Lạn Kha Kì Duyên

Chương 161: Cao nhân đạo trưởng

Chân Phí Sự

30/04/2020

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Chính chủ Bạch Ngọc Sách chấm Cơm

Khi lấy nước từ dưới núi trở về, Tề Văn nhìn thấy Thanh Tùng Đạo Nhân đã tỉnh, liền vui mừng khôn xiết. Nói thật là sư phụ cậu đã ngủ năm ngày trời, nếu vẫn không tỉnh lại, dù Kế tiên sinh có ngăn cản thì cậu cũng sẽ cõng sư phụ xuống núi tìm đại phu.

Nghe được những lời này, Thanh Tùng Đạo Nhân kinh ngạc không thôi. Kế Duyên cũng cảm thấy buồn cười, cũng may là Tề Văn tin tưởng mình, có lẽ điểm mấu chốt chính là ngày đó hắn nói tới "ba tới năm ngày" rồi.

Chẳng qua hai thầy trò nghi hoặc là Thanh Tùng Đạo Nhân ngủ mấy ngày nay, ngoại trừ khát nước, thế mà cũng không quá đói bụng, tuy trưa hôm đó ăn cơm khá nhiều.

...

Vào một buổi chiều hơn mười ngày sau, Thanh Tùng Đạo Nhân đang tập luyện Dưỡng Sinh Công trong đạo quán. Kế Duyên kéo một tấm bồ đoàn trong chủ điện, ngồi xếp bằng ở cửa đại điện đọc "Ngự Luận".

Tề Văn mang theo hơn mười văn tiền, cõng sọt xuống núi. Cậu muốn đi tới mấy thôn làng dưới núi để mua một ít thịt về nấu cơm. Tất cả đồ ăn dự trữ trong đạo quán đã dùng hết rồi.

Chủ yếu là trên núi rất dễ bảo quản loại thịt khô, dĩ nhiên, cậu cũng sẽ mua một ít thịt tươi về. Đạo quán không thiếu rau quả, gạo cũng còn rất nhiều.

Mặc dù Kế Duyên đang đọc sách nhưng vẫn để ý quan sát Thanh Tùng Đạo Nhân. Sau khi thấy Tề Tuyên đánh xong mấy vòng Dưỡng Sinh Công, Kế Duyên nhìn lư hương bên ngoài điện, rồi hỏi y một câu.

"Thanh Tùng đạo trưởng, hương khói ở Vân Sơn Quan của các ngươi cũng không nhiều nhỉ. Ta đến đây mấy ngày, ngoại trừ buổi sáng thấy Tề Văn đốt ba nén nhang, thì cũng chưa thấy khách hàng hương nào ở bên ngoài đến đây cả."

Thanh Tùng Đạo Nhân làm xong tư thế thu công, sau đó mới trả lời hắn.

"Kế tiên sinh, ngài lại nói đùa rồi. Đạo quán của chúng ta không có tượng thần, người dân dưới núi đến đây biết cầu cái gì đây? Thỉnh thoảng cũng có một gia đình giàu có nào đó muốn xin tên cho con cháu trong nhà, sẽ tới đây lễ bái thiên địa một chút, cũng coi như hương khói trong đạo quán cường thịnh rồi."

Tề Tuyên nói xong lại bổ sung một câu.

"Nếu không thì vì sao ta già như vậy còn phải xuống núi làm thầy tướng số chứ, chẳng phải vì muốn kiếm chút tiền công xem quẻ để duy trì đạo quán sao."

"A... Đạo trưởng nhọc lòng rồi!"

Kế Duyên hàm ý sâu xa "A" một tiếng, khiến cho Thanh Tùng đạo trưởng có chút lúng túng.

"Thỉnh thoảng cũng là trong lòng ngứa ngáy, thỉnh thoảng thôi..."

Kế Duyên cũng không đi sâu vào chuyện này nữa, mà rất nghiêm túc cùng Tề Tuyên tiếp tục thảo luận đề tài lúc nãy.

"Đạo trưởng, trong miếu của các ngươi giống như vô thần, theo lý mà nói cũng không cần phải dâng hương mỗi ngày. Vậy hương khói này cho ai vậy? Loại đàn hương này cũng tốn tiền đấy."

"Cho ai sao... Tất nhiên là cho Chu Thiên Tinh Đấu, cho thiên địa rồi."

Thanh Tùng đạo trưởng suy nghĩ một lát. Từ nhỏ, y cũng giống như Tề Văn, vẫn luôn đi theo sư phụ du lịch bên ngoài, thần miếu chùa chiền gì cũng thắp hương. Thậm chí, y còn gặp một số đạo quán cung phụng tượng thần. Vậy một nơi vô thần như Vân Sơn Quan thì hương khói cho ai, chính là cho thiên địa rồi.

"Nhưng thiên địa nơi này cũng không nhận hương khói của các ngươi đâu."

Kế Duyên ngẩng đầu nhìn sang, so với mắt thịt người phàm như Tề Tuyên, hắn có thể nhìn thấy "hương khói" chân chính đấy.

"A? Thiên địa không nhận sao?"

Thanh Tùng Đạo Nhân sửng sốt một chút, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao người ngồi trước điện cũng là Kế tiên sinh. Chẳng qua, y cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát mà thôi.

"Không nhận thì không nhận, thiên địa không nhận nhưng ta cũng không thể bất kính được!"



"Đạo trưởng nói rất có lý!"

Kế Duyên ôm sách, chắp tay với Thanh Tùng Đạo Nhân. Tề Tuyên cũng cười hắc hắc, vội vàng đáp lễ.

...

Tề Văn cõng sọt xuống núi, đi dọc theo đường núi ở Vân Sơn mà hai thầy trò thường xuyên qua lại. Cậu đi một mạch, vượt qua khe núi, đi qua triền núi, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước. Chưa đến nửa canh giờ sau, cậu đã ra khỏi Vân Sơn.

Thôn làng gần nhất dưới núi tên là Vân Khẩu Thôn, là nơi mà đạo sĩ Vân Sơn Quan thường lui đến. Có đôi khi trong thôn có nhà kết hôn, mai táng cần thầy tướng số và pháp sư, bọn họ sẽ mời đạo sĩ Vân Sơn Quan đến. Vì vậy, hai bên cũng xem như quen biết.

Mới đến cửa thôn, đã có người gọi Tề Văn.

"Tiểu đạo trưởng Tề Văn xuống núi sao? Hôm nay Thanh Tùng đạo trưởng không tới à?"

"Đúng vậy, sư phụ ta ở trên núi rồi. Ta vào thôn mua chút thức ăn."

"A... Bữa nào bà vợ ta sinh em bé, mời Thanh Tùng đạo trưởng tính toán cho một chút nhé."

"Được được!"

Tề Văn nói chuyện với người này vài câu, tiến vào trong thôn càng đông người hơn. Một vài ông lão quen mặt cũng sẽ chào hỏi Tề Văn một tiếng, mấy người trẻ tuổi đã từng chơi đùa với Tề Văn lúc nhỏ cũng rất nhiệt tình.

Theo thường lệ, cậu đi đến nhà trưởng thôn và mấy nhà quen biết, dùng hơn mười văn tiền cũng có thể mua được khá nhiều đồ.

Ở trong nhà của một lão nông, lúc này có cô gái trẻ măng chạy tới tặng cho Tề Văn mấy quả trứng gà hay gì đó, khiến cho cậu xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Ha ha ha ha.... Tiểu đạo trưởng Tề Văn, nghe nói đạo sĩ các cậu vẫn có thể lập gia đình đúng không?"

Ông lão đang giúp cậu giết gà cười ha hả, hỏi chuyện tiểu đạo sĩ.

Bây giờ Tề Văn đã trưởng thành, quả thực khuôn mặt có thể xem là khôi ngô. Cậu luyện tập Dưỡng Sinh Công, quanh năm lại đi theo sư phụ mình vào nam ra bắc không nói, thỉnh thoảng còn bị đánh nên cơ thể rất rắn chắc. Vì vậy, cậu cũng rất được các thôn nữ hoan nghênh.

"Đại, đại khái là vậy..."

"Hắc hắc hắc, nếu tiểu đạo trưởng muốn hoàn tục ở rể, với khí lực và dáng vẻ này, trong thôn cũng có rất nhiều cô nương tốt đấy!"

Còn mấy cô nương đang liếc trộm Tề Văn ở ngoài hàng rào nhà ông lão cũng cười vui vẻ, khiến cho cậu cảm thấy có chút nóng.

"Làm xong rồi!"

Sau khi nhổ lông, vứt bỏ nội tạng, ông lão ném bọc đựng gà vào trong sọt của Tề Văn trên mặt đất.

"Cám ơn Trầm bá, tiền đây ạ!"

Tề Văn đưa ra mười văn tiền. Mua thịt gà ở trong thôn vẫn rẻ hơn nhiều so với mua ở trong huyện thành. Hơn nữa, ở rất nhiều nơi trên Đại Trinh, gà vịt được xem là ăn mặn nhỏ, dê bò và heo mới là ăn mặn lớn, tất nhiên trừ phi trâu cày chết già hoặc có chuyện ngoài ý muốn, nếu không thịt trâu, thịt bò chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Ông lão nhận tiền xong còn muốn nói với Tề Văn mấy câu về chuyện kia, ở bên ngoài liền có âm thanh truyền đến.

"Ôi ôi ôi ôi.... Đây rồi, Tề Văn đạo trưởng ở Vân Sơn Quan."

"A a, đa tạ, đa tạ!"

"Khách khí, khách khí rồi!"

Thanh âm ở bên ngoài đã thu hút sự chú ý của Tề Văn. Cậu nhìn thấy hai người đàn ông, dẫn theo bốn người có vẻ là tôi tớ trong nhà, đang vội vàng đi từ bên ngoài vào trong sân của ông lão.



Cậu nhận ra một người trong đó, chính là người đã khá tức giận khi được sư phụ đoán xăm ngày trước.

"Ai da, đánh đến tận cửa sao?"

Da đầu cậu run lên, nhìn hai bên một chút. Đây là Vân Khẩu Thôn, nếu cậu bị đánh thì hương thân bên cạnh sẽ phải giúp một tay nhỉ.

May mà người đến lập tức nói rõ ý đồ của mình.

"Tiểu đạo trưởng, kẻ hèn là Hoàng Hưng Nghiệp, đây là bằng hữu Lệ Miễn. Mấy hôm nay, ta không thấy các ngài bày quầy trong huyện, lúc này mới đặc biệt đi hỏi thăm vị trí của Vân Sơn Quan. Giờ thấy ngài ở đây đúng là không thể tốt hơn. Sư phụ của ngài đang ở trên núi sao? Ngày đó may mắn có sư phụ ngài nhắc nhở nên ta mới qua được kiếp nạn. Ta đến hỏi mấy người bán hàng rong trước miếu Thành Hoàng, bọn họ đều nói các ngài là đạo sĩ trên núi Vân Sơn, nhưng lại không biết cụ thể nơi nào. Cho nên ta mới đến thôn xóm dưới núi tìm kiếm vận may..."

Người vừa đến nói một hơi. Tề Văn nghe xong cũng thở phào, không phải đến gây chuyện là được rồi.

"Sư phụ ta tất nhiên ở trên Vân Sơn Quan rồi, ách, vị thiện nam có cần ta gọi sư phụ xuống núi gặp ngài không?"

"Không cần, không cần. Chúng ta lên quý quan bái phỏng là được, sao có thể làm phiền đạo trưởng xuống núi chứ! Tại hạ còn mang theo một chút lễ mọn, đúng dịp cùng mang lên núi luôn!"

Lúc này, Tề Văn mới phát hiện ra đám người của đối phương còn mang hai đòn gánh, bên trong chắc là có không ít đồ. Vừa nãy bản thân cậu nhất thời căng thẳng nên không nhìn ra.

"Chuyện này... Mấy vị thiện nam, xin mời đi theo ta lên núi!"

Tề Văn đành phải tạm biệt mấy người trong thôn. Sau đó, cậu dẫn theo đám người lên núi, cũng không có mấy người mang theo đồ đạc lên Vân Sơn Quan như vậy.

Ở trên đường, trong lúc trò chuyện với Tề Văn, nam tử nói sơ qua về nguyên nhân cụ thể của việc đến đây lần này.

Thì ra Hoàng lão bản này cũng được xem là một nhà giàu có trong địa bàn huyện Đông Nhạc. Gần đây, gã trải qua một trận khó khăn trắc trở, suýt chút nữa mất mạng, nhưng may mà ngày đó gã đã đến gặp Thanh Tùng Đạo Nhân đoán xăm ở trước miếu Thành Hoàng huyện Đông Nhạc.

Dù lần đó, gã khá tức giận, nhưng ít ra Thanh Tùng Đạo Nhân đã thành công khiến cho nam tử này đề cao cảnh giác với những chuyện xung quanh. Nhất là lúc ấy, đạo sĩ có đề cập đến một chuyện "trong lòng đã nghĩ tới", kết hợp với thẻ xăm, có thể chứng minh độ chuẩn xác của những nghi ngờ không có căn cứ trong lòng.

Hơn nữa, đạo sĩ còn nhắc nhở qua loa rằng gã nên làm các loại việc thiện. Sau đó, bản thân nam tử dứt khoát làm chuyện tốt trên thị trấn một lần. Lúc đó, trên trấn đang thiếu tiền xây dựng miếu Thổ Địa, gã đã bổ sung toàn bộ phần thiếu, còn tự mình mua sắm một cái lư hương.

Phải biết rằng phần lớn lư hương đều mạ đồng, nhưng đồng chính là tiền bạc đấy, giá trị rất xa xỉ. Có hai phần tiền tài này, tiến độ xây dựng miếu Thổ Địa tăng lên đáng kể.

Khoảng thời gian đó, gã làm mọi thứ đều cẩn thận hơn trước. Dù vậy, lúc tai họa giáng xuống đầu, thiếu chút nữa gã đã không vượt qua được.

Nam tử không nghĩ tới đối phương lại tuyệt tình như vậy. Trong lúc gã ngủ lại nhà bằng hữu, bọn chúng có ý đồ phóng hỏa để cho chết hết.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, vào đêm gã ngủ lại trong nhà của bằng hữu, Hoàng Hưng Nghiệp và một người bạn biết võ công ngủ chung một phòng, người hầu canh chừng bên ngoài. Vào nửa đêm, ấm trà trên bàn đột nhiên rơi xuống đất, đánh thức hai người bọn họ.

Lúc ấy, ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi khói. Khi hai người lao ra thì phát hiện ngọn lửa đã bùng lên. Hai người hầu của nhà họ Hoàng canh bên ngoài thì một người hôn mê, một người mất tích.

Hai người bọn họ vội đánh thức vợ con của bằng hững, cùng khiêng người hầu của nhà họ Hoàng đi, sau đó mới tìm người dập lửa. Cuối cùng, tuy lửa không được dập tắt, nhưng không có ai bị thương.

Từ đó về sau, Hoàng Hưng Nghiệp và bằng hữu mình đi báo quan. Vì gã đã có suy nghĩ trong lòng, lại có công tài trợ tiền tài cho huyện, nên huyện nha cũng dốc sức phá án và bắt người. Chuyện này khiến cho huyện Đông Nhạc và Mậu Tiền Trấn náo loạn một hồi.

Sau trận hỏa hoạn kia, lúc đầu Hoàng Hưng Nghiệp chưa phát hiện ra, về sau càng ngày càng cảm thấy ấm trà rơi vỡ kia chính là tín hiệu cứu mạng. Gã càng nghĩ càng mơ hồ. Nhà bằng hữu cũng không nghèo, mặt đất trong phòng và cái bàn cũng bốn bề yên tĩnh, ấm trà không thể vô duyên vô cớ rơi xuống được. Vì vậy, gã cho rằng có quỷ thần tương trợ.

Chuyện này cũng đúng lúc gã quyên tặng cho miếu Thổ Địa kia.

Hôm nay, Hoàng Hưng Nghiệp đến cám ơn, cũng không phải là chuyện đã giải quyết xong, ngược lại còn quỷ dị, khó giải quyết hơn trước. Lúc này, gã mới nghĩ đến việc tìm đạo sĩ xem bói ngày đó.

Hoàng Hưng Nghiệp mới nghe ngóng tình hình của đạo sĩ tướng số kia ở huyện Đông Nhạc thật tốt. Cuối cùng, gã phát hiện mặc dù đạo sĩ này xem bói có đôi khi sẽ không được chào đón, thậm chí còn bị đánh, nhưng xem rất chuẩn. Ngay cả, người nhà của những người đã đánh y cũng phải thừa nhận điều này.

Kỳ quái chính là đạo sĩ kia bị đánh mấy lần, nhưng vẫn mở quầy hàng không biết mệt mỏi. Với người thông minh như Hoàng Hưng Nghiệp cũng thấy có chút khác thường. Một đạo sĩ ở trong núi có bản lĩnh, hành vi quái dị như vậy, không phải chính là cao nhân lánh đời sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook