Lạn Kha Kì Duyên

Chương 61: Yên lặng chờ ở khu rừng phía trước

Chân Phí Sự

24/01/2020

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách công tử

Ban đầu, Kế Duyên muốn rời đi lúc trời còn chưa sáng. Sở dĩ hắn chưa đi, chủ yếu là do hắn sợ Thành Hoàng huyện Tuế Viễn tìm đến. Còn chuyện hỏi đường cũng chỉ là thứ yếu mà thôi. Nhưng hắn chờ đến khi trời đã sáng trưng mà chẳng có sứ giả Âm Ti nào đến cả. Kế Duyên nghĩ một chút, quả thực là hắn cũng không có ý định lưu lại nữa.

Tình huống lần này không giống với lúc hắn còn ở huyện Ninh An. Lúc ấy, trong huyện có lời đồn rằng Kế Duyên là kỳ nhân, nhưng đó cũng chỉ là tin bát quái bí mật giữa dân chúng, không liên quan nhiều đến sinh hoạt của người dân. Khi chuyện bát quái này trôi qua thì vào lúc bình thường, khi đi ăn cơm trên đường hay làm gì đó thì ai cũng có thể gặp được hắn, khiến bọn họ cảm giác được đây là một người sống sờ sờ như bao người khác mà thôi.

Lần này, do hắn trực tiếp động thủ với yêu vật nên sẽ ảnh hưởng nhiều hơn một chút, cứ nhìn phản ứng của người trong thôn sẽ biết.

Còn xà yêu kia, nếu nó không chết thì chắc chắn cũng đại thương nguyên khí. Hơn nữa, tất cả các ti trực thuộc Thành Hoàng huyện Tuế Viễn đã có phòng bị, có lẽ là không có vấn đề gì.

Hắn hỏi mấy tên lái buôn về đường đi thích hợp nhất đến phủ Xuân Huệ, nên ở chỗ nào, rẽ chỗ nào. Hỏi xong, Kế Duyên lấy cớ về phòng nhỏ ở đầu thôn ngủ một giấc, thực ra là sau khi vào phòng, hắn thi triển Chướng Nhãn Pháp rồi vụng trộm trốn đi.

Đợi đến giờ Ngọ, thôn trưởng niềm nở tự mình đến mời Kế Duyên đi ăn trưa thì phát hiện ra đã không còn ai từ lâu. Gã hỏi người dân sống gần đó thì bọn họ đều nói là chưa thấy ai đi ra hết..

Mà Kế Duyên chính chủ đã rời khỏi thôn gần nửa ngày rồi.

Dựa vào đề nghị của đám lái buôn, bây giờ trở lại huyện Thuận Bảo còn không bằng đâm lao thì đi theo lao về phía trước luôn. Hắn có thể đi theo phương hướng hiện tại, băng qua huyện Đức Viễn, Thiên Chu, Đường Thụ Tam, sau đó lại đi dọc theo huyện Cửu Đạo Khẩu qua núi Lão Hoa. Rồi hắn đi men theo một con sông nhỏ tên là Tiểu Thuận Hà, cuối cùng tiến vào Xuân Mộc Giang, xuôi theo dòng sông là tới phủ thành Xuân Huệ.

Dĩ nhiên ở giữa còn có một vài chi tiết nhỏ và dấu hiệu chỉ đường, hắn cũng sẽ phải vòng qua một ít nơi không có người ở. Nghe thì khá là phức tạp nhưng Kế Duyên cho rằng việc đi lại trên thực tế sẽ không quá khó khăn. Bởi vì, hắn chỉ cần dựa vào cảm giác về phương hướng không tệ của mình rồi đi thẳng qua mấy chỗ hoang vu vắng bóng người và mấy khe núi là được. Mà khi đi theo mấy huyện ven đường thì chỉ cần hắn không rẽ sai đường là có thể tìm được đường đi phù hợp. Nhất là huyện Cửu Đạo Khẩu được xem là đầu mối giao thông then chốt, dân số trong huyện rất đông đúc, hắn khó mà bỏ sót được.

Vào đường lớn ở hướng đông bắc, Kế Duyên khống chế tốc độ giống như người bình thường chạy bộ. Nhìn thoáng qua thì hắn giống như đang đi bộ, nhưng không thấy rõ dưới chân. Hắn bước một bước dài hơn so với người bình thường nhưng bàn chân cách mặt đất rất gần nên cho dù tốc độ khá nhanh nhưng lại không mang đến cảm giác như đang chạy trốn, mà lại tựa như hắn đang thong thả đi bộ vậy.

Với tình huống một bước đi một thước rồi một bước đi năm thước này, Kế Duyên tính toán sơ về khoảng cách hắn đi được, hẳn là sẽ không chạy quá nhanh, vừa phân phối thể lực vừa thưởng thức cảnh đẹp ven đường.

Hắn nhảy qua một gò đất. Phía trước lại có một rừng cây nhỏ. Đứng ở xa nhìn lại, bóng cây bên ấy tựa như có chút rậm rạp, mang đến cảm giác là một mảng rừng tối đen như mực.

Kế Duyên dụi mắt, cẩn thận quan sát.

‘Khá lắm… Vậy mà lại đứng đây chờ ta…’

Rừng cây phía trước là nơi giao nhau giữa huyện Tuế Viễn và huyện Hòa Đức Viễn. Mà đứng dưới bóng cây chính là Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cùng chủ quan của hai ti Thưởng Thiện, Phạt Ác, còn có vài tên Câu Hồn sứ giả đang đứng chống một cây dù, Phược Hồn Tỏa trong tay đang khóa một đầu xà hồn khá dài.

Tất nhiên là Kế Duyên chưa từng gặp Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nhưng pháp thể Thành Hoàng bình thường đều cao hơn đám quan dưới trướng một bậc, thần quang cũng dễ làm người khác chú ý, cho nên hắn vẫn có thể phân biệt được.



Hắn thấy xà yêu kia bị trói hồn phách lại, với lại bộ dáng ngốc trệ, chỉ e là nó đã chịu không ít đau khổ, điệu bộ này có chút vi diệu a!

“Ực …”

Kế Duyên nuốt một ngụm nước miếng, chân hắn đi nhanh hơn một chút, kiên trì tiến về khu rừng nhỏ phía trước.

Xa hơn một chút, mấy vị Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cũng đã thấy Kế Duyên. Ai nấy đều mặt mày nghiêm túc nhìn hắn đến gần.

Kế Duyên vẫn còn có chút tự giác, cũng bởi tình hình tối hôm qua rất khẩn cấp, chứ thật sự không phải là hắn xem thường đám Âm Ti huyện.

Vì vậy, lúc hắn còn chưa tới gần khu từng nhỏ, hắn đã chắp tay thi lễ, sau đó dưới chân hơi vận thân pháp rút ngắn khoảng cách.

“Tại hạ là Kế Duyên, ra mắt Thành Hoàng và các vị đại nhân các ti huyện Tuế Viễn. Tối hôm qua tình huống cấp bách, tại hạ lại không có khả năng truy kích, cho nên lúc đó mới mời Âm Ti huyện Tuế Viễn tương trợ. Quả nhiên là xà yêu đã đền tội. Đa tạ Thành Hoàng đại nhân và các vị đại nhân đã kết thúc việc này giùm Kế mỗ!”

Kế Duyên tự thấy những lời này mặc dù thành khẩn và lễ phép nhưng ít nhất cũng đã nói ra được tình hình thực tế tối hôm qua.

Quả là trên mặt Thành Hoàng cùng chủ quan hai ti huyện Tuế Viễn lập tức trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

“Nguyên lai là Kế tiên sinh. Trong huyện xuất hiện yêu vật quấy phá, suýt chút nữa đã thực hiện được. Đa tạ Kế tiên sinh trượng nghĩa ra tay. Hôm nay dĩ nhiên là xà yêu đã đền tội, đây là hồn phách của nó, mời Kế tiên sinh xem qua!”

Thành Hoàng và các ti huyện Tuế Viễn đều ôm quyền thi lễ với Kế Duyên, ánh mắt bọn họ đều chú ý đến hai mắt Kế Duyên giống như của người mù.

Có cái gọi là: Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Từ xưa đến nay, phần lớn thể diện và lễ độ đều là hai bên cùng tôn trọng lẫn nhau.

Có thể nói là Kế Duyên đã cho bọn họ đủ thể diện, đổi lại Âm Ti huyện Tuế Viễn cũng thoải mái hạ một bậc thang cho hắn. Câu nói “không có khả năng truy kích, cho nên lúc đó mới mời Âm Ti tương trợ” thực ra là nói dối, bậc thang này được hạ xuống thì kể cả chủ quan Phạt Ác Ti cũng cảm thấy hắn có mười phần thành ý.

“Đúng vậy, mời Kế tiên sinh xem, có phải là súc sinh này không?”

chủ quan Thưởng Thiện Ti vung tay lên, vài tên Âm sai lập tức mang một đoạn xà hồn kia đến.

“Đúng là yêu tinh kia. Hôm qua trời chưa sáng, nó mượn Chướng Nhãn Pháp lừa gạt một tên lái buôn đến từ nơi khác. Kế mỗ đoán là nó đã đến giai đoạn đột phá quan trọng, nên muốn câu dẫn nguyên dương dục niệm để trợ giúp bản thân nó giao hòa âm dương.”

“Hừ, Kế tiên sinh nói rất đúng. Đáng tiếc là nghiệp chướng này không có mắt, gặp phải thanh kiếm của Kế tiên sinh rồi.”

Đang nói chuyện, chủ quan Phạt Ác Ti đã nắm một đoạn Phược Hồn Tỏa, kéo hồn của xà yêu lại gần, chỉ về phần đuôi, ở nơi đó hồn phách có một loại cảm giác hư vô. Đây đúng là nơi mà một kiếm của Kế Duyên chém xuống.

“Kế tiên sinh diệu pháp cao siêu, Tuần Du đi tuần hành đã từng nói, lúc ấy ngọn lửa trên đuôi rắn bám dai dẳng không buông, rất thần kỳ. Ta không thể thấy được kiếm phong ấy thật là đáng tiếc!”



Kế Duyên nhìn chăm chú tình trạng hồn phách của xà yêu. Đối với lý giải về Dân Sinh Chi Hỏa, hắn lại càng nhận thức sâu hơn. Bất quá, cũng bởi vì đạo hạnh của xà yêu kia còn nông cạn, nếu đổi lại là một yêu vật lợi hại hơn một chút thì thủ đoạn ấy không đủ xem vào mắt. Kế Duyên nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng lúc chủ quan Phạt Ác Ti nhắc tới hai chữ “diệu pháp”, đột nhiên trong lòng Kế Duyên khẽ động.

“Đại nhân quá khen rồi. Kế mỗ chỉ là một nông dân nơi sơn dã, thời gian tu hành còn ngắn, cũng không có diệu pháp cao minh gì. Bất quá, tại hạ biết một Tiểu Khống Hỏa Thuật dẫn dắt Dân Sinh Chi Hỏa, thi triển lĩnh ngộ từ kiếm ý võ học chốn phàm trần, mới may mắn làm bị thương xà yêu mà thôi!”

“Tiểu Khống Hỏa Thuật? Kiếm thuật võ học phàm nhân sao?”

Mấy vị quan viên Âm Ti huyện Tuế Viễn kể cả Thành Hoàng đều kinh ngạc. Điều này cũng không phải là bọn họ nghi ngờ võ học phàm nhân có thể trừ yêu hay không.

Trên thực tế, thế hệ cao thủ có võ công tuyệt thế, khí huyết tràn đầy, bình thường đều là quỷ tà khó xâm. Chỉ cần không gặp yêu vật đã đạt thành tựu thì cũng không phải là không chém giết được. Bọn họ chính là đạt tới trình độ này.

“Đúng vậy, bởi vì cái gọi là Dân Hỏa sinh sôi không ngừng, mà Kế mỗ lĩnh ngộ kiếm thế từ một vị võ học kỳ tài lưu lại, có thể nói là kỹ tiến hồ đạo. Thuật pháp của phàm trần không thể coi thường!”

Đây cũng là lời nói trong lòng Kế Duyên. Đối với Kiếm Ý Thiếp, hắn đánh giá rất cao, thậm chí còn vượt qua hai bộ thẻ tre tu tiên ban đầu mà hắn đạt được. Vì vậy, hắn cũng cực kỳ chờ mong vào kiếm pháp của Tả Cuồng Đồ.

Thành Hoàng và hai vị chủ quan trầm mặc một lát. Cuối cùng, bọn họ vẫn không tin hoàn toàn.

“Công phu ngự hỏa của Kế tiên sinh thật tốt, làm cho ai cũng thán phục!”

“Chuyện đã như vậy thì chúng ta cũng không làm phiền Kế tiên sinh đi đường nữa. Ngày nào đó nếu ngài có đi ngang qua huyện Tuế Viễn lần nữa, cần chúng ta trợ giúp cái gì thì xin cứ nói là được!”

Thành Hoàng nói xong câu này, tất cả các ti dưới quyền đều chắp tay, xem bộ dáng là chuẩn bị trở về rồi. Nếu như tất cả đều vui vẻ thì đặt một bàn tiệc hay không cũng không có ý nghĩa gì.

“Đừng đi! Hiện tại có một chuyện mà ta cần các ngài giúp rồi đấy!”

Hai đời này, da mặt của Kế Duyên khá dày, hắn cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn gì cả. Vì vậy, hắn vội mở miệng giữ họ lại.

“Thành Hoàng đại nhân và các ti đại nhân khoan hẵng đi. Quả thật là tại hạ có một yêu cầu quá đáng. Ách. Không biết Âm Ti quý huyện có điển tịch tiên đạo hoặc pháp quyết nào không, nếu đây không phải là chuyện kiêng kị gì thì có thể cho tại hạ tham khảo được không?”

Nói xong câu này, Kế Duyên như nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Điển tịch pháp quyết bất kể lớn nhỏ đều được!”

Nói xong, Kế Duyên lại tràn đầy thành ý, một lần nữa khom người thi lễ. Bất kể là có phải các loại Tiểu Tị Thủy Thuật hay không, lúc này muốn thì cứ nói, mất mặt cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook