Chương 479: Hoàng triều Đại Tú
Chân Phí Sự
02/10/2021
Lão ăn mày nhìn thấy bên kia đã xong chuyện, vì vậy đề nghị với Kế Duyên rằng:
“Kế tiên sinh, bên kia đã dừng tay rồi, đánh một trận cũng phát tiết xong, hơn nữa còn có người của Cửu Phong Sơn đang ở đây, chắc là không còn gì nữa đâu. Chúng ta cũng đi thôi, không cần phải chạm mặt với bọn họ.”
Dù nói vậy, nhân sĩ của hai phái và tu sĩ Cửu Phong Sơn đều đã chú ý tới Kế Duyên và lão ăn mày.
Vốn dĩ khí tức của hai người không hiện, hai bên lại đấu pháp giữa cuồng phong dữ dội sấm sét ầm ầm nữa, nên không dễ dàng để phát hiện ra Kế Duyên và lão ăn mày. Nhưng bây giờ, trời xanh không một gợn mây, cho nên một đụn mây trắng xóa nho nhỏ trở nên rất bắt mắt, và hai người đứng ở trên đó lại càng khó để không bị nhìn thấy.
“Sư thúc tổ! Sư thúc tổ!”
Lão ăn mày còn chưa kịp đáp mây bay đi, xa xa đã có tiếng gọi truyền đến. Hơn nữa, có hai nhóm người đang ngự pháp khí tiến lại gần.
Ông lão đầu lĩnh dẫn đầu đám tu sĩ của Càn Nguyên tông đã tới bên cạnh lão ăn mày và Kế Duyên, chắp tay hành lễ nói.
“Hậu bối Càn Nguyên tông ra mắt sư thúc tổ!”
Lão ăn mày nghiêng người không nhận phần lễ này, lườm bọn họ một cái rồi khoát tay nói.
“Ai ôi!!! Đừng hành lễ với lão ăn mày ta đây. Càn Nguyên tông à, ta không trèo cao nổi đâu. Các ngươi nhìn kỹ lại đi! Kế tiên sinh, ngài nhìn đám người này quần là áo lượt, ăn mặc còn đẹp hơn ngài nữa đấy. Lão ăn mày ta là cái dạng gì chứ, chắc chắn là nhận nhầm người rồi.”
Ông lão đầu lĩnh của Càn Nguyên tông đứng lên, nhìn lão ăn mày rồi lại nhìn Kế Duyên, cười khổ, nói.
“Sư thúc tổ, đã nhiều năm như vậy mà người vẫn còn canh cánh trong lòng sao, sư tổ...”
“Đi... Đi thôi, đi thôi. Kế tiên sinh, chúng ta đi thôi. Biết như vậy thì ta nên sớm âm thầm phi độn đi khỏi đây rồi.”
Lão ăn mày vung tay áo rồi xoay người. Tâm niệm vừa động, dưới chân đã chuẩn bị đáp mây rời đi, nhưng lão phát hiện ra đụn mây đứng yên bất động. Lão nhìn ngay sang Kế Duyên, phát hiện ra hắn vừa mới thu hồi một ngón tay đang ra dấu gì đấy trong hư không. Lão lập tức biết là hắn vừa động tay động chân rồi.
Kế Duyên mỉm cười, nhìn lão ăn mày, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, chính là Kế mỗ định trụ đám mây đấy. Thì ra Lỗ lão tiên sinh vốn là người Càn Nguyên tông à? Vãn bối đã thành khẩn hành lễ, ngài cũng nên nói chuyện một hai câu với bọn họ chứ.”
Thực ra Kế Duyên căn bản không biết Càn Nguyên tông là như thế nào. Mà lúc trước lão ăn mày cũng không nói mình thuộc tiên phủ tông môn nào cả, đúng là rất thần bí. Lúc này, xem ra là còn có một câu chuyện xưa nào đó tồn tại trong vấn đề này.
“Ngươi dùng biện pháp gì đấy?”
Lão ăn mày càng kinh ngạc với thủ đoạn của Kế Duyên hơn. Vừa rồi, Kế Duyên nói là định trụ, nhưng lão không phát hiện ra chút pháp lực nào của Kế Duyên thâm nhập vào pháp vân cả. Sau khi lão vận pháp dùng lực một hai lượt, pháp vân lại một lần nữa chịu sự khống chế của lão. Xem ra Kế Duyên cũng chỉ cản trở một lần, chứ không muốn khăng khăng ngăn cản.
Dù lão ăn mày cố ý không để ý tới đám người Càn Nguyên tông, còn cố ý đổi chủ đề nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Đa tạ đạo hữu đã khuyên can sư thúc tổ.”
Càn Nguyên tông cảm tạ Kế Duyên xong, lại một lần nữa thành khẩn hành lễ với lão ăn mày.
“Sư thúc tổ, tuy sư tổ không nói ra nhưng thực sự trong lòng sư tổ vẫn rất hy vọng người có thể trở về sơn môn. Lần này, người đã đến đại hội Tiên Du, không bằng đợi đến lúc kết thúc, người cùng chúng ta quay về nhé. Xem như về nhìn qua sơn môn cũng được ạ!”
Vốn tưởng lão ăn mày sẽ khó chịu, kết quả lão đột ngột xoay người nhìn ông lão kia.
“Đợi đã, ngươi vừa mới nói gì cơ?”
Lão chân nhân của Càn Nguyên tông hơi sững sờ, trên mặt lộ rõ sự vui mừng.
“Ta nói, sư tổ không nói ra nhưng thực sự trong lòng...”
“Không đúng, không đúng, câu trước câu này!”
“Câu trước ạ?”
Lão chân nhân Càn Nguyên tông nhíu mày suy nghĩ một lát, do dự nhìn về phía Kế Duyên.
“Ta nói cảm ơn vị đạo hữu này ạ.”
Lão ăn mày phất tay một cái “phạch”, nhìn Kế Duyên đang mơ màng không hiểu, lại nhìn lão chân nhân của Càn Nguyên tông.
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Sư thúc tổ.”
“Vậy ngươi gọi hắn là?”
“Ách, đạo hữu?”
“Khà khà, đúng rồi!”
Lão ăn mày cười nói một câu, sau đó bỗng nghiêm mặt răn dạy đám người.
“Không biết lớn nhỏ, gọi xằng gọi bậy! Khà khà, Kế tiên sinh, xấu hổ quá. Mấy đứa tiểu bối lại nghĩ vai vế của ngài thấp như vậy, ngài sẽ không chấp nhặt với chúng chứ?”
Kế Duyên hơi sửng sốt, khẽ cười rồi lắc đầu. Cái lão ăn mày này thật đúng là một người có thể đánh nhau chỉ vì cách xưng hô.
“Ài, tùy ngài cao hứng là được rồi. Kế mỗ cũng không nghĩ nhiều về việc xưng hô đâu. Một tiếng đạo hữu cũng không có gì đáng trách cả.”
“Ừ, các ngươi nhìn đi, đây mới là giác ngộ của bậc tiền bối!”
Lão ăn mày tự thấy mình chiếm được tiện nghi của Kế Duyên, tâm tình lại tốt hơn nhiều. Lão không quan tâm là Kế Duyên thực sự không thèm để ý hay chỉ là giả vờ, dù sao lão cũng rất vui vẻ.
Tâm trạng tốt hơn, cũng sẵn lòng nói thêm vài câu hay ho, ít nhất cách nói chuyện cũng không còn như tát nước vào mặt nữa.
“Được rồi, đám nhóc con các ngươi đấu pháp ở đây cũng đến mức trời đất mù mịt rồi. Chẳng qua, xem như cũng có chút tiến bộ. Vừa rồi, Kế tiên sinh còn tán dương các ngươi và mấy tu sĩ Đại Phong cốc cưỡi mây thần hồ kỳ kỹ đấy. Nói như vậy là rất coi trọng rồi. Về sớm một chút đi, ta và Kế tiên sinh đi trước một bước.”
“Ài sư thúc tổ...”
Tu sĩ Càn Nguyên tông vô thức đưa tay ra nhưng đóa pháp vân kia đã hóa thành một đạo độn quang bay đi thật xa, tốc độ còn nhanh hơn ngự kiếm.
Đứng trên mây trắng, Kế Duyên nhìn lão ăn mày. Ngoài miệng lúc nào cũng nói mấy câu lạnh nhạt với tu sĩ Càn Nguyên tông, nhưng thực ra lão vẫn là mặt lạnh tim nóng, vẫn rất quan tâm đến Càn Nguyên tông đấy.
Kế Duyên cảm thấy nếu mình không ở đây, lão ăn mày cũng sẽ tới nơi ven biển này. Nói là xem náo nhiệt nhưng thực tế khẳng định là đang quan tâm đến đám hậu bối, sợ bọn họ đấu pháp gặp chuyện.
Đám mây bay cả buổi, Kế Duyên và lão ăn mày đều không nói gì. Lại qua một lúc, lão ăn mày mới bình thản nói.
“Kế tiên sinh có chuyện muốn hỏi ta ư?”
Nhưng Kế Duyên không nhìn lão ăn mày, ánh mắt hắn đang nhìn cảnh quan ở dưới tầng mây. Tuy Kế Duyên chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng trải qua thời gian dài, hắn vẫn có cách để có thể tự mình phân biệt cảnh vật dựa theo tính quy luật và khí tượng hội tụ, dù ở trên không cũng có thể nhận biết rạch ròi.
Giờ phút này, phía dưới hỗn tạp giống như có rất nhiều hỏa khí bốc lên, kết hợp với cảnh vật đi kèm các quy luật đầy tính biểu tượng, cơ bản có thể đoán được bên dưới là nơi nhân tộc tụ họp.
“Phía dưới là quốc gia nào?”
Lão ăn mày liếc nhìn Kế Duyên, lại nhìn xuống dưới. Nếu Kế Duyên đã không hỏi chuyện lúc trước, lão cũng sẵn lòng cho qua. Sau đó, lão cẩn thận phân biệt một chút rồi mới nói.
“Tuy ta không quen thuộc nơi đây nhưng vẫn biết một vài quốc gia phàm nhân có chút danh tiếng. Theo vị trí địa lý thì phía dưới là hoàng triều Đại Tú, một trong những hoàng triều lớn hiếm hoi ở vùng phía nam Bắc Cảnh Hằng Châu.”
Nói đến đây, lão ăn mày còn sợ Kế Duyên chưa hiểu được, lại bổ sung thêm.
“Nơi này khác với Đại Trinh ở Vân Châu. Tuy dân chúng dân gian cũng không khác nhiều nhưng bên trong hoàng triều có những thế hệ tu hành chính thức trấn giữ. Cao tầng của hoàng triều lại càng có chút quan hệ ngầm với Thần đạo, kể như đây là một nơi khó lường trong số các hoàng triều của nhân gian.”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“À, thì ra là hoàng triều Đại Tú! Lỗ lão tiên sinh có biết quốc sư hiện tại của Đại Tú là ai không?”
Lão ăn mày cười nhạo một tiếng.
“Ta cũng chỉ nói một câu là Đại Tú xem như khá khó lường, nhưng Kế tiên sinh đừng quá coi trọng chuyện này. Nếu với tu vi của ta và ngài, sự thống trị của hoàng triều như thế nào, quốc sư trong triều là ai thì đương nhiên ta không biết được, cũng không cần phải biết.”
“Cũng đúng, Lỗ lão tiên sinh tự về trước đi. Kế mỗ thuận đường đi tới một nơi. Giờ ta có thể nhận ra đường đi về Cửu Phong động thiên rồi, sẽ không lạc đâu.”
Kế Duyên lưu lại một câu, sau đó bước một bước ra khỏi đám mây. Thân thể của hắn lập tức chậm rãi đáp xuống. Sau khi hạ xuống cách đó chừng vài chục trượng, dưới chân lại có gió mát lướt qua, Kế Duyên bay về một chỗ thành trấn phía dưới.
“Kế tiên sinh muốn làm gì thế? Có phải chuyện bí mật không? Có tiện cho lão ăn mày này đi theo không?”
“Muốn đi thì đi.”
“Vậy ngài cứ nói thẳng ra là được, còn tự cưỡi gió đi làm gì.”
Kế Duyên vốn chỉ muốn đến thành lớn gần đây hỏi mua ít đồ, nhưng trong lúc cưỡi gió bay đi, linh đài trong lòng hắn mơ hồ khẽ động. Ánh mắt hắn nhìn về nơi hoang dã phía xa, ý niệm vừa động đã cải biến hướng gió, dẫn mình và lão ăn mày đi đến nơi mà hắn cảm giác được.
Lão ăn mày khẽ cau mày, hết nhìn thành trì ở phía xa lại nhìn phương hướng mà mình đang đi tới. Vẻ mặt lão như đang nghĩ cái gì đó, nhưng cũng không nói thêm.
Không lâu sau, trong tai Kế Duyên đã nghe được từng đợt tiếng vó ngựa, còn có thể nhìn thấy bụi đất mù mịt ở vùng hoang dã xa xa, rõ ràng ở nơi đó đang có không ít người cưỡi ngựa. Lão ăn mày cũng đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Ở sườn núi bên ngoài bìa rừng, có chừng hai trăm người đang cưỡi trên những con ngựa to lớn; giờ đây, bọn họ đang thúc ngựa phi nước đại. Những người này đều cực kỳ hăng hái, quần áo mới toanh, chiến mã mạnh mẽ, mặc áo giáp khảm thiết hoàn, lưng mang cung tên, tay xách trường thương. Người chạy phía trước là một võ quan mặc áo giáp khóa bạc.
“Cà rộc cà rộc cà rộc cà rộc...” “Đát đát đát...”
Tiếng vó ngựa như sấm, đạp lên mặt đất mang theo từng hồi chấn động. Tướng quân trung khí mười phần gào to, vang vọng toàn bộ đội ngũ.
“Giá.... Giá.... Tất cả đuổi theo, đừng cho bọn chúng chạy thoát!”
“Ngươi, dẫn người sang cánh phải! Ngươi, lên phía trước bố trí lưới trận!”
“Lĩnh mệnh!” “Lĩnh mệnh!”
Kỵ binh chia làm hai đường vòng sang hai bên trái phải.
Võ quan nhìn phía trước, khẽ cười lạnh một tiếng. Gã lấy cung tên lớn tinh xảo của mình từ sau lưng xuống, lại rút một mũi tên từ túi đựng bên hông ngựa.
“Muốn chạy? Không có cửa đâu!”
Võ quan kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa để giữ thăng bằng, hai tay cầm cây cung như trăng tròn, chân khí toàn thân lưu động mơ hồ rót vào mũi tên. Tên đã lên dây, nhắm thẳng về phía bên trái, sau đó bắn ra.
“Nhận lấy!”
“Banggggg~~” “Vèo...”
Tiếng dây cung rung mạnh và thanh âm mũi tên xé rách không khí đồng thời vang lên. Mũi tên như sao băng bay vút về phía trước, còn mang theo chút ánh sáng.
“A~~~~”
Sau một giây, ở phía trước chừng trăm trượng, một tiếng kêu thảm thiết chói tai truyền đến.
Sắc mặt của vị võ quan vẫn lạnh lùng không thay đổi. Gã lại lấy thêm một mũi tên lắp vào cung tên, giương cung thành hình trăng tròn, sau đó lại bắn chếch về bên trái.
“Nhận lấy!”
“Banggggg~~” “Vèo...”
“A~~~~”
Không có gì bất ngờ xảy ra, phía trước lại vang lên một tiếng hét thảm...
“Kế tiên sinh, bên kia đã dừng tay rồi, đánh một trận cũng phát tiết xong, hơn nữa còn có người của Cửu Phong Sơn đang ở đây, chắc là không còn gì nữa đâu. Chúng ta cũng đi thôi, không cần phải chạm mặt với bọn họ.”
Dù nói vậy, nhân sĩ của hai phái và tu sĩ Cửu Phong Sơn đều đã chú ý tới Kế Duyên và lão ăn mày.
Vốn dĩ khí tức của hai người không hiện, hai bên lại đấu pháp giữa cuồng phong dữ dội sấm sét ầm ầm nữa, nên không dễ dàng để phát hiện ra Kế Duyên và lão ăn mày. Nhưng bây giờ, trời xanh không một gợn mây, cho nên một đụn mây trắng xóa nho nhỏ trở nên rất bắt mắt, và hai người đứng ở trên đó lại càng khó để không bị nhìn thấy.
“Sư thúc tổ! Sư thúc tổ!”
Lão ăn mày còn chưa kịp đáp mây bay đi, xa xa đã có tiếng gọi truyền đến. Hơn nữa, có hai nhóm người đang ngự pháp khí tiến lại gần.
Ông lão đầu lĩnh dẫn đầu đám tu sĩ của Càn Nguyên tông đã tới bên cạnh lão ăn mày và Kế Duyên, chắp tay hành lễ nói.
“Hậu bối Càn Nguyên tông ra mắt sư thúc tổ!”
Lão ăn mày nghiêng người không nhận phần lễ này, lườm bọn họ một cái rồi khoát tay nói.
“Ai ôi!!! Đừng hành lễ với lão ăn mày ta đây. Càn Nguyên tông à, ta không trèo cao nổi đâu. Các ngươi nhìn kỹ lại đi! Kế tiên sinh, ngài nhìn đám người này quần là áo lượt, ăn mặc còn đẹp hơn ngài nữa đấy. Lão ăn mày ta là cái dạng gì chứ, chắc chắn là nhận nhầm người rồi.”
Ông lão đầu lĩnh của Càn Nguyên tông đứng lên, nhìn lão ăn mày rồi lại nhìn Kế Duyên, cười khổ, nói.
“Sư thúc tổ, đã nhiều năm như vậy mà người vẫn còn canh cánh trong lòng sao, sư tổ...”
“Đi... Đi thôi, đi thôi. Kế tiên sinh, chúng ta đi thôi. Biết như vậy thì ta nên sớm âm thầm phi độn đi khỏi đây rồi.”
Lão ăn mày vung tay áo rồi xoay người. Tâm niệm vừa động, dưới chân đã chuẩn bị đáp mây rời đi, nhưng lão phát hiện ra đụn mây đứng yên bất động. Lão nhìn ngay sang Kế Duyên, phát hiện ra hắn vừa mới thu hồi một ngón tay đang ra dấu gì đấy trong hư không. Lão lập tức biết là hắn vừa động tay động chân rồi.
Kế Duyên mỉm cười, nhìn lão ăn mày, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, chính là Kế mỗ định trụ đám mây đấy. Thì ra Lỗ lão tiên sinh vốn là người Càn Nguyên tông à? Vãn bối đã thành khẩn hành lễ, ngài cũng nên nói chuyện một hai câu với bọn họ chứ.”
Thực ra Kế Duyên căn bản không biết Càn Nguyên tông là như thế nào. Mà lúc trước lão ăn mày cũng không nói mình thuộc tiên phủ tông môn nào cả, đúng là rất thần bí. Lúc này, xem ra là còn có một câu chuyện xưa nào đó tồn tại trong vấn đề này.
“Ngươi dùng biện pháp gì đấy?”
Lão ăn mày càng kinh ngạc với thủ đoạn của Kế Duyên hơn. Vừa rồi, Kế Duyên nói là định trụ, nhưng lão không phát hiện ra chút pháp lực nào của Kế Duyên thâm nhập vào pháp vân cả. Sau khi lão vận pháp dùng lực một hai lượt, pháp vân lại một lần nữa chịu sự khống chế của lão. Xem ra Kế Duyên cũng chỉ cản trở một lần, chứ không muốn khăng khăng ngăn cản.
Dù lão ăn mày cố ý không để ý tới đám người Càn Nguyên tông, còn cố ý đổi chủ đề nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Đa tạ đạo hữu đã khuyên can sư thúc tổ.”
Càn Nguyên tông cảm tạ Kế Duyên xong, lại một lần nữa thành khẩn hành lễ với lão ăn mày.
“Sư thúc tổ, tuy sư tổ không nói ra nhưng thực sự trong lòng sư tổ vẫn rất hy vọng người có thể trở về sơn môn. Lần này, người đã đến đại hội Tiên Du, không bằng đợi đến lúc kết thúc, người cùng chúng ta quay về nhé. Xem như về nhìn qua sơn môn cũng được ạ!”
Vốn tưởng lão ăn mày sẽ khó chịu, kết quả lão đột ngột xoay người nhìn ông lão kia.
“Đợi đã, ngươi vừa mới nói gì cơ?”
Lão chân nhân của Càn Nguyên tông hơi sững sờ, trên mặt lộ rõ sự vui mừng.
“Ta nói, sư tổ không nói ra nhưng thực sự trong lòng...”
“Không đúng, không đúng, câu trước câu này!”
“Câu trước ạ?”
Lão chân nhân Càn Nguyên tông nhíu mày suy nghĩ một lát, do dự nhìn về phía Kế Duyên.
“Ta nói cảm ơn vị đạo hữu này ạ.”
Lão ăn mày phất tay một cái “phạch”, nhìn Kế Duyên đang mơ màng không hiểu, lại nhìn lão chân nhân của Càn Nguyên tông.
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Sư thúc tổ.”
“Vậy ngươi gọi hắn là?”
“Ách, đạo hữu?”
“Khà khà, đúng rồi!”
Lão ăn mày cười nói một câu, sau đó bỗng nghiêm mặt răn dạy đám người.
“Không biết lớn nhỏ, gọi xằng gọi bậy! Khà khà, Kế tiên sinh, xấu hổ quá. Mấy đứa tiểu bối lại nghĩ vai vế của ngài thấp như vậy, ngài sẽ không chấp nhặt với chúng chứ?”
Kế Duyên hơi sửng sốt, khẽ cười rồi lắc đầu. Cái lão ăn mày này thật đúng là một người có thể đánh nhau chỉ vì cách xưng hô.
“Ài, tùy ngài cao hứng là được rồi. Kế mỗ cũng không nghĩ nhiều về việc xưng hô đâu. Một tiếng đạo hữu cũng không có gì đáng trách cả.”
“Ừ, các ngươi nhìn đi, đây mới là giác ngộ của bậc tiền bối!”
Lão ăn mày tự thấy mình chiếm được tiện nghi của Kế Duyên, tâm tình lại tốt hơn nhiều. Lão không quan tâm là Kế Duyên thực sự không thèm để ý hay chỉ là giả vờ, dù sao lão cũng rất vui vẻ.
Tâm trạng tốt hơn, cũng sẵn lòng nói thêm vài câu hay ho, ít nhất cách nói chuyện cũng không còn như tát nước vào mặt nữa.
“Được rồi, đám nhóc con các ngươi đấu pháp ở đây cũng đến mức trời đất mù mịt rồi. Chẳng qua, xem như cũng có chút tiến bộ. Vừa rồi, Kế tiên sinh còn tán dương các ngươi và mấy tu sĩ Đại Phong cốc cưỡi mây thần hồ kỳ kỹ đấy. Nói như vậy là rất coi trọng rồi. Về sớm một chút đi, ta và Kế tiên sinh đi trước một bước.”
“Ài sư thúc tổ...”
Tu sĩ Càn Nguyên tông vô thức đưa tay ra nhưng đóa pháp vân kia đã hóa thành một đạo độn quang bay đi thật xa, tốc độ còn nhanh hơn ngự kiếm.
Đứng trên mây trắng, Kế Duyên nhìn lão ăn mày. Ngoài miệng lúc nào cũng nói mấy câu lạnh nhạt với tu sĩ Càn Nguyên tông, nhưng thực ra lão vẫn là mặt lạnh tim nóng, vẫn rất quan tâm đến Càn Nguyên tông đấy.
Kế Duyên cảm thấy nếu mình không ở đây, lão ăn mày cũng sẽ tới nơi ven biển này. Nói là xem náo nhiệt nhưng thực tế khẳng định là đang quan tâm đến đám hậu bối, sợ bọn họ đấu pháp gặp chuyện.
Đám mây bay cả buổi, Kế Duyên và lão ăn mày đều không nói gì. Lại qua một lúc, lão ăn mày mới bình thản nói.
“Kế tiên sinh có chuyện muốn hỏi ta ư?”
Nhưng Kế Duyên không nhìn lão ăn mày, ánh mắt hắn đang nhìn cảnh quan ở dưới tầng mây. Tuy Kế Duyên chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng trải qua thời gian dài, hắn vẫn có cách để có thể tự mình phân biệt cảnh vật dựa theo tính quy luật và khí tượng hội tụ, dù ở trên không cũng có thể nhận biết rạch ròi.
Giờ phút này, phía dưới hỗn tạp giống như có rất nhiều hỏa khí bốc lên, kết hợp với cảnh vật đi kèm các quy luật đầy tính biểu tượng, cơ bản có thể đoán được bên dưới là nơi nhân tộc tụ họp.
“Phía dưới là quốc gia nào?”
Lão ăn mày liếc nhìn Kế Duyên, lại nhìn xuống dưới. Nếu Kế Duyên đã không hỏi chuyện lúc trước, lão cũng sẵn lòng cho qua. Sau đó, lão cẩn thận phân biệt một chút rồi mới nói.
“Tuy ta không quen thuộc nơi đây nhưng vẫn biết một vài quốc gia phàm nhân có chút danh tiếng. Theo vị trí địa lý thì phía dưới là hoàng triều Đại Tú, một trong những hoàng triều lớn hiếm hoi ở vùng phía nam Bắc Cảnh Hằng Châu.”
Nói đến đây, lão ăn mày còn sợ Kế Duyên chưa hiểu được, lại bổ sung thêm.
“Nơi này khác với Đại Trinh ở Vân Châu. Tuy dân chúng dân gian cũng không khác nhiều nhưng bên trong hoàng triều có những thế hệ tu hành chính thức trấn giữ. Cao tầng của hoàng triều lại càng có chút quan hệ ngầm với Thần đạo, kể như đây là một nơi khó lường trong số các hoàng triều của nhân gian.”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“À, thì ra là hoàng triều Đại Tú! Lỗ lão tiên sinh có biết quốc sư hiện tại của Đại Tú là ai không?”
Lão ăn mày cười nhạo một tiếng.
“Ta cũng chỉ nói một câu là Đại Tú xem như khá khó lường, nhưng Kế tiên sinh đừng quá coi trọng chuyện này. Nếu với tu vi của ta và ngài, sự thống trị của hoàng triều như thế nào, quốc sư trong triều là ai thì đương nhiên ta không biết được, cũng không cần phải biết.”
“Cũng đúng, Lỗ lão tiên sinh tự về trước đi. Kế mỗ thuận đường đi tới một nơi. Giờ ta có thể nhận ra đường đi về Cửu Phong động thiên rồi, sẽ không lạc đâu.”
Kế Duyên lưu lại một câu, sau đó bước một bước ra khỏi đám mây. Thân thể của hắn lập tức chậm rãi đáp xuống. Sau khi hạ xuống cách đó chừng vài chục trượng, dưới chân lại có gió mát lướt qua, Kế Duyên bay về một chỗ thành trấn phía dưới.
“Kế tiên sinh muốn làm gì thế? Có phải chuyện bí mật không? Có tiện cho lão ăn mày này đi theo không?”
“Muốn đi thì đi.”
“Vậy ngài cứ nói thẳng ra là được, còn tự cưỡi gió đi làm gì.”
Kế Duyên vốn chỉ muốn đến thành lớn gần đây hỏi mua ít đồ, nhưng trong lúc cưỡi gió bay đi, linh đài trong lòng hắn mơ hồ khẽ động. Ánh mắt hắn nhìn về nơi hoang dã phía xa, ý niệm vừa động đã cải biến hướng gió, dẫn mình và lão ăn mày đi đến nơi mà hắn cảm giác được.
Lão ăn mày khẽ cau mày, hết nhìn thành trì ở phía xa lại nhìn phương hướng mà mình đang đi tới. Vẻ mặt lão như đang nghĩ cái gì đó, nhưng cũng không nói thêm.
Không lâu sau, trong tai Kế Duyên đã nghe được từng đợt tiếng vó ngựa, còn có thể nhìn thấy bụi đất mù mịt ở vùng hoang dã xa xa, rõ ràng ở nơi đó đang có không ít người cưỡi ngựa. Lão ăn mày cũng đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Ở sườn núi bên ngoài bìa rừng, có chừng hai trăm người đang cưỡi trên những con ngựa to lớn; giờ đây, bọn họ đang thúc ngựa phi nước đại. Những người này đều cực kỳ hăng hái, quần áo mới toanh, chiến mã mạnh mẽ, mặc áo giáp khảm thiết hoàn, lưng mang cung tên, tay xách trường thương. Người chạy phía trước là một võ quan mặc áo giáp khóa bạc.
“Cà rộc cà rộc cà rộc cà rộc...” “Đát đát đát...”
Tiếng vó ngựa như sấm, đạp lên mặt đất mang theo từng hồi chấn động. Tướng quân trung khí mười phần gào to, vang vọng toàn bộ đội ngũ.
“Giá.... Giá.... Tất cả đuổi theo, đừng cho bọn chúng chạy thoát!”
“Ngươi, dẫn người sang cánh phải! Ngươi, lên phía trước bố trí lưới trận!”
“Lĩnh mệnh!” “Lĩnh mệnh!”
Kỵ binh chia làm hai đường vòng sang hai bên trái phải.
Võ quan nhìn phía trước, khẽ cười lạnh một tiếng. Gã lấy cung tên lớn tinh xảo của mình từ sau lưng xuống, lại rút một mũi tên từ túi đựng bên hông ngựa.
“Muốn chạy? Không có cửa đâu!”
Võ quan kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa để giữ thăng bằng, hai tay cầm cây cung như trăng tròn, chân khí toàn thân lưu động mơ hồ rót vào mũi tên. Tên đã lên dây, nhắm thẳng về phía bên trái, sau đó bắn ra.
“Nhận lấy!”
“Banggggg~~” “Vèo...”
Tiếng dây cung rung mạnh và thanh âm mũi tên xé rách không khí đồng thời vang lên. Mũi tên như sao băng bay vút về phía trước, còn mang theo chút ánh sáng.
“A~~~~”
Sau một giây, ở phía trước chừng trăm trượng, một tiếng kêu thảm thiết chói tai truyền đến.
Sắc mặt của vị võ quan vẫn lạnh lùng không thay đổi. Gã lại lấy thêm một mũi tên lắp vào cung tên, giương cung thành hình trăng tròn, sau đó lại bắn chếch về bên trái.
“Nhận lấy!”
“Banggggg~~” “Vèo...”
“A~~~~”
Không có gì bất ngờ xảy ra, phía trước lại vang lên một tiếng hét thảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.