Chương 4
Lưu Thủy Thủy
06/05/2022
Xưng "ta - ngươi" nó bị xa cách sao sao ấy, nên từ chương này tui sẽ để
"ta - em" và "ta - chàng" nhé. Dù sao hai đứa cũng iu nhau mà :)))
..
Nguyệt Hoa nghịch ngợm hàng ngày bỗng biến thành đứa nhỏ quy củ ngoan ngoãn. Y ngồi một chỗ chờ đợi Khương Sạn, lo lắng hắn gặp nạn.
"Aizz..." - Chủ nhân nghịch ngợm giờ lại than thở lo lắng cả ngày, liên tục nhìn lén cung nữ, lời nói đến miệng lại nuốt hết vào bụng.
Cung nữ bên cạnh cũng rất khổ sở, lúc trước hoàng thượng không quan tâm đến Nam Uyển, vị tiểu tổ tông Nguyệt Hoa này rất khó hầu, bây giờ Nam Uyển được sủng, vị tiểu tổ tông này còn khó hầu hơn. Y bây giờ là người quý giá vô cùng, không được để đói, không được để khát, không được để ngã, không được để bị thương.
Y bày ra dáng vẻ "tui đang có tâm sự, mau quan tâm tui đi" nhìn cung nữ, chờ nàng mở miệng hỏi han mình. Nhưng cung nữ nào dám lên tiếng, nàng sợ đến mức không dám nhắc tới số vải được thưởng trên bàn chứ đừng nói là hành tung của hoàng thượng.
Ám chỉ nhiều lần như thế mà cung nữ vẫn vờ như không thấy, Nguyệt Hoa bắt đầu đứng ngồi không yên: "Tỷ tỷ..."
Hai tiếng "tỷ tỷ" này giống như bùa đòi mạng, cung nữ rùng mình ngắt lời y: "Công tử, để nô tỳ đổi trà cho ngài."
Trong lòng nàng thầm hò hét, bao giờ hoàng thượng mới tới đây, nàng sắp không diễn được nữa rồi.
Ban ngày là hoàng thượng, ban đêm lén lút đến đây vờ làm họa sĩ, đám nô tài vừa lo sợ lại vừa phải giả câm giả điếc, những người hầu hạ công tử khó chiều trong Nam Uyển cung này e là sắp không xong rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình, Nguyệt Hoa nhàm chán nhún vai, nhảy nhót lung tung, bàn tay nhỏ sờ đông sờ tây một hồi, rồi chợt chú ý tới đĩa vải trên bàn.
Y vươn tay tóm một quả, vỏ vải cứng đâm vào đầu ngón tay y: "Aaa..."
Khương Sạn vừa đi tới cửa đã nghe thấy Nguyệt Hoa oán trời trách đất, thầm nghĩ không biết vật nhỏ này đang bày trò gì, đúng lúc nhìn thấy Nguyệt Hoa đang cầm quả vải ngắm nghía.
Nguyệt Hoa tò mò thứ kỳ lạ này, không biết trong phòng đã có thêm một người.
Khương Sạn rón ra rón rén đứng sau y, thấp giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Nguyệt Hoa giật bắn mình, quay đầu lườm hắn, y đang lo lắng thay hắn, thế mà hắn lại dám dọa y, Nguyệt Hoa vô thức gắt giọng: "Chàng đi đâu?"
Dám to gan hỏi thăm hành tung của hoàng đế, Nguyệt Hoa này là người đầu tiên. Khương Sạn không những không giận mà còn cười, hắn bước tới gần y, không trả lời Nguyệt Hoa mà hỏi ngược lại: "Nếm thử chưa?"
Sau lưng Nguyệt Hoa ấm lên, bị Khương Sạn vòng tay ôm vào ngực. Hai tay hắn xuyên qua dưới nách y, phủ lên bàn tay y. Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm thứ quả kì lạ trong tay, ngơ ngác hỏi: "Cái này ăn được sao?"
Thường ngày quản sự cô cô không cho y ăn vụng, qua giờ cơm sẽ không được ăn thêm gì linh tinh nữa. Nguyệt Hoa vốn đang tuổi ăn tuổi chơi, y không biết thứ này là gì, nghe Từ Từ nói mới nhìn nó kĩ một lần.
"Hử?" - Khương Sạn cười, định đẩy tay y ra.
Không ngờ Nguyệt Hoa sợ hắn cướp đồ ăn của mình mà vội vã há miệng nhét cả quả vải vào trong, Khương Sạn không phản ứng kịp, nắm lấy căm Nguyệt Hoa, lớn tiếng nói: "Nguyệt Hoa!"
Vật nhỏ trong lòng chu môi phồng má, quay đầu lại chớp mắt nhìn hắn.
Khương Sạn dở khóc dở cười, bàn tay bóp lấy quai hàm Nguyệt Hoa, ngón tay nhét vào trong miệng y lấy quả vải ra: "Em..."
Chưa kịp nổi giận, Nguyệt Hoa lè lưỡi hà hơi, nhả quả vải đã nát trong miệng ra tay hắn, đầu lưỡi bị vỏ vải cọ vào đỏ lên một mảng: "Đắng quá..."
Thơ cổ có nói "Nhất kỵ hồng trần, phi tử tiếu", Khương Sạn muốn dùng vải dỗ ngọt Nguyệt Hoa, không ngờ đứa nhỏ này lại là một tên nhà quê ngốc nghếch.
Khương Sạn bất đắc dĩ, kiên nhẫn hầu hạ Nguyệt Hoa, bóc lớp vỏ sần sùi để lộ thịt quả trắng mịn óng ánh, hắn đưa quả vải tới miệng Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa le lưỡi liếm thử một chút, nếm được vị ngọt thanh mới yên tâm há miệng ngậm cả quả vào trong.
Vải quý thơm ngọt nhiều nước, nước vải tràn một chút ra ngoài, chảy tới đầu ngón tay Khương Sạn. Nguyệt Hoa sợ phí của, le lưỡi liếm theo giọt nước, đầu lưỡi vờn qua đầu ngón tay, liếm từng đốt rồi ngậm cả vào, mút nhẹ một cái.
Trên đầu ngón tay vừa ướt vừa nóng, miệng Nguyệt Hoa cũng nóng như vậy, lại rất mềm mại, mềm hơn cả thịt vải.
Khương Sạn rũ mắt nhìn Nguyệt Hoa, rõ ràng không ai dạy mà lại biết cách lấy lòng như thế. Một nụ cười, một cái nhíu mày, nhất cử nhất động đều khiến tim hắn mềm nhũn như quả hồng.
Khương Sạn lòng tham không đáy, không nhịn được mà khẽ cử động ngón tay, đầu ngón tay cuốn lấy lưỡi Nguyệt Hoa, đầu lưỡi không chịu yên mà trốn tránh khắp nơi, Khương Sạn càng muốn đuổi theo tóm lấy nó, tiến sâu vào trong miệng Nguyệt Hoa mà đảo.
Một lát sau, Nguyệt Hoa bất mãn hừ nhẹ, cắn lấy ngón tay hắn rồi nhè ra: "Chàng... Sao lại hư như thế!"
Cắn người còn dám kể tội, Khương Sạn xích lại gần y, đôi môi gần như dán lên vành tai Nguyệt Hoa, thấp giọng hỏi: "Ta hư thế nào?"
Nguyệt Hoa không trả lời được, vành tai bị liếm ướt nhẹp, cảm giác tê dại này khiến y run rẩy, đưa tay che tai lại, bị Khương Sạn túm lấy tay, y ấp úng: "Chàng làm ta khó chịu..."
Nhóc yếu ớt, một chút thế này đã khó chịu. Khương Sạn cười khẽ tựa cằm lên bả vai Nguyệt Hoa, trên tay hắn ướt nhẹp, toàn bộ đều là nước dãi của Nguyệt Hoa: "Muốn ăn nữa không?"
Đúng là tội không thể tha, dám để hoàng thượng hầu hạ mình. Nguyệt Hoa không biết suy nghĩ của Khương Sạn, chỉ một lòng nghĩ đến thứ quả thơm ngọt trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu, một mình ăn hết chỗ vải còn lại.
Khương Sạn đưa tay ra trước miệng y: "Nhả hạt."
Nguyệt Hoa không khách khí phun hạt lên tay hắn, còn quay đầu nhìn hắn cười tươi. Cảnh này nếu là người khác làm, e là y có trăm mạng cũng không đủ dùng.
Giúp Nguyệt Hoa lau miệng xong, Khương Sạn vừa đắc ý lại vừa không cam lòng. Đứa nhỏ này giả vờ ngốc hay ngốc thật, chẳng lẽ không biết bưng trà rót nước, không biết hầu hạ thay y phục, cũng không biết thị tẩm hay sao?
Làm nũng thì giỏi lắm, ngoài ra chẳng biết làm gì. Khương Sạn cắn răng nghĩ, đúng là coi trời bằng vung, quá yếu ớt, phải sai người dạy dỗ lại mới được.
Hai người ngồi ôm nhau một lúc, Nguyệt Hoa bị ôm chặt hơi khó chịu, uốn éo người, lên tiếng: "Chàng vẽ cho ta đi."
Dám sai khiến hoàng thượng, tội thêm một bậc. Khương Sạn siết y một cái thật chặt mới buông tay, sai người chuẩn bị đồ đạc, thầm nghĩ lần này vẽ chưa xong cũng phải mang đi, nếu để ở chỗ Nguyệt Hoa thì không biết đến đời nào mới xong được.
Nguyệt Hoa mang tới một bức tranh: "Vẽ cái này đi!"
Trên tranh là một mĩ nhân quần áo xốc xếch, lộ một bên vai xinh đẹp. Khương Sạn nhíu mày, kéo thắt lưng Nguyệt Hoa xuống, chỉ chỉ ngực áo y: "Em tự cởi."
Phi tử trong hậu cung đều thận trọng đoan trang, không ai dám làm xằng làm bậy, cũng chẳng ai đơn thuần đến mức to gan như Nguyệt Hoa, Khương Sạn đứng một bên ung dung nhìn y.
Nguyệt Hoa cúi đầu chăm chú cởi nút thắt trước ngực, ngón tay thon dài đấu võ với nút áo mãi không cởi được.
Trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, y ngước đôi mắt to tròn lấy lòng Khương Sạn.
Khương Sạn âm thầm thở dài, đúng là tiểu tổ tông. Ngón tay hắn chạm lên ngực áo y, một lát đã cởi được nút áo ra.
Người đòi vẽ là Nguyệt Hoa, người không thể yên tĩnh cũng là Nguyệt Hoa. Khương Sạn cách y có vài bước chân y đã không chịu được nhàm chán.
Y kêu hừ hừ: "Từ Tu..." - Cánh tay mảnh khảnh giương cao, ống tay áo trượt xuống dưới, để lộ da thịt trắng như tuyết, bàn tay vẫy vẫy trên không trung gọi người nhưng không được đáp lại, y tiếp tục gọi: "Từ Tu ơi..."
Gọi hồn. Hồn phách của Khương Sạn bị y kéo về phía mình mất rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến cạnh y. Nguyệt Hoa thấy hắn tới gần, tươi cười nhào vào lồng ngực hắn, chỉ chỉ giá sách phía sau, muốn hắn lấy giúp mình.
Chọn bừa một cuốn sách truyện, Khương Sạn mở sách đặt lên đùi, Nguyệt Hoa chống cằm nằm bên cạnh.
Khương Sạn chỉ vào một chữ: "Đọc đi."
Nguyệt Hoa lật đi lật lại mấy trang sach, hai hàng lông mày cau lại, ấp a ấp úng: "Ừm... ờ... ừm..."
"Không biết đọc?" - Khương Sạn đang nghĩ đứa nhỏ này lại giả vờ.
Nguyệt Hoa lắc đầu: "Không biết."
Khóe miệng kéo ra một độ cong, xem ra hắn đã kì vọng quá nhiều vào đứa nhỏ này rồi, Khương Sạn lại nói: "Biết chữ không? Có biết viết tên của em không?"
"Nguyệt Hoa!" - Nguyệt Hoa vui vẻ vẫy chân: "Biết!"
Khương Sạn ném sách sang một bên, ôm người đến trước bàn vẽ: "Ngày mai đọc tiếp, viết cho ta nhìn một chút."
Nguyệt Hoa nắm chặt bút trong lòng bàn tay, viết một từ "Nguyệt Hoa" cứng ngắc méo mó, quay đầu lại chờ Khương Sạn khen mình.
"Còn biết gì nữa không?" - Khương Sạn xoa xoa gò má của y, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Nguyệt Hoa thẹn thùng a a hai tiếng, quẳng bút dựa vào người Khương Sạn. Y không biết viết, ngày trước học nhiều quá nên quên cũng quá nhanh.
Viết chữ quan trọng nhất là tư thế, Nguyệt Hoa thậm chí còn không biết cầm bút, nhất định phải dạy lại từ đầu.
Khương Sạn nắm ngón tay y, dạy y cách cầm bút: "Cầm chắc, dám lộn xộn sẽ phạt em."
Nguyệt Hoa sợ nhất là bị phạt, vừa nghe đến chữ đó vội rụt cổ lại muốn chạy trốn, tỏ vẻ đáng thương nhìn Khương Sạn, muốn hắn tha cho mình, muốn làm nũng để hai người cùng chơi trò khác.
Khương Sạn vờ như không thấy, bàn tay to nắm lấy mu bàn tay y, dạy y viết một chữ "nhất".
Chữ này nhìn qua không xấu, Nguyệt Hoa đang tự đắc ý lại nghe thấy Từ Tu nói: "Nguyệt Hoa ngoan, hôm nay viết hai trang này, ngày mai ta tới kiểm tra."
"Hả..."
Y đang định bày trò trí mạng, Từ Tu tâm vững như thép mà chặn y lại: "Không được khóc, không có tiền đồ" rồi hài lòng nhìn vật nhỏ cúi đầu nhận lệnh.
Giao bài tập xong, Từ Tu còn mang tranh đi. Nguyệt Hoa đáng thương không được ôm tranh đi ngủ, lại còn bị bắt viết hai trang giấy.
Toàn bộ Nam Uyển hôm nay cũng không được yên, trước khi hoàng thượng đi đã ra lệnh phải trông coi công tử luyện chữ, còn phải dạy y cách hầu hạ thay y phục. Nếu không xong, toàn bộ người trong Nam Uyển cung sẽ bị đuổi đi.
Ngồi trước bàn từ sáng đến tận tối, ống tay áo và ngực áo Nguyệt Hoa lem luốc mực đen, thỉnh thoảng y ngước mắt nhìn cung nữ, cung nữ sẽ tận tình khuyên nhủ: "Công tử, sắp xong rồi, còn nửa trang nữa thôi."
Nhìn mèo vẽ hổ chẳng phải chuyện dễ dàng, Nguyệt Hoa đau tay, đau cả đầu, y rầm rì bất mãn nhưng lại không thể làm gì. Không ai chịu giúp y, chỉ giúp Từ Tu bắt nạt y.
Từ Tu là người xấu, nếu tối nay hắn còn dám đến, y sẽ không cho hắn trốn trong phòng nữa. Nếu hắn bị phạt... Phải cho hắn nếm mùi bị phạt mới được!
..
Nguyệt Hoa nghịch ngợm hàng ngày bỗng biến thành đứa nhỏ quy củ ngoan ngoãn. Y ngồi một chỗ chờ đợi Khương Sạn, lo lắng hắn gặp nạn.
"Aizz..." - Chủ nhân nghịch ngợm giờ lại than thở lo lắng cả ngày, liên tục nhìn lén cung nữ, lời nói đến miệng lại nuốt hết vào bụng.
Cung nữ bên cạnh cũng rất khổ sở, lúc trước hoàng thượng không quan tâm đến Nam Uyển, vị tiểu tổ tông Nguyệt Hoa này rất khó hầu, bây giờ Nam Uyển được sủng, vị tiểu tổ tông này còn khó hầu hơn. Y bây giờ là người quý giá vô cùng, không được để đói, không được để khát, không được để ngã, không được để bị thương.
Y bày ra dáng vẻ "tui đang có tâm sự, mau quan tâm tui đi" nhìn cung nữ, chờ nàng mở miệng hỏi han mình. Nhưng cung nữ nào dám lên tiếng, nàng sợ đến mức không dám nhắc tới số vải được thưởng trên bàn chứ đừng nói là hành tung của hoàng thượng.
Ám chỉ nhiều lần như thế mà cung nữ vẫn vờ như không thấy, Nguyệt Hoa bắt đầu đứng ngồi không yên: "Tỷ tỷ..."
Hai tiếng "tỷ tỷ" này giống như bùa đòi mạng, cung nữ rùng mình ngắt lời y: "Công tử, để nô tỳ đổi trà cho ngài."
Trong lòng nàng thầm hò hét, bao giờ hoàng thượng mới tới đây, nàng sắp không diễn được nữa rồi.
Ban ngày là hoàng thượng, ban đêm lén lút đến đây vờ làm họa sĩ, đám nô tài vừa lo sợ lại vừa phải giả câm giả điếc, những người hầu hạ công tử khó chiều trong Nam Uyển cung này e là sắp không xong rồi.
Trong phòng chỉ còn một mình, Nguyệt Hoa nhàm chán nhún vai, nhảy nhót lung tung, bàn tay nhỏ sờ đông sờ tây một hồi, rồi chợt chú ý tới đĩa vải trên bàn.
Y vươn tay tóm một quả, vỏ vải cứng đâm vào đầu ngón tay y: "Aaa..."
Khương Sạn vừa đi tới cửa đã nghe thấy Nguyệt Hoa oán trời trách đất, thầm nghĩ không biết vật nhỏ này đang bày trò gì, đúng lúc nhìn thấy Nguyệt Hoa đang cầm quả vải ngắm nghía.
Nguyệt Hoa tò mò thứ kỳ lạ này, không biết trong phòng đã có thêm một người.
Khương Sạn rón ra rón rén đứng sau y, thấp giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Nguyệt Hoa giật bắn mình, quay đầu lườm hắn, y đang lo lắng thay hắn, thế mà hắn lại dám dọa y, Nguyệt Hoa vô thức gắt giọng: "Chàng đi đâu?"
Dám to gan hỏi thăm hành tung của hoàng đế, Nguyệt Hoa này là người đầu tiên. Khương Sạn không những không giận mà còn cười, hắn bước tới gần y, không trả lời Nguyệt Hoa mà hỏi ngược lại: "Nếm thử chưa?"
Sau lưng Nguyệt Hoa ấm lên, bị Khương Sạn vòng tay ôm vào ngực. Hai tay hắn xuyên qua dưới nách y, phủ lên bàn tay y. Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm thứ quả kì lạ trong tay, ngơ ngác hỏi: "Cái này ăn được sao?"
Thường ngày quản sự cô cô không cho y ăn vụng, qua giờ cơm sẽ không được ăn thêm gì linh tinh nữa. Nguyệt Hoa vốn đang tuổi ăn tuổi chơi, y không biết thứ này là gì, nghe Từ Từ nói mới nhìn nó kĩ một lần.
"Hử?" - Khương Sạn cười, định đẩy tay y ra.
Không ngờ Nguyệt Hoa sợ hắn cướp đồ ăn của mình mà vội vã há miệng nhét cả quả vải vào trong, Khương Sạn không phản ứng kịp, nắm lấy căm Nguyệt Hoa, lớn tiếng nói: "Nguyệt Hoa!"
Vật nhỏ trong lòng chu môi phồng má, quay đầu lại chớp mắt nhìn hắn.
Khương Sạn dở khóc dở cười, bàn tay bóp lấy quai hàm Nguyệt Hoa, ngón tay nhét vào trong miệng y lấy quả vải ra: "Em..."
Chưa kịp nổi giận, Nguyệt Hoa lè lưỡi hà hơi, nhả quả vải đã nát trong miệng ra tay hắn, đầu lưỡi bị vỏ vải cọ vào đỏ lên một mảng: "Đắng quá..."
Thơ cổ có nói "Nhất kỵ hồng trần, phi tử tiếu", Khương Sạn muốn dùng vải dỗ ngọt Nguyệt Hoa, không ngờ đứa nhỏ này lại là một tên nhà quê ngốc nghếch.
Khương Sạn bất đắc dĩ, kiên nhẫn hầu hạ Nguyệt Hoa, bóc lớp vỏ sần sùi để lộ thịt quả trắng mịn óng ánh, hắn đưa quả vải tới miệng Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa le lưỡi liếm thử một chút, nếm được vị ngọt thanh mới yên tâm há miệng ngậm cả quả vào trong.
Vải quý thơm ngọt nhiều nước, nước vải tràn một chút ra ngoài, chảy tới đầu ngón tay Khương Sạn. Nguyệt Hoa sợ phí của, le lưỡi liếm theo giọt nước, đầu lưỡi vờn qua đầu ngón tay, liếm từng đốt rồi ngậm cả vào, mút nhẹ một cái.
Trên đầu ngón tay vừa ướt vừa nóng, miệng Nguyệt Hoa cũng nóng như vậy, lại rất mềm mại, mềm hơn cả thịt vải.
Khương Sạn rũ mắt nhìn Nguyệt Hoa, rõ ràng không ai dạy mà lại biết cách lấy lòng như thế. Một nụ cười, một cái nhíu mày, nhất cử nhất động đều khiến tim hắn mềm nhũn như quả hồng.
Khương Sạn lòng tham không đáy, không nhịn được mà khẽ cử động ngón tay, đầu ngón tay cuốn lấy lưỡi Nguyệt Hoa, đầu lưỡi không chịu yên mà trốn tránh khắp nơi, Khương Sạn càng muốn đuổi theo tóm lấy nó, tiến sâu vào trong miệng Nguyệt Hoa mà đảo.
Một lát sau, Nguyệt Hoa bất mãn hừ nhẹ, cắn lấy ngón tay hắn rồi nhè ra: "Chàng... Sao lại hư như thế!"
Cắn người còn dám kể tội, Khương Sạn xích lại gần y, đôi môi gần như dán lên vành tai Nguyệt Hoa, thấp giọng hỏi: "Ta hư thế nào?"
Nguyệt Hoa không trả lời được, vành tai bị liếm ướt nhẹp, cảm giác tê dại này khiến y run rẩy, đưa tay che tai lại, bị Khương Sạn túm lấy tay, y ấp úng: "Chàng làm ta khó chịu..."
Nhóc yếu ớt, một chút thế này đã khó chịu. Khương Sạn cười khẽ tựa cằm lên bả vai Nguyệt Hoa, trên tay hắn ướt nhẹp, toàn bộ đều là nước dãi của Nguyệt Hoa: "Muốn ăn nữa không?"
Đúng là tội không thể tha, dám để hoàng thượng hầu hạ mình. Nguyệt Hoa không biết suy nghĩ của Khương Sạn, chỉ một lòng nghĩ đến thứ quả thơm ngọt trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu, một mình ăn hết chỗ vải còn lại.
Khương Sạn đưa tay ra trước miệng y: "Nhả hạt."
Nguyệt Hoa không khách khí phun hạt lên tay hắn, còn quay đầu nhìn hắn cười tươi. Cảnh này nếu là người khác làm, e là y có trăm mạng cũng không đủ dùng.
Giúp Nguyệt Hoa lau miệng xong, Khương Sạn vừa đắc ý lại vừa không cam lòng. Đứa nhỏ này giả vờ ngốc hay ngốc thật, chẳng lẽ không biết bưng trà rót nước, không biết hầu hạ thay y phục, cũng không biết thị tẩm hay sao?
Làm nũng thì giỏi lắm, ngoài ra chẳng biết làm gì. Khương Sạn cắn răng nghĩ, đúng là coi trời bằng vung, quá yếu ớt, phải sai người dạy dỗ lại mới được.
Hai người ngồi ôm nhau một lúc, Nguyệt Hoa bị ôm chặt hơi khó chịu, uốn éo người, lên tiếng: "Chàng vẽ cho ta đi."
Dám sai khiến hoàng thượng, tội thêm một bậc. Khương Sạn siết y một cái thật chặt mới buông tay, sai người chuẩn bị đồ đạc, thầm nghĩ lần này vẽ chưa xong cũng phải mang đi, nếu để ở chỗ Nguyệt Hoa thì không biết đến đời nào mới xong được.
Nguyệt Hoa mang tới một bức tranh: "Vẽ cái này đi!"
Trên tranh là một mĩ nhân quần áo xốc xếch, lộ một bên vai xinh đẹp. Khương Sạn nhíu mày, kéo thắt lưng Nguyệt Hoa xuống, chỉ chỉ ngực áo y: "Em tự cởi."
Phi tử trong hậu cung đều thận trọng đoan trang, không ai dám làm xằng làm bậy, cũng chẳng ai đơn thuần đến mức to gan như Nguyệt Hoa, Khương Sạn đứng một bên ung dung nhìn y.
Nguyệt Hoa cúi đầu chăm chú cởi nút thắt trước ngực, ngón tay thon dài đấu võ với nút áo mãi không cởi được.
Trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, y ngước đôi mắt to tròn lấy lòng Khương Sạn.
Khương Sạn âm thầm thở dài, đúng là tiểu tổ tông. Ngón tay hắn chạm lên ngực áo y, một lát đã cởi được nút áo ra.
Người đòi vẽ là Nguyệt Hoa, người không thể yên tĩnh cũng là Nguyệt Hoa. Khương Sạn cách y có vài bước chân y đã không chịu được nhàm chán.
Y kêu hừ hừ: "Từ Tu..." - Cánh tay mảnh khảnh giương cao, ống tay áo trượt xuống dưới, để lộ da thịt trắng như tuyết, bàn tay vẫy vẫy trên không trung gọi người nhưng không được đáp lại, y tiếp tục gọi: "Từ Tu ơi..."
Gọi hồn. Hồn phách của Khương Sạn bị y kéo về phía mình mất rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến cạnh y. Nguyệt Hoa thấy hắn tới gần, tươi cười nhào vào lồng ngực hắn, chỉ chỉ giá sách phía sau, muốn hắn lấy giúp mình.
Chọn bừa một cuốn sách truyện, Khương Sạn mở sách đặt lên đùi, Nguyệt Hoa chống cằm nằm bên cạnh.
Khương Sạn chỉ vào một chữ: "Đọc đi."
Nguyệt Hoa lật đi lật lại mấy trang sach, hai hàng lông mày cau lại, ấp a ấp úng: "Ừm... ờ... ừm..."
"Không biết đọc?" - Khương Sạn đang nghĩ đứa nhỏ này lại giả vờ.
Nguyệt Hoa lắc đầu: "Không biết."
Khóe miệng kéo ra một độ cong, xem ra hắn đã kì vọng quá nhiều vào đứa nhỏ này rồi, Khương Sạn lại nói: "Biết chữ không? Có biết viết tên của em không?"
"Nguyệt Hoa!" - Nguyệt Hoa vui vẻ vẫy chân: "Biết!"
Khương Sạn ném sách sang một bên, ôm người đến trước bàn vẽ: "Ngày mai đọc tiếp, viết cho ta nhìn một chút."
Nguyệt Hoa nắm chặt bút trong lòng bàn tay, viết một từ "Nguyệt Hoa" cứng ngắc méo mó, quay đầu lại chờ Khương Sạn khen mình.
"Còn biết gì nữa không?" - Khương Sạn xoa xoa gò má của y, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Nguyệt Hoa thẹn thùng a a hai tiếng, quẳng bút dựa vào người Khương Sạn. Y không biết viết, ngày trước học nhiều quá nên quên cũng quá nhanh.
Viết chữ quan trọng nhất là tư thế, Nguyệt Hoa thậm chí còn không biết cầm bút, nhất định phải dạy lại từ đầu.
Khương Sạn nắm ngón tay y, dạy y cách cầm bút: "Cầm chắc, dám lộn xộn sẽ phạt em."
Nguyệt Hoa sợ nhất là bị phạt, vừa nghe đến chữ đó vội rụt cổ lại muốn chạy trốn, tỏ vẻ đáng thương nhìn Khương Sạn, muốn hắn tha cho mình, muốn làm nũng để hai người cùng chơi trò khác.
Khương Sạn vờ như không thấy, bàn tay to nắm lấy mu bàn tay y, dạy y viết một chữ "nhất".
Chữ này nhìn qua không xấu, Nguyệt Hoa đang tự đắc ý lại nghe thấy Từ Tu nói: "Nguyệt Hoa ngoan, hôm nay viết hai trang này, ngày mai ta tới kiểm tra."
"Hả..."
Y đang định bày trò trí mạng, Từ Tu tâm vững như thép mà chặn y lại: "Không được khóc, không có tiền đồ" rồi hài lòng nhìn vật nhỏ cúi đầu nhận lệnh.
Giao bài tập xong, Từ Tu còn mang tranh đi. Nguyệt Hoa đáng thương không được ôm tranh đi ngủ, lại còn bị bắt viết hai trang giấy.
Toàn bộ Nam Uyển hôm nay cũng không được yên, trước khi hoàng thượng đi đã ra lệnh phải trông coi công tử luyện chữ, còn phải dạy y cách hầu hạ thay y phục. Nếu không xong, toàn bộ người trong Nam Uyển cung sẽ bị đuổi đi.
Ngồi trước bàn từ sáng đến tận tối, ống tay áo và ngực áo Nguyệt Hoa lem luốc mực đen, thỉnh thoảng y ngước mắt nhìn cung nữ, cung nữ sẽ tận tình khuyên nhủ: "Công tử, sắp xong rồi, còn nửa trang nữa thôi."
Nhìn mèo vẽ hổ chẳng phải chuyện dễ dàng, Nguyệt Hoa đau tay, đau cả đầu, y rầm rì bất mãn nhưng lại không thể làm gì. Không ai chịu giúp y, chỉ giúp Từ Tu bắt nạt y.
Từ Tu là người xấu, nếu tối nay hắn còn dám đến, y sẽ không cho hắn trốn trong phòng nữa. Nếu hắn bị phạt... Phải cho hắn nếm mùi bị phạt mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.