Chương 516: Khúc Đạo ca
Chân Phí Sự
21/11/2021
Như cái gọi là linh phù, mặc dù linh phù thông
thường cũng có từ “linh” trong đó, nhưng chỉ có thể đại diện cho yếu tố
dồi dào linh khí hoặc tiên linh chi ý. Nhưng chữ “linh” ẩn hàm bên trong người đàn ông được tạo nên từ giấy màu vàng trong tay Kế Duyên này lại
có hàm nghĩa sâu xa hơn nữa.
Khi đang cầm Lực sĩ phù trong tay, Kế Duyên nhận ra bốn người phía sau đã vây quanh mình; tất cả đều nhìn chằm chằm vào lá Lực sĩ phù trong tay hắn.
“Kế tiên sinh, đây chính là Lực sĩ phù ư?”
Lão Long không thể không lên tiếng. Nhớ lại năm đó - khi Long Tử nhắc tới việc này, y chỉ nói rằng Kế thúc thúc có lẽ cũng biết dùng phù pháp, có thể lợi dụng phù chú để triệu hồi ra kẻ có thể hỗ trợ bản thân. Chuyện này quá mức bình thường đấy. Nếu Kế Duyên không biết dùng phù pháp mới chính là chuyện lạ nha. Mà Khôi lỗi phù cũng chỉ là một loại phù chú tương đối phổ thông; mặc dù Khôi lỗi phù của Kế Duyên có chút đặc biệt, nhưng lão cũng không nghĩ quá sâu xa nữa, cùng lắm là chỉ bị ấn tượng bởi kiếm thế khuynh đảo trời cao và Tam muội Chân hỏa của Kế Duyên mà thôi.
Giờ nhìn vào lá phù bằng giấy màu vàng trên tay Kế Duyên, kết hợp với lần chứng kiến tận mắt ban nãy, đây không phải là quá đặc biệt rồi sao?
Kế Duyên thu tờ giấy màu vàng vào trong ống tay áo, sau đó quay sang nói với bốn người.
“Đây cũng miễn cưỡng được xem là phù pháp, nhưng cũng hoàn toàn khác với phù pháp truyền thống. Và vị lực sĩ vừa rồi, cũng thuộc dạng đặc biệt mà Kế mỗ tạo ra được. Tạm thời, chưa thể tạo ra một vị thứ hai tương tự như thế.”
Lời này của Kế Duyên cũng không phải là lời nói dối. Đúng vậy! Như hắn đã nói, lá phù này khác biệt với các loại phù pháp truyền thống rất nhiều. Thậm chí, có thể nói là không hề có đặc điểm tương tự nào cả, trái lại càng giống với đồng pháp tiền kia hơn.
Mà Như ý Pháp tiền cũng rất đặc biệt; nó tương tự phần nào với các đồng pháp tiền mà người ta hay dùng để cúng bái người chết trong các tập tục ở một số nơi, nhưng lại khác biệt rất nhiều chi tiết. Chỉ có mỗi tên là giống nhau, nhưng đứng tại một góc độ khác thì đồng pháp tiền của hắn cũng chính là một dạng phù pháp đặc thù.
Dù gì đi nữa, Kế Duyên cũng không có xuất thân từ Tiên đạo “chính thống”, thế nên cũng không quá quan tâm đến định nghĩa này. Hắn thích thế nào, thì làm thế đó.
Về phần lão Long và mấy người khác, ai cũng bĩu môi khi nghe Kế Duyên nói vậy. Đúng quá nhỉ? Đâu có gì đặc biệt đâu, chỉ là phù chú sinh ra “linh” thôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thảo luận về phù pháp, và khi nhìn thấy Kế Duyên cất lá phù bằng giấy vàng vào, lão ăn mày bèn chuyển sự chú ý trở lại môi trường xung quanh.
“Kế tiên sinh, vị Kim giáp Lực sĩ vẫn còn ở đây, nhưng thế núi tổn hại - phong ấn bị vỡ nát, e rằng Sơn thần đã lành ít dữ nhiều?”
Lão ăn mày hiểu rất rõ về phép phong ấn của bản thân. Dù bọn yêu ma kia không phải hạng tầm thường, nhưng nếu muốn phá phong ấn, một là có tài Trấn sơn gần bằng hoặc cao minh hơn lão - đây là một chuyện viễn vông. Hai là, kẻ địch phải phá hủy thế núi bằng cách phá nát toàn bộ Pha Tử sơn, hoặc là tóm lấy Sơn thần.
Nhìn vào tình huống hiện tại, dù Pha Tử sơn có thay đổi, nhưng cũng không bị tổn hại nghiêm trọng, thế nên chỉ có thể là Sơn thần đã gặp nạn mà thôi.
Kế Duyên muốn dùng thử phép Câu thần, nhưng khi nghe lão ăn mày nói thế thì quyết định thay đổi chủ ý.
“Có lẽ vậy! Nhưng cũng có thể là chưa bị giết hẳn đâu. Chúng ta đến miếu Sơn thần xem thử trước đã.”
Năm người tiến vào trong núi. Con đường núi khó đi kia lại cứ như là mặt đất bằng phẳng dưới bước chân của bọn họ. Một bước nhỏ thông thường của nhóm người này lại có thể vượt qua cả một đoạn đường dài. Không mất quá nhiều thời gian, Kế Duyên và những người còn lại đã đến khu vực ngoại vi của miếu Sơn thần.
Bên ngoài miếu, có một bảng thông báo ố vàng được dán trên bức tường. Đây là một tấm văn thư bằng da, được ai đó đóng dính vào bức tường bên ngoài của ngôi miếu. Một bảng thông cáo chính thức do quan phương của phủ Biện Vinh, Đại Tú, chính thức công bố; đại ý là cấm đi lại trong vùng Pha Tử sơn, thậm chí còn không cho phép các thợ săn vùng này lên đây săn bắn nữa.
Biến cố cách đây sáu năm khiến triều đình Đại Tú rất căng thẳng. Khi chuyện này xảy ra, người dân ở Pha Tử sơn đã bị cưỡng chế rời khỏi núi, thậm chí con đường núi ban đầu của Pha Tử sơn cũng bị phong tỏa. Phủ Biện Vinh thẳng thừng cấm mọi người vào núi.
Ngôi miếu Sơn thần chỉ mới vừa được dựng lên, còn chưa kịp trang trí, chưa từng được thờ cúng huy hoàng, nay cứ thế hoang phế đi. Vì vậy, trong mắt Kế Duyên và những người khác, miếu Sơn thần hiện tại chính là một khung cảnh đổ nát hoang tàn, xung quanh là rong rêu và cỏ dại phủ kín. Cánh cửa chính vốn dĩ còn chưa được sơn phết, nay đều bị nấm mốc bám đầy, đi kèm với từng vết lốm đốm do côn trùng đục khoét.
“Két...”
Kế Duyên đẩy cánh cửa của ngôi miếu Sơn thần ra; thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bức tượng Sơn thần đã bị hủy hoại phần lớn kia.
Tượng thần này rạn nứt cả người; khuôn mặt đáng lẽ từng bị rách nát lại được ai đó dùng gạo nếp để bồi đắp lại. Tuy nhiên, cũng vì thế mà bức tượng Sơn thần trông có vẻ hơi đáng sợ.
Sau đó, tầm mắt của mọi người chuyển đến khu vực bên trong ngôi miếu. Bước đến cạnh tượng thần, lão Long lắc đầu, cười nói.
“Có vẻ như ngay cả tại hoàng triều Đại Tú này, cũng không phải hầu hết mọi người sẽ tuân thủ lệnh cấm của quan phủ.”
Kế Duyên đi tới nhìn một chút, rồi trông thấy đằng sau bức tượng có một đống lửa than chồng chất, còn có vết tích của người từng ngủ qua nơi đây. Hiển nhiên, là từng có người thỉnh thoảng đặt chân nơi đây.
“Không có gì đáng ngạc nhiên cả! Ai ai cũng đều vì kế sinh nhai mà. Luôn có ai đó bí hóa quá liều; vả lại, trên thực tế thì cũng chẳng có yêu ma độc ác tàn bạo nào trong núi cả. Có người đầu tiên dám làm liều, vậy sẽ có người thứ hai, thậm chí còn lan truyền dần.”
Vừa nói, Kế Duyên vừa quan sát bố cục bày biện trong miếu Sơn thần. Vốn dĩ, nơi đây chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng lại khơi dậy ký ức từng chìm sâu của hắn.
Bức tượng Sơn thần bị tổn hao, miếu Sơn thần - nơi dừng chân của khách đi đường núi... quá giống với cảnh tượng tại núi Ngưu Khuê năm xưa.
“Có lẽ vị Sơn thần này vẫn chưa hoàn toàn thân tử đạo tiêu.”
Lời nói của Chúc Thính Đào vang lên từ phía trước bức tượng Sơn thần, khiến Kế Duyên và lão Long bước ra ngoài trước. Tiếp theo, họ thấy Chúc Thính Đào vươn tay lấy ra ba nén hương từ khe nhỏ nằm bên dưới bệ đỡ tượng thần, sau đó đưa cho Kế Duyên và những người khác xem.
“Trong Thần đạo, phàm nhân sẽ tôn kính các vị thần. Trên thực tế, thần linh cũng sẽ ban phát một số giác ngộ tương ứng cho phàm nhân. Ví dụ, việc đốt hương thế này cũng rất quan trọng đấy. Người ta bảo rằng, thắp hương phải thắp sao cho ngay ngắn, nên phàm nhân cũng phải tự sửa sang quần áo cho gọn gàng khi thắp hương. Mặc dù đa phần các trường hợp đều liên quan đến loại hương khi thắp và môi trường xung quanh, nhưng đôi khi đúng là có liên quan gì đó đến Thần đạo.”
Ba nén hương trong tay Chúc Thính Đào đã được thắp xong từ lâu, tất nhiên là không thể biết nó có được thắp ngay ngắn hay không. Nhưng thông qua đầu hương thế này, cũng có thể mang đến một cảm giác huyền diệu khó mà giải thích được.
Những người có mặt tại đây cũng không phải là tiểu tu sĩ tầm thường, mà chính là các cao nhân hàng thật giá thật. Sau khi có người nhắc đến vấn đề này, cả nhóm đương nhiên có thể cảm ứng được.
Kế Duyên gật đầu, cũng không nói gì nhiều. Hắn lầm rầm sắc lệnh trong miệng nhưng không hề đọc ra tiếng trước khi nhấc nhẹ chân phải lên rồi đạp mạnh xuống đất.
Tuy bàn chân chưa đạp xuống mặt đất, thế mà đã có từng đường vân gợn sóng truyền ra.
“Mời Sơn thần Pha Tử sơn đến đây gặp gỡ.”
Đã sử dụng ra thuật Câu thần, nhưng thực trạng lại khác với lần trước. Lần này, mãi đến khi từng đợt gợn sóng của Đạo suy giảm và biến mất, Sơn thần cũng không xuất hiện ra trước mặt.
Lão ăn mày lắc đầu.
“Xem ra, Thạch đạo hữu đã thân tử đạo tiêu!”
Nghe thế, Kế Duyên lập tức cau mày rồi nhìn về Chúc Thính Đào. Không để ý đến sự ngạc nhiên của đối phương khi thấy mình dùng thuật Câu thần, hắn vươn tay nhận lấy một nén hương đã đốt trụi từ tay Chúc Thính Đào.
“Chúc đạo hữu, cho ta mượn nén hương này dùng một lát.”
Nói xong, Kế Duyên tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó bèn cầm nén hương đã đốt cạn để thi pháp lần nữa. Hắn nhấc chân phải lên rồi giẫm xuống, gia trì thêm đạo uẩn Câu thần trước khi mở miệng lần nữa.
“Mời Sơn thần Pha Tử sơn đến đây gặp gỡ.”
Giọng nói vừa vang lên, một đám khói mờ mịt, như có như không lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, trông rất giống một loại khói nhang mà người ta hay thắp trong miếu. Đám khói ấy tụ lại một chỗ, hóa thành một tảng đá núi màu vàng cổ quái ngay trước mặt.
Tảng đá kia có kích thước bằng một chiếc ghế; nhìn từ một góc độ khác, trông có vẻ như đây là một người đang cuộn tròn thân thể lại.
“Gã không chết, nhưng cũng không phải là đang sống.”
“Ừm, nhưng vẫn còn cứu được!”
“Đúng vậy.”
“Còn được như vầy là cũng không tệ lắm đâu.”
Thạch Hữu Đạo hôm nay gần như không còn ý thức gì, chỉ là do có linh khí của đá núi tụ lại, không hề tiêu tan, nhờ thế mà giữ được một tia linh tính trong tảng đá này. Có lẽ một trăm năm sau, khi linh khí của tảng đá núi này hội tụ đủ, lại nạp thêm tinh hoa của nhật nguyệt, linh tính sẽ càng ngày càng mạnh. Đến lúc đó, Thạch Hữu Đạo sẽ có cơ hội tỉnh lại.
“Hay đưa gã lên đỉnh núi trấn Hồ yêu kia, chúng ta sẽ thi pháp để lưu lại một loại trận thế, giúp gã hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, để gã sớm ngày quay lại với con đường tu hành?”
Đề nghị này của lão ăn mày là cách làm phổ thông, cũng là phương pháp chính thống của Tiên đạo. Mặc dù cũng có những tà pháp khác có thể giúp Thạch Hữu Đạo nhanh chóng khôi phục ý thức và thậm chí là có thể tu hành trở lại, nhưng yêu cầu là phải dùng các phương pháp độc ác xấu xa như huyết tế hoặc cướp đoạt bản nguyên. Mà nếu làm vậy, sẽ đẩy Thạch Hữu Đạo vào tà đạo.
Tuy nhiên, Kế Duyên chỉ cau mày không nói gì, trong đầu thì nghĩ đến quyển “Chính Đức Bảo Công Lục” mà bản thân từng đọc thoáng qua. Đây là một cuốn sách về các vị Thổ địa, Sơn thần hay các loại thần chích; trong đó, Kế Duyên chợt nhớ đến dăm ba câu, nội dung liên quan đến một khúc Đạo ca sinh ra từ tâm.
“Đá vàng trên núi, nhật nguyệt truyền cho ánh sáng, trời ban cho phong lôi, đất đai dưỡng dục bằng linh... Vạn vật hữu tình, đến đi vội vàng; sinh giữa trời đất, quay về với núi sông... Hòn đá vàng nhỏ nhoi, nằm lặng lẽ trong núi, được trời sinh - được đất nuôi, sau đó tự sinh trưởng. Y có thể cảm giác đến núi non, lụy ân tình của sông núi. Thời đến, duyên đến; từ đó mà sinh, từ đó mà trưởng.”
Đạo âm của Kế Duyên tựa như tiếng hát, vừa nặng nề, lại vừa xa xưa, lại tựa như giọng xướng truyền đi xa xa khắp núi non...
Một con báo rừng sắp sửa cắn một con thỏ hoang, lúc này chợt dừng động tác lại. Thỏ con hoảng sợ chạy đi được mười bước nhưng cũng dần dần dừng bước chân. Một con sơn tước từ trên trời rơi xuống, trở về tổ của mình - mà bọn chim non vốn dĩ đang há mồm kêu chít chít vì chờ chim mẹ mang mồi về ăn kia cũng yên lặng hẳn đi. Bọn thú đang uống nước bên dòng suối cũng dừng lại; khách bộ hành liều mạng lên núi hái thuốc cũng ngừng tay. Tất cả đều mơ hồ nghe thấy tiếng hát vang dội kia. Loại tình huống này quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách của miền rừng núi.
Pha Tử sơn trở nên yên tĩnh hẳn. Dường như mọi thứ nơi đây, từ các thảm thực vật đến các loài động vật trong toàn bộ ngọn núi, đều đang yên tĩnh lắng nghe. Đây là một cảm giác rất du dương và thoải mái.
“Nơi hợp thành Linh, Địa uẩn kéo dài. Hòn đá nhỏ màu vàng, từ đó mà sinh, từ đó mà trưởng.”
Vài chữ cuối cùng đã vang lên, còn mang theo một ý vị sắc lệnh mờ nhạt, lại có một tia khí Huyền hoàng mịt mờ đi cùng với tiếng ca mà hòa nhập vào tảng đá vàng bên trong ngôi miếu này.
Khúc Đạo ca của Kế Duyên đã dừng lại, nhưng tiếng hát du dương với âm luật độc đáo kia vẫn vang vọng quanh núi. Cứ tựa như, núi cao và đại địa đang đồng diễn bài hát này. Điều kỳ lạ hơn chính là, khi tiếng ca “vọng lại” nơi này, thế mà lại mang theo đủ loại khí tức có linh tính, men theo tiếng ca mà hòa nhập vào tảng đá vàng kia.
Chợt có cảm giác gì đó trong lòng, Kế Duyên lập tức nhìn xuống tảng đá vàng dưới chân.
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Thạch đạo hữu, nên tỉnh lại đi!”
“Răng rắc... răng rắc... Lách cách...”
Trên bề mặt tảng đá núi màu vàng xuất hiện từng vết nứt nhỏ, nhưng đây không phải là do tảng đá sắp vỡ nát hoàn toàn. Bởi vì với những vết nứt này, linh khí bên trong táng đá cảng lúc càng mạnh dần lên.
Ở bên cạnh Kế Duyên, bốn người, bao gồm cả lão Long, đều triệt để thẫn thờ...
Khi đang cầm Lực sĩ phù trong tay, Kế Duyên nhận ra bốn người phía sau đã vây quanh mình; tất cả đều nhìn chằm chằm vào lá Lực sĩ phù trong tay hắn.
“Kế tiên sinh, đây chính là Lực sĩ phù ư?”
Lão Long không thể không lên tiếng. Nhớ lại năm đó - khi Long Tử nhắc tới việc này, y chỉ nói rằng Kế thúc thúc có lẽ cũng biết dùng phù pháp, có thể lợi dụng phù chú để triệu hồi ra kẻ có thể hỗ trợ bản thân. Chuyện này quá mức bình thường đấy. Nếu Kế Duyên không biết dùng phù pháp mới chính là chuyện lạ nha. Mà Khôi lỗi phù cũng chỉ là một loại phù chú tương đối phổ thông; mặc dù Khôi lỗi phù của Kế Duyên có chút đặc biệt, nhưng lão cũng không nghĩ quá sâu xa nữa, cùng lắm là chỉ bị ấn tượng bởi kiếm thế khuynh đảo trời cao và Tam muội Chân hỏa của Kế Duyên mà thôi.
Giờ nhìn vào lá phù bằng giấy màu vàng trên tay Kế Duyên, kết hợp với lần chứng kiến tận mắt ban nãy, đây không phải là quá đặc biệt rồi sao?
Kế Duyên thu tờ giấy màu vàng vào trong ống tay áo, sau đó quay sang nói với bốn người.
“Đây cũng miễn cưỡng được xem là phù pháp, nhưng cũng hoàn toàn khác với phù pháp truyền thống. Và vị lực sĩ vừa rồi, cũng thuộc dạng đặc biệt mà Kế mỗ tạo ra được. Tạm thời, chưa thể tạo ra một vị thứ hai tương tự như thế.”
Lời này của Kế Duyên cũng không phải là lời nói dối. Đúng vậy! Như hắn đã nói, lá phù này khác biệt với các loại phù pháp truyền thống rất nhiều. Thậm chí, có thể nói là không hề có đặc điểm tương tự nào cả, trái lại càng giống với đồng pháp tiền kia hơn.
Mà Như ý Pháp tiền cũng rất đặc biệt; nó tương tự phần nào với các đồng pháp tiền mà người ta hay dùng để cúng bái người chết trong các tập tục ở một số nơi, nhưng lại khác biệt rất nhiều chi tiết. Chỉ có mỗi tên là giống nhau, nhưng đứng tại một góc độ khác thì đồng pháp tiền của hắn cũng chính là một dạng phù pháp đặc thù.
Dù gì đi nữa, Kế Duyên cũng không có xuất thân từ Tiên đạo “chính thống”, thế nên cũng không quá quan tâm đến định nghĩa này. Hắn thích thế nào, thì làm thế đó.
Về phần lão Long và mấy người khác, ai cũng bĩu môi khi nghe Kế Duyên nói vậy. Đúng quá nhỉ? Đâu có gì đặc biệt đâu, chỉ là phù chú sinh ra “linh” thôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thảo luận về phù pháp, và khi nhìn thấy Kế Duyên cất lá phù bằng giấy vàng vào, lão ăn mày bèn chuyển sự chú ý trở lại môi trường xung quanh.
“Kế tiên sinh, vị Kim giáp Lực sĩ vẫn còn ở đây, nhưng thế núi tổn hại - phong ấn bị vỡ nát, e rằng Sơn thần đã lành ít dữ nhiều?”
Lão ăn mày hiểu rất rõ về phép phong ấn của bản thân. Dù bọn yêu ma kia không phải hạng tầm thường, nhưng nếu muốn phá phong ấn, một là có tài Trấn sơn gần bằng hoặc cao minh hơn lão - đây là một chuyện viễn vông. Hai là, kẻ địch phải phá hủy thế núi bằng cách phá nát toàn bộ Pha Tử sơn, hoặc là tóm lấy Sơn thần.
Nhìn vào tình huống hiện tại, dù Pha Tử sơn có thay đổi, nhưng cũng không bị tổn hại nghiêm trọng, thế nên chỉ có thể là Sơn thần đã gặp nạn mà thôi.
Kế Duyên muốn dùng thử phép Câu thần, nhưng khi nghe lão ăn mày nói thế thì quyết định thay đổi chủ ý.
“Có lẽ vậy! Nhưng cũng có thể là chưa bị giết hẳn đâu. Chúng ta đến miếu Sơn thần xem thử trước đã.”
Năm người tiến vào trong núi. Con đường núi khó đi kia lại cứ như là mặt đất bằng phẳng dưới bước chân của bọn họ. Một bước nhỏ thông thường của nhóm người này lại có thể vượt qua cả một đoạn đường dài. Không mất quá nhiều thời gian, Kế Duyên và những người còn lại đã đến khu vực ngoại vi của miếu Sơn thần.
Bên ngoài miếu, có một bảng thông báo ố vàng được dán trên bức tường. Đây là một tấm văn thư bằng da, được ai đó đóng dính vào bức tường bên ngoài của ngôi miếu. Một bảng thông cáo chính thức do quan phương của phủ Biện Vinh, Đại Tú, chính thức công bố; đại ý là cấm đi lại trong vùng Pha Tử sơn, thậm chí còn không cho phép các thợ săn vùng này lên đây săn bắn nữa.
Biến cố cách đây sáu năm khiến triều đình Đại Tú rất căng thẳng. Khi chuyện này xảy ra, người dân ở Pha Tử sơn đã bị cưỡng chế rời khỏi núi, thậm chí con đường núi ban đầu của Pha Tử sơn cũng bị phong tỏa. Phủ Biện Vinh thẳng thừng cấm mọi người vào núi.
Ngôi miếu Sơn thần chỉ mới vừa được dựng lên, còn chưa kịp trang trí, chưa từng được thờ cúng huy hoàng, nay cứ thế hoang phế đi. Vì vậy, trong mắt Kế Duyên và những người khác, miếu Sơn thần hiện tại chính là một khung cảnh đổ nát hoang tàn, xung quanh là rong rêu và cỏ dại phủ kín. Cánh cửa chính vốn dĩ còn chưa được sơn phết, nay đều bị nấm mốc bám đầy, đi kèm với từng vết lốm đốm do côn trùng đục khoét.
“Két...”
Kế Duyên đẩy cánh cửa của ngôi miếu Sơn thần ra; thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bức tượng Sơn thần đã bị hủy hoại phần lớn kia.
Tượng thần này rạn nứt cả người; khuôn mặt đáng lẽ từng bị rách nát lại được ai đó dùng gạo nếp để bồi đắp lại. Tuy nhiên, cũng vì thế mà bức tượng Sơn thần trông có vẻ hơi đáng sợ.
Sau đó, tầm mắt của mọi người chuyển đến khu vực bên trong ngôi miếu. Bước đến cạnh tượng thần, lão Long lắc đầu, cười nói.
“Có vẻ như ngay cả tại hoàng triều Đại Tú này, cũng không phải hầu hết mọi người sẽ tuân thủ lệnh cấm của quan phủ.”
Kế Duyên đi tới nhìn một chút, rồi trông thấy đằng sau bức tượng có một đống lửa than chồng chất, còn có vết tích của người từng ngủ qua nơi đây. Hiển nhiên, là từng có người thỉnh thoảng đặt chân nơi đây.
“Không có gì đáng ngạc nhiên cả! Ai ai cũng đều vì kế sinh nhai mà. Luôn có ai đó bí hóa quá liều; vả lại, trên thực tế thì cũng chẳng có yêu ma độc ác tàn bạo nào trong núi cả. Có người đầu tiên dám làm liều, vậy sẽ có người thứ hai, thậm chí còn lan truyền dần.”
Vừa nói, Kế Duyên vừa quan sát bố cục bày biện trong miếu Sơn thần. Vốn dĩ, nơi đây chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng lại khơi dậy ký ức từng chìm sâu của hắn.
Bức tượng Sơn thần bị tổn hao, miếu Sơn thần - nơi dừng chân của khách đi đường núi... quá giống với cảnh tượng tại núi Ngưu Khuê năm xưa.
“Có lẽ vị Sơn thần này vẫn chưa hoàn toàn thân tử đạo tiêu.”
Lời nói của Chúc Thính Đào vang lên từ phía trước bức tượng Sơn thần, khiến Kế Duyên và lão Long bước ra ngoài trước. Tiếp theo, họ thấy Chúc Thính Đào vươn tay lấy ra ba nén hương từ khe nhỏ nằm bên dưới bệ đỡ tượng thần, sau đó đưa cho Kế Duyên và những người khác xem.
“Trong Thần đạo, phàm nhân sẽ tôn kính các vị thần. Trên thực tế, thần linh cũng sẽ ban phát một số giác ngộ tương ứng cho phàm nhân. Ví dụ, việc đốt hương thế này cũng rất quan trọng đấy. Người ta bảo rằng, thắp hương phải thắp sao cho ngay ngắn, nên phàm nhân cũng phải tự sửa sang quần áo cho gọn gàng khi thắp hương. Mặc dù đa phần các trường hợp đều liên quan đến loại hương khi thắp và môi trường xung quanh, nhưng đôi khi đúng là có liên quan gì đó đến Thần đạo.”
Ba nén hương trong tay Chúc Thính Đào đã được thắp xong từ lâu, tất nhiên là không thể biết nó có được thắp ngay ngắn hay không. Nhưng thông qua đầu hương thế này, cũng có thể mang đến một cảm giác huyền diệu khó mà giải thích được.
Những người có mặt tại đây cũng không phải là tiểu tu sĩ tầm thường, mà chính là các cao nhân hàng thật giá thật. Sau khi có người nhắc đến vấn đề này, cả nhóm đương nhiên có thể cảm ứng được.
Kế Duyên gật đầu, cũng không nói gì nhiều. Hắn lầm rầm sắc lệnh trong miệng nhưng không hề đọc ra tiếng trước khi nhấc nhẹ chân phải lên rồi đạp mạnh xuống đất.
Tuy bàn chân chưa đạp xuống mặt đất, thế mà đã có từng đường vân gợn sóng truyền ra.
“Mời Sơn thần Pha Tử sơn đến đây gặp gỡ.”
Đã sử dụng ra thuật Câu thần, nhưng thực trạng lại khác với lần trước. Lần này, mãi đến khi từng đợt gợn sóng của Đạo suy giảm và biến mất, Sơn thần cũng không xuất hiện ra trước mặt.
Lão ăn mày lắc đầu.
“Xem ra, Thạch đạo hữu đã thân tử đạo tiêu!”
Nghe thế, Kế Duyên lập tức cau mày rồi nhìn về Chúc Thính Đào. Không để ý đến sự ngạc nhiên của đối phương khi thấy mình dùng thuật Câu thần, hắn vươn tay nhận lấy một nén hương đã đốt trụi từ tay Chúc Thính Đào.
“Chúc đạo hữu, cho ta mượn nén hương này dùng một lát.”
Nói xong, Kế Duyên tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó bèn cầm nén hương đã đốt cạn để thi pháp lần nữa. Hắn nhấc chân phải lên rồi giẫm xuống, gia trì thêm đạo uẩn Câu thần trước khi mở miệng lần nữa.
“Mời Sơn thần Pha Tử sơn đến đây gặp gỡ.”
Giọng nói vừa vang lên, một đám khói mờ mịt, như có như không lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, trông rất giống một loại khói nhang mà người ta hay thắp trong miếu. Đám khói ấy tụ lại một chỗ, hóa thành một tảng đá núi màu vàng cổ quái ngay trước mặt.
Tảng đá kia có kích thước bằng một chiếc ghế; nhìn từ một góc độ khác, trông có vẻ như đây là một người đang cuộn tròn thân thể lại.
“Gã không chết, nhưng cũng không phải là đang sống.”
“Ừm, nhưng vẫn còn cứu được!”
“Đúng vậy.”
“Còn được như vầy là cũng không tệ lắm đâu.”
Thạch Hữu Đạo hôm nay gần như không còn ý thức gì, chỉ là do có linh khí của đá núi tụ lại, không hề tiêu tan, nhờ thế mà giữ được một tia linh tính trong tảng đá này. Có lẽ một trăm năm sau, khi linh khí của tảng đá núi này hội tụ đủ, lại nạp thêm tinh hoa của nhật nguyệt, linh tính sẽ càng ngày càng mạnh. Đến lúc đó, Thạch Hữu Đạo sẽ có cơ hội tỉnh lại.
“Hay đưa gã lên đỉnh núi trấn Hồ yêu kia, chúng ta sẽ thi pháp để lưu lại một loại trận thế, giúp gã hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, để gã sớm ngày quay lại với con đường tu hành?”
Đề nghị này của lão ăn mày là cách làm phổ thông, cũng là phương pháp chính thống của Tiên đạo. Mặc dù cũng có những tà pháp khác có thể giúp Thạch Hữu Đạo nhanh chóng khôi phục ý thức và thậm chí là có thể tu hành trở lại, nhưng yêu cầu là phải dùng các phương pháp độc ác xấu xa như huyết tế hoặc cướp đoạt bản nguyên. Mà nếu làm vậy, sẽ đẩy Thạch Hữu Đạo vào tà đạo.
Tuy nhiên, Kế Duyên chỉ cau mày không nói gì, trong đầu thì nghĩ đến quyển “Chính Đức Bảo Công Lục” mà bản thân từng đọc thoáng qua. Đây là một cuốn sách về các vị Thổ địa, Sơn thần hay các loại thần chích; trong đó, Kế Duyên chợt nhớ đến dăm ba câu, nội dung liên quan đến một khúc Đạo ca sinh ra từ tâm.
“Đá vàng trên núi, nhật nguyệt truyền cho ánh sáng, trời ban cho phong lôi, đất đai dưỡng dục bằng linh... Vạn vật hữu tình, đến đi vội vàng; sinh giữa trời đất, quay về với núi sông... Hòn đá vàng nhỏ nhoi, nằm lặng lẽ trong núi, được trời sinh - được đất nuôi, sau đó tự sinh trưởng. Y có thể cảm giác đến núi non, lụy ân tình của sông núi. Thời đến, duyên đến; từ đó mà sinh, từ đó mà trưởng.”
Đạo âm của Kế Duyên tựa như tiếng hát, vừa nặng nề, lại vừa xa xưa, lại tựa như giọng xướng truyền đi xa xa khắp núi non...
Một con báo rừng sắp sửa cắn một con thỏ hoang, lúc này chợt dừng động tác lại. Thỏ con hoảng sợ chạy đi được mười bước nhưng cũng dần dần dừng bước chân. Một con sơn tước từ trên trời rơi xuống, trở về tổ của mình - mà bọn chim non vốn dĩ đang há mồm kêu chít chít vì chờ chim mẹ mang mồi về ăn kia cũng yên lặng hẳn đi. Bọn thú đang uống nước bên dòng suối cũng dừng lại; khách bộ hành liều mạng lên núi hái thuốc cũng ngừng tay. Tất cả đều mơ hồ nghe thấy tiếng hát vang dội kia. Loại tình huống này quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách của miền rừng núi.
Pha Tử sơn trở nên yên tĩnh hẳn. Dường như mọi thứ nơi đây, từ các thảm thực vật đến các loài động vật trong toàn bộ ngọn núi, đều đang yên tĩnh lắng nghe. Đây là một cảm giác rất du dương và thoải mái.
“Nơi hợp thành Linh, Địa uẩn kéo dài. Hòn đá nhỏ màu vàng, từ đó mà sinh, từ đó mà trưởng.”
Vài chữ cuối cùng đã vang lên, còn mang theo một ý vị sắc lệnh mờ nhạt, lại có một tia khí Huyền hoàng mịt mờ đi cùng với tiếng ca mà hòa nhập vào tảng đá vàng bên trong ngôi miếu này.
Khúc Đạo ca của Kế Duyên đã dừng lại, nhưng tiếng hát du dương với âm luật độc đáo kia vẫn vang vọng quanh núi. Cứ tựa như, núi cao và đại địa đang đồng diễn bài hát này. Điều kỳ lạ hơn chính là, khi tiếng ca “vọng lại” nơi này, thế mà lại mang theo đủ loại khí tức có linh tính, men theo tiếng ca mà hòa nhập vào tảng đá vàng kia.
Chợt có cảm giác gì đó trong lòng, Kế Duyên lập tức nhìn xuống tảng đá vàng dưới chân.
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Thạch đạo hữu, nên tỉnh lại đi!”
“Răng rắc... răng rắc... Lách cách...”
Trên bề mặt tảng đá núi màu vàng xuất hiện từng vết nứt nhỏ, nhưng đây không phải là do tảng đá sắp vỡ nát hoàn toàn. Bởi vì với những vết nứt này, linh khí bên trong táng đá cảng lúc càng mạnh dần lên.
Ở bên cạnh Kế Duyên, bốn người, bao gồm cả lão Long, đều triệt để thẫn thờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.