Chương 661: Bạch phu nhân thủ quan, kiếm khởi long xà chi thế
Chân Phí Sự
07/07/2023
Đêm giao thừa, dưới sự dẫn dắt của Hàn Tương, hơn một ngàn cao thủ giang hồ và đội quân tinh nhuệ của Đại Trinh mặc áo giáp của quân nhân Tổ
Việt quốc đột kích vào doanh trại của quân địch. Khi trời vừa vào đêm,
bọn họ đã lấy đầy xe vật tư quay về doanh trại.
Cùng lúc này, lấy Thanh Tùng đạo nhân làm chủ, nhiều người tu hành trong quân Đại Trinh làm phụ trợ, mở bàn thờ ở trên sườn núi Tề Lâm Quan, mục đích chính là nhiễu loạn thiên cơ ở một mức độ nhất định nào đó.
Ban đêm, trên đỉnh núi bằng phẳng, một pháp đài ba tầng do pháp thuật thổ hành dựng lên nằm ở đây. Pháp đài rộng chừng ba trượng, chung quanh cắm một lá cờ, phía trên vẽ các loại tinh tượng. Mà hai lá cờ lớn ở giữa là hai mặt tinh phiên phân biệt phỏng theo hai lá cờ trên Vân Sơn quan.
Thanh Tùng đạo nhân đứng ở trung tâm pháp đàn. Ở xung quanh, có mấy người tu hành sớm đã thi pháp, liên tục quán thấu pháp lực hướng về tất cả các lá cờ trên pháp đàn. Từng mặt lá cờ mơ hồ sáng lên hào quang, khiến cho tinh tượng trên đó sáng ngời giống như tinh đấu trên bầu trời.
Thanh Tùng đạo nhân đột nhiên đứng lên, tay cầm phất trần và đạo kiếm, chân đạp tinh bộ ở trung tâm pháp đàn, không ngừng huy động phất trần và đạo kiếm thi pháp. Đao nhân du hành trên mỗi lá cờ, từng nơi đều được phất trần quét qua hoặc trường kiếm xẹt qua, rồi trở lại trung tâm, vung kiếm hướng lên trời.
“Ánh tinh chiếu đấu, đấu chuyển tinh di, đi!”
Xoát ~~~
Tất cả ánh sao trên lá cờ sáng lên, mơ hồ có cảnh tượng tinh đấu thăng thiên, từng đạo quang mang khó có thể phát hiện trực tiếp phóng lên bầu trời. Một lát sau, ánh sao và ánh trăng trên bầu trời có vẻ ảm đạm đi. Hơn nữa, ở trong núi, rất nhanh đã dâng lên một tầng mây mù mỏng manh.
Đầu tiên, lớp sương mù này tràn qua toàn bộ pháp đàn, sau đó dần dần ảnh hưởng đến toàn bộ bầu trời. Không bao lâu sau, bóng đêm trong phạm vi rộng lớn đều bị vây trong mây đen nhàn nhạt. Sau khi bầu trời hiện ra mây đen, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện sương mù trong màn đêm.
Vào thời khắc năm mới năm cũ chuyển giao, Thanh Tùng đạo nhân dựa vào kỹ năng bói toán cao siêu của mình để gảy lên bản hợp âm của thiên địa. Thời gian càng gần Tết, loại biến hóa rất nhỏ này càng lớn, nên đã làm cho quy luật thiên thời khu vực rộng lớn mà pháp đàn ở trung tâm hiện ra sự bất thường rất nhỏ.
Nếu không có đạo hạnh, tâm cảnh cao đến mức độ nhất định và đi kèm với sở học bói toán siêu quần, vậy chẳng thể nào phát hiện ra sự ảnh hưởng bất bình thường nhỏ bé này được. Cho dù là người tu hành, nhiều nhất cũng chỉ cảm giác được gió tuyết thổi nhanh một chút hoặc là chậm lại một chút, tinh tượng thì tối tăm không rõ.
“Thanh Tùng đạo trưởng, trận pháp này hẳn là thành rồi chứ?”
Chứng kiến pháp đàn hoạt động, một bà lão đứng bên cạnh thầm rung động, thái độ nói chuyện với Thanh Tùng đạo nhân cũng lễ phép hơn một chút.
Mấy tu sĩ khác bên cạnh cũng thấy kính sợ Thanh Tùng đạo nhân. Người có thể ảnh hưởng lực lượng thiên thời, nhiễu loạn người tu hành, dự đoán phúc họa - đây chính là thủ đoạn cực kỳ cao minh. Người phi thường mới có thể làm được.
Thanh Tùng đạo nhân cũng có vài phần tự đắc, nhưng trong lòng đắc ý cũng không thể hiện ra, chỉ khiêm tốn nói.
“Hổ thẹn, bần đạo tu hành nhiều năm, thủ đoạn thi pháp còn thô thiển như thế này cũng thấy có thẹn với tiền bối cao nhân trong sư môn. Chẳng qua, trận này chỉ đối thiên chứ không đối nhân. Tối nay là đêm mà năm cũ năm mới chuyển giao, phía trước cũng không ai có thể nhìn thấu ảnh hưởng của trận này trước khi bình minh.”
“Như thế thật tốt! Làm phiền đạo trưởng trông coi pháp trận, chúng ta xuất quan trước!
Đỗ Trường Sinh nói xong câu này, chắp tay về phía Thanh Tùng đạo nhân. Những người tu hành khác cũng hành lễ. Đợi Thanh Tùng đạo nhân hồi lễ, tất cả cùng nhau rời khỏi đỉnh núi này.
Sau khoảng một khắc đồng hồ, đội quân tinh nhuệ của Đại Trinh ở phụ cận Tề Lâm Quan, lấy vạn người làm đơn vị, chia làm mấy đường hành quân trong bóng đêm gió lạnh ra bên ngoài.
Hiện giờ có các pháp sư thần tiên tương trợ khiến cho quân Tổ Việt vốn tổ chức cũng không nghiêm mật và cực kỳ ỷ lại vào phương diện quân tình. Doãn Trọng nắm chắc đối phó được với các trạm canh gác dò xét bình thường, chỉ là sợ mấy tên pháp sư vu sư chi lưu kia. Bây giờ bên mình cũng có cao nhân yểm hộ, dù hành quân ở trong sương mù này cũng thấy đảm bảo nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này, quân Tổ Việt thế lớn, lại là vào đêm giao thừa, trước đó rất lâu hai bên đều có sự ăn ý với nhau, cho rằng sẽ không khởi binh vào ngày này. Quân Đại Trinh tập kích một trận này quả thực rất khó có thể đoán trước được. Nhưng chỉ có thể nói đối với loại khả năng phòng bị này, các đại doanh của Tổ Việt quân còn thiếu rất nhiều.
“Giết...” “Giết đi!”
“Lên nào......”
Tại vị trí đại doanh tương đối trọng yếu của Tổ Việt quốc, dường như khắp nơi đồng thời vang lên tiếng kêu giết đầy trời, không ít quân doanh. Thậm chí, có tình huống nội ứng ngoại hợp xuất hiện. Có người giả mạo quân tốt, có người lại là dân phu bị quân Tổ Việt triệu tập. Chung quanh đều có lửa lớn phóng ra, khắp nơi đều là tiếng giết chóc và tiếng kêu thảm thiết...
…
Tề Châu, Vĩnh Định quan thuộc về sơn mạch chỗ cửa ải hiểm yếu ở phía tây cuối dãy núi Đình Thu sơn. Đương nhiên bề ngoài Đình Thu sơn đã là cuối phía đông, kì thực sơn mạch ở dưới lòng đất vẫn chưa dừng lại, vẫn kéo dài về phía đông mấy trăm dặm.
Tòa quan ải vốn thuộc sự khống chế của Đại Trinh. Sau khi xuất quan, người thường đi bộ ba ngày là tới quốc cảnh nước Tổ Việt. Mà nay, những địa phương này trên thực tế đều là hậu phương của quân phong Tổ Việt.
Trên đỉnh một ngọn núi bên cạnh Vĩnh Định quan, một nữ tử phiêu phiêu như tiên ngồi xếp bằng ở đây. Nàng vốn đang nhắm mắt, bỗng nhiên giờ phút này ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn tinh không loáng thoáng trong mây đen mà nhíu mày. Nàng quay đầu nhìn về phía Tề Châu một hồi lâu, rồi mới quay đầu thu lại tầm mắt.
Ước chừng nửa khắc sau, có hai đạo độn quang từ phương xa bay tới, xem thế tựa hồ muốn trực tiếp vượt qua Vĩnh Định quan. Tâm thần Bạch Nhược bèn khẽ động.
‘Đợi được ngươi rồi!'
Ý niệm trong đầu mới dứt, Bạch Nhược đã đứng lên. Đôi môi đỏ mọng mở ra, trong miệng nhất thời phun ra một trận bạch mang. Sau khi vòng quanh trên không trung ba lượt, tựa như trở thành một cơn gió lốc màu trắng, trực tiếp cấp tốc nghênh đón độn quang phương xa.
Hai bên tiếp xúc với nhau, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn “ầm ầm...”, giống như sấm sét trên bầu trời, còn có quang mang tựa như thiểm điện chiếu rọi trời đêm.
Bạch quang như một rắn khổng lồ tạo nên từ phong vân trên bầu trời đêm, không ngừng tán loạn trên không trung. Vừa rồi quang mang như thiểm điện lui đi, độn quang trên bầu trời tránh trái né phải, lại cùng con rắn bạch quang đụng phải vài lần. Trên bầu trời đêm giống như là tiếng sấm chớp không ngừng.
“Thì ra có cao nhân ở đây mai phục, lâu nay đã xem thường Đại Trinh rồi. Đêm nay thiên thời hỗn loạn cũng là do các hạ gây ra đúng không?”
Từng đợt thanh âm vang dội truyền tới, rơi vào trong tai Bạch Nhược. Hai đạo độn quang bên kia cũng đến gần đỉnh núi nơi Bạch Nhược đang đứng.
Bạch Nhược thu hồi bạch quang trên bầu trời, khi đến tay lại là một thanh nhuyễn kiếm tinh xảo. Nàng cầm kiếm trên tay, đón gió đứng trên ngọn núi. Bản thân nàng tự có một cỗ khí độ phiêu dật của nữ kiếm tiên, căn bản nhìn không ra là yêu quái, trong miệng truyền thanh trả lời.
“Thiên thời hỗn loạn cũng không liên quan đến ta. Dù sao hôm nay hai vị cũng đừng nghĩ có thể đi qua nơi này được.”
Hai bên đều hiểu rõ, tình huống gặp nhau ngày hôm nay không có khả năng nói những lời như “xin chào mọi người, ta khỏe”.
“Thấy các hạ giống như tiên đạo chân chính, vậy mà cũng xen vào cuộc tranh giành khí số nhân đạo này. Không biết xuất phát từ tiên môn nào? Bằng không chờ ngươi vẫn lạc dưới tay Linh cốc nhị lão chúng ta, cũng đừng oán chúng ta không cho sư môn ngươi chút mặt mũi!”
Bạch Nhược kéo một cái kiếm hoa, chỉ thẳng nhuyễn kiếm về phía trước, cười nói.
“Thiếp thân họ Bạch, cũng không phải là danh môn tiên phủ gì. Các ngươi cứ yên tâm đi. Người dạy cho ta diệu pháp tu hành hiện tại này chính là bậc cao nhân, ta làm sao xứng làm đồ đệ, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi. Nói hưu nói vượn đủ rồi, chúng ta cứ ra tay để biết rõ thực lực của nhau đi!”
Hôm nay, thanh âm của Bạch Nhược không có vẻ dịu dàng như trong ấn tượng của Kế Duyên, mà có chút lạnh lùng. Nói xong câu này, nàng lập tức đạp mạnh chân.
“Ầm ầm”, đỉnh núi bị đạp nát. Từng khối cự thạch mất trọng lượng nổi lên, bay theo thân hình Bạch Nhược lên không trung. Cả người nàng hóa thành một đạo bạch quang, bao bọc từng khối sơn thạch trở thành một mảnh trên bầu trời đêm, kiếm thế tựa như rồng như xà.
“Ôi!!! Ù~~~~ “
Trong một tiếng lộc kêu khó có thể phân biệt được, Bạch Nhược mang theo thế phong vân sấm sét toàn lực ra tay. Trong mắt của hai gã tự nhận là Lâm cốc nhị lão, mảnh bạch quang kia giống như mang theo uy thế của ngọn núi lớn đang đánh tới.
“Thật can đảm!”
Hai người cấp tốc lui về phía sau. Một người đánh từng đạo lệnh tiễn về phía trước, một người trong tay không ngừng bấm quyết thi pháp. Lúc lệnh tiễn tiếp xúc với bạch quang thì lập tức nổ tung.
“Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~”..
Ở bên ngoài Vĩnh Định quan tương đối yên tĩnh trống trải này, bầu trời đêm giao thừa giống như đang có một lễ hội pháo hoa rực rỡ dị thường.
Ngược lại, tại đại doanh của rất nhiều quân Tổ Việt ở Tề Châu cũng dấy lên ngọn lửa hừng hực. Cánh cửa đóng kín ở Tề Lâm Quan được mở ra, trực tiếp có kỵ binh chủ lực Đại Trinh từ chỗ cánh cửa lao tới, tiến về phía các cánh quân của nước Tổ Việt.
Thời điểm cùng tranh giành lợi ích, Tổ Việt quân như sói hung mãnh. Nhưng dưới tình huống các nơi này bị tập kích, đại doanh không được xem là đồng tâm nên lập tức lâm vào cảnh khá hỗn loạn.
…
Mà theo binh phong phương xa giao chiến với nhau, trên bầu trời dần dần tràn ngập một cỗ huyết sắc khí. Ở trong mắt người có đạo hạnh có thể quan khí, nó giống như ngọn lửa thiêu đốt những đám mây trong bóng đêm. Trận thế của Thanh Tùng đạo nhân cũng đã mất đi hơn phân nửa tác dụng, đồng dạng cũng không cần giấu giếm cái gì nữa.
Đấu pháp trên không bên Vĩnh Định quan, trên mặt đất cũng bị pháp quang chiếu sáng như tuyết. Lâm cốc nhị lão - hai người hợp lực căn bản cũng không có biện pháp làm gì được Bạch Nhược, ngược lại còn bị bức đến mức liên tiếp bại lui. Thế cho nên, hai người đành phải dùng lệnh tiễn cầu viện.
Sau đó lại có yêu quang và ô phong tiến đến, chẳng qua cũng không thể công phá long xà kiếm thế của Bạch Nhược. Tuy nàng là lộc yêu, nhưng tiên quyết vốn là do Kế Duyên sửa lại căn cứ vào nội dung ngọc giản của lão Long nên kiếm chiêu trong đó cũng giống như Long Đằng cuồng vũ.
Bạch Nhược từng nghe trong thần đạo lưu truyền rằng, kiếm thế của Kế Duyên có khả năng khuynh đảo trời cao. Đó là một khắc trước khi Kế Duyên sáng tạo ra khuynh thiên kiếm thế ở Đình Thu Sơn. Trong lòng nàng rất ngưỡng mộ uy và thế của chiêu kiếm ấy. Mặc dù chưa từng thấy, nhưng trong lòng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra được. Nhờ đó mà ở trong Long Xà chi biến tiên quyết, kiếm chiêu kia đã dung nhập vào kiếm thế chi pháp dựa theo tưởng tượng của nàng. Đây là lần đầu chân chính đối địch, thế nhưng uy lực kinh người, ngay cả chính nàng cũng hoảng sợ.
Trên bầu trời đêm, một con long xà sáng loá như bạc hiện ra theo từng kiếm thế cuồng vũ của Bạch Nhược. Ở chân trời mơ hồ có tiếng sấm vang vọng khắp vùng hoang dã, núi đá khổng lồ trợ thế, thiên lôi cuồn cuộn trợ thế.
“Rầm rầm...”
Bạch Nhược không ngừng múa long xà kiếm thế, trên bầu trời lại đổ mưa. Nước mưa dung nhập vào trong kiếm thế, thế long xà càng lớn, giống như long du đại hải càng rõ ràng linh động.
“G r à o o o ~~~~~~ “
Thân ở trung tâm kiếm thế, tay cầm nhuyễn kiếm hướng về phía trước, hội tụ sơn thạch thủy thao, long xà mang theo kiếm ý há miệng thét dài, phát ra một trận tiếng long ngâm.
“Ầm ầm...”
Trên bầu trời lôi đình cuồng vũ, từng đạo bổ vào trên long xà kiếm thế, giống như chân long giáng thế.
Nếu như Kế Duyên ở đây, nếu không quen biết Bạch Nhược, đánh chết hắn cũng không tin đây là một con lộc yêu.
Ngay cả Bạch Nhược cũng vừa sợ vừa mừng, thu tâm trầm ổn đối phó với quân địch. Hơn nữa Lâm cốc nhị lão phía trước, tu sĩ giao thủ với nàng, bất luận là người hay là yêu ma tinh quái, đều kinh ngạc không thôi, thậm chí trong tiếng long ngâm kiếm thế kia sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
“Người này nhất định là cao nhân ở tiên phủ danh môn, không thể cứng rắn chống đỡ được. Chúng ta ở đây ngăn cản nàng ta. Các vị đi vòng quanh núi Đình Thu, nhanh chóng đi cứu viện Tề Châu. Tối nay thiên cơ đảo loạn, Tề Châu nhất định có biến lớn!”
“Được, là chính ngươi nói đấy nhé. Nếu bị bà nương họ Bạch này chém cũng không thể oán chúng ta, đi!”
Tiếng trao đổi ngắn ngủi vang lên giữa yêu quang và ô phong, sau đó mấy đạo yêu quang lập tức bỏ chạy về phía sau, nhìn như là muốn rút lui về chỗ sâu của Tổ Việt. Bạch Nhược biết được đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng trước mắt đang đối địch, cũng không cách nào vòng qua bọn họ để đuổi theo.
Đi vòng qua mấy trăm dặm, tới một con đường dài, sau khi không thấy được pháp quang giao phong ở phương xa, đám yêu quang lại lần nữa đi về phía nam, xuyên qua núi Đình Thu. Chỉ là mới đi được một nửa, trong bóng đêm, Đình Thu Sơn phía dưới trực tiếp nổ tung một tiếng động trời.
“Ầm ầm ————”
Vô số tảng đá khổng lồ dày đặc tựa như đạn pháo đánh lên bầu trời, hình thành một trận mưa đá khổng lồ khủng khiếp. Phía dưới núi lại càng là tiếng ầm ầm không ngừng.
“Ha ha ha ha ha ha ha, ta là Sơn Thần Đình Thu Sơn. Nghiệt chướng, cứ thử đi qua nơi này đi!”
Cùng lúc này, lấy Thanh Tùng đạo nhân làm chủ, nhiều người tu hành trong quân Đại Trinh làm phụ trợ, mở bàn thờ ở trên sườn núi Tề Lâm Quan, mục đích chính là nhiễu loạn thiên cơ ở một mức độ nhất định nào đó.
Ban đêm, trên đỉnh núi bằng phẳng, một pháp đài ba tầng do pháp thuật thổ hành dựng lên nằm ở đây. Pháp đài rộng chừng ba trượng, chung quanh cắm một lá cờ, phía trên vẽ các loại tinh tượng. Mà hai lá cờ lớn ở giữa là hai mặt tinh phiên phân biệt phỏng theo hai lá cờ trên Vân Sơn quan.
Thanh Tùng đạo nhân đứng ở trung tâm pháp đàn. Ở xung quanh, có mấy người tu hành sớm đã thi pháp, liên tục quán thấu pháp lực hướng về tất cả các lá cờ trên pháp đàn. Từng mặt lá cờ mơ hồ sáng lên hào quang, khiến cho tinh tượng trên đó sáng ngời giống như tinh đấu trên bầu trời.
Thanh Tùng đạo nhân đột nhiên đứng lên, tay cầm phất trần và đạo kiếm, chân đạp tinh bộ ở trung tâm pháp đàn, không ngừng huy động phất trần và đạo kiếm thi pháp. Đao nhân du hành trên mỗi lá cờ, từng nơi đều được phất trần quét qua hoặc trường kiếm xẹt qua, rồi trở lại trung tâm, vung kiếm hướng lên trời.
“Ánh tinh chiếu đấu, đấu chuyển tinh di, đi!”
Xoát ~~~
Tất cả ánh sao trên lá cờ sáng lên, mơ hồ có cảnh tượng tinh đấu thăng thiên, từng đạo quang mang khó có thể phát hiện trực tiếp phóng lên bầu trời. Một lát sau, ánh sao và ánh trăng trên bầu trời có vẻ ảm đạm đi. Hơn nữa, ở trong núi, rất nhanh đã dâng lên một tầng mây mù mỏng manh.
Đầu tiên, lớp sương mù này tràn qua toàn bộ pháp đàn, sau đó dần dần ảnh hưởng đến toàn bộ bầu trời. Không bao lâu sau, bóng đêm trong phạm vi rộng lớn đều bị vây trong mây đen nhàn nhạt. Sau khi bầu trời hiện ra mây đen, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện sương mù trong màn đêm.
Vào thời khắc năm mới năm cũ chuyển giao, Thanh Tùng đạo nhân dựa vào kỹ năng bói toán cao siêu của mình để gảy lên bản hợp âm của thiên địa. Thời gian càng gần Tết, loại biến hóa rất nhỏ này càng lớn, nên đã làm cho quy luật thiên thời khu vực rộng lớn mà pháp đàn ở trung tâm hiện ra sự bất thường rất nhỏ.
Nếu không có đạo hạnh, tâm cảnh cao đến mức độ nhất định và đi kèm với sở học bói toán siêu quần, vậy chẳng thể nào phát hiện ra sự ảnh hưởng bất bình thường nhỏ bé này được. Cho dù là người tu hành, nhiều nhất cũng chỉ cảm giác được gió tuyết thổi nhanh một chút hoặc là chậm lại một chút, tinh tượng thì tối tăm không rõ.
“Thanh Tùng đạo trưởng, trận pháp này hẳn là thành rồi chứ?”
Chứng kiến pháp đàn hoạt động, một bà lão đứng bên cạnh thầm rung động, thái độ nói chuyện với Thanh Tùng đạo nhân cũng lễ phép hơn một chút.
Mấy tu sĩ khác bên cạnh cũng thấy kính sợ Thanh Tùng đạo nhân. Người có thể ảnh hưởng lực lượng thiên thời, nhiễu loạn người tu hành, dự đoán phúc họa - đây chính là thủ đoạn cực kỳ cao minh. Người phi thường mới có thể làm được.
Thanh Tùng đạo nhân cũng có vài phần tự đắc, nhưng trong lòng đắc ý cũng không thể hiện ra, chỉ khiêm tốn nói.
“Hổ thẹn, bần đạo tu hành nhiều năm, thủ đoạn thi pháp còn thô thiển như thế này cũng thấy có thẹn với tiền bối cao nhân trong sư môn. Chẳng qua, trận này chỉ đối thiên chứ không đối nhân. Tối nay là đêm mà năm cũ năm mới chuyển giao, phía trước cũng không ai có thể nhìn thấu ảnh hưởng của trận này trước khi bình minh.”
“Như thế thật tốt! Làm phiền đạo trưởng trông coi pháp trận, chúng ta xuất quan trước!
Đỗ Trường Sinh nói xong câu này, chắp tay về phía Thanh Tùng đạo nhân. Những người tu hành khác cũng hành lễ. Đợi Thanh Tùng đạo nhân hồi lễ, tất cả cùng nhau rời khỏi đỉnh núi này.
Sau khoảng một khắc đồng hồ, đội quân tinh nhuệ của Đại Trinh ở phụ cận Tề Lâm Quan, lấy vạn người làm đơn vị, chia làm mấy đường hành quân trong bóng đêm gió lạnh ra bên ngoài.
Hiện giờ có các pháp sư thần tiên tương trợ khiến cho quân Tổ Việt vốn tổ chức cũng không nghiêm mật và cực kỳ ỷ lại vào phương diện quân tình. Doãn Trọng nắm chắc đối phó được với các trạm canh gác dò xét bình thường, chỉ là sợ mấy tên pháp sư vu sư chi lưu kia. Bây giờ bên mình cũng có cao nhân yểm hộ, dù hành quân ở trong sương mù này cũng thấy đảm bảo nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này, quân Tổ Việt thế lớn, lại là vào đêm giao thừa, trước đó rất lâu hai bên đều có sự ăn ý với nhau, cho rằng sẽ không khởi binh vào ngày này. Quân Đại Trinh tập kích một trận này quả thực rất khó có thể đoán trước được. Nhưng chỉ có thể nói đối với loại khả năng phòng bị này, các đại doanh của Tổ Việt quân còn thiếu rất nhiều.
“Giết...” “Giết đi!”
“Lên nào......”
Tại vị trí đại doanh tương đối trọng yếu của Tổ Việt quốc, dường như khắp nơi đồng thời vang lên tiếng kêu giết đầy trời, không ít quân doanh. Thậm chí, có tình huống nội ứng ngoại hợp xuất hiện. Có người giả mạo quân tốt, có người lại là dân phu bị quân Tổ Việt triệu tập. Chung quanh đều có lửa lớn phóng ra, khắp nơi đều là tiếng giết chóc và tiếng kêu thảm thiết...
…
Tề Châu, Vĩnh Định quan thuộc về sơn mạch chỗ cửa ải hiểm yếu ở phía tây cuối dãy núi Đình Thu sơn. Đương nhiên bề ngoài Đình Thu sơn đã là cuối phía đông, kì thực sơn mạch ở dưới lòng đất vẫn chưa dừng lại, vẫn kéo dài về phía đông mấy trăm dặm.
Tòa quan ải vốn thuộc sự khống chế của Đại Trinh. Sau khi xuất quan, người thường đi bộ ba ngày là tới quốc cảnh nước Tổ Việt. Mà nay, những địa phương này trên thực tế đều là hậu phương của quân phong Tổ Việt.
Trên đỉnh một ngọn núi bên cạnh Vĩnh Định quan, một nữ tử phiêu phiêu như tiên ngồi xếp bằng ở đây. Nàng vốn đang nhắm mắt, bỗng nhiên giờ phút này ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn tinh không loáng thoáng trong mây đen mà nhíu mày. Nàng quay đầu nhìn về phía Tề Châu một hồi lâu, rồi mới quay đầu thu lại tầm mắt.
Ước chừng nửa khắc sau, có hai đạo độn quang từ phương xa bay tới, xem thế tựa hồ muốn trực tiếp vượt qua Vĩnh Định quan. Tâm thần Bạch Nhược bèn khẽ động.
‘Đợi được ngươi rồi!'
Ý niệm trong đầu mới dứt, Bạch Nhược đã đứng lên. Đôi môi đỏ mọng mở ra, trong miệng nhất thời phun ra một trận bạch mang. Sau khi vòng quanh trên không trung ba lượt, tựa như trở thành một cơn gió lốc màu trắng, trực tiếp cấp tốc nghênh đón độn quang phương xa.
Hai bên tiếp xúc với nhau, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn “ầm ầm...”, giống như sấm sét trên bầu trời, còn có quang mang tựa như thiểm điện chiếu rọi trời đêm.
Bạch quang như một rắn khổng lồ tạo nên từ phong vân trên bầu trời đêm, không ngừng tán loạn trên không trung. Vừa rồi quang mang như thiểm điện lui đi, độn quang trên bầu trời tránh trái né phải, lại cùng con rắn bạch quang đụng phải vài lần. Trên bầu trời đêm giống như là tiếng sấm chớp không ngừng.
“Thì ra có cao nhân ở đây mai phục, lâu nay đã xem thường Đại Trinh rồi. Đêm nay thiên thời hỗn loạn cũng là do các hạ gây ra đúng không?”
Từng đợt thanh âm vang dội truyền tới, rơi vào trong tai Bạch Nhược. Hai đạo độn quang bên kia cũng đến gần đỉnh núi nơi Bạch Nhược đang đứng.
Bạch Nhược thu hồi bạch quang trên bầu trời, khi đến tay lại là một thanh nhuyễn kiếm tinh xảo. Nàng cầm kiếm trên tay, đón gió đứng trên ngọn núi. Bản thân nàng tự có một cỗ khí độ phiêu dật của nữ kiếm tiên, căn bản nhìn không ra là yêu quái, trong miệng truyền thanh trả lời.
“Thiên thời hỗn loạn cũng không liên quan đến ta. Dù sao hôm nay hai vị cũng đừng nghĩ có thể đi qua nơi này được.”
Hai bên đều hiểu rõ, tình huống gặp nhau ngày hôm nay không có khả năng nói những lời như “xin chào mọi người, ta khỏe”.
“Thấy các hạ giống như tiên đạo chân chính, vậy mà cũng xen vào cuộc tranh giành khí số nhân đạo này. Không biết xuất phát từ tiên môn nào? Bằng không chờ ngươi vẫn lạc dưới tay Linh cốc nhị lão chúng ta, cũng đừng oán chúng ta không cho sư môn ngươi chút mặt mũi!”
Bạch Nhược kéo một cái kiếm hoa, chỉ thẳng nhuyễn kiếm về phía trước, cười nói.
“Thiếp thân họ Bạch, cũng không phải là danh môn tiên phủ gì. Các ngươi cứ yên tâm đi. Người dạy cho ta diệu pháp tu hành hiện tại này chính là bậc cao nhân, ta làm sao xứng làm đồ đệ, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi. Nói hưu nói vượn đủ rồi, chúng ta cứ ra tay để biết rõ thực lực của nhau đi!”
Hôm nay, thanh âm của Bạch Nhược không có vẻ dịu dàng như trong ấn tượng của Kế Duyên, mà có chút lạnh lùng. Nói xong câu này, nàng lập tức đạp mạnh chân.
“Ầm ầm”, đỉnh núi bị đạp nát. Từng khối cự thạch mất trọng lượng nổi lên, bay theo thân hình Bạch Nhược lên không trung. Cả người nàng hóa thành một đạo bạch quang, bao bọc từng khối sơn thạch trở thành một mảnh trên bầu trời đêm, kiếm thế tựa như rồng như xà.
“Ôi!!! Ù~~~~ “
Trong một tiếng lộc kêu khó có thể phân biệt được, Bạch Nhược mang theo thế phong vân sấm sét toàn lực ra tay. Trong mắt của hai gã tự nhận là Lâm cốc nhị lão, mảnh bạch quang kia giống như mang theo uy thế của ngọn núi lớn đang đánh tới.
“Thật can đảm!”
Hai người cấp tốc lui về phía sau. Một người đánh từng đạo lệnh tiễn về phía trước, một người trong tay không ngừng bấm quyết thi pháp. Lúc lệnh tiễn tiếp xúc với bạch quang thì lập tức nổ tung.
“Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~” “Ầm ầm ~”..
Ở bên ngoài Vĩnh Định quan tương đối yên tĩnh trống trải này, bầu trời đêm giao thừa giống như đang có một lễ hội pháo hoa rực rỡ dị thường.
Ngược lại, tại đại doanh của rất nhiều quân Tổ Việt ở Tề Châu cũng dấy lên ngọn lửa hừng hực. Cánh cửa đóng kín ở Tề Lâm Quan được mở ra, trực tiếp có kỵ binh chủ lực Đại Trinh từ chỗ cánh cửa lao tới, tiến về phía các cánh quân của nước Tổ Việt.
Thời điểm cùng tranh giành lợi ích, Tổ Việt quân như sói hung mãnh. Nhưng dưới tình huống các nơi này bị tập kích, đại doanh không được xem là đồng tâm nên lập tức lâm vào cảnh khá hỗn loạn.
…
Mà theo binh phong phương xa giao chiến với nhau, trên bầu trời dần dần tràn ngập một cỗ huyết sắc khí. Ở trong mắt người có đạo hạnh có thể quan khí, nó giống như ngọn lửa thiêu đốt những đám mây trong bóng đêm. Trận thế của Thanh Tùng đạo nhân cũng đã mất đi hơn phân nửa tác dụng, đồng dạng cũng không cần giấu giếm cái gì nữa.
Đấu pháp trên không bên Vĩnh Định quan, trên mặt đất cũng bị pháp quang chiếu sáng như tuyết. Lâm cốc nhị lão - hai người hợp lực căn bản cũng không có biện pháp làm gì được Bạch Nhược, ngược lại còn bị bức đến mức liên tiếp bại lui. Thế cho nên, hai người đành phải dùng lệnh tiễn cầu viện.
Sau đó lại có yêu quang và ô phong tiến đến, chẳng qua cũng không thể công phá long xà kiếm thế của Bạch Nhược. Tuy nàng là lộc yêu, nhưng tiên quyết vốn là do Kế Duyên sửa lại căn cứ vào nội dung ngọc giản của lão Long nên kiếm chiêu trong đó cũng giống như Long Đằng cuồng vũ.
Bạch Nhược từng nghe trong thần đạo lưu truyền rằng, kiếm thế của Kế Duyên có khả năng khuynh đảo trời cao. Đó là một khắc trước khi Kế Duyên sáng tạo ra khuynh thiên kiếm thế ở Đình Thu Sơn. Trong lòng nàng rất ngưỡng mộ uy và thế của chiêu kiếm ấy. Mặc dù chưa từng thấy, nhưng trong lòng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra được. Nhờ đó mà ở trong Long Xà chi biến tiên quyết, kiếm chiêu kia đã dung nhập vào kiếm thế chi pháp dựa theo tưởng tượng của nàng. Đây là lần đầu chân chính đối địch, thế nhưng uy lực kinh người, ngay cả chính nàng cũng hoảng sợ.
Trên bầu trời đêm, một con long xà sáng loá như bạc hiện ra theo từng kiếm thế cuồng vũ của Bạch Nhược. Ở chân trời mơ hồ có tiếng sấm vang vọng khắp vùng hoang dã, núi đá khổng lồ trợ thế, thiên lôi cuồn cuộn trợ thế.
“Rầm rầm...”
Bạch Nhược không ngừng múa long xà kiếm thế, trên bầu trời lại đổ mưa. Nước mưa dung nhập vào trong kiếm thế, thế long xà càng lớn, giống như long du đại hải càng rõ ràng linh động.
“G r à o o o ~~~~~~ “
Thân ở trung tâm kiếm thế, tay cầm nhuyễn kiếm hướng về phía trước, hội tụ sơn thạch thủy thao, long xà mang theo kiếm ý há miệng thét dài, phát ra một trận tiếng long ngâm.
“Ầm ầm...”
Trên bầu trời lôi đình cuồng vũ, từng đạo bổ vào trên long xà kiếm thế, giống như chân long giáng thế.
Nếu như Kế Duyên ở đây, nếu không quen biết Bạch Nhược, đánh chết hắn cũng không tin đây là một con lộc yêu.
Ngay cả Bạch Nhược cũng vừa sợ vừa mừng, thu tâm trầm ổn đối phó với quân địch. Hơn nữa Lâm cốc nhị lão phía trước, tu sĩ giao thủ với nàng, bất luận là người hay là yêu ma tinh quái, đều kinh ngạc không thôi, thậm chí trong tiếng long ngâm kiếm thế kia sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
“Người này nhất định là cao nhân ở tiên phủ danh môn, không thể cứng rắn chống đỡ được. Chúng ta ở đây ngăn cản nàng ta. Các vị đi vòng quanh núi Đình Thu, nhanh chóng đi cứu viện Tề Châu. Tối nay thiên cơ đảo loạn, Tề Châu nhất định có biến lớn!”
“Được, là chính ngươi nói đấy nhé. Nếu bị bà nương họ Bạch này chém cũng không thể oán chúng ta, đi!”
Tiếng trao đổi ngắn ngủi vang lên giữa yêu quang và ô phong, sau đó mấy đạo yêu quang lập tức bỏ chạy về phía sau, nhìn như là muốn rút lui về chỗ sâu của Tổ Việt. Bạch Nhược biết được đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng trước mắt đang đối địch, cũng không cách nào vòng qua bọn họ để đuổi theo.
Đi vòng qua mấy trăm dặm, tới một con đường dài, sau khi không thấy được pháp quang giao phong ở phương xa, đám yêu quang lại lần nữa đi về phía nam, xuyên qua núi Đình Thu. Chỉ là mới đi được một nửa, trong bóng đêm, Đình Thu Sơn phía dưới trực tiếp nổ tung một tiếng động trời.
“Ầm ầm ————”
Vô số tảng đá khổng lồ dày đặc tựa như đạn pháo đánh lên bầu trời, hình thành một trận mưa đá khổng lồ khủng khiếp. Phía dưới núi lại càng là tiếng ầm ầm không ngừng.
“Ha ha ha ha ha ha ha, ta là Sơn Thần Đình Thu Sơn. Nghiệt chướng, cứ thử đi qua nơi này đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.