Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 37: con rể
Hoa Tiểu Lê
28/08/2024
Sáng hôm sau, Ngô Ngạn Thần sung sướng trong lòng nhìn Tạ Na Anh đang đặt tay trên ngực anh mà ngủ sâu.
Ừ thì cô mệt cũng phải thôi, anh nhịn bao lâu nên đêm qua có hơi bung xõa.
Cảm giác này rất khác, khác trước đây rất nhiều. Không phải lần đầu ái ân, nhưng lần đầu anh thấy hân hoan đến thế.
Anh nằm ôm cô thêm một lát, không nỡ đánh thức cô nên rón rén mặc đồ và đi ra ngoài.
Không khí nhà bố mẹ vợ của anh khá đặc biệt.
Ngô Ngạn Thần thấy mẹ Tạ đang luôn tay trong bếp, bố Tạ và Anh Huy đang tưới mấy chậu cây trên hiên nhà.
Ông cầm bình tưới nước to tưới cho cây to, cháu cầm bình tưới nước nhỏ tưới cho cây nhỏ. Nắng nhẹ lọt qua khung cửa, chiếu vào bếp nơi mẹ vợ đang đứng, làm cho hơi nóng từ đồ ăn cũng hiện lên sống động.
Mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa ra khắp nhà.
Không giống ở nhà anh, bố mẹ anh mỗi sáng đều có người giúp việc chuẩn bị sẵn bữa sáng, cây cối trong nhà cũng có người làm vườn chăm nom.
Thấy mẹ Tạ muốn lấy đồ ở tủ cao, Ngô Ngạn Thần chủ động lên tiếng.
- Mẹ vợ, mẹ để con lấy cho.
Bà ấy kiệm lời, rồi chỉ cho anh một túi đồ khô.
- Cái đó, túi nấm khô ấy.
Với chiều cao vượt trội, Ngô Ngạn Thần dễ dàng lấy được đồ. Anh còn đề nghị rửa nấm giúp mẹ Tạ.
Bà cũng không khách khí.
- Cả chỗ rau kia nữa, con rửa luôn đi.
Anh tưởng mình nghe nhầm. Không phải "cậu rửa luôn đi" mà là "con rửa luôn đi".
Ngô Ngạn Thần cười không khép được miệng, nhưng tỏ vẻ năng nổ lấy lòng, không chỉ rửa rau mà còn tự nhận lau khô bát đĩa.
Mã Tư Lệ thấy dáng vẻ loay hoay có cố gắng kia thì hơi cong môi cười, dù mấy cọng rau rửa xong bị dập không ít.
***
Na Anh tỉnh dậy, không thấy Ngạn Thần đâu còn tưởng mình mơ cơ. Nhưng không phải, người cô chẳng mặc đồ.
Cô ôm mặt xấu hổ, rõ ràng đã nói anh đừng có mà làm gì, cuối cùng lại hùa theo anh làm chuyện "người lớn".
Khi ra khỏi phòng, cô ngạc nhiên thấy mẹ cô và Ngô Ngạn Thần đang phối hợp rất hài hòa trong bếp. Một người chỉ đạo, một người lóng ngóng thả rau thơm vào bát.
Mẹ nấu bún thang sao?Sao em biết hay vậy?Ngạn Thần ngầng lên nhìn cô, sắc mặt hớn hở vô cùng. Cô đi tới chỗ hai người kia, và nhàn nhạt đáp.
- Mùi nấm hương rất đặc trưng mà.
Mẹ Tạ cũng muốn khoe con gái một chút.
- Con rể dậy sớm phụ mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn hai người, rồi hỏi lại.
- Con rề?
Bà ấy không đáp, chỉ liếc qua cổ Ngô Ngạn Thần. Cô nhìn theo, huhu muốn độn thổ quá. Cổ anh có vết thâm nhìn rất lộ liễu. Hằn bà biết tình hình giữa hai con đã tốt hơn, cô đã quấn quýt hơn với anh, nên bà cũng mềm mỏng dần.
Na Anh cười như mếu rồi gượng gạo đi tới chỗ anh, đưa tay kéo cổ áo anh lên cao. Ngạn Thần tưởng cô khen ngợi mình nên cười híp mắt.
- Bát này của hai đứa.
Mã Tư Lệ chỉ hai bát bún to hơn, Na Anh lại thắc mắc nhìn ba bát nhỏ còn lại.
Bố mẹ ăn ít thế?Già rồi nên không ăn nhiều nữa. Không như mấy đứa.Vừa nói, mẹ cô vừa cầm muôi múc thêm topping vào hai bát bún lớn kia.
- Ăn nhiều chút cho lại sức.
Ngô Ngạn Thần phấn khởi cảm ơn mẹ vợ, còn Tạ Na Anh đứng nghệt mặt ra vì ngại. Mẹ cô đúng là...tinh ý.
Bố Tạ cũng có vẻ vui, bàn ăn vốn có bốn ghế nay đã kê thêm một.
- Me vo nลิน an ngon qua.
Mã Tư Lệ nhìn con gái, rồi nhìn sang cháu, tiếp theo dừng lại ở Ngô Ngạn Thần. Bà cất lời nhàn nhạt nhưng khiến anh vui như mở cờ trong bụng.
- Thích thì mẹ sẽ nấu thêm cho mấy đứa. Mẹ còn nấu được nhiều món khác nữa.
Nếu thông thường thì anh sẽ chối khéo kiểu sợ mẹ vất vả, nhưng nay lại nhanh nhẩu cảm kích.
- Dạ, con sẽ thường xuyên đưa vợ con con về thăm nhà ạ.
Na Anh nghe anh nhận vợ mượt ơi là mượt thì suýt sặc. Sau một đêm mà nhiều điều khác ghê.
Ừ thì cô mệt cũng phải thôi, anh nhịn bao lâu nên đêm qua có hơi bung xõa.
Cảm giác này rất khác, khác trước đây rất nhiều. Không phải lần đầu ái ân, nhưng lần đầu anh thấy hân hoan đến thế.
Anh nằm ôm cô thêm một lát, không nỡ đánh thức cô nên rón rén mặc đồ và đi ra ngoài.
Không khí nhà bố mẹ vợ của anh khá đặc biệt.
Ngô Ngạn Thần thấy mẹ Tạ đang luôn tay trong bếp, bố Tạ và Anh Huy đang tưới mấy chậu cây trên hiên nhà.
Ông cầm bình tưới nước to tưới cho cây to, cháu cầm bình tưới nước nhỏ tưới cho cây nhỏ. Nắng nhẹ lọt qua khung cửa, chiếu vào bếp nơi mẹ vợ đang đứng, làm cho hơi nóng từ đồ ăn cũng hiện lên sống động.
Mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa ra khắp nhà.
Không giống ở nhà anh, bố mẹ anh mỗi sáng đều có người giúp việc chuẩn bị sẵn bữa sáng, cây cối trong nhà cũng có người làm vườn chăm nom.
Thấy mẹ Tạ muốn lấy đồ ở tủ cao, Ngô Ngạn Thần chủ động lên tiếng.
- Mẹ vợ, mẹ để con lấy cho.
Bà ấy kiệm lời, rồi chỉ cho anh một túi đồ khô.
- Cái đó, túi nấm khô ấy.
Với chiều cao vượt trội, Ngô Ngạn Thần dễ dàng lấy được đồ. Anh còn đề nghị rửa nấm giúp mẹ Tạ.
Bà cũng không khách khí.
- Cả chỗ rau kia nữa, con rửa luôn đi.
Anh tưởng mình nghe nhầm. Không phải "cậu rửa luôn đi" mà là "con rửa luôn đi".
Ngô Ngạn Thần cười không khép được miệng, nhưng tỏ vẻ năng nổ lấy lòng, không chỉ rửa rau mà còn tự nhận lau khô bát đĩa.
Mã Tư Lệ thấy dáng vẻ loay hoay có cố gắng kia thì hơi cong môi cười, dù mấy cọng rau rửa xong bị dập không ít.
***
Na Anh tỉnh dậy, không thấy Ngạn Thần đâu còn tưởng mình mơ cơ. Nhưng không phải, người cô chẳng mặc đồ.
Cô ôm mặt xấu hổ, rõ ràng đã nói anh đừng có mà làm gì, cuối cùng lại hùa theo anh làm chuyện "người lớn".
Khi ra khỏi phòng, cô ngạc nhiên thấy mẹ cô và Ngô Ngạn Thần đang phối hợp rất hài hòa trong bếp. Một người chỉ đạo, một người lóng ngóng thả rau thơm vào bát.
Mẹ nấu bún thang sao?Sao em biết hay vậy?Ngạn Thần ngầng lên nhìn cô, sắc mặt hớn hở vô cùng. Cô đi tới chỗ hai người kia, và nhàn nhạt đáp.
- Mùi nấm hương rất đặc trưng mà.
Mẹ Tạ cũng muốn khoe con gái một chút.
- Con rể dậy sớm phụ mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn hai người, rồi hỏi lại.
- Con rề?
Bà ấy không đáp, chỉ liếc qua cổ Ngô Ngạn Thần. Cô nhìn theo, huhu muốn độn thổ quá. Cổ anh có vết thâm nhìn rất lộ liễu. Hằn bà biết tình hình giữa hai con đã tốt hơn, cô đã quấn quýt hơn với anh, nên bà cũng mềm mỏng dần.
Na Anh cười như mếu rồi gượng gạo đi tới chỗ anh, đưa tay kéo cổ áo anh lên cao. Ngạn Thần tưởng cô khen ngợi mình nên cười híp mắt.
- Bát này của hai đứa.
Mã Tư Lệ chỉ hai bát bún to hơn, Na Anh lại thắc mắc nhìn ba bát nhỏ còn lại.
Bố mẹ ăn ít thế?Già rồi nên không ăn nhiều nữa. Không như mấy đứa.Vừa nói, mẹ cô vừa cầm muôi múc thêm topping vào hai bát bún lớn kia.
- Ăn nhiều chút cho lại sức.
Ngô Ngạn Thần phấn khởi cảm ơn mẹ vợ, còn Tạ Na Anh đứng nghệt mặt ra vì ngại. Mẹ cô đúng là...tinh ý.
Bố Tạ cũng có vẻ vui, bàn ăn vốn có bốn ghế nay đã kê thêm một.
- Me vo nลิน an ngon qua.
Mã Tư Lệ nhìn con gái, rồi nhìn sang cháu, tiếp theo dừng lại ở Ngô Ngạn Thần. Bà cất lời nhàn nhạt nhưng khiến anh vui như mở cờ trong bụng.
- Thích thì mẹ sẽ nấu thêm cho mấy đứa. Mẹ còn nấu được nhiều món khác nữa.
Nếu thông thường thì anh sẽ chối khéo kiểu sợ mẹ vất vả, nhưng nay lại nhanh nhẩu cảm kích.
- Dạ, con sẽ thường xuyên đưa vợ con con về thăm nhà ạ.
Na Anh nghe anh nhận vợ mượt ơi là mượt thì suýt sặc. Sau một đêm mà nhiều điều khác ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.