Chương 26: Chương 10.2
Vu Thất Thất
02/09/2016
Anh đã nói rồi, hôm nay anh sẽ trở lại mà? Nếu quả thật cô không muốn gặp anh thì đã sớm đuổi anh ra khỏi cửa rồi, căn bản sẽ không để anh vào!
“Anh tới dây làm gì?” Lê Tử Hâm chủ động hỏi trước, đương nhiên là ý của cô rất rõ ràng ‘Anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không tùy tiện mà đi theo anh đâu’.
“Đi rồi em sẽ biết.” Anh nắm lấy cổ tay của Lê Tử Hâm, cố làm ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.
Thật là không chịu nổi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi loại trò chơi nhàm chán này! Lê Tử Hâm đi theo Lê Hiên lên taxi.
Lê Hiên dùng tiếng Anh lưu loát nói ra một cái tên, Lê Tử Hâm kinh ngạc quay mặt sang anh, đó là một khu nhà giáo đường rất có tên tuổi, Lê Tử Hâm nghe được rất rõ ràng, bình thường cô cũng thường đi ngang qua nơi này, thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy hôn lễ được cửa hành ở trong giáo đường.
Áo cưới màu trắng, bó hoa xinh đẹp, cô nghĩ cũng không dám nghĩ, tim lại bắt đầu hơi đau, khi đó cô liền nghĩ tới Lê Hiên, bộ mặt khinh thường của anh nói với cô, đúng, giấy chứng nhận kết hông, như vậy cô còn chưa thỏa mãn sao? Chẳng lẽ cô còn trông chờ chúng ta sẽ cùng nhau đi vào lễ đường, mặc lễ phục, bày tiệc mừng?
Lễ phục, giáo đường. . . . . . Đây đều là hy vọng xa vời với cô, giống như tình yêu của Lê Hiên với cô vậy, vừa nghĩ đến nơi này, thì xe cũng chậm rãi dừng lại..
Lê Hiên nhìn thấy sắc mặt Lê Tử Hâm của có chút không tốt, anh cũng đoán được sơ sơ ý nghĩ của cô, là do anh quá nóng nảy, chỉ sợ cô một mất hứng, lại một lần nữa chạy trốn khỏi tay của anh.
Lê Hiên thật thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lôi kéo cô xuống xe.
“Tại sao lại dẫn tôi tới đây?” đôi môi Lê Tử Hâm khép mở một chút, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.
Lê Hiên mỉm cười, bỏ một tay vào trong túi áo, “Tử Hâm, em đã quên quan hệ của chúng ta sao?”
“Quan hệ giữa chúng ta? Giữa chúng ta. . . . . . Không phải sớm đã không còn quan hệ sao?” Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, bổ sung nói: “Tôi nhớ lúc tôi đi cũng đã gửi cho anh giấy thỏa thuận ly hôn gì đó rồi mà, chỉ cần anh. . . . . . Đừng nói anh!” Chợt nhớ tới cái gì, Lê Tử Hâm ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn thấy dáng vẻ và phản ứng của cô, hài lòng gật đầu một cái: “Không sai, đơn thỏa thuận ly hôn, chỉ có một mình em ký tên, nên coi như là không có hiệu lực?”
“Tại sao anh. . . . . .” trong tim Lê Tử Hâm dân lên một cảm xúc khó tả, cô cố hết sức bình tĩnh, hi vọng có thể đè nén xuống. Lê Tử Hâm nghiêng mặt đi, cuối cùng cũng đem lời đã giấu bao lâu nay nói ra khỏi miệng.
“Lê Hiên, anh cần gì làm vậy chứ? Chúng ta buông tha lẫn nhau không tốt sao? Anh cần, tôi cũng cần, chúng ta hoàn toàn không cũng một thế giới, không phải sao? Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, anh hổ thẹn với tôi, tôi hiểu nhưng mà. . . . . . Tôi không muốn bởi vì anh đối với tôi có áy náy mà trói buộc bản thân mình, tôi có thể buông tay để cho anh. . . . . .”
“Nói cách khác, em vẫn còn thích, có đúng hay không?” Lê Hiên không chút úp mở nào trực tiếp mở miệng hỏi ra câu này.
Lê Tử Hâm cắn chặt môi dưới, không trả lời, thật ra thì dù có chấp nhận, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều việc, vẫn không giống như chúng ta tưởng tượng, sao có thể là nói quên là quên, nói không nghĩ thì không nghĩ, nói không yêu thì không yêu đây?
Lê Tử Hâm đối với Lê Hiên cũng chưa hoàn toàn quên, điều này là không thể nghi ngờ, chỉ là. . . . . . Thật sự muốn trở về, thì có thể trở về hay sao?
“Tử Hâm!” Lê Hiên thấy cô không mở miệng, ngược lại không gấp gáp, anh tiếng lên một bước, quỳ một chân trên đất, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị xong.
“Mặc dù loại hình thức này hơi thô sơ một chúc, nhưng anh cảm thấy rất được, cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần nó biểu đạt ra tâm ý của anh là tốt rồi. Tử Hâm, em còn nhớ lời tối hôm qua anh nói với em chứ? Mặc dù anh đối với em quả thật cảm thấy áy náy, nhưng cũng không phải vì điều này mà bắt anh ngàn dặm xa xôi tới đây. Đến Canada muốn tìm em là có lý do! Nếu như anh đối với em mà có ai náy thì chỉ cần anh bồi thường cho em là được, anh có thể cho em một số tiền lớn, thậm chí là cho em một ít cổ phần của công ty, còn cái khác nữa. . . . . . Thế nhưng đây không phải là đều mà anh muốn. Tử Hâm, anh yêu em, có lẽ so với việc em yêu anh thì có lẻ anh đã yêu em sớm hơn rồi, không phải anh tìm lý do cho bản thân, nhưng sự thật là như vậy, cho nên anh mới tức giận, châm chọc em, tổn thương em, chỉ là bởi vì anh sợ, sợ em chỉ vì tiền mà đi chọn ở bên cạnh anh! Nếu như có thêm một cơ hội nữa, Tử Hâm, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, em hãy gả cho anh!”
Lê Hiên từ trong hộp nhẫn cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc nhẫn, đưa lên ngay ngón tay út của Lê Tử Hâm.
Không có cự tuyệt! Gương mặt Lê Hiên căng thẳng cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười, không thể không nói, cho dù là anh ở vào thời khắc như vậy cũng biết được cái gì gọi là sợ, sợ Lê Tử Hâm không hề thương anh nữa, sợ Lê Tử Hâm bởi vì đã từng bị anh tổn thương mà rời khỏi anh, sợ rất nhiều, nhưng đều là bởi vì Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nhẹ nhàng nhếch môi dưới, biết mình là tên ngốc, cho nên vẫn còn bị Lê Hiên dùng lời ngon tiếng ngọt bắt nhốt, cúi đầu nhìn người vẫn còn quỳ một chân ở dưới đất, tuyết trắng phau trên đất cũng bị đầu gối của anh đè ép, cô vội vàng đưa tay kéo anh, “Mau dậy đi! Để cho người khác nhìn thấy thì rất kỳ đó!”
Lê Tử Hâm dùng sức, Lê Hiên đứng dậy, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhẹ nhỏm: “Có người nhìn sao? Vậy thì để cho họ nhìn đã đi, cầu hôn có cái gì không tốt, chờ chúng ta về nhà thì chúng ta cử hành hôn lể? Kiểu Trung Quốc được không, hay là kiểu phương tây? Bằng không kiểu Trung Quốc làm một lần, kiểu tây phương làm một lần, đúng rồi, không biết bên cái gia tộc đó có quy định gì nữa không. Hoặc là du lịch kết hôn. . . . . .”
“Này! Anh có đang nghĩ quá nhiều hay không!” Lê Tử Hâm nhíu mày hỏi, nghĩ tới sau này già rồi, không biết Lê Hiên có trở thành người nhiều lời hay không?
“Phải ha, những thứ này nha, chờ chúng ta sau này lại nói nữa, bây giờ có một chuyện vô cùng quan trọng!” Lê Hiên nhướng mày cười một tiếng, trong nụ cười có một ít mùi vị gian tà.
Lê Tử Hâm muốn nói, mặc dù anh như vậy quả thật rất tuấn tú..., nhưng mà điều này làm cho cô có chút nho nhỏ lo lắng, quả nhiên cô còn chưa kịp nói ra thì Lê Hiên đã dùng hành động để chứng tỏ chuyện bây giờ quan trọng nhất chính là gì rồi.
Ôm bảo bối của mình vào trong ngực, nhẹ nhàng giữ chặt cằm của cô, nâng gương mặt cô lên, Lê Hiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm.
“Ưm. . . . . .” Lê Tử Hâm không ý thức mà nắm chặt vạt áo của anh khẽ hừ nhẹ một tiếng .
Nụ hôn này của Lê Hiên vừa sâu lại vừa trằn trọc triền miên, trong lòng không ngừng vui mừng, cũng may tất cả đều còn chưa kịp, tất cả đều không quá trễ, người yêu anh cũng là người anh yêu vẫn còn chờ đợi anh.
Xuân về hoa nở, mùa xuân năm thứ hai, cuối cùng Lê Tử Hâm cũng không lây chuyển được Lê Hiên, đành phải tạm ngừng việc học ở Canada cùng Lê Hiên quay trở về nhà họ Lê.
Đến nay cô vẫn cứ nhớ, khi cô mới vừa về tới nhà Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa nhiệt tình đoán tiếp cô, khi đó cô mới chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là gia đình ấm áp.
Ánh nắng ấm áp chiếu xạ ở trên người trải dài xuống cỏ, thật sự là rất ấm áp.
Lê Tử Hâm có chút lười biếng nằm trên mặt đất, ý thức dần dần bay xa, đột nhiên trên môi lại có một đôi môi khác phủ lên, làm cô rất nhanh liền đoán được người đó là ai, khóe môi không tự chủ được làm hiện lên một nụ cười nhạt, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Sao lại hôn lén em?” Cô giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, in lên trán của cô một nụ hôn, nhìn dáng vẻ cô tức giận phồng má thật sự là rất đáng yêu, hận không ăn cô vào bụng ngay lặp tức, nghĩ như vậy Lê Hiên không có chút quy cũ nào tay rượt đến bên eo của cô chuẩn bị bóp thì lại bị Lê Tử Hâm đè lại.
“Anh tới dây làm gì?” Lê Tử Hâm chủ động hỏi trước, đương nhiên là ý của cô rất rõ ràng ‘Anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không tùy tiện mà đi theo anh đâu’.
“Đi rồi em sẽ biết.” Anh nắm lấy cổ tay của Lê Tử Hâm, cố làm ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.
Thật là không chịu nổi, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi loại trò chơi nhàm chán này! Lê Tử Hâm đi theo Lê Hiên lên taxi.
Lê Hiên dùng tiếng Anh lưu loát nói ra một cái tên, Lê Tử Hâm kinh ngạc quay mặt sang anh, đó là một khu nhà giáo đường rất có tên tuổi, Lê Tử Hâm nghe được rất rõ ràng, bình thường cô cũng thường đi ngang qua nơi này, thỉnh thoảng cũng có thể trông thấy hôn lễ được cửa hành ở trong giáo đường.
Áo cưới màu trắng, bó hoa xinh đẹp, cô nghĩ cũng không dám nghĩ, tim lại bắt đầu hơi đau, khi đó cô liền nghĩ tới Lê Hiên, bộ mặt khinh thường của anh nói với cô, đúng, giấy chứng nhận kết hông, như vậy cô còn chưa thỏa mãn sao? Chẳng lẽ cô còn trông chờ chúng ta sẽ cùng nhau đi vào lễ đường, mặc lễ phục, bày tiệc mừng?
Lễ phục, giáo đường. . . . . . Đây đều là hy vọng xa vời với cô, giống như tình yêu của Lê Hiên với cô vậy, vừa nghĩ đến nơi này, thì xe cũng chậm rãi dừng lại..
Lê Hiên nhìn thấy sắc mặt Lê Tử Hâm của có chút không tốt, anh cũng đoán được sơ sơ ý nghĩ của cô, là do anh quá nóng nảy, chỉ sợ cô một mất hứng, lại một lần nữa chạy trốn khỏi tay của anh.
Lê Hiên thật thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lôi kéo cô xuống xe.
“Tại sao lại dẫn tôi tới đây?” đôi môi Lê Tử Hâm khép mở một chút, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.
Lê Hiên mỉm cười, bỏ một tay vào trong túi áo, “Tử Hâm, em đã quên quan hệ của chúng ta sao?”
“Quan hệ giữa chúng ta? Giữa chúng ta. . . . . . Không phải sớm đã không còn quan hệ sao?” Lê Tử Hâm khẽ nhíu mày, bổ sung nói: “Tôi nhớ lúc tôi đi cũng đã gửi cho anh giấy thỏa thuận ly hôn gì đó rồi mà, chỉ cần anh. . . . . . Đừng nói anh!” Chợt nhớ tới cái gì, Lê Tử Hâm ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn thấy dáng vẻ và phản ứng của cô, hài lòng gật đầu một cái: “Không sai, đơn thỏa thuận ly hôn, chỉ có một mình em ký tên, nên coi như là không có hiệu lực?”
“Tại sao anh. . . . . .” trong tim Lê Tử Hâm dân lên một cảm xúc khó tả, cô cố hết sức bình tĩnh, hi vọng có thể đè nén xuống. Lê Tử Hâm nghiêng mặt đi, cuối cùng cũng đem lời đã giấu bao lâu nay nói ra khỏi miệng.
“Lê Hiên, anh cần gì làm vậy chứ? Chúng ta buông tha lẫn nhau không tốt sao? Anh cần, tôi cũng cần, chúng ta hoàn toàn không cũng một thế giới, không phải sao? Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, anh hổ thẹn với tôi, tôi hiểu nhưng mà. . . . . . Tôi không muốn bởi vì anh đối với tôi có áy náy mà trói buộc bản thân mình, tôi có thể buông tay để cho anh. . . . . .”
“Nói cách khác, em vẫn còn thích, có đúng hay không?” Lê Hiên không chút úp mở nào trực tiếp mở miệng hỏi ra câu này.
Lê Tử Hâm cắn chặt môi dưới, không trả lời, thật ra thì dù có chấp nhận, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều việc, vẫn không giống như chúng ta tưởng tượng, sao có thể là nói quên là quên, nói không nghĩ thì không nghĩ, nói không yêu thì không yêu đây?
Lê Tử Hâm đối với Lê Hiên cũng chưa hoàn toàn quên, điều này là không thể nghi ngờ, chỉ là. . . . . . Thật sự muốn trở về, thì có thể trở về hay sao?
“Tử Hâm!” Lê Hiên thấy cô không mở miệng, ngược lại không gấp gáp, anh tiếng lên một bước, quỳ một chân trên đất, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị xong.
“Mặc dù loại hình thức này hơi thô sơ một chúc, nhưng anh cảm thấy rất được, cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần nó biểu đạt ra tâm ý của anh là tốt rồi. Tử Hâm, em còn nhớ lời tối hôm qua anh nói với em chứ? Mặc dù anh đối với em quả thật cảm thấy áy náy, nhưng cũng không phải vì điều này mà bắt anh ngàn dặm xa xôi tới đây. Đến Canada muốn tìm em là có lý do! Nếu như anh đối với em mà có ai náy thì chỉ cần anh bồi thường cho em là được, anh có thể cho em một số tiền lớn, thậm chí là cho em một ít cổ phần của công ty, còn cái khác nữa. . . . . . Thế nhưng đây không phải là đều mà anh muốn. Tử Hâm, anh yêu em, có lẽ so với việc em yêu anh thì có lẻ anh đã yêu em sớm hơn rồi, không phải anh tìm lý do cho bản thân, nhưng sự thật là như vậy, cho nên anh mới tức giận, châm chọc em, tổn thương em, chỉ là bởi vì anh sợ, sợ em chỉ vì tiền mà đi chọn ở bên cạnh anh! Nếu như có thêm một cơ hội nữa, Tử Hâm, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, em hãy gả cho anh!”
Lê Hiên từ trong hộp nhẫn cẩn thận từng li từng tí lấy ra chiếc nhẫn, đưa lên ngay ngón tay út của Lê Tử Hâm.
Không có cự tuyệt! Gương mặt Lê Hiên căng thẳng cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười, không thể không nói, cho dù là anh ở vào thời khắc như vậy cũng biết được cái gì gọi là sợ, sợ Lê Tử Hâm không hề thương anh nữa, sợ Lê Tử Hâm bởi vì đã từng bị anh tổn thương mà rời khỏi anh, sợ rất nhiều, nhưng đều là bởi vì Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nhẹ nhàng nhếch môi dưới, biết mình là tên ngốc, cho nên vẫn còn bị Lê Hiên dùng lời ngon tiếng ngọt bắt nhốt, cúi đầu nhìn người vẫn còn quỳ một chân ở dưới đất, tuyết trắng phau trên đất cũng bị đầu gối của anh đè ép, cô vội vàng đưa tay kéo anh, “Mau dậy đi! Để cho người khác nhìn thấy thì rất kỳ đó!”
Lê Tử Hâm dùng sức, Lê Hiên đứng dậy, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhẹ nhỏm: “Có người nhìn sao? Vậy thì để cho họ nhìn đã đi, cầu hôn có cái gì không tốt, chờ chúng ta về nhà thì chúng ta cử hành hôn lể? Kiểu Trung Quốc được không, hay là kiểu phương tây? Bằng không kiểu Trung Quốc làm một lần, kiểu tây phương làm một lần, đúng rồi, không biết bên cái gia tộc đó có quy định gì nữa không. Hoặc là du lịch kết hôn. . . . . .”
“Này! Anh có đang nghĩ quá nhiều hay không!” Lê Tử Hâm nhíu mày hỏi, nghĩ tới sau này già rồi, không biết Lê Hiên có trở thành người nhiều lời hay không?
“Phải ha, những thứ này nha, chờ chúng ta sau này lại nói nữa, bây giờ có một chuyện vô cùng quan trọng!” Lê Hiên nhướng mày cười một tiếng, trong nụ cười có một ít mùi vị gian tà.
Lê Tử Hâm muốn nói, mặc dù anh như vậy quả thật rất tuấn tú..., nhưng mà điều này làm cho cô có chút nho nhỏ lo lắng, quả nhiên cô còn chưa kịp nói ra thì Lê Hiên đã dùng hành động để chứng tỏ chuyện bây giờ quan trọng nhất chính là gì rồi.
Ôm bảo bối của mình vào trong ngực, nhẹ nhàng giữ chặt cằm của cô, nâng gương mặt cô lên, Lê Hiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm.
“Ưm. . . . . .” Lê Tử Hâm không ý thức mà nắm chặt vạt áo của anh khẽ hừ nhẹ một tiếng .
Nụ hôn này của Lê Hiên vừa sâu lại vừa trằn trọc triền miên, trong lòng không ngừng vui mừng, cũng may tất cả đều còn chưa kịp, tất cả đều không quá trễ, người yêu anh cũng là người anh yêu vẫn còn chờ đợi anh.
Xuân về hoa nở, mùa xuân năm thứ hai, cuối cùng Lê Tử Hâm cũng không lây chuyển được Lê Hiên, đành phải tạm ngừng việc học ở Canada cùng Lê Hiên quay trở về nhà họ Lê.
Đến nay cô vẫn cứ nhớ, khi cô mới vừa về tới nhà Tạ Tú Quyên và Lê Diệu Hoa nhiệt tình đoán tiếp cô, khi đó cô mới chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là gia đình ấm áp.
Ánh nắng ấm áp chiếu xạ ở trên người trải dài xuống cỏ, thật sự là rất ấm áp.
Lê Tử Hâm có chút lười biếng nằm trên mặt đất, ý thức dần dần bay xa, đột nhiên trên môi lại có một đôi môi khác phủ lên, làm cô rất nhanh liền đoán được người đó là ai, khóe môi không tự chủ được làm hiện lên một nụ cười nhạt, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Sao lại hôn lén em?” Cô giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, in lên trán của cô một nụ hôn, nhìn dáng vẻ cô tức giận phồng má thật sự là rất đáng yêu, hận không ăn cô vào bụng ngay lặp tức, nghĩ như vậy Lê Hiên không có chút quy cũ nào tay rượt đến bên eo của cô chuẩn bị bóp thì lại bị Lê Tử Hâm đè lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.