Lần Đầu Giao Dịch

Chương 3: Chương 2.1

Vu Thất Thất

02/09/2016

Lê Hiên xoay người đóng cửa phòng, 'lạch cạnh' hai tiếng cửa phòng lưu loát khóa trái.

Lê Tử Hâm nhíu mày, nhẹ nhàng xoa cổ tay của mình: “Lê Hiên. Anh có ý gì?”

Lê Hiên có chút ngạc nhiên đồng thời chống lại ánh mắt của cô đang nhìn thẳng vào anh. Sau đó nghĩ tới chuyện gì đó, anh mỉm cười nói: “Quả nhiên là khác xa trước kia. Dám nhìn người khác với anh mắt đó rồi à!”

Lê Tử Hâm hơi hất cằm, ánh mắt kiên định nhìn Lê Hiên: “Tôi có gì mà không dám nhìn anh?”

“Nói đi. Cô muốn bao nhiêu tiền?” Lê Hiên vẫy tay, dáng vẻ không kiên nhẫn.

“Cái gì mà bao nhiêu tiền?” Lê Tư Hâm nghiêm mặt lại, ánh mắt như cũ không sợ hãi: “Anh cho rằng tôi đang đòi tiền anh?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lê Hiên liếc nhìn cô kinh thường nói tiếp: “Cô giở ra nhiều thủ đoạn như vậy, để cho ông nội lập ra di chúc đó, không phải là muốn lấy một phần tài sản của nhà họ Lê sao?”

“Anh sao có thể nói như vậy, chuyện ông nội lập di chúc tôi căn bản không hề biết.” Lê Tử Hâm hơi cao giọng, căm hận nhìn anh.

“Hừ... hay cho từ 'không biết'. Bây giờ ông nội đã qua đời, cô nói gì cũng không có ai đối chứng! Tốt hay xấu không phải là tùy vào cô sao?” Lê Tử Hiên bật ra tiếng, hai tay ôm lấy ngực, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Lê Tử Hâm nhìn thấy Lê Hiên như vậy, tức giận đến trợn tròn mắt. Cho tới cùng anh cũng không xem cô vừa mắt, muốn dùng chuyện nhỏ nhoi như vậy để áp bức tâm lý của cô? Bây giờ anh nhìn cô là người như vậy, cái gì gọi là ông nội qua đời chết không đối chứng chứ?

“Không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi biết, cô đã bị tôi nhìn rõ quỷ kế, cho nên thẹn quá hóa giận rồi phải không?” Đôi mắt của Lê Hiên sắc bén nhìn Lê Tử Hâm.

Lê Tử Hâm vẫn như cũ không hề sợ hãi, “Anh nói mấy lời này là có ý gì. Cái gì mà gọi là 'quỷ kế của tôi'? Tôi không có quỷ kế gì hết, Lê Hiên, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người có được hay không?”

“Tôi suy bụng ta ra bụng người? Chẳng lẽ không phải là cô nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lê, cho nên mới leo trèo tới đây? Nếu như hôm nay nhà họ Lê không giàu có, chỉ là một gia đình bình thường, chỉ sợ cô không thèm liếc mắt dù chỉ một cái! Người như cô, tôi đây đã thấy nhiều, chỉ là tôi không hiểu... Tại sao ông nội nhanh trí như vậy mà có thể mắc mưu của cô, lập ra một bản di chúc như vậy. Cô có muốn nói cho tôi nghe một chút không, rốt cục là cô đã làm thế nào?” Lê Hiên khẽ mỉm cười, từng bước một bước gần về phía Lê Tử Hâm. Lê Tử Hâm bị buộc lui về sau, cuối cùng bị ép đến tường, lưng dính sát vào tường.

“Lê Hiên, anh nói tôi như thế nào, điều đó không quan trọng.” Lệ Tử Hâm hít sâu vào, giọng nói chuyển thành nghiêm túc: “Nhưng mà anh không thể nói ông nội như vậy! Ông nội là người tốt, ông rất nhiệt tình đối đãi tôi, không giống như anh...”

“Không giống tôi?” Lê Hiên hừ một tiếng: “Phải, không giống tôi! Không giống tôi có thể nhìn thấu được phía sau dáng vẻ điềm đạm đáng yêu là một con người dối trá, giả nhân giả nghĩa!”

“Anh mới là dối trá, giả nhân giả nghĩa!” Lê Tử Hâm bị anh làm cho tức giận đến trừng to hai mắt, nhưng mà cũng không nói ra bất kỳ từ chửi mắng nào: “Anh không cần tùy tiện vu oan người khác. Cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng! Anh có gì chứng minh là tôi đang giả vờ giả vịt?”

Cô cho tới bây giờ không cảm thấy mình điềm đạm đáng yêu, lại càng không cảm thấy chính mình là người dối trá, giả nhân giả nghĩa. Cô không biết Lê Hiên không vừa ý cô ở chỗ nào, cô chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, lại càng không phải là người mà Lê Hiên nói.

“Kiện tôi phỉ báng?” Lê Hiên ngửa người ra sau, cười nhẹ ra tiếng: “Tôi còn chưa có kiện cô tội lừa gạt!”

“Tôi lừa gạt?” Lê Tử Hâm cắn cắn môi: “Anh không thể nói tôi như vậy? Thứ nhất, tôi thật sự không biết ông nội lập ra tờ di chúc như vậy. Thứ hai, cho dù ông nội có lập ra tờ di chúc như vậy. Vậy cũng không có nghĩa tôi là người lừa gạt!”

“Được rồi, quay lại vấn đề chính đi.” Lê Hiên đứng thẳng người lên, tiếp tục nói: “Rốt cục cô muốn bao nhiêu tiền?”



“Tôi không cần tiền.” Lê Tử Hâm nhíu chặc chân mày lại, quay mặt đi không thèm nhìn Lê Hiên.

“Tôi cảnh cáo cô, làm người đừng nên quá tham lam. Bây giờ tôi đồng ý có cô cầm tiền bỏ đi, thì cô nên vui mừng mà nhanh chóng lấy tiền đi!” Lê Hiên nói xong thì xoay người lại từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm chi phiếu không có chữ.

“Tôi đã nói rồi. Tôi không cần tiền, anh không hiểu những lời tôi nói à?” Lê Tử Hâm đi tới, nắm chặt lấy cánh tay của Lê Hiên.

“Cô không cần tiền, vậy cô muốn tài sản à?” Lê Hiên mỉm cười, tại sao anh lại đoán không ra suy nghĩ của người phụ nữ này chứ. Người phụ nữ này không hề ngu ngốc, ông nội để lại rất nhiều tài sản, cho nên anh mới cho cô một chút ân huệ nho nhỏ, không muốn cô tham lam quá mức. Nhưng mà cô lại không chịu thông suốt.

“Tôi không lấy bất cứ gì cả!'” Lê Tử Hâm cao giọng nói: “Anh đừng quá coi thường tôi.”

“Tôi sẽ không cưới một ngươi phụ nữ như cô!” Lê Hiên âm thanh còn lớn hơn giọng vừa rồi của Lê Tử Hâm.

Bỗng nhiên cả căn phòng điều chìm vào trong yên lặng, Lê Tử Hâm hơi cúi đầu. Trái tim đập liên hồi, câu nói đó làm cho tim của cô loạn nhịp, cô thực sự không hiểu tại sao mình lại nổi giận với tên ghê tởm này. Cô thở dài, cắn răng hung hăng mà trả lời lại: “Tôi là người phụ nữ như thế nào? Chờ dát vàng lên mặt à, tôi không thèm! Tôi không cần tiền bạc gì hết, cũng không cần tài sản gì. Lại càng không thèm anh!”

Lê Hiên vừa cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, giống như là anh đã nhìn thấy dáng vẻ có chút khổ sở của cô? Anh lắc đầu, suy nghĩ cô chỉ đang đóng kịch mà thôi!

“Được được, nếu như chúng ta đã có chung suy nghĩ vậy thì hãy nói cho rõ ràng. Cả hai chúng ta đều đồng ý không nhận 80% tài sản của ông nội, sau này cô là cô, tôi là tôi!” Lê Hiên mỉm cười, 80% tài sản này anh cũng không để ý lắm. Muốn anh dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy sao? Ở bên Mỹ anh còn có chuyện chưa giải quyết xong, công ty thì đã có cha quản lý, anh cũng không cần nhất thiết phải kế thừa phần tài sản này.

“Đương nhiên rồi! Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì mà. Anh là anh, tôi là tôi!” Lê Tử Hâm nói xong, xoay người muốn bỏ đi.

“Thật không ngờ cô có thể buông tha phần tài sản đó.” Giọng điệu của Lê Hiên dịu lại, không ngờ người phụ nữ này lại dễ dàng từ bỏ, có lẽ... Cô ta thật sự không cần phần tài sản kia? Nếu đã như vậy thì càng tốt, bởi vì anh căn bản cũng không muốn cưới người phụ nữ ở trước mặt này.

“Đương nhiên.” Lê Tử Hâm đưa tay mở cửa, trước khi rời khỏi phòng thì khóe môi hơi nhếch lên. Ở trước mặt Lê Hiên lộ ra một nụ cười rực rỡ.

Lê Hiên nhìn bóng lưng Lê Tử Hâm rời đi, ít nhiều vẫn còn có chút kinh ngạc. Không ngờ cô ta lại không cần phần tài sản đó, mà còn... Người phụ nữ này, so với trước kìa thì có chút khác lạ, không hề lén lút trốn tránh, còn nhìn anh với anh mắt như vậy.

Lê Hiên nhịn không được mà cong khóe môi, chỉ hy vọng là cô ta không hối hận.

“Tử Hâm, hai đứa bàn bạc sao rồi?” Lê Diệu Hoa nhìn thấy Lê Tử Hâm bước ra đầu tiên, cho nên mới vội vàng hỏi cô.

Nhìn thấy cô quay đầu lại, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên. Lê Diệu Hoa liền thả lỏng người, cho rằng hai người bàn bạc rất tốt.

“Chú Lê, chúng con đã quyết định rồi.” Lê Tử Hâm gật đầu.

“Vậy hai đứa...”

“Chúng con quyết định buông tha 80% tài sản đó.” Không đợi Lê Diệu Hoa mở miệng, Lê Hiên đã lên tiếng trước.

Lê Diệu Hoa và Tạ Tú Quyên nghe thấy lời của Lê Hiên thì ngay lập tức vẻ mặt trở nên rất khó coi, sắc mặt của cả hai đều không vui.



“Tiểu Hiên, có phải con nói gì đó lung tung với Tử Hâm không?” Tạ Tú Quyên cố tình vội vàng giữ chặt Lê Tử Hâm: “Tử Hâm à, con đừng nghe tiểu Hiên nói lung tung.”

“Thật sự là Lê Hiên không có nói gì cả, dì à, chuyện này con và Lê Hiên đều đã thống nhất với nhau. Không phải là ý định của một mình anh ta.” Lê Tử Hâm mỉm cười trấn an Tạ Tú Quyên.

Tạ Tú Quyên há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

“Nếu đã như vậy.... Cứ quyết định như vậy đi.” Lê Tử Hâm nhìn Lê Hiên, mấp máy môi, sau đó cũng không nói gì thêm nữa. Bởi vì Lê Tử Hâm suy nghĩ từ bây giờ trở đi, hai người đã không còn quan hệ gì với nhau nữa? Sau đó cô bước ra khỏi cửa lớn của nhà họ Lê.

“Tử Hâm. Có người tìm cô kìa.”

Lê Tử Hâm vừa mới lấy dọn dẹp đóng hàng quá thời hạn sử dụng ở trên kệ, thì nghe thấy ông chủ gọi cô.

Bởi vì việc học của cô vẫn còn chưa xong, mà ông nội thì đã qua đời. Cũng không biết có phải là do ông nội Lê đã quên hay cũng không đoán trước được mình sẽ rời đi khi Lê Tử Hâm còn chưa hoàn thành việc học.

Tóm lại, ở trong di chúc của ông không có nhắc tới việc người nhà họ Lê sẽ tiếp tục giúp đỡ về vấn đề học tập cho Lê Tử Hâm. Huống chi Lê Tử Hâm cũng đã khéo léo từ chối con đường 'con dâu nhà họ Lê' mà ông nội đã trải tốt cho cô. Cho nên bây giờ cô không có bất kỳ lý do gì để sử dụng tiền bạc của nhà họ Lê.

Lê Tử Hâm suy nghĩ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tuy bây giờ một ngày phải làm tới ba phần công việc, mới có thể duy trì được học phí và tiền sinh hoạt, mặc dù rất cực khổ, nhưng mà có thể tiếp tục kiên trì là tốt rồi.

Lê Tử Hâm chuẩn bị tốt thứ đang cầm trên tay, sau đó mới đi ra ngoài, xem coi rốt cục là ai tới tìm cô.

Một người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm đang đứng trước của một siêu thị nhỏ, nhìn thì có chút không hợp nhau. Lê Tử Hâm ngẩng người, sau đó vẫn tươi cười nói với ông: “Chú Lê, chú tới tìm con có chuyện gì không?”

Lê Diệu Hoa gật đầu, dáng vẻ hình như hơi khó xử.

Lê Tử Hâm biết nguyên nhân Lê Diệu Hoa tìm mình, cô cho rằng ngoại trừ cô còn có thể tiếp tục sử dụng họ 'Lê' này, thì mọi chuyện còn lại giữa cô và họ đều không dính dáng tới nhau.

“Tử Hâm, chú hi vọng con có thể nói chuyện với chú một lát.” Biểu tình của Lê Diệu Hoa rất nghiêm túc, cho nên Lê Tử Hâm không thể nào cự tuyệt yêu cầu của ông.

“Vâng.” Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Tử Hâm vẫn gật đầu. Xoay người nói chuyện với ông chủ, sau đó chào chủ cửa hàng rồi mới đi.

“Chú Lê, bây giờ con vẫn còn trong thời gian làm việc. Ông chủ nói cho con nữa tiếng để nói chuyện, chú có gì thì cứ nói đi ạ!” Lê Tử Hâm nhìn thời gian, nói đơn giản lại mọi chuyện với Lê Diệu Hoa.

“Tử Hâm, chúng ta qua đó nói chuyện đi.” Lê Diệu Hoa chỉ vào chiếc xe có rèm che đậu cách đó không xa, ý bảo cô đi qua với ông. Lê Tử Hâm đuổi theo, ngồi vào xe với Lê Diệu Hoa.

Không khí bên trong xe dường như có chút cứng ngắc, Lê Diệu Hoa và Lê Tử Hâm ngồi đối mặt với nhau. Lê Diệu Hoa ngồi một lúc lâu cũng không lên tiếng, Lê Tử Hâm kiềm chế không được mà hỏi: “Rốt cục lần này chú Lê tới tìm con là có chuyện gì?”

Lê Diệu Hoa hít sâu vào một hơi, bắt đắt dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tử Hâm, nhà họ Lê.... đối đãi với con như thế nào?”

Lê Tử Hâm im lặng, đối với câu hỏi này của Lê Diệu Hoa nếu như suy nghĩ một chút, thì Lê Diệu Hoa hỏi cô 'nhà họ Lê' cho cô sống như thế nào. Lê Tử Hâm có chút không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cho tới bây giờ, Lê Tử Hâm cảm thấy người đối xử tốt với cô chỉ có một mình ông nội mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lần Đầu Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook