thành con mồi của đại thần phúc hắc thâm hiểm rồi — mà cái tên nam nhân này cũng thật là, chuyên tâm báo thù cho lão bà đến nỗi chẳng còn biết trời đất là gì.
Yêu Nữ nhìn không chớp mắt vào chiến trường, cả đại thần lẫn đối phương đều chỉ còn nửa lượng máu, nếu không phải là đại thần trang bị tốt thao tác chuẩn thì giờ này cũng đã sớm đi gặp Mạnh bà bà rồi.
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy đại thần ngừng công kích, triệu hồi ra trân thú —-
Lập tức một con chim ưng to lớn biến dị hiện ra —
Sau đó chỉ thấy trên màn ảnh một ánh sáng chói lòa —
Chim ưng không do dự tung ra một chiêu tấn công giao diện rộng — Huyền Lôi Kích Sát. (~~> vâng xin thưa, skill này hình như đã thất truyền, tỉ lệ có được vô cùng hiếm…Iem lại sùng bái đại thần rồi! *chảy nước miếng*)
Cùng lúc đó, bạch y nam tử nhảy từ trên không trung xuống, trong nháy mắt Yêu Nữ cô nghe thấy được một âm thanh vô cùng chấn động hung hãn.
Thiên Sơn chiêu pháp cuối — Ưng Kích Trường Không.
Vô số băng cứng từ dưới đất lập tức nhô ra, như những thanh kiếm lớn đâm xuyên qua thân thể địch.
Thời điểm băng rút hết, cô chỉ thấy trên mặt đất là một đống lớn thi thể, vô phương sống sót.
“…”
Tô Diêu ngây ngốc nhìn màn hình một hồi lâu, rốt cục kích động đến nỗi giơ tay hất đổ chén nước đặt bên cạnh — hoa lệ như thế này, tốc độ như thế này, phong tư như thế này, chỉ có thể là đại thần mà thôi a!
“Wa, đẹp trai ngây người!”
Lúc đại thần bước lại gần tiểu thê tử, chỉ nghe thấy một câu như vậy, liền liếc nhìn một chút sang Từ Hoãn đang đứng xem kịch vui từ nãy đến giờ, khẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
Yêu Nữ lập tức nhảy dựng lên “Thật sự là hơn cả một trấn đấu nha! Đại thần, hình như ta bắt đầu cảm thấy sùng bái huynh rồi!”
Trì Thủy Mặc thở dài, cô không thể gọi hắn là lão công sao? Hoặc là phu quân cũng được?
Từ Hoãn liếc thấy vẻ mặt thở dài của hắn, lập tức gian trá cười “Ta sớm đã nói cho ngươi biết rồi, muốn để nữ nhân khâm phục thì điều cần thiết đầu tiên chính là thực lực, ngươi đã thấy được chưa? Nha đầu này hình như có chút thích ngươi rồi…”
Trì Thủy Mặc nhướn mày “Ta đây cầu còn không được.”
Từ Hoãn cười cười, sau đó tiếp tục quay sang nhìn vào màn hình máy tính, đột nhiên phát hiện ra một điều khá thú vị.
[Phụ cận] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Ôi chao?”
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “Có chuyện gì?”
Yêu Nữ chưa dứt lời, đã thấy bạch y nam tử tay cầm quạt khoan thai tiêu sái đi đến gần đống thi thể của đối phương, sau đó nhẹ nhàng khom lưng xuống, điệu bộ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như đang nghiên cứu cái gì.
Yêu Nữ cùng Hách Liên Thu Thủy hai mặt nhìn nhau, không biết là có chuyện gì cho nên cũng từ từ tiến lại gần.
Chỉ thấy nam tử nho nhã kia vung cây quạt trong tay lên, sau đó hung hăng quạt xuống, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ: “Lúc nãy vẫn còn thở.” Từ Hoãn nói xong quay đầu nhìn hai người cười một tiếng ôn hòa, điệu bộ như thể hành động độc ác ban nãy không phải do hắn làm “Nhưng mà bây giờ hoàn toàn chết sạch sẽ rồi.”
Yêu Nữ họ Triệu: =___=
Hách Liên Thu Thủy:….
Lúc này, bên góc màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ:
[Thế giới] Nương tử: “Hách Liên Thu Thủy, Yêu Nữ họ Triệu, các ngươi là đôi cẩu nam nữ!”
Ba người đứng bên bờ sông Mai Lĩnh đối mặt nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, Yêu Nữ mới khẽ lên tiếng “Thật ra muội thích cô ta nói DOG BOY & GIRL hơn.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “…”
Hách Liên Thu Thủy: “…”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Tại sao?”
Yêu Nữ họ Triệu: “Vì nghe nó tương đối giống như là D&G.” (~~> D&G: tên một nhãn hiệu thời trang cao cấp. ~ A.T: Ta thích khái niệm này nha =)) )
Hách Liên Thu Thủy: “…”
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “…Tại hạ xin bái phục!”
Yêu Nữ lập tức bật cười lớn.
Nhìn nụ cười động lòng người của cô, Hách Liên Thu Thủy cùng Hoãn Hoãn Nhị Hành cũng bất giác bật cười.
Từ Hoãn nghĩ: nha đầu này tâm tình thật tốt, còn biết cả nói giỡn nữa.
Trì Thủy Mặc nghĩ: cô ấy hình như đã bắt đầu đón nhận sự hiện hữu của mình rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy nói giỡn trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên có thể ở trước mặt mình mà cười đùa thoải mái như vậy.
Ba người đứng đó, theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng, nhưng là đều coi mấy câu chửi mắng kia như màn kịch vui không mất tiền.
Bất quá, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người cảm thấy bất bình.
[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “Ngươi nói ai? Đi chùi miệng cho sạch sẽ lại đi!”
[Thế giới] Độc Cô Cửu Tiện: “Nương tử, cụm từ ‘đôi cẩu nam nữ’ này hình như dùng cho phu thê nhà ngươi thì thích hợp hơn.”
[Thế giới] Nương tử: “Yêu Nữ họ Triệu con tiện nhân kia, không những đã đánh lén ta còn tìm nam nhân tới trợ giúp! Mẹ mày! Mày có còn biết xấu hổ nữa hay không?”
[Thế giới] Phi Thành Vật Nhiễu: “Không phải ngươi bị bang phó cùng cô gia xử lí rồi chứ?”
[Thế giới] Đường tăng của Thải cô nương: “A Di Đà Phật, chớ có động vào a, ta nói cho ngươi biết, Hách Liên đại thần là bang chủ của chúng ta, còn Yêu Nữ là bang chủ phu nhân nha!”
…
Thấy mấy câu mắng chửi không có căn cứ của Nương tử, Hoãn Hoãn Nhị Hành chỉ còn biết lắc đầu nói: “Cuối cùng cũng được tận mắt thấy cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Yêu tinh, ngươi làm sao lại có cừu nhân như vậy? Thật là hạ thấp giá trị của ngươi quá.”
Yêu Nữ ủy khuất trả lời “Người ta chẳng qua chỉ là thấy hôn lễ của bọn họ náo nhiệt quá, nhảy vào định quấy phá một chút, không cẩn thận giết hết sạch bọn họ thôi mà, bọn họ có cần trở thành âm hồn bất tán, suốt ngày quấy nhiễu ta như thế không?” (~~> Vâng, em phục chị rồi ạ! =____=)
Hoãn Hoãn Nhị Hành: “#%%^%^.. !!!!!!!!!!!!!”
Yêu tinh kia, ngươi ở đám cưới nhà người ta giết sạch cả đôi phu thê, còn giả bộ vô tội được nữa à!
Từ Hoãn đột nhiên có chút đồng tình với Phu thê cùng Nương tử, gặp vào trường hợp đó cũng chỉ còn có thể giận điên khóc thét lên mà thôi.
Hách Liên Thu Thủy trầm mặc đứng một bên nhìn hai người đấu võ mồm, không nói lời nào chỉ lặng lặng mở ô trang bị của mình ra, lấy ra một cái loa, sau đó quay sang hai người cười nói: “Mọi người bênh vực vợ chồng ta như vậy, ta cũng phải góp mặt một chút mới được.”
Hắn vừa dứt lời, kênh Thế giới đột ngột lóe lên.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Dám động đến nữ nhân của ta, các ngươi lập tức sẽ phải trả giá!”
[Phụ cận] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “… Người anh em, ngươi không cần phải tàn nhẫn vô tình như thế chứ?”
[Phụ cận] Yêu Nữ họ Triệu: “…”
Câu nói của đại thần khiến cho cả thế giới càng trở nên sôi sục, ngày thường hai bang phái vẫn là luôn luôn trợ giúp cho nhau, lần này lại nhìn thấy đại thần anh dũng bảo vệ thê tử như vậy, nhất thời mọi người đều vô cùng rối rít.
[Thế giới] Bảo Bối Điểm Điểm: “Oa oa, cô gia nhảy ra cứu Yêu Yêu nha! Thật quá cảm động!”
[Thế giới] Thành Dã Biệt Nhiễu: “Điểm Điểm nói sai rồi, cô gia không phải là cương thi, không cần ‘nhảy ra’.”
[Thế giới] Phi Thành Vật Nhiễu: “…Hai người rất có không khí nha!”
[Thế giới] Thiên Sơn đồng mỗ: “…Ha ha, bang chủ quả thực là nổi giận lôi đình vì hồng nhan! Ta bảo Phu quân và Nương tử các ngươi, ra đường nhớ cẩn thận một chút!”
[Thế giới] Trẫm phán ngươi vô tội: “Hách Liên Thu Thủy, ta sẽ đem Yêu tinh giao cho ngươi, ngươi quả thực rất đáng mặt đàn ông a, ta chịu thua ngươi, rút khỏi cuộc tranh giành này.”
….
Nhìn mấy người tranh nhau nói đến loạn cào cào, Tô Diêu bất giác có chút đỏ mặt, đại thần không phải quá phô trương rồi chứ?
Cô cũng biết thân là đại thần, nhất định sẽ không thể để những người liên quan chịu sỉ nhục được (tác giả: là Tô Tô ngươi tự rước họa vào thân còn trách ai!), nhưng mà nếu đại thần làm như vậy, bọn người kia có hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ không?
Thật là quá mập mờ rồi đi!
Cô có cảm giác như ngày hôm nay tất cả mọi thứ đều đã lệch khỏi quỹ đạo!
Đại thần vẫn còn tiếp tục “tung hoành” trên kênh thế giới.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Từ hôm nay trở đi, nếu đã là người của Hồng Hoang đế đô hay Ảo ảnh, tất cả đều phải đuổi giết Phu quân Nương tử và bang chúng trong bang!”
Một mảnh yên tĩnh —-
Mọi người đều nhìn ra được, đại thần đang hết sức tức giận!
Nhưng mà đại thần, cư nhiên có thể… phát động đồng minh đi chém giết?
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, đại thần đã dùng một con dao khác tổng kết lại.
[Thế giới] Hách Liên Thu Thủy: “Dám động vào vợ ta, ta nhất quyết giết chết không tha!”
Gào khóc gào khóc! Đại thần lại thêm một lần nữa hoa hoa lệ lệ chiếm được sự ủng hộ của mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.