Chương 393: Lôi kiếp khoa trương
Chân Phí Sự
10/07/2021
Tiếng sấm nổ đột ngột cũng đánh thức Kế Duyên khỏi trạng thái đắm chìm trong ý cảnh của đạo uẩn. Hắn đột nhiên ngẩng đầu
nhìn trời, cơ bản là chẳng cần bấm đốt ngón tay cũng có thể biết chuyện
gì sắp xảy ra.
“Lôi kiếp ư? Sao lại...”
Mới nói được nửa chừng bèn nhận ra một điều gì đó, Kế Duyên lập tức cúi đầu nhìn bản “Thiên Địa Hóa Sinh” vẫn chưa ráo mực trên bàn.
“Quyển sách này ra đời lại dẫn tới Thiên kiếp à?”
Sấm sét và gió đen bao phủ chung quanh, trong khi bầu trời càng ngày càng có nhiều mây đen hội tụ hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu trời quang đãng nay lại trở thành mây đen vần vũ.
"Không hay rồi, không thể độ kiếp ngay tại Đại Lương tự được!"
Từ khi bị đánh thức bởi tiếng sấm đến khi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cả quá trình cũng chỉ chừng hai đến ba lượt hít thở.
Mặc dù có rất nhiều vị cao tăng trong Đại Lương tự, nhưng hầu hết họ đều là những tăng nhân bình thường bằng xương bằng thịt. Và ngay cả khi họ là những vị cao tăng, thậm chí là nhóm cao tăng chuyên thuyết pháp kia, thì đó cũng không phải là trình độ quá cao siêu gì cả. Biết rõ đây không phải là lúc do dự, Kế Duyêt quyết đoán cưỡi gió đạp mây bay lên trời, vận dụng mọi nguồn pháp lực để hóa thành tia sáng lướt đi.
Lúc này, hầu hết các tăng nhân trong Đại Lương tự cũng vô cùng hoảng sợ. Hàng loạt tăng chúng vội vàng ra khỏi phòng, nhìn về phía bầu trời, để rồi nhận ra mây đen đang rải sét bủa giăng khắp nơi.
Phương trượng đại sư và một vài lão tăng cũng nhảy ra khỏi nhà tăng đường, thét to về phía các tăng chúng đang hoảng sợ.
“Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ! Tăng chúng Đại Lương tự không được hoảng loạn!”
“Tăng chúng trong chùa, nhanh chóng quay về nhà tăng đường để trú mưa, tập trung tụng kinh Phật Ấn Minh Vương! Chúng ta thành tâm niệm Phật, lôi kiếp sẽ không giáng vào người!"
Sau khi các nhà sư trách mắng và trấn an, một vài tăng nhân kém định lực mới dần an tâm trở lại.
“Đì đoàng.... Ầm ầm ầm...”
“A...”
Sấm sét xuất hiện quá đột ngột, trưởng công chúa Sở Như Yên hoảng sợ hét to lên, sau đó vô thức ôm lấy vị nữ quan bên cạnh. Trong khi đó, vị nữ quan và Tuệ Đồng cũng kinh hãi đồng dạng vì tiếng sét, lập tức nhìn lên bầu trời theo phản xạ.
Cả hai nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn như vòng xoáy, hội tụ và xoay tròn trên bầu trời, xen lẫn là những tia sét chằng chịt.
“Ầm… Ầm… Ầm ầm…”
Cuồng phong thổi ngang qua, ép những khóm hoa cỏ trong chùa gần như ngã rạp xuống đất, còn khiến nhiều người phải lảo đảo đứng không vững.
“Lôi kiếp! Tại sao lại có lôi kiếp xuất hiện?”
Hòa thượng Tuệ Đồng kinh ngạc hét lên, trong khi trưởng công chúa phải tựa vào người vị nữ quan mới có thể gắng gượng lại được.
“Tuệ Đồng đại sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói của nàng chìm khuất sau tiếng gió, Tuệ Đồng có nghe thấy, nhưng y còn chưa kịp phản ứng lại thì chợt trông thấy một luồng sáng trắng xông lên bầu trời tại khu vực cấm địa của ngôi chùa này. Không những thế, y còn mơ hồ trong thấy một bóng người bay lên.
Các tăng nhân của Đại Lương tự, cả trưởng công chúa Sở Như Yên và vị nữ quan kia cùng rất nhiều người đều nhìn thấy ánh sáng trắng chiếu lên bầu trời rồi nhanh chóng chạy mất. Nhưng vào lúc tia sáng đó vọt lên, một giọng nói cố gắng giữ vững sự bình thản của Kế Duyên cũng vang vọng khắp cả ngôi chùa.
“Tăng chúng trong Đại Lương tự, đừng sợ hãi! Lôi kiếp này là nhằm vào Kế Duyên ta đây. Giờ ta đi khỏi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Đại Lương tự cả...”
Giọng nói bình tĩnh nhưng mênh mông cuồn cuộn, vang vọng áp cả tiếng sấm, quanh quẩn xung quanh Đại Lương tự.
“Người đó đang bay kìa! Đó là Kế tiên sinh ư? Kế tiên sinh có thể bay à?”
Vị nữ quan nhìn người đang cưỡi mây hóa ánh sáng bay đi kia với ánh mắt đầy kinh hãi. Trên thực tế, đó chỉ là một khoảnh khắc trong nháy mắt mà thôi, vì tia sáng đó chỉ lóe lênh là biến mất ngay lập tức. Chỉ trong một lần chớp mắt, tia sáng kia chỉ còn lại một điểm sáng nhỏ, cuối cùng tan biến bặt tăm.
Cùng lúc này, mặc dù mây đen vẫn giăng kín bên trên Đại Lương tự nhưng hiện tượng hội tụ như vòng xoáy đã không còn nữa. Hiện tại, chỉ còn lại một quầng mây đen bình thường che kín bầu trời bên trên, thỉnh thoảng kèm theo dăm ba tiếng sấm. Cuồng phong cũng bắt đầu nhẹ dần, nhiều nhất là đổ một cơn mưa rào đi kèm với sấm chớp là xong.
Đến giờ phút này, hiện trạng hoảng loạn trong Đại Lương tự mới dần được ổn định trở lại.
“Ầm ầm...”
Sấm sét vẫn vang lên, nhưng không còn uy thế chấn nhiếp lòng người như trước nữa.
“Trưởng công chúa điện hạ, vào tăng đường với bần tăng nhanh lên. Trời sắp mưa to rồi!"
“À, được rồi, được!”
“Tuệ Đồng đại sư, giọng nói vừa rồi là của Kế tiên sinh à? Ngài ấy hóa thân thành ánh sáng bay đi ư?”
Vị nữ quan hỏi lại với giọng hơi kích động. Xét về chuyện thần phật tiên thánh, hòa thượng Tuệ Đồng từng giải thích rạch ròi trước đây. Nhưng xét về tính chấn động, hình ảnh Kế Duyên vừa bay đi kia quả thật ảnh hưởng sâu sắc đến vị nữ quan này.
“Đúng là Kế tiên sinh! Ngài ấy vừa cưỡi mây, khống chế lấy pháp quang mà bay đi, rõ ràng là không muốn liên lụy đến Đại Lương tự. Chỉ là lôi kiếp thế này... Thiện tai Đại Minh Vương Phật, mong ngã Phật từ bi, ặc..."
Hòa thượng Tuệ Đồng đột nhiên ngừng lời. Bản thân Kế tiên sinh chính là một vị tiên nhân, còn có thể ngồi luận đạo với Phật ấn Minh Vương của Phật môn cơ mà; nếu niệm Phật hiệu để phù hộ cho hắn thì quả thật...
"Bằng vào đạo hạnh của tiên sinh, ắt hẳn lôi kiếp lần này cũng không làm gì được ngài ấy. Chỉ là, tại sao lại có lôi kiếp nhỉ? Vốn dĩ tiên sinh đã ở cảnh giới vô cấu vô hạ (không bị vấy bẩn, không dính đến nghiệp chướng) rồi cơ mà?"
Hòa thượng Tuệ Đồng bất chợt nhìn về phía cây đại thụ trong khu cấm địa kia.... Chẳng lẽ thứ dẫn đến lôi kiếp không phải là bản thân Kế tiên sinh?
“Đại sư, lôi kiếp là gì?” “Tuệ Đồng đại sư, Kế tiên sinh không sao chứ?”
“Đại sư, ta có thể học được năng lực phi thiên độn địa như thế không? Hay ngài giúp ta giới thiệu với Kế tiên sinh một lần nhé?"
Hai người phụ nữ liên tục hỏi han Tuệ Đồng.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Hai vị, chúng ta đến tăng đường tránh mưa nhanh lên! Về vấn đề này, chúng ta từ từ bàn luận sau nhé.”
...
Giờ khắc này, tốc độ phi hành của Kế Duyên đã tăng lên đến cực điểm. Bất cứ nơi nào hắn bay qua, mây đen đều tụ tập trên đầu, như thể những tảng mây ấy dính chặt với hắn như hình với bóng, hay chính xác hơn là với quyển sách trong tay hắn.
Kế Duyên vận dụng toàn bộ Pháp nhãn, quét mắt qua mặt đất bao la. Nơi nào có nhân khí đậm đặc, hắn đều tránh đi. Nhưng lôi kiếp kéo đến quá nhanh, căn bản là không có nhiều thời gian. Thế nên, hắn chỉ có thể dùng hết sức để phi hành, bay được càng xa càng tốt.
Cuối cùng, Kế Duyên dừng chân ngay trên một sườn núi khá hoang vắng thuộc một ngọn núi lớn. Gần như ngay khi hắn dừng lại, tảng mây đen trên bầu trời lập tức phóng đại lên. Vô số các tia chớp lờ mờ lượn quanh trong tầng mấy ấy, trong khi những đám mây đen vẫn tiếp tục lan rộng, khiến sắc trời cứ thế mà tối hẳn đi.
Sau hơn mười nhịp thở, xung quanh đã tối mịt như thể màn đêm đã buông xuống.
... Ầm ầm...
Một tia chớp đánh xuống ngọn núi, chém đứt một ngọn đại thụ nơi đó. Từng tia sét to tướng chắc nịch lập lòe, chiếu sáng cả ngọn núi vốn đen kịt.
Kế Duyên đáp xuống, đứng trên sườn núi nhìn lên bầu trời. Vòng xoáy mây đen khổng lồ hội tụ ánh sét, như thể nó vẫn tiếp tục đè ép xuống.
Trên thực tế, ngay cả Kế Duyên của ngày hôm nay vẫn cảm thấy lòng thấp thỏm khi trông thấy cảnh tượng này. Nhưng dĩ nhiên, chắc chắn là hắn không bao giờ để lại "Thiên Địa Hóa Sinh" một mình rồi tự thân bỏ chạy.
Sau khi thôi diễn xong, Kế Duyên thậm chí còn chưa đọc hết một mạch cả quyển. Nếu bản viết tay này bị hủy, vậy tâm cảnh của hắn về phần nội dung đó cũng sẽ vì thế mà vỡ nát theo. Sau này, chẳng biết đến khi nào mới có thể thôi diễn lại lần nữa.
"Chỉ là lôi kiếp thôi mà, ngon thì đến đây!"
Nhưng lúc này, hắn cũng không thể và không dám cất cuộn sách vào tay áo của mình, không thì đây thực sự là kiếp cho mỗi bản thân hắn.
Đì đoàng.... Đùng đùng đùng....
Kế Duyên còn chưa suy nghĩ xong, tia sét đầu tiên trên bầu trời nóng nảy giáng xuống, phủ lên một lớp trắng xóa giữa khắp núi đồi mênh mông.
... Ầm...
... Đùng đùng đùng...
Kế Duyên dùng một tay chống kiếm, chỉ thẳng lên bầu trời. Xung quanh là ánh sét giăng kín, và phía trên hắn, một đôi bàn tay to đỏ rực đến từ một vị thần tướng trong bộ giáp vàng đang hướng lên thiên không, phòng thủ trên đầu Kế Duyên. Đây chính là Kim giáp lực sĩ mà hắn vừa triệu hồi ra trong nháy mắt.
Đùng... đùng... đùng... đoành đoành...
Ánh sét lan rộng quét qua sườn núi cằn cỗi, dù là đá tảng hay mấy nhành gỗ khô đều nổ tung cả lên, trong khi mặt đất in hằng hàng loạt vết cháy.
Tất cả những dòng điện phủ khắp cơ thể Kế Duyên trông tựa như một lớp màng mỏng vậy, và toàn bộ cơ thể của Kim giáp lực sĩ cũng bị bao phủ bởi sấm sét. Thổ linh vàng óng liên tục ngưng tụ dưới chân của Kim giáp lực sĩ nhằm giúp y chống lại sấm sét. Đồng thời, pháp lực của Kế Duyên cũng không ngừng gia trì cho Kim giáp lực sĩ, mới có thể giúp y không bị cạn kiện sức lực.
Sấm sét này không phải lóe lên rồi biến mất; nó tựa như một dòng sông dài liên miên bất tuyệt, liên tục tưới rải Thiên uy xuống mặt đất. Kế Duyên nghiến chặt răng, không phải vì đau đớn bởi sấm sét, mà do tâm trạng lúc này khá là căng thẳng.
Cuối cùng, cơn giông bão sấm chớp này cũng qua đi. Thời gian của bốn, năm nhịp thở dài như bốn, năm canh giờ vậy. Ngoại trừ khu vực nơi Kế Duyên và Kim giáp lực sĩ đang đứng, hầu hết những vị trí khác đều đã cháy rụi đen kịt.
“Phù phù...”
Kế Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn sang Kim giáp lực sĩ, kẻ này vẫn còn tích đọng sấm sét trên người, cơ thể bắt đầu bốc lên từng làn khói xanh, hiển nhiên sắp không chịu nổi rồi.
Bất đắc dĩ, Kế Duyên chỉ có thể vẫy nhẹ tay, thu hồi Kim giáp lực sĩ trở lại. Mặc dù y đã biến thành hình dạng của một người giấy màu vàng với những tia sét đang vờn quanh. Kế Duyên cầm lên tay, cảm giác đau đớn như muốn chết lặng.
Kế Duyên hiểu rất rõ về sức mạnh thể chất của Kim giáp lực sĩ. Ngay cả lực sĩ cũng không chịu nổi, tuy không biết thân thể chính mình có thể mạnh đến mức nào, nhưng Kế Duyên hoàn toàn không muốn nếm thử.
Thế nhưng mà, Kế Duyên không thể suy nghĩ nhiều hơn được nữa.
Răng rắc... Ầm ầm...
Lại là một luồng sấm sét khác; lúc này, tia sét ánh lên một màu tím nhạt, trong khi tư thế giáng xuống trông giống như phóng thẳng một ngọn giáo sấm vậy. Trong nháy mắt, không gian xung quanh lại chìm trong từng tầng sáng chói lòa.
Vẫn là bốn, năm nhịp thở như trước; và sau khi đợt lôi kiếp này qua đi, Kế Duyên lập tức triệu hồi hai vị Kim giáp lực sĩ ra, để rồi vẫn bị sấm sét đánh tan. Bản thân hắn cũng chịu tải cái cảm giác như bị điện giật sau đợt lôi kiếp cuối cùng, đau đến tận ánh mắt đấy.
Phù... phù...
Kế Duyên thở hổn hển để giảm bớt áp lực. Quá trình tiêu hao pháp lực vẫn còn trong mức có thể gắng gượng được, nhưng áp lực trong lòng quá nặng.
Hắn dán mắt vào bầu trời, nhận ra loạt sét mới đang tích tụ với tốc độ cực nhanh. Lần này, lôi kiếp lại mang màu tím nhưng mơ hồ có sắc thái màu vàng sáng. Những tia chớp đang có xu hướng hội tụ vào một lõi nào đó nằm chính giữa tầng mây...
“Sắc lệnh: Trừ tà trói mị!"
Kế Duyên thét to, cuối cùng đành phải dùng luôn đòn sát thủ chuyên để đối phó với sấm sét. Sắc lệnh vừa ra cùng với từng sợi khí Huyền Hoàng lượn quanh, Lôi chú từ ống tay áo rộng thùng thình của Kế Duyên bắn ra ngay lập tức, xông thẳng lr6n bầu trời.
Xoẹt...
Một pháp chú trong hình dạng một ánh sét khổng lồ hiển hiện giữa bầu trời, vừa đúng lúc lôi kịp giáng xuống ở đợt kế tiếp.
Đùng đùng... Ầm Ầm...
Ào ào ào...
Ánh sét tựa như thác nước trên trời, liên tục trút xuống Lôi chú. Ánh sáng của đạo Lôi chú đột nhiên biến thành màu vàng tím; cứ mỗi một dòng chú văn bị hủy diệt, dòng chú văn khác lại bừng sáng và lan rộng hơn.
Không ổn, Lôi chú sắp sửa không chịu đựng nổi rồi!
Có thể kéo dài bao lâu đây? Hai hay ba nhịp thở?
Cõi lòng của Kế Duyên phải đang nhỏ máu! Lôi chú này chính là bảo vật hiện thời trong tay hắn, nếu bị phá hủy quả thực sẽ rất đau lòng. Nhưng dù đau khổ đến đâu cũng phải kìm lại, không thì khó có thể độ qua kiếp này!
Kế Duyên chắc mẫm rằng, nhiều nhất là chỉ có ba đợt sấm sét trong lần độ kiếp này. Nhưng mà, ba đợt sét này mang uy lực quá mạnh; bằng không, nếu cứ giữ uy lực thế này mà giáng xuống sáu, bảy đạo, hắn đành phải chạy trốn thôi.
Cuối cùng, dù được khí Huyền Hoàng gia trì, bản thân Lôi chú cũng đã tỏa ra vầng hào quang chói sáng đến mức cực hạn. Điều này khẳng định rằng, Lôi chú sắp bị phân liệt tất cả, mà lúc này chỉ mới đi qua một nửa thời gian của ba nhịp thở mà thôi.
Thu!
Kế Duyên dụng tâm, lập tức vung tay áo thu lại tờ Lôi chú mang những con chữ chịu tải các vết rách chằng chịt. Cùng một lúc ngay thời điểm ấy, hắn vươn tay phải nắm lấy Thanh Đằng kiếm, trong khi vầng sáng của chữ "Tàng" trong cả cụm “Linh Vận Thanh Đằng Tàng Phong Vạn Trượng" trên vỏ kiếm dần hòa nhập vào chữ "Phong."
“Đừng coi thường người khác nha!”
Kế Duyên giận dữ hét lên với bầu trời, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ!
“Keng...”
Xoẹt...
Uy lực của tiên kiếm hoàn toàn bùng nổ, kiếm quang và sấm sét tranh nhau tỏa sáng. Không gian xung quanh sáng rực một góc trời, cơ hồ chỉ toàn là ánh sáng màu trắng. Chưa bàn đến vạn vật nơi đây, dù đưa bàn tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Giờ khắc này, kiếm khí hóa thành một đường kiếm quang, mang theo uy thế khinh thường chúng sinh, vẽ ra một vòng bán nguyệt chém lên đạo sấm sét hiện thời. Chưa hết, ánh kiếm còn bổ thẳng lên trời, chém nát tầng mây sét lưu manh phía trên kia.
Xì xèo... xì xèo... Tí tách...
Mặc dù ánh sét bị chém thành hai nửa, nhưng lúc này vẫn có những dòng điện chằng chịt giáng xuống từ chuôi kiếm.
“Hừ...”
Kế Duyên gầm gừ, cố nén cơn đau đớn mà giữ chặt quyển “Thiên Địa Hóa Sinh” và liên tục vận dụng pháp lực để bảo vệ nó. Lôi đình chi lực vô tận kia dần dà thẩm thấu vào tay trái Kế Duyên, bắt đầu dây dưa với luồng pháp quang đang gia trì trên quyển sách.
“Lôi kiếp ư? Sao lại...”
Mới nói được nửa chừng bèn nhận ra một điều gì đó, Kế Duyên lập tức cúi đầu nhìn bản “Thiên Địa Hóa Sinh” vẫn chưa ráo mực trên bàn.
“Quyển sách này ra đời lại dẫn tới Thiên kiếp à?”
Sấm sét và gió đen bao phủ chung quanh, trong khi bầu trời càng ngày càng có nhiều mây đen hội tụ hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu trời quang đãng nay lại trở thành mây đen vần vũ.
"Không hay rồi, không thể độ kiếp ngay tại Đại Lương tự được!"
Từ khi bị đánh thức bởi tiếng sấm đến khi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cả quá trình cũng chỉ chừng hai đến ba lượt hít thở.
Mặc dù có rất nhiều vị cao tăng trong Đại Lương tự, nhưng hầu hết họ đều là những tăng nhân bình thường bằng xương bằng thịt. Và ngay cả khi họ là những vị cao tăng, thậm chí là nhóm cao tăng chuyên thuyết pháp kia, thì đó cũng không phải là trình độ quá cao siêu gì cả. Biết rõ đây không phải là lúc do dự, Kế Duyêt quyết đoán cưỡi gió đạp mây bay lên trời, vận dụng mọi nguồn pháp lực để hóa thành tia sáng lướt đi.
Lúc này, hầu hết các tăng nhân trong Đại Lương tự cũng vô cùng hoảng sợ. Hàng loạt tăng chúng vội vàng ra khỏi phòng, nhìn về phía bầu trời, để rồi nhận ra mây đen đang rải sét bủa giăng khắp nơi.
Phương trượng đại sư và một vài lão tăng cũng nhảy ra khỏi nhà tăng đường, thét to về phía các tăng chúng đang hoảng sợ.
“Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ! Tăng chúng Đại Lương tự không được hoảng loạn!”
“Tăng chúng trong chùa, nhanh chóng quay về nhà tăng đường để trú mưa, tập trung tụng kinh Phật Ấn Minh Vương! Chúng ta thành tâm niệm Phật, lôi kiếp sẽ không giáng vào người!"
Sau khi các nhà sư trách mắng và trấn an, một vài tăng nhân kém định lực mới dần an tâm trở lại.
“Đì đoàng.... Ầm ầm ầm...”
“A...”
Sấm sét xuất hiện quá đột ngột, trưởng công chúa Sở Như Yên hoảng sợ hét to lên, sau đó vô thức ôm lấy vị nữ quan bên cạnh. Trong khi đó, vị nữ quan và Tuệ Đồng cũng kinh hãi đồng dạng vì tiếng sét, lập tức nhìn lên bầu trời theo phản xạ.
Cả hai nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn như vòng xoáy, hội tụ và xoay tròn trên bầu trời, xen lẫn là những tia sét chằng chịt.
“Ầm… Ầm… Ầm ầm…”
Cuồng phong thổi ngang qua, ép những khóm hoa cỏ trong chùa gần như ngã rạp xuống đất, còn khiến nhiều người phải lảo đảo đứng không vững.
“Lôi kiếp! Tại sao lại có lôi kiếp xuất hiện?”
Hòa thượng Tuệ Đồng kinh ngạc hét lên, trong khi trưởng công chúa phải tựa vào người vị nữ quan mới có thể gắng gượng lại được.
“Tuệ Đồng đại sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói của nàng chìm khuất sau tiếng gió, Tuệ Đồng có nghe thấy, nhưng y còn chưa kịp phản ứng lại thì chợt trông thấy một luồng sáng trắng xông lên bầu trời tại khu vực cấm địa của ngôi chùa này. Không những thế, y còn mơ hồ trong thấy một bóng người bay lên.
Các tăng nhân của Đại Lương tự, cả trưởng công chúa Sở Như Yên và vị nữ quan kia cùng rất nhiều người đều nhìn thấy ánh sáng trắng chiếu lên bầu trời rồi nhanh chóng chạy mất. Nhưng vào lúc tia sáng đó vọt lên, một giọng nói cố gắng giữ vững sự bình thản của Kế Duyên cũng vang vọng khắp cả ngôi chùa.
“Tăng chúng trong Đại Lương tự, đừng sợ hãi! Lôi kiếp này là nhằm vào Kế Duyên ta đây. Giờ ta đi khỏi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Đại Lương tự cả...”
Giọng nói bình tĩnh nhưng mênh mông cuồn cuộn, vang vọng áp cả tiếng sấm, quanh quẩn xung quanh Đại Lương tự.
“Người đó đang bay kìa! Đó là Kế tiên sinh ư? Kế tiên sinh có thể bay à?”
Vị nữ quan nhìn người đang cưỡi mây hóa ánh sáng bay đi kia với ánh mắt đầy kinh hãi. Trên thực tế, đó chỉ là một khoảnh khắc trong nháy mắt mà thôi, vì tia sáng đó chỉ lóe lênh là biến mất ngay lập tức. Chỉ trong một lần chớp mắt, tia sáng kia chỉ còn lại một điểm sáng nhỏ, cuối cùng tan biến bặt tăm.
Cùng lúc này, mặc dù mây đen vẫn giăng kín bên trên Đại Lương tự nhưng hiện tượng hội tụ như vòng xoáy đã không còn nữa. Hiện tại, chỉ còn lại một quầng mây đen bình thường che kín bầu trời bên trên, thỉnh thoảng kèm theo dăm ba tiếng sấm. Cuồng phong cũng bắt đầu nhẹ dần, nhiều nhất là đổ một cơn mưa rào đi kèm với sấm chớp là xong.
Đến giờ phút này, hiện trạng hoảng loạn trong Đại Lương tự mới dần được ổn định trở lại.
“Ầm ầm...”
Sấm sét vẫn vang lên, nhưng không còn uy thế chấn nhiếp lòng người như trước nữa.
“Trưởng công chúa điện hạ, vào tăng đường với bần tăng nhanh lên. Trời sắp mưa to rồi!"
“À, được rồi, được!”
“Tuệ Đồng đại sư, giọng nói vừa rồi là của Kế tiên sinh à? Ngài ấy hóa thân thành ánh sáng bay đi ư?”
Vị nữ quan hỏi lại với giọng hơi kích động. Xét về chuyện thần phật tiên thánh, hòa thượng Tuệ Đồng từng giải thích rạch ròi trước đây. Nhưng xét về tính chấn động, hình ảnh Kế Duyên vừa bay đi kia quả thật ảnh hưởng sâu sắc đến vị nữ quan này.
“Đúng là Kế tiên sinh! Ngài ấy vừa cưỡi mây, khống chế lấy pháp quang mà bay đi, rõ ràng là không muốn liên lụy đến Đại Lương tự. Chỉ là lôi kiếp thế này... Thiện tai Đại Minh Vương Phật, mong ngã Phật từ bi, ặc..."
Hòa thượng Tuệ Đồng đột nhiên ngừng lời. Bản thân Kế tiên sinh chính là một vị tiên nhân, còn có thể ngồi luận đạo với Phật ấn Minh Vương của Phật môn cơ mà; nếu niệm Phật hiệu để phù hộ cho hắn thì quả thật...
"Bằng vào đạo hạnh của tiên sinh, ắt hẳn lôi kiếp lần này cũng không làm gì được ngài ấy. Chỉ là, tại sao lại có lôi kiếp nhỉ? Vốn dĩ tiên sinh đã ở cảnh giới vô cấu vô hạ (không bị vấy bẩn, không dính đến nghiệp chướng) rồi cơ mà?"
Hòa thượng Tuệ Đồng bất chợt nhìn về phía cây đại thụ trong khu cấm địa kia.... Chẳng lẽ thứ dẫn đến lôi kiếp không phải là bản thân Kế tiên sinh?
“Đại sư, lôi kiếp là gì?” “Tuệ Đồng đại sư, Kế tiên sinh không sao chứ?”
“Đại sư, ta có thể học được năng lực phi thiên độn địa như thế không? Hay ngài giúp ta giới thiệu với Kế tiên sinh một lần nhé?"
Hai người phụ nữ liên tục hỏi han Tuệ Đồng.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Hai vị, chúng ta đến tăng đường tránh mưa nhanh lên! Về vấn đề này, chúng ta từ từ bàn luận sau nhé.”
...
Giờ khắc này, tốc độ phi hành của Kế Duyên đã tăng lên đến cực điểm. Bất cứ nơi nào hắn bay qua, mây đen đều tụ tập trên đầu, như thể những tảng mây ấy dính chặt với hắn như hình với bóng, hay chính xác hơn là với quyển sách trong tay hắn.
Kế Duyên vận dụng toàn bộ Pháp nhãn, quét mắt qua mặt đất bao la. Nơi nào có nhân khí đậm đặc, hắn đều tránh đi. Nhưng lôi kiếp kéo đến quá nhanh, căn bản là không có nhiều thời gian. Thế nên, hắn chỉ có thể dùng hết sức để phi hành, bay được càng xa càng tốt.
Cuối cùng, Kế Duyên dừng chân ngay trên một sườn núi khá hoang vắng thuộc một ngọn núi lớn. Gần như ngay khi hắn dừng lại, tảng mây đen trên bầu trời lập tức phóng đại lên. Vô số các tia chớp lờ mờ lượn quanh trong tầng mấy ấy, trong khi những đám mây đen vẫn tiếp tục lan rộng, khiến sắc trời cứ thế mà tối hẳn đi.
Sau hơn mười nhịp thở, xung quanh đã tối mịt như thể màn đêm đã buông xuống.
... Ầm ầm...
Một tia chớp đánh xuống ngọn núi, chém đứt một ngọn đại thụ nơi đó. Từng tia sét to tướng chắc nịch lập lòe, chiếu sáng cả ngọn núi vốn đen kịt.
Kế Duyên đáp xuống, đứng trên sườn núi nhìn lên bầu trời. Vòng xoáy mây đen khổng lồ hội tụ ánh sét, như thể nó vẫn tiếp tục đè ép xuống.
Trên thực tế, ngay cả Kế Duyên của ngày hôm nay vẫn cảm thấy lòng thấp thỏm khi trông thấy cảnh tượng này. Nhưng dĩ nhiên, chắc chắn là hắn không bao giờ để lại "Thiên Địa Hóa Sinh" một mình rồi tự thân bỏ chạy.
Sau khi thôi diễn xong, Kế Duyên thậm chí còn chưa đọc hết một mạch cả quyển. Nếu bản viết tay này bị hủy, vậy tâm cảnh của hắn về phần nội dung đó cũng sẽ vì thế mà vỡ nát theo. Sau này, chẳng biết đến khi nào mới có thể thôi diễn lại lần nữa.
"Chỉ là lôi kiếp thôi mà, ngon thì đến đây!"
Nhưng lúc này, hắn cũng không thể và không dám cất cuộn sách vào tay áo của mình, không thì đây thực sự là kiếp cho mỗi bản thân hắn.
Đì đoàng.... Đùng đùng đùng....
Kế Duyên còn chưa suy nghĩ xong, tia sét đầu tiên trên bầu trời nóng nảy giáng xuống, phủ lên một lớp trắng xóa giữa khắp núi đồi mênh mông.
... Ầm...
... Đùng đùng đùng...
Kế Duyên dùng một tay chống kiếm, chỉ thẳng lên bầu trời. Xung quanh là ánh sét giăng kín, và phía trên hắn, một đôi bàn tay to đỏ rực đến từ một vị thần tướng trong bộ giáp vàng đang hướng lên thiên không, phòng thủ trên đầu Kế Duyên. Đây chính là Kim giáp lực sĩ mà hắn vừa triệu hồi ra trong nháy mắt.
Đùng... đùng... đùng... đoành đoành...
Ánh sét lan rộng quét qua sườn núi cằn cỗi, dù là đá tảng hay mấy nhành gỗ khô đều nổ tung cả lên, trong khi mặt đất in hằng hàng loạt vết cháy.
Tất cả những dòng điện phủ khắp cơ thể Kế Duyên trông tựa như một lớp màng mỏng vậy, và toàn bộ cơ thể của Kim giáp lực sĩ cũng bị bao phủ bởi sấm sét. Thổ linh vàng óng liên tục ngưng tụ dưới chân của Kim giáp lực sĩ nhằm giúp y chống lại sấm sét. Đồng thời, pháp lực của Kế Duyên cũng không ngừng gia trì cho Kim giáp lực sĩ, mới có thể giúp y không bị cạn kiện sức lực.
Sấm sét này không phải lóe lên rồi biến mất; nó tựa như một dòng sông dài liên miên bất tuyệt, liên tục tưới rải Thiên uy xuống mặt đất. Kế Duyên nghiến chặt răng, không phải vì đau đớn bởi sấm sét, mà do tâm trạng lúc này khá là căng thẳng.
Cuối cùng, cơn giông bão sấm chớp này cũng qua đi. Thời gian của bốn, năm nhịp thở dài như bốn, năm canh giờ vậy. Ngoại trừ khu vực nơi Kế Duyên và Kim giáp lực sĩ đang đứng, hầu hết những vị trí khác đều đã cháy rụi đen kịt.
“Phù phù...”
Kế Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn sang Kim giáp lực sĩ, kẻ này vẫn còn tích đọng sấm sét trên người, cơ thể bắt đầu bốc lên từng làn khói xanh, hiển nhiên sắp không chịu nổi rồi.
Bất đắc dĩ, Kế Duyên chỉ có thể vẫy nhẹ tay, thu hồi Kim giáp lực sĩ trở lại. Mặc dù y đã biến thành hình dạng của một người giấy màu vàng với những tia sét đang vờn quanh. Kế Duyên cầm lên tay, cảm giác đau đớn như muốn chết lặng.
Kế Duyên hiểu rất rõ về sức mạnh thể chất của Kim giáp lực sĩ. Ngay cả lực sĩ cũng không chịu nổi, tuy không biết thân thể chính mình có thể mạnh đến mức nào, nhưng Kế Duyên hoàn toàn không muốn nếm thử.
Thế nhưng mà, Kế Duyên không thể suy nghĩ nhiều hơn được nữa.
Răng rắc... Ầm ầm...
Lại là một luồng sấm sét khác; lúc này, tia sét ánh lên một màu tím nhạt, trong khi tư thế giáng xuống trông giống như phóng thẳng một ngọn giáo sấm vậy. Trong nháy mắt, không gian xung quanh lại chìm trong từng tầng sáng chói lòa.
Vẫn là bốn, năm nhịp thở như trước; và sau khi đợt lôi kiếp này qua đi, Kế Duyên lập tức triệu hồi hai vị Kim giáp lực sĩ ra, để rồi vẫn bị sấm sét đánh tan. Bản thân hắn cũng chịu tải cái cảm giác như bị điện giật sau đợt lôi kiếp cuối cùng, đau đến tận ánh mắt đấy.
Phù... phù...
Kế Duyên thở hổn hển để giảm bớt áp lực. Quá trình tiêu hao pháp lực vẫn còn trong mức có thể gắng gượng được, nhưng áp lực trong lòng quá nặng.
Hắn dán mắt vào bầu trời, nhận ra loạt sét mới đang tích tụ với tốc độ cực nhanh. Lần này, lôi kiếp lại mang màu tím nhưng mơ hồ có sắc thái màu vàng sáng. Những tia chớp đang có xu hướng hội tụ vào một lõi nào đó nằm chính giữa tầng mây...
“Sắc lệnh: Trừ tà trói mị!"
Kế Duyên thét to, cuối cùng đành phải dùng luôn đòn sát thủ chuyên để đối phó với sấm sét. Sắc lệnh vừa ra cùng với từng sợi khí Huyền Hoàng lượn quanh, Lôi chú từ ống tay áo rộng thùng thình của Kế Duyên bắn ra ngay lập tức, xông thẳng lr6n bầu trời.
Xoẹt...
Một pháp chú trong hình dạng một ánh sét khổng lồ hiển hiện giữa bầu trời, vừa đúng lúc lôi kịp giáng xuống ở đợt kế tiếp.
Đùng đùng... Ầm Ầm...
Ào ào ào...
Ánh sét tựa như thác nước trên trời, liên tục trút xuống Lôi chú. Ánh sáng của đạo Lôi chú đột nhiên biến thành màu vàng tím; cứ mỗi một dòng chú văn bị hủy diệt, dòng chú văn khác lại bừng sáng và lan rộng hơn.
Không ổn, Lôi chú sắp sửa không chịu đựng nổi rồi!
Có thể kéo dài bao lâu đây? Hai hay ba nhịp thở?
Cõi lòng của Kế Duyên phải đang nhỏ máu! Lôi chú này chính là bảo vật hiện thời trong tay hắn, nếu bị phá hủy quả thực sẽ rất đau lòng. Nhưng dù đau khổ đến đâu cũng phải kìm lại, không thì khó có thể độ qua kiếp này!
Kế Duyên chắc mẫm rằng, nhiều nhất là chỉ có ba đợt sấm sét trong lần độ kiếp này. Nhưng mà, ba đợt sét này mang uy lực quá mạnh; bằng không, nếu cứ giữ uy lực thế này mà giáng xuống sáu, bảy đạo, hắn đành phải chạy trốn thôi.
Cuối cùng, dù được khí Huyền Hoàng gia trì, bản thân Lôi chú cũng đã tỏa ra vầng hào quang chói sáng đến mức cực hạn. Điều này khẳng định rằng, Lôi chú sắp bị phân liệt tất cả, mà lúc này chỉ mới đi qua một nửa thời gian của ba nhịp thở mà thôi.
Thu!
Kế Duyên dụng tâm, lập tức vung tay áo thu lại tờ Lôi chú mang những con chữ chịu tải các vết rách chằng chịt. Cùng một lúc ngay thời điểm ấy, hắn vươn tay phải nắm lấy Thanh Đằng kiếm, trong khi vầng sáng của chữ "Tàng" trong cả cụm “Linh Vận Thanh Đằng Tàng Phong Vạn Trượng" trên vỏ kiếm dần hòa nhập vào chữ "Phong."
“Đừng coi thường người khác nha!”
Kế Duyên giận dữ hét lên với bầu trời, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ!
“Keng...”
Xoẹt...
Uy lực của tiên kiếm hoàn toàn bùng nổ, kiếm quang và sấm sét tranh nhau tỏa sáng. Không gian xung quanh sáng rực một góc trời, cơ hồ chỉ toàn là ánh sáng màu trắng. Chưa bàn đến vạn vật nơi đây, dù đưa bàn tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Giờ khắc này, kiếm khí hóa thành một đường kiếm quang, mang theo uy thế khinh thường chúng sinh, vẽ ra một vòng bán nguyệt chém lên đạo sấm sét hiện thời. Chưa hết, ánh kiếm còn bổ thẳng lên trời, chém nát tầng mây sét lưu manh phía trên kia.
Xì xèo... xì xèo... Tí tách...
Mặc dù ánh sét bị chém thành hai nửa, nhưng lúc này vẫn có những dòng điện chằng chịt giáng xuống từ chuôi kiếm.
“Hừ...”
Kế Duyên gầm gừ, cố nén cơn đau đớn mà giữ chặt quyển “Thiên Địa Hóa Sinh” và liên tục vận dụng pháp lực để bảo vệ nó. Lôi đình chi lực vô tận kia dần dà thẩm thấu vào tay trái Kế Duyên, bắt đầu dây dưa với luồng pháp quang đang gia trì trên quyển sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.