Chương 28: Quỷ Sư
Tiểu Phi Thạch
20/04/2021
- Đây là đâu?
Niệm Lam mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tất cả đều là màu đen, thậm chí ngay cả chỗ nó đặt chân cũng là màu đen nốt. Không có mặt đất, không có tường bao quanh, không cây cối… trong tầm mắt đó hoàn toàn là một màu đen. Niệm Lam không dám di chuyển, cố gắng nhớ lại xem làm thế nào lại rơi vào không gian kỳ lạ này. Trí nhớ ngắn hạn của nó nói rằng nó bị đám khí đen của Khiên Quỷ bao lấy, sau đó tất cả tối sầm lại, và xuất hiện ở đây.
- Ngươi thật là may mắn. - Thần bí nhân hiện ra phía sau, một tay đặt lên vai Niệm Lam. - Đây chính là Thức Địa của ngươi. Ngươi là người đầu tiên ta biết có thể tiến vào Thức Địa của chính mình mà chưa cần đột phá Nhất Lam.
- Thức Địa, đây thật sự là Thức Địa? - Niệm Lam rón rén bước thử vài bước chân, cảm giác như nó đang đi trên một tấm kính lớn trong suốt. - Ta có đọc trong sách, Thức Địa của tu luyện giả là một vùng đất nhỏ có ánh sáng, trong đó có trồng một mầm cây. Tại sao Thức Địa của ta lại tối om vậy?
- Cái ngươi đang nói là Thức Địa của tu luyện giả ở Lam Thế Giới. Còn chúng ta, chúng ta không thuộc về nơi này. Chúng ta là Ám Đồ, ta là một trong những Khởi Nguyên Ám Đồ. Hoặc ngươi có thể nghe qua danh tự Dị Giáo Đồ, đó là tên gọi mà người ở thế giới này gắn cho chúng ta. - Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Trong bóng tối, một đầu sư tử màu đen đi tới.
Đầu sư tử đột nhiên xuất hiện này có thân thể cao lớn cường tráng, nhưng lại có mặt quỷ. Bao bọc xung quanh nó là một lớp màng màu trắng bạc. Niệm Lam cả kinh lùi lại một bước. Nó nhận ra đầu sư tử này, chính là Khiên Quỷ hóa thân. Lúc Hạ Khải tấn cấp, chính nó đã đánh một trận với Vũ lão sư.
- Thì ra không phải là một vũ khí có Hồn, mà chính là Hồn của một Ám Đồ Khởi Nguyên. - Nó thở dài. - Ta gọi là Quỷ Sư, tôn giá có điều gì sai khiến?
- Ngươi cũng thức thời đó. - Thần bí nhân cười cười, vẫy tay. Sau lưng hắn xuất hiện hai cái ghế lớn. - Tiểu Niệm Lam, ngồi đi. Có vấn đề gì muốn hỏi cứ hỏi.
Niệm Lam vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc ghế. Nó vẫn không yên tâm, liếc nhìn đầu sư tử cách đó không xa. Thần bí nhân bật cười:
- Nó định ăn thịt ngươi đó, nhưng bị ta kéo vào Thức Địa. Trong này nó chính là thịt cá, đánh không lại chúng ta.
Đầu sư tử phiền muộn ngồi xuống, chân sau đưa lên gãi bờm. Hành động giống hệt một con mèo lớn vô hại, có điều con mèo này có mặt quỷ hơi kinh dị. Niệm Lam bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu hỏi:
- Lão nhân gia, câu hỏi đầu tiên là: Ta là ai?
***
Trên một hòn đảo nhỏ ngoài Vô Tận Hải Vực.
Nước, bốn bề xung quanh chỉ toàn là nước, vô cùng tĩnh lặng. Hòn đảo cũng chỉ có diện tích rất nhỏ. Trên đảo có vài cây xanh và một hồ nước ngọt ở trung tâm. Bên cạnh hồ là cái bếp lớn và một trung niên nhân đang nấu canh. Hắn có một chòm râu dê, mặc bộ quần áo rất phổ thong của những người dân sống ở ven biển. Dáng người hắn cao, gầy, một bàn tay bị thiếu mất một ngón tay út. Trung niên nhân vung tay, một con cá nhỏ màu vàng tươi trong hồ nước ngọt bay vút lên, bị ném vào nồi.
- Chà chà, lâu lắm rồi mới được ăn Kim Nguyệt Hải Ngư.
Hắn liếm liếm môi, thấp thỏm chờ đợi. Trong cuộc đời dài đằng đẵng gần bảy trăm năm của hắn, chỉ có đúng một lần được ăn Kim Nguyệt Hải Ngư, loại cá vô cùng kỳ lạ chỉ sống ở khu vực nước ngọt ở các hòn đảo xa xôi trong Vô Tận Hải Vực. Chúng có màu vàng kim, thân thon dài, thịt ngon, mềm, ít mỡ. Quan trọng là bản thân chúng tuy không tu luyện nhưng lại có thể tích lũy lam năng, đem lại lợi ích rất lớn.
Trung niên nhân đột nhiên hơi nhíu mày, có chuyện gì đó làm hắn có cảm giác bất an. Hắn làm một thủ thế kỳ lạ, lấy ra hai đồng xu và và một tấm kính hình bát quái, liên tục gieo hai đồng xu xuống tấm kính. Trên tấm kính là những hình vẽ kì dị, chớp tắt liên tục.
- Kỳ lạ, điềm hung rất lớn. Không phải ta, vậy là ai?
Hắn tiếp tục nhấc hai đồng xu lên, nhắm mắt suy đoán. Hai đồng xu trong tay hắn rất bình thường, thậm chí còn bị rỉ sét nhiều chỗ, nhưng từ nó tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị.
- Là Phiên Long.
Trung niên nhân mở mắt, lẩm bẩm:
- Điềm hung của Phiên Long, một trong những đệ tử của ta. Nhưng hắn đang tu luyện ở Nhị Điện. Kẻ thù của hắn không thể vào tận đó. Điềm hung này cũng không phải do đột phá. Lẽ nào…
Trung niên nhân vội vã nhảy lên cao, bay vút đi. Hắn không để ý tới Kim Nguyệt Hải Ngư sắp chín, chớp mắt đã biến mất.
- Ở Thiên Lam Thư Viện chỉ có một nơi có thể ngoài phạm vi kiểm soát của ta. Hừ, Phiên Long ngươi thật hồ đồ, rảnh rỗi lại chạy đến nơi của Túc Lão làm gì. Mong rằng ta đến kịp.
***
- Ngươi, ngươi tên là Hắc Niệm Lam. - Thần bí nhân đáp. - Đó chính là tên thật của ngươi. Trước đây ngươi có một cái tên khác, là Lý Du.
- Trước đây?
- Là trước khi ngươi ở trong Thiên Lam Thư Viện. Ta cũng nói luôn, ngươi có một gia gia, nhưng đã qua đời trong một âm mưu. Sau đó ta đưa ngươi đến đây.
- Vậy, ta có cha mẹ không? - Niệm Lam ngập ngừng hỏi.
- Cha mẹ đương nhiên là ngươi có, nhưng ta cũng không biết họ là ai. - Thần bí nhân lắc đầu. - Chuyện này chỉ có ngươi tự lấy lại ký ức của mình mới được.
Niệm Lam cảm giác có chút hụt hẫng. Nó vẫn luôn mong muốn mình có cha mẹ, được yêu thương chăm sóc. Nhưng đến cả thần bí nhân cũng không biết thì nó cũng hết cách. Còn gia gia, nó không có chút ký ức nào cả. Nghe tin gia gia đã qua đời, cảm giác của nó cũng rất bình thường.
- Ta đề nghị ngươi nhanh chóng tu luyện, tấn cấp trong Nhất Tuyến Thiên. Nơi đó có thể giúp ngươi tái tạo lại ký ức của mình, như Tiêu Thanh chắc hẳn cũng đã trải qua rồi.
Niệm Lam gật đầu, gạt bỏ phiền muộn sang một bên. Nó bắt đầu suy nghĩ, ít nhất mình cũng phải đột phá Nhất Lam mới được.
- Lão nhân gia, ta có thể gọi ngài là gì?
- Ta. Ta họ Mặc, cứ gọi là Lão Mặc.
- Lão Mặc, ta muốn hỏi một chút về tu luyện. Ta chưa hề hấp thu lam năng, cũng như đột phá Nhất Lam, làm sao ta lại có Thức Địa vậy?
- Là vì ngươi là một Ám Đồ, là hậu duệ của chúng ta. - Lần này trả lời Niệm Lam là đầu sư tử đang lười biếng nằm thở. - Là một Ám Đồ, sinh ra đã sở hữu Thức Địa của riêng mình, không giống những tu luyện giả khác của thế giới này, phải tự xây dựng khi đột phá, tính nguy hiểm rất lớn.
- Thức Địa của chúng ta và họ có khác nhau không?
- Khác, khác rất nhiều. - Lão Mặc đáp. - Thức Địa của một tu luyện giả thông thường sẽ có diện tích tùy thuộc vào khả năng của từng người. Họ tu luyện bằng cách trồng một mầm cây trong cơ thể mình. Sự phát triển của cây tương đương với sức mạnh của họ. Ám Đồ chúng ta có Thức Địa của riêng mình, dựa vào hấp thu ngoại vật mà phát triển. Không gian của chúng ta là vô hạn, ngươi hấp thu càng nhiều, sức mạnh càng lớn.
- Nói một cách đơn giản, cách tu luyện của tu luyện giả thế giới này là nuôi trồng một cái cây. Còn đối với Ám Đồ chúng ta là phải hấp thu, hấp thu càng nhiều càng tốt. Quan trọng là chúng ta không kén ăn. Ngươi có thể hấp thu bất cứ thứ gì, miễn là có lam năng. Từ đó có thể chuyển sang ám năng để sử dụng. - Quỷ Sư ngáp dài, lười biếng tiếp lời. - Cách tu luyện tuy có khác nhau, nhưng cường giả hai thế giới mạnh ngang nhau.
Niệm Lam ngẫm nghĩ một lát, nó lại hỏi:
- Nếu đúng là như vậy, ta là một Ám Đồ. Vậy Thiên Lam Thư Viện có cho phép ta tham gia không?
- Chuyện này. - Lão Mặc hơi nhíu mày, cẩn trọng nói. - Thiên Lam Thư Viện xưa nay vốn không quá quan tâm đến xuất thân đệ tử, nhưng đúng là chưa từng dạy một Ám Đồ nào cả. Trường hợp của Hạ Khải khá đặc biệt, vì tên Quỷ Sư ngu ngốc này lại thể hiện ra quá mạnh mẽ. Bọn họ sẽ tìm cách phong ấn hắn lại, và Hạ Khải vẫn tu luyện lam năng bình thường.
Quỷ Sư gật đầu, nói thêm một thông tin làm tim Niệm Lam thót lên:
- Người thế giới này vô cùng căm ghét chúng ta, điển hình là Lam Thần Giáo. Chủ nhân trước đây của ta cũng là bị Giáo chủ Lam Thần Giáo giết chết. Sức mạnh của hắn là quá vượt trội, ngay cả đối với ta trong thời kỳ đỉnh phong. Thân phận của chúng ta tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Cả ba đều chìm vào im lặng. Ai cũng biết Thiên Lam Thư Viện chính là môi trường tu luyện tốt nhất, nhưng trực tiếp huấn luyện cho một Dị Giáo Đồ thì chưa bao giờ. Nếu không cẩn thận, Niệm Lam rất có thể sẽ bị giết chết ngay khi thể hiện sức mạnh của mình.
- Liệu ta có thể sử dụng cả hai không? - Niệm Lam suy nghĩ một lát, tò mò nói. - Vừa tu luyện ám năng, vừa tu luyện lam năng?
Quỷ Sư nhếch mép khinh bỉ nó một cái, hừ mũi:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu sao. Chuyện tu luyện song song như vậy Ám Đồ đã thử từ rất lâu, nhưng kết cục thì chết sạch. Tất cả những người từng thử đều bạo thể mà chết, không có ngoại lệ.
- Đúng thật là trước đây chưa từng có ai thành công. - Thần bí nhân gật gù nói. - Cũng không thể khẳng định là sau này không ai làm được, chuyện này có lẽ chúng ta phải bàn thêm. Việc trước mắt hiện này là đừng để hai tiểu tử kia chém giết lẫn nhau. Quỷ Sư, lấy một thân phận là Khởi Nguyên Ám Đồ, ta ra lệnh cho ngươi giữ bí mật về thân thế của Niệm Lam, đồng thời trợ giúp nó tu luyện.
Đầu sư tử uể oải duỗi mình, ưỡn ẹo một chút mới nói:
- Dù sao cũng là cùng thuộc Ám Đồ Khởi Nguyên, ta đồng ý.
- Lão Mặc, ta nhìn mặt tên này không uy tín chút nào. - Niệm Lam thì thầm vào tai lão. - Hay là lão giải quyết luôn cho gọn, rủi ra ngoài hắn ăn ta thì sao?
Lão Mặc bật cười, đáp:
- Nói đúng lắm, nhưng bây giờ ta còn chưa đủ khả năng bảo vệ ngươi. Quỷ Sư là lựa chọn tốt nhất. Tiêu Thanh cũng được nhưng còn lâu mới có thể sánh bằng tên này. Quỷ Sư, ngươi đồng ý thiết lập Khế Ước Hỗn Mang, thì lập tức được phép ra khỏi đây.
Đầu sư tử khựng lại một chút, gầm lên:
- Con bà nó, các ngươi coi ta là thứ gì. Ta là người từng ăn thịt cả những tên Bát Lam, Cửu Lam. Ta, ta mà lại ký kết Khế Ước Hỗn Mang, con bà nó, tức chết ta.
Lão Mặc dửng dưng nhìn ngó tên này làm trò. Cả hai bọn hắn đều biết Quỷ Sư bắt buộc phải chấp thuận, bằng không lão sẽ diệt trừ hắn để tuyệt hậu họa về sau. Lão đang sống nhờ vào Niệm Lam, an toàn của nó là quan trọng nhất. Sĩ diện của tên Quỷ Sư này cũng thật lớn, gầm thét khí thế một hồi làm Niệm Lam dựng hết tóc gáy. Đột nhiên hắn dừng lại, trầm giọng nói:
- Ký kết Khế Ước Hỗn Mang cũng được, nhưng tiểu tử này tuyệt đối không được làm việc gì tổn hại đến ta, cũng không được sai bảo ta như nô lệ. Ta sẽ chỉ hỗ trợ hắn trong một số trường hợp nguy hiểm tính mạng. Đương nhiên ta cũng sẽ không hại hắn. Ngươi đồng ý thì vào việc, bằng không ta thà chết ở đây.
- Thành giao!
- Thành giao!
Niệm Lam mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tất cả đều là màu đen, thậm chí ngay cả chỗ nó đặt chân cũng là màu đen nốt. Không có mặt đất, không có tường bao quanh, không cây cối… trong tầm mắt đó hoàn toàn là một màu đen. Niệm Lam không dám di chuyển, cố gắng nhớ lại xem làm thế nào lại rơi vào không gian kỳ lạ này. Trí nhớ ngắn hạn của nó nói rằng nó bị đám khí đen của Khiên Quỷ bao lấy, sau đó tất cả tối sầm lại, và xuất hiện ở đây.
- Ngươi thật là may mắn. - Thần bí nhân hiện ra phía sau, một tay đặt lên vai Niệm Lam. - Đây chính là Thức Địa của ngươi. Ngươi là người đầu tiên ta biết có thể tiến vào Thức Địa của chính mình mà chưa cần đột phá Nhất Lam.
- Thức Địa, đây thật sự là Thức Địa? - Niệm Lam rón rén bước thử vài bước chân, cảm giác như nó đang đi trên một tấm kính lớn trong suốt. - Ta có đọc trong sách, Thức Địa của tu luyện giả là một vùng đất nhỏ có ánh sáng, trong đó có trồng một mầm cây. Tại sao Thức Địa của ta lại tối om vậy?
- Cái ngươi đang nói là Thức Địa của tu luyện giả ở Lam Thế Giới. Còn chúng ta, chúng ta không thuộc về nơi này. Chúng ta là Ám Đồ, ta là một trong những Khởi Nguyên Ám Đồ. Hoặc ngươi có thể nghe qua danh tự Dị Giáo Đồ, đó là tên gọi mà người ở thế giới này gắn cho chúng ta. - Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Trong bóng tối, một đầu sư tử màu đen đi tới.
Đầu sư tử đột nhiên xuất hiện này có thân thể cao lớn cường tráng, nhưng lại có mặt quỷ. Bao bọc xung quanh nó là một lớp màng màu trắng bạc. Niệm Lam cả kinh lùi lại một bước. Nó nhận ra đầu sư tử này, chính là Khiên Quỷ hóa thân. Lúc Hạ Khải tấn cấp, chính nó đã đánh một trận với Vũ lão sư.
- Thì ra không phải là một vũ khí có Hồn, mà chính là Hồn của một Ám Đồ Khởi Nguyên. - Nó thở dài. - Ta gọi là Quỷ Sư, tôn giá có điều gì sai khiến?
- Ngươi cũng thức thời đó. - Thần bí nhân cười cười, vẫy tay. Sau lưng hắn xuất hiện hai cái ghế lớn. - Tiểu Niệm Lam, ngồi đi. Có vấn đề gì muốn hỏi cứ hỏi.
Niệm Lam vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc ghế. Nó vẫn không yên tâm, liếc nhìn đầu sư tử cách đó không xa. Thần bí nhân bật cười:
- Nó định ăn thịt ngươi đó, nhưng bị ta kéo vào Thức Địa. Trong này nó chính là thịt cá, đánh không lại chúng ta.
Đầu sư tử phiền muộn ngồi xuống, chân sau đưa lên gãi bờm. Hành động giống hệt một con mèo lớn vô hại, có điều con mèo này có mặt quỷ hơi kinh dị. Niệm Lam bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu hỏi:
- Lão nhân gia, câu hỏi đầu tiên là: Ta là ai?
***
Trên một hòn đảo nhỏ ngoài Vô Tận Hải Vực.
Nước, bốn bề xung quanh chỉ toàn là nước, vô cùng tĩnh lặng. Hòn đảo cũng chỉ có diện tích rất nhỏ. Trên đảo có vài cây xanh và một hồ nước ngọt ở trung tâm. Bên cạnh hồ là cái bếp lớn và một trung niên nhân đang nấu canh. Hắn có một chòm râu dê, mặc bộ quần áo rất phổ thong của những người dân sống ở ven biển. Dáng người hắn cao, gầy, một bàn tay bị thiếu mất một ngón tay út. Trung niên nhân vung tay, một con cá nhỏ màu vàng tươi trong hồ nước ngọt bay vút lên, bị ném vào nồi.
- Chà chà, lâu lắm rồi mới được ăn Kim Nguyệt Hải Ngư.
Hắn liếm liếm môi, thấp thỏm chờ đợi. Trong cuộc đời dài đằng đẵng gần bảy trăm năm của hắn, chỉ có đúng một lần được ăn Kim Nguyệt Hải Ngư, loại cá vô cùng kỳ lạ chỉ sống ở khu vực nước ngọt ở các hòn đảo xa xôi trong Vô Tận Hải Vực. Chúng có màu vàng kim, thân thon dài, thịt ngon, mềm, ít mỡ. Quan trọng là bản thân chúng tuy không tu luyện nhưng lại có thể tích lũy lam năng, đem lại lợi ích rất lớn.
Trung niên nhân đột nhiên hơi nhíu mày, có chuyện gì đó làm hắn có cảm giác bất an. Hắn làm một thủ thế kỳ lạ, lấy ra hai đồng xu và và một tấm kính hình bát quái, liên tục gieo hai đồng xu xuống tấm kính. Trên tấm kính là những hình vẽ kì dị, chớp tắt liên tục.
- Kỳ lạ, điềm hung rất lớn. Không phải ta, vậy là ai?
Hắn tiếp tục nhấc hai đồng xu lên, nhắm mắt suy đoán. Hai đồng xu trong tay hắn rất bình thường, thậm chí còn bị rỉ sét nhiều chỗ, nhưng từ nó tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị.
- Là Phiên Long.
Trung niên nhân mở mắt, lẩm bẩm:
- Điềm hung của Phiên Long, một trong những đệ tử của ta. Nhưng hắn đang tu luyện ở Nhị Điện. Kẻ thù của hắn không thể vào tận đó. Điềm hung này cũng không phải do đột phá. Lẽ nào…
Trung niên nhân vội vã nhảy lên cao, bay vút đi. Hắn không để ý tới Kim Nguyệt Hải Ngư sắp chín, chớp mắt đã biến mất.
- Ở Thiên Lam Thư Viện chỉ có một nơi có thể ngoài phạm vi kiểm soát của ta. Hừ, Phiên Long ngươi thật hồ đồ, rảnh rỗi lại chạy đến nơi của Túc Lão làm gì. Mong rằng ta đến kịp.
***
- Ngươi, ngươi tên là Hắc Niệm Lam. - Thần bí nhân đáp. - Đó chính là tên thật của ngươi. Trước đây ngươi có một cái tên khác, là Lý Du.
- Trước đây?
- Là trước khi ngươi ở trong Thiên Lam Thư Viện. Ta cũng nói luôn, ngươi có một gia gia, nhưng đã qua đời trong một âm mưu. Sau đó ta đưa ngươi đến đây.
- Vậy, ta có cha mẹ không? - Niệm Lam ngập ngừng hỏi.
- Cha mẹ đương nhiên là ngươi có, nhưng ta cũng không biết họ là ai. - Thần bí nhân lắc đầu. - Chuyện này chỉ có ngươi tự lấy lại ký ức của mình mới được.
Niệm Lam cảm giác có chút hụt hẫng. Nó vẫn luôn mong muốn mình có cha mẹ, được yêu thương chăm sóc. Nhưng đến cả thần bí nhân cũng không biết thì nó cũng hết cách. Còn gia gia, nó không có chút ký ức nào cả. Nghe tin gia gia đã qua đời, cảm giác của nó cũng rất bình thường.
- Ta đề nghị ngươi nhanh chóng tu luyện, tấn cấp trong Nhất Tuyến Thiên. Nơi đó có thể giúp ngươi tái tạo lại ký ức của mình, như Tiêu Thanh chắc hẳn cũng đã trải qua rồi.
Niệm Lam gật đầu, gạt bỏ phiền muộn sang một bên. Nó bắt đầu suy nghĩ, ít nhất mình cũng phải đột phá Nhất Lam mới được.
- Lão nhân gia, ta có thể gọi ngài là gì?
- Ta. Ta họ Mặc, cứ gọi là Lão Mặc.
- Lão Mặc, ta muốn hỏi một chút về tu luyện. Ta chưa hề hấp thu lam năng, cũng như đột phá Nhất Lam, làm sao ta lại có Thức Địa vậy?
- Là vì ngươi là một Ám Đồ, là hậu duệ của chúng ta. - Lần này trả lời Niệm Lam là đầu sư tử đang lười biếng nằm thở. - Là một Ám Đồ, sinh ra đã sở hữu Thức Địa của riêng mình, không giống những tu luyện giả khác của thế giới này, phải tự xây dựng khi đột phá, tính nguy hiểm rất lớn.
- Thức Địa của chúng ta và họ có khác nhau không?
- Khác, khác rất nhiều. - Lão Mặc đáp. - Thức Địa của một tu luyện giả thông thường sẽ có diện tích tùy thuộc vào khả năng của từng người. Họ tu luyện bằng cách trồng một mầm cây trong cơ thể mình. Sự phát triển của cây tương đương với sức mạnh của họ. Ám Đồ chúng ta có Thức Địa của riêng mình, dựa vào hấp thu ngoại vật mà phát triển. Không gian của chúng ta là vô hạn, ngươi hấp thu càng nhiều, sức mạnh càng lớn.
- Nói một cách đơn giản, cách tu luyện của tu luyện giả thế giới này là nuôi trồng một cái cây. Còn đối với Ám Đồ chúng ta là phải hấp thu, hấp thu càng nhiều càng tốt. Quan trọng là chúng ta không kén ăn. Ngươi có thể hấp thu bất cứ thứ gì, miễn là có lam năng. Từ đó có thể chuyển sang ám năng để sử dụng. - Quỷ Sư ngáp dài, lười biếng tiếp lời. - Cách tu luyện tuy có khác nhau, nhưng cường giả hai thế giới mạnh ngang nhau.
Niệm Lam ngẫm nghĩ một lát, nó lại hỏi:
- Nếu đúng là như vậy, ta là một Ám Đồ. Vậy Thiên Lam Thư Viện có cho phép ta tham gia không?
- Chuyện này. - Lão Mặc hơi nhíu mày, cẩn trọng nói. - Thiên Lam Thư Viện xưa nay vốn không quá quan tâm đến xuất thân đệ tử, nhưng đúng là chưa từng dạy một Ám Đồ nào cả. Trường hợp của Hạ Khải khá đặc biệt, vì tên Quỷ Sư ngu ngốc này lại thể hiện ra quá mạnh mẽ. Bọn họ sẽ tìm cách phong ấn hắn lại, và Hạ Khải vẫn tu luyện lam năng bình thường.
Quỷ Sư gật đầu, nói thêm một thông tin làm tim Niệm Lam thót lên:
- Người thế giới này vô cùng căm ghét chúng ta, điển hình là Lam Thần Giáo. Chủ nhân trước đây của ta cũng là bị Giáo chủ Lam Thần Giáo giết chết. Sức mạnh của hắn là quá vượt trội, ngay cả đối với ta trong thời kỳ đỉnh phong. Thân phận của chúng ta tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Cả ba đều chìm vào im lặng. Ai cũng biết Thiên Lam Thư Viện chính là môi trường tu luyện tốt nhất, nhưng trực tiếp huấn luyện cho một Dị Giáo Đồ thì chưa bao giờ. Nếu không cẩn thận, Niệm Lam rất có thể sẽ bị giết chết ngay khi thể hiện sức mạnh của mình.
- Liệu ta có thể sử dụng cả hai không? - Niệm Lam suy nghĩ một lát, tò mò nói. - Vừa tu luyện ám năng, vừa tu luyện lam năng?
Quỷ Sư nhếch mép khinh bỉ nó một cái, hừ mũi:
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu sao. Chuyện tu luyện song song như vậy Ám Đồ đã thử từ rất lâu, nhưng kết cục thì chết sạch. Tất cả những người từng thử đều bạo thể mà chết, không có ngoại lệ.
- Đúng thật là trước đây chưa từng có ai thành công. - Thần bí nhân gật gù nói. - Cũng không thể khẳng định là sau này không ai làm được, chuyện này có lẽ chúng ta phải bàn thêm. Việc trước mắt hiện này là đừng để hai tiểu tử kia chém giết lẫn nhau. Quỷ Sư, lấy một thân phận là Khởi Nguyên Ám Đồ, ta ra lệnh cho ngươi giữ bí mật về thân thế của Niệm Lam, đồng thời trợ giúp nó tu luyện.
Đầu sư tử uể oải duỗi mình, ưỡn ẹo một chút mới nói:
- Dù sao cũng là cùng thuộc Ám Đồ Khởi Nguyên, ta đồng ý.
- Lão Mặc, ta nhìn mặt tên này không uy tín chút nào. - Niệm Lam thì thầm vào tai lão. - Hay là lão giải quyết luôn cho gọn, rủi ra ngoài hắn ăn ta thì sao?
Lão Mặc bật cười, đáp:
- Nói đúng lắm, nhưng bây giờ ta còn chưa đủ khả năng bảo vệ ngươi. Quỷ Sư là lựa chọn tốt nhất. Tiêu Thanh cũng được nhưng còn lâu mới có thể sánh bằng tên này. Quỷ Sư, ngươi đồng ý thiết lập Khế Ước Hỗn Mang, thì lập tức được phép ra khỏi đây.
Đầu sư tử khựng lại một chút, gầm lên:
- Con bà nó, các ngươi coi ta là thứ gì. Ta là người từng ăn thịt cả những tên Bát Lam, Cửu Lam. Ta, ta mà lại ký kết Khế Ước Hỗn Mang, con bà nó, tức chết ta.
Lão Mặc dửng dưng nhìn ngó tên này làm trò. Cả hai bọn hắn đều biết Quỷ Sư bắt buộc phải chấp thuận, bằng không lão sẽ diệt trừ hắn để tuyệt hậu họa về sau. Lão đang sống nhờ vào Niệm Lam, an toàn của nó là quan trọng nhất. Sĩ diện của tên Quỷ Sư này cũng thật lớn, gầm thét khí thế một hồi làm Niệm Lam dựng hết tóc gáy. Đột nhiên hắn dừng lại, trầm giọng nói:
- Ký kết Khế Ước Hỗn Mang cũng được, nhưng tiểu tử này tuyệt đối không được làm việc gì tổn hại đến ta, cũng không được sai bảo ta như nô lệ. Ta sẽ chỉ hỗ trợ hắn trong một số trường hợp nguy hiểm tính mạng. Đương nhiên ta cũng sẽ không hại hắn. Ngươi đồng ý thì vào việc, bằng không ta thà chết ở đây.
- Thành giao!
- Thành giao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.