Chương 92: Sách giấy vàng (1)
Chân Phí Sự
23/02/2020
Dịch: Lưu Kim Bưu
Biên: Cún Con
***
Kế Duyên ngồi tại bàn chủ tiệc, hiển nhiên thức ăn được lên sớm nhất. Từng món ăn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt được nhân viên nhà bếp cường tráng bưng lên. Khi có món ngon đều được Triệu lão đầu giới thiệu một chút với Kế Duyên.
"Đây là cá hoa nướng... Đây là cơm cuộn thịt, rất thơm... Đây là canh hầm xương dê..."
Những người ngồi bàn này gồm có chú rể, hai nhà thông gia, còn có một người quan hệ gần trưởng bối của thân nhân. Vì Kế Duyên là khách quý nên ngồi ở đây cũng không ai có ý kiến gì, mọi người đều cho rằng, vợ chồng mới cưới dính một chút "Tài hoa" của người có học vấn, mai sau hài tử hẳn sẽ có tiền đồ.
Sau màn chúc xã giao, Kế Duyên liền cúi đầu nhìn quân cờ nơi ống tay áo, màu cờ quả nhiên đã biến thành màu trắng. Nét cười hiện ra trên mặt hắn, tiệc cưới này cả khách lẫn chủ đều vui.
Uống xong chén rượu, mọi người trực tiếp động đũa bắt đầu ăn.
Tiệc cưới vùng nông thôn hẻo lánh tất nhiên không có đầu bếp nấu ăn giỏi như ở thành lớn và phủ lớn được, nhưng món ăn lại có một loại hương vị khác. Đặc biệt bầu không khí hoà hợp khi ăn, cộng thêm đây là lúc chạng vạng tối của một ngày tam phục (2), tất cả mọi người đều ăn đến mức đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng Kế Duyên cũng biết được tại sao rất nhiều người khoác trên cổ một tấm khăn ướt. Ở bàn xa hơn chút, có người còn cởi trần.
Chú rể đi mời rượu từng bàn, cô dâu thì đang chờ một mình trong phòng hoa chúc...
Sau khi đi một vòng lớn mời rượu, rồi lại về bàn chủ tiệc mời nhạc phụ, nhạc mẫu và trưởng bối, chú rể đã uống đến đỏ bừng cả mặt, thế mà y vẫn không quên mời rượu Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ngày đại hỉ, ta cảm tạ ngài đã viết tặng câu đối, những câu đối đó thật sự rất đẹp. Ta mời ngài một chén, ngài nhất định phải uống đấy!"
Lời nói của y xem như vẫn còn rõ ràng, có lẽ chưa say hẳn. Y mời rượu nốt vòng này là phải vào động phòng rồi.
Kế Duyên cũng mang theo ý cười, đặc biệt đứng lên, bưng rượu đáp lễ.
"Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử!"
Uống xong chén rượu này, giữa một tràng âm thanh huyên náo, chú rể vững bước đi về phía buồng trong. Kế Duyên nhìn qua cơ thể tạm coi là rắn chắc của chú rể, hẳn là có thể khống được nàng dâu làm việc nhà nông sánh ngang đàn ông chứ.
...
Sắc trời tối dần, tiệc cưới cũng gần tàn.
Mặc dù ngày tam phục, mà nơi đây cũng không có tủ lạnh, nhưng cũng không cần lo lắng thức ăn thừa sẽ bị thiu. Bởi vì người nhà quê ăn quả thật quá dữ dội, Kế Duyên vẫn chưa thấy đĩa nào còn đồ ăn thừa đây, có mấy bàn, nước canh chan cơm cũng đã ăn hết sạch.
Ngoài nhân viên nhà bếp thu dọn ra thì từng người thân bằng hữu đều bắt đầu xoa bụng thỏa mãn, rồi ai về nhà nấy. Kế Duyên thì lại đi theo Triệu Đông Lượng, một thanh niên trong nhóm khiêng rượu, đến nhà gã tá túc.
Nhà người này ở gần đầu thôn, gã an bài cho Kế Duyên một gian phòng khách trong nông gia tiểu viện. Phòng này có giường, có ghế dựa, cũng có chăn nệm.
Cơm nước tuy đã no nê, nhưng bởi vì thời tiết nóng bức, cho dù sắc trời đã tối, người quê đa số vẫn chưa đi ngủ. Rất nhiều người đều đang hóng mát ngoài sân, bọn họ phải chờ cơn nóng trong phòng tản đi mới có thể đi ngủ được.
Kế Duyên cũng xách một cái ghế ra ngồi cạnh bức tường tiểu viện. Phía tay trái hắn, có thể trông thấy một gian phòng nhỏ kỳ lạ ở đằng xa, bên trên còn có ba điểm sáng nhỏ.
Lúc đến vẫn chưa để ý, hiện tại quan sát, nơi đó chắc là một gian miếu nhỏ. Nhìn qua kích thước ước chừng không cao quá nửa người, có lẽ đó là miếu thổ địa trong thôn.
Thời tiết thì nóng, mà Kế Duyên lại không có quạt, hắn liền dùng tay phải túm tay áo, kéo thẳng ra, sau đó quạt hai bên. Triệu Đông Lượng ở đằng kia nhìn thấy Kế Duyên đi ra ngoài, gã liền chuyển ghế sang ngồi chỗ Kế Duyên, ân cần dùng quạt hương bồ để quạt mát cho hắn.
"Kế tiên sinh, ngài vác cái gì trên lưng vậy, vì sao không để ở trong phòng, càng nhiều vải để sát người thì càng nóng a!"
Triệu Đông Lượng mặc áo ba lỗ đều đổ mồ hôi, mà vị đại tiên sinh này lại mặc trường bào ống rộng, vừa nhìn đã thấy nóng. Trên lưng hắn còn quấn một vật không biết là cây gậy hay cái gì, vậy mà vẫn chưa nổi rôm sảy á.
"A! Nó là một thanh kiếm, ta quên mất chưa tháo xuống!"
Nhưng thật ra là bởi vì dây leo bất ổn, cần phải thường xuyên tẩm bổ bằng linh khí. Trong khoảng thời gian này, Thanh Đằng Kiếm tạm thời không tiện rời người.
"Kiếm!"
Ánh mắt Triệu Đông Lượng sáng lên.
"Kế tiên sinh liệu có phải là biết võ công, có thể vượt nóc băng tường. Chẳng trách ngài dám đi xa một mình như vậy!"
"Ha ha, xem như vậy đi, dù sao thì đi ra ngoài vẫn cần chút thủ đoạn phòng thân!"
Triệu Đông Lượng nghe xong càng hưng phấn hơn.
"Kế tiên sinh có thể cho ta xem qua kiếm của ngài được không. Lần trước ta lên huyện, nhìn qua một thanh trường kiếm phủ hoa trong cửa hàng, thật là dễ nhìn!"
Kế Duyên cười cười.
"Nhìn chút cũng không sao, nhưng mà ngươi có thể sẽ thất vọng đấy."
Nói xong, Kế Duyên liền cởi nút buộc, lấy Thanh Đằng Kiếm đang quấn trong bọc vải xuống, đặt trên đầu gối. Hắn cũng thu lại vải áo, để lộ thân kiếm.
Thanh Đằng Kiếm dài ba xích sáu thốn (1,2m), rộng một thốn tám phân (6cm), thẳng tắp từ mũi kiếm đến đuôi kiếm. Phần trước chuôi kiếm không có vành chắn, phần đuôi chuôi kiếm không có trang sức. Toàn bộ chuôi kiếm được quấn quanh bởi dây leo xanh biếc căng mọng, đơn giản mộc mạc. Đương nhiên, rỉ sét vẫn còn loang lổ trên thân kiếm.
"A... Thanh kiếm này của Kế tiên sinh cũng không đẹp mắt như thanh kiếm mà ta nhìn thấy trong huyện, ngay cả vỏ kiếm cũng không có, hơn nữa đã rỉ đến mức này..."
Triệu Đông Lượng rõ ràng hơi thất vọng.
"Ha ha ha ha... Đã nói ngươi sẽ thất vọng mà, có điều ngươi nói lời này lại không được hay cho lắm, ta thì không sao, nhưng nó sẽ không quá cao hứng đâu!"
Kế Duyên vừa cười nói vừa chỉ chỉ vào kiếm, tay trái hắn đặt ở trên thân kiếm, không để cho nó kêu dữ dội.
Triệu Đông Lượng lại cho rằng Kế Duyên không quá thích lời nói vừa rồi, gã gãi đầu cười hì hì, nói tiếp: "Kế tiên sinh ngài đừng để bụng a, thật ra kiếm của ngài cũng rất đẹp mắt!"
Kế Duyên cười cười im lặng, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đầy sao.
"Kế tiên sinh hãy kể qua cho ta về chuyện bên ngoài đi chứ, còn có giang hồ võ lâm kia, liệu có phải rất hay, rất đặc sắc đúng không?"
"Ừm... Có lẽ vậy, nhưng chưa chắc đã hay bằng nơi đây!"
Cuộc nói chuyện này câu được câu mất, đại đa số là Triệu Đông Lượng hỏi, Kế Duyên lựa chọn mà trả lời. Hắn kể các câu chuyện mà như đang giảng về thần thoại xưa, hắn kể qua chuyện cá trắm đen lớn cứu người ở sông Xuân Mộc, đề cập tới chuyện lão quy cầu tửu ở bên ngoài Xuân Huệ Phủ, cũng đề cập tới việc lão Long rải mưa, bảo đảm một phương mưa thuận gió hoà. Triệu Đông Lượng lắng nghe chăm chú như một đứa bé.
Sau hơn nửa canh giờ, người quê ngồi hóng mát đa số cũng lục tục xách ghế về phòng. Triệu Đông Lượng tuy vẫn muốn trò chuyện với Kế Duyên, nhưng nghĩ đến mai còn phải đi làm nông, gã cũng liền đi ngủ. Ngoài sân giờ chỉ còn mỗi một mình Kế Duyên.
Sương mù hiện lên trong miếu thổ địa đằng xa, một lão nhân lưng còng đi về bên này, lão đến gần cách hai trượng liền chắp tay với Kế Duyên.
"Khó được tiên trưởng quang lâm nơi đây, thổ địa nho nhỏ đặc biệt tới thăm hỏi!"
"Không dám nhận, không dám nhận! Còn phải đa tạ người dân đáng quý chứa chấp ta, cũng xin một chén rượu hỉ đây."
Kế Duyên vội vàng đứng lên, chắp tay đáp lễ. Hắn thấy miếu thổ địa kia hương hỏa không thịnh, còn tưởng đây là miếu rỗng, thậm chí không được tính là dâm từ(4), không ngờ rằng nơi này lại có chính thần, bất quá Sơn Thủy Thần Linh giỏi nhất là ẩn nấp, hắn không phát hiện ra cũng bình thường. Nhưng lão nhân này lại không giống như là thực tu, mà càng giống như là quỷ tu thành thần.
Lão giả nhìn qua Thanh Đằng Kiếm đặt trên đầu gối Kế Duyên, cẩn thận dịch sang bên một chút.
"Không biết quê quán tiên sinh ở đâu nhỉ?"
"Không có quê quán, ta đi khắp nơi. Còn Thổ Địa Công có lẽ là người địa phương đúng không?"
Lão giả ngồi xuống cái cối xay ở ngay bên cạnh, gật đầu trả lời.
"Đúng vậy, lão hủ khi còn sống chính là người của Triệu gia trang này. Cũng không biết từ khi nào ta lại được coi là thổ địa, được mọi người cung phụng, đã sắp được ba trăm năm rồi đấy. Chỗ quản lý của ta cũng là phụ cận Triệu gia trang, người chết trong thôn nếu có âm đức đảm bảo hồn phách không tiêu tan, ta thỉnh thoảng cũng đi câu hồn, dẫn họ tiến về Âm Ti."
Ba trăm năm? Lâu như vậy!
Nhưng có lẽ là do phải nhận hạn chế từ khu vực quản lý, đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù lão nhân trở thành chính thần, song cũng không có nhiều hương hỏa và pháp lực.
"Không biết lần này Thổ Địa Công hiện thân để làm gì vậy?"
Lão thổ địa này cũng thú vị, trực tiếp trả lời thản nhiên.
"Người tu tiên rất hiếm gặp, ta liền ra ngoài nhìn chút!"
Kế Duyên không nhịn được cười, hoá ra mình đã thành ‘Tây Dương Kính’(3) rồi.
"Việc ấy chắc chắn sẽ khiến Thổ Địa Công thất vọng rồi, ta chẳng qua là một người tu hành nhỏ bé, không phải tiên trưởng mà ngươi nghĩ đến."
"Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ngài còn tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của lão hủ!"
Lời nói có phần khen tặng, nhưng Thổ Địa Công nói ra coi như cũng thật lòng. Nói xong câu này, lão giả hơi do dự, song lão vẫn lấy ra từ trong ngực một tập giấy vàng cổ quái chồng lên nhau.
"Chẳng hay tiên sinh có thể xem giúp lão hủ mấy chữ phía trên, trên này ắt hẳn có chữ viết, chỉ là lão hủ pháp lực nông cạn, không thấy được!"
Xem ra lão giả này không chỉ là hiếu kỳ người tu tiên, mà vẫn có việc khác đấy. Kế Duyên cũng không cự tuyệt, chính là thử một chút thôi mà.
"Được, ta đến xem!"
Kế Duyên mở ra giấy vàng hắn vừa nhận được từ Thổ Địa Công, hắn nhìn chăm chú, trên giấy hiện ra nét bút.
« Chính Đức Bảo Công Lục »
"Lại là Thiên Lục ghi thành sách!"
(1) Giấy vàng: là giấy để vẽ bùa chú, phù lục
(2)Tam phục: chỉ thời kì nóng nhất trong năm. Gồm sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu. “Phục” chỉ “Phục tà”, tức là “Thử(nóng) tà” trong “Lục tà”.
(3) Tây Dương Kính: Một loại đồ chơi phương Tây du nhập vào Trung Quốc: ý chỉ vật mới lạ hoặc không tưởng được.
(4)Dâm từ: loại đền miếu không được tán thành chính thức, do dân gian thành lập bừa bãi, mang tính mê tín nặng.
Biên: Cún Con
***
Kế Duyên ngồi tại bàn chủ tiệc, hiển nhiên thức ăn được lên sớm nhất. Từng món ăn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt được nhân viên nhà bếp cường tráng bưng lên. Khi có món ngon đều được Triệu lão đầu giới thiệu một chút với Kế Duyên.
"Đây là cá hoa nướng... Đây là cơm cuộn thịt, rất thơm... Đây là canh hầm xương dê..."
Những người ngồi bàn này gồm có chú rể, hai nhà thông gia, còn có một người quan hệ gần trưởng bối của thân nhân. Vì Kế Duyên là khách quý nên ngồi ở đây cũng không ai có ý kiến gì, mọi người đều cho rằng, vợ chồng mới cưới dính một chút "Tài hoa" của người có học vấn, mai sau hài tử hẳn sẽ có tiền đồ.
Sau màn chúc xã giao, Kế Duyên liền cúi đầu nhìn quân cờ nơi ống tay áo, màu cờ quả nhiên đã biến thành màu trắng. Nét cười hiện ra trên mặt hắn, tiệc cưới này cả khách lẫn chủ đều vui.
Uống xong chén rượu, mọi người trực tiếp động đũa bắt đầu ăn.
Tiệc cưới vùng nông thôn hẻo lánh tất nhiên không có đầu bếp nấu ăn giỏi như ở thành lớn và phủ lớn được, nhưng món ăn lại có một loại hương vị khác. Đặc biệt bầu không khí hoà hợp khi ăn, cộng thêm đây là lúc chạng vạng tối của một ngày tam phục (2), tất cả mọi người đều ăn đến mức đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng Kế Duyên cũng biết được tại sao rất nhiều người khoác trên cổ một tấm khăn ướt. Ở bàn xa hơn chút, có người còn cởi trần.
Chú rể đi mời rượu từng bàn, cô dâu thì đang chờ một mình trong phòng hoa chúc...
Sau khi đi một vòng lớn mời rượu, rồi lại về bàn chủ tiệc mời nhạc phụ, nhạc mẫu và trưởng bối, chú rể đã uống đến đỏ bừng cả mặt, thế mà y vẫn không quên mời rượu Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ngày đại hỉ, ta cảm tạ ngài đã viết tặng câu đối, những câu đối đó thật sự rất đẹp. Ta mời ngài một chén, ngài nhất định phải uống đấy!"
Lời nói của y xem như vẫn còn rõ ràng, có lẽ chưa say hẳn. Y mời rượu nốt vòng này là phải vào động phòng rồi.
Kế Duyên cũng mang theo ý cười, đặc biệt đứng lên, bưng rượu đáp lễ.
"Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử!"
Uống xong chén rượu này, giữa một tràng âm thanh huyên náo, chú rể vững bước đi về phía buồng trong. Kế Duyên nhìn qua cơ thể tạm coi là rắn chắc của chú rể, hẳn là có thể khống được nàng dâu làm việc nhà nông sánh ngang đàn ông chứ.
...
Sắc trời tối dần, tiệc cưới cũng gần tàn.
Mặc dù ngày tam phục, mà nơi đây cũng không có tủ lạnh, nhưng cũng không cần lo lắng thức ăn thừa sẽ bị thiu. Bởi vì người nhà quê ăn quả thật quá dữ dội, Kế Duyên vẫn chưa thấy đĩa nào còn đồ ăn thừa đây, có mấy bàn, nước canh chan cơm cũng đã ăn hết sạch.
Ngoài nhân viên nhà bếp thu dọn ra thì từng người thân bằng hữu đều bắt đầu xoa bụng thỏa mãn, rồi ai về nhà nấy. Kế Duyên thì lại đi theo Triệu Đông Lượng, một thanh niên trong nhóm khiêng rượu, đến nhà gã tá túc.
Nhà người này ở gần đầu thôn, gã an bài cho Kế Duyên một gian phòng khách trong nông gia tiểu viện. Phòng này có giường, có ghế dựa, cũng có chăn nệm.
Cơm nước tuy đã no nê, nhưng bởi vì thời tiết nóng bức, cho dù sắc trời đã tối, người quê đa số vẫn chưa đi ngủ. Rất nhiều người đều đang hóng mát ngoài sân, bọn họ phải chờ cơn nóng trong phòng tản đi mới có thể đi ngủ được.
Kế Duyên cũng xách một cái ghế ra ngồi cạnh bức tường tiểu viện. Phía tay trái hắn, có thể trông thấy một gian phòng nhỏ kỳ lạ ở đằng xa, bên trên còn có ba điểm sáng nhỏ.
Lúc đến vẫn chưa để ý, hiện tại quan sát, nơi đó chắc là một gian miếu nhỏ. Nhìn qua kích thước ước chừng không cao quá nửa người, có lẽ đó là miếu thổ địa trong thôn.
Thời tiết thì nóng, mà Kế Duyên lại không có quạt, hắn liền dùng tay phải túm tay áo, kéo thẳng ra, sau đó quạt hai bên. Triệu Đông Lượng ở đằng kia nhìn thấy Kế Duyên đi ra ngoài, gã liền chuyển ghế sang ngồi chỗ Kế Duyên, ân cần dùng quạt hương bồ để quạt mát cho hắn.
"Kế tiên sinh, ngài vác cái gì trên lưng vậy, vì sao không để ở trong phòng, càng nhiều vải để sát người thì càng nóng a!"
Triệu Đông Lượng mặc áo ba lỗ đều đổ mồ hôi, mà vị đại tiên sinh này lại mặc trường bào ống rộng, vừa nhìn đã thấy nóng. Trên lưng hắn còn quấn một vật không biết là cây gậy hay cái gì, vậy mà vẫn chưa nổi rôm sảy á.
"A! Nó là một thanh kiếm, ta quên mất chưa tháo xuống!"
Nhưng thật ra là bởi vì dây leo bất ổn, cần phải thường xuyên tẩm bổ bằng linh khí. Trong khoảng thời gian này, Thanh Đằng Kiếm tạm thời không tiện rời người.
"Kiếm!"
Ánh mắt Triệu Đông Lượng sáng lên.
"Kế tiên sinh liệu có phải là biết võ công, có thể vượt nóc băng tường. Chẳng trách ngài dám đi xa một mình như vậy!"
"Ha ha, xem như vậy đi, dù sao thì đi ra ngoài vẫn cần chút thủ đoạn phòng thân!"
Triệu Đông Lượng nghe xong càng hưng phấn hơn.
"Kế tiên sinh có thể cho ta xem qua kiếm của ngài được không. Lần trước ta lên huyện, nhìn qua một thanh trường kiếm phủ hoa trong cửa hàng, thật là dễ nhìn!"
Kế Duyên cười cười.
"Nhìn chút cũng không sao, nhưng mà ngươi có thể sẽ thất vọng đấy."
Nói xong, Kế Duyên liền cởi nút buộc, lấy Thanh Đằng Kiếm đang quấn trong bọc vải xuống, đặt trên đầu gối. Hắn cũng thu lại vải áo, để lộ thân kiếm.
Thanh Đằng Kiếm dài ba xích sáu thốn (1,2m), rộng một thốn tám phân (6cm), thẳng tắp từ mũi kiếm đến đuôi kiếm. Phần trước chuôi kiếm không có vành chắn, phần đuôi chuôi kiếm không có trang sức. Toàn bộ chuôi kiếm được quấn quanh bởi dây leo xanh biếc căng mọng, đơn giản mộc mạc. Đương nhiên, rỉ sét vẫn còn loang lổ trên thân kiếm.
"A... Thanh kiếm này của Kế tiên sinh cũng không đẹp mắt như thanh kiếm mà ta nhìn thấy trong huyện, ngay cả vỏ kiếm cũng không có, hơn nữa đã rỉ đến mức này..."
Triệu Đông Lượng rõ ràng hơi thất vọng.
"Ha ha ha ha... Đã nói ngươi sẽ thất vọng mà, có điều ngươi nói lời này lại không được hay cho lắm, ta thì không sao, nhưng nó sẽ không quá cao hứng đâu!"
Kế Duyên vừa cười nói vừa chỉ chỉ vào kiếm, tay trái hắn đặt ở trên thân kiếm, không để cho nó kêu dữ dội.
Triệu Đông Lượng lại cho rằng Kế Duyên không quá thích lời nói vừa rồi, gã gãi đầu cười hì hì, nói tiếp: "Kế tiên sinh ngài đừng để bụng a, thật ra kiếm của ngài cũng rất đẹp mắt!"
Kế Duyên cười cười im lặng, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đầy sao.
"Kế tiên sinh hãy kể qua cho ta về chuyện bên ngoài đi chứ, còn có giang hồ võ lâm kia, liệu có phải rất hay, rất đặc sắc đúng không?"
"Ừm... Có lẽ vậy, nhưng chưa chắc đã hay bằng nơi đây!"
Cuộc nói chuyện này câu được câu mất, đại đa số là Triệu Đông Lượng hỏi, Kế Duyên lựa chọn mà trả lời. Hắn kể các câu chuyện mà như đang giảng về thần thoại xưa, hắn kể qua chuyện cá trắm đen lớn cứu người ở sông Xuân Mộc, đề cập tới chuyện lão quy cầu tửu ở bên ngoài Xuân Huệ Phủ, cũng đề cập tới việc lão Long rải mưa, bảo đảm một phương mưa thuận gió hoà. Triệu Đông Lượng lắng nghe chăm chú như một đứa bé.
Sau hơn nửa canh giờ, người quê ngồi hóng mát đa số cũng lục tục xách ghế về phòng. Triệu Đông Lượng tuy vẫn muốn trò chuyện với Kế Duyên, nhưng nghĩ đến mai còn phải đi làm nông, gã cũng liền đi ngủ. Ngoài sân giờ chỉ còn mỗi một mình Kế Duyên.
Sương mù hiện lên trong miếu thổ địa đằng xa, một lão nhân lưng còng đi về bên này, lão đến gần cách hai trượng liền chắp tay với Kế Duyên.
"Khó được tiên trưởng quang lâm nơi đây, thổ địa nho nhỏ đặc biệt tới thăm hỏi!"
"Không dám nhận, không dám nhận! Còn phải đa tạ người dân đáng quý chứa chấp ta, cũng xin một chén rượu hỉ đây."
Kế Duyên vội vàng đứng lên, chắp tay đáp lễ. Hắn thấy miếu thổ địa kia hương hỏa không thịnh, còn tưởng đây là miếu rỗng, thậm chí không được tính là dâm từ(4), không ngờ rằng nơi này lại có chính thần, bất quá Sơn Thủy Thần Linh giỏi nhất là ẩn nấp, hắn không phát hiện ra cũng bình thường. Nhưng lão nhân này lại không giống như là thực tu, mà càng giống như là quỷ tu thành thần.
Lão giả nhìn qua Thanh Đằng Kiếm đặt trên đầu gối Kế Duyên, cẩn thận dịch sang bên một chút.
"Không biết quê quán tiên sinh ở đâu nhỉ?"
"Không có quê quán, ta đi khắp nơi. Còn Thổ Địa Công có lẽ là người địa phương đúng không?"
Lão giả ngồi xuống cái cối xay ở ngay bên cạnh, gật đầu trả lời.
"Đúng vậy, lão hủ khi còn sống chính là người của Triệu gia trang này. Cũng không biết từ khi nào ta lại được coi là thổ địa, được mọi người cung phụng, đã sắp được ba trăm năm rồi đấy. Chỗ quản lý của ta cũng là phụ cận Triệu gia trang, người chết trong thôn nếu có âm đức đảm bảo hồn phách không tiêu tan, ta thỉnh thoảng cũng đi câu hồn, dẫn họ tiến về Âm Ti."
Ba trăm năm? Lâu như vậy!
Nhưng có lẽ là do phải nhận hạn chế từ khu vực quản lý, đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù lão nhân trở thành chính thần, song cũng không có nhiều hương hỏa và pháp lực.
"Không biết lần này Thổ Địa Công hiện thân để làm gì vậy?"
Lão thổ địa này cũng thú vị, trực tiếp trả lời thản nhiên.
"Người tu tiên rất hiếm gặp, ta liền ra ngoài nhìn chút!"
Kế Duyên không nhịn được cười, hoá ra mình đã thành ‘Tây Dương Kính’(3) rồi.
"Việc ấy chắc chắn sẽ khiến Thổ Địa Công thất vọng rồi, ta chẳng qua là một người tu hành nhỏ bé, không phải tiên trưởng mà ngươi nghĩ đến."
"Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ngài còn tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của lão hủ!"
Lời nói có phần khen tặng, nhưng Thổ Địa Công nói ra coi như cũng thật lòng. Nói xong câu này, lão giả hơi do dự, song lão vẫn lấy ra từ trong ngực một tập giấy vàng cổ quái chồng lên nhau.
"Chẳng hay tiên sinh có thể xem giúp lão hủ mấy chữ phía trên, trên này ắt hẳn có chữ viết, chỉ là lão hủ pháp lực nông cạn, không thấy được!"
Xem ra lão giả này không chỉ là hiếu kỳ người tu tiên, mà vẫn có việc khác đấy. Kế Duyên cũng không cự tuyệt, chính là thử một chút thôi mà.
"Được, ta đến xem!"
Kế Duyên mở ra giấy vàng hắn vừa nhận được từ Thổ Địa Công, hắn nhìn chăm chú, trên giấy hiện ra nét bút.
« Chính Đức Bảo Công Lục »
"Lại là Thiên Lục ghi thành sách!"
(1) Giấy vàng: là giấy để vẽ bùa chú, phù lục
(2)Tam phục: chỉ thời kì nóng nhất trong năm. Gồm sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chí; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chí; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu. “Phục” chỉ “Phục tà”, tức là “Thử(nóng) tà” trong “Lục tà”.
(3) Tây Dương Kính: Một loại đồ chơi phương Tây du nhập vào Trung Quốc: ý chỉ vật mới lạ hoặc không tưởng được.
(4)Dâm từ: loại đền miếu không được tán thành chính thức, do dân gian thành lập bừa bãi, mang tính mê tín nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.