Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 32: cô nhớ nhà ngoại
Hoa Tiểu Lê
28/08/2024
Không chỉ mỗi Na Anh, cả Anh Huy cũng cảm thấy khó thích nghi với họ hàng nhà nội.
Cậu bé chơi với đám trẻ một lát rồi lầm lũi ngồi nghịch ở dọc hành lang sau nhà.
Na Anh không thấy con đầu, còn Ngô Ngạn Thần đang bận nói chuyện với các anh họ. Cô không hài lòng với anh, dù biết ở đây rất yên tâm nhưng con nhỏ không thể lơ là.
Lúc này ông cụ Ngô cũng chống gậy đi ra ngoài, nhìn đám cháu chắt đông đúc khiến ông ấy thấy tự hào và vui vẻ. Anh Huy nhìn thấy cụ trước, liền lũn tũn lại gần.
- Cụ ơi, cụ cầm tay cháu này. Mẹ cháu bảo đi bậc thang phải cẩn thận.
Người hộ lý riêng của ông cụ có ý đỡ chủ rồi, nhưng ông cụ lại ra hiệu cứ để chắt trai cầm tay mình bước xuống.
- Cái tay thật nhỏ nhắn.
Tuy mới là lần thứ 2 tiếp xúc, nhưng sự thân thiện và ngoan ngoãn của Anh Huy khiến ông cụ rất cảm tình. Cầm tay chắt nhỏ bé xíu cũng làm người đàn ông lớn tuổi bồi hồi và nâng niu.
Khi thấy cụ bước xong bậc thang cuối cùng, Anh Huy mới nhoen miệng cười, tay vẫn nắm tay cụ mà nói.
- Giờ tay cháu nhỏ, lớn lên tay sẽ to. Tay to sẽ nắm tay cụ chặt hơn.
Lời trẻ con bộc bạch đáng yêu, ông cụ Ngô xoa đầu cảm thán.
- Cái gì cũng biết. Vậy thì cụ phải gắng sống lâu đợi tay Anh Huy to hơn mới được.
Cậu nhóc chưa hiểu lắm, nhưng gật đầu tỏ ý đồng tình.
- Sao cháu không lại kia chơi? Một mình không buồn à?
Cái đầu lắc lắc, Anh Huy chớp mắt tròn xoe.
- Không buồn ạ. Cháu quen rồi. Mẹ Na Anh bảo thi thoảng con người cũng cần ở một mình một chút. Điều đó không đến nối tệ đâu.
Người cụ bỗng trầm lặng, tự nhiên thấy thương thương, cảm giác Tạ Na Anh có vẻ vất vả và Anh Huy thì hiểu chuyện vô cùng. Một điều chắc chẳn không thể phủ nhận là cô đã nuôi dạy con trai rất tốt.
Hai cụ cháu cầm tay nhau đi dọc luống hoa sau nhà, vừa đi ông cụ vừa tranh thủ hỏi han về cuộc sống trước đây của hai mẹ con họ Tạ. Ít ra thì nghe Anh Huy kể có ông bà ngoại yêu thương nên ông cụ cũng yên tâm phần nào.
****
Khi cô tìm thấy con trai đang bên ông cụ, cảnh này dấy lên trong Na Anh cảm giác thân thương và xúc động.
- Anh Huy!|
Aaa, mẹ!Cô cúi đầu chào ông ấy và dang tay đón con trai vào lòng. Anh Huy ôm chân mẹ rồi khoe.
Con đang chơi với cụ ạ.Um, con cùng cụ chơi gì vậy?Con chỉ cho cụ con ong và con ruồi, con ong khác con ruồi vì nó mặc áo kẻ màu vàng màu đen.Sự ngô nghê khiến cô muốn bật cười, nhưng trước mặt ông cụ Ngô lại phải kiềm chế.
Đúng lúc có một chị dâu họ hàng cùng con gái đi tới chỗ mấy người. Na Anh khách sáo nói chuyện xã giao, thấy gió hơi lớn bèn nhắc nhẹ.
- Có lẽ nên vào nhà thôi, trời trở gió rồi ạ.
Ông cụ nheo mắt nhìn trời nhìn mây, không đáp nhưng cũng cất bước hướng vào nhà.
Anh Huy theo thói cũ, nhanh nhảu cầm tay cụ dắt đi, lên bậc thang cũng chầm chậm đợi người lớn.
Chị dâu kia sợ con gái kém cạnh, bèn huých vai cô bé nhắc nhở.
- Con cũng đỡ cụ như Anh Huy đi.
Thế nhưng cô bé lại đứng im nhìn chằm chằm hai người một lớn một nhỏ đằng trước.
- Không cần, cụ có người giúp việc rồi mà.
Người mẹ của cô bé nhăn nhó xấu hổ, còn người hộ lý thì ním môi thở nhẹ ra một hơi. Cô bé khá kiêu căng, và đôi khi không tôn trọng những người làm ở trong biệt phủ, coi họ là tầng lớp thấp mà lên mặt. Ông cụ Ngô nhíu mày nhưng không quay đầu lại, chân vẫn bước đều ung dung đi hết các bậc thang.
Na Anh khiêm tốn đi sau cùng, cô thấy chị dâu kia kéo con gái lại một góc, nghiêm mặt quở trách.
- Con đó, nhìn em họ mà học tập, con phải biết lấy lòng làm cụ vui chứ.
Cô bé mếu máo đầy ấm ức.
- Nhưng con không thích.
Na Anh thấy thương, nhưng cũng coi như không thấy gì mà đi tiếp.
Hzzzz, cô nhớ nhà mẹ ngoại quá. Ở nhà cô không có câu nệ, các thành viên đối xử với nhau chân thành, thật tâm.
Ở đây quá gượng ép, đến đứa trẻ cũng không được sống đúng với mong muốn hay cảm xúc của chính mình.
Cậu bé chơi với đám trẻ một lát rồi lầm lũi ngồi nghịch ở dọc hành lang sau nhà.
Na Anh không thấy con đầu, còn Ngô Ngạn Thần đang bận nói chuyện với các anh họ. Cô không hài lòng với anh, dù biết ở đây rất yên tâm nhưng con nhỏ không thể lơ là.
Lúc này ông cụ Ngô cũng chống gậy đi ra ngoài, nhìn đám cháu chắt đông đúc khiến ông ấy thấy tự hào và vui vẻ. Anh Huy nhìn thấy cụ trước, liền lũn tũn lại gần.
- Cụ ơi, cụ cầm tay cháu này. Mẹ cháu bảo đi bậc thang phải cẩn thận.
Người hộ lý riêng của ông cụ có ý đỡ chủ rồi, nhưng ông cụ lại ra hiệu cứ để chắt trai cầm tay mình bước xuống.
- Cái tay thật nhỏ nhắn.
Tuy mới là lần thứ 2 tiếp xúc, nhưng sự thân thiện và ngoan ngoãn của Anh Huy khiến ông cụ rất cảm tình. Cầm tay chắt nhỏ bé xíu cũng làm người đàn ông lớn tuổi bồi hồi và nâng niu.
Khi thấy cụ bước xong bậc thang cuối cùng, Anh Huy mới nhoen miệng cười, tay vẫn nắm tay cụ mà nói.
- Giờ tay cháu nhỏ, lớn lên tay sẽ to. Tay to sẽ nắm tay cụ chặt hơn.
Lời trẻ con bộc bạch đáng yêu, ông cụ Ngô xoa đầu cảm thán.
- Cái gì cũng biết. Vậy thì cụ phải gắng sống lâu đợi tay Anh Huy to hơn mới được.
Cậu nhóc chưa hiểu lắm, nhưng gật đầu tỏ ý đồng tình.
- Sao cháu không lại kia chơi? Một mình không buồn à?
Cái đầu lắc lắc, Anh Huy chớp mắt tròn xoe.
- Không buồn ạ. Cháu quen rồi. Mẹ Na Anh bảo thi thoảng con người cũng cần ở một mình một chút. Điều đó không đến nối tệ đâu.
Người cụ bỗng trầm lặng, tự nhiên thấy thương thương, cảm giác Tạ Na Anh có vẻ vất vả và Anh Huy thì hiểu chuyện vô cùng. Một điều chắc chẳn không thể phủ nhận là cô đã nuôi dạy con trai rất tốt.
Hai cụ cháu cầm tay nhau đi dọc luống hoa sau nhà, vừa đi ông cụ vừa tranh thủ hỏi han về cuộc sống trước đây của hai mẹ con họ Tạ. Ít ra thì nghe Anh Huy kể có ông bà ngoại yêu thương nên ông cụ cũng yên tâm phần nào.
****
Khi cô tìm thấy con trai đang bên ông cụ, cảnh này dấy lên trong Na Anh cảm giác thân thương và xúc động.
- Anh Huy!|
Aaa, mẹ!Cô cúi đầu chào ông ấy và dang tay đón con trai vào lòng. Anh Huy ôm chân mẹ rồi khoe.
Con đang chơi với cụ ạ.Um, con cùng cụ chơi gì vậy?Con chỉ cho cụ con ong và con ruồi, con ong khác con ruồi vì nó mặc áo kẻ màu vàng màu đen.Sự ngô nghê khiến cô muốn bật cười, nhưng trước mặt ông cụ Ngô lại phải kiềm chế.
Đúng lúc có một chị dâu họ hàng cùng con gái đi tới chỗ mấy người. Na Anh khách sáo nói chuyện xã giao, thấy gió hơi lớn bèn nhắc nhẹ.
- Có lẽ nên vào nhà thôi, trời trở gió rồi ạ.
Ông cụ nheo mắt nhìn trời nhìn mây, không đáp nhưng cũng cất bước hướng vào nhà.
Anh Huy theo thói cũ, nhanh nhảu cầm tay cụ dắt đi, lên bậc thang cũng chầm chậm đợi người lớn.
Chị dâu kia sợ con gái kém cạnh, bèn huých vai cô bé nhắc nhở.
- Con cũng đỡ cụ như Anh Huy đi.
Thế nhưng cô bé lại đứng im nhìn chằm chằm hai người một lớn một nhỏ đằng trước.
- Không cần, cụ có người giúp việc rồi mà.
Người mẹ của cô bé nhăn nhó xấu hổ, còn người hộ lý thì ním môi thở nhẹ ra một hơi. Cô bé khá kiêu căng, và đôi khi không tôn trọng những người làm ở trong biệt phủ, coi họ là tầng lớp thấp mà lên mặt. Ông cụ Ngô nhíu mày nhưng không quay đầu lại, chân vẫn bước đều ung dung đi hết các bậc thang.
Na Anh khiêm tốn đi sau cùng, cô thấy chị dâu kia kéo con gái lại một góc, nghiêm mặt quở trách.
- Con đó, nhìn em họ mà học tập, con phải biết lấy lòng làm cụ vui chứ.
Cô bé mếu máo đầy ấm ức.
- Nhưng con không thích.
Na Anh thấy thương, nhưng cũng coi như không thấy gì mà đi tiếp.
Hzzzz, cô nhớ nhà mẹ ngoại quá. Ở nhà cô không có câu nệ, các thành viên đối xử với nhau chân thành, thật tâm.
Ở đây quá gượng ép, đến đứa trẻ cũng không được sống đúng với mong muốn hay cảm xúc của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.