Lam

Chương 26: Nước Mắt Của Lam

Tiểu Phi Thạch

12/04/2021

Niệm Lam đợi một lát thấy thân thể không tổn thương gì thì ngập ngừng mở mắt, nhìn từ trên xuống dưới thần bí nhân này.

- Có chút quen mắt.

Thần bí nhân hơi cúi người xuống, một ngón tay trắng bệch dí sát vào một bên mắt của nó, nói:

- Hắc Niệm Lam, ngươi tên là Hắc Niệm Lam. Ngươi có người thân, là ta giết. Ta đợi ngươi đi tìm ta.

- A, ngươi chính là người xuất hiện trong giấc mơ của ta. - Niệm Lam giật mình nói.

- Chính xác. - Thần bí nhân gật đầu, sau đó chĩa ngón tay vào trán của Niệm Lam mắng. - Con bà ngươi, ta đã báo mộng cho ngươi nhiều lần như vậy, vậy mà ngươi vẫn không đi tìm ta. Tức chết ta.

Niệm Lam đứng dậy, thấy người này mắng chửi nó thì yên tâm hơn, dù sao cũng là người quen. Nhưng nó hơi sợ, sợ là sợ người này lấy tay chọc vào mắt nó như trong mộng, chứ không hề hận chút nào. Bởi vì Niệm Lam đã mất đi ký ức khi trước, nên không có nhận thức về người thân, gia đình. Người này nói rằng đã giết người thân của nó, thì nó cũng không có chút cảm xúc nào cả, chỉ là có chút sợ hãi.

- Nhưng lão nhân gia ngài đâu có cho ta biết cách thức liên hệ. - Niệm Lam nói, rón rén đi tới nhặt chiếc đèn lên. - Hơn nữa, hôm nào cũng dọa ta như vậy nên ta mới sợ.

Thần bí nhân tắt tiếng, ừ nhỉ, đúng là mình chưa để lại cách liên lạc. Ừm thì, coi như là sơ suất, nhưng tên tiểu tử này thật đáng ăn đòn, lại dám gọi ta là quỷ.

- Ta, ngươi. Thôi được rồi, dù sao ta cũng có thể xuất hiện được một thời gian. Chẳng phải ngươi muốn cứu hắn sao? - Lão giơ tay chỉ vào mộ Tiêu Thanh, trầm giọng nói. - Ta cảnh báo lại với ngươi một lần nữa, ngươi có thể cứu một mạng, kể cả là mạng của ngươi. Có nghĩa là sau này ngươi đột phá khi tu luyện, bất hạnh mà chết thì cũng có thể sống lại một lần. Ngươi, có còn nguyện ý cứu hắn không?

Niệm Lam gật đầu thật mạnh:

- Cứu!

Lão giả nhìn thật kỹ con mắt của Niệm Lam, không hề có chút giả tạo, chỉ là sự chân thành và kiên quyết. Lão mỉm cười, gật đầu nói:

- Vậy được, lấy Lệ Lam ra đây.

- Lệ Lam!? - Niệm Lam ngạc nhiên, thò tay vào trong áo kéo sợi dây chuyền ra ngoài. Hiện tại trông nó không khác gì viên thủy tinh trong suốt, chỉ là có một chút ánh sáng màu lam.

- Chính nó. - Thần bí nhân gật đầu, chỉ vào mộ Tiêu Thanh. - Đào lên.

Niệm Lam nghệt mặt ra nhìn hắn, nghêm túc hỏi:

- Lão trượng này, rồi ta lấy gì để đào?

Thần bí nhân nhìn từ trên xuống dưới Niệm Lam, độc chỉ có một cái đèn trên tay. Hắn cũng quên mất không bảo tên tiểu tử này cầm theo cái xẻng.

- Chà, cái này là vấn đề khá lớn. Nhưng ta tin ngươi sẽ giải quyết được thôi.

- Lão trượng đào giúp ta luôn đi.

- Ta làm sao mà đào, ta đâu có thân thể máu thịt.

Niệm Lam nói chuyện một lát đã bớt sợ, giờ lại thấy hơi rợn người. Nó nuốt nước bọt thử chạm vào người đối phương, kết quả là tay nó xuyên qua. Lần này nó không thất thố như lần trước nữa, dù có là quỷ thì hình như cũng không phải là muốn hại mình. Nó lùi ra xa một chút, hỏi:

- Rốt cục lão trượng là ai?

- Ta sống tạm trong Thức Địa của ngươi, cái ngươi đang nhìn thấy chỉ là một hình chiếu của ta mà thôi, và chỉ có ngươi có thể nhìn và nghe thấy ta. - Thần bí nhân nhún vai. - Ta đồ rằng ngươi sẽ mất khoảng một năm để đột phá lên Nhất Lam, từ đó tiến vào Thức Địa, ai mà ngờ ngươi còn chẳng thèm tu luyện. May mắn khu vực chôn cất này có loại năng lượng ta cần, thế nên ta mới đi ra được.



- Vậy là lão trượng sống trong cơ thể ta. - Niệm Lam rụt rè hỏi, chìa một tay ra. - Lam tinh thạch.

- Gì!?

- Tiền thuê nhà. Lão trượng tính ở miễn phí đến bao giờ?

- Ta, con bà nó, ta bóp chết ngươi bây giờ. Kiếm cái gì đào lên đi.

Niệm Lam thở phào một cái. Không hiểu sao đối với người này nó không có quá nhiều đề phòng, cảm thấy vô cùng thân thiết là khác. Nó còn nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ cần tập trung chuyện chính hơn.

Keng!

Một cái xẻng bất ngờ được ném xuống cạnh chân Niệm Lam làm nó giật mình nhảy ngược ra phía sau, tim đập thình thịch. Giọng nói âm u của người thủ mộ vang lên trong bóng tối:

- Nhớ, thời gian của các ngươi chỉ có một canh giờ.

Niệm Lam vỗ vỗ ngực, cúi đầu vào bóng tối cảm ơn. Sau đó, là thời gian hoạt động thể lực rồi. Cũng phải nói với một đứa trẻ mới bảy tuổi lại khá gầy yếu thì đào đất là chuyện khá khó khăn. Vất vả một hồi chỉ được một ít mà nó đã thở hổn hển.

Thần bí nhân chép miệng, lắc đầu:

- Quá yếu rồi, gọi tên kia qua đây.

- Tên kia, tên nào?

- Ngươi không để ý người thủ mộ đã nói sao? Hắn nói ‘các ngươi’, là ‘các ngươi’ đó. Mà ta đoán hắn không nhận ra được sự tồn tại của ta đâu.

Niệm Lam nhớ lại, quả thực người thủ mộ đã nói như vậy, chẳng lẽ có người đi theo mình. Nó hướng vào bóng tối, trầm giọng nói:

- Người nào đó, ra đây đi. Ta đã thấy ngươi rồi.

Nó nín thở chờ đợi, mọi thứ vẫn vô cùng im ắng. Nó tiếp tục nói:

- Bất kể mục đích của ngươi là gì, nếu không giúp ta thì tất cả công cốc hết.

Bỗng nhiên từ trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, một bóng người đi tới, dần dần lộ mặt. Dáng người hắn cao lớn, phía sau đeo một cái khiên còn lớn hơn, trên khiên có hình mặt quỷ dữ tợn.

- Là ngươi, Hạ Khải!

- Là ta. - Hạ Khải chăm chú nhìn Niệm Lam, kỳ quái nói. - Có vẻ như ngươi cũng có một vũ khí có Hồn.

Thần bí nhân cười cợt giải thích:

- Vũ khí có Hồn chính là vũ khí đi theo các tu luyện giả đỉnh cấp, dần dà sinh ra Hồn của riêng mình. Một số sau khi tu luyện giả chết thì vỡ nát, một số lại vẫn còn tồn tại. Nhưng Hồn vũ khí vào tay ta, ta bóp là chết, thả ra là sống. Hừ hừ.

Niệm Lam nhanh chóng suy nghĩ, mặc dù mất đi ký ức trước kia nhưng trí thông minh thì không thay đổi. Chỉ là bình thường nó bị mộng mị hành hạ hằng đêm, dẫn tới tinh thần luôn có vấn đề. Hiện tại gặp được người gây ra ác mộng, cũng biết được không có ác ý với nó nên tâm lý thoải mái hơn hẳn, sự tinh ranh dần thể hiện ra ngoài. Hẳn là Hạ Khải nhìn thấy mình nói chuyện với không khí nên mới nói vậy - nó phỏng đoán, mà phỏng đoán này của nó cũng rất chính xác.

- Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ, trước hết đào lên giúp ta. - Niệm Lam đưa cái xẻng cho Hạ Khải. - Chúng ta không có nhiều thời gian.

Hạ Khải chần chờ một lát rồi cầm lấy xẻng, bắt đầu đào. Trong đầu lại âm thầm suy nghĩ:

- Quỷ Diện, ngươi chắc chắn chứ.



- Yên tâm, ngươi phải nghe ta. - Một giọng nói âm u vang lên trong đầu nó, chính là Khiên Quỷ. Một người một Hồn thường xuyên dùng cách này để trao đổi với nhau. - Khi Tiêu Thanh đột phá thất bại, từ người tên tiểu tử này ta cảm nhận được Ám năng của chúng ta, lại còn là loại Ám khí tức thuần khiết nhất. Không thể sai được.

- Chẳng lẽ tiểu tử này cũng là một hậu nhân của Dị Giáo Đồ?

- Có thể có, cũng có thể không. Hậu nhân của chúng ta ở đây không thể nào có khí tức của Ám năng thuần khiết như vậy. Khí tức này chỉ có thể tìm thấy trên những người thuộc Khởi Nguyên Ám Đồ, là những người thuộc thế hệ đầu tiên, như ta là một ví dụ. Trên người hắn chắc chắn có một vật thuộc về chúng ta. Ta cần món đồ đó để hồi phục.

- Nếu hắn không đưa?

- Giết!

Hạ Khải hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản đối. Các Trưởng Lão ở Hạ Gia đều cho rằng nó đã bị Khiên Quỷ thôn tính linh hồn. Phụ thân nó thì lại nghĩ linh hồn của một người, một vũ khí bị dung hợp. Nhưng thực tế không phải vậy. Hạ Khải vẫn là Hạ Khải, Khiên Quỷ vẫn là Khiên Quỷ, chỉ là đang trong một khế ước đặc biệt.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là toàn bộ quá trình giết người ăn thịt của Khiên Quỷ, Hạ Khải đều trực tiếp chứng kiến và trải qua. Chính điều này đã làm tâm hồn nó vặn vẹo, khác hẳn với người thường. Đối với nó hiện tại mà nói, chỉ cần đạt được mục đích, không chuyện gì nó không dám làm.

Cạch.

- Đến rồi. - Hạ Khải hô lên một tiếng, một tay nhấc quân tài ném lên mặt đất. - Phần ngươi.

Niệm Lam ngó sang thần bí nhân, hắn gật đầu:

- Đặt Lệ Lam lên đầu Tiêu Thanh, ngươi phải thành tâm muốn hắn sống lại. Chỉ cần một chút không muốn vậy sẽ không thể làm được.

Niệm Lam ừ hử một tiếng, đẩy nắp quan tài sang một bên. Thi thể Tiểu Thanh với bộ quần áo da thú rách rưới lộ ra ngoài. Các vết thương ghê rợn khắp cơ thể, thấy tận xương, cũng may máu đã khô lại nên đỡ ghê hơn một chút. Niệm Lam hít thở một hơi thật sâu, hai tay cầm Lệ Lam đặt lên trán Tiêu Thanh, thành tâm cầu nguyện:

- Tiêu Thanh, hãy sống lại. Ta cho huynh một cơ hội nữa.

Lệ Lam từ từ sáng lên, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ thân thể Tiêu Thanh. Niệm Lam muốn rút tay lại nhưng không được, nên cứ giữ tư thế nửa quỳ như vậy. Nó cảm giác có một luồng năng lượng đang len lỏi vào cơ thể, thanh tẩy khắp nơi, rất dễ chịu.

Hạ Khải trợn mắt nhìn thật kỹ từng động tác của Niệm Lam, giọng khàn khàn của Khiên Quỷ lại vang lên:

- Ồ, là nước mắt của Lam! Đáng tiếc đã dùng mất. Nếu chúng ta biết trước mà cướp được thì cũng tốt, có điều nghi thức đã bắt đầu thì không thể can thiệp được.

- Quỷ, nước mắt của Lam là cái gì?

- Thì nó là nước mắt của Lam, chính là nước mắt của thần. Mặc dù đây cũng là một thần vật, nhưng đối với ta và ngươi lại không cần thiết. Ta vốn tưởng hắn sẽ dùng Ám năng để thôn phệ thể chất của Tiêu Thanh, không ngờ lại là cứu người.

- Các ngươi có thể thôn phệ thể chất?

- Đương nhiên, lam năng mà các ngươi tu luyện chỉ là đồ bỏ. Ám năng mới là mạnh nhất, chỉ tiếc là chúng ta quá ít người.

- Lam năng chỉ là đồ bỏ, ha ha. - Hạ Khải nhếch mép, mỉa mai nói. - Cho dù Dị Giáo Đồ các ngươi có đủ người, cũng tuyệt đối đánh không lại chúng ta.

- Chuyện đó sau sẽ bàn, hừ hừ, ta cần món đồ đó. Lát nữa xong việc phải tra hỏi hắn cho ra lẽ.

- Ta biết rồi. - Hạ Khải gật đầu. - Để xem nước mắt của thần có thể làm gì.

Ánh sáng màu lam bọc lấy toàn thân Tiêu Thanh, rồi ngày càng sáng lên, như một mặt trời nhỏ. Cả khu vực mộ địa sáng như ban ngày. Ngay gần đó, người thủ mộ trầm ngâm đứng nhìn, rồi quay lưng rời khỏi. Hắn lẩm bẩm:

- Nước mắt của Lam cuối cùng cũng xuất hiện. Lam Thần Giáo, hẳn là cũng nên xuất thế đi. Hắc hắc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook