Chương 329: Không thể cười được nữa
Chân Phí Sự
14/04/2021
Kế Duyên dùng “thần” trong từng nét bút của mình.
Phía sau chữ “Phúc” được viết bằng nét mực đậm kia, hắn viết không quá
nhanh, cũng không quá chậm, chẳng bao lâu đã viết xong hai tờ giấy đỏ.
Mặc dù người Trương gia không biết chữ, nhưng ai ai cũng có một cảm giác hài lòng và kinh ngạc khi nhìn thấy Kế Duyên viết chữ, khâm phục cả về dáng vẻ khi viết và bản thân của con chữ đó.
Sau khi chữ “Phúc” được viết ra, có một luồng ánh sáng mờ nhạt lóe lên rồi vụt tắt. Mắt của người thường chỉ cảm nhận được một khoảnh khắc phản quan ngắn ngủi, nhưng đa phần là chẳng ai lại hỏi đến cùng.
Chỉ là, Kế Duyên chợt dừng bút khi viết đến chữ thứ hai.
Nhìn mấy tờ giấy đỏ vuông vắn còn thừa lại trên bàn, Trương Phú gãi đầu nói:
“Kế tiên sinh, còn nhiều giấy mà. Ngài cứ viết thêm mấy tờ nữa đi, có thể chia lại cho các hương thân mà.”
Thế nhưng Kế Duyên đã thu bút lại, thậm chí còn đưa tay cất nghiên mực đi. Quan sát chữ “Phúc” đang khô lại với tốc độ nhanh chóng trên mặt bàn, hắn liếc cả nhà Trương Phú rồi cười nói.
“Chữ viết tay để lại, nặng tựa nghìn lượng vàng. Làm sao có thể tùy tiện viết nhiều được? Hai chữ này, Trương gia của ngươi dán một tờ lên cửa, sau đó đưa tờ còn lại cho Lương gia ở đầu thôn nhé!”
Vừa nói chuyện, Kế Duyên vừa cầm theo nghiên mực và bút trong khi bước ra ngoài. Long Nữ vẫn đang chờ hắn ngoài đấy.
Hầu hết người nhà họ Trương vẫn đang trầm trồ khen ngợi nét chữ, chỉ có Trương Phú và lão Trương thấy Kế Duyên có vẻ muốn rời đi nên vội vàng chạy theo giữ lại:
“Kế tiên sinh, ở lại nhà ta dùng bữa trưa nhé? Sao không ở lại vài ngày?”
“Không được, không được. Kế mỗ thực sự có việc quan trọng phải làm. Có người đang đợi ta đấy, thế nên không thể ở lại đây lâu hơn...”
Sau khi Kế Duyên bước ra khỏi cửa, phụ tử Trương gia cũng đi theo tiễn hắn.
Thấy xung quanh chẳng có ai đợi Kế Duyên cả, hai người ngầm hiểu là hắn còn cảm thấy ngại ngùng vì chuyện vừa rồi.
Lão Trương bèn mở lời trấn an hắn:
“Kế tiên sinh, mong ngài đừng quan tâm đến những gì đã xảy ra hôm trước. Thật ra, ngài phải bình an vô sự thì chúng tôi mới có thể yên ổn sống hết năm nay mà. Hơn nữa, ngài còn tặng chữ cho chúng tôi cơ mà. Quê hương của ngày khá xa, trong khi sắp Tết đến, chắc chắn là không quay về kịp đâu. Do đó, ngài không cần phải vội như vậy...”
Nghe những lời này, Kế Duyên bất chợt cảm thấy rất mến nơi đây, nhất là khi so sánh nơi này với phong tục tập quán ở các nơi khác trong Tổ Việt quốc. Vì vậy, hắn quay lại và chắp tay về phía lão Trương một lần nữa.
“Cũng không phải vì lý do này. Kế mỗ đúng là một kẻ mặt dày nhỉ? Thật ra, đúng là có việc riêng nên mới không thể ở lại được. Mà này, nếu ai đó muốn bỏ tiền ra mua hai chữ ‘Phúc’ này...”
Kế Duyên không cười nữa, mà đanh lại nét mặt:
“Dù ai trả tiền, vào nhiều bao nhiêu cũng thế, tuyệt đối không được bán! Hai người nhớ dặn dò kỹ bên phía Lương gia nhé, nhớ kỹ chưa?”
Trước vẻ mặt nghiêm túc của Kế Duyên, phụ tử Trương gia liếc nhau rồi gật đầu ưng thuận trong vô thức.
“Nhớ kỹ rồi.”
“Được rồi, Kế mỗ nên đi vậy; hai người không cần phải giữ ta lại nữa.”
Nói xong, Kế Duyên quay lưng, sải bước rời đi. Sau mười mấy bước, nghiên mực và bút lông trong tay hắn đã biến mất.
Chỉ trong chốc lát, bóng dáng của Kế Duyên đã biến mất trong tầm mắt của Trương Phúc và lão Trương. Vốn dĩ, hai người còn muốn tiễn thêm một đoạn nữa, nhưng họ đã không còn thấy bóng dáng của Kế Duyên sau khi đi ra khỏi góc nhà.
“Kế tiên sinh đi nhanh vậy ư?”
Lão Trương kinh ngạc nhìn sang con trai mình, để rồi nhận ra y cũng đang có cảm giác khó hiểu tương tự.
“Được rồi, chẳng phải Xuân Lan muốn về thăm gia đình nhà mẹ đẻ sao? Cứ để cho con bé mang chữ ‘Phúc’ này về bên Lương gia luôn đi. Hơn nữa, đừng quên nhấn mạnh lời của Kế tiên sinh cho họ nhớ - Không được bán chữ này!”
“Con biết rồi, con sẽ đi cùng Xuân Lan về nhà nhạc phụ.”
Hai phụ tử vừa nói chuyện, vừa quay trở về nhà. Họ cần phải dọn dẹp nhà cửa nhằm tạo một bầu không khí thật thoải mái để đoán xuân về.
. . .
Bay ra biển khơi, nhìn lại hướng làng chài đang nhanh chóng xa dần, Long Nữ hỏi Kế Duyên:
“Kế thúc thúc, vừa rồi chính là pháp lệnh tiên nhân ư?”
“Pháp lệnh tiên nhân gì chứ? Pháp lệnh là pháp lệnh, không cần áp đặt hai chữ tiên nhân vào. Mà phụ thân của ngươi cũng có thể thi pháp tương tự như vậy.”
Kế Duyên mỉm cười đáp lại, cùng Long Nữ bay đến nơi mà con cá voi khổng lồ đang chờ. Không lâu sau, cả hai đã đến vùng biển kia một lần nữa.
Khi hai người vừa xuất hiện, con cá voi khổng lồ lại từ từ trồi lên từ dưới mặt nước.
“Nhược Ly nương nương, Kế tiên trưởng! Nếu không chê, xin đứng lên lưng của tiểu tướng. Tốc độ của tiểu tướng khi ở dưới nước cũng không quá chậm đâu, bản thân tiểu tưởng cũng biết khá nhiều đường tắt dưới đáy biển, có thể tránh né những dòng nước lạ ở vùng Thiên vực và Hải vực, cũng sẽ không bị lạc đường!”
Ứng Nhược Ly nhích nhẹ về phía Kế Duyên, đưa tay ra mời.
“Kế thúc thúc, xin mời ngài!”
“Được, chúng ta cứ ngồi yên trên chiếc thuyền cá voi khổng lồ này.”
Hai người đáp xuống từ bầu trên, sau đó đứng lên lưng con cá voi. Con cá voi khổng lồ lập tức vẫy đuôi, đẩy một lượng lớn nước biển ra ngoài rồi bắt đầu bơi về phía xa. Càng bơi, tốc độ của nó càng nhanh.
Nhưng lúc này, vì nghe nhắc đến những dòng nước lạ tại Thiên vực và Hải vực gì đó, Kế Duyên đột nhiên nhận ra một vấn đề.
“Nhân tiện, Giang Thần nương nương, ngươi có biết đảo Long Nham đảo mà lệnh đường đang trú ngụ là ở đâu không?”
Long Nữ lắc đầu:
“Tiểu nữ không biết. Mẫu thân của tiểu nữ đã từng sống ở Đông Hải, sau đó bỏ đi nơi khác, mãi đến lúc này vẫn không quay trở lại. Kế thúc thúc, đã cách xa Thông Thiên giang lắm rồi. Đừng gọi tiểu nữ là Giang Thần nương nương nữa, cứ gọi Nhược Ly là được rồi.”
Kế Duyên đành cười một cách miễn cưỡng. Hiện tại, hắn đang quan tâm đến một vấn đề khác rtong lúc nhìn xuống con cá voi khổng lồ đang bơi nhanh dưới chân mình.
“Xin hỏi Cự Kình tướng quan, đảo Long Nham của Quân mẫu ngươi tọa lạc ở nơi nào?”
“Quân mẫu xưa nay không cho nói ra, nhất là nơi đó… Nhưng chắc sẽ không có chuyện gì nếu nói cho Kế tiên trưởng và Nhược Ly nương nương nghe. Dù sao thì chúng ta cũng phải đi đến đó. Trên thực tế, Long Nham đảo không thuộc Đông Hải. Chúng ta cần phải xuyên qua một vùng biển rộng lớn để đi vòng qua một phần của vùng Hoang Hải, tiếp theo là đến vị trí giao giới của Đông Hải và Bắc Hải.”
Đường vòng ngang một phần của Hoang Hải ư? Giao giới của Đông Hải và Bắc Hải à?
Kế Duyên thử tưởng tượng một lần. Nếu tuyến đường như vậy, đại khái là ít nhất hắn phải đi về phía Đông để đến biên giới của Đông Hải, và sau đó là tiến gần đến Bắc Hải. Đây chính là vùng Hoang Hải xa nhất thuộc vùng Đông Bắc đây mà?
“Xa như vậy ư?”
Kế Duyên bất giác hỏi. Hắn không thể tưởng tượng được khoảng cách này sẽ xa đến mức nào. Các châu trong thiên hạ đều được bao quanh bởi các vùng biển. Diện tích của Đông Hải chắc chắn lớn hơn của Đông Thổ Vân châu rất nhiều, nhiều đến không tưởng.
“Mẫu thân của ngươi cũng đi xa quá nhỉ...”
Hiếm khi Kế Duyên lại phàn nàn một lần như thế này, và ngay cả Ứng Nhược Ly cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng, chẳng biết phải trả ra sao.
“Đúng là xa thật đấy, nhưng Kế tiên trưởng có thể yên tâm. Thân là Cự Kình tướng quân, dù tiểu tướng chẳng bản lĩnh bằng ai nhưng lại tự hào về khả năng tìm đường xuyên qua đại dương của mình. So tốc độ, chưa chắc những chiếc đò giới vực, phi chu, đảo bay... có thể nhanh hơn tiểu tướng.”
Mang vẻ mặc đắc chí, Cự Kình tướng quân vừa bơi vừa nói luyên thuyên. Trong khi đó, Kế Duyên lại cảm giác khá nặng nề khi nghe những lời này.
“Giang thần nương nương, ngươi là một vị Chính thần của sông lớn. Ngươi đi khỏi Thông Thiên giang với thời gian dài như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Ứng Nhược Ly cười nhẹ:
“Kế thúc thúc không cần lo lắng. Tại lưu vực Thông Thiên giang, Thủy tộc đều nghe theo hiệu lệnh của Thủy phủ. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, đều có người giúp tiểu nữ giải quyết cả. Bên cạnh đó, tiểu nữ cũng không quan tâm đến Thần đạo cho lắm, nên dù có ra khỏi phạm vi quản hạt bao lâu cũng chẳng quan trọng gì.””
“Ồ ... Vậy là tốt rồi.”
Kế Duyên thật sự không thể cười được nữa.
Tại khu vực phía sau nơi con cá voi khổng lồ vừa rời đi, một luồng khí mang ảnh ảo hình rồng hiện ra trong màn sương mù. Phần thần thức của lão Long trông thấy con cá kia bơi đi, cũng đồng nghĩa với việc chân thân của lão Long tự chứng kiến mọi việc.
“Có Kế Duyên đi cùng, hẳn là sẽ không có chuyện gì đáng ngại nhỉ?”
...
Tại thôn Thiên Loan, Trương Phú và thê tử Lương Xuân Lan dẫn theo đứa con trai nhỏ của họ mang theo một số quà tặng rồi thẳng tiến đến thôn Tiền Cảng cách đó khoảng bảy, tám dặm, cuối cùng đã đến Lương gia trước giờ cơm trưa.
Gia đình họ đặt giỏ đồ mang theo xuống, trong khi gia đình bên này rót nước tiếp đãi. Sau đó, mọi người cùng trò chuyện thân mật với nhau, đồng thời còn nhắc đến vụ việc của Kế Duyên.
“Tỷ phu, vậy là Kế tiên sinh còn sống à?”
Lương Bình Nhạc tỏ vẻ kinh ngạc, còn phụ thân của y cũng giật mình.
“Đúng vậy, Kế tiên sinh không sao. Buổi sớm hôm nay, ngài ấy đến nhà chúng ta để báo bình an trước khi lên đường. Không những thế, Kế tiên sinh còn viết tặng cho chúng ta chữ ‘Phúc’ đây này!”
Trương Phú cười to, kể lại thời điểm gặp gỡ Kế Duyên sáng nay thế nào, rồi vì sao mà hắn viết tặng chữ cho bọn họ nữa.
“Nhân tiện, ngươi nhìn đi, đây là chữ ‘Phúc’ do Kế tiên sinh viết đấy. Trước khi đến đây, ta đã đảo quanh một vòng khắp thôn. Mấy câu liễn và chữ dán trong thôn ấy, không có nhà nào treo chữ đẹp bằng chữ do Kế tiên sinh viết hết, đến cả một nửa cũng không bằng!”
Nói đến đây, Trương Phú lập tức đứng lên, đi khỏi bàn, bước đến cạnh chiếc giỏ rồi mở nó, lấy một tờ giấy đỏ cuộn ra.
“Các ngươi nhìn xem!”
Vừa mở giấy đỏ ra, một chữ ‘Phúc’ đậm nét mực xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ vẻn vẹn nhìn như thế, cả nhà Lương gia bỗng dưng cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
“Chữ đẹp! Đúng là chữ viết vô cùng đẹp!” “Đúng vậy, thật đẹp mắt!”
Trong Lương gia, chẳng mấy ai được học nhiều chữ nghĩa, nhưng lúc này lại khen lấy khen để như mấy lão tiên sinh có tài học lâu năm.
“Thấy chưa, ta không hề lừa các ngươi. Kế tiên sinh còn nói, chữ này nặng tựa nghìn vàng. Ờ thì... chắc có nghĩa là dù có dùng nghìn lượng vàng cũng không đổi đấy. Ngài bảo rằng, các ngươi phải dán chữ này lên cửa, và cứ mặc kệ bất cứ ai ngỏ ý muốn mua và dù họ có ra giá bao nhiêu tiền cũng không được bán!”
“Dĩ nhiên là không bán!”
“Đúng vậy, đây là quà mừng năm mới của Kế tiên sinh! Ai đâu mà bán!”
“Đúng vậy, chữ này đẹp quá mà!”
Nghe nói Kế Duyên vẫn còn sống, phụ tử Lương gia cũng cảm thấy nhẹ lòng, ít ra là tạm ổn sau khi ăn Tết vì không phải ôm một nỗi khúc mắc suốt cả năm. Và khi nhìn thấy chữ ‘Phúc’ này, hai người chợt cảm giác tinh thần cực kỳ thoải mái đến lạ.
Lương Bình Nhạc có vẻ khá nôn nóng chuyện treo chữ. Y cầm lấy chữ Phúc rồi chạy ra ngoài cửa, cầm ướm thử từ bên trái qua bên phải xem phải treo thế nào mới là đúng.
Phụ thân của y vừa cười vừa chửi thầm:
“Nhóc con, ngươi ngốc à? Chỉ cần cầm chữ là có thể dán được rồi ư? Chờ mẫu thân của ngươi về rồi nấu một ít cháo mễ để lấy bột nhão. Phải có bột mới dán dính chứ!”
Lương Bình Nhạc cười ‘ha ha’ vài tiếng, tự nhận ra sự thật rồi bối rối vì cái tính quá hưng phấn của mình. Cơ mà, chỉ có thể trách chữ này quá đẹp mà thôi.
Nhưng khi chỉ vừa nghĩ như vậy, chữ ‘Phúc’ kia bất chợt tự mình dán lên cánh cửa gần đó vào ngay khoảnh khắc Lương Bình Nhạc vừa thả lỏng bàn tay.
Cứ tưởng rằng nó bị gió thổi bay lên, Lương Bình Nhạc gãi đầu vài cái, định bước tới gỡ ra. Ấy thế mà, y lập tức sững sờ ngay khoảnh khắc đó, vì... ngón tay của y không thể nào chộp vào mép giấy được.
“Dính cứng luôn rồi à?”
Mặc dù người Trương gia không biết chữ, nhưng ai ai cũng có một cảm giác hài lòng và kinh ngạc khi nhìn thấy Kế Duyên viết chữ, khâm phục cả về dáng vẻ khi viết và bản thân của con chữ đó.
Sau khi chữ “Phúc” được viết ra, có một luồng ánh sáng mờ nhạt lóe lên rồi vụt tắt. Mắt của người thường chỉ cảm nhận được một khoảnh khắc phản quan ngắn ngủi, nhưng đa phần là chẳng ai lại hỏi đến cùng.
Chỉ là, Kế Duyên chợt dừng bút khi viết đến chữ thứ hai.
Nhìn mấy tờ giấy đỏ vuông vắn còn thừa lại trên bàn, Trương Phú gãi đầu nói:
“Kế tiên sinh, còn nhiều giấy mà. Ngài cứ viết thêm mấy tờ nữa đi, có thể chia lại cho các hương thân mà.”
Thế nhưng Kế Duyên đã thu bút lại, thậm chí còn đưa tay cất nghiên mực đi. Quan sát chữ “Phúc” đang khô lại với tốc độ nhanh chóng trên mặt bàn, hắn liếc cả nhà Trương Phú rồi cười nói.
“Chữ viết tay để lại, nặng tựa nghìn lượng vàng. Làm sao có thể tùy tiện viết nhiều được? Hai chữ này, Trương gia của ngươi dán một tờ lên cửa, sau đó đưa tờ còn lại cho Lương gia ở đầu thôn nhé!”
Vừa nói chuyện, Kế Duyên vừa cầm theo nghiên mực và bút trong khi bước ra ngoài. Long Nữ vẫn đang chờ hắn ngoài đấy.
Hầu hết người nhà họ Trương vẫn đang trầm trồ khen ngợi nét chữ, chỉ có Trương Phú và lão Trương thấy Kế Duyên có vẻ muốn rời đi nên vội vàng chạy theo giữ lại:
“Kế tiên sinh, ở lại nhà ta dùng bữa trưa nhé? Sao không ở lại vài ngày?”
“Không được, không được. Kế mỗ thực sự có việc quan trọng phải làm. Có người đang đợi ta đấy, thế nên không thể ở lại đây lâu hơn...”
Sau khi Kế Duyên bước ra khỏi cửa, phụ tử Trương gia cũng đi theo tiễn hắn.
Thấy xung quanh chẳng có ai đợi Kế Duyên cả, hai người ngầm hiểu là hắn còn cảm thấy ngại ngùng vì chuyện vừa rồi.
Lão Trương bèn mở lời trấn an hắn:
“Kế tiên sinh, mong ngài đừng quan tâm đến những gì đã xảy ra hôm trước. Thật ra, ngài phải bình an vô sự thì chúng tôi mới có thể yên ổn sống hết năm nay mà. Hơn nữa, ngài còn tặng chữ cho chúng tôi cơ mà. Quê hương của ngày khá xa, trong khi sắp Tết đến, chắc chắn là không quay về kịp đâu. Do đó, ngài không cần phải vội như vậy...”
Nghe những lời này, Kế Duyên bất chợt cảm thấy rất mến nơi đây, nhất là khi so sánh nơi này với phong tục tập quán ở các nơi khác trong Tổ Việt quốc. Vì vậy, hắn quay lại và chắp tay về phía lão Trương một lần nữa.
“Cũng không phải vì lý do này. Kế mỗ đúng là một kẻ mặt dày nhỉ? Thật ra, đúng là có việc riêng nên mới không thể ở lại được. Mà này, nếu ai đó muốn bỏ tiền ra mua hai chữ ‘Phúc’ này...”
Kế Duyên không cười nữa, mà đanh lại nét mặt:
“Dù ai trả tiền, vào nhiều bao nhiêu cũng thế, tuyệt đối không được bán! Hai người nhớ dặn dò kỹ bên phía Lương gia nhé, nhớ kỹ chưa?”
Trước vẻ mặt nghiêm túc của Kế Duyên, phụ tử Trương gia liếc nhau rồi gật đầu ưng thuận trong vô thức.
“Nhớ kỹ rồi.”
“Được rồi, Kế mỗ nên đi vậy; hai người không cần phải giữ ta lại nữa.”
Nói xong, Kế Duyên quay lưng, sải bước rời đi. Sau mười mấy bước, nghiên mực và bút lông trong tay hắn đã biến mất.
Chỉ trong chốc lát, bóng dáng của Kế Duyên đã biến mất trong tầm mắt của Trương Phúc và lão Trương. Vốn dĩ, hai người còn muốn tiễn thêm một đoạn nữa, nhưng họ đã không còn thấy bóng dáng của Kế Duyên sau khi đi ra khỏi góc nhà.
“Kế tiên sinh đi nhanh vậy ư?”
Lão Trương kinh ngạc nhìn sang con trai mình, để rồi nhận ra y cũng đang có cảm giác khó hiểu tương tự.
“Được rồi, chẳng phải Xuân Lan muốn về thăm gia đình nhà mẹ đẻ sao? Cứ để cho con bé mang chữ ‘Phúc’ này về bên Lương gia luôn đi. Hơn nữa, đừng quên nhấn mạnh lời của Kế tiên sinh cho họ nhớ - Không được bán chữ này!”
“Con biết rồi, con sẽ đi cùng Xuân Lan về nhà nhạc phụ.”
Hai phụ tử vừa nói chuyện, vừa quay trở về nhà. Họ cần phải dọn dẹp nhà cửa nhằm tạo một bầu không khí thật thoải mái để đoán xuân về.
. . .
Bay ra biển khơi, nhìn lại hướng làng chài đang nhanh chóng xa dần, Long Nữ hỏi Kế Duyên:
“Kế thúc thúc, vừa rồi chính là pháp lệnh tiên nhân ư?”
“Pháp lệnh tiên nhân gì chứ? Pháp lệnh là pháp lệnh, không cần áp đặt hai chữ tiên nhân vào. Mà phụ thân của ngươi cũng có thể thi pháp tương tự như vậy.”
Kế Duyên mỉm cười đáp lại, cùng Long Nữ bay đến nơi mà con cá voi khổng lồ đang chờ. Không lâu sau, cả hai đã đến vùng biển kia một lần nữa.
Khi hai người vừa xuất hiện, con cá voi khổng lồ lại từ từ trồi lên từ dưới mặt nước.
“Nhược Ly nương nương, Kế tiên trưởng! Nếu không chê, xin đứng lên lưng của tiểu tướng. Tốc độ của tiểu tướng khi ở dưới nước cũng không quá chậm đâu, bản thân tiểu tưởng cũng biết khá nhiều đường tắt dưới đáy biển, có thể tránh né những dòng nước lạ ở vùng Thiên vực và Hải vực, cũng sẽ không bị lạc đường!”
Ứng Nhược Ly nhích nhẹ về phía Kế Duyên, đưa tay ra mời.
“Kế thúc thúc, xin mời ngài!”
“Được, chúng ta cứ ngồi yên trên chiếc thuyền cá voi khổng lồ này.”
Hai người đáp xuống từ bầu trên, sau đó đứng lên lưng con cá voi. Con cá voi khổng lồ lập tức vẫy đuôi, đẩy một lượng lớn nước biển ra ngoài rồi bắt đầu bơi về phía xa. Càng bơi, tốc độ của nó càng nhanh.
Nhưng lúc này, vì nghe nhắc đến những dòng nước lạ tại Thiên vực và Hải vực gì đó, Kế Duyên đột nhiên nhận ra một vấn đề.
“Nhân tiện, Giang Thần nương nương, ngươi có biết đảo Long Nham đảo mà lệnh đường đang trú ngụ là ở đâu không?”
Long Nữ lắc đầu:
“Tiểu nữ không biết. Mẫu thân của tiểu nữ đã từng sống ở Đông Hải, sau đó bỏ đi nơi khác, mãi đến lúc này vẫn không quay trở lại. Kế thúc thúc, đã cách xa Thông Thiên giang lắm rồi. Đừng gọi tiểu nữ là Giang Thần nương nương nữa, cứ gọi Nhược Ly là được rồi.”
Kế Duyên đành cười một cách miễn cưỡng. Hiện tại, hắn đang quan tâm đến một vấn đề khác rtong lúc nhìn xuống con cá voi khổng lồ đang bơi nhanh dưới chân mình.
“Xin hỏi Cự Kình tướng quan, đảo Long Nham của Quân mẫu ngươi tọa lạc ở nơi nào?”
“Quân mẫu xưa nay không cho nói ra, nhất là nơi đó… Nhưng chắc sẽ không có chuyện gì nếu nói cho Kế tiên trưởng và Nhược Ly nương nương nghe. Dù sao thì chúng ta cũng phải đi đến đó. Trên thực tế, Long Nham đảo không thuộc Đông Hải. Chúng ta cần phải xuyên qua một vùng biển rộng lớn để đi vòng qua một phần của vùng Hoang Hải, tiếp theo là đến vị trí giao giới của Đông Hải và Bắc Hải.”
Đường vòng ngang một phần của Hoang Hải ư? Giao giới của Đông Hải và Bắc Hải à?
Kế Duyên thử tưởng tượng một lần. Nếu tuyến đường như vậy, đại khái là ít nhất hắn phải đi về phía Đông để đến biên giới của Đông Hải, và sau đó là tiến gần đến Bắc Hải. Đây chính là vùng Hoang Hải xa nhất thuộc vùng Đông Bắc đây mà?
“Xa như vậy ư?”
Kế Duyên bất giác hỏi. Hắn không thể tưởng tượng được khoảng cách này sẽ xa đến mức nào. Các châu trong thiên hạ đều được bao quanh bởi các vùng biển. Diện tích của Đông Hải chắc chắn lớn hơn của Đông Thổ Vân châu rất nhiều, nhiều đến không tưởng.
“Mẫu thân của ngươi cũng đi xa quá nhỉ...”
Hiếm khi Kế Duyên lại phàn nàn một lần như thế này, và ngay cả Ứng Nhược Ly cũng chỉ có thể cười ngượng ngùng, chẳng biết phải trả ra sao.
“Đúng là xa thật đấy, nhưng Kế tiên trưởng có thể yên tâm. Thân là Cự Kình tướng quân, dù tiểu tướng chẳng bản lĩnh bằng ai nhưng lại tự hào về khả năng tìm đường xuyên qua đại dương của mình. So tốc độ, chưa chắc những chiếc đò giới vực, phi chu, đảo bay... có thể nhanh hơn tiểu tướng.”
Mang vẻ mặc đắc chí, Cự Kình tướng quân vừa bơi vừa nói luyên thuyên. Trong khi đó, Kế Duyên lại cảm giác khá nặng nề khi nghe những lời này.
“Giang thần nương nương, ngươi là một vị Chính thần của sông lớn. Ngươi đi khỏi Thông Thiên giang với thời gian dài như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Ứng Nhược Ly cười nhẹ:
“Kế thúc thúc không cần lo lắng. Tại lưu vực Thông Thiên giang, Thủy tộc đều nghe theo hiệu lệnh của Thủy phủ. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, đều có người giúp tiểu nữ giải quyết cả. Bên cạnh đó, tiểu nữ cũng không quan tâm đến Thần đạo cho lắm, nên dù có ra khỏi phạm vi quản hạt bao lâu cũng chẳng quan trọng gì.””
“Ồ ... Vậy là tốt rồi.”
Kế Duyên thật sự không thể cười được nữa.
Tại khu vực phía sau nơi con cá voi khổng lồ vừa rời đi, một luồng khí mang ảnh ảo hình rồng hiện ra trong màn sương mù. Phần thần thức của lão Long trông thấy con cá kia bơi đi, cũng đồng nghĩa với việc chân thân của lão Long tự chứng kiến mọi việc.
“Có Kế Duyên đi cùng, hẳn là sẽ không có chuyện gì đáng ngại nhỉ?”
...
Tại thôn Thiên Loan, Trương Phú và thê tử Lương Xuân Lan dẫn theo đứa con trai nhỏ của họ mang theo một số quà tặng rồi thẳng tiến đến thôn Tiền Cảng cách đó khoảng bảy, tám dặm, cuối cùng đã đến Lương gia trước giờ cơm trưa.
Gia đình họ đặt giỏ đồ mang theo xuống, trong khi gia đình bên này rót nước tiếp đãi. Sau đó, mọi người cùng trò chuyện thân mật với nhau, đồng thời còn nhắc đến vụ việc của Kế Duyên.
“Tỷ phu, vậy là Kế tiên sinh còn sống à?”
Lương Bình Nhạc tỏ vẻ kinh ngạc, còn phụ thân của y cũng giật mình.
“Đúng vậy, Kế tiên sinh không sao. Buổi sớm hôm nay, ngài ấy đến nhà chúng ta để báo bình an trước khi lên đường. Không những thế, Kế tiên sinh còn viết tặng cho chúng ta chữ ‘Phúc’ đây này!”
Trương Phú cười to, kể lại thời điểm gặp gỡ Kế Duyên sáng nay thế nào, rồi vì sao mà hắn viết tặng chữ cho bọn họ nữa.
“Nhân tiện, ngươi nhìn đi, đây là chữ ‘Phúc’ do Kế tiên sinh viết đấy. Trước khi đến đây, ta đã đảo quanh một vòng khắp thôn. Mấy câu liễn và chữ dán trong thôn ấy, không có nhà nào treo chữ đẹp bằng chữ do Kế tiên sinh viết hết, đến cả một nửa cũng không bằng!”
Nói đến đây, Trương Phú lập tức đứng lên, đi khỏi bàn, bước đến cạnh chiếc giỏ rồi mở nó, lấy một tờ giấy đỏ cuộn ra.
“Các ngươi nhìn xem!”
Vừa mở giấy đỏ ra, một chữ ‘Phúc’ đậm nét mực xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ vẻn vẹn nhìn như thế, cả nhà Lương gia bỗng dưng cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
“Chữ đẹp! Đúng là chữ viết vô cùng đẹp!” “Đúng vậy, thật đẹp mắt!”
Trong Lương gia, chẳng mấy ai được học nhiều chữ nghĩa, nhưng lúc này lại khen lấy khen để như mấy lão tiên sinh có tài học lâu năm.
“Thấy chưa, ta không hề lừa các ngươi. Kế tiên sinh còn nói, chữ này nặng tựa nghìn vàng. Ờ thì... chắc có nghĩa là dù có dùng nghìn lượng vàng cũng không đổi đấy. Ngài bảo rằng, các ngươi phải dán chữ này lên cửa, và cứ mặc kệ bất cứ ai ngỏ ý muốn mua và dù họ có ra giá bao nhiêu tiền cũng không được bán!”
“Dĩ nhiên là không bán!”
“Đúng vậy, đây là quà mừng năm mới của Kế tiên sinh! Ai đâu mà bán!”
“Đúng vậy, chữ này đẹp quá mà!”
Nghe nói Kế Duyên vẫn còn sống, phụ tử Lương gia cũng cảm thấy nhẹ lòng, ít ra là tạm ổn sau khi ăn Tết vì không phải ôm một nỗi khúc mắc suốt cả năm. Và khi nhìn thấy chữ ‘Phúc’ này, hai người chợt cảm giác tinh thần cực kỳ thoải mái đến lạ.
Lương Bình Nhạc có vẻ khá nôn nóng chuyện treo chữ. Y cầm lấy chữ Phúc rồi chạy ra ngoài cửa, cầm ướm thử từ bên trái qua bên phải xem phải treo thế nào mới là đúng.
Phụ thân của y vừa cười vừa chửi thầm:
“Nhóc con, ngươi ngốc à? Chỉ cần cầm chữ là có thể dán được rồi ư? Chờ mẫu thân của ngươi về rồi nấu một ít cháo mễ để lấy bột nhão. Phải có bột mới dán dính chứ!”
Lương Bình Nhạc cười ‘ha ha’ vài tiếng, tự nhận ra sự thật rồi bối rối vì cái tính quá hưng phấn của mình. Cơ mà, chỉ có thể trách chữ này quá đẹp mà thôi.
Nhưng khi chỉ vừa nghĩ như vậy, chữ ‘Phúc’ kia bất chợt tự mình dán lên cánh cửa gần đó vào ngay khoảnh khắc Lương Bình Nhạc vừa thả lỏng bàn tay.
Cứ tưởng rằng nó bị gió thổi bay lên, Lương Bình Nhạc gãi đầu vài cái, định bước tới gỡ ra. Ấy thế mà, y lập tức sững sờ ngay khoảnh khắc đó, vì... ngón tay của y không thể nào chộp vào mép giấy được.
“Dính cứng luôn rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.