Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 34: một tối ở nhà vợ
Hoa Tiểu Lê
28/08/2024
- Anh Huy có muốn về nhà ông bà ngoại ngủ một hôm không?
Vừa lên xe thì Na Anh gặng hỏi con trai, Ngạn Thần ngơ ngác.
- Úa em? Về ngoại là sao?
Cô cố tình hỏi con trai đề kéo theo đồng minh. Đúng như dự đoán, cậu nhóc gật đầu cái rụp.
- Dạ, con muốn ạ.
Cô mỉm cười với con rồi hờ hững đáp lại anh.
Bộ nhà bố mẹ em, em về thì có sao à?Không, chỉ là....Bị phớt lờ, Ngô Ngạn Thần tưởng cô giận anh vụ cái xúc xích khi nãy. Dẫu vậy chiếc xe vẫn hướng về nhà bố mẹ của cô.
•*•
Tiếng chuông vang lên, khoảng hơn phút sau bố cô đi ra mở cổng. Nhìn cháu ngoại về thăm bất ngờ, ông ấy vui mừng bế Anh Huy lên và quay lại hướng nhà gọi vợ.
- Bà nó ơi, Anh Huy về này.
Ngạn Thần nhìn cảnh ông ông cháu cháu hội ngộ, biết rằng tình cảm ở nhà này rất khăng khít.
Mã Tư Lệ vội vã xỏ dép chạy ra, Na Anh thấy vậy liền cười.
- Mẹ, mẹ từ từ thôi.
Bà ấy cụng đầu với cháu trai rồi ân cần nhìn con gái.
Về mà không báo trước cho mẹ. Con ăn gì chưa?Con ăn rồi ạ, chúng con xin tá túc một hôm. Con nhớ nhà.Ừm, lúc nào về chả được.Có một người bị ra rìa, không ai đoái hoài gì đành phải lên tiếng như cách gây sự chú ý về sự hiện diện của mình.
- Bố vợ, mẹ vợ!
Bố Tạ "ừm" một tiếng rồi bế Anh Huy vào, mẹ Tạ thì khoác vao Na Anh, chưa gì đã thì thầm hỏi han.
- Sáng mai con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con.
Bộ dạng vui vẻ vô tư của Na Anh khi ở nhà đẻ khác hẳn khi ở chung nhà với anh. Từ khi sống cùng nhau, cô chưa cho anh điệu cười nào như vậy.
Ngô Ngạn Thần thở dài rồi lủi thủi theo sau.
Và lần đầu tiên anh được ngủ ở nhà cô. Thực ra bố mẹ cô không thích anh gọi là "bố mẹ vợ", vì đã cưới xin gì đâu.
Nhưng trước mặt Anh Huy nên ông bà chấp nhận, chứ không ham hố gì.
Bị lạnh nhạt là thể nhưng Ngô Ngạn Thần cười thầm vì tối nay con trai ngủ cùng ông bà, anh sẽ được ngủ cùng
Na Anh.
Hóng quá!
Sao lại hóng ư? Tại vì từ khi sống chung, anh chưa sơ múi gì được cô hết. Rõ ràng là căn hộ anh chuẩn bị có phòng vợ chồng và phòng con trai. Nhưng cô luôn kiếm cớ đi dỗ con hoặc đọc truyện cho con mà ngủ luôn tại đó.
Mang tiếng con ngủ riêng, nhưng anh mới là người bị cho ngủ riêng. Có hôm anh kêu trời, phải mò sang phòng con để bế cô về giường với mình. Sau đó thì vẫn đâu vào đấy khiến anh bất lực vô cùng. ®
Mang trong mình cảm giác hồi hộp và háo hức đầy mong chờ, Ngô Ngạn Thần đang ở bên Tạ Na Anh trong căn phòng nhỏ xinh, ngăn nắp.
Cũng tính sẽ tiếp cận gạ gẫm cô, ai dè cô lại lạnh tanh bảo.
Anh ngủ ở đây, em đã chuẩn bị chăn gối đầy đủ rồi.Em đi đâu đấy?Em ngủ ở phòng cũ của con.Khôngggggg!Anh ôm chặt cô từ đằng sau, ngay khi cô chuẩn bị bước ra cửa.
Ở lại đầy đi mà.Em không quen việc chung giường với một ai đó. Em cần thời gian thích nghi với việc chung sống cùng anh.Không biết nên vui hay nên buồn. Y là ngoài anh ra, cô chưa lên giường với người đàn ông khác. Hay là cô nhất quyết muốn cự tuyệt anh?
Thôi nghĩ sau, Ngô Ngạn Thần phải giữ cô bằng được.
- Anh lạ nhà, anh khó ngủ. Anh cần em nằm bên mới yên tâm ngủ được. Với cả ngủ riêng, bố mẹ vợ sẽ nghĩ chúng ta không bình thường.
Cô quay lại nhìn anh, anh tưởng cô xuôi rồi, thì bị lời nói của cô như tạt nước lạnh vào mặt.
- Chúng ta có lúc nào bình thường đâu!
Vừa lên xe thì Na Anh gặng hỏi con trai, Ngạn Thần ngơ ngác.
- Úa em? Về ngoại là sao?
Cô cố tình hỏi con trai đề kéo theo đồng minh. Đúng như dự đoán, cậu nhóc gật đầu cái rụp.
- Dạ, con muốn ạ.
Cô mỉm cười với con rồi hờ hững đáp lại anh.
Bộ nhà bố mẹ em, em về thì có sao à?Không, chỉ là....Bị phớt lờ, Ngô Ngạn Thần tưởng cô giận anh vụ cái xúc xích khi nãy. Dẫu vậy chiếc xe vẫn hướng về nhà bố mẹ của cô.
•*•
Tiếng chuông vang lên, khoảng hơn phút sau bố cô đi ra mở cổng. Nhìn cháu ngoại về thăm bất ngờ, ông ấy vui mừng bế Anh Huy lên và quay lại hướng nhà gọi vợ.
- Bà nó ơi, Anh Huy về này.
Ngạn Thần nhìn cảnh ông ông cháu cháu hội ngộ, biết rằng tình cảm ở nhà này rất khăng khít.
Mã Tư Lệ vội vã xỏ dép chạy ra, Na Anh thấy vậy liền cười.
- Mẹ, mẹ từ từ thôi.
Bà ấy cụng đầu với cháu trai rồi ân cần nhìn con gái.
Về mà không báo trước cho mẹ. Con ăn gì chưa?Con ăn rồi ạ, chúng con xin tá túc một hôm. Con nhớ nhà.Ừm, lúc nào về chả được.Có một người bị ra rìa, không ai đoái hoài gì đành phải lên tiếng như cách gây sự chú ý về sự hiện diện của mình.
- Bố vợ, mẹ vợ!
Bố Tạ "ừm" một tiếng rồi bế Anh Huy vào, mẹ Tạ thì khoác vao Na Anh, chưa gì đã thì thầm hỏi han.
- Sáng mai con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con.
Bộ dạng vui vẻ vô tư của Na Anh khi ở nhà đẻ khác hẳn khi ở chung nhà với anh. Từ khi sống cùng nhau, cô chưa cho anh điệu cười nào như vậy.
Ngô Ngạn Thần thở dài rồi lủi thủi theo sau.
Và lần đầu tiên anh được ngủ ở nhà cô. Thực ra bố mẹ cô không thích anh gọi là "bố mẹ vợ", vì đã cưới xin gì đâu.
Nhưng trước mặt Anh Huy nên ông bà chấp nhận, chứ không ham hố gì.
Bị lạnh nhạt là thể nhưng Ngô Ngạn Thần cười thầm vì tối nay con trai ngủ cùng ông bà, anh sẽ được ngủ cùng
Na Anh.
Hóng quá!
Sao lại hóng ư? Tại vì từ khi sống chung, anh chưa sơ múi gì được cô hết. Rõ ràng là căn hộ anh chuẩn bị có phòng vợ chồng và phòng con trai. Nhưng cô luôn kiếm cớ đi dỗ con hoặc đọc truyện cho con mà ngủ luôn tại đó.
Mang tiếng con ngủ riêng, nhưng anh mới là người bị cho ngủ riêng. Có hôm anh kêu trời, phải mò sang phòng con để bế cô về giường với mình. Sau đó thì vẫn đâu vào đấy khiến anh bất lực vô cùng. ®
Mang trong mình cảm giác hồi hộp và háo hức đầy mong chờ, Ngô Ngạn Thần đang ở bên Tạ Na Anh trong căn phòng nhỏ xinh, ngăn nắp.
Cũng tính sẽ tiếp cận gạ gẫm cô, ai dè cô lại lạnh tanh bảo.
Anh ngủ ở đây, em đã chuẩn bị chăn gối đầy đủ rồi.Em đi đâu đấy?Em ngủ ở phòng cũ của con.Khôngggggg!Anh ôm chặt cô từ đằng sau, ngay khi cô chuẩn bị bước ra cửa.
Ở lại đầy đi mà.Em không quen việc chung giường với một ai đó. Em cần thời gian thích nghi với việc chung sống cùng anh.Không biết nên vui hay nên buồn. Y là ngoài anh ra, cô chưa lên giường với người đàn ông khác. Hay là cô nhất quyết muốn cự tuyệt anh?
Thôi nghĩ sau, Ngô Ngạn Thần phải giữ cô bằng được.
- Anh lạ nhà, anh khó ngủ. Anh cần em nằm bên mới yên tâm ngủ được. Với cả ngủ riêng, bố mẹ vợ sẽ nghĩ chúng ta không bình thường.
Cô quay lại nhìn anh, anh tưởng cô xuôi rồi, thì bị lời nói của cô như tạt nước lạnh vào mặt.
- Chúng ta có lúc nào bình thường đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.