Chương 229: Sau khi chết cũng "Tẩu Thủy"
Chân Phí Sự
12/08/2020
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Sau khi lão Long rời đi, Kế Duyên cũng suy nghĩ về chuyện "vùng biên giới Lưỡng Châu bắt đầu loạn lạc" được nói đến lúc trước. Chắc hẳn Long Quân muốn nói tới Nam Hoang Châu và Hắc Mộng Linh Châu.
Nam Hoang Châu có mười mấy vạn dặm Nam Hoang Đại Sơn thần bí. Lúc trước, hắn từng nghe bạch lộc kể về cuộc nổi loạn trộm đan, nhưng thật ra trước kia nơi này vẫn luôn cực kỳ hỗn loạn, nếu nói là nơi yêu ma tụ tập cũng không quá đáng.
Tuy trong tên của Hắc Mộng Linh Châu có hai chữ Linh Châu, nhưng tình huống ở đây còn bết bát hơn Nam Hoang không chỉ một bậc. Xét bốn phương tám hướng trong thiên hạ, diện tích của Hắc Mộng Linh Châu được xem là cực kỳ rộng lớn. Nhìn bề ngoài, đây là một mảnh sơn linh thủy tú, rộng rãi hoang vu, phong cảnh tự nhiên, nhưng bên trong lại vô cùng lộn xộn.
Dưới khí cơ hỗn loạn có vô số chỗ ẩn náu, chưa nói đến việc nơi này ít có tiên đạo chính thống, đã vậy lại còn có yêu thế cường đại, ma diễm ngập trời. Nhân Đạo yếu ớt đến thê thảm. Thậm chí có lời đồn rằng, bên trong một động thiên bị che giấu, yêu ma khống chế cả một quốc gia của người phàm, con người nơi ấy được nuôi như súc vật.
Tu hành giới chính thống ở hai châu này được gọi là "Nam Hoang" và "Hắc Hoang", còn được gọi chung thành "Lưỡng Hoang". Nhưng rõ ràng châu thứ nhất chỉ là một nơi "hoang vắng", châu thứ hai thì hoàn toàn hỗn loạn không tả nổi.
Mà nhắc đến chuyện Hắc Mộng Linh Châu liền không thể không kể đến một chuyện cũ trong lòng Kế Duyên. Năm đó, Thành Hoàng Xuân Huệ phủ đã đưa cho Doãn Triệu Tiên một khối mộc bài âm trầm, dùng thủ pháp Dĩ Vật Truyền Thần để ghi lại nội dung cuộc thẩm vấn.
Nghe nói Hồng phu nhân từng có lúc làm người tình của một Đại Yêu. Đại Yêu kia từng đi qua một Động Thiên "chăn nuôi", bên trong có một "Súc Nhân Quốc" (*), khi ra khỏi nơi đó vẫn nhớ mãi không quên. Nhiều năm sau, nó âm mưu muốn làm một cái giống vậy ở Đông Thổ Vân Châu, còn hợp tác với nhiều Yêu vật, đồng thời tự phong làm Yêu vương. Kết quả là nó bị các thần chích và tu sĩ trên Tiên Hiệp Đảo phát hiện và đuổi giết. Đại Yêu bị chém chết. Các yêu vật khác chạy trốn khắp nơi. Một nhóm yêu tà của Hồng phu nhân may mắn trốn được vào Đại Trinh.
(*) Súc Nhân Quốc: quốc gia mà con người giống như súc vật
Trong mộc bài lưu lại lời khai của xà yêu kia. Thành Hoàng đưa mộc bài cho Kế Duyên, chủ yếu là muốn báo cho hắn một tiếng, nhưng có lẽ cũng muốn xem hắn có thể cứu "Súc Nhân Quốc" kia hay không.
Hắn cũng chỉ có thể nói rằng mình nhất thời hữu tâm vô lực. Tin tức thiếu hụt là thứ yếu, mấu chốt là năng lực không đủ.
Bỏ qua những chuyện năm xưa, từ trước đến nay, Kế Duyên và lão Long luôn cho rằng sự hỗn loạn của Lưỡng Hoang cách rất xa Đông Thổ Vân Châu và Đại Trinh. Nhưng nghe ý tứ của lão Long tối nay thì chuyện Mặc Giao và mấy địa phương kia không thoát khỏi có liên quan, nhưng có thể đây chỉ là một loại suy đoán.
"Giống như lúc trước Lý Thành Hoàng cũng có nói gì đó mà ta không hiểu nổi!"
Nhờ nán lại xem rồng rơi xuống mà hắn đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện. Nhân dịp này, hắn cẩn thận hỏi thăm về việc "Đại Trinh gặp thời buổi rối loạn" kỹ càng một phen.
Vốn dĩ, hắn còn muốn hỏi làm sao mà ai cũng biết chuyện của mình, chẳng qua điểm này có thể đoán được nên cũng không quan trọng.
Kết quả đại khái thật ra hắn cũng biết. Tình trạng ngày hôm nay của Nguyên Đức Đế - người đang ngồi trên ngai vàng nước Đại Trinh - khá nhạy cảm. Hoàng tộc ở Kinh Kỳ phủ và triều thần tranh đấu kịch liệt. Chính vụ ở một số địa phương cũng xuất hiện vấn đề. Mà nói về bên ngoài phàm trần, vì có lời đồn của Thiên Cơ Các nên khắp nơi xoay vòng vòng, rất nhiều thần chích có địa vị cao dần dần hiểu rõ, và cũng lo lắng không thôi.
Dưới tình huống này, có lẽ cũng có một ít thần chích thượng tầng biết được tên tuổi của Kế Duyên, ừ, tính cả thần thông "kiếm thế nghiêng trời" có một không hai kia nữa.
…
Ban đầu, Mặc Giao Mặc Vinh ở bên ngoài Đông Hải. Nhưng Giao Long muốn hóa rồng và ‘Tẩu Thủy’ là một trong những phương pháp cổ xưa nhất. Đạo lý ẩn chứa trong đó không chỉ là chuyện làm dẫn theo dòng nước qua một vài con sông lớn. Từ điểm bắt đầu, Mặc Giao cực kỳ chú ý đến địa thế các loại sơn xuyên thủy trạch mà nó đi qua. Nghiễm Động Hồ chính là một trong bốn hồ lớn của Đại Trinh, là nút thắt đường thủy quan trọng từ bốn phương hợp lại, nhìn từ bên ngoài có thể thấy là một nơi tuyệt hảo.
Nhưng Mặc Giao thích di chuyển, thường cứ qua một đoạn thời gian sẽ đi ra biển lớn tìm mấy con cự thú trên biển. Bây giờ chính là khi nó đang từ Đông Hải trở về.
Những yêu ma ra tay kia vốn không muốn để cho nó trốn về Đại Trinh. Bọn chúng dùng thuật ác yểm khống chế Giao Long, hy vọng có thể động tay động chân ở lãnh thổ Đại Trinh. Đáng tiếc là bọn chúng đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Mặc Giao. Nó dám tự bạo Long châu, đồng thời cắn trả một tên tà tu, chịu đựng đau đớn bỏ chạy về Đại Trinh.
Mặc Giao kiên trì bay về Uyển Châu nhưng không đủ khí lực để tới được phía tây Thông Thiên giang. Vì vậy, Kế Duyên và Thành hoàng Lệ Thuận Phủ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng rồng rơi xuống nơi này.
Trong cơn giận dữ, lão Long Thông Thiên giang bay ra khỏi lãnh thổ Đại Trinh, khiến cho đám yêu ma xung quanh Đại Trinh cảm thụ sâu sắc, hồi tưởng lại một chuyện. Đó là nơi này không chỉ có vị Ẩn Tiên "kiếm chém ngang trời", mà còn có một Chân Long ngàn năm tuổi, để cho bọn chúng hiểu thế nào là "Chân Long giận dữ, Bát Hoang run rẩy".
Lão nhả ra long châu, đi từ bờ đông đến bờ nam biển Đông Hải, tìm kiếm tất cả yêu ma quỷ quái, tà ma ngoại đạo không vừa mắt. Mặc kệ ngươi có tham gia công kích Mặc Giao hay không, cứ có yêu khí tà khí hiển lộ thì chỉ có giết không nói nhiều.
Bất cứ nơi Chân Long nào đi qua, một đường mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang dội. Ngay cả những con yêu vật tu hành đàng hoàng cũng khó tránh khỏi bị ngộ sát, ví dụ như đúng lúc đó có tà vật trà trộn vào cùng một chỗ với nó.
Theo lời giải thích sau này của lão Long, những yêu vật đứng chung với tà vật cũng không tốt đẹp gì, sớm muộn cũng sẽ biến thành cá mè một lứa thôi. Nếu bọn chúng thực sự trong sạch thì cũng chỉ có thể coi là quá xui xẻo rồi.
Nhưng có một điểm mà lão Long và Kế Duyên mới hiểu ra.
Cho đến khi lão Long tức giận thôn phệ và tru sát xung quanh Đại Trinh, cả hai phát hiện ra nguyên lai Đông Thổ Vân Châu, ít nhất là một vài quốc gia xung quanh Đại Trinh, đã có nhiều yêu tà dị loại tồn tại như vậy, nhiều hơn rất nhiều so với suy đoán trước đây.
…
Mười ngày sau, bên trong vũng cát dưới đáy hồ sâu ngàn thước của Nghiễm Động Hồ.
Lão Long Ứng Hoàng một thân áo khoác dài và Kế Duyên một thân áo trắng đứng cạnh nhau. Thành Hoàng đã trở về miếu từ lâu. Giao Long màu đen khổng lồ dài chừng chục trượng đang nằm trong hố cát.
Mặc Giao đã sống ở đây mấy chục năm. Nó vẫn luôn sống tùy ý nên không xây dựng thủy phủ.
Giờ phút này, Mặc Giao đang hấp hối, mạnh mẽ chống cự mười ngày cũng đã đến cực hạn.
Nếu không phải vì muốn kéo dài sinh cơ cho Mặc Giao, có lẽ lão Long vẫn còn đang giết chóc ở bên ngoài. Lúc này, sát cơ vẫn không giảm, sát khí quấn thân như cũ, một cỗ long khí nồng đậm phát ra không ngừng.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi Long Giao chết đi, long hồn sẽ chìm vào trong thủy trạch, thuận theo dòng nước chảy vào biển lớn. Trong quá trình này, hồn lực trên thân sẽ dần dần tản đi, cuối cùng hòa tan vào biển cả, để lại một sợi thủy trạch chân linh chi khí.
Lúc này, chân linh chi khí cơ bản sẽ ở trong trạng thái không có suy nghĩ, giống như một cỗ linh khí tinh thuần đặc thù, bơi khắp nơi trong biển lớn mênh mông hoặc các dòng chảy trong thiên hạ. Cho đến khi gặp được một gã thủy tộc được ông trời ưu ái nào đó, nó sẽ dung nhập vào cơ thể, khai mở linh trí, trở thành một thân thể mới. Đồng thời, một ngày nào đó có thể hóa Giao, thậm chí là hóa Rồng.
Một khi có thể hóa Giao, quay về Long tộc, trí nhớ kiếp trước cũng sẽ hiện về cùng với việc tu hành tích lũy dần dần.
Đây là một quá trình rất thần kỳ, còn có thể gọi là "Tẩu Thủy", nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược với việc hóa rồng.
Theo quan điểm của Kế Duyên, đây là một loại thần thông đặc biệt, cũng là sự lãng mạn thuộc về tộc Long Giao, dẫu sao cũng tích cực vùng lên. Xác suất thần công quả thật rất nhỏ nên chỉ có thể gọi là một câu chuyện mơ mộng mà thôi.
Có thể Long Giao có niềm tự hào của riêng mình, và hầu hết bọn họ thà nắm lấy cơ hội hão huyền này còn hơn trở thành quỷ long.
"Mặc Vinh, lão hủ cũng không chắc đã trừng trị hết đám kẻ xấu hãm hại ngươi hay chưa, nhưng đảm bảo không ít tên phải chôn cùng với ngươi. Ngươi yên tâm đi đi!”
Lão Long dần dần thu liễm khí tức, sau đó thở dài. Kế Duyên im lặng đứng bên cạnh.
Ánh mắt màu hổ phách của Mặc Giao sáng lấp lánh, tựa như hai đèn lồng màu huỳnh quang chiếu sáng cả một vùng nước u ám.
"Ôi... Ôi..."
Cuối cùng, Long khí tràn ra từng đợt từ miệng Giao Long. Từng trận bong bóng nước nổi lên trên mặt hồ.
Qua khoảng thời gian một chén trà, tất cả long khí và nguyên khí còn sót lại đã tan hết. Thân thể Giao Long không có gì thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách trở nên cực kỳ ảm đạm.
"Long Quân bảo trọng."
Giọng nói khàn khàn của Mặc Giao vang lên, sau đó hai mắt chậm rãi khép lại.
Giờ đây, trên người Giao Long đột nhiên dâng lên từng đợt bong bóng khí, một dòng nước tràn ra. Ngay cả khi Kế Duyên mở to Pháp nhãn cũng chỉ có thể nhìn thấy long ảnh rời đi trong thời gian mấy nhịp hô hấp. Sau đó, hắn không thấy gì nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Long tộc “tẩu thủy” sau khi chết, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Yêu vật chết tự nhiên. Long hồn hóa thành bóng ảnh rời đi, biến mất sau một khắc. Dường như chính lúc này, hắn mơ hồ có nhận thức mới về ý nghĩa của sinh mệnh và sinh tinh tu hành.
Kế Duyên nhìn thân rồng cực lớn vẫn đang nằm dưới đáy hồ. Long khí đã tan biến hoàn toàn. Ngoại trừ lớp vỏ nặng nề, cứng rắn bên ngoài thì không còn chút thần dị nào, ngay cả những con tôm tép nhãi nhép đều có thể chơi đùa trên xác rồng. Nhưng trải qua thời gian rất dài, bên trong sẽ không bị hư thối.
Có lẽ một ngày nào đó mà Nghiễm Động Hồ cạn nước, có lẽ vào một ngày bình thường nào đó sau này, lũ lụt tàn phá bừa bão thì có khả năng sẽ lộ ra xác rồng hoặc xương rồng ở dưới đáy hồ.
Sau khi lão Long rời đi, Kế Duyên cũng suy nghĩ về chuyện "vùng biên giới Lưỡng Châu bắt đầu loạn lạc" được nói đến lúc trước. Chắc hẳn Long Quân muốn nói tới Nam Hoang Châu và Hắc Mộng Linh Châu.
Nam Hoang Châu có mười mấy vạn dặm Nam Hoang Đại Sơn thần bí. Lúc trước, hắn từng nghe bạch lộc kể về cuộc nổi loạn trộm đan, nhưng thật ra trước kia nơi này vẫn luôn cực kỳ hỗn loạn, nếu nói là nơi yêu ma tụ tập cũng không quá đáng.
Tuy trong tên của Hắc Mộng Linh Châu có hai chữ Linh Châu, nhưng tình huống ở đây còn bết bát hơn Nam Hoang không chỉ một bậc. Xét bốn phương tám hướng trong thiên hạ, diện tích của Hắc Mộng Linh Châu được xem là cực kỳ rộng lớn. Nhìn bề ngoài, đây là một mảnh sơn linh thủy tú, rộng rãi hoang vu, phong cảnh tự nhiên, nhưng bên trong lại vô cùng lộn xộn.
Dưới khí cơ hỗn loạn có vô số chỗ ẩn náu, chưa nói đến việc nơi này ít có tiên đạo chính thống, đã vậy lại còn có yêu thế cường đại, ma diễm ngập trời. Nhân Đạo yếu ớt đến thê thảm. Thậm chí có lời đồn rằng, bên trong một động thiên bị che giấu, yêu ma khống chế cả một quốc gia của người phàm, con người nơi ấy được nuôi như súc vật.
Tu hành giới chính thống ở hai châu này được gọi là "Nam Hoang" và "Hắc Hoang", còn được gọi chung thành "Lưỡng Hoang". Nhưng rõ ràng châu thứ nhất chỉ là một nơi "hoang vắng", châu thứ hai thì hoàn toàn hỗn loạn không tả nổi.
Mà nhắc đến chuyện Hắc Mộng Linh Châu liền không thể không kể đến một chuyện cũ trong lòng Kế Duyên. Năm đó, Thành Hoàng Xuân Huệ phủ đã đưa cho Doãn Triệu Tiên một khối mộc bài âm trầm, dùng thủ pháp Dĩ Vật Truyền Thần để ghi lại nội dung cuộc thẩm vấn.
Nghe nói Hồng phu nhân từng có lúc làm người tình của một Đại Yêu. Đại Yêu kia từng đi qua một Động Thiên "chăn nuôi", bên trong có một "Súc Nhân Quốc" (*), khi ra khỏi nơi đó vẫn nhớ mãi không quên. Nhiều năm sau, nó âm mưu muốn làm một cái giống vậy ở Đông Thổ Vân Châu, còn hợp tác với nhiều Yêu vật, đồng thời tự phong làm Yêu vương. Kết quả là nó bị các thần chích và tu sĩ trên Tiên Hiệp Đảo phát hiện và đuổi giết. Đại Yêu bị chém chết. Các yêu vật khác chạy trốn khắp nơi. Một nhóm yêu tà của Hồng phu nhân may mắn trốn được vào Đại Trinh.
(*) Súc Nhân Quốc: quốc gia mà con người giống như súc vật
Trong mộc bài lưu lại lời khai của xà yêu kia. Thành Hoàng đưa mộc bài cho Kế Duyên, chủ yếu là muốn báo cho hắn một tiếng, nhưng có lẽ cũng muốn xem hắn có thể cứu "Súc Nhân Quốc" kia hay không.
Hắn cũng chỉ có thể nói rằng mình nhất thời hữu tâm vô lực. Tin tức thiếu hụt là thứ yếu, mấu chốt là năng lực không đủ.
Bỏ qua những chuyện năm xưa, từ trước đến nay, Kế Duyên và lão Long luôn cho rằng sự hỗn loạn của Lưỡng Hoang cách rất xa Đông Thổ Vân Châu và Đại Trinh. Nhưng nghe ý tứ của lão Long tối nay thì chuyện Mặc Giao và mấy địa phương kia không thoát khỏi có liên quan, nhưng có thể đây chỉ là một loại suy đoán.
"Giống như lúc trước Lý Thành Hoàng cũng có nói gì đó mà ta không hiểu nổi!"
Nhờ nán lại xem rồng rơi xuống mà hắn đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện. Nhân dịp này, hắn cẩn thận hỏi thăm về việc "Đại Trinh gặp thời buổi rối loạn" kỹ càng một phen.
Vốn dĩ, hắn còn muốn hỏi làm sao mà ai cũng biết chuyện của mình, chẳng qua điểm này có thể đoán được nên cũng không quan trọng.
Kết quả đại khái thật ra hắn cũng biết. Tình trạng ngày hôm nay của Nguyên Đức Đế - người đang ngồi trên ngai vàng nước Đại Trinh - khá nhạy cảm. Hoàng tộc ở Kinh Kỳ phủ và triều thần tranh đấu kịch liệt. Chính vụ ở một số địa phương cũng xuất hiện vấn đề. Mà nói về bên ngoài phàm trần, vì có lời đồn của Thiên Cơ Các nên khắp nơi xoay vòng vòng, rất nhiều thần chích có địa vị cao dần dần hiểu rõ, và cũng lo lắng không thôi.
Dưới tình huống này, có lẽ cũng có một ít thần chích thượng tầng biết được tên tuổi của Kế Duyên, ừ, tính cả thần thông "kiếm thế nghiêng trời" có một không hai kia nữa.
…
Ban đầu, Mặc Giao Mặc Vinh ở bên ngoài Đông Hải. Nhưng Giao Long muốn hóa rồng và ‘Tẩu Thủy’ là một trong những phương pháp cổ xưa nhất. Đạo lý ẩn chứa trong đó không chỉ là chuyện làm dẫn theo dòng nước qua một vài con sông lớn. Từ điểm bắt đầu, Mặc Giao cực kỳ chú ý đến địa thế các loại sơn xuyên thủy trạch mà nó đi qua. Nghiễm Động Hồ chính là một trong bốn hồ lớn của Đại Trinh, là nút thắt đường thủy quan trọng từ bốn phương hợp lại, nhìn từ bên ngoài có thể thấy là một nơi tuyệt hảo.
Nhưng Mặc Giao thích di chuyển, thường cứ qua một đoạn thời gian sẽ đi ra biển lớn tìm mấy con cự thú trên biển. Bây giờ chính là khi nó đang từ Đông Hải trở về.
Những yêu ma ra tay kia vốn không muốn để cho nó trốn về Đại Trinh. Bọn chúng dùng thuật ác yểm khống chế Giao Long, hy vọng có thể động tay động chân ở lãnh thổ Đại Trinh. Đáng tiếc là bọn chúng đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Mặc Giao. Nó dám tự bạo Long châu, đồng thời cắn trả một tên tà tu, chịu đựng đau đớn bỏ chạy về Đại Trinh.
Mặc Giao kiên trì bay về Uyển Châu nhưng không đủ khí lực để tới được phía tây Thông Thiên giang. Vì vậy, Kế Duyên và Thành hoàng Lệ Thuận Phủ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng rồng rơi xuống nơi này.
Trong cơn giận dữ, lão Long Thông Thiên giang bay ra khỏi lãnh thổ Đại Trinh, khiến cho đám yêu ma xung quanh Đại Trinh cảm thụ sâu sắc, hồi tưởng lại một chuyện. Đó là nơi này không chỉ có vị Ẩn Tiên "kiếm chém ngang trời", mà còn có một Chân Long ngàn năm tuổi, để cho bọn chúng hiểu thế nào là "Chân Long giận dữ, Bát Hoang run rẩy".
Lão nhả ra long châu, đi từ bờ đông đến bờ nam biển Đông Hải, tìm kiếm tất cả yêu ma quỷ quái, tà ma ngoại đạo không vừa mắt. Mặc kệ ngươi có tham gia công kích Mặc Giao hay không, cứ có yêu khí tà khí hiển lộ thì chỉ có giết không nói nhiều.
Bất cứ nơi Chân Long nào đi qua, một đường mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang dội. Ngay cả những con yêu vật tu hành đàng hoàng cũng khó tránh khỏi bị ngộ sát, ví dụ như đúng lúc đó có tà vật trà trộn vào cùng một chỗ với nó.
Theo lời giải thích sau này của lão Long, những yêu vật đứng chung với tà vật cũng không tốt đẹp gì, sớm muộn cũng sẽ biến thành cá mè một lứa thôi. Nếu bọn chúng thực sự trong sạch thì cũng chỉ có thể coi là quá xui xẻo rồi.
Nhưng có một điểm mà lão Long và Kế Duyên mới hiểu ra.
Cho đến khi lão Long tức giận thôn phệ và tru sát xung quanh Đại Trinh, cả hai phát hiện ra nguyên lai Đông Thổ Vân Châu, ít nhất là một vài quốc gia xung quanh Đại Trinh, đã có nhiều yêu tà dị loại tồn tại như vậy, nhiều hơn rất nhiều so với suy đoán trước đây.
…
Mười ngày sau, bên trong vũng cát dưới đáy hồ sâu ngàn thước của Nghiễm Động Hồ.
Lão Long Ứng Hoàng một thân áo khoác dài và Kế Duyên một thân áo trắng đứng cạnh nhau. Thành Hoàng đã trở về miếu từ lâu. Giao Long màu đen khổng lồ dài chừng chục trượng đang nằm trong hố cát.
Mặc Giao đã sống ở đây mấy chục năm. Nó vẫn luôn sống tùy ý nên không xây dựng thủy phủ.
Giờ phút này, Mặc Giao đang hấp hối, mạnh mẽ chống cự mười ngày cũng đã đến cực hạn.
Nếu không phải vì muốn kéo dài sinh cơ cho Mặc Giao, có lẽ lão Long vẫn còn đang giết chóc ở bên ngoài. Lúc này, sát cơ vẫn không giảm, sát khí quấn thân như cũ, một cỗ long khí nồng đậm phát ra không ngừng.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi Long Giao chết đi, long hồn sẽ chìm vào trong thủy trạch, thuận theo dòng nước chảy vào biển lớn. Trong quá trình này, hồn lực trên thân sẽ dần dần tản đi, cuối cùng hòa tan vào biển cả, để lại một sợi thủy trạch chân linh chi khí.
Lúc này, chân linh chi khí cơ bản sẽ ở trong trạng thái không có suy nghĩ, giống như một cỗ linh khí tinh thuần đặc thù, bơi khắp nơi trong biển lớn mênh mông hoặc các dòng chảy trong thiên hạ. Cho đến khi gặp được một gã thủy tộc được ông trời ưu ái nào đó, nó sẽ dung nhập vào cơ thể, khai mở linh trí, trở thành một thân thể mới. Đồng thời, một ngày nào đó có thể hóa Giao, thậm chí là hóa Rồng.
Một khi có thể hóa Giao, quay về Long tộc, trí nhớ kiếp trước cũng sẽ hiện về cùng với việc tu hành tích lũy dần dần.
Đây là một quá trình rất thần kỳ, còn có thể gọi là "Tẩu Thủy", nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược với việc hóa rồng.
Theo quan điểm của Kế Duyên, đây là một loại thần thông đặc biệt, cũng là sự lãng mạn thuộc về tộc Long Giao, dẫu sao cũng tích cực vùng lên. Xác suất thần công quả thật rất nhỏ nên chỉ có thể gọi là một câu chuyện mơ mộng mà thôi.
Có thể Long Giao có niềm tự hào của riêng mình, và hầu hết bọn họ thà nắm lấy cơ hội hão huyền này còn hơn trở thành quỷ long.
"Mặc Vinh, lão hủ cũng không chắc đã trừng trị hết đám kẻ xấu hãm hại ngươi hay chưa, nhưng đảm bảo không ít tên phải chôn cùng với ngươi. Ngươi yên tâm đi đi!”
Lão Long dần dần thu liễm khí tức, sau đó thở dài. Kế Duyên im lặng đứng bên cạnh.
Ánh mắt màu hổ phách của Mặc Giao sáng lấp lánh, tựa như hai đèn lồng màu huỳnh quang chiếu sáng cả một vùng nước u ám.
"Ôi... Ôi..."
Cuối cùng, Long khí tràn ra từng đợt từ miệng Giao Long. Từng trận bong bóng nước nổi lên trên mặt hồ.
Qua khoảng thời gian một chén trà, tất cả long khí và nguyên khí còn sót lại đã tan hết. Thân thể Giao Long không có gì thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách trở nên cực kỳ ảm đạm.
"Long Quân bảo trọng."
Giọng nói khàn khàn của Mặc Giao vang lên, sau đó hai mắt chậm rãi khép lại.
Giờ đây, trên người Giao Long đột nhiên dâng lên từng đợt bong bóng khí, một dòng nước tràn ra. Ngay cả khi Kế Duyên mở to Pháp nhãn cũng chỉ có thể nhìn thấy long ảnh rời đi trong thời gian mấy nhịp hô hấp. Sau đó, hắn không thấy gì nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Long tộc “tẩu thủy” sau khi chết, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Yêu vật chết tự nhiên. Long hồn hóa thành bóng ảnh rời đi, biến mất sau một khắc. Dường như chính lúc này, hắn mơ hồ có nhận thức mới về ý nghĩa của sinh mệnh và sinh tinh tu hành.
Kế Duyên nhìn thân rồng cực lớn vẫn đang nằm dưới đáy hồ. Long khí đã tan biến hoàn toàn. Ngoại trừ lớp vỏ nặng nề, cứng rắn bên ngoài thì không còn chút thần dị nào, ngay cả những con tôm tép nhãi nhép đều có thể chơi đùa trên xác rồng. Nhưng trải qua thời gian rất dài, bên trong sẽ không bị hư thối.
Có lẽ một ngày nào đó mà Nghiễm Động Hồ cạn nước, có lẽ vào một ngày bình thường nào đó sau này, lũ lụt tàn phá bừa bão thì có khả năng sẽ lộ ra xác rồng hoặc xương rồng ở dưới đáy hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.