Chương 395: Phải trả nợ rượu
Chân Phí Sự
12/07/2021
Với những nữ nhân có tính cách thẳng thắn, nhanh
mồm nhanh miệng như Lục Thiên Ngôn, thực ra Kế Duyên không thấy chán
ghét, thậm chí có chút thích thú với kiểu người này. Nhưng việc dạy tiên pháp vẫn khác với việc kết bạn rất nhiều, cũng không phải là mấy chuyện tùy tiện.
Lục Thiên Ngôn hỏi xong, đừng nói là Kế Duyên, mà bất kỳ vị tu đạo tu tiên cũng sẽ trả lời như vậy. Có người sẽ lưu lại một đường lui cho người khác, còn Kế Duyên sẽ không làm như vậy. Với những người có tính cách như thế này, vẫn là nói thẳng nói thật thì tốt hơn.
Về phần những người không tu đạo, người có năng lực cơ bản cũng làm nàng nữ quan đây chướng mắt. Mấy tên chỉ biết một vài thủ đoạn thô thiển trên đường phố tự cho mình là pháp sư thì chẳng thể nào khiến vị nữ quan này kinh ngạc. Nếu hai bên đánh nhau thì có khi tên đó còn không phải là đối thủ với một cao thủ võ lâm như nàng.
Thấy Kế Duyên vừa mở miệng là đã dứt khoát từ chối, đương nhiên nữ quan cũng cảm thấy mất mát một chút. Chỉ là, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt. Cầu tiên nào có dễ dàng như vậy chứ, chỉ là không nghĩ tới Kế tiên sinh chẳng những không nói ra yêu cầu nào, mà còn nói thẳng mình không nhận đồ đệ.
Với tính tình của Lục Thiên Ngôn, sẽ không có chuyện nàng mặt dày mày dạn cầu xin không ngừng. Nàng chán ghét những người già mồm già miệng nên cũng không muốn trở thành một người như vậy. Vì thế, Lục Thiên Ngôn ôm quyền rồi không nói gì thêm. Hôm nay có thể chứng kiến thế gian có vị thần tiên chân chính như người trước mặt, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng nàng cũng không dễ dàng bị dập tắt như vậy.
Đến lúc này, hòa thượng Tuệ Đồng mới tiến lên trước một bước.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật. Kế tiên sinh có đại ân với Đại Lương tự chúng ta, lại là bạn bè với tôn giả, Đại Lương tự còn chưa chiêu đãi tiên sinh thật tốt. Chẳng hay ngài có thể ở lại ăn bữa cơm chay rồi đi không?”
Nhìn dáng vẻ rất giống một vị cao tăng đắc đạo của hòa thượng Tuệ Đồng, Kế Duyên lại nhớ tới bộ dáng dọa gã phải giật mình khi mới gặp, rồi lúc trước còn không ngừng kể khổ với hắn. Thế nên, hắn mới tinh nghịch nói một câu.
“Khoảng thời gian này Kế mỗ ăn cơm chay đủ rồi, ta còn muốn ăn thịt nữa cơ!”
Vào lúc Tuệ Đồng còn đang ngây ngốc, Kế Duyên cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha ha ha... Chư vị đại sư chớ trách, ta chỉ nói đùa thôi. Kế mỗ đi đây!”
Trong tiếng cười, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy lên một cơn gió cao vài chục trượng, trong nháy mắt đã bay lên không trung. Thân hình của hắn dần hòa mình vào trong gió, rất nhanh đã biến mất giữa hư vô.
“Thiện tai. Kế tiên sinh thật tiêu dao tự tại!”
Hòa thượng Tuệ Đồng khẽ cười, chắp tay làm Phật lễ về hướng Kế Duyên mới rời đi. Phương trượng và những tăng nhân trong Đại Lương tự cũng làm Phật lễ.
Thật ra Kế Duyên cũng không phải nói đùa. Thức ăn của Đại Lương tự rất ngon nhưng khi đã nhắc đến việc ăn mặn thì ý nghĩ này trong đầu càng lúc càng mạnh mẽ.
Rất nhiều người cũng sẽ gặp tình huống này. Vốn dĩ ăn cái gì cũng được, nhưng khi đột nhiên nghĩ tới một món ăn ngon nào đó, thế là tâm tâm niệm niệm muốn ăn cho bằng được.
Hơn nữa, những thương tổn do thiên kiếp trên người hắn cũng không thể phớt lờ được. Tuy hắn đã chậm rãi dùng linh khí và pháp lực đổ vào, từ từ có thể khôi phục theo việc tu luyện, nhưng loại thương thế này dù sao cũng không phải những vết thương bình thường, vẫn nên cẩn thận xử lý một chút.
Hôm nay Kế Duyên nghĩ tới một số chuyện, lý tưởng nhất chính là đi Thông Thiên giang một chuyến. Lão Long vẫn còn thiếu hắn một ít Long Tiên Hương, ít nhiều gì cũng có tác dụng một chút.
Hai ngày sau, bên bờ Thông Thiên giang ở Đại Trinh - trong một đám sương mù sáng sớm, thay vì từ bầu trời đáp xuống, thân hình Kế Duyên lại tựa như hiện ra từ trong sương mù, cứ như sương khói ngưng hình xuất hiện ở bờ sông vậy.
Đoạn sông này chính là vùng phụ cận cửa vào Thủy phủ của Thông Thiên giang. Lúc này, trên mặt sông có mấy chiếc thuyền lớn đang chạy ngang qua, vì có tầng sương dày đặc nên chúng di chuyển rất chậm.
Kế Duyên quét mắt nhìn mặt sông, sau đó bước từng bước vào trong nước.
Vào nước không bao lâu, Kế Duyên biết rõ lão Long nhất định đang ở nhà. Tại thủy vực dưới đáy sông, có một cảm giác ngừng nghỉ cực kỳ nhỏ, và khoảng cách thời gian giữa hai nhịp ấy rất dài; nếu không cẩn thận thì sẽ không nhận ra được. Hiện tượng này chính là lão Long đang hít thở ở long đàm.
Đến bên ngoài Thủy phủ, mấy tên Dạ Xoa đang đi tuần phát hiện ra Kế Duyên. Ngoại trừ một tên trong đó nhanh chóng bơi vào chỗ sâu trong Thủy phủ, những tên còn lại đều đứng đợi ở cấm chế cửa vào, mái tóc dài trôi bồng bềnh trong dòng nước.
Chờ đến lúc Kế Duyên tới gần, tất cả Dạ Xoa đều nắm binh khí, ôm quyền hành lễ.
“Ra mắt Kế tiên sinh!”
Kế Duyên nhẹ nhàng đáp lễ, chân đạp sóng nước đến gần vài bước. Hắn nhìn bên trong Thủy phủ rồi hỏi một câu.
“Long Quân các ngươi có nhà không?”
Một gã Dạ Xoa thống lĩnh vội trả lời.
“Long Quân đang nghỉ ngơi ở long đàm, đã có Dạ Xoa đi vào báo tin tiên sinh đến. Kính xin Kế tiên sinh theo ta đi vào nghỉ ngơi đợi một chút!”
“Được!”
Vừa chuẩn bị bước vào Thủy phủ, Kế Duyên đột nhiên nghĩ tới một điều gì đó. Hắn tiến lại gần một tên Dạ Xoa có khí tức quen thuộc, thấp giọng phân phó một câu. Gã nghe xong bèn liên tục gật đầu.
Sau đó, Kế Duyên mới tiến vào Thủy phủ. Nhờ thống lĩnh Dạ Xoa dẫn đường, hắn đã có thể ngồi xuống trong nội điện trong thoáng chốc. Trên cái bàn bên cạnh còn được dọn lên các loại thức ăn, không thiếu những loại bánh ngọt nổi danh ở kinh đô Đại Trinh.
Kế Duyên ăn mấy khối bánh đậu xanh được bao bọc trong bong bóng khí, thuận miệng hỏi Dạ Xoa hầu hạ bên cạnh.
“Ứng điện hạ và Giang Thần nương nương không có nhà sao?”
Nếu hai người này có ở đây, chắc đã sớm ra đây gặp hắn rồi.
“Bẩm kế tiên sinh, Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ...”
“Hừ, hai đứa đó đi Nguyệt Tú Đảo rồi!”
Dạ Xoa còn chưa kịp nói hết câu, thanh âm của lão Long đã từ hậu điện truyền tới. Sau đó, lão chậm rãi đạp bước đi tới bên cạnh Kế Duyên. Trong lúc đến gần, lão đã chắp tay hành lễ.
“Kế tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Kế Duyên đặt bánh đậu xanh trong tay xuống, đứng lên đáp lễ, cười nói.
“Chào Ứng lão tiên sinh, một mình nhàn nhã quá!”
Lão Long khẽ hừ một tiếng, vươn tay ra.
“Mời Kế tiên sinh ngồi!”
Kế Duyên đương nhiên biết Nguyệt Tú Đảo là nơi nào. Đó chính là nơi mà Long Nữ và Long Tử tìm được để làm chỗ ở cho Long mẫu. Dường như lão Long không muốn nói về chuyện này, Kế Duyên cũng không tiện nhắc lại. Sau khi ngồi xuống thì hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ứng lão tiên sinh, có nhớ lời hứa năm đó giữa ta và ngài không? Kế mỗ đến đòi nợ đây!”
“Đã chuẩn bị xong!”
Lão Long cũng cực kỳ sảng khoái, vung tay lên thì trên bàn lập tức hiện ra hai bầu rượu. Một bầu rượu có miệng nhỏ, màu bạch ngọc óng ánh. Một bầu rượu có màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy.
“Đây, hai vò Thiên Đấu Hồ, cũng được xem là hai kiện bảo bối. Màu trắng là Phong nhi chuẩn bị cho ngài đấy. Nó cứ sợ lúc người tới lại không có nó ở đây, nên đã để lại cho ta. Bên trong là linh khí thấm vào tiên thảo, làm phụ trợ cho việc sản xuất rượu ngon. Ước chừng có hai mươi đấu, khá hiếm có rồi. Còn vò Thiên Đấu Hồ màu xanh này là Long Tiên Hương, chứa khoảng ba đấu.”
Vừa nghe xong, Kế Duyên vui mừng ra mặt.
“Ba đấu, không ít, không ít!”
Một đấu khoảng bốn cân rượu, ba đấu chừng mười hai cân rượu. Đây chính là Long Tiên Hương. Kế Duyên vốn muốn lấy khoảng ba bốn bình nhỏ là được rồi.
Lão Long thấy Kế Duyên ít khi thể hiện niềm vui ra mặt như vậy, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
“Kế tiên sinh thích là được rồi.”
“Tất nhiên là thích rồi, thế thì Kế mỗ xin nhận vậy!”
Kế Duyên giơ tay áo lên, hai vò Thiên Đấu Hồ tự động bay vào trong tay áo. Sau đó, hắn đứng dậy.
“Điểm tâm đã ăn, rượng cũng đã lấy, Kế mỗ xin cáo từ!”
“Hả?”
Lão Long sửng sốt một lúc, lập tức trừng mắt dựng râu đứng lên.
“Được lắm Kế Duyên! Ngươi thật sự chỉ đến đòi nợ thôi à? Cầm rượu xong là đi ngay? Vội vàng vậy, không ở lại đánh cờ với ta một ván được sao?”
Đối mặt với hảo hữu như lão Long, dù đối phương là Chân Long, dù đối phương bây giờ có vẻ như rất giận dữ, hắn vẫn không hề thấy nặng nề. Nghe xong, hắn còn cố ý cười, buông tay.
“Nếu không thì sao? Ứng lão tiên sinh cứ mãi nhăn mặt nhăn mày, ta nhìn kiểu gì cũng thấy không chào đón Kế mỗ, còn không bằng để cho ngài ở đây hóng mát một mình cho rồi!”
Lúc này, tâm tình của lão Long mới hòa hoãn lại, lắc đầu, phất tay hai cái.
“Được rồi, được rồi, tùy ngươi đấy!”
“Vậy đi, nếu như đi với ta, Ứng lão tiên sinh có thể cùng ta đi gặp Tần Tử Chu, người mà lúc trước hai chúng ta tiễn đưa đến Vân Sơn quan. Bây giờ nơi đó bắt đầu có biến hóa thật lớn, cũng nên dẫn ngài tới nhìn một lần.”
Kế Duyên đứng lên, sửa sang lại áo mũ, rồi mời lão Long. Dù sao hắn cũng nhìn ra được đối phương khó chịu, tâm tình không tốt.
“Ha ha ha, ta biết ngươi còn có chuyện muốn nói mà. Ta cũng đang chán quá đây, đi thôi!”
Lúc này, lão Long mới lộ ra vẻ tươi cười, phân phó mấy Dạ Xoa chung quanh vài câu rồi cùng Kế Duyên đi ra khỏi Thủy phủ. Vừa ra khỏi cấm chế, sau khi một đám Dạ Xoa hành lễ, một tên trong đó cầm theo một phần rong rêu đi ra.
“Kế tiên sinh, cá mà ngài muốn đây ạ!”
Lão Long nhìn về phía sau lưng tên Dạ Xoa, thì ra trong phần rong rêu này có chứa cá. Lúc này, mấy con cá cũng từ trong miệng đi ra. Ba con cá này ít nhất cũng hai, ba mươi cân cá mè hoa trong đó.
“Được lắm, được lắm!”
Nhìn thấy mấy con cá lớn, tâm tình của Kế Duyên lại càng tốt hơn. Hắn vẫn nhớ năm đó thả câu ở mặt sông, cũng chính là tên Dạ Xoa này treo cá vào cần câu cho hắn.
“Khà khà, tiên sinh đã phân phó thì sao ta dám không để tâm chứ. Ta đi khắp thủy vực phụ cận, đặc biệt tìm đến mấy con cá phù hợp này. Nhất là dựa theo yêu cầu của ngài, ba con cá trước mặt đều là những con có đầu to, tổng một nửa trọng lượng của ba con này đều nằm ở phần đầu đấy!”
Dạ Xoa nhẹ nhàng nói ra quá trình, thể hiện sự cố gắng của mình.
Kế Duyên nhìn lão Long, chỉ vào tên Dạ Xoa, nói.
“Nhìn thấy chưa, đây mới đúng là thủ hạ đắc lực đấy!”
Hắn vừa nói xong, tên Dạ Xoa được khen mà vừa mừng vừa lo. Tiếp theo, Kế Duyên nhận lấy sợi dây thừng cột mớ rong rêu trong tay gã. Hắn hất ống tay lên, thu hết một mảng nước sông vào trong tay áo.
Lời của Kế Duyên cũng khiến lão Long nhìn tên Dạ Xoa này nhiều hơn một chút, còn khẽ gật đầu với gã. Sau đó, hai người đi ra sông lớn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mấy tên Dạ Xoa.
Mà vào lúc lão Long và Kế Duyên rời đi, mấy Dạ Xoa xung quanh, thậm chí là thống lĩnh Dạ Xoa, đều đi tới chúc mừng vị đồng liêu kia. Gã được Long Quân và Kế tiên sinh nhớ mặt, chắc chắn tiền đồ trong tương lai sẽ rất chói lọi.
Khi đạp bước trên mây tiến về Tịnh Châu, Kế Duyên lấy ra vò Thiên Đấu Hồ màu xanh biếc rồi uống một chút Long Tiên Hương. Hơn nữa, hắn còn tận lực khống chế thân thể không luyện hóa linh khí đặc thù trong rượu, để mặc cho tửu lực trong rượu tùy ý di chuyển trong cơ thể, sau đó tự động chuyển đến cánh tay trái.
Một cảm giác mát lạnh dâng lên, thoáng áp chế sự đau đớn từng giây từng phút đang tồn tại, cũng khiến cho Kế Duyên thở ra một hơi. Long Tiên Hương quả nhiên vẫn có chút hiệu quả.
Ngược lại, lão Long ở bên cạnh Kế Duyên cứ tưởng trình độ uống rượu của hắn lại tăng thêm một bậc, lúc bay ở trên trời vẫn không dằn được muốn nếm thử một hớp rượu.
Lục Thiên Ngôn hỏi xong, đừng nói là Kế Duyên, mà bất kỳ vị tu đạo tu tiên cũng sẽ trả lời như vậy. Có người sẽ lưu lại một đường lui cho người khác, còn Kế Duyên sẽ không làm như vậy. Với những người có tính cách như thế này, vẫn là nói thẳng nói thật thì tốt hơn.
Về phần những người không tu đạo, người có năng lực cơ bản cũng làm nàng nữ quan đây chướng mắt. Mấy tên chỉ biết một vài thủ đoạn thô thiển trên đường phố tự cho mình là pháp sư thì chẳng thể nào khiến vị nữ quan này kinh ngạc. Nếu hai bên đánh nhau thì có khi tên đó còn không phải là đối thủ với một cao thủ võ lâm như nàng.
Thấy Kế Duyên vừa mở miệng là đã dứt khoát từ chối, đương nhiên nữ quan cũng cảm thấy mất mát một chút. Chỉ là, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt. Cầu tiên nào có dễ dàng như vậy chứ, chỉ là không nghĩ tới Kế tiên sinh chẳng những không nói ra yêu cầu nào, mà còn nói thẳng mình không nhận đồ đệ.
Với tính tình của Lục Thiên Ngôn, sẽ không có chuyện nàng mặt dày mày dạn cầu xin không ngừng. Nàng chán ghét những người già mồm già miệng nên cũng không muốn trở thành một người như vậy. Vì thế, Lục Thiên Ngôn ôm quyền rồi không nói gì thêm. Hôm nay có thể chứng kiến thế gian có vị thần tiên chân chính như người trước mặt, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng nàng cũng không dễ dàng bị dập tắt như vậy.
Đến lúc này, hòa thượng Tuệ Đồng mới tiến lên trước một bước.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật. Kế tiên sinh có đại ân với Đại Lương tự chúng ta, lại là bạn bè với tôn giả, Đại Lương tự còn chưa chiêu đãi tiên sinh thật tốt. Chẳng hay ngài có thể ở lại ăn bữa cơm chay rồi đi không?”
Nhìn dáng vẻ rất giống một vị cao tăng đắc đạo của hòa thượng Tuệ Đồng, Kế Duyên lại nhớ tới bộ dáng dọa gã phải giật mình khi mới gặp, rồi lúc trước còn không ngừng kể khổ với hắn. Thế nên, hắn mới tinh nghịch nói một câu.
“Khoảng thời gian này Kế mỗ ăn cơm chay đủ rồi, ta còn muốn ăn thịt nữa cơ!”
Vào lúc Tuệ Đồng còn đang ngây ngốc, Kế Duyên cười ha hả.
“Ha ha ha ha ha ha ha... Chư vị đại sư chớ trách, ta chỉ nói đùa thôi. Kế mỗ đi đây!”
Trong tiếng cười, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy lên một cơn gió cao vài chục trượng, trong nháy mắt đã bay lên không trung. Thân hình của hắn dần hòa mình vào trong gió, rất nhanh đã biến mất giữa hư vô.
“Thiện tai. Kế tiên sinh thật tiêu dao tự tại!”
Hòa thượng Tuệ Đồng khẽ cười, chắp tay làm Phật lễ về hướng Kế Duyên mới rời đi. Phương trượng và những tăng nhân trong Đại Lương tự cũng làm Phật lễ.
Thật ra Kế Duyên cũng không phải nói đùa. Thức ăn của Đại Lương tự rất ngon nhưng khi đã nhắc đến việc ăn mặn thì ý nghĩ này trong đầu càng lúc càng mạnh mẽ.
Rất nhiều người cũng sẽ gặp tình huống này. Vốn dĩ ăn cái gì cũng được, nhưng khi đột nhiên nghĩ tới một món ăn ngon nào đó, thế là tâm tâm niệm niệm muốn ăn cho bằng được.
Hơn nữa, những thương tổn do thiên kiếp trên người hắn cũng không thể phớt lờ được. Tuy hắn đã chậm rãi dùng linh khí và pháp lực đổ vào, từ từ có thể khôi phục theo việc tu luyện, nhưng loại thương thế này dù sao cũng không phải những vết thương bình thường, vẫn nên cẩn thận xử lý một chút.
Hôm nay Kế Duyên nghĩ tới một số chuyện, lý tưởng nhất chính là đi Thông Thiên giang một chuyến. Lão Long vẫn còn thiếu hắn một ít Long Tiên Hương, ít nhiều gì cũng có tác dụng một chút.
Hai ngày sau, bên bờ Thông Thiên giang ở Đại Trinh - trong một đám sương mù sáng sớm, thay vì từ bầu trời đáp xuống, thân hình Kế Duyên lại tựa như hiện ra từ trong sương mù, cứ như sương khói ngưng hình xuất hiện ở bờ sông vậy.
Đoạn sông này chính là vùng phụ cận cửa vào Thủy phủ của Thông Thiên giang. Lúc này, trên mặt sông có mấy chiếc thuyền lớn đang chạy ngang qua, vì có tầng sương dày đặc nên chúng di chuyển rất chậm.
Kế Duyên quét mắt nhìn mặt sông, sau đó bước từng bước vào trong nước.
Vào nước không bao lâu, Kế Duyên biết rõ lão Long nhất định đang ở nhà. Tại thủy vực dưới đáy sông, có một cảm giác ngừng nghỉ cực kỳ nhỏ, và khoảng cách thời gian giữa hai nhịp ấy rất dài; nếu không cẩn thận thì sẽ không nhận ra được. Hiện tượng này chính là lão Long đang hít thở ở long đàm.
Đến bên ngoài Thủy phủ, mấy tên Dạ Xoa đang đi tuần phát hiện ra Kế Duyên. Ngoại trừ một tên trong đó nhanh chóng bơi vào chỗ sâu trong Thủy phủ, những tên còn lại đều đứng đợi ở cấm chế cửa vào, mái tóc dài trôi bồng bềnh trong dòng nước.
Chờ đến lúc Kế Duyên tới gần, tất cả Dạ Xoa đều nắm binh khí, ôm quyền hành lễ.
“Ra mắt Kế tiên sinh!”
Kế Duyên nhẹ nhàng đáp lễ, chân đạp sóng nước đến gần vài bước. Hắn nhìn bên trong Thủy phủ rồi hỏi một câu.
“Long Quân các ngươi có nhà không?”
Một gã Dạ Xoa thống lĩnh vội trả lời.
“Long Quân đang nghỉ ngơi ở long đàm, đã có Dạ Xoa đi vào báo tin tiên sinh đến. Kính xin Kế tiên sinh theo ta đi vào nghỉ ngơi đợi một chút!”
“Được!”
Vừa chuẩn bị bước vào Thủy phủ, Kế Duyên đột nhiên nghĩ tới một điều gì đó. Hắn tiến lại gần một tên Dạ Xoa có khí tức quen thuộc, thấp giọng phân phó một câu. Gã nghe xong bèn liên tục gật đầu.
Sau đó, Kế Duyên mới tiến vào Thủy phủ. Nhờ thống lĩnh Dạ Xoa dẫn đường, hắn đã có thể ngồi xuống trong nội điện trong thoáng chốc. Trên cái bàn bên cạnh còn được dọn lên các loại thức ăn, không thiếu những loại bánh ngọt nổi danh ở kinh đô Đại Trinh.
Kế Duyên ăn mấy khối bánh đậu xanh được bao bọc trong bong bóng khí, thuận miệng hỏi Dạ Xoa hầu hạ bên cạnh.
“Ứng điện hạ và Giang Thần nương nương không có nhà sao?”
Nếu hai người này có ở đây, chắc đã sớm ra đây gặp hắn rồi.
“Bẩm kế tiên sinh, Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ...”
“Hừ, hai đứa đó đi Nguyệt Tú Đảo rồi!”
Dạ Xoa còn chưa kịp nói hết câu, thanh âm của lão Long đã từ hậu điện truyền tới. Sau đó, lão chậm rãi đạp bước đi tới bên cạnh Kế Duyên. Trong lúc đến gần, lão đã chắp tay hành lễ.
“Kế tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Kế Duyên đặt bánh đậu xanh trong tay xuống, đứng lên đáp lễ, cười nói.
“Chào Ứng lão tiên sinh, một mình nhàn nhã quá!”
Lão Long khẽ hừ một tiếng, vươn tay ra.
“Mời Kế tiên sinh ngồi!”
Kế Duyên đương nhiên biết Nguyệt Tú Đảo là nơi nào. Đó chính là nơi mà Long Nữ và Long Tử tìm được để làm chỗ ở cho Long mẫu. Dường như lão Long không muốn nói về chuyện này, Kế Duyên cũng không tiện nhắc lại. Sau khi ngồi xuống thì hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ứng lão tiên sinh, có nhớ lời hứa năm đó giữa ta và ngài không? Kế mỗ đến đòi nợ đây!”
“Đã chuẩn bị xong!”
Lão Long cũng cực kỳ sảng khoái, vung tay lên thì trên bàn lập tức hiện ra hai bầu rượu. Một bầu rượu có miệng nhỏ, màu bạch ngọc óng ánh. Một bầu rượu có màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy.
“Đây, hai vò Thiên Đấu Hồ, cũng được xem là hai kiện bảo bối. Màu trắng là Phong nhi chuẩn bị cho ngài đấy. Nó cứ sợ lúc người tới lại không có nó ở đây, nên đã để lại cho ta. Bên trong là linh khí thấm vào tiên thảo, làm phụ trợ cho việc sản xuất rượu ngon. Ước chừng có hai mươi đấu, khá hiếm có rồi. Còn vò Thiên Đấu Hồ màu xanh này là Long Tiên Hương, chứa khoảng ba đấu.”
Vừa nghe xong, Kế Duyên vui mừng ra mặt.
“Ba đấu, không ít, không ít!”
Một đấu khoảng bốn cân rượu, ba đấu chừng mười hai cân rượu. Đây chính là Long Tiên Hương. Kế Duyên vốn muốn lấy khoảng ba bốn bình nhỏ là được rồi.
Lão Long thấy Kế Duyên ít khi thể hiện niềm vui ra mặt như vậy, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
“Kế tiên sinh thích là được rồi.”
“Tất nhiên là thích rồi, thế thì Kế mỗ xin nhận vậy!”
Kế Duyên giơ tay áo lên, hai vò Thiên Đấu Hồ tự động bay vào trong tay áo. Sau đó, hắn đứng dậy.
“Điểm tâm đã ăn, rượng cũng đã lấy, Kế mỗ xin cáo từ!”
“Hả?”
Lão Long sửng sốt một lúc, lập tức trừng mắt dựng râu đứng lên.
“Được lắm Kế Duyên! Ngươi thật sự chỉ đến đòi nợ thôi à? Cầm rượu xong là đi ngay? Vội vàng vậy, không ở lại đánh cờ với ta một ván được sao?”
Đối mặt với hảo hữu như lão Long, dù đối phương là Chân Long, dù đối phương bây giờ có vẻ như rất giận dữ, hắn vẫn không hề thấy nặng nề. Nghe xong, hắn còn cố ý cười, buông tay.
“Nếu không thì sao? Ứng lão tiên sinh cứ mãi nhăn mặt nhăn mày, ta nhìn kiểu gì cũng thấy không chào đón Kế mỗ, còn không bằng để cho ngài ở đây hóng mát một mình cho rồi!”
Lúc này, tâm tình của lão Long mới hòa hoãn lại, lắc đầu, phất tay hai cái.
“Được rồi, được rồi, tùy ngươi đấy!”
“Vậy đi, nếu như đi với ta, Ứng lão tiên sinh có thể cùng ta đi gặp Tần Tử Chu, người mà lúc trước hai chúng ta tiễn đưa đến Vân Sơn quan. Bây giờ nơi đó bắt đầu có biến hóa thật lớn, cũng nên dẫn ngài tới nhìn một lần.”
Kế Duyên đứng lên, sửa sang lại áo mũ, rồi mời lão Long. Dù sao hắn cũng nhìn ra được đối phương khó chịu, tâm tình không tốt.
“Ha ha ha, ta biết ngươi còn có chuyện muốn nói mà. Ta cũng đang chán quá đây, đi thôi!”
Lúc này, lão Long mới lộ ra vẻ tươi cười, phân phó mấy Dạ Xoa chung quanh vài câu rồi cùng Kế Duyên đi ra khỏi Thủy phủ. Vừa ra khỏi cấm chế, sau khi một đám Dạ Xoa hành lễ, một tên trong đó cầm theo một phần rong rêu đi ra.
“Kế tiên sinh, cá mà ngài muốn đây ạ!”
Lão Long nhìn về phía sau lưng tên Dạ Xoa, thì ra trong phần rong rêu này có chứa cá. Lúc này, mấy con cá cũng từ trong miệng đi ra. Ba con cá này ít nhất cũng hai, ba mươi cân cá mè hoa trong đó.
“Được lắm, được lắm!”
Nhìn thấy mấy con cá lớn, tâm tình của Kế Duyên lại càng tốt hơn. Hắn vẫn nhớ năm đó thả câu ở mặt sông, cũng chính là tên Dạ Xoa này treo cá vào cần câu cho hắn.
“Khà khà, tiên sinh đã phân phó thì sao ta dám không để tâm chứ. Ta đi khắp thủy vực phụ cận, đặc biệt tìm đến mấy con cá phù hợp này. Nhất là dựa theo yêu cầu của ngài, ba con cá trước mặt đều là những con có đầu to, tổng một nửa trọng lượng của ba con này đều nằm ở phần đầu đấy!”
Dạ Xoa nhẹ nhàng nói ra quá trình, thể hiện sự cố gắng của mình.
Kế Duyên nhìn lão Long, chỉ vào tên Dạ Xoa, nói.
“Nhìn thấy chưa, đây mới đúng là thủ hạ đắc lực đấy!”
Hắn vừa nói xong, tên Dạ Xoa được khen mà vừa mừng vừa lo. Tiếp theo, Kế Duyên nhận lấy sợi dây thừng cột mớ rong rêu trong tay gã. Hắn hất ống tay lên, thu hết một mảng nước sông vào trong tay áo.
Lời của Kế Duyên cũng khiến lão Long nhìn tên Dạ Xoa này nhiều hơn một chút, còn khẽ gật đầu với gã. Sau đó, hai người đi ra sông lớn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mấy tên Dạ Xoa.
Mà vào lúc lão Long và Kế Duyên rời đi, mấy Dạ Xoa xung quanh, thậm chí là thống lĩnh Dạ Xoa, đều đi tới chúc mừng vị đồng liêu kia. Gã được Long Quân và Kế tiên sinh nhớ mặt, chắc chắn tiền đồ trong tương lai sẽ rất chói lọi.
Khi đạp bước trên mây tiến về Tịnh Châu, Kế Duyên lấy ra vò Thiên Đấu Hồ màu xanh biếc rồi uống một chút Long Tiên Hương. Hơn nữa, hắn còn tận lực khống chế thân thể không luyện hóa linh khí đặc thù trong rượu, để mặc cho tửu lực trong rượu tùy ý di chuyển trong cơ thể, sau đó tự động chuyển đến cánh tay trái.
Một cảm giác mát lạnh dâng lên, thoáng áp chế sự đau đớn từng giây từng phút đang tồn tại, cũng khiến cho Kế Duyên thở ra một hơi. Long Tiên Hương quả nhiên vẫn có chút hiệu quả.
Ngược lại, lão Long ở bên cạnh Kế Duyên cứ tưởng trình độ uống rượu của hắn lại tăng thêm một bậc, lúc bay ở trên trời vẫn không dằn được muốn nếm thử một hớp rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.