Chương 16: Hiểu Phong
Tiểu Phi Thạch
26/03/2021
Tiểu Họa Y gật đầu, một tay đặt lên Lam Huyễn Nhân. Bên kia Tiểu Man đặt một long trảo lên Lam Huyễn Nhân còn lại. Dần dần một phiên bản khác của Long Hồn Phụ Thể xuất hiện, rất giống với hai người, chỉ khác là có màu lam. Tiểu Man thì thầm:
- Nha đầu ngốc, chỉ là một đồ vật vô tri. Ra tay đi, không cần nương tay. Một trúng phải chết.
Tiểu Họa Y gật đầu, cô bé mặc dù một phần cơ thể biến hóa thành Long Tộc, nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, không muốn hại người. Nhưng nếu Tiểu Man nói chỉ là đồ vật thì không sao.
- Thật không ngờ Lam Huyễn Nhân có thể huyễn hóa ra cả Long Tộc. - Vũ Khắc ngạc nhiên nói - Chẳng trách Niêm lão lại sùng bái Lam Huyễn Thạch tới như vậy.
Hàn Liễu mỉm cười, tiếp:
- Ta cũng không ngờ. Nếu Niêm Lão biết ở chỗ chúng ta có Long Tộc Phụ Thể hẳn sẽ sướng đến phát điên lên. Ồ, đây chắc là Long Tức, khí tức thật đặc biệt.
Tiểu Man và Tiểu Họa Y màu lam bất ngờ ra tay trước, giống hệt như khi đánh với Hạ Khải. Tiểu Man màu lam phun ra long tức. Khoảng cách quá gần nên Họa Y và Tiểu Man thật không tránh kịp, bị long tức bao phủ toàn thân. Long tức không những nóng bỏng, nung chảy mặt sàn xung quanh mà còn có một loại áp bức rất đặc biệt, cảm nhận như khí tức của bậc đế vương. Trong khi đó Tiểu Họa Y màu lam làm một thủ thế kỳ dị, miệng hơi phồng lên, phun ra một luồng gió vào long tức. Thế lửa bùng lên cực kỳ mãnh liệt, ngay cả ở vị trí rất xa của Niệm Lam cũng thấy da mình bỏng rát.
Trong thế lửa, long trảo của Tiểu Họa Y đột nhiên đâm ra, chuẩn xác vị trí đầu của Tiểu Họa Y màu lam. Nếu có từ gì có thể miêu tả đòn tấn công này, thì chỉ có thể nói là: Nhanh, chuẩn, độc. Đồng thời cái đầu to lớn của Tiểu Man thò ra, cắn chặt lấy phần cổ của Tiểu Man giả, long trảo của nó đè thân thể Tiểu Man giả xuống, phát lực.
Xoạt!
Đầu và thân của Tiểu Man giả bị xé ra làm hai, bất lực rơi xuống đất. Sát cạnh đó là thân thể không đầu của Tiểu Họa Y giả ngã xuống.
Hai Nhất Lam Long Hồn đánh với hai Nhị Lam Long Hồn, kết quả hai Nhị Lam tiêu chuẩn toàn diệt sau một chiêu!
Hàn Liễu hài lòng gật đầu, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh. Tiểu cô nương hít sâu một hơi, Long Tộc Tiểu Man uốn éo thân thể một chút, biến thành một viếc vòng tay nhỏ màu đỏ hình rồng, phát sáng lấp lánh trên tay cô bé. Hàn lão sư tiếp tục ghi chép vào quyển sổ màu lam:
- Trần Họa Y: Khả năng phòng thủ vượt cấp. Sức tấn công vượt cấp. Vũ Khí: Hiện tại không có vũ khí. Đặc biệt: Tu luyện theo bí kỹ Long Hồn Phụ Thể đã thất truyền, có đồng bọn là một đầu long tộc chưa trưởng thành. Tiền đồ: Không thể hạn lượng. Tấn cấp Nhất Lam Long Hồn: thành công!
***
Nam nhân hoàng bào mỉm cười hài lòng, đặt bút xuống một bên. Hắn cảm thấy hôm nay tâm tình của mình đặc biệt tốt, có lẽ buổi tấn cấp đã có kết quả rồi. Lão công công hỏi:
- Hoàng Thượng, dù sao tiểu công chúa cũng mới là một đứa trẻ. Liệu có quá sức với nhiệm vụ do thám Thiên Lam Thư Viện không?
- Lão Đông Quân, ta cũng có lo lắng một chút về chuyện đó. - Nam tử nhàn nhã ngồi xuống bàn. Lão công công theo thói quen rót ra một tách trà nghi ngút khói, lặng lặng chờ đợi. - Đó là lý do ta cử Hiểu Phong đi. Ừm, trà ngon.
- Trần Hiểu Phong sao? Thần luôn cảm thấy tên tiểu tử này có dị tâm.
- Đương nhiên nó có dị tâm, nhưng trước khi đủ lông đủ cánh, nó vẫn phải làm việc cho ta. Sự việc Lưu Gia năm đó, khởi đầu cũng là mưu kế của nó. Ta chỉ là người hoàn thiện và thực thi. Đôi lúc ta cũng không hiểu, vì sao một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi lại có thể âm hiểm xảo trá đến như vậy.
Nam tử nhíu mày, một ngón tay gõ trên mặt bàn suy tư. Nhìn bên ngoài thì hoàng đế lúc nào cũng uy phong, tiền hô hậu ủng. Nhưng thực tế thì luôn luôn phải cảnh giác với tất cả mọi người. Thà phụ người chứ không để người phụ ta. Vị trí này cũng thật không dễ ngồi.
- Hoàng thượng, có thể xuất thân của Hiểu Phong có vấn đề?
- Năm năm trước ở Cực Hàn Băng Nguyên quân đội của chúng ta đụng độ một nhóm người rất mạnh. Tuy chỉ có năm người nhưng đều là tu luyện giả Lục Lam Khí Tu. Tất cả họ đều có vũ khí là kiếm, còn có một bộ kiếm trận khi kết hợp cả năm người uy lực rất đáng sợ, sức mạnh có thể chiến một trận với Thất Lam. Bá Đồ Nguyên Soái không những phải tự thân ra trận, còn phải bố trí trận hình một vạn quân để bao vây tiễu trừ mới thành công tiêu diệt bọn họ. Thế nhưng đội quân bao vây cũng tử vong ba thành.
- Lần đó thần cũng có một ít thông tin. Thần nghe nói họ tấn công chúng ta trước.
Nam tử lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ở giữa có uẩn khúc gì ta không quan tâm, báo cáo ta nhận được là họ tiến đánh chúng ta trước, vậy chính là chúng ta đúng. Sau đó Bá Đồ Nguyên Soái phát hiện một đứa trẻ sơ sinh, chính là Trần Hiều Phong. Có vẻ như năm người bọn họ chính là bảo vệ tiểu tử này. Không biết vì lý do gì, sau đó nó luôn luôn ở trong quân ngũ với Bá Đồ. Từ năm hai tuổi đã bắt đầu đọc sách binh thư, đến năm ba tuổi thì tham gia với tư cách tướng tham mưu. Năm năm tuổi thì đã bắt đầu cùng tham gia tiễu trừ các nhóm sơn tặc phía Bắc. Ngươi đã nghe qua cái tên Thuận Phong Tướng Quân chưa?
- Thuận Phong Tướng Quân!? Có phải là người đã chỉ đạo chiến dịch ‘Thập Đạo Sơn’, trong vòng mười ngày tiêu diệt toàn bộ sơn tặc trên mười ngọn đại sơn ở sát biên giới Cực Hàn Băng Nguyên, chỉ với một nghìn quân?
Lão công công thất kinh nói, nếu thật sự Thuận Phong Tướng Quân là Trần Hiểu Phong, vậy cũng thật quá vô lý. Một đứa trẻ năm tuổi không thể nào làm được việc này. Nam tử quan sát thần sắc của lão, bật cười:
- Ngươi đoán đúng rồi, Thuận Phong Tướng Quân chính là Trần Hiểu Phong, viên tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Nó đã dẫn dắt một đội quân làm được điều mà ngay cả Bá Đồ Nguyên Soái còn không làm được: Dọn dẹp sạch sẽ con đường thông thương tới Cực Hàn Băng Nguyên. Khởi đầu với chiến dịch ‘Thập Đạo Sơn’, sau đó nó mất năm tháng để làm cỏ tất cả lũ sơn tặc còn sót lại. Đội quân của nó gọi là Phong Sát. Cũng chính vì chiến công lừng lẫy và tiềm năng của nó nên ta đã cải họ của nó thành họ Trần, đồng thời bí mật nhận nó làm con nuôi. Trần Hiểu Phong và Phong Sát đã đánh ra một chương mới trong lịch sử quân sự Nhân Tộc!
***
- Ồ, hình như ta không phải người đầu tiên nhỉ.
Từ trong một gian Nhất Tuyến Thiên, Hiểu Phong thò đầu ra ngó nghiêng. Mũ rộng vành đã tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, ngây thơ vô số tội. Nó nhìn thấy Hạ Khải và Họa Y đang ngồi cạnh hai vị lão sư liền bước ra, thoái mái nói:
- Hai vị lão sư, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, đã thành công tấn cấp Nhất Lam.
- Ơn trời chúng ta thấy được một thiên tài bình thường. - Lão Cửu vỗ vỗ ngực than thở. - Mọi năm cũng đâu có nhiều tên biến thái như vậy.
Niệm Lam kỳ quái nhìn lão, cảm giác như sắp có chuyện phát sinh:
- Cửu bá bá, bá bá có thể dừng nhận xét được không.
Ngay lúc đó, Hàn Liễu đọc lướt qua một tờ giấy, mỉm cười nói:
- Thuận Phong Tướng Quân, ta gọi không sai chứ.
- Ôi ba cái danh hão của đệ tử đã lan tới đây rồi sao. - Hiểu Phong cũng cười hì hì - Đây không phải quân ngũ, và đệ tử cũng thích gọi là Hiểu Phong hơn, mong lão sư thành toàn.
Hàn Liễu đưa cho Vũ Khắc một tờ giấy nhỏ, trên đó có viết những chiến công của Thuận Phong Tướng Quân, chính là Trần Hiểu Phong. Vũ Khắc hơi nhướn mày, thận trọng nói:
- Thật không thể tin được.
Hàn Liễu cũng đáp:
- Đúng, thật không thể tin được. Ta nghĩ chúng ta cần có một cách khác để kiểm tra hắn.
- Ta thấy không cần thiết, đồng ý rằng năng lực của tiểu tử này rất đặc biệt, nhưng cũng cần phải có thực lực cá nhân. Nếu không thể đảm bảo mạng sống của mình, vậy khả năng thống quân có tác dụng gì?
- Là một tướng quân, cầm quân mới là chính yếu. Nhiệm vụ bảo vệ sẽ là của người khác.
- Không một ai có thể luôn luôn bảo vệ một người. Quan trọng nhất chính là bản thân người đó.
Hai vị lão sư rì rầm trành luận, rất có khí thế một bước không nhường. Trong lúc đó Hiểu Phong nhàm chán đi qua đi lại, xem xét những Lam Huyễn Nhân đã bị phá nát. Niệm Lam nghe hai vị lão sư nói thì nhận ra tiểu tử Hiểu Phong này cũng không phải thiên tài bình thường. Nó trợn mắt ngó lão Cửu, lão Cửu cười trừ bứt đứt mấy sợi râu.
- Ẹ hèm. - Hàn lão sư hắng giọng - Hiểu Phong, chúng ta có hai đề kiểm tra dành cho ngươi.
- Lão sư xin ra đề.
- Sau khi thống nhất, chúng ta yêu cầu ngươi cần phải hoàn thành hai bài kiểm tra. Đầu tiên vẫn là đánh ngã một Lam Huyễn Nhân tiêu chuẩn nhất lam. Thứ hai chúng ta muốn ngươi đánh một trận Huyễn Sa Bàn.
- Huyễn Sa Bàn? - Niệm Lam kéo góc áo lão Cửu, thì thầm hỏi. - Cửu bá bá, Huyễn Sa Bàn là gì vậy?
- Huyễn Sa Bàn là một loại huyễn thuật, được dành riêng cho các tướng quân. - Lão Cửu kinh ngạc nói. - Các tướng quân không thể lúc nào cũng có thể tích lũy kinh nghiệm bằng cách cầm quân đánh trận, vì vậy người ta tạo ra Huyễn Sa Bàn. Hai tướng quân có thể lựa chọn binh chủng, Huyễn Sa Bàn sẽ tạo ra một ảo ảnh lớn, để họ điều khiển quân đội so tài với nhau. Trời ạ, tiểu tử này mới có bảy tuổi thôi, chẳng lẽ đã là một tướng quân?
- Thì đúng rồi, vừa nãy hai vị lão sư có nói Thuận Phong Tướng Quân gì gì đó. – Niệm Lam gật gù. - Nghe cũng có vẻ lợi hại.
- Huyễn Sa Bàn, ta thích. - Hiểu Phong mỉm cười nói. - Có điều về phần đối thủ, mong hai vị lựa chọn người thích hợp, dù gì ta cũng chưa có quá nhiều kinh nghiệm.
Hàn lão sư gật đầu, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta đảm bảo tuyệt đối công bằng. Chỉ cần ngươi đánh thắng, vậy chính là tấn cấp.
Hiểu Phong cũng không phản đối, dù gì các lão sư cũng là người quyết định ở đây. Cho dù là kiểm tra thực lực cá nhân hay khả năng cầm quân đánh trận thì nó cũng tự tin có thể làm tốt.
- Đầu tiên. - Vũ Khắc cầm một Lam Huyễn Nhân, đặt trước người nó. - Đặt tay lên.
Hiểu Phong nhún vai, đặt một tay lên Lam Huyễn Nhân. Lần này rất kỳ lạ. Lam Huyễn Nhân mặc dù đã biến thành một Hiểu Phong màu lam nhưng không tấn công. Nó thành thành thật thật lùi lại, chậm rãi chờ đợi.
- Huyễn Sa Bàn, tới. - Hàn Liễu vẫy tay, một hình ảnh lập thể của một bản đồ hình vuông được huyễn hóa ra. Hiểu Phong chăm chú nhìn vào địa hình sa bàn, chậm rãi đánh giá tình hình. Cùng lúc đó, Vũ Khắc biến mất.
- Ồ, thì ra là như vậy. - Lão Cửu giật mình nói. - Tiểu tử này sẽ đấu với chính nó, nhưng là trên phương diện điều binh khiển tướng. Thật mới lạ nha.
- Cửu bá bá, vị huynh đệ này có khả năng điều binh khiển tướng, nhưng đó dựa vào sự sáng tạo và thói quen của từng người, cái này Lam Huyễn Nhân cũng có thể sao chép được?
- Nói thật thì Lam Huyễn Nhân mà ta biết chưa thể làm được điều đó. Nó chỉ có thể học theo chiêu thức và thi triển ra dưới dạng một tu luyện giả với thực lực tiêu chuẩn. Có lẽ là một cải tiến mới của Niêm lão nhân ở Vật Tư Đường. Lam Huyễn Nhân chính là được lão chế tạo ra, rất thần kỳ.
Bên kia, Hiểu Phong cũng hiểu được mình sẽ đấu với ai. Chẳng trách hai vị lão sư đều nói trận đấu này là tuyệt đối công bằng. Nó thầm nghĩ nếu đối thủ là chính mình, vậy sẽ rất khó khăn, khá là kích thích.
Hàn lão sư nói:
- Như các ngươi đã biết, sẽ có ba tộc khác nhau cùng với những đạo quân nổi bật khác nhau. Bắt đầu từ năm nông dân cơ bản, thu hoạch gỗ, lương thực, lam tinh thạch để phát triển. Địa hình bị bao phủ bởi sương mù. Địa điểm doanh trại hai bên và bộ tộc sẽ được chúng ta lựa chọn ngẫu nhiên. Bắt đầu!
- Nha đầu ngốc, chỉ là một đồ vật vô tri. Ra tay đi, không cần nương tay. Một trúng phải chết.
Tiểu Họa Y gật đầu, cô bé mặc dù một phần cơ thể biến hóa thành Long Tộc, nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, không muốn hại người. Nhưng nếu Tiểu Man nói chỉ là đồ vật thì không sao.
- Thật không ngờ Lam Huyễn Nhân có thể huyễn hóa ra cả Long Tộc. - Vũ Khắc ngạc nhiên nói - Chẳng trách Niêm lão lại sùng bái Lam Huyễn Thạch tới như vậy.
Hàn Liễu mỉm cười, tiếp:
- Ta cũng không ngờ. Nếu Niêm Lão biết ở chỗ chúng ta có Long Tộc Phụ Thể hẳn sẽ sướng đến phát điên lên. Ồ, đây chắc là Long Tức, khí tức thật đặc biệt.
Tiểu Man và Tiểu Họa Y màu lam bất ngờ ra tay trước, giống hệt như khi đánh với Hạ Khải. Tiểu Man màu lam phun ra long tức. Khoảng cách quá gần nên Họa Y và Tiểu Man thật không tránh kịp, bị long tức bao phủ toàn thân. Long tức không những nóng bỏng, nung chảy mặt sàn xung quanh mà còn có một loại áp bức rất đặc biệt, cảm nhận như khí tức của bậc đế vương. Trong khi đó Tiểu Họa Y màu lam làm một thủ thế kỳ dị, miệng hơi phồng lên, phun ra một luồng gió vào long tức. Thế lửa bùng lên cực kỳ mãnh liệt, ngay cả ở vị trí rất xa của Niệm Lam cũng thấy da mình bỏng rát.
Trong thế lửa, long trảo của Tiểu Họa Y đột nhiên đâm ra, chuẩn xác vị trí đầu của Tiểu Họa Y màu lam. Nếu có từ gì có thể miêu tả đòn tấn công này, thì chỉ có thể nói là: Nhanh, chuẩn, độc. Đồng thời cái đầu to lớn của Tiểu Man thò ra, cắn chặt lấy phần cổ của Tiểu Man giả, long trảo của nó đè thân thể Tiểu Man giả xuống, phát lực.
Xoạt!
Đầu và thân của Tiểu Man giả bị xé ra làm hai, bất lực rơi xuống đất. Sát cạnh đó là thân thể không đầu của Tiểu Họa Y giả ngã xuống.
Hai Nhất Lam Long Hồn đánh với hai Nhị Lam Long Hồn, kết quả hai Nhị Lam tiêu chuẩn toàn diệt sau một chiêu!
Hàn Liễu hài lòng gật đầu, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh. Tiểu cô nương hít sâu một hơi, Long Tộc Tiểu Man uốn éo thân thể một chút, biến thành một viếc vòng tay nhỏ màu đỏ hình rồng, phát sáng lấp lánh trên tay cô bé. Hàn lão sư tiếp tục ghi chép vào quyển sổ màu lam:
- Trần Họa Y: Khả năng phòng thủ vượt cấp. Sức tấn công vượt cấp. Vũ Khí: Hiện tại không có vũ khí. Đặc biệt: Tu luyện theo bí kỹ Long Hồn Phụ Thể đã thất truyền, có đồng bọn là một đầu long tộc chưa trưởng thành. Tiền đồ: Không thể hạn lượng. Tấn cấp Nhất Lam Long Hồn: thành công!
***
Nam nhân hoàng bào mỉm cười hài lòng, đặt bút xuống một bên. Hắn cảm thấy hôm nay tâm tình của mình đặc biệt tốt, có lẽ buổi tấn cấp đã có kết quả rồi. Lão công công hỏi:
- Hoàng Thượng, dù sao tiểu công chúa cũng mới là một đứa trẻ. Liệu có quá sức với nhiệm vụ do thám Thiên Lam Thư Viện không?
- Lão Đông Quân, ta cũng có lo lắng một chút về chuyện đó. - Nam tử nhàn nhã ngồi xuống bàn. Lão công công theo thói quen rót ra một tách trà nghi ngút khói, lặng lặng chờ đợi. - Đó là lý do ta cử Hiểu Phong đi. Ừm, trà ngon.
- Trần Hiểu Phong sao? Thần luôn cảm thấy tên tiểu tử này có dị tâm.
- Đương nhiên nó có dị tâm, nhưng trước khi đủ lông đủ cánh, nó vẫn phải làm việc cho ta. Sự việc Lưu Gia năm đó, khởi đầu cũng là mưu kế của nó. Ta chỉ là người hoàn thiện và thực thi. Đôi lúc ta cũng không hiểu, vì sao một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi lại có thể âm hiểm xảo trá đến như vậy.
Nam tử nhíu mày, một ngón tay gõ trên mặt bàn suy tư. Nhìn bên ngoài thì hoàng đế lúc nào cũng uy phong, tiền hô hậu ủng. Nhưng thực tế thì luôn luôn phải cảnh giác với tất cả mọi người. Thà phụ người chứ không để người phụ ta. Vị trí này cũng thật không dễ ngồi.
- Hoàng thượng, có thể xuất thân của Hiểu Phong có vấn đề?
- Năm năm trước ở Cực Hàn Băng Nguyên quân đội của chúng ta đụng độ một nhóm người rất mạnh. Tuy chỉ có năm người nhưng đều là tu luyện giả Lục Lam Khí Tu. Tất cả họ đều có vũ khí là kiếm, còn có một bộ kiếm trận khi kết hợp cả năm người uy lực rất đáng sợ, sức mạnh có thể chiến một trận với Thất Lam. Bá Đồ Nguyên Soái không những phải tự thân ra trận, còn phải bố trí trận hình một vạn quân để bao vây tiễu trừ mới thành công tiêu diệt bọn họ. Thế nhưng đội quân bao vây cũng tử vong ba thành.
- Lần đó thần cũng có một ít thông tin. Thần nghe nói họ tấn công chúng ta trước.
Nam tử lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ở giữa có uẩn khúc gì ta không quan tâm, báo cáo ta nhận được là họ tiến đánh chúng ta trước, vậy chính là chúng ta đúng. Sau đó Bá Đồ Nguyên Soái phát hiện một đứa trẻ sơ sinh, chính là Trần Hiều Phong. Có vẻ như năm người bọn họ chính là bảo vệ tiểu tử này. Không biết vì lý do gì, sau đó nó luôn luôn ở trong quân ngũ với Bá Đồ. Từ năm hai tuổi đã bắt đầu đọc sách binh thư, đến năm ba tuổi thì tham gia với tư cách tướng tham mưu. Năm năm tuổi thì đã bắt đầu cùng tham gia tiễu trừ các nhóm sơn tặc phía Bắc. Ngươi đã nghe qua cái tên Thuận Phong Tướng Quân chưa?
- Thuận Phong Tướng Quân!? Có phải là người đã chỉ đạo chiến dịch ‘Thập Đạo Sơn’, trong vòng mười ngày tiêu diệt toàn bộ sơn tặc trên mười ngọn đại sơn ở sát biên giới Cực Hàn Băng Nguyên, chỉ với một nghìn quân?
Lão công công thất kinh nói, nếu thật sự Thuận Phong Tướng Quân là Trần Hiểu Phong, vậy cũng thật quá vô lý. Một đứa trẻ năm tuổi không thể nào làm được việc này. Nam tử quan sát thần sắc của lão, bật cười:
- Ngươi đoán đúng rồi, Thuận Phong Tướng Quân chính là Trần Hiểu Phong, viên tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Nó đã dẫn dắt một đội quân làm được điều mà ngay cả Bá Đồ Nguyên Soái còn không làm được: Dọn dẹp sạch sẽ con đường thông thương tới Cực Hàn Băng Nguyên. Khởi đầu với chiến dịch ‘Thập Đạo Sơn’, sau đó nó mất năm tháng để làm cỏ tất cả lũ sơn tặc còn sót lại. Đội quân của nó gọi là Phong Sát. Cũng chính vì chiến công lừng lẫy và tiềm năng của nó nên ta đã cải họ của nó thành họ Trần, đồng thời bí mật nhận nó làm con nuôi. Trần Hiểu Phong và Phong Sát đã đánh ra một chương mới trong lịch sử quân sự Nhân Tộc!
***
- Ồ, hình như ta không phải người đầu tiên nhỉ.
Từ trong một gian Nhất Tuyến Thiên, Hiểu Phong thò đầu ra ngó nghiêng. Mũ rộng vành đã tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, ngây thơ vô số tội. Nó nhìn thấy Hạ Khải và Họa Y đang ngồi cạnh hai vị lão sư liền bước ra, thoái mái nói:
- Hai vị lão sư, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, đã thành công tấn cấp Nhất Lam.
- Ơn trời chúng ta thấy được một thiên tài bình thường. - Lão Cửu vỗ vỗ ngực than thở. - Mọi năm cũng đâu có nhiều tên biến thái như vậy.
Niệm Lam kỳ quái nhìn lão, cảm giác như sắp có chuyện phát sinh:
- Cửu bá bá, bá bá có thể dừng nhận xét được không.
Ngay lúc đó, Hàn Liễu đọc lướt qua một tờ giấy, mỉm cười nói:
- Thuận Phong Tướng Quân, ta gọi không sai chứ.
- Ôi ba cái danh hão của đệ tử đã lan tới đây rồi sao. - Hiểu Phong cũng cười hì hì - Đây không phải quân ngũ, và đệ tử cũng thích gọi là Hiểu Phong hơn, mong lão sư thành toàn.
Hàn Liễu đưa cho Vũ Khắc một tờ giấy nhỏ, trên đó có viết những chiến công của Thuận Phong Tướng Quân, chính là Trần Hiểu Phong. Vũ Khắc hơi nhướn mày, thận trọng nói:
- Thật không thể tin được.
Hàn Liễu cũng đáp:
- Đúng, thật không thể tin được. Ta nghĩ chúng ta cần có một cách khác để kiểm tra hắn.
- Ta thấy không cần thiết, đồng ý rằng năng lực của tiểu tử này rất đặc biệt, nhưng cũng cần phải có thực lực cá nhân. Nếu không thể đảm bảo mạng sống của mình, vậy khả năng thống quân có tác dụng gì?
- Là một tướng quân, cầm quân mới là chính yếu. Nhiệm vụ bảo vệ sẽ là của người khác.
- Không một ai có thể luôn luôn bảo vệ một người. Quan trọng nhất chính là bản thân người đó.
Hai vị lão sư rì rầm trành luận, rất có khí thế một bước không nhường. Trong lúc đó Hiểu Phong nhàm chán đi qua đi lại, xem xét những Lam Huyễn Nhân đã bị phá nát. Niệm Lam nghe hai vị lão sư nói thì nhận ra tiểu tử Hiểu Phong này cũng không phải thiên tài bình thường. Nó trợn mắt ngó lão Cửu, lão Cửu cười trừ bứt đứt mấy sợi râu.
- Ẹ hèm. - Hàn lão sư hắng giọng - Hiểu Phong, chúng ta có hai đề kiểm tra dành cho ngươi.
- Lão sư xin ra đề.
- Sau khi thống nhất, chúng ta yêu cầu ngươi cần phải hoàn thành hai bài kiểm tra. Đầu tiên vẫn là đánh ngã một Lam Huyễn Nhân tiêu chuẩn nhất lam. Thứ hai chúng ta muốn ngươi đánh một trận Huyễn Sa Bàn.
- Huyễn Sa Bàn? - Niệm Lam kéo góc áo lão Cửu, thì thầm hỏi. - Cửu bá bá, Huyễn Sa Bàn là gì vậy?
- Huyễn Sa Bàn là một loại huyễn thuật, được dành riêng cho các tướng quân. - Lão Cửu kinh ngạc nói. - Các tướng quân không thể lúc nào cũng có thể tích lũy kinh nghiệm bằng cách cầm quân đánh trận, vì vậy người ta tạo ra Huyễn Sa Bàn. Hai tướng quân có thể lựa chọn binh chủng, Huyễn Sa Bàn sẽ tạo ra một ảo ảnh lớn, để họ điều khiển quân đội so tài với nhau. Trời ạ, tiểu tử này mới có bảy tuổi thôi, chẳng lẽ đã là một tướng quân?
- Thì đúng rồi, vừa nãy hai vị lão sư có nói Thuận Phong Tướng Quân gì gì đó. – Niệm Lam gật gù. - Nghe cũng có vẻ lợi hại.
- Huyễn Sa Bàn, ta thích. - Hiểu Phong mỉm cười nói. - Có điều về phần đối thủ, mong hai vị lựa chọn người thích hợp, dù gì ta cũng chưa có quá nhiều kinh nghiệm.
Hàn lão sư gật đầu, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta đảm bảo tuyệt đối công bằng. Chỉ cần ngươi đánh thắng, vậy chính là tấn cấp.
Hiểu Phong cũng không phản đối, dù gì các lão sư cũng là người quyết định ở đây. Cho dù là kiểm tra thực lực cá nhân hay khả năng cầm quân đánh trận thì nó cũng tự tin có thể làm tốt.
- Đầu tiên. - Vũ Khắc cầm một Lam Huyễn Nhân, đặt trước người nó. - Đặt tay lên.
Hiểu Phong nhún vai, đặt một tay lên Lam Huyễn Nhân. Lần này rất kỳ lạ. Lam Huyễn Nhân mặc dù đã biến thành một Hiểu Phong màu lam nhưng không tấn công. Nó thành thành thật thật lùi lại, chậm rãi chờ đợi.
- Huyễn Sa Bàn, tới. - Hàn Liễu vẫy tay, một hình ảnh lập thể của một bản đồ hình vuông được huyễn hóa ra. Hiểu Phong chăm chú nhìn vào địa hình sa bàn, chậm rãi đánh giá tình hình. Cùng lúc đó, Vũ Khắc biến mất.
- Ồ, thì ra là như vậy. - Lão Cửu giật mình nói. - Tiểu tử này sẽ đấu với chính nó, nhưng là trên phương diện điều binh khiển tướng. Thật mới lạ nha.
- Cửu bá bá, vị huynh đệ này có khả năng điều binh khiển tướng, nhưng đó dựa vào sự sáng tạo và thói quen của từng người, cái này Lam Huyễn Nhân cũng có thể sao chép được?
- Nói thật thì Lam Huyễn Nhân mà ta biết chưa thể làm được điều đó. Nó chỉ có thể học theo chiêu thức và thi triển ra dưới dạng một tu luyện giả với thực lực tiêu chuẩn. Có lẽ là một cải tiến mới của Niêm lão nhân ở Vật Tư Đường. Lam Huyễn Nhân chính là được lão chế tạo ra, rất thần kỳ.
Bên kia, Hiểu Phong cũng hiểu được mình sẽ đấu với ai. Chẳng trách hai vị lão sư đều nói trận đấu này là tuyệt đối công bằng. Nó thầm nghĩ nếu đối thủ là chính mình, vậy sẽ rất khó khăn, khá là kích thích.
Hàn lão sư nói:
- Như các ngươi đã biết, sẽ có ba tộc khác nhau cùng với những đạo quân nổi bật khác nhau. Bắt đầu từ năm nông dân cơ bản, thu hoạch gỗ, lương thực, lam tinh thạch để phát triển. Địa hình bị bao phủ bởi sương mù. Địa điểm doanh trại hai bên và bộ tộc sẽ được chúng ta lựa chọn ngẫu nhiên. Bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.