Chương 174: Khách quý của Ngụy phủ
Chân Phí Sự
08/05/2020
Ngày hôm nay, mưa phùn bay lất phất. Kế Duyên che
dù, mang theo bọc đựng quần áo, giống như một kẻ độc hành. Hắn chậm rãi
đi qua cửa thành, tiến vào phủ thành Đức Thắng phủ.
Tuy hai năm qua hắn đã tu luyện một vài phép Càn Khôn Nạp Vật, nhưng hắn vẫn mang theo tay nải bên người.
Nhiều loại Càn Khôn Nạp Vật tương đối đặc thù. Nếu nói là uyên thâm thì thực ra những người tu hành có đủ đạo hạnh đều biết một chút, cũng có vài Yêu thú có thiên phú dị bẩm cũng có thể lĩnh ngộ được những thần thông không tầm thường.
Còn nếu nói đơn giản thì những nghiên cứu trong đó vẫn chưa hoàn thiện, vả lại chỉ cần thuật pháp cao thâm một chút thì mọi gia tộc đều khá coi trọng, cho nên sẽ không có chuyện dễ dàng lưu lạc ra bên ngoài. Mặc dù không khoa trương như "Câu thần" nhưng tu hành bắt đầu đều thực sự khó khăn muôn phần. Kỹ thuật, ngộ tính, tu vi, duyên pháp, thiếu thứ nào cũng không được.
Bình thường, phép này cần có một vật chứa. Rất nhiều người tu tiên đều có túi giấu trong tay áo, dùng pháp lực của người tu hành làm vật dẫn. Đương nhiên cũng sẽ có loại vật chứa có thể không dựa vào pháp lực của người tu tiên, thường đó chính là cấp bậc như tiên khí, nếu không thì không có cách nào tự dựng linh pháp. Mà thiên phú thần thông của yêu thú thì đơn giản hơn, không dùng bụng thì dùng các khoang rỗng khác trong cơ thể.
Trong việc tu hành, bản thân nhất mạch Long tộc ở Thông Thiên giang đều tự thai nghén thần thông. Có đôi khi lão Long yêu thích say mê vài món đồ hiếm lạ nhưng lại không muốn cho người khác xem. Vì vậy, trong hai năm qua, mặc dù Kế Duyên dành nhiều thời gian nghiên cứu cuốn sách ngọc ghi chép lại phép Càn Khôn Nạp Vật lấy được từ lão Long, nhưng cũng giống như phép Biến Hình lúc trước, vẫn "phản nhân loại" như cũ.
Chẳng qua, hắn vẫn vui vẻ chậm rãi nghiên cứu. Dù sao trong số những đồ vật của lão Long, một vài cái vẫn rất tốt, cảm giác như có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng để thấy được bản chất vậy. Có lẽ, đây chỉ là khi mới đầu lão Long hứng chí nghĩ ra, nhưng cũng giúp hắn có một sự bắt đầu.
Lão Long cảm thấy không thể phát triển thêm nữa, thậm chí còn không bằng thiên phú của bản thân, bèn vứt xó. Nhưng khi Kế Duyên nhìn vào, thì thấy đây quả là một mở đầu cực kỳ khó có được.
Trên thế gian này, Chân Long mới ít làm sao. Để có thể thật sự trở thành Chân Long như Ứng Hoành, quả nhiên đều là những Giao long bất phàm.
Thí dụ như cố gắng hết sức "cầu thực tránh hư" trong phép Biến Hình, hay là "Dệt vải giấu vật, thi triển nghìn loại biến hóa, nuốt vạn vật trở lại" trong Càn Khôn Nạp Vật, nếu nói như kiếp trước của hắn thì những thứ này chính là nền móng trụ cột cho những tượng đài.
Kế Duyên hiểu rõ, đôi khi lão Long không tiến xa được bởi vì thiếu đi tiên thuật diệu pháp chèo chống, nhưng cũng có khả năng là do lão thiếu sức tưởng tượng.
Vì vậy, dù "phản nhân loại", nhưng hắn vẫn rất thích những phép thuật gà mờ mà lão Long nghiên cứu ra. Ít nhất với tầm nhìn thời đại tin tức từ kiếp trước, hắn vẫn có thể nhận ra tiềm lực của nó.
Hôm nay, hắn tu luyện thuật Nạp Vật chính là bản mở rộng từ những nghiên cứu của lão Long. Hắn cũng học theo thói quen của một số người tu tiên, giấu vật vào trong tay áo.
Hai năm qua, ngoại trừ tu luyện thông thường, hắn cũng tập trung tu luyện dị thuật Biến Hình và Càn Khôn ở trong mộng. Kết quả không làm hắn thất vọng, chỉ một kiện áo vải chất liệu bình thường cũng có thể cứng rắn thừa nhận thuật pháp này.
Chỉ là không gian dung nạp vẫn còn rất nhỏ, ngoại trừ bỏ vào một ít ngọc giản, ngọc bài và sách thì những đồ vật lớn hơn một chút như quần áo vẫn phải bỏ vào bọc đựng rồi vác sau lưng. Dù sao hắn cũng không hề cảm thấy vướng víu gì.
Kế Duyên mặc một thân áo trắng, bung dù, bước chầm chậm trên đường phố Đức Thắng phủ.
Tuy mưa nhỏ nhưng vẫn có âm thanh rơi tí tách, nhờ đó hắn có thể thưởng thức cảnh sắc trong phủ thành khá rõ ràng. Mặc dù hắn vẫn tự xưng mình là người huyện Ninh An, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn đến phủ thành sở tại.
Ngụy gia ở phủ thành Đức Thắng phủ nổi tiếng nhà cao cửa rộng, lắm tiền nhiều của, quan hệ rộng rãi, ngay cả quan viên phủ thành cũng phải nể mặt Ngụy gia ba phần.
Ở trong thành, hắn tìm cửa hàng bánh bao mua hai cái, tiện thể nghe ngóng một chút chuyện về Ngụy gia từ người bán hàng rong. Hắn đã biết vị trí chính xác của Ngụy phủ, chỉ là tạm thời không biết Ngụy Vô Úy sống ở nhà tổ hay là phủ mới xây.
Buổi chiều hôm đó, bên ngoài Ngụy phủ ở phía Bắc phủ thành, có một nam tử áo trắng, che dù làm bằng giấy dầu đang đủng đỉnh từ đằng xa tiến tới.
Hôm nay trời mưa, nên cũng không có nhiều người đi ra ngoài. Nơi đây cũng không phải con đường có những cửa hàng náo nhiệt ồn ào. Lúc này, trên đường lớn gần Ngụy phủ, gần như chỉ có một người đi đường như vậy, cho nên hai gã canh cửa đã chú ý đối phương từ rất xa.
Khí trời năm nay có vẻ thất thường. Lúc này đã sắp vào mùa hạ nhưng vẫn rét lạnh như cũ. Ngoại trừ những người khí huyết sung túc thì đa số mọi người đều không dám ăn mặc phong phanh khi đi đường, nhưng rõ ràng trang phục của Kế Duyên có phần mỏng manh.
"Này, ngươi nói xem, có phải người kia đến quý phủ của chúng ta không?"
"Trời mưa thế này mà không ngồi xe ngựa, có lẽ hắn chỉ là người qua đường thôi."
"Ta cảm thấy người đó sẽ đến đây, có dám cược không?"
"Cược thì cược, người thua phải mời rượu đấy."
"Được!"
Hai người tán gẫu nói chuyện vài câu. Sau đó chờ đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy người đang che dù kia càng ngày càng gần Ngụy phủ, rồi dừng lại ở trước cửa.
Kế Duyên nghiêng người nhìn tấm biển lớn "Ngụy phủ" ở trên cửa của tòa trạch viện, chữ lớn như vậy thì nhìn thế nào cũng thấy rõ, vì vậy hắn liền bước tới bậc cửa.
Người gác cổng nhìn tên còn lại một cái, rồi mới chủ động tiến lên một bước hỏi thăm.
"Tiên sinh, không biết ngài đến Ngụy phủ chúng ta làm gì?"
Mặc dù Kế Duyên chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí chất không tầm thường chút nào. Hơn nữa, Ngụy gia cũng giao thiệp với giang hồ, người gác cổng cũng có chút kiến thức, bình thường đều hết sức khách khí với mọi người.
Kế Duyên thu dù rồi khẽ vẩy nước đi. Lúc này, hắn mới hơi chắp tay với người gác cổng.
"Kẻ hèn này là Kế Duyên, lần này đặc biệt đến đây gặp gia chủ Ngụy gia. Đây là tín vật."
Để tránh gặp phải phiền phức, Kế Duyên trực tiếp đưa ngọc bội mà Ngụy Vô Úy tặng hắn lúc trước ra. Dù sao một người xa lạ lại mở miệng yêu cầu muốn gặp gia chủ Ngụy gia thì có chút hoang đường, nhưng hắn cũng chỉ biết mỗi một người ở Ngụy gia mà thôi.
"Gia chủ sao?"
Nghe xong, người gác cổng chợt ngây ra một lúc, sau đó gã thấy ngọc bội thì trong lòng kinh hãi.
Ngọc bội kia màu xanh biếc, lại có hình tròn, ở phía trên khắc hình hai con cá bơi trong nước. Đây chính là bằng chứng tín vật cực kỳ quan trọng. Nếu ai đem ngọc bội này tới cửa hàng Ngụy gia thì đều nhận được sự giúp đỡ to lớn từ nhà họ Ngụy.
"Tiên sinh, ngài chờ một lát! Ta đi báo tin cho Tam gia. Hôm nay gia chủ đi ra ngoài nên ở đây chỉ có Tam gia có thể làm chủ thôi!"
Gã gác cửa vội vàng nháy mắt với tên còn lại, sau đó mang theo ngọc bội nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Tên còn lại cũng không dám thất lễ, tự xốc lại mười hai thành tinh thần, khách khí mời Kế Duyên.
"Mời tiên sinh vào trong, bên này có sảnh đón khách. Mời ngài đến đó nghỉ ngơi, uống ngụm trà nóng."
"Được, làm phiền rồi!"
...
Ở bên trong Ngụy phủ, gã gác cửa chạy như bay, thậm chí vận dụng hết võ công thân pháp, chạy một mạch đến nhà kho nhỏ của Ngụy phủ.
Lúc này, lão quản gia và Tam gia đều đang ở đây. Tam gia chính là Tam thúc của Ngụy Vô Úy. Đại gia chủ đời trước là cha của Ngụy Vô Úy đã chết, cho nên xét về bối phận trong nhà thì cũng chỉ có Đại bá, Tam thúc và Lão thái gia là lớn hơn gia chủ mà thôi.
Ở nhà kho nhỏ này, ngoại trừ đặt một ít sổ sách, cũng sẽ chứa thêm một vài vật phẩm hiếm lạ, như rượu ngon, đồ cổ, món ăn quý hiếm của các nơi...
"Tam gia! Quản gia! Tam gia! Quản gia!"
Người gác cổng còn chưa tới nhà kho nhỏ đã nhịn không được hô lên vài câu.
"Có chuyện gì mà nôn nóng vậy?"
"Ầm ĩ ồn ào vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Tam gia và lão quản gia cau mày bước từ bên trong ra. Hai người nhìn thấy tên kia đang thở hổn hển dừng lại trước mặt.
"Tam gia, quản gia, có một tiên sinh áo trắng đến phủ nói muốn gặp gia chủ. Đây là tín vật ngài ấy đưa, hai vị xem có phải vật thật không vậy?"
Ngụy Tam gia cầm lấy miếng phỉ thúy cực phẩm mà tên kia đưa tới.
"Như cá gặp nước!"
Tam gia vô thức nhìn lại ngọc bội bên hông mình, đúng là cùng loại cùng kiểu dáng. Ở bên cạnh, lão quản gia cũng nhìn kỹ.
"Mấy năm qua, Ngụy gia ta cũng chỉ đưa ra hai ngọc bội loại này.... Tiên sinh áo trắng?"
Bỗng nhiên, da đầu lão quản gia run lên, quay lại nhìn người gác cổng.
"Người đó có nói mình là ai không?"
Gã vỗ lên đầu một cái.
"Đúng rồi, đúng rồi, người đó nói mình tên là Kế Duyên."
"Hí...iiiiii...."
Ngụy Tam gia và lão quản gia theo bản năng hít một hơi. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi.
Người có thể đưa ra khối ngọc bội này, lại có tên như vậy, căn bản là không sai vào đâu được rồi.
"Ta đi tiếp đãi Kế tiên sinh, ngươi nhanh chóng tìm gia chủ trở về. Chuyện Lạc Hà sơn trang ngày khác hẵng nói. Nếu đối phương có ý kiến, ta nghĩ gia chủ cũng biết lựa chọn như thế nào."
"Vâng, nhờ cậy Tam gia!"
Lão quản gia cũng không đoái hoài tới cái gì, dùng khinh công nhảy lên, thế mà trực tiếp vượt nóc băng tường thẳng đến chuồng ngựa của Ngụy gia.
Còn Tam gia nhanh chóng chạy về phía cửa phủ. Nếu người này còn chưa đi, chắc hẳn đã được mời đến sảnh tiếp khách rồi.
'Ngàn vạn lần đừng đi!'
Thấy Ngụy Tam gia và lão quản gia nôn nóng như vậy, người gác cổng kinh hãi không thôi. Đợi đến lúc gã kịp phản ứng thì Tam gia đã đi thật xa. Lúc này gã mới vội vàng đuổi theo.
Tam gia chạy một mạch như điên, lúc đến bên ngoài phòng khách lão mới ổn định thân hình. Sau đó lão phủi nhẹ bụi bặm trên người, sửa sang lại quần áo một lượt, lúc này mới bước qua hành lang để đi vào phòng khách.
Lão nhìn chăm chú vào trong phòng, nhìn thấy vị khách đến thăm cả người mặc áo trắng tay rộng mộc mạc, trên đỉnh đầu dùng một cây trâm đen búi tóc, hàng tóc mai tản mạn, nhưng lại lộ ra thật tự nhiên hài hòa. Bên cạnh còn có người hầu đang pha trà cho hắn.
Kế Duyên tự nhiên cũng nghe được tiếng bước chân gấp gáp kia, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Người đến là một nam tử trên năm mươi tuổi mặc áo gấm, tóc xám, mái tóc chải gọn ra sau đầu.
Ngụy Hành chắp tay bước vào sảnh, khí tức chậm rãi, cố gắng hết sức giữ giọng điệu của mình thật nhiệt tình.
"Ngài là Kế tiên sinh phải không? Tại hạ là Ngụy Hành, theo vai vế là Tam thúc của gia chủ. Ta không biết tiên sinh đến thăm nên không thể tiếp đón từ xa, chậm trễ tiên sinh rồi!"
Thấy phản ứng của y, Kế Duyên cũng hiểu rằng người này biết rõ nội tình. Hắn đứng lên chắp tay đáp lễ.
"Đúng là Kế mỗ, chào Ngụy Tam gia!"
"Không dám nhận, không dám nhận. Tiên sinh, ngài cứ gọi ta là Ngụy Hành là được rồi!"
Năm đó, Ngụy Hành cũng đi cùng Ngụy Vô Úy đến bờ Xuân Mộc giang, từng thấy yêu vật như lão Quy, cũng biết hai chữ "Kế Duyên" này có sức nặng như thế nào.
Bây giờ, lão phải nói chuyện với nhân vật thần tiên chân chính nên áp lực trong lòng khá nặng nề.
"Đúng rồi, hay là Kế tiên sinh vào nội sảnh đi. Bên đó rộng rãi và ấm áp hơn nơi này nhiều. Ta đã sai người đi báo tin cho gia chủ. Hắn biết tiên sinh đến, chắc chắn sẽ ra roi thúc ngựa chạy về liền!"
"À, không sao, nơi này là tốt rồi. Ngụy Tam gia không cần khách sáo như vậy. Dù sao nơi này là Ngụy gia, ta là khách đến thăm, nếu như Kế mỗ đã đến đây thì chưa thấy Ngụy Vô Úy sẽ chưa rời đi đâu."
"Ách ha ha ... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. À đúng rồi, mời tiên sinh cất kỹ!"
Ngụy Hành tiến lại gần, khom người, hai tay cung kính dâng ngọc bội lên. Kế Duyên cũng đưa tay nhận lấy.
Vốn dĩ người hầu đang pha trà bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng sợ ngây người.
"Ngụy Tam gia đừng đứng nữa. Kế mỗ thấy không được đâu, vẫn là ngồi xuống thì hơn."
"A, được! Kế tiên sinh, mời ngồi!"
"Lúc này hai người mới ngồi xuống bàn trà bên cạnh, Ngụy Hành quay sang nói với người hầu.
"Ngươi mang một mâm trái cây bánh ngọt đầy đủ tới đây, nhắc phòng bếp chuẩn bị yến hội, nhắc những người khác không có việc gì thì đừng đến gần phòng khách!"
"Vâng!"
Hai tên người hầu thận trọng đáp ứng, sau đó mới bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Ngụy Hành chỉ còn cách xốc lại tinh thần, cẩn thận bắt chuyện với Kế Duyên.
May mà sau khi tiếp xúc một lúc, lão phát hiện ra vị Kế tiên sinh trong truyền thuyết này thật sự hiền hòa, lúc nói chuyện cảm giác khẩn trương cũng vô tình giảm đi. Kế tiên sinh rất hứng thú với dòng dõi của gia chủ. Sau khi biết đến sự tồn tại của Ngụy Nguyên Sinh, chủ đề nói chuyện liền tốt hơn rất nhiều.
Tuy hai năm qua hắn đã tu luyện một vài phép Càn Khôn Nạp Vật, nhưng hắn vẫn mang theo tay nải bên người.
Nhiều loại Càn Khôn Nạp Vật tương đối đặc thù. Nếu nói là uyên thâm thì thực ra những người tu hành có đủ đạo hạnh đều biết một chút, cũng có vài Yêu thú có thiên phú dị bẩm cũng có thể lĩnh ngộ được những thần thông không tầm thường.
Còn nếu nói đơn giản thì những nghiên cứu trong đó vẫn chưa hoàn thiện, vả lại chỉ cần thuật pháp cao thâm một chút thì mọi gia tộc đều khá coi trọng, cho nên sẽ không có chuyện dễ dàng lưu lạc ra bên ngoài. Mặc dù không khoa trương như "Câu thần" nhưng tu hành bắt đầu đều thực sự khó khăn muôn phần. Kỹ thuật, ngộ tính, tu vi, duyên pháp, thiếu thứ nào cũng không được.
Bình thường, phép này cần có một vật chứa. Rất nhiều người tu tiên đều có túi giấu trong tay áo, dùng pháp lực của người tu hành làm vật dẫn. Đương nhiên cũng sẽ có loại vật chứa có thể không dựa vào pháp lực của người tu tiên, thường đó chính là cấp bậc như tiên khí, nếu không thì không có cách nào tự dựng linh pháp. Mà thiên phú thần thông của yêu thú thì đơn giản hơn, không dùng bụng thì dùng các khoang rỗng khác trong cơ thể.
Trong việc tu hành, bản thân nhất mạch Long tộc ở Thông Thiên giang đều tự thai nghén thần thông. Có đôi khi lão Long yêu thích say mê vài món đồ hiếm lạ nhưng lại không muốn cho người khác xem. Vì vậy, trong hai năm qua, mặc dù Kế Duyên dành nhiều thời gian nghiên cứu cuốn sách ngọc ghi chép lại phép Càn Khôn Nạp Vật lấy được từ lão Long, nhưng cũng giống như phép Biến Hình lúc trước, vẫn "phản nhân loại" như cũ.
Chẳng qua, hắn vẫn vui vẻ chậm rãi nghiên cứu. Dù sao trong số những đồ vật của lão Long, một vài cái vẫn rất tốt, cảm giác như có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng để thấy được bản chất vậy. Có lẽ, đây chỉ là khi mới đầu lão Long hứng chí nghĩ ra, nhưng cũng giúp hắn có một sự bắt đầu.
Lão Long cảm thấy không thể phát triển thêm nữa, thậm chí còn không bằng thiên phú của bản thân, bèn vứt xó. Nhưng khi Kế Duyên nhìn vào, thì thấy đây quả là một mở đầu cực kỳ khó có được.
Trên thế gian này, Chân Long mới ít làm sao. Để có thể thật sự trở thành Chân Long như Ứng Hoành, quả nhiên đều là những Giao long bất phàm.
Thí dụ như cố gắng hết sức "cầu thực tránh hư" trong phép Biến Hình, hay là "Dệt vải giấu vật, thi triển nghìn loại biến hóa, nuốt vạn vật trở lại" trong Càn Khôn Nạp Vật, nếu nói như kiếp trước của hắn thì những thứ này chính là nền móng trụ cột cho những tượng đài.
Kế Duyên hiểu rõ, đôi khi lão Long không tiến xa được bởi vì thiếu đi tiên thuật diệu pháp chèo chống, nhưng cũng có khả năng là do lão thiếu sức tưởng tượng.
Vì vậy, dù "phản nhân loại", nhưng hắn vẫn rất thích những phép thuật gà mờ mà lão Long nghiên cứu ra. Ít nhất với tầm nhìn thời đại tin tức từ kiếp trước, hắn vẫn có thể nhận ra tiềm lực của nó.
Hôm nay, hắn tu luyện thuật Nạp Vật chính là bản mở rộng từ những nghiên cứu của lão Long. Hắn cũng học theo thói quen của một số người tu tiên, giấu vật vào trong tay áo.
Hai năm qua, ngoại trừ tu luyện thông thường, hắn cũng tập trung tu luyện dị thuật Biến Hình và Càn Khôn ở trong mộng. Kết quả không làm hắn thất vọng, chỉ một kiện áo vải chất liệu bình thường cũng có thể cứng rắn thừa nhận thuật pháp này.
Chỉ là không gian dung nạp vẫn còn rất nhỏ, ngoại trừ bỏ vào một ít ngọc giản, ngọc bài và sách thì những đồ vật lớn hơn một chút như quần áo vẫn phải bỏ vào bọc đựng rồi vác sau lưng. Dù sao hắn cũng không hề cảm thấy vướng víu gì.
Kế Duyên mặc một thân áo trắng, bung dù, bước chầm chậm trên đường phố Đức Thắng phủ.
Tuy mưa nhỏ nhưng vẫn có âm thanh rơi tí tách, nhờ đó hắn có thể thưởng thức cảnh sắc trong phủ thành khá rõ ràng. Mặc dù hắn vẫn tự xưng mình là người huyện Ninh An, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn đến phủ thành sở tại.
Ngụy gia ở phủ thành Đức Thắng phủ nổi tiếng nhà cao cửa rộng, lắm tiền nhiều của, quan hệ rộng rãi, ngay cả quan viên phủ thành cũng phải nể mặt Ngụy gia ba phần.
Ở trong thành, hắn tìm cửa hàng bánh bao mua hai cái, tiện thể nghe ngóng một chút chuyện về Ngụy gia từ người bán hàng rong. Hắn đã biết vị trí chính xác của Ngụy phủ, chỉ là tạm thời không biết Ngụy Vô Úy sống ở nhà tổ hay là phủ mới xây.
Buổi chiều hôm đó, bên ngoài Ngụy phủ ở phía Bắc phủ thành, có một nam tử áo trắng, che dù làm bằng giấy dầu đang đủng đỉnh từ đằng xa tiến tới.
Hôm nay trời mưa, nên cũng không có nhiều người đi ra ngoài. Nơi đây cũng không phải con đường có những cửa hàng náo nhiệt ồn ào. Lúc này, trên đường lớn gần Ngụy phủ, gần như chỉ có một người đi đường như vậy, cho nên hai gã canh cửa đã chú ý đối phương từ rất xa.
Khí trời năm nay có vẻ thất thường. Lúc này đã sắp vào mùa hạ nhưng vẫn rét lạnh như cũ. Ngoại trừ những người khí huyết sung túc thì đa số mọi người đều không dám ăn mặc phong phanh khi đi đường, nhưng rõ ràng trang phục của Kế Duyên có phần mỏng manh.
"Này, ngươi nói xem, có phải người kia đến quý phủ của chúng ta không?"
"Trời mưa thế này mà không ngồi xe ngựa, có lẽ hắn chỉ là người qua đường thôi."
"Ta cảm thấy người đó sẽ đến đây, có dám cược không?"
"Cược thì cược, người thua phải mời rượu đấy."
"Được!"
Hai người tán gẫu nói chuyện vài câu. Sau đó chờ đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy người đang che dù kia càng ngày càng gần Ngụy phủ, rồi dừng lại ở trước cửa.
Kế Duyên nghiêng người nhìn tấm biển lớn "Ngụy phủ" ở trên cửa của tòa trạch viện, chữ lớn như vậy thì nhìn thế nào cũng thấy rõ, vì vậy hắn liền bước tới bậc cửa.
Người gác cổng nhìn tên còn lại một cái, rồi mới chủ động tiến lên một bước hỏi thăm.
"Tiên sinh, không biết ngài đến Ngụy phủ chúng ta làm gì?"
Mặc dù Kế Duyên chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí chất không tầm thường chút nào. Hơn nữa, Ngụy gia cũng giao thiệp với giang hồ, người gác cổng cũng có chút kiến thức, bình thường đều hết sức khách khí với mọi người.
Kế Duyên thu dù rồi khẽ vẩy nước đi. Lúc này, hắn mới hơi chắp tay với người gác cổng.
"Kẻ hèn này là Kế Duyên, lần này đặc biệt đến đây gặp gia chủ Ngụy gia. Đây là tín vật."
Để tránh gặp phải phiền phức, Kế Duyên trực tiếp đưa ngọc bội mà Ngụy Vô Úy tặng hắn lúc trước ra. Dù sao một người xa lạ lại mở miệng yêu cầu muốn gặp gia chủ Ngụy gia thì có chút hoang đường, nhưng hắn cũng chỉ biết mỗi một người ở Ngụy gia mà thôi.
"Gia chủ sao?"
Nghe xong, người gác cổng chợt ngây ra một lúc, sau đó gã thấy ngọc bội thì trong lòng kinh hãi.
Ngọc bội kia màu xanh biếc, lại có hình tròn, ở phía trên khắc hình hai con cá bơi trong nước. Đây chính là bằng chứng tín vật cực kỳ quan trọng. Nếu ai đem ngọc bội này tới cửa hàng Ngụy gia thì đều nhận được sự giúp đỡ to lớn từ nhà họ Ngụy.
"Tiên sinh, ngài chờ một lát! Ta đi báo tin cho Tam gia. Hôm nay gia chủ đi ra ngoài nên ở đây chỉ có Tam gia có thể làm chủ thôi!"
Gã gác cửa vội vàng nháy mắt với tên còn lại, sau đó mang theo ngọc bội nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Tên còn lại cũng không dám thất lễ, tự xốc lại mười hai thành tinh thần, khách khí mời Kế Duyên.
"Mời tiên sinh vào trong, bên này có sảnh đón khách. Mời ngài đến đó nghỉ ngơi, uống ngụm trà nóng."
"Được, làm phiền rồi!"
...
Ở bên trong Ngụy phủ, gã gác cửa chạy như bay, thậm chí vận dụng hết võ công thân pháp, chạy một mạch đến nhà kho nhỏ của Ngụy phủ.
Lúc này, lão quản gia và Tam gia đều đang ở đây. Tam gia chính là Tam thúc của Ngụy Vô Úy. Đại gia chủ đời trước là cha của Ngụy Vô Úy đã chết, cho nên xét về bối phận trong nhà thì cũng chỉ có Đại bá, Tam thúc và Lão thái gia là lớn hơn gia chủ mà thôi.
Ở nhà kho nhỏ này, ngoại trừ đặt một ít sổ sách, cũng sẽ chứa thêm một vài vật phẩm hiếm lạ, như rượu ngon, đồ cổ, món ăn quý hiếm của các nơi...
"Tam gia! Quản gia! Tam gia! Quản gia!"
Người gác cổng còn chưa tới nhà kho nhỏ đã nhịn không được hô lên vài câu.
"Có chuyện gì mà nôn nóng vậy?"
"Ầm ĩ ồn ào vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Tam gia và lão quản gia cau mày bước từ bên trong ra. Hai người nhìn thấy tên kia đang thở hổn hển dừng lại trước mặt.
"Tam gia, quản gia, có một tiên sinh áo trắng đến phủ nói muốn gặp gia chủ. Đây là tín vật ngài ấy đưa, hai vị xem có phải vật thật không vậy?"
Ngụy Tam gia cầm lấy miếng phỉ thúy cực phẩm mà tên kia đưa tới.
"Như cá gặp nước!"
Tam gia vô thức nhìn lại ngọc bội bên hông mình, đúng là cùng loại cùng kiểu dáng. Ở bên cạnh, lão quản gia cũng nhìn kỹ.
"Mấy năm qua, Ngụy gia ta cũng chỉ đưa ra hai ngọc bội loại này.... Tiên sinh áo trắng?"
Bỗng nhiên, da đầu lão quản gia run lên, quay lại nhìn người gác cổng.
"Người đó có nói mình là ai không?"
Gã vỗ lên đầu một cái.
"Đúng rồi, đúng rồi, người đó nói mình tên là Kế Duyên."
"Hí...iiiiii...."
Ngụy Tam gia và lão quản gia theo bản năng hít một hơi. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi.
Người có thể đưa ra khối ngọc bội này, lại có tên như vậy, căn bản là không sai vào đâu được rồi.
"Ta đi tiếp đãi Kế tiên sinh, ngươi nhanh chóng tìm gia chủ trở về. Chuyện Lạc Hà sơn trang ngày khác hẵng nói. Nếu đối phương có ý kiến, ta nghĩ gia chủ cũng biết lựa chọn như thế nào."
"Vâng, nhờ cậy Tam gia!"
Lão quản gia cũng không đoái hoài tới cái gì, dùng khinh công nhảy lên, thế mà trực tiếp vượt nóc băng tường thẳng đến chuồng ngựa của Ngụy gia.
Còn Tam gia nhanh chóng chạy về phía cửa phủ. Nếu người này còn chưa đi, chắc hẳn đã được mời đến sảnh tiếp khách rồi.
'Ngàn vạn lần đừng đi!'
Thấy Ngụy Tam gia và lão quản gia nôn nóng như vậy, người gác cổng kinh hãi không thôi. Đợi đến lúc gã kịp phản ứng thì Tam gia đã đi thật xa. Lúc này gã mới vội vàng đuổi theo.
Tam gia chạy một mạch như điên, lúc đến bên ngoài phòng khách lão mới ổn định thân hình. Sau đó lão phủi nhẹ bụi bặm trên người, sửa sang lại quần áo một lượt, lúc này mới bước qua hành lang để đi vào phòng khách.
Lão nhìn chăm chú vào trong phòng, nhìn thấy vị khách đến thăm cả người mặc áo trắng tay rộng mộc mạc, trên đỉnh đầu dùng một cây trâm đen búi tóc, hàng tóc mai tản mạn, nhưng lại lộ ra thật tự nhiên hài hòa. Bên cạnh còn có người hầu đang pha trà cho hắn.
Kế Duyên tự nhiên cũng nghe được tiếng bước chân gấp gáp kia, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Người đến là một nam tử trên năm mươi tuổi mặc áo gấm, tóc xám, mái tóc chải gọn ra sau đầu.
Ngụy Hành chắp tay bước vào sảnh, khí tức chậm rãi, cố gắng hết sức giữ giọng điệu của mình thật nhiệt tình.
"Ngài là Kế tiên sinh phải không? Tại hạ là Ngụy Hành, theo vai vế là Tam thúc của gia chủ. Ta không biết tiên sinh đến thăm nên không thể tiếp đón từ xa, chậm trễ tiên sinh rồi!"
Thấy phản ứng của y, Kế Duyên cũng hiểu rằng người này biết rõ nội tình. Hắn đứng lên chắp tay đáp lễ.
"Đúng là Kế mỗ, chào Ngụy Tam gia!"
"Không dám nhận, không dám nhận. Tiên sinh, ngài cứ gọi ta là Ngụy Hành là được rồi!"
Năm đó, Ngụy Hành cũng đi cùng Ngụy Vô Úy đến bờ Xuân Mộc giang, từng thấy yêu vật như lão Quy, cũng biết hai chữ "Kế Duyên" này có sức nặng như thế nào.
Bây giờ, lão phải nói chuyện với nhân vật thần tiên chân chính nên áp lực trong lòng khá nặng nề.
"Đúng rồi, hay là Kế tiên sinh vào nội sảnh đi. Bên đó rộng rãi và ấm áp hơn nơi này nhiều. Ta đã sai người đi báo tin cho gia chủ. Hắn biết tiên sinh đến, chắc chắn sẽ ra roi thúc ngựa chạy về liền!"
"À, không sao, nơi này là tốt rồi. Ngụy Tam gia không cần khách sáo như vậy. Dù sao nơi này là Ngụy gia, ta là khách đến thăm, nếu như Kế mỗ đã đến đây thì chưa thấy Ngụy Vô Úy sẽ chưa rời đi đâu."
"Ách ha ha ... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. À đúng rồi, mời tiên sinh cất kỹ!"
Ngụy Hành tiến lại gần, khom người, hai tay cung kính dâng ngọc bội lên. Kế Duyên cũng đưa tay nhận lấy.
Vốn dĩ người hầu đang pha trà bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng sợ ngây người.
"Ngụy Tam gia đừng đứng nữa. Kế mỗ thấy không được đâu, vẫn là ngồi xuống thì hơn."
"A, được! Kế tiên sinh, mời ngồi!"
"Lúc này hai người mới ngồi xuống bàn trà bên cạnh, Ngụy Hành quay sang nói với người hầu.
"Ngươi mang một mâm trái cây bánh ngọt đầy đủ tới đây, nhắc phòng bếp chuẩn bị yến hội, nhắc những người khác không có việc gì thì đừng đến gần phòng khách!"
"Vâng!"
Hai tên người hầu thận trọng đáp ứng, sau đó mới bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Ngụy Hành chỉ còn cách xốc lại tinh thần, cẩn thận bắt chuyện với Kế Duyên.
May mà sau khi tiếp xúc một lúc, lão phát hiện ra vị Kế tiên sinh trong truyền thuyết này thật sự hiền hòa, lúc nói chuyện cảm giác khẩn trương cũng vô tình giảm đi. Kế tiên sinh rất hứng thú với dòng dõi của gia chủ. Sau khi biết đến sự tồn tại của Ngụy Nguyên Sinh, chủ đề nói chuyện liền tốt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.