Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 54: Ồ, ai đấy?
Hoa Tiểu Lê
31/08/2024
Dương Giao Long nhìn hai cái thiệp cưới giống nhau được gửi tới tận công ty, xem ra không đi không được. Trăm trận trăm thắng như Dương tổng cũng có ngày phải đi đám hỷ của crush, đã vậy tình địch còn gửi thiệp mời đến thật.
Tuy bị phũ nhưng cảm tình của anh dành cho Na Anh vẫn không thay đổi, lần hợp tác vừa rồi cũng thành công vượt mong đợi, nên anh hào phóng tặng một phong bì quà cưới dầy cộp. Dầy đến nỗi mãi mới nhét được vào khe nhỏ của chiếc hòm hình trái tim.
Cơ mà ngay sau anh, một cô gái cũng loay hoay nhét phong bì. Anh liếc qua, rồi nhìn sang cô gái với biểu cảm thắc mắc. Ai mà còn mạnh tay bỏ phong bì dầy hơn cả anh nữa?
Chỉ thấy cô ấy nhét xong thì phủi tay và mỉm cười hài lòng. Giao diện ok, lọt vào mắt Dương Giao Long thì cũng gọi là nổi trội, ưu tú.
Anh tò mò hỏi trợ lý.
- Ai đấy?
- Dạ..Cô gái đó ạ?... Hình như là nhân viên của cô Tạ. Một lần tôi thay sếp tới công ty cô ấy để bàn chuyện, đã gặp qua cô gái kia.
- Nhân viên?
Anh thầm nghĩ nhân viên này có quan hệ thế nào với Tạ Na Anh, mà cái phong bì dầy thế? Luôn hơn người, nên khi phong bì của mình có vẻ mỏng hơn của cô gái nọ thì Dương Giao Long cứ bị để ý trong lòng, thành ra chấp niệm với độ dày phong bì suốt buổi tiệc.
Ánh mắt không tự chủ, cứ thi thoảng nhìn sang bàn tiệc của nhóm nhân viên công ty. Tới lúc được mời lên chụp ảnh kỉ niệm cùng hai nhân vật chính, thì anh mới tạm thôi nhìn.
Ngô Ngạn Thần có vợ đàng hoàng rồi vẫn đề phòng không cho Dương Giao Long đứng cạnh Na Anh, mặc cho thợ ảnh hướng dẫn là để cô dâu đứng giữa mới cân xứng.
Một bức ảnh ra đời, chú rể ở giữa, cô dâu và đối tác đứng hai bên. Mặt Dương Giao Long lạnh lùng, còn Ngô Ngạn Thần hớn hở nhìn sang vợ và cười tươi rói.
Tiếp theo là nhân viên công ty lên chụp hình.
Anh đã xong lượt nhưng cố tình nán lại nhìn cô gái khi nãy. Có vẻ tình cảm sếp và nhân viên rất tốt, bởi anh thấy cô ấy khoác tay Tạ Na Anh và cười nói không thôi.
Nghe thấy mọi người nhắc tới cái tên, Dương Giao Long cong môi cười tủm.
- Ngôn Nhã? Cái tên hay đó.
****
Do Ngô Nghệ Quân bận rộn tiếp khách, nên cả Hải Chi lẫn Anh Huy đều được giao phó cho Ngôn Nhã. Là người sợ trẻ con, theo chủ nghĩa kết hôn không sinh con nên cô hơi hốt với ca này, nhưng lại không thể từ chối.
Anh Huy thì ngoan rồi, nhưng Hải Chi rất tinh nghịch, toàn bày trò cho Anh Huy hùa theo. Hai nhóc con ở tiệc cưới hớn hở chạy mòng mòng, hết đòi bóng bay lại đòi bánh ngọt khiến cô chạy theo mệt ơi là mệt.
- Này hai đứa, đứng lại chờ cô với.
Ngôn Nhã phải làm tròn trách nhiệm nên không dám lơ là, thành ra mất hết hình tượng xinh đẹp chỉ đành xách váy theo sau.
Có điều cô đi giày cao gót hơi bất tiện, một chút không cẩn thận vấp váy suýt ngã nhào. May mà Ngô Nghệ Quân đỡ kịp.
- Em không sao chứ?
Không phải lần đầu gặp, nhưng cô vẫn xấu hổ khi hai người chạm vào nhau. Ngôn Nhã từng thấy Ngô Ngạn Thần rất đáng ghét, nhưng luôn cảm thấy nể phục Ngô Nghệ Quân. Đối phương làm bố đơn thân mà sự nghiệp vẫn nổi tiếng, không đi bước nữa, lại còn đẹp trai kiểu tri thức khiến ai tiếp xúc cũng thấy thiện cảm.- Không sao ạ. Em cảm ơn anh.
Ngô Nghệ Quân cũng ấn tượng tốt với Ngôn Nhã, em trai mình từng thất lễ với nhà người ta, nên cũng biết ý quan tâm cô hơn một chút.
Hai người đi cạnh nhau, và túm lấy hai đứa nhóc không cho chạy loạn nữa. Hải Chi được bố bế liền gặng hỏi.
- Bố ơi, bao giờ bố mới làm lễ cưới như chú Ngạn Thần?
- Hả? Sao con lại hỏi thế?
- Thì con cũng muốn lên sân khấu như Anh Huy. Con sẽ mặc váy công chúa thật đẹp.
- Con đang mặc váy đẹp rồi mà, vừa rồi cũng được lên sân khấu cùng Anh Huy đó thôi.
- Bố chả hiểu gì cả, có giống nhau đâu.
Ngôn Nhã ở bên nghe lời bộc bạch ngây ngô ấy, không kìm được liền nheo mắt cười.
Suýt thì Ngô Nghệ Quân trở thành anh chồng, nhưng giờ đứng cùng một chỗ với người ta, Ngôn Nhã lại không hề bối rối mà còn thấy vui vẻ dễ chịu lạ thường, thậm chí còn lén nhìn con trai lớn nhà họ Ngô mấy lần nữa.
Đúng kiểu đằng trai lịch sự, đàng gái ngại ngùng là đây.
Tuy bị phũ nhưng cảm tình của anh dành cho Na Anh vẫn không thay đổi, lần hợp tác vừa rồi cũng thành công vượt mong đợi, nên anh hào phóng tặng một phong bì quà cưới dầy cộp. Dầy đến nỗi mãi mới nhét được vào khe nhỏ của chiếc hòm hình trái tim.
Cơ mà ngay sau anh, một cô gái cũng loay hoay nhét phong bì. Anh liếc qua, rồi nhìn sang cô gái với biểu cảm thắc mắc. Ai mà còn mạnh tay bỏ phong bì dầy hơn cả anh nữa?
Chỉ thấy cô ấy nhét xong thì phủi tay và mỉm cười hài lòng. Giao diện ok, lọt vào mắt Dương Giao Long thì cũng gọi là nổi trội, ưu tú.
Anh tò mò hỏi trợ lý.
- Ai đấy?
- Dạ..Cô gái đó ạ?... Hình như là nhân viên của cô Tạ. Một lần tôi thay sếp tới công ty cô ấy để bàn chuyện, đã gặp qua cô gái kia.
- Nhân viên?
Anh thầm nghĩ nhân viên này có quan hệ thế nào với Tạ Na Anh, mà cái phong bì dầy thế? Luôn hơn người, nên khi phong bì của mình có vẻ mỏng hơn của cô gái nọ thì Dương Giao Long cứ bị để ý trong lòng, thành ra chấp niệm với độ dày phong bì suốt buổi tiệc.
Ánh mắt không tự chủ, cứ thi thoảng nhìn sang bàn tiệc của nhóm nhân viên công ty. Tới lúc được mời lên chụp ảnh kỉ niệm cùng hai nhân vật chính, thì anh mới tạm thôi nhìn.
Ngô Ngạn Thần có vợ đàng hoàng rồi vẫn đề phòng không cho Dương Giao Long đứng cạnh Na Anh, mặc cho thợ ảnh hướng dẫn là để cô dâu đứng giữa mới cân xứng.
Một bức ảnh ra đời, chú rể ở giữa, cô dâu và đối tác đứng hai bên. Mặt Dương Giao Long lạnh lùng, còn Ngô Ngạn Thần hớn hở nhìn sang vợ và cười tươi rói.
Tiếp theo là nhân viên công ty lên chụp hình.
Anh đã xong lượt nhưng cố tình nán lại nhìn cô gái khi nãy. Có vẻ tình cảm sếp và nhân viên rất tốt, bởi anh thấy cô ấy khoác tay Tạ Na Anh và cười nói không thôi.
Nghe thấy mọi người nhắc tới cái tên, Dương Giao Long cong môi cười tủm.
- Ngôn Nhã? Cái tên hay đó.
****
Do Ngô Nghệ Quân bận rộn tiếp khách, nên cả Hải Chi lẫn Anh Huy đều được giao phó cho Ngôn Nhã. Là người sợ trẻ con, theo chủ nghĩa kết hôn không sinh con nên cô hơi hốt với ca này, nhưng lại không thể từ chối.
Anh Huy thì ngoan rồi, nhưng Hải Chi rất tinh nghịch, toàn bày trò cho Anh Huy hùa theo. Hai nhóc con ở tiệc cưới hớn hở chạy mòng mòng, hết đòi bóng bay lại đòi bánh ngọt khiến cô chạy theo mệt ơi là mệt.
- Này hai đứa, đứng lại chờ cô với.
Ngôn Nhã phải làm tròn trách nhiệm nên không dám lơ là, thành ra mất hết hình tượng xinh đẹp chỉ đành xách váy theo sau.
Có điều cô đi giày cao gót hơi bất tiện, một chút không cẩn thận vấp váy suýt ngã nhào. May mà Ngô Nghệ Quân đỡ kịp.
- Em không sao chứ?
Không phải lần đầu gặp, nhưng cô vẫn xấu hổ khi hai người chạm vào nhau. Ngôn Nhã từng thấy Ngô Ngạn Thần rất đáng ghét, nhưng luôn cảm thấy nể phục Ngô Nghệ Quân. Đối phương làm bố đơn thân mà sự nghiệp vẫn nổi tiếng, không đi bước nữa, lại còn đẹp trai kiểu tri thức khiến ai tiếp xúc cũng thấy thiện cảm.- Không sao ạ. Em cảm ơn anh.
Ngô Nghệ Quân cũng ấn tượng tốt với Ngôn Nhã, em trai mình từng thất lễ với nhà người ta, nên cũng biết ý quan tâm cô hơn một chút.
Hai người đi cạnh nhau, và túm lấy hai đứa nhóc không cho chạy loạn nữa. Hải Chi được bố bế liền gặng hỏi.
- Bố ơi, bao giờ bố mới làm lễ cưới như chú Ngạn Thần?
- Hả? Sao con lại hỏi thế?
- Thì con cũng muốn lên sân khấu như Anh Huy. Con sẽ mặc váy công chúa thật đẹp.
- Con đang mặc váy đẹp rồi mà, vừa rồi cũng được lên sân khấu cùng Anh Huy đó thôi.
- Bố chả hiểu gì cả, có giống nhau đâu.
Ngôn Nhã ở bên nghe lời bộc bạch ngây ngô ấy, không kìm được liền nheo mắt cười.
Suýt thì Ngô Nghệ Quân trở thành anh chồng, nhưng giờ đứng cùng một chỗ với người ta, Ngôn Nhã lại không hề bối rối mà còn thấy vui vẻ dễ chịu lạ thường, thậm chí còn lén nhìn con trai lớn nhà họ Ngô mấy lần nữa.
Đúng kiểu đằng trai lịch sự, đàng gái ngại ngùng là đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.