Chương 3
Quý Khả Sắc
24/10/2013
Tập đoàn khách sạn quốc tế Xuân Duyệt.
Dưới trướng kinh doanh bao gồm rất nhiều chuỗi khách sạn cùng với khu nghỉ dưỡng trên đảo, từ lúc tiến nhập vào châu Âu hình thành mô hình đầu tư tài chính khổng lồ, mấy năm này phát triển mạnh mẽ, trừ đại bản doanh quản lý thiết lập tại Đài Loan ra, cứ điểm trải rộng toàn bộ châu Á.
Chủ tịch Lưu Triệu Bình, xuất thân là nhà buôn bán giàu có truyền thống tại Đài Loan, cũng là đại cổ đông của tập đoàn khách sạn này, ông chủ yếu phụ trách tổng quản lý nội vụ trong tập đoàn, về phần kinh doanh hằng ngày thì giao lại cho các tổng giám đốc phụ trách.
Trong đó, ở Đài Bắc, khách sạn Xuân Duyệt được xem như trung tâm của tập đoàn, tổng giám đốc đồng thời kiêm nhiệm phó chủ tịch tập đoàn, là người có quyền thế mạnh thứ nhì trong tập đoàn, tương lai vô cùng có khả năng thay thế chủ tịch.
Nghe nói, vị tân nhiệm tổng giám đốc này là do Lưu Triệu Bình tự mình cất nhắc, hơn nữa tuổi còn khá trẻ nên lúc vừa mới nhậm chức liền có đủ loại ánh mắt ghen tị ngờ vực, không ít quản lý các bộ phận đều chờ đợi xem xét, người đàn ông được mời về từ Luân Đôn nước Anh này có bao nhiêu phần nổi bật.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô.
Cô chẳng qua chỉ nhận một việc viết thuê nho nhỏ này, làm xong sẽ rời đi, cấp trên có cái gì lục đục với nhau về tiết mục người nối nghiệp đều chẳng dính dáng gì đến cô.
Nhận việc, kiếm tiền, lại nhận việc, lại kiếm tiền, mục tiêu sống của cô chỉ đơn giản như vậy.
Trước kia còn từng muốn làm nên thành tựu trong sự nghiệp, nhưng hiện tại, quên đi, cô chỉ cầu thời gian làm việc tự do, thù lao hậu đãi, tiền đến thật nhiều mà thôi.
Chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. . . . . .
Uông Ngữ Đạt đi vào cổng khách sạn Xuân Duyệt, ngẩng mặt nhìn lên toà kiến trúc tổng thể cao vút như vươn đến tận mây xanh. Tầng cao nhất của khách sạn là một nhà hàng thủy tinh trong suốt xoay ba trăm sáu mươi độ nhìn xuống toàn cảnh Đài Bắc.
Thái Duệ An nói đợi tới sinh nhật cô thì muốn mời cô tới đó ăn đại tiệc, anh không biết, cô đã từng là khách quen của nhà hàng đó, lúc đó cha cô rất quen thân với đầu bếp trưởng.
Chẳng qua đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, cô bây giờ chỉ lo lắng đề án của mình không thể được thuận lợi thông qua tại hội đồng xét duyệt của mấy ông quản lí này.
Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt từ từ thở dài, lắc lắc đầu, dứt khoát bước vào đại sảnh lộng lẫy.
Cô không có dư thừa thời gian để cảm khái, kế hoạch hôm nay vẫn dày đặc giống như mọi ngày, buổi sáng tham gia hội nghị xét duyệt đề án, buổi chiều dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, buổi tối tới nhà học sinh dạy Piano.
Cô đi thang máy đến thẳng bộ phận hành chính khách sạn tại tầng trệt, nhân viên bộ phận tiêu thụ dẫn cô đến một phòng họp nhỏ, mấy phút đồng hồ sau, phó phòng tiêu thụ đến, tươi cười với cô.
“Uông tiểu thư, tôi đang chờ cô đây. Hôm nay những người khác không tới sao?”
“Vâng, gần đây công ty của chúng tôi nghiệp vụ tương đối nhiều, tất cả mọi người đều bận rộn, cho nên hôm nay để tôi phụ trách giới thiệu.” Uông Ngữ Đạt thản nhiên cười lại, không chút nào chột dạ nói xong lời nói dối. Vì để dễ dàng nhận được việc lớn, cô cùng vài người khác kết hợp lại thành lập một phòng làm việc, thực hiện dự án nào đặc biệt thì lúc ấy mới cùng nhau tới họp, người đông thế mạnh, xây dựng cảm giác chuyện nghiệp, nhưng trên thực tế vẫn là đều tự phụ trách riêng việc của mình, chia thù lao dựa vào tỉ lệ góp vốn.
Trên cơ bản, việc này do cô phụ trách, cũng cơ hồ là do cô độc lập hoàn thành, nói cái gì mà đoàn đội hợp tác, chẳng qua là biểu hiện để lừa gạt khách hàng mà thôi.
“Vậy được rồi, tôi đã không chờ được để xem thành quả rồi, trình bày cho tôi xem đi!”
“Được !” Uông Ngữ Đạt mở notebook, mở máy chiếu, bắt đầu thuyết trình.
…
Rất rối rắm.
Viên Thiếu Tề khẽ nhíu mày, nhẫn nại nghe chủ quản trên bục dài dòng báo cáo nghiệp vụ, nhưng đối phương càng lúc càng nói càng hăng, toàn bộ bài nói vẫn không đi vào những điểm quan trọng, vừa lãng phí thời gian lại vừa làm anh đau đầu.
Vừa mới nhậm chức được vài ngày, anh đã sơ lược hiểu rõ thái độ làm việc của mấy quản lý cấp trung, chỉ có ba chữ –
Không năng suất.
Nếu đây là tập quán quản lý chi nhánh khách sạn Xuân Duyệt của tập đoàn thì, khó trách Lưu chủ tịch cố ý mời anh về từ Luân Đôn, chờ mong anh chỉnh đốn tất cả một phen.
Anh hướng bục dùng tay ra hiệu.”Vương quản lý.”
“Vâng ?” Người đàn ông hói nửa đầu đang nói đến mức nước miếng tung bay thấy tổng giám đốc gọi, vội vàng nịnh bợ dừng lại.
“Ông có thể tóm tắt nội dung cần báo cáo trong vòng một phút, nêu rõ những nét chính của vấn đề một chút không?”
“Hả?” Ông hói đầu sửng sốt.”1 phút?”
“Có thể chứ?”
“Nhưng. . . . . . Trong báo cáo của tôi đây nội dung rất nhiều, 1 phút chỉ sợ. . . . . .”
“Những người khác đâu?” Viên Thiếu Tề lười nghe ông ta giải thích, con mắt sáng quắc đảo qua từng gương mặt đang kinh ngạc trong phòng.”Ai có thể nói cho tôi những điểm quan trọng trong vòng một phút?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy thì 3 phút vậy?” Anh nới rộng thời gian.
Vẫn không có người đáp lại, không khí trở nên xấu hổ.
Viên Thiếu Tề lạnh lùng mỉm cười một cái, đã sớm đoán được tình huống này, anh lạnh nhạt đứng dậy.”Tôi nghĩ mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta tạm ngưng họp 20 phút, đợi các vị đầu óc tinh táo, uống ly cà phê, chúng ta lại tiếp tục.”
Anh ngữ khí bình thản, trong lời nói lại chứa đựng sự ám chỉ lạnh lùng, mệnh lệnh cho các quản lý đó trong vòng 20 phút sửa sang lại nội dung tài liệu trên tay, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.
Hai người trợ lý tiến vào đưa cà phê mới pha và điểm tâm mới làm phát cho mọi người, Viên Thiếu Tề bưng lên một ly cà phê, đi thẳng ra khỏi phòng họp, rời xa lời xì xào bàn tán của đám quản lý.
Dù ông chủ có nghiêm khắc thế nào đi nữa, cũng phải cho nhân viên một chút không gian để mà oán giận, anh cố ý rời xa, để cho bọn họ có thể trút giận, phát tiết tức giận đầy ngập trong lòng.
Anh uống cà phê, dạo bước trong hành lang dài, một bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp bỗng dưng hiện lên trước mắt, tuy chỉ là thoáng nhìn, anh đã kịp phân tích ra một cái tên trong óc–
Là Uông Ngữ Đạt, vợ cũcủa anh.
Làm sao cô có thể tới nơi này?
Anh sải bước đi về phía trước, ánh mắt truy đuổi theo bóng hình của cô. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, đúng là trang phục của OL (office lady), trên cổ buộc một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt, tăng thêm mấy phần mềm mại đáng yêu.
Anh nhìn theo bóng cô mang theo notebook nhẹ nhàng đi vào thang máy.
Hay là cô là đến bàn công chuyện? Với ai?
Đang tập trung suy nghĩ thì một tiếng gọi gấp gáp từ phía sau anh vang lên.
“Tổng giám đốc.”
Anh quay đầu, nhìn về hướng một phụ nữ mặc đồng phục quản lý của khách sạn, từ đồ hàng hiệu trên người cô, anh nhận ra cô là phó quản lý bộ phận tiêu thụ.
“Phó quản lý Trần, xin chào.” Anh cười nhẹ.
“Dạ, chào tổng giám đốc.” Phó quản lý Trần hình như không dự đoán được tổng giám đốc bề ngoài nhìn như nghiêm khắc và cẩn thận sẽ nói chuyện hòa nhã như thế, ngẩn người, một lát sau mới quay về dáng vẻ tươi cười.
Viên Thiếu Tề thấy trong lòng cô ôm một chồng văn kiện, tâm niệm vừa động.”Cái cô vừa mới ở đây là khách đến bàn luận công việc sao?”
“Không phải khách, là người khách sạn mời đến làm sổ tay tuyên truyền.”
” Sổ tay tuyên truyền?”
“Đúng, tổng giám đốc, mời xem, chính là cái này.” Phó quản lý Trần đưa ra một mẫu sổ tay tuyên truyền.”Tôi cảm thấy rất được, hẳn là có thể chọn dùng.”
Viên Thiếu Tề tiếp nhận hàng mẫu, tùy tay lật xem, nhìn đến tên người kí tên trên đề án ở tờ cuối cùng.
Uông Ngữ Đạt, quả nhiên là cô.
Anh khẽ hừ lạnh.” Cái này không được.”
“Cái gì?” Phó quản lý Trần nghe thấy liền bối rối.
“Tôi nói, sổ tay này bị lặp.” Vẻ mặt anh lạnh lùng, đáy mắt lặng lẽ hiện lên rõ sự ác ý .”Cô lập tức gọi người làm đề án này tới đây.”
Cái gì? Muốn cô ấy lập tức trở lại?
Uông Ngữ Đạt mới vừa đi ra khách sạn không bao lâu, liền nhận được điện thoại thúc giục.”Xin hỏi là đề án của tôi có vấn đề gì không?”
“Tôi thấy là không có vấn đề, có vấn đề là tổng giám đốc của chúng tôi.” Khẩu khí của phó quản lý Trần có vài phần áy náy, tựa hồ cũng hiểu được việc lật lọng như vậy không tốt lắm.”Anh ấy đối với đề án của cô. . . . . . ai, không hài lòng lắm.”
Không hài lòng? Không hài lòng đến mức cô vừa mới rời đi, liền cho nhân viên gọi ngay điện thoạt đến như muốn đòi mạng sao?
Uông Ngữ Đạt nhíu mày, hỏi thử: “Nhưng tôi nghĩ rằng bản sổ tay này là thuộc nghiệp vụ của bộ phận tiêu thụ?”
“Đúng là do bộ phận tiêu thụ chúng tôi quản lý, vốn chỉ cần quản lý tường trình vắn tắt là được rồi, nhưng mà. . . . . . tổng giám đốc của chúng tôi vừa nhậm chức có lẽ còn chưa quen với việc triển khai hoạt động của chi nhánh. Ngại quá, Uông tiểu thư mời cô tới một chuyến nữa ngay bây giờ được không?”
Cô có thể nói không sao?
Uông Ngữ Đạt cười khổ, vốn tưởng rằng lần này nắm chắc rồi, giữa trưa còn muốn mang mẹ đi nhà hàng ăn một bữa thật ngon, cũng thuận tiện cổ vũ thưởng cho mình không ngờ sự tình lại biến chuyển.
Trở lại trước phòng họp, phó quản lý Trần đang chờ cô, vừa thấy mặt liền xin lỗi trước. “Thật có lỗi, tổng giám đốc chúng tôi đang họp, anh ấy mời Uông tiểu thư chờ một chút.”
Anh ta đang họp? Vậy còn vội vã triệu cô đến? Không thể lại hẹn vào một lần khác sao?
“Xin hỏi đại khái muốn tôi đợi bao lâu?” Cô vẫn giữ vững sự lễ phép.
“Việc này. . . . . . Tôi cũng không xác định được.” Phó quản lý Trần có chút xấu hổ.”Anh ấy hiện tại đang trong cuộc họp hội đồng quản trị, vừa mới mời người đưa cơm vào, vừa ăn vừa thảo luận, cho nên. . . . . . có thể còn phải một lúc nữa đi.”
Shit! Đây là đang cố tình chỉnh cô sao?
Uông Ngữ Đạt rủa thầm dưới đáy lòng, mặt ngoài lại nở nụ cười hòa khí.”Không sao, tôi chờ ở chỗ này được rồi.”
“Tôi mời người cũng đưa một phần cơm đến cho cô.”
“Cám ơn.”
Sau khi phó quản lý Trần rời đi, chỉ chốc lát sau, một người liền đưa tới một phần cơm hộp, chính là của nhà hàng Xuân Duyệt làm ra, hương vị đương nhiên không tệ, chỉ là Uông Ngữ Đạt ăn vào miệng cũng vẫn thấy buồn bực.
Cô không biết tổng giám đốc tân nhiệm của khách sạn này là thần thánh phương nào, nhưng cô đã bắt đầu thấy ghét anh ta. Anh ta chắc là một người rất khó tiếp xúc, soi mói, sắc bén, hà khắc.
Hơn nữa, anh ta còn tự cho là đúng, anh ta thấy thời gian của mình quý giá, chẳng lẽ của cô thì không quý giá sao? Không nói lời gì triệu cô trở về, kết quả mời cô ở trong này khổ sở chờ đợi?
Đáng giận!
Lúc kim đồng hồ dần dần chỉ hướng hai giờ chiều, Uông Ngữ Đạt quyết định mình chịu đủ rồi, cô tuy chỉ là một người làm thuê nho nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm, cho dù anh đường đường là tổng giám đốc thì sao? Cô không sợ!
Cô thu dọn xong notebook, đang muốn rời đi, một âm thanh lạnh lùng như cười như không làm cô cứng người.
“Sao vậy? Muốn đi sao?”
Cô giật mình, dự cảm bất tường chạy dọc sống lưng, giọng nói này. . . . . . rất quen thuộc.
Cô bỗng nhiên quay đầu, đập vào ánh mắt quả nhiên là khuôn mặt của người đàn ông khiến cho lòng cô vừa chua xót lại vừa đau lòng.
“Là anh? Viên. . . . . . Thiếu Tề.”
“Thật bất ngờ sao?” Anh nhàn nhã nhếch miệng, ngồi xuống đối diện cô.
Cô cắn chặt răng, lời nói khó khăn lắm mới có thể theo cánh môi thốt ra.”Anh sẽ không phải. . . . . . chính là tổng giám đốc khách sạn này?”
“Xin chỉ giáo nhiều.” Anh đưa ra danh thiếp.
Cô chần chờ nhận lấy, ngón tay run lên, danh thiếp tinh xảo lại có chất lượng chỉ ra rõ ràng anh là tổng giám đốc khách sạn kiêm phó chủ tịch tập đoàn.
Trừng mắt nhìn những con chữ in trên danh thiếp giống như đang đùa cợt cô, cô bỗng nhiên đã hiểu mình vì sao phải không công chờ thêm hai giờ ở tại phòng họp nhỏ này.
“Anh cố ý đấy sao?” Giọng cô sắc bén chất vấn.
“Tôi không hiểu ý của Uông tiểu thư.”
Giả ngu! Anh rõ ràng là cố ý chỉnh cô!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt mang hình viên đạn, anh ung dung tiếp nhận một cách vô thưởng vô phạt.
“Sao vẫn đứng vậy? Mời ngồi!” Anh cười giống như đang mang gà đi chúc tết chồn.
Cô cứng ngắc trở lại chỗ ngồi.
“Cơm ăn ngon không?” Anh chỉ cái hộp không trên bàn trà.
“Cũng tạm.”
“Cà phê đâu? Muốn gọi người cho em thêm một ly không?”
“Em không phải đến đây để ăn hay uống cà phê.” Cô thách thức nhướn mày.
Anh nhẹ giọng nở nụ cười, cười đến mức khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thấy không được tự nhiên.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Thoải mái đi, Uông tiểu thư.” Anh dừng cười, uống một hớp cà phê.”Em làm việc luôn khẩn trương gấp gáp như vậy sao?”
Là vì anh cô mới khẩn trương, có được không? Vì cô biết rõ anh không có lòng tốt gì.
Uông Ngữ Đạt ném cho chồng cũ hai ánh mắt xem thường.”Em nghe nói, anh đối với sổ tay tuyên truyền em làm có ý kiến?”
“Không sai, là có một chút.” Trên tay anh cầm hàng mẫu, cười cười đùa nghịch một chút, bỗng nhiên vứt xuống rơi đúng trước mặt cô.”Bị trùng lặp!”
“Cái gì?” Cô nhất thời sửng sốt.
“Tôi nói phần này hoàn toàn thất bại, mời Uông tiểu thư làm lại đề án một lần nữa.”
Làm lại đề án một lần nữa? Ý anh là chỉnh sửa lại toàn bộ? Anh định đem cô ra làm trò đùa giỡn ngu ngốc sao?
Cô căm tức nhìn anh.”Nhưng tôi xin thỉnh giáo Viên tiên sinh là chỗ nào thấy không hài lòng?”
“In ấn, hình ảnh, nội dung, tôi thấy tất cả đều không hài lòng.” Anh trả lời rất đơn giản, ngắn gọn làm cho người khác hộc máu.
Cô nén giận.”Nhưng vừa mới rồi phó quản lý Trần nói với tôi, cô ấy thấy tuyệt đối OK. . . . . .”
Viên Thiếu Tề mỉm cười, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực.”Nhớ không? Uông tiểu thư, vừa mới rồi tôi đã cho cô danh thiếp.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi là tổng giám đốc.” Anh biểu thị công khai, một bộ tư thế vui mừng tự đắc.
Ý là việc của khách sạn này hết thảy đều do anh định đoạt!
Cô tức giận đến cơ hồ muốn sung huyết não.”Viên Thiếu Tề! Anh –”
Anh vươn một ngón tay, lắc lắc trước mặt cô.”Lúc đang bàn công việc, tôi hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, Uông tiểu thư.”
Cô phút chốc tức run.”Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Viên từng trải quả là quá để ý.” Mỗi câu chữ gằn từng tiếng theo kẽ răng.
Cô sắp tức điên rồi, chắc anh cũng nhìn ra được, nhưng anh không hề thể hiện một chút dấu hiệu đồng tình nào.
“Vậy Uông tiểu thư khi nào thì có thể làm lại đề án giao cho tôi?” Anh lành lạnh hỏi.
Quả thực khinh người quá đáng!
Uông Ngữ Đạt thầm nắm chặt lòng bàn tay.”Ít nhất cũng xin tổng giám đốc Viên cho tôi một phương hướng, nếu không tôi làm sao mà biết sửa từ đâu?”
Anh nhún vai.”Nếu tôi mà biết sửa lại như thế nào cho tốt hơn, thì rõ ràng đã tự mình làm rồi, cần gì đem việc này cho người khác làm?”
Cô muốn giết người! “Anh là tổng giám đốc, chẳng lẽ đối với việc tuyên truyền hình tượng của khách sạn không có một chút ý tưởng nào sao?”
“Có một chút, nhưng trong khoảng thời gian ngắn rất khó thuyết minh cụ thể.”
“Vậy lúc nào anh có thời gian để thuyết minh cụ thể thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là viết E-mail cũng được.”
“Tôi ưa mặt đối mặt trao đổi trực tiếp, như vậy để không có hiểu lầm.” Thể hiện rõ là muốn làm cô mất thời gian.
“Ngoài anh ra tôi còn có rất nhiều dự án khác. . . . . .” Cô cũng không muốn hao phí thời gian mà tiếp chuyện với anh.
“Nếu Uông tiểu thư bề bộn nhiều việc, chúng tôi cũng không làm khó dễ cô, tôi bảo phó quản lý Trần tìm người khác tới làm vụ này là được rồi.”
Đáng chết, cô phải kiếm số tiền kia!”Không cần, tôi sẽ làm. Tôi sẽ. . . . . . Nhất định sẽ hết sức đưa ra một bản đề án khiến cho tổng giám đốc vừa lòng.”
“Một tuần kịp không?”
“Được, một tuần.”
“Vậy đã định rồi, một tuần sau, xin Uông tiểu thư đưa ra ba bản kế hoạch khác nhau để tôi tham khảo.”
Ba bản!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh. Anh chẳng những bỏ đi thành quả tâm huyết hao phí gần hai tháng của cô, còn muốn cô trong một tuần ngắn ngủi đưa ra ba bản kế hoạch mới, đáng ghê tởm hơn là, ngay cả chút phương hướng đề nghị cũng không cho cô, muốn cô thầy bói mù sờ voi, anh quả thực rất có khả năng soi mói.
Nếu cô thông minh mà nói… nên buông tha vụ này, tiếp tục dây dưa cùng anh chỉ khiến bản thân càng lâm vào cảnh tiến thoái không xong.
Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng con vịt đã được luộc chín lại bay đi mất (kiểu như thức ăn đến mồm rồi mà còn trôi mất), lại càng không cam lòng để anh dùng một loại ánh mắt hèn mọn khinh thường khiêu khích cô, như thể không tin cô có năng lực hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó.
Liều thôi!
Vì để chứng minh mình không còn là vị đại tiểu thư nhõng nhẽo trong mắt anh, cô liều chết cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này, cô nhất định phải làm cho anh tâm phục khẩu phục, ngoài miệng không nói được một câu ghét bỏ.
“Một tuần sau gặp lại!”
Cô nói cụt lủn, đứng dậy bỏ chạy lấy người, phong thái cao ngạo, tư thế mạnh mẽ.
Viên Thiếu Tề nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt trầm xuống .
Anh biết mình thực nhàm chán,thái độ rất máy móc, không giống một nam tử hán hào phóng quang minh chính đại.
Nhưng anh không nhịn được, chỉ vì không muốn để cho cô đi mất, không muốn dễ dàng buông tha cô.
Ai bảo cô giữa đêm mưa gió tại cái nơi hoang vu đó lại bốc đồng nhảy xuống xe như vậy, hại anh lo lắng ảo não, sau đó, trơ mắt nhìn cô lên xe của một người đàn ông khác. . . . . .
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Viên Thiếu Tề nhếch lên mỉa mai.
Một tuần, ba bản kế hoạch khác nhau.
Anh rất xấu xa, anh biết.
Nhưng anh cũng rất ngạc nhiên, đến phút cuối cùng cô sẽ ứng biến như thế nào đây?
…
“Đạt Đạt, con còn chưa ngủ à?”
Đã đêm khuya nhưng Uông Ngữ Đạt vẫn còn mở đèn đánh máy trước máy tính, phía sau truyền đến một tiếng nói ngái ngủ.
Cô ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với ánh mắt lo lắng của mẹ.
“Mẹ, sao mẹ tỉnh dậy làm gì?”
“Mẹ dậy đi toilet.” Bà Uông nói nhỏ, ngáp dài, ngồi ở mép giường.”Con làm sao vậy? Đang bận gì thế? Trễ như vậy còn chưa ngủ?”
“Dạ, con viết một vài thứ.”
“Viết cái gì mới được chứ? Mẹ thấy con cả ngày hôm nay đều chỉ biết viết viết.”
“Một bản kế hoạch ạ.” Uông Ngữ Đạt không biết nên giải thích như thế nào, đành phải đứng dậy, ôm thân mình mẹ gầy yếu.”Mẹ, không phải con đã nói nửa đêm rời giường phải nhớ mặc áo khoác sao? Mẹ như vậy cảm lạnh thì sao.”
“Không đâu, mẹ nóng quá.” Bà Uông vừa mới cậy mạnh nói, lập tức hắt hơi một cái.”Hắt xì!”
“Mẹ thấy chưa.” Uông Ngữ Đạt thở dài bất đắc dĩ, lấy áo choàng của mình ra, khép vạt áo lại trên vai mẹ, sau đó đỡ mẹ đứng dậy.”Con đưa mẹ về phòng ngủ.”
“Vậy còn con?”
“Con à, chờ làm xong con sẽ đi ngủ .”
“Vậy còn bao lâu nữa?”
“Sắp xong rồi.” Uông Ngữ Đạt gạt mẹ, biết rõ đêm nay mình còn phải thức đến sáng, sợ là vậy vẫn không nộp kịp. Cô cắn răng thở dài hối tiếc, bắt buộc bản thân lấy lại tinh thần.”Được rồi, mẹ nằm xuống đi.” Cô giúp mẹ lên giường.”Chăn phải đắp kín, không cho phép mẹ lại đá văng.”
“Cũng rất nóng chứ sao.” Giọng bà Uông ủy khuất.”Cũng không được bật quạt?”
“Không được.” Cô mỉm cười.
“Được rồi.” Bà Uông thở dài, nhắm mắt lại, mơ hồ nói.”Vậy con viết xong đề án, cũng phải ngoan ngoãn ngủ nha. . .”
“Con biết rồi.” Uông Ngữ Đạt đứng trước giường mẹ nhìn một lát, một cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, suy nghĩ trong lòng rối rắm, đến tận khi xác định mẹ ngủ say rồi, cô mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Liếc đồng hồ báo thức, đã qua hơn hai giờ khuya rồi, mà tiến độ ba bản kế hoạch khác nhau của cô còn chưa đến 20%.
Viên Thiếu Tề hẹn cô buổi sáng mười giờ họp, còn không biết sẽ soi mói kế hoạch thế nào đây của cô.
Thật ghê tởm, thật sự rất ghê tởm –
Cô lấy hai tay che mặt, dùng sức cắn răng.
Nhưng cô sẽ không nhận thua , tuyệt đối không thể thua, cô nhất định phải khiến anh nhìn mình với cặp mắt khác xưa!
Cô phải làm anh bất ngờ.
Buổi sáng mười giờ, Uông Ngữ Đạt đúng giờ có mặt ở văn phòng riêng của anh, bày ra một khuôn mặt nghiêm túc giải quyết việc chung, đưa cho anh ba bản kế hoạch khác nhau.
Tạm thời không nói nội dung kế hoạch có ưu khuyết gì, ít nhất là tốc độ hoàn thành cực cao, mỗi một phần đều là dụng tâm viết, không hề qua loa đại khái.
Không ngờ mười ngón tay cả ngày không dính nước năm đó, ngay cả rửa cái bát cũng đánh vỡ, là đại tiểu thư hàng ngày chỉ biết đi dạo phố mua sắm, lại biết dùng thái độ nghiêm túc như thế đối với công việc — thật không thể tin nổi!
“Sao? Ba bản kế hoạch tổng giám đốc Viên có hài lòng không?” Cô lạnh lùng hỏi, khẩu khí thật là lạnh, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô không chớp, phát giác ra cô không giấu được sự hồi hộp.
Xem ra cô rất sợ bị anh đả kích.
Viên Thiếu Tề thầm cười lạnh, xem ba bản kế hoạch, sau đó khép lại, bất động thanh sắc nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn hết sức không được tự nhiên, nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.”Rốt cuộc thế nào? Xin tổng giám đốc nói thẳng cho tôi biết.”
“Còn có thể sửa nữa.” Anh thản nhiên nói một câu.
Cô sửng sốt, sau một lúc lâu, thật cẩn thận lên tiếng.”Là sao, còn có thể sửa nữa?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Cho nên?”
“Cứ sửa tiếp đi, cuối tuần chúng ta lại thảo luận.”
“A?” Cô choáng váng. Đúng là gặp quỷ, đến tột cùng anh tính làm cái gì đây!”Anh không nói cho tôi biết, phần kế hoạch nào còn chưa tốt sao? Ít nhất để tôi còn có phương hướng nếu không muốn tôi sửa chữa thế nào?”
“Ba kế hoạch đều đạt tầm sáu bảy phần, cô muốn tôi chọn cái nào đây? Ít nhất phải chỉnh sửa đến khi được chín mười phần, chúng tôi sẽ ra quyết định.”
Cô bóp nắm tay.”Vậy tôi phải sửa ba phần?”
“Đúng vậy.” Anh mỉm cười.
Cô oán hận trừng anh, thật muốn đập bẹp anh, đang muốn lên tiếng, di động bỗng dưng vang lên một âm điệu chói tai, cô nghe thấy tiếng chuông, liền vội vàng mở túi, lấy di động ra.
“Dạ, dì Bảo ạ? Có chuyện gì ạ?” Một giọng nói dồn dập ở đầu kia, cô nghe xong, khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
“Đã biết ạ, con lập tức trở về!” Gác điện thoại xong, cô lập tức đứng dậy.
Viên Thiếu Tề nhíu mày.”Cô đi đâu vậy?”
“Tôi có việc gấp, phải đi ngay.”
“Có chuyện gì quan trọng sao?” Anh chất vấn.”Cô quên chúng ta còn đang họp sao?”
“Không phải anh muốn tôi tiếp tục sửa chữa kế hoạch sao? Tôi sẽ sửa, như vậy còn chưa đủ sao? Còn có cái gì mà phải thảo luận ?” Cô hiển nhiên không có kiên nhẫn nhiều lời cùng anh.
“Uông Ngữ Đạt, cô –”
“Anh bảo thư ký gọi điện thoại hẹn thời gian đi!” Dứt lời, cô cũng không đợi anh đáp lại, đi thẳng.
Viên Thiếu Tề nhìn thần sắc cô vội vàng, lửa giận ở ngực chợt trào lên, một lát sau, anh rốt cục không nhịn được, ném bút về phía tường đối diện cho hả giận.
Anh sai rồi, cô một chút cũng không thay đổi, vẫn là thiên kim tiểu thư ngang ngược trước kia, không chút nào tôn trọng, cũng không đem anh, khách hàng lớn này để vào mắt.
Tốt, rất tốt.
Viên Thiếu Tề hừ lạnh, mắt trầm xuống như biển băng Bắc Cực, hàn khí bức người.
Cô dám can đảm khinh thường anh, cũng đừng trách anh xuống tay vô tình!
Viên Thiếu kiên quyết một lòng toan tính, đáng tiếc cô vợ cũ sắp bị anh đối xử tàn khốc vẫn chưa cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, cô chỉ mải thấp thỏm với cuộc điện thoại mới nhận vừa rồi.
Dì Bào nói cho cô biết, mẹ cô một mình ra khỏi nhà, không thấy bóng dáng!
Cô lo lắng, vẫy một chiếc tắc xi, về thằng đến nhà, gặp dì Bảo, phân công nhau tìm kiếm ở khu phụ cận.
Nửa giờ sau, cô mới tìm được mẹ cô trốn trong một cái ngõ tối, mẹ cô ngây ngốc ngồi dưới đất, biểu tình mờ mịt.
Cô ôm mẹ.”Mẹ, sao mẹ một mình chạy đến đây? Mẹ đừng làm con sợ!”
“Đạt Đạt, anh trai con đâu?” Bà Uông không cảm nhận được con gái đang kích động, chỉ ngơ ngác hỏi.”Mẹ muốn tìm nó nhưng lại không tìm thấy.”
Uông Ngữ Đạt nghe vậy, trái tim nhói một cái, giương mắt nhìn mẹ, “Mẹ ra ngoài. . . . . . là vì anh Hoa?”
“Đúng vậy, anh con sao không ở nhà?” Bà Uông nghi hoặc.”Có phải lại ra ngoài lêu lổng cùng bạn học không?”
“Không phải, mẹ, không phải.” Cô nâng khuôn mặt gầy yếu của mẹ lên, cố mỉm cười.” Mẹ quên rồi sao? Anh con xuất ngoại rồi mà.”
“Xuất ngoại? Vì sao?”
“Anh đi. . . . . . đi du học mà! Vì mẹ nói đám bạn học hư hỏng làm hư anh con, nên muốn cho anh Mĩ học, mẹ quên rồi sao?”
“Nước Mĩ? Đó không phải là nơi xa tít mù tắp mới đến được sao?”
“Phải, phải, phải ngồi máy bay mười tiếng.”
“Vậy Đạt Đạt, con dẫn mẹ đi đi, đã lâu không nhìn thấy anh trai con rồi, mẹ muốn nhìn thấy nó!” Bà Uông níu một góc ống tay áo con gái, tính trẻ con nổi dậy nũng nịu.
Uông Ngữ Đạt gật đầu, nụ cười càng tươi sáng.”Con biết rồi, con cũng vậy. . . . . . Con cũng muốn gặp anh, chờ con rảnh dẫn mẹ đi được không?” Cô trấn an mẹ, giương cánh tay nâng mẹ dậy.
“Tốt, cả nhà chúng ta cùng đi thăm anh trai con.” Bà Uông vui vẻ, đi theo con gái từng bước một hướng về nhà, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại hỏi: “Đúng rồi, Đạt Đạt, ba con đâu? Mấy ngày nay không thấy, ba lại ở công ty làm thêm giờ đúng không? Ba con chỉ quan tâm đến công ty, cũng không quan tâm đến mẹ con chúng ta.”
“Đúng vậy, ba, ba. . . . . . rất quá đáng.” Uông Ngữ Đạt hùa theo mẹ oán giận, suy nghĩ trong lòng lại lặng lẽ tràn ra sự chua xót.”Nhưng ba vẫn tốt, ba muốn con chăm sóc mẹ cho tốt, ba vẫn rất quan tâm đến mẹ.”
“Đứa ngốc này! Tại sao lại là con chăm sóc mẹ? Đương nhiên là mẹ đây phải chăm con rồi!” Bà Uông xoa xoa tay của con gái, cười thoải mái. “Đạt Đạt, mẹ dẫn con đi tắm rửa.”
“Được, chúng ta cùng nhau tắm.”
Sau khi về đến nhà, Uông Ngữ Đạt dàn xếp tốt cho mẹ, đầu tiên gọi điện thoại cho dì Bảo, nói cho dì biết người đã tìm được rồi, muốn dì không cần phải lo lắng, sau đó vội vàng mở nước ấm trong bồn tắm lớn.
“Mẹ giúp con cởi quần áo.” Bà Uông kéo cô lại, tay chân vụng về thay cô mở cúc áo.
Cô nở nụ cười, thành thạo thầm hỗ trợ, làm bà Uông tưởng chính mình cởi, tiếp theo cô cũng đưa tay ra.”Đến lượt con giúp mẹ cởi nha.”
“Được.” Bà Uông giơ cao hai tay, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ đợi.
Cởi quần áo xong, hai mẹ con đều tự cầm lấy khăn mặt, bông tắm, lau người giúp nhau, chơi đùa vui vẻ, làm miếng bọt biển chỉ toàn xà phòng.
Uông Ngữ Đạt cầm lấy vòi hoa sen, phun vào mẹ, bà Uông cười thét chói tai.
“Đứa con hư này! Sao có thể làm vậy với mẹ?”
Một trận vui đùa ầm ĩ qua đi, hai mẹ con ngồi vào bồn tắm lớn, bà Uông đưa lưng về phía con gái, vui vẻ ngâm nga ca hát.
Uông Ngữ Đạt kì lưng cho mẹ, dịu dàng lấy khăn mặt lau, nhìn thân mình mẹ ngày càng gầy yếu, lòng căng thẳng, đôi mắt lâm râm nóng lên.
Cô ôm mẹ từ phía sau, hai má dán trên làn vai trần của bà.”Mẹ, mẹ phải hứa với con, về sau không được không nói một tiếng đã đi ra ngoài. Mẹ muốn đi đâu, bảo với dì Bảo dẫn mẹ đi, bằng không con tìm không thấy mẹ, sẽ rất tức giận, rất tức giận đó.”
“Mẹ biết rồi, mẹ hứa sẽ ở nhà với con, không để khi con tan học về không tìm thấy mẹ, được không?” Bag Uông không nhận ra sự thương tâm trong lời nói của con gái, chỉ ngây ngốc cười.
“Mẹ, con yêu mẹ.” Uông Ngữ Đạt nhỏ giọng nói, tựa như những lần làm nũng với mẹ trước đây, thật vui vẻ.
Bà Uông tiếp tục ngâm nga.
“Con cũng yêu ba.”
“. . . . . .”
“Còn cả anh trai nữa. . . . . .” Giọng Uông Ngữ Đạt khẽ run.”Con mong anh nhanh trở về.”
“Anh con nếu không trở lại, chúng ta phải đi tìm nó!” Bà Uông cuối cùng cũng có phản ứng, cười đáp lời.
“Đúng vậy, chúng ta. . . . . . đi tìm anh.” Uông Ngữ Đạt nháy mắt mấy cái, cũng không biết có phải hơi trong phòng tắm quá nồng hay không, cô cảm giác trước mắt mình một mảng hơi nước mênh mông.”Mẹ. . . . . .”
“Hình như có tiếng điện thoại.” Bà Uông ngắt lời cô, làm bộ kéo dài lỗ tai lắng nghe.
“Đúng.” Cô cũng nghe thấy.”Con đi nghe.”
Uông Ngữ Đạt nhẹ đứng dậy, lấy khăn tắm bao quanh mình, quay về phòng ngủ tiếp di động.
“Là Uông tiểu thư sao?” Tiếng nói lưu loát.”Tôi là thư ký của tổng giám đốc Viên của Xuân Duyệt, tổng giám đốc chúng tôi muốn cùng cô hẹn vào hai giờ chiều thứ tư họp, có thể chứ?”
Thứ tư, Uông Ngữ Đạt nhìn lịch làm việc phía trên bàn sách, thầm tính toán, cô chỉ có thời gian sáu ngày để có thể thể sửa chữa bản kế hoạch, hơn nữa còn có hai kế hoạch của hai vụ khác cũng gần tới kỳ hạn nộp bản thảo.
Huyệt thái dương phút chốc truyền đến từng trận co rút đau đớn.
Mệt mỏi quá, cuộc sống như ngọn nến hai đầu cùng đốt, đến tột cùng khi nào mới có thể chấm dứt đây?
“Có vấn đề sao? Uông tiểu thư.” Đối phương thấy cô thật lâu không lên tiếng, nghi ngờ truy vấn.
Cô nhắm mắt, khóe môi nhếch lên kiên nghị.”Mời cô chuyển lời đến anh Viên, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Muốn chiến cứ chiến đi! Cô sẵn sàng phụng bồi.
Dưới trướng kinh doanh bao gồm rất nhiều chuỗi khách sạn cùng với khu nghỉ dưỡng trên đảo, từ lúc tiến nhập vào châu Âu hình thành mô hình đầu tư tài chính khổng lồ, mấy năm này phát triển mạnh mẽ, trừ đại bản doanh quản lý thiết lập tại Đài Loan ra, cứ điểm trải rộng toàn bộ châu Á.
Chủ tịch Lưu Triệu Bình, xuất thân là nhà buôn bán giàu có truyền thống tại Đài Loan, cũng là đại cổ đông của tập đoàn khách sạn này, ông chủ yếu phụ trách tổng quản lý nội vụ trong tập đoàn, về phần kinh doanh hằng ngày thì giao lại cho các tổng giám đốc phụ trách.
Trong đó, ở Đài Bắc, khách sạn Xuân Duyệt được xem như trung tâm của tập đoàn, tổng giám đốc đồng thời kiêm nhiệm phó chủ tịch tập đoàn, là người có quyền thế mạnh thứ nhì trong tập đoàn, tương lai vô cùng có khả năng thay thế chủ tịch.
Nghe nói, vị tân nhiệm tổng giám đốc này là do Lưu Triệu Bình tự mình cất nhắc, hơn nữa tuổi còn khá trẻ nên lúc vừa mới nhậm chức liền có đủ loại ánh mắt ghen tị ngờ vực, không ít quản lý các bộ phận đều chờ đợi xem xét, người đàn ông được mời về từ Luân Đôn nước Anh này có bao nhiêu phần nổi bật.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô.
Cô chẳng qua chỉ nhận một việc viết thuê nho nhỏ này, làm xong sẽ rời đi, cấp trên có cái gì lục đục với nhau về tiết mục người nối nghiệp đều chẳng dính dáng gì đến cô.
Nhận việc, kiếm tiền, lại nhận việc, lại kiếm tiền, mục tiêu sống của cô chỉ đơn giản như vậy.
Trước kia còn từng muốn làm nên thành tựu trong sự nghiệp, nhưng hiện tại, quên đi, cô chỉ cầu thời gian làm việc tự do, thù lao hậu đãi, tiền đến thật nhiều mà thôi.
Chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. . . . . .
Uông Ngữ Đạt đi vào cổng khách sạn Xuân Duyệt, ngẩng mặt nhìn lên toà kiến trúc tổng thể cao vút như vươn đến tận mây xanh. Tầng cao nhất của khách sạn là một nhà hàng thủy tinh trong suốt xoay ba trăm sáu mươi độ nhìn xuống toàn cảnh Đài Bắc.
Thái Duệ An nói đợi tới sinh nhật cô thì muốn mời cô tới đó ăn đại tiệc, anh không biết, cô đã từng là khách quen của nhà hàng đó, lúc đó cha cô rất quen thân với đầu bếp trưởng.
Chẳng qua đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, cô bây giờ chỉ lo lắng đề án của mình không thể được thuận lợi thông qua tại hội đồng xét duyệt của mấy ông quản lí này.
Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt từ từ thở dài, lắc lắc đầu, dứt khoát bước vào đại sảnh lộng lẫy.
Cô không có dư thừa thời gian để cảm khái, kế hoạch hôm nay vẫn dày đặc giống như mọi ngày, buổi sáng tham gia hội nghị xét duyệt đề án, buổi chiều dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, buổi tối tới nhà học sinh dạy Piano.
Cô đi thang máy đến thẳng bộ phận hành chính khách sạn tại tầng trệt, nhân viên bộ phận tiêu thụ dẫn cô đến một phòng họp nhỏ, mấy phút đồng hồ sau, phó phòng tiêu thụ đến, tươi cười với cô.
“Uông tiểu thư, tôi đang chờ cô đây. Hôm nay những người khác không tới sao?”
“Vâng, gần đây công ty của chúng tôi nghiệp vụ tương đối nhiều, tất cả mọi người đều bận rộn, cho nên hôm nay để tôi phụ trách giới thiệu.” Uông Ngữ Đạt thản nhiên cười lại, không chút nào chột dạ nói xong lời nói dối. Vì để dễ dàng nhận được việc lớn, cô cùng vài người khác kết hợp lại thành lập một phòng làm việc, thực hiện dự án nào đặc biệt thì lúc ấy mới cùng nhau tới họp, người đông thế mạnh, xây dựng cảm giác chuyện nghiệp, nhưng trên thực tế vẫn là đều tự phụ trách riêng việc của mình, chia thù lao dựa vào tỉ lệ góp vốn.
Trên cơ bản, việc này do cô phụ trách, cũng cơ hồ là do cô độc lập hoàn thành, nói cái gì mà đoàn đội hợp tác, chẳng qua là biểu hiện để lừa gạt khách hàng mà thôi.
“Vậy được rồi, tôi đã không chờ được để xem thành quả rồi, trình bày cho tôi xem đi!”
“Được !” Uông Ngữ Đạt mở notebook, mở máy chiếu, bắt đầu thuyết trình.
…
Rất rối rắm.
Viên Thiếu Tề khẽ nhíu mày, nhẫn nại nghe chủ quản trên bục dài dòng báo cáo nghiệp vụ, nhưng đối phương càng lúc càng nói càng hăng, toàn bộ bài nói vẫn không đi vào những điểm quan trọng, vừa lãng phí thời gian lại vừa làm anh đau đầu.
Vừa mới nhậm chức được vài ngày, anh đã sơ lược hiểu rõ thái độ làm việc của mấy quản lý cấp trung, chỉ có ba chữ –
Không năng suất.
Nếu đây là tập quán quản lý chi nhánh khách sạn Xuân Duyệt của tập đoàn thì, khó trách Lưu chủ tịch cố ý mời anh về từ Luân Đôn, chờ mong anh chỉnh đốn tất cả một phen.
Anh hướng bục dùng tay ra hiệu.”Vương quản lý.”
“Vâng ?” Người đàn ông hói nửa đầu đang nói đến mức nước miếng tung bay thấy tổng giám đốc gọi, vội vàng nịnh bợ dừng lại.
“Ông có thể tóm tắt nội dung cần báo cáo trong vòng một phút, nêu rõ những nét chính của vấn đề một chút không?”
“Hả?” Ông hói đầu sửng sốt.”1 phút?”
“Có thể chứ?”
“Nhưng. . . . . . Trong báo cáo của tôi đây nội dung rất nhiều, 1 phút chỉ sợ. . . . . .”
“Những người khác đâu?” Viên Thiếu Tề lười nghe ông ta giải thích, con mắt sáng quắc đảo qua từng gương mặt đang kinh ngạc trong phòng.”Ai có thể nói cho tôi những điểm quan trọng trong vòng một phút?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy thì 3 phút vậy?” Anh nới rộng thời gian.
Vẫn không có người đáp lại, không khí trở nên xấu hổ.
Viên Thiếu Tề lạnh lùng mỉm cười một cái, đã sớm đoán được tình huống này, anh lạnh nhạt đứng dậy.”Tôi nghĩ mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta tạm ngưng họp 20 phút, đợi các vị đầu óc tinh táo, uống ly cà phê, chúng ta lại tiếp tục.”
Anh ngữ khí bình thản, trong lời nói lại chứa đựng sự ám chỉ lạnh lùng, mệnh lệnh cho các quản lý đó trong vòng 20 phút sửa sang lại nội dung tài liệu trên tay, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.
Hai người trợ lý tiến vào đưa cà phê mới pha và điểm tâm mới làm phát cho mọi người, Viên Thiếu Tề bưng lên một ly cà phê, đi thẳng ra khỏi phòng họp, rời xa lời xì xào bàn tán của đám quản lý.
Dù ông chủ có nghiêm khắc thế nào đi nữa, cũng phải cho nhân viên một chút không gian để mà oán giận, anh cố ý rời xa, để cho bọn họ có thể trút giận, phát tiết tức giận đầy ngập trong lòng.
Anh uống cà phê, dạo bước trong hành lang dài, một bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp bỗng dưng hiện lên trước mắt, tuy chỉ là thoáng nhìn, anh đã kịp phân tích ra một cái tên trong óc–
Là Uông Ngữ Đạt, vợ cũcủa anh.
Làm sao cô có thể tới nơi này?
Anh sải bước đi về phía trước, ánh mắt truy đuổi theo bóng hình của cô. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, đúng là trang phục của OL (office lady), trên cổ buộc một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt, tăng thêm mấy phần mềm mại đáng yêu.
Anh nhìn theo bóng cô mang theo notebook nhẹ nhàng đi vào thang máy.
Hay là cô là đến bàn công chuyện? Với ai?
Đang tập trung suy nghĩ thì một tiếng gọi gấp gáp từ phía sau anh vang lên.
“Tổng giám đốc.”
Anh quay đầu, nhìn về hướng một phụ nữ mặc đồng phục quản lý của khách sạn, từ đồ hàng hiệu trên người cô, anh nhận ra cô là phó quản lý bộ phận tiêu thụ.
“Phó quản lý Trần, xin chào.” Anh cười nhẹ.
“Dạ, chào tổng giám đốc.” Phó quản lý Trần hình như không dự đoán được tổng giám đốc bề ngoài nhìn như nghiêm khắc và cẩn thận sẽ nói chuyện hòa nhã như thế, ngẩn người, một lát sau mới quay về dáng vẻ tươi cười.
Viên Thiếu Tề thấy trong lòng cô ôm một chồng văn kiện, tâm niệm vừa động.”Cái cô vừa mới ở đây là khách đến bàn luận công việc sao?”
“Không phải khách, là người khách sạn mời đến làm sổ tay tuyên truyền.”
” Sổ tay tuyên truyền?”
“Đúng, tổng giám đốc, mời xem, chính là cái này.” Phó quản lý Trần đưa ra một mẫu sổ tay tuyên truyền.”Tôi cảm thấy rất được, hẳn là có thể chọn dùng.”
Viên Thiếu Tề tiếp nhận hàng mẫu, tùy tay lật xem, nhìn đến tên người kí tên trên đề án ở tờ cuối cùng.
Uông Ngữ Đạt, quả nhiên là cô.
Anh khẽ hừ lạnh.” Cái này không được.”
“Cái gì?” Phó quản lý Trần nghe thấy liền bối rối.
“Tôi nói, sổ tay này bị lặp.” Vẻ mặt anh lạnh lùng, đáy mắt lặng lẽ hiện lên rõ sự ác ý .”Cô lập tức gọi người làm đề án này tới đây.”
Cái gì? Muốn cô ấy lập tức trở lại?
Uông Ngữ Đạt mới vừa đi ra khách sạn không bao lâu, liền nhận được điện thoại thúc giục.”Xin hỏi là đề án của tôi có vấn đề gì không?”
“Tôi thấy là không có vấn đề, có vấn đề là tổng giám đốc của chúng tôi.” Khẩu khí của phó quản lý Trần có vài phần áy náy, tựa hồ cũng hiểu được việc lật lọng như vậy không tốt lắm.”Anh ấy đối với đề án của cô. . . . . . ai, không hài lòng lắm.”
Không hài lòng? Không hài lòng đến mức cô vừa mới rời đi, liền cho nhân viên gọi ngay điện thoạt đến như muốn đòi mạng sao?
Uông Ngữ Đạt nhíu mày, hỏi thử: “Nhưng tôi nghĩ rằng bản sổ tay này là thuộc nghiệp vụ của bộ phận tiêu thụ?”
“Đúng là do bộ phận tiêu thụ chúng tôi quản lý, vốn chỉ cần quản lý tường trình vắn tắt là được rồi, nhưng mà. . . . . . tổng giám đốc của chúng tôi vừa nhậm chức có lẽ còn chưa quen với việc triển khai hoạt động của chi nhánh. Ngại quá, Uông tiểu thư mời cô tới một chuyến nữa ngay bây giờ được không?”
Cô có thể nói không sao?
Uông Ngữ Đạt cười khổ, vốn tưởng rằng lần này nắm chắc rồi, giữa trưa còn muốn mang mẹ đi nhà hàng ăn một bữa thật ngon, cũng thuận tiện cổ vũ thưởng cho mình không ngờ sự tình lại biến chuyển.
Trở lại trước phòng họp, phó quản lý Trần đang chờ cô, vừa thấy mặt liền xin lỗi trước. “Thật có lỗi, tổng giám đốc chúng tôi đang họp, anh ấy mời Uông tiểu thư chờ một chút.”
Anh ta đang họp? Vậy còn vội vã triệu cô đến? Không thể lại hẹn vào một lần khác sao?
“Xin hỏi đại khái muốn tôi đợi bao lâu?” Cô vẫn giữ vững sự lễ phép.
“Việc này. . . . . . Tôi cũng không xác định được.” Phó quản lý Trần có chút xấu hổ.”Anh ấy hiện tại đang trong cuộc họp hội đồng quản trị, vừa mới mời người đưa cơm vào, vừa ăn vừa thảo luận, cho nên. . . . . . có thể còn phải một lúc nữa đi.”
Shit! Đây là đang cố tình chỉnh cô sao?
Uông Ngữ Đạt rủa thầm dưới đáy lòng, mặt ngoài lại nở nụ cười hòa khí.”Không sao, tôi chờ ở chỗ này được rồi.”
“Tôi mời người cũng đưa một phần cơm đến cho cô.”
“Cám ơn.”
Sau khi phó quản lý Trần rời đi, chỉ chốc lát sau, một người liền đưa tới một phần cơm hộp, chính là của nhà hàng Xuân Duyệt làm ra, hương vị đương nhiên không tệ, chỉ là Uông Ngữ Đạt ăn vào miệng cũng vẫn thấy buồn bực.
Cô không biết tổng giám đốc tân nhiệm của khách sạn này là thần thánh phương nào, nhưng cô đã bắt đầu thấy ghét anh ta. Anh ta chắc là một người rất khó tiếp xúc, soi mói, sắc bén, hà khắc.
Hơn nữa, anh ta còn tự cho là đúng, anh ta thấy thời gian của mình quý giá, chẳng lẽ của cô thì không quý giá sao? Không nói lời gì triệu cô trở về, kết quả mời cô ở trong này khổ sở chờ đợi?
Đáng giận!
Lúc kim đồng hồ dần dần chỉ hướng hai giờ chiều, Uông Ngữ Đạt quyết định mình chịu đủ rồi, cô tuy chỉ là một người làm thuê nho nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm, cho dù anh đường đường là tổng giám đốc thì sao? Cô không sợ!
Cô thu dọn xong notebook, đang muốn rời đi, một âm thanh lạnh lùng như cười như không làm cô cứng người.
“Sao vậy? Muốn đi sao?”
Cô giật mình, dự cảm bất tường chạy dọc sống lưng, giọng nói này. . . . . . rất quen thuộc.
Cô bỗng nhiên quay đầu, đập vào ánh mắt quả nhiên là khuôn mặt của người đàn ông khiến cho lòng cô vừa chua xót lại vừa đau lòng.
“Là anh? Viên. . . . . . Thiếu Tề.”
“Thật bất ngờ sao?” Anh nhàn nhã nhếch miệng, ngồi xuống đối diện cô.
Cô cắn chặt răng, lời nói khó khăn lắm mới có thể theo cánh môi thốt ra.”Anh sẽ không phải. . . . . . chính là tổng giám đốc khách sạn này?”
“Xin chỉ giáo nhiều.” Anh đưa ra danh thiếp.
Cô chần chờ nhận lấy, ngón tay run lên, danh thiếp tinh xảo lại có chất lượng chỉ ra rõ ràng anh là tổng giám đốc khách sạn kiêm phó chủ tịch tập đoàn.
Trừng mắt nhìn những con chữ in trên danh thiếp giống như đang đùa cợt cô, cô bỗng nhiên đã hiểu mình vì sao phải không công chờ thêm hai giờ ở tại phòng họp nhỏ này.
“Anh cố ý đấy sao?” Giọng cô sắc bén chất vấn.
“Tôi không hiểu ý của Uông tiểu thư.”
Giả ngu! Anh rõ ràng là cố ý chỉnh cô!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt mang hình viên đạn, anh ung dung tiếp nhận một cách vô thưởng vô phạt.
“Sao vẫn đứng vậy? Mời ngồi!” Anh cười giống như đang mang gà đi chúc tết chồn.
Cô cứng ngắc trở lại chỗ ngồi.
“Cơm ăn ngon không?” Anh chỉ cái hộp không trên bàn trà.
“Cũng tạm.”
“Cà phê đâu? Muốn gọi người cho em thêm một ly không?”
“Em không phải đến đây để ăn hay uống cà phê.” Cô thách thức nhướn mày.
Anh nhẹ giọng nở nụ cười, cười đến mức khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thấy không được tự nhiên.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Thoải mái đi, Uông tiểu thư.” Anh dừng cười, uống một hớp cà phê.”Em làm việc luôn khẩn trương gấp gáp như vậy sao?”
Là vì anh cô mới khẩn trương, có được không? Vì cô biết rõ anh không có lòng tốt gì.
Uông Ngữ Đạt ném cho chồng cũ hai ánh mắt xem thường.”Em nghe nói, anh đối với sổ tay tuyên truyền em làm có ý kiến?”
“Không sai, là có một chút.” Trên tay anh cầm hàng mẫu, cười cười đùa nghịch một chút, bỗng nhiên vứt xuống rơi đúng trước mặt cô.”Bị trùng lặp!”
“Cái gì?” Cô nhất thời sửng sốt.
“Tôi nói phần này hoàn toàn thất bại, mời Uông tiểu thư làm lại đề án một lần nữa.”
Làm lại đề án một lần nữa? Ý anh là chỉnh sửa lại toàn bộ? Anh định đem cô ra làm trò đùa giỡn ngu ngốc sao?
Cô căm tức nhìn anh.”Nhưng tôi xin thỉnh giáo Viên tiên sinh là chỗ nào thấy không hài lòng?”
“In ấn, hình ảnh, nội dung, tôi thấy tất cả đều không hài lòng.” Anh trả lời rất đơn giản, ngắn gọn làm cho người khác hộc máu.
Cô nén giận.”Nhưng vừa mới rồi phó quản lý Trần nói với tôi, cô ấy thấy tuyệt đối OK. . . . . .”
Viên Thiếu Tề mỉm cười, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực.”Nhớ không? Uông tiểu thư, vừa mới rồi tôi đã cho cô danh thiếp.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi là tổng giám đốc.” Anh biểu thị công khai, một bộ tư thế vui mừng tự đắc.
Ý là việc của khách sạn này hết thảy đều do anh định đoạt!
Cô tức giận đến cơ hồ muốn sung huyết não.”Viên Thiếu Tề! Anh –”
Anh vươn một ngón tay, lắc lắc trước mặt cô.”Lúc đang bàn công việc, tôi hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, Uông tiểu thư.”
Cô phút chốc tức run.”Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Viên từng trải quả là quá để ý.” Mỗi câu chữ gằn từng tiếng theo kẽ răng.
Cô sắp tức điên rồi, chắc anh cũng nhìn ra được, nhưng anh không hề thể hiện một chút dấu hiệu đồng tình nào.
“Vậy Uông tiểu thư khi nào thì có thể làm lại đề án giao cho tôi?” Anh lành lạnh hỏi.
Quả thực khinh người quá đáng!
Uông Ngữ Đạt thầm nắm chặt lòng bàn tay.”Ít nhất cũng xin tổng giám đốc Viên cho tôi một phương hướng, nếu không tôi làm sao mà biết sửa từ đâu?”
Anh nhún vai.”Nếu tôi mà biết sửa lại như thế nào cho tốt hơn, thì rõ ràng đã tự mình làm rồi, cần gì đem việc này cho người khác làm?”
Cô muốn giết người! “Anh là tổng giám đốc, chẳng lẽ đối với việc tuyên truyền hình tượng của khách sạn không có một chút ý tưởng nào sao?”
“Có một chút, nhưng trong khoảng thời gian ngắn rất khó thuyết minh cụ thể.”
“Vậy lúc nào anh có thời gian để thuyết minh cụ thể thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là viết E-mail cũng được.”
“Tôi ưa mặt đối mặt trao đổi trực tiếp, như vậy để không có hiểu lầm.” Thể hiện rõ là muốn làm cô mất thời gian.
“Ngoài anh ra tôi còn có rất nhiều dự án khác. . . . . .” Cô cũng không muốn hao phí thời gian mà tiếp chuyện với anh.
“Nếu Uông tiểu thư bề bộn nhiều việc, chúng tôi cũng không làm khó dễ cô, tôi bảo phó quản lý Trần tìm người khác tới làm vụ này là được rồi.”
Đáng chết, cô phải kiếm số tiền kia!”Không cần, tôi sẽ làm. Tôi sẽ. . . . . . Nhất định sẽ hết sức đưa ra một bản đề án khiến cho tổng giám đốc vừa lòng.”
“Một tuần kịp không?”
“Được, một tuần.”
“Vậy đã định rồi, một tuần sau, xin Uông tiểu thư đưa ra ba bản kế hoạch khác nhau để tôi tham khảo.”
Ba bản!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh. Anh chẳng những bỏ đi thành quả tâm huyết hao phí gần hai tháng của cô, còn muốn cô trong một tuần ngắn ngủi đưa ra ba bản kế hoạch mới, đáng ghê tởm hơn là, ngay cả chút phương hướng đề nghị cũng không cho cô, muốn cô thầy bói mù sờ voi, anh quả thực rất có khả năng soi mói.
Nếu cô thông minh mà nói… nên buông tha vụ này, tiếp tục dây dưa cùng anh chỉ khiến bản thân càng lâm vào cảnh tiến thoái không xong.
Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng con vịt đã được luộc chín lại bay đi mất (kiểu như thức ăn đến mồm rồi mà còn trôi mất), lại càng không cam lòng để anh dùng một loại ánh mắt hèn mọn khinh thường khiêu khích cô, như thể không tin cô có năng lực hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó.
Liều thôi!
Vì để chứng minh mình không còn là vị đại tiểu thư nhõng nhẽo trong mắt anh, cô liều chết cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này, cô nhất định phải làm cho anh tâm phục khẩu phục, ngoài miệng không nói được một câu ghét bỏ.
“Một tuần sau gặp lại!”
Cô nói cụt lủn, đứng dậy bỏ chạy lấy người, phong thái cao ngạo, tư thế mạnh mẽ.
Viên Thiếu Tề nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt trầm xuống .
Anh biết mình thực nhàm chán,thái độ rất máy móc, không giống một nam tử hán hào phóng quang minh chính đại.
Nhưng anh không nhịn được, chỉ vì không muốn để cho cô đi mất, không muốn dễ dàng buông tha cô.
Ai bảo cô giữa đêm mưa gió tại cái nơi hoang vu đó lại bốc đồng nhảy xuống xe như vậy, hại anh lo lắng ảo não, sau đó, trơ mắt nhìn cô lên xe của một người đàn ông khác. . . . . .
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Viên Thiếu Tề nhếch lên mỉa mai.
Một tuần, ba bản kế hoạch khác nhau.
Anh rất xấu xa, anh biết.
Nhưng anh cũng rất ngạc nhiên, đến phút cuối cùng cô sẽ ứng biến như thế nào đây?
…
“Đạt Đạt, con còn chưa ngủ à?”
Đã đêm khuya nhưng Uông Ngữ Đạt vẫn còn mở đèn đánh máy trước máy tính, phía sau truyền đến một tiếng nói ngái ngủ.
Cô ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với ánh mắt lo lắng của mẹ.
“Mẹ, sao mẹ tỉnh dậy làm gì?”
“Mẹ dậy đi toilet.” Bà Uông nói nhỏ, ngáp dài, ngồi ở mép giường.”Con làm sao vậy? Đang bận gì thế? Trễ như vậy còn chưa ngủ?”
“Dạ, con viết một vài thứ.”
“Viết cái gì mới được chứ? Mẹ thấy con cả ngày hôm nay đều chỉ biết viết viết.”
“Một bản kế hoạch ạ.” Uông Ngữ Đạt không biết nên giải thích như thế nào, đành phải đứng dậy, ôm thân mình mẹ gầy yếu.”Mẹ, không phải con đã nói nửa đêm rời giường phải nhớ mặc áo khoác sao? Mẹ như vậy cảm lạnh thì sao.”
“Không đâu, mẹ nóng quá.” Bà Uông vừa mới cậy mạnh nói, lập tức hắt hơi một cái.”Hắt xì!”
“Mẹ thấy chưa.” Uông Ngữ Đạt thở dài bất đắc dĩ, lấy áo choàng của mình ra, khép vạt áo lại trên vai mẹ, sau đó đỡ mẹ đứng dậy.”Con đưa mẹ về phòng ngủ.”
“Vậy còn con?”
“Con à, chờ làm xong con sẽ đi ngủ .”
“Vậy còn bao lâu nữa?”
“Sắp xong rồi.” Uông Ngữ Đạt gạt mẹ, biết rõ đêm nay mình còn phải thức đến sáng, sợ là vậy vẫn không nộp kịp. Cô cắn răng thở dài hối tiếc, bắt buộc bản thân lấy lại tinh thần.”Được rồi, mẹ nằm xuống đi.” Cô giúp mẹ lên giường.”Chăn phải đắp kín, không cho phép mẹ lại đá văng.”
“Cũng rất nóng chứ sao.” Giọng bà Uông ủy khuất.”Cũng không được bật quạt?”
“Không được.” Cô mỉm cười.
“Được rồi.” Bà Uông thở dài, nhắm mắt lại, mơ hồ nói.”Vậy con viết xong đề án, cũng phải ngoan ngoãn ngủ nha. . .”
“Con biết rồi.” Uông Ngữ Đạt đứng trước giường mẹ nhìn một lát, một cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, suy nghĩ trong lòng rối rắm, đến tận khi xác định mẹ ngủ say rồi, cô mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Liếc đồng hồ báo thức, đã qua hơn hai giờ khuya rồi, mà tiến độ ba bản kế hoạch khác nhau của cô còn chưa đến 20%.
Viên Thiếu Tề hẹn cô buổi sáng mười giờ họp, còn không biết sẽ soi mói kế hoạch thế nào đây của cô.
Thật ghê tởm, thật sự rất ghê tởm –
Cô lấy hai tay che mặt, dùng sức cắn răng.
Nhưng cô sẽ không nhận thua , tuyệt đối không thể thua, cô nhất định phải khiến anh nhìn mình với cặp mắt khác xưa!
Cô phải làm anh bất ngờ.
Buổi sáng mười giờ, Uông Ngữ Đạt đúng giờ có mặt ở văn phòng riêng của anh, bày ra một khuôn mặt nghiêm túc giải quyết việc chung, đưa cho anh ba bản kế hoạch khác nhau.
Tạm thời không nói nội dung kế hoạch có ưu khuyết gì, ít nhất là tốc độ hoàn thành cực cao, mỗi một phần đều là dụng tâm viết, không hề qua loa đại khái.
Không ngờ mười ngón tay cả ngày không dính nước năm đó, ngay cả rửa cái bát cũng đánh vỡ, là đại tiểu thư hàng ngày chỉ biết đi dạo phố mua sắm, lại biết dùng thái độ nghiêm túc như thế đối với công việc — thật không thể tin nổi!
“Sao? Ba bản kế hoạch tổng giám đốc Viên có hài lòng không?” Cô lạnh lùng hỏi, khẩu khí thật là lạnh, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt cô không chớp, phát giác ra cô không giấu được sự hồi hộp.
Xem ra cô rất sợ bị anh đả kích.
Viên Thiếu Tề thầm cười lạnh, xem ba bản kế hoạch, sau đó khép lại, bất động thanh sắc nhìn cô chằm chằm.
Cô bị anh nhìn hết sức không được tự nhiên, nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào mắt anh.”Rốt cuộc thế nào? Xin tổng giám đốc nói thẳng cho tôi biết.”
“Còn có thể sửa nữa.” Anh thản nhiên nói một câu.
Cô sửng sốt, sau một lúc lâu, thật cẩn thận lên tiếng.”Là sao, còn có thể sửa nữa?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Cho nên?”
“Cứ sửa tiếp đi, cuối tuần chúng ta lại thảo luận.”
“A?” Cô choáng váng. Đúng là gặp quỷ, đến tột cùng anh tính làm cái gì đây!”Anh không nói cho tôi biết, phần kế hoạch nào còn chưa tốt sao? Ít nhất để tôi còn có phương hướng nếu không muốn tôi sửa chữa thế nào?”
“Ba kế hoạch đều đạt tầm sáu bảy phần, cô muốn tôi chọn cái nào đây? Ít nhất phải chỉnh sửa đến khi được chín mười phần, chúng tôi sẽ ra quyết định.”
Cô bóp nắm tay.”Vậy tôi phải sửa ba phần?”
“Đúng vậy.” Anh mỉm cười.
Cô oán hận trừng anh, thật muốn đập bẹp anh, đang muốn lên tiếng, di động bỗng dưng vang lên một âm điệu chói tai, cô nghe thấy tiếng chuông, liền vội vàng mở túi, lấy di động ra.
“Dạ, dì Bảo ạ? Có chuyện gì ạ?” Một giọng nói dồn dập ở đầu kia, cô nghe xong, khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
“Đã biết ạ, con lập tức trở về!” Gác điện thoại xong, cô lập tức đứng dậy.
Viên Thiếu Tề nhíu mày.”Cô đi đâu vậy?”
“Tôi có việc gấp, phải đi ngay.”
“Có chuyện gì quan trọng sao?” Anh chất vấn.”Cô quên chúng ta còn đang họp sao?”
“Không phải anh muốn tôi tiếp tục sửa chữa kế hoạch sao? Tôi sẽ sửa, như vậy còn chưa đủ sao? Còn có cái gì mà phải thảo luận ?” Cô hiển nhiên không có kiên nhẫn nhiều lời cùng anh.
“Uông Ngữ Đạt, cô –”
“Anh bảo thư ký gọi điện thoại hẹn thời gian đi!” Dứt lời, cô cũng không đợi anh đáp lại, đi thẳng.
Viên Thiếu Tề nhìn thần sắc cô vội vàng, lửa giận ở ngực chợt trào lên, một lát sau, anh rốt cục không nhịn được, ném bút về phía tường đối diện cho hả giận.
Anh sai rồi, cô một chút cũng không thay đổi, vẫn là thiên kim tiểu thư ngang ngược trước kia, không chút nào tôn trọng, cũng không đem anh, khách hàng lớn này để vào mắt.
Tốt, rất tốt.
Viên Thiếu Tề hừ lạnh, mắt trầm xuống như biển băng Bắc Cực, hàn khí bức người.
Cô dám can đảm khinh thường anh, cũng đừng trách anh xuống tay vô tình!
Viên Thiếu kiên quyết một lòng toan tính, đáng tiếc cô vợ cũ sắp bị anh đối xử tàn khốc vẫn chưa cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, cô chỉ mải thấp thỏm với cuộc điện thoại mới nhận vừa rồi.
Dì Bào nói cho cô biết, mẹ cô một mình ra khỏi nhà, không thấy bóng dáng!
Cô lo lắng, vẫy một chiếc tắc xi, về thằng đến nhà, gặp dì Bảo, phân công nhau tìm kiếm ở khu phụ cận.
Nửa giờ sau, cô mới tìm được mẹ cô trốn trong một cái ngõ tối, mẹ cô ngây ngốc ngồi dưới đất, biểu tình mờ mịt.
Cô ôm mẹ.”Mẹ, sao mẹ một mình chạy đến đây? Mẹ đừng làm con sợ!”
“Đạt Đạt, anh trai con đâu?” Bà Uông không cảm nhận được con gái đang kích động, chỉ ngơ ngác hỏi.”Mẹ muốn tìm nó nhưng lại không tìm thấy.”
Uông Ngữ Đạt nghe vậy, trái tim nhói một cái, giương mắt nhìn mẹ, “Mẹ ra ngoài. . . . . . là vì anh Hoa?”
“Đúng vậy, anh con sao không ở nhà?” Bà Uông nghi hoặc.”Có phải lại ra ngoài lêu lổng cùng bạn học không?”
“Không phải, mẹ, không phải.” Cô nâng khuôn mặt gầy yếu của mẹ lên, cố mỉm cười.” Mẹ quên rồi sao? Anh con xuất ngoại rồi mà.”
“Xuất ngoại? Vì sao?”
“Anh đi. . . . . . đi du học mà! Vì mẹ nói đám bạn học hư hỏng làm hư anh con, nên muốn cho anh Mĩ học, mẹ quên rồi sao?”
“Nước Mĩ? Đó không phải là nơi xa tít mù tắp mới đến được sao?”
“Phải, phải, phải ngồi máy bay mười tiếng.”
“Vậy Đạt Đạt, con dẫn mẹ đi đi, đã lâu không nhìn thấy anh trai con rồi, mẹ muốn nhìn thấy nó!” Bà Uông níu một góc ống tay áo con gái, tính trẻ con nổi dậy nũng nịu.
Uông Ngữ Đạt gật đầu, nụ cười càng tươi sáng.”Con biết rồi, con cũng vậy. . . . . . Con cũng muốn gặp anh, chờ con rảnh dẫn mẹ đi được không?” Cô trấn an mẹ, giương cánh tay nâng mẹ dậy.
“Tốt, cả nhà chúng ta cùng đi thăm anh trai con.” Bà Uông vui vẻ, đi theo con gái từng bước một hướng về nhà, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại hỏi: “Đúng rồi, Đạt Đạt, ba con đâu? Mấy ngày nay không thấy, ba lại ở công ty làm thêm giờ đúng không? Ba con chỉ quan tâm đến công ty, cũng không quan tâm đến mẹ con chúng ta.”
“Đúng vậy, ba, ba. . . . . . rất quá đáng.” Uông Ngữ Đạt hùa theo mẹ oán giận, suy nghĩ trong lòng lại lặng lẽ tràn ra sự chua xót.”Nhưng ba vẫn tốt, ba muốn con chăm sóc mẹ cho tốt, ba vẫn rất quan tâm đến mẹ.”
“Đứa ngốc này! Tại sao lại là con chăm sóc mẹ? Đương nhiên là mẹ đây phải chăm con rồi!” Bà Uông xoa xoa tay của con gái, cười thoải mái. “Đạt Đạt, mẹ dẫn con đi tắm rửa.”
“Được, chúng ta cùng nhau tắm.”
Sau khi về đến nhà, Uông Ngữ Đạt dàn xếp tốt cho mẹ, đầu tiên gọi điện thoại cho dì Bảo, nói cho dì biết người đã tìm được rồi, muốn dì không cần phải lo lắng, sau đó vội vàng mở nước ấm trong bồn tắm lớn.
“Mẹ giúp con cởi quần áo.” Bà Uông kéo cô lại, tay chân vụng về thay cô mở cúc áo.
Cô nở nụ cười, thành thạo thầm hỗ trợ, làm bà Uông tưởng chính mình cởi, tiếp theo cô cũng đưa tay ra.”Đến lượt con giúp mẹ cởi nha.”
“Được.” Bà Uông giơ cao hai tay, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ đợi.
Cởi quần áo xong, hai mẹ con đều tự cầm lấy khăn mặt, bông tắm, lau người giúp nhau, chơi đùa vui vẻ, làm miếng bọt biển chỉ toàn xà phòng.
Uông Ngữ Đạt cầm lấy vòi hoa sen, phun vào mẹ, bà Uông cười thét chói tai.
“Đứa con hư này! Sao có thể làm vậy với mẹ?”
Một trận vui đùa ầm ĩ qua đi, hai mẹ con ngồi vào bồn tắm lớn, bà Uông đưa lưng về phía con gái, vui vẻ ngâm nga ca hát.
Uông Ngữ Đạt kì lưng cho mẹ, dịu dàng lấy khăn mặt lau, nhìn thân mình mẹ ngày càng gầy yếu, lòng căng thẳng, đôi mắt lâm râm nóng lên.
Cô ôm mẹ từ phía sau, hai má dán trên làn vai trần của bà.”Mẹ, mẹ phải hứa với con, về sau không được không nói một tiếng đã đi ra ngoài. Mẹ muốn đi đâu, bảo với dì Bảo dẫn mẹ đi, bằng không con tìm không thấy mẹ, sẽ rất tức giận, rất tức giận đó.”
“Mẹ biết rồi, mẹ hứa sẽ ở nhà với con, không để khi con tan học về không tìm thấy mẹ, được không?” Bag Uông không nhận ra sự thương tâm trong lời nói của con gái, chỉ ngây ngốc cười.
“Mẹ, con yêu mẹ.” Uông Ngữ Đạt nhỏ giọng nói, tựa như những lần làm nũng với mẹ trước đây, thật vui vẻ.
Bà Uông tiếp tục ngâm nga.
“Con cũng yêu ba.”
“. . . . . .”
“Còn cả anh trai nữa. . . . . .” Giọng Uông Ngữ Đạt khẽ run.”Con mong anh nhanh trở về.”
“Anh con nếu không trở lại, chúng ta phải đi tìm nó!” Bà Uông cuối cùng cũng có phản ứng, cười đáp lời.
“Đúng vậy, chúng ta. . . . . . đi tìm anh.” Uông Ngữ Đạt nháy mắt mấy cái, cũng không biết có phải hơi trong phòng tắm quá nồng hay không, cô cảm giác trước mắt mình một mảng hơi nước mênh mông.”Mẹ. . . . . .”
“Hình như có tiếng điện thoại.” Bà Uông ngắt lời cô, làm bộ kéo dài lỗ tai lắng nghe.
“Đúng.” Cô cũng nghe thấy.”Con đi nghe.”
Uông Ngữ Đạt nhẹ đứng dậy, lấy khăn tắm bao quanh mình, quay về phòng ngủ tiếp di động.
“Là Uông tiểu thư sao?” Tiếng nói lưu loát.”Tôi là thư ký của tổng giám đốc Viên của Xuân Duyệt, tổng giám đốc chúng tôi muốn cùng cô hẹn vào hai giờ chiều thứ tư họp, có thể chứ?”
Thứ tư, Uông Ngữ Đạt nhìn lịch làm việc phía trên bàn sách, thầm tính toán, cô chỉ có thời gian sáu ngày để có thể thể sửa chữa bản kế hoạch, hơn nữa còn có hai kế hoạch của hai vụ khác cũng gần tới kỳ hạn nộp bản thảo.
Huyệt thái dương phút chốc truyền đến từng trận co rút đau đớn.
Mệt mỏi quá, cuộc sống như ngọn nến hai đầu cùng đốt, đến tột cùng khi nào mới có thể chấm dứt đây?
“Có vấn đề sao? Uông tiểu thư.” Đối phương thấy cô thật lâu không lên tiếng, nghi ngờ truy vấn.
Cô nhắm mắt, khóe môi nhếch lên kiên nghị.”Mời cô chuyển lời đến anh Viên, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Muốn chiến cứ chiến đi! Cô sẵn sàng phụng bồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.