Lan Huyễn Mặc

Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt
“Đợi hoa nở rồi ta cùng chàng say một hồi.”
“Đời này kiếp này, ta chỉ yêu một mình nàng, cũng chỉ lấy một mình nàng. Đế Hậu của Diệp Thần Cung, chỉ có thể là nàng.”
Hoa nở hoa tàn, vết thương lòng ai vá?
Đại đạo vô tình hay hữu tình, ai là người quyết định?
Nếu đã vô tình, sao còn có thể thương xót chúng sinh?
Yêu trọn đời trọn kiếp đã thật khó khăn, có mấy ai nguyện ý đi tới ba đời ba kiếp?
Tương truyền, Bạch Nhược Lan – con gái lớn của Hồ Đế Bạch Chỉ có một trái tim lưu ly, chỉ khi gặp được người mình thật lòng yêu, tâm lưu ly mới sinh ra máu thịt. Lúc ấy sẽ thề sống chết không bỏ.
Cả bát hoang lục hợp đâu ai nghĩ tới chỉ một lần lịch kiếp, mảnh lưu ly đó đã thực sinh ra huyết nhục?
Bạch Nhược Lan cả một đời chỉ cầu một tình yêu tế thủy trường lưu, đâu cần oanh oanh liệt liệt. Nàng cam tâm đánh đổi tất cả vì người mình yêu, nhưng sao cái gọi là chân tâm lại khó khăn đến vậy?
Ân oán rồi yêu hận, dày vò đối phương hết ba đời.
Hoa nở rồi mà sao người không thấy bóng?(Truyện này mượn hai hệ liệt là Tam sinh tam thế của Đường Thất Công Tử và Hiên Viên Kiếm Hán Chi Vân nhưng cốt truyện hoàn toàn là mình sáng tác. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.)(Không re-up nếu không được mình cho phép dưới mọi hình thức.)

Nhận xét của độc giả về truyện Lan Huyễn Mặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook