Chương 7: Yến Hội Vạn Hoa (Trung)
Trường Thế Cô Nguyệt
16/05/2021
Vô Ảnh đao quét qua, đao quang lóe lên nhưng chính vào thời khắc ấy, Nhược Lan lấy lại được một chút thanh tỉnh. Nàng cố ý đưa cổ tay lệch một chút, đao liền đi chệch hướng, cắt xuống mấy sợi tóc của tiểu hài tử.
“Đi mau!” – Nhược Lan thét lên.
Nhưng đáng tiếc, tiểu nữ hài sớm đã sợ tới đơ người, không còn có suy nghĩ chạy trốn nữa.
Đôi đồng tử của Nhược Lan khôi phục vài tia màu đen tĩnh lặng, nhưng rồi nhanh chóng bị màu đỏ nuốt chửng.
“Aaaaa…” – Nàng ngửa đầu hét lên. Sự đau đớn cùng cực từ tận sâu trong linh hồn dày vò khiến nàng chẳng muốn giữ thanh tỉnh nữa. Giết người thì giết thôi. Ác ma thì ác ma thôi. Có đáng sợ bằng đau đớn thiên đao vạn quả tại hồn phách sao?
Lần nữa giơ đao lên, không còn chút ý niệm từ bi nào. Vô Ảnh đao đâm xuống. Tiểu nữ hài sợ hãi nhắm chặt mắt, chờ Tử Thần tới đem nó đi.
Bất quá, Tử Thần chưa tới thì một đạo kiếm quang đã quét qua, chặn lại Vô Ảnh đao.
Nhược Lan cảm nhận được một luồng thần lực ôn hòa mà mãnh liệt truyền vào trong cơ thể, áp chế ma tính của nàng. Đôi huyết đồng dần chuyển lại thành màu đen, sâu và tĩnh lặng, thanh triệt như lưu ly. Nàng nhìn người đến. Là phu thê Long Tinh Vân, Phượng Thần còn có Huyền Mặc. Kiếm quang chặn lại Vô Ảnh đao của nàng chính là Hoàng Tuyền kiếm nổi danh bát hoang tứ hải của Huyền Mặc.
“Vân Nhi, ta lại làm ra chuyện gì rồi à?” – Nhược Lan vô lực dựa vào người Long Tinh Vân, yếu ớt hỏi.
Long Tinh Vân cười, châm chọc:
“Ngươi tự nhìn xem.”
Nhược Lan nhìn điện Lan Đình chẳng khác nào phế tích, bật cười, đùa giỡn:
“Được nhìn thấy Long Hoàng Đế Tôn cười, đáng.”
Long Tinh Vân không quan tâm lời đùa giỡn của nàng, đối tiểu nữ hài trong hốc cây vẫy tay gọi:
“Lan Nhân, ra đây. Không cần sợ.”
Tiểu hài tử Lan Nhân đi ra, vẫn run lên vì sợ. Nó gọi nhỏ:
“Sư tôn.”
Hình như nó rất muốn nép vào bên người Long Tinh Vân nhưng rồi nó lại sợ hãi Nhược Lan đang được nàng đỡ, cuối cùng vẫn chọn trốn sau Phượng Thần.
Nhược Lan dường như đã khôi phục lại phần nào sực lực, đứng thẳng lên, chỉ có chân vẫn có chút không vững, hơi lảo đảo, thiếu điều muốn ngã xuống. May mà Huyền Mặc nhanh tay đỡ được nàng:
“Cẩn thận” – Hắn lạnh nhạt nói, không nghe ra chút ý vị cảm xúc.
“Đa tạ” – Nhược Lan gật đầu.
Nàng quỳ một gối xuống, để mình cao chỉ bằng Lan Nhân, cười nhu hòa:
“Ngươi gọi là Lan Nhân sao? Thật khả ái. Lúc nãy, thật xin lỗi.”
Lan Nhân có lẽ vẫn còn sợ hãi, nép mình vào vạt áo Phượng Thần, thậm chí còn vò nát một góc áo hắn, ngước đầu nhỏ lên nhìn hắn, khẽ gọi:
“Sư công.”
Phượng Thần đưa tay vỗ nhẹ lưng nó:
“Không sao.”
Long Tinh Vân đi tới, xoa đầu nó, trấn an:
“Không vấn đề gì. Đây là Nhược Lan tỷ tỷ của Thanh Khâu, là bằng hữu của ta. Tỷ ấy không cố ý hại con đâu.”
Nhược Lan cười nhẹ:
“Là đồ đệ của Vân Nhi, ngươi nhất định sẽ trở thành kỳ tài bất thế.”
Long Tinh Vân “ừ” một tiếng:
“Nó gọi là Ứng Lan Nhân, con gái của Ứng Long trưởng lão. Năm nay năm trăm tuổi. Mùa đông năm ngoái bái ta làm sư. Thiên phú của nó không tệ.”
Nhược Lan hồi tưởng một chút liền cảm thán:
“Ứng Long trưởng lão? Không ngờ con gái hắn đã lớn vậy rồi. Ta nhớ lần trước gặp hắn là lúc hắn thành thân đi? Vậy mà đã một vạn năm rồi a. Mẫu thân nó vẫn tốt chứ?”
Lan Nhân giờ khắc này có lẽ đã bớt sợ, nghe nhắc tới mẫu thân thì cười vui vẻ:
“Tỷ tỷ quen biết mẫu thân sao?”
Nhược Lan gật đầu, cười:
“Mẫu thân Ly Ca của ngươi ta không xa lạ gì. Năm đó chúng ta còn chơi chung với nhau, ăn chung một bát, ngủ chung một giường. Mới đó mà ngươi đã năm trăm tuổi rồi.”
Lan Nhân suy nghĩ một chút, nói:
“Nếu như tỷ quen biết mẫu thân, vậy muội phải gọi tỷ bằng a di rồi.”
“A di?” – Nhược Lan xoa đầu nó – “A di thì không cần đâu. Do mẫu thân ngươi gả sớm thôi. Ta mới bảy vạn tuổi. Ngươi vẫn nên gọi ta là tỷ tỷ thì hơn. Gọi a di, ta hơi tổn thọ.”
Long Tinh Vân lên tiếng cắt ngang:
“Thôi được rồi, con trở về trước đi. Ở đây chúng ta còn có chút chuyện cần bàn.”
“Vâng ạ.” – Lan Nhân ngoan ngoãn gật đầu rồi rời đi.
Trong điện Lan Đình chỉ còn lại bốn người Nhược Lan, Huyền Mặc, Long Tinh Vân và Phượng Thần.
Nhược Lan nhìn quanh, thấy đình bát giác vẫn chưa kịp bị tổn hại, liền chỉ vào đình, nói:
“Chúng ta qua đó ngồi nha. Hình như ta làm điện Lan Đình hơi bừa bộn rồi.”
“Đâu phải hơi? Là ngươi biến nó thành chiến trường viễn cổ rồi.” – Long Tinh Vân châm chọc.
Nhược Lan chột dạ, sờ sờ mũi:
“Vân Nhi, ngươi có cần nói ra như vậy không?”
Long Tinh Vân không đáp. Bốn người cùng đi tới, tự chọn vị trí ngồi trong đình bát giác.
Khi mọi người đã an vị đâu vào đấy, Long Tinh Vân mới hỏi:
“Sao lần này lại ma hóa?”
“Vô Ảnh đao.” – Nhược Lan bình thản châm trà cho bốn người.
“Lần này?” – Huyền Mặc nhanh chóng bắt được trọng điểm câu nói – “Vậy tức là ngươi không phải chỉ bị ma hóa lần đầu?”
“Phải.” – Nhược Lan vẫn bình thản đáp.
Nàng hiểu rõ chuyện ma hóa sớm muộn cũng bị phát hiện, nếu hôm nay không phải Huyền Mặc thì ngày mai rất có thể là Thiên Đế, thậm chí là cả bát hoang tứ hải đều sẽ biết. Vậy nên, nàng cảm thấy chuyện này không có gì là to tát cả.
Nhược Lan nhấp môi vào miệng ly trà:
“Ta minh bạch, ngươi có điều muốn hỏi. Hiện tại ngươi đã biết ta bị ma hóa vậy thì ta chẳng cần giấu giếm mữa. Ta bắt đầu bị ma hóa lần đầu tiên từ năm ta hai vạn tuổi, theo cha tới Long tộc. Khi ấy, ta vẫn chưa phi thăng Thượng Tiên, năng lực còn yếu, thậm chí còn không thể đối diện với yêu thú cường đại chứ đừng nói là ma thú. Thế nhưng, lần ma hóa đó, ta giết chết một đàn Bạch Nhãn Lang, trong đó có Bạch Nhãn Lang Vương đạt tới ma thú cấp ba. Sau khi giết hết đàn Bạch Nhãn Lang đó, dường như ma tính trong ta suy yếu, hoặc là nó đã thỏa mãn với việc giết chóc nên ngủ sâu trong cơ thể ta. Người đầu tiên phát hiện ra ta bị ma hóa là Vân Nhi, cũng vào chính lần ma hóa đầu tiên đó. Ta và Vân Nhi đều nghĩ là lần ấy ta chạy lạc vào Tử Vong sâm lâm nên bị ma chướng trong rừng làm hại mới ma hóa. Bất quá, sau đó, ta bị ma hóa thêm nhiều lần nữa, ta và Vân Nhi mới hiểu. Ma hóa đó không đến từ ma chướng của Tử Vong sâm lâm mà là do trong cơ thể ta vốn dĩ đã có ma tính, cộng thêm lệ khí của Vô Ảnh đao – thiên địa đệ nhất hung khí, huyết luyện chi bảo của Ma Đế đời trước kích thích nên mới bị ma hóa. Từ ấy tới nay, mỗi lần ta ma hóa, ta đều cố gắng tới chốn không người, không làm tổn hại bất cứ ai hoặc là đi giết ma thú để thỏa mãn sự khát máu của ma tính. Sau đó, hoặc là ma hóa tự rút đi, hoặc là Vân Nhi giúp ta giải trừ. Tu vi càng cao, ma hóa càng ít, nhưng mỗi lần ma hóa lại càng mạnh mẽ. Ma hóa, năng lực của ta tăng lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Ta cứ nghĩ sau khi phi thăng thượng thần có thể sẽ giải trừ hoàn toàn ma hóa, không bị nó dày vò nữa. Và sự thật thì các ngươi cũng đã thấy. Ta ma hóa rồi.” – Ngừng một lát, nàng tiếp – “Chuyện này, cả bát hoang lục hợp chỉ có bốn người chúng ta ngồi ở đay, cùng với nha đầu Lan Nhân lúc nãy thiếu chút bị ta giết thì không còn ai biết nữa. Những kẻ khác, đều đã là vong hồn dưới Vô Ảnh đao rồi. Đương nhiên, không phải ta giết người diệt khẩu mà là bị ma tính ngộ sát. Nhưng có một điều có thể yên tâm, những vong hồn đó đều là yêu thú hoặc ma thú, không có con người hoặc thứ gì đó thành tinh.”
“Đi mau!” – Nhược Lan thét lên.
Nhưng đáng tiếc, tiểu nữ hài sớm đã sợ tới đơ người, không còn có suy nghĩ chạy trốn nữa.
Đôi đồng tử của Nhược Lan khôi phục vài tia màu đen tĩnh lặng, nhưng rồi nhanh chóng bị màu đỏ nuốt chửng.
“Aaaaa…” – Nàng ngửa đầu hét lên. Sự đau đớn cùng cực từ tận sâu trong linh hồn dày vò khiến nàng chẳng muốn giữ thanh tỉnh nữa. Giết người thì giết thôi. Ác ma thì ác ma thôi. Có đáng sợ bằng đau đớn thiên đao vạn quả tại hồn phách sao?
Lần nữa giơ đao lên, không còn chút ý niệm từ bi nào. Vô Ảnh đao đâm xuống. Tiểu nữ hài sợ hãi nhắm chặt mắt, chờ Tử Thần tới đem nó đi.
Bất quá, Tử Thần chưa tới thì một đạo kiếm quang đã quét qua, chặn lại Vô Ảnh đao.
Nhược Lan cảm nhận được một luồng thần lực ôn hòa mà mãnh liệt truyền vào trong cơ thể, áp chế ma tính của nàng. Đôi huyết đồng dần chuyển lại thành màu đen, sâu và tĩnh lặng, thanh triệt như lưu ly. Nàng nhìn người đến. Là phu thê Long Tinh Vân, Phượng Thần còn có Huyền Mặc. Kiếm quang chặn lại Vô Ảnh đao của nàng chính là Hoàng Tuyền kiếm nổi danh bát hoang tứ hải của Huyền Mặc.
“Vân Nhi, ta lại làm ra chuyện gì rồi à?” – Nhược Lan vô lực dựa vào người Long Tinh Vân, yếu ớt hỏi.
Long Tinh Vân cười, châm chọc:
“Ngươi tự nhìn xem.”
Nhược Lan nhìn điện Lan Đình chẳng khác nào phế tích, bật cười, đùa giỡn:
“Được nhìn thấy Long Hoàng Đế Tôn cười, đáng.”
Long Tinh Vân không quan tâm lời đùa giỡn của nàng, đối tiểu nữ hài trong hốc cây vẫy tay gọi:
“Lan Nhân, ra đây. Không cần sợ.”
Tiểu hài tử Lan Nhân đi ra, vẫn run lên vì sợ. Nó gọi nhỏ:
“Sư tôn.”
Hình như nó rất muốn nép vào bên người Long Tinh Vân nhưng rồi nó lại sợ hãi Nhược Lan đang được nàng đỡ, cuối cùng vẫn chọn trốn sau Phượng Thần.
Nhược Lan dường như đã khôi phục lại phần nào sực lực, đứng thẳng lên, chỉ có chân vẫn có chút không vững, hơi lảo đảo, thiếu điều muốn ngã xuống. May mà Huyền Mặc nhanh tay đỡ được nàng:
“Cẩn thận” – Hắn lạnh nhạt nói, không nghe ra chút ý vị cảm xúc.
“Đa tạ” – Nhược Lan gật đầu.
Nàng quỳ một gối xuống, để mình cao chỉ bằng Lan Nhân, cười nhu hòa:
“Ngươi gọi là Lan Nhân sao? Thật khả ái. Lúc nãy, thật xin lỗi.”
Lan Nhân có lẽ vẫn còn sợ hãi, nép mình vào vạt áo Phượng Thần, thậm chí còn vò nát một góc áo hắn, ngước đầu nhỏ lên nhìn hắn, khẽ gọi:
“Sư công.”
Phượng Thần đưa tay vỗ nhẹ lưng nó:
“Không sao.”
Long Tinh Vân đi tới, xoa đầu nó, trấn an:
“Không vấn đề gì. Đây là Nhược Lan tỷ tỷ của Thanh Khâu, là bằng hữu của ta. Tỷ ấy không cố ý hại con đâu.”
Nhược Lan cười nhẹ:
“Là đồ đệ của Vân Nhi, ngươi nhất định sẽ trở thành kỳ tài bất thế.”
Long Tinh Vân “ừ” một tiếng:
“Nó gọi là Ứng Lan Nhân, con gái của Ứng Long trưởng lão. Năm nay năm trăm tuổi. Mùa đông năm ngoái bái ta làm sư. Thiên phú của nó không tệ.”
Nhược Lan hồi tưởng một chút liền cảm thán:
“Ứng Long trưởng lão? Không ngờ con gái hắn đã lớn vậy rồi. Ta nhớ lần trước gặp hắn là lúc hắn thành thân đi? Vậy mà đã một vạn năm rồi a. Mẫu thân nó vẫn tốt chứ?”
Lan Nhân giờ khắc này có lẽ đã bớt sợ, nghe nhắc tới mẫu thân thì cười vui vẻ:
“Tỷ tỷ quen biết mẫu thân sao?”
Nhược Lan gật đầu, cười:
“Mẫu thân Ly Ca của ngươi ta không xa lạ gì. Năm đó chúng ta còn chơi chung với nhau, ăn chung một bát, ngủ chung một giường. Mới đó mà ngươi đã năm trăm tuổi rồi.”
Lan Nhân suy nghĩ một chút, nói:
“Nếu như tỷ quen biết mẫu thân, vậy muội phải gọi tỷ bằng a di rồi.”
“A di?” – Nhược Lan xoa đầu nó – “A di thì không cần đâu. Do mẫu thân ngươi gả sớm thôi. Ta mới bảy vạn tuổi. Ngươi vẫn nên gọi ta là tỷ tỷ thì hơn. Gọi a di, ta hơi tổn thọ.”
Long Tinh Vân lên tiếng cắt ngang:
“Thôi được rồi, con trở về trước đi. Ở đây chúng ta còn có chút chuyện cần bàn.”
“Vâng ạ.” – Lan Nhân ngoan ngoãn gật đầu rồi rời đi.
Trong điện Lan Đình chỉ còn lại bốn người Nhược Lan, Huyền Mặc, Long Tinh Vân và Phượng Thần.
Nhược Lan nhìn quanh, thấy đình bát giác vẫn chưa kịp bị tổn hại, liền chỉ vào đình, nói:
“Chúng ta qua đó ngồi nha. Hình như ta làm điện Lan Đình hơi bừa bộn rồi.”
“Đâu phải hơi? Là ngươi biến nó thành chiến trường viễn cổ rồi.” – Long Tinh Vân châm chọc.
Nhược Lan chột dạ, sờ sờ mũi:
“Vân Nhi, ngươi có cần nói ra như vậy không?”
Long Tinh Vân không đáp. Bốn người cùng đi tới, tự chọn vị trí ngồi trong đình bát giác.
Khi mọi người đã an vị đâu vào đấy, Long Tinh Vân mới hỏi:
“Sao lần này lại ma hóa?”
“Vô Ảnh đao.” – Nhược Lan bình thản châm trà cho bốn người.
“Lần này?” – Huyền Mặc nhanh chóng bắt được trọng điểm câu nói – “Vậy tức là ngươi không phải chỉ bị ma hóa lần đầu?”
“Phải.” – Nhược Lan vẫn bình thản đáp.
Nàng hiểu rõ chuyện ma hóa sớm muộn cũng bị phát hiện, nếu hôm nay không phải Huyền Mặc thì ngày mai rất có thể là Thiên Đế, thậm chí là cả bát hoang tứ hải đều sẽ biết. Vậy nên, nàng cảm thấy chuyện này không có gì là to tát cả.
Nhược Lan nhấp môi vào miệng ly trà:
“Ta minh bạch, ngươi có điều muốn hỏi. Hiện tại ngươi đã biết ta bị ma hóa vậy thì ta chẳng cần giấu giếm mữa. Ta bắt đầu bị ma hóa lần đầu tiên từ năm ta hai vạn tuổi, theo cha tới Long tộc. Khi ấy, ta vẫn chưa phi thăng Thượng Tiên, năng lực còn yếu, thậm chí còn không thể đối diện với yêu thú cường đại chứ đừng nói là ma thú. Thế nhưng, lần ma hóa đó, ta giết chết một đàn Bạch Nhãn Lang, trong đó có Bạch Nhãn Lang Vương đạt tới ma thú cấp ba. Sau khi giết hết đàn Bạch Nhãn Lang đó, dường như ma tính trong ta suy yếu, hoặc là nó đã thỏa mãn với việc giết chóc nên ngủ sâu trong cơ thể ta. Người đầu tiên phát hiện ra ta bị ma hóa là Vân Nhi, cũng vào chính lần ma hóa đầu tiên đó. Ta và Vân Nhi đều nghĩ là lần ấy ta chạy lạc vào Tử Vong sâm lâm nên bị ma chướng trong rừng làm hại mới ma hóa. Bất quá, sau đó, ta bị ma hóa thêm nhiều lần nữa, ta và Vân Nhi mới hiểu. Ma hóa đó không đến từ ma chướng của Tử Vong sâm lâm mà là do trong cơ thể ta vốn dĩ đã có ma tính, cộng thêm lệ khí của Vô Ảnh đao – thiên địa đệ nhất hung khí, huyết luyện chi bảo của Ma Đế đời trước kích thích nên mới bị ma hóa. Từ ấy tới nay, mỗi lần ta ma hóa, ta đều cố gắng tới chốn không người, không làm tổn hại bất cứ ai hoặc là đi giết ma thú để thỏa mãn sự khát máu của ma tính. Sau đó, hoặc là ma hóa tự rút đi, hoặc là Vân Nhi giúp ta giải trừ. Tu vi càng cao, ma hóa càng ít, nhưng mỗi lần ma hóa lại càng mạnh mẽ. Ma hóa, năng lực của ta tăng lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Ta cứ nghĩ sau khi phi thăng thượng thần có thể sẽ giải trừ hoàn toàn ma hóa, không bị nó dày vò nữa. Và sự thật thì các ngươi cũng đã thấy. Ta ma hóa rồi.” – Ngừng một lát, nàng tiếp – “Chuyện này, cả bát hoang lục hợp chỉ có bốn người chúng ta ngồi ở đay, cùng với nha đầu Lan Nhân lúc nãy thiếu chút bị ta giết thì không còn ai biết nữa. Những kẻ khác, đều đã là vong hồn dưới Vô Ảnh đao rồi. Đương nhiên, không phải ta giết người diệt khẩu mà là bị ma tính ngộ sát. Nhưng có một điều có thể yên tâm, những vong hồn đó đều là yêu thú hoặc ma thú, không có con người hoặc thứ gì đó thành tinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.